Tối đến, Tịch Nhan cùng cả nhà Hoàng Phủ Thanh Thần dùng bữa tối, rồi lại cũng hai đứa nhóc chơi một trận, sau đó Đạm Tuyết lui xuống chuẩn bị phòng khách chu đáo cho nàng.
Nhưng làm cách nào cũng không ngủ được, trong đầu nghĩ đến dáng vẻ ngàn y trăm thuận của Hoàng Phủ Thanh Thần đối với Đạm Tuyết khi nãy, rồi lại nhớ đến người nào đó trong cung, trong lòng không nhịn được mà loạn cào cào cả lên – nàng thật sự nhớ hắn nhanh vậy sao.
Nằm lăn qua lộn lại, vất vả lắm mới thấy có chút buồn ngủ, nên mới từ từ nhắm hai mắt lại.
Nhưng trong lúc mơ mơ màng màng, bỗng nhiên cảm thấy có người từ từ ngồi xuống giường, nàng giật mình, liền mở mắt ra, lọt vào tầm mắt, lại chính là dung nhan không thể quen thuộc hơn.
Hoàng Phủ Thanh Vũ an vị bên giường, mỉm cười nhìn nàng.
Tịch Nhan vui mừng kêu ra tiếng, lấy tay ôm lấy hắn: “Thất làng, sao chàng lại đến đây?”
Hoàng Phủ Thanh Vũ cười nhẹ một tiếng: “Đã nói là đêm nay sẽ ở bên nàng mà, sao có thể để nàng cô đơn ngoài cung chứ?”
Tịch Nhan nhất thời xấu hổ lắm nhưng cũng đành vậy, liền nở nụ cười chủ động hôn lên cằm hắn, nhưng lập tức bị hắn biến bị động thành chủ động, áp trụ đôi môi nàng, rồi áp đảo nàng trên giường.
Đúng là thật sự đã lâu hai người chưa trải qua ái ân ngọt ngào, nên ngay từ những phút giây đầu tiên đã không thể chần chừ thêm chút nào nữa, một hồi nóng bỏng qua đi hai người đều kiệt sức, thế này mới chịu dừng lại.
Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn ôm nàng trước ngực, nhìn đôi mắt đang nhắm lại của nàng, khuôn mặt ửng hồng, dáng vẻ này khiến hắn không nhịn được cười nhẹ: “Lúc này nàng vui vẻ rồi chứ?”
Tịch Nhan nghe vậy liền mở mắt ra, trừng mắt với hắn một lúc lâu, nhưng lại vẫn nở nụ cười, vùi đầu vào gáy hắn: “Thích.” Dừng một chút, lại nói: “Ta cũng không muốn thế này, ta nghĩ chàng đừng nên vất vả như vậy nữa, có thể mỗi ngày ở cạnh ta là được rồi.”
Hắn vẫn cười, nhẹ nhàng bổ sung thêm vào câu nói củ nàng: ‘Vì thế mới gạt ta, tự mình chạy đến phủ của Thập Nhị?”
Tịch Nhan bỗng cả kinh: “Chàng biết sao?”
Hắn mỉm cười không nói gì, nhéo nhéo chóp mũi của nàng: “Biết một chút, nàng muốn làm thế nào?”
Tịch Nhan nghĩ ngợi, trong lòng tự cười nhạo bản thân, làm sao có thể giấu hắn được chuyện gì chứ? Bởi vậy dừng một lúc, đành nói hết sự tình cho hắn nghe, lại nói thêm: “Ta thấy dáng vẻ của đệ ấy, dường như hiểu được một ít, cho nên, chàng không cần lo lắng nhiều đâu.”
“Ừm.” Hắn cúi đầu lên tiếng, cười nói: “Vậy thì tốt rồi.”
Tịch Nhan chôn mặt vào lòng hắn: “Ta thật rất muốn xem dáng vẻ sau khi làm cha, cho nên, ta không cho phép bất kỳ ai hại đứa bé trong bụng Nguyệt Nha Nhi. Ta với Thập Nhị Vương phi không quen biết, chỉ gặp vài lần, nhưng cũng cảm thấy nàng ta không phải là người như vậy, chàng nói có phải không?”
“Yên tâm đi, không có ai dám hại đứa bé đâu.” Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên nói, “Trừ phi, là bậc làm cha làm mẹ kia thôi.”
Tịch Nhan nghe thế liền nhảy dựng: “Không ... Sẽ không đâu mà?”
“Nhan Nhan, chúng ta cũng không biết năm năm qua Nam Cung Nguyệt Nhã đã thay đổi ra sao, cho nên, không ai có cách nào tìm hiểu suy nghĩ trong lòng cô bé ấy.” Hoàng Phủ Thanh Vũ trầm giọng nói, “Ta còn không hy vọng nàng thân cận cô bé đó quá đâu.”
Tịch Nhan suy nghĩ, chỉ biết rầu rĩ gật đầu.
**************************************
Sáng sớm hôm sau, có Ngự y nhận lệnh đến phủ Vinh Thân vương, cẩn thận bắt mạch cho Nguyệt Nha Nhi.
Thập Nhị cau mày ngồi một bên, nhìn nàng mệt mọi tựa vào đầu giường. Sắc mặt của nàng mãi cũng không cách nào hồng hào lên được, từ lần nàng lần nữa xuất hiện trước mặt hắn, vẫn luôn là dáng vẻ dịu dàng, yếu đuối, đến lúc bước vào phủ hắn, theo thời gian sắc mặt càng tái nhợt. Chỉ là trong lòng hắn vẫn còn hận nàng, cho nên mới làm như không để ý, nay, cuối cùng mới tìm người đến cẩn thận kiểm tra cho nàng.
“Thập Nhị gia, thân thể sườn Vương phi suy yếu, vốn đã thiếu máu, lại thêm việc lo âu quá độ, thêm nữa là gần đây thường ngày vô ý, để tâm tình vui buồn bất chợt, cũng chẳng phải là chứng bệnh gì đâu ạ, chỉ cần uống thuốc giúp lưu thông khí huyết, rồi điều dưỡng chu đáo là sẽ khỏe ngay. Chẳng qua, nay sườn Vương phi đang mang thai, tâm trạng lại trầm trọng như vậy, cứ thế mãi sẽ không có lợi đến thai nhi, cả bản thân sườn Vương phi cũng thế, chỉ e không sống thọ được ...”
“Ầm” một tiếng, khi hắn nghe thấy bốn chữ cuối cùng vừa ra khỏi miệng của ngự y, Thập Nhị lập tức quăng chén trà trong tay đi.
Ngự y biết mình đã lỡ lời, nhấ thời bị dọa đến toát mồ hôi lạnh, nên không ngừng dập đầu tạ tội: “Vi thần lỡ lời, vi thần lỡ lời...”
“Cút ra ngoài kê đơn thuốc đi.” Thập Nhị lạnh lùng nói.
Ngự y được đại xá, liền lui ra ngoài.
Lúc này Thập Nhị mới nâng mắt nhìn về phía người nằm trên giường, trong lòng chung quy không ngăn được sự đau xót.
Ưu tư quá độ? Sao lại ưu tư quá độ? Tóm lại chắc chắn không phải vì đứa bé mới được biết được hai ngày trước, nhưng không có gì khác thường ngoài cảm xúc hai ngày nay của nàng, thời gian còn lại, mỗi một khắc dáng vẻ của nàng không phải đều là vân đạm phong kinh sao, sao lại ưu tư quá độ chứ?
Nguyệt Nha Nhi dường như vẫn lo lắng, bần thần, ngự y rời đi được một lúc lâu, nàng mới chậm rãi hồi phục tinh thần, nhưng cũng không thèm nhìn đến người ngồi trên nhuyễn tháp đối diện, ngã người đắp chăn, nhắm mắt ngủ.
Hắn ngồi lại đây thêm một lát, thấy nàng vẫn không hề có động tĩnh gì nữa, cuối cùng đứng dậy rời khỏi phòng. Thấy Thuận nhi, liền phân phó: “Ngươi đi nói với quản gia, điều thêm nhiều nha hoàn qua đây, hầu hạ cho tốt, tốt nhất là không nên để xảy ra sai sót nào.”
Nguyệt Nha Nhi ngủ thằng giấc đến trưa mới dậy, lại chỉ thấy một nha hoàn xa lạ tiến lên hầu hạ, nhịn không được cau mày hỏi: “Xảo nhi đâu?”
“Bẩm Sườn Vương phi, Xảo nhi không nói được, quản gia sợ cô ấy hầu hạ không tốt, vì thế lệnh cho nô tỳ mang người đến hầu hạ.”
Trong lòng Nguyệt Nha Nhi hơi đau khổ, khóe miệng lại hiện lên tia cười lạnh: “Ta chỉ cần cô ấy hầu hạ thôi, các ngươi đều lui xuống đi.”
Nha hoàn kia giật mình, nâng mắt lên, chỉ lấy lúc này mặt mày nàng ngập trong sự đau khổ, nhớ đến lời quản gia căn dặn hôm qua không được làm tâm trạng Sườn Vương phi dao động, nhất thời không dám nói thêm gì nữa, đành lui ra ngoài, sai người đi tìm Xảo nhi câm điếc kia.
Mãi đến khi Xảo nhi trở về, Nguyệt Nha Nhi mới xuống giường thay xiêm y, Xảo nhi chỉ vào chiếc bàn bày đầy những thức ăn tinh xảo, ánh mắt phấn khởi, giống như cao hứng vì người chủ tử này.
Nguyệt Nha Nhi cũng chỉ cười nhẹ đáp lại: “Ta không ngồi ăn một mình đâu, em ngồi cùng ta ăn đi.”
Ban đầu, Xảo nhi không ngừng xua tay, dừng một chút, sực nhớ đến lời quản gia căn dặn, vì thế không dám làm trái ý nàng, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Nhưng làm cách nào cũng không ngủ được, trong đầu nghĩ đến dáng vẻ ngàn y trăm thuận của Hoàng Phủ Thanh Thần đối với Đạm Tuyết khi nãy, rồi lại nhớ đến người nào đó trong cung, trong lòng không nhịn được mà loạn cào cào cả lên – nàng thật sự nhớ hắn nhanh vậy sao.
Nằm lăn qua lộn lại, vất vả lắm mới thấy có chút buồn ngủ, nên mới từ từ nhắm hai mắt lại.
Nhưng trong lúc mơ mơ màng màng, bỗng nhiên cảm thấy có người từ từ ngồi xuống giường, nàng giật mình, liền mở mắt ra, lọt vào tầm mắt, lại chính là dung nhan không thể quen thuộc hơn.
Hoàng Phủ Thanh Vũ an vị bên giường, mỉm cười nhìn nàng.
Tịch Nhan vui mừng kêu ra tiếng, lấy tay ôm lấy hắn: “Thất làng, sao chàng lại đến đây?”
Hoàng Phủ Thanh Vũ cười nhẹ một tiếng: “Đã nói là đêm nay sẽ ở bên nàng mà, sao có thể để nàng cô đơn ngoài cung chứ?”
Tịch Nhan nhất thời xấu hổ lắm nhưng cũng đành vậy, liền nở nụ cười chủ động hôn lên cằm hắn, nhưng lập tức bị hắn biến bị động thành chủ động, áp trụ đôi môi nàng, rồi áp đảo nàng trên giường.
Đúng là thật sự đã lâu hai người chưa trải qua ái ân ngọt ngào, nên ngay từ những phút giây đầu tiên đã không thể chần chừ thêm chút nào nữa, một hồi nóng bỏng qua đi hai người đều kiệt sức, thế này mới chịu dừng lại.
Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn ôm nàng trước ngực, nhìn đôi mắt đang nhắm lại của nàng, khuôn mặt ửng hồng, dáng vẻ này khiến hắn không nhịn được cười nhẹ: “Lúc này nàng vui vẻ rồi chứ?”
Tịch Nhan nghe vậy liền mở mắt ra, trừng mắt với hắn một lúc lâu, nhưng lại vẫn nở nụ cười, vùi đầu vào gáy hắn: “Thích.” Dừng một chút, lại nói: “Ta cũng không muốn thế này, ta nghĩ chàng đừng nên vất vả như vậy nữa, có thể mỗi ngày ở cạnh ta là được rồi.”
Hắn vẫn cười, nhẹ nhàng bổ sung thêm vào câu nói củ nàng: ‘Vì thế mới gạt ta, tự mình chạy đến phủ của Thập Nhị?”
Tịch Nhan bỗng cả kinh: “Chàng biết sao?”
Hắn mỉm cười không nói gì, nhéo nhéo chóp mũi của nàng: “Biết một chút, nàng muốn làm thế nào?”
Tịch Nhan nghĩ ngợi, trong lòng tự cười nhạo bản thân, làm sao có thể giấu hắn được chuyện gì chứ? Bởi vậy dừng một lúc, đành nói hết sự tình cho hắn nghe, lại nói thêm: “Ta thấy dáng vẻ của đệ ấy, dường như hiểu được một ít, cho nên, chàng không cần lo lắng nhiều đâu.”
“Ừm.” Hắn cúi đầu lên tiếng, cười nói: “Vậy thì tốt rồi.”
Tịch Nhan chôn mặt vào lòng hắn: “Ta thật rất muốn xem dáng vẻ sau khi làm cha, cho nên, ta không cho phép bất kỳ ai hại đứa bé trong bụng Nguyệt Nha Nhi. Ta với Thập Nhị Vương phi không quen biết, chỉ gặp vài lần, nhưng cũng cảm thấy nàng ta không phải là người như vậy, chàng nói có phải không?”
“Yên tâm đi, không có ai dám hại đứa bé đâu.” Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên nói, “Trừ phi, là bậc làm cha làm mẹ kia thôi.”
Tịch Nhan nghe thế liền nhảy dựng: “Không ... Sẽ không đâu mà?”
“Nhan Nhan, chúng ta cũng không biết năm năm qua Nam Cung Nguyệt Nhã đã thay đổi ra sao, cho nên, không ai có cách nào tìm hiểu suy nghĩ trong lòng cô bé ấy.” Hoàng Phủ Thanh Vũ trầm giọng nói, “Ta còn không hy vọng nàng thân cận cô bé đó quá đâu.”
Tịch Nhan suy nghĩ, chỉ biết rầu rĩ gật đầu.
**************************************
Sáng sớm hôm sau, có Ngự y nhận lệnh đến phủ Vinh Thân vương, cẩn thận bắt mạch cho Nguyệt Nha Nhi.
Thập Nhị cau mày ngồi một bên, nhìn nàng mệt mọi tựa vào đầu giường. Sắc mặt của nàng mãi cũng không cách nào hồng hào lên được, từ lần nàng lần nữa xuất hiện trước mặt hắn, vẫn luôn là dáng vẻ dịu dàng, yếu đuối, đến lúc bước vào phủ hắn, theo thời gian sắc mặt càng tái nhợt. Chỉ là trong lòng hắn vẫn còn hận nàng, cho nên mới làm như không để ý, nay, cuối cùng mới tìm người đến cẩn thận kiểm tra cho nàng.
“Thập Nhị gia, thân thể sườn Vương phi suy yếu, vốn đã thiếu máu, lại thêm việc lo âu quá độ, thêm nữa là gần đây thường ngày vô ý, để tâm tình vui buồn bất chợt, cũng chẳng phải là chứng bệnh gì đâu ạ, chỉ cần uống thuốc giúp lưu thông khí huyết, rồi điều dưỡng chu đáo là sẽ khỏe ngay. Chẳng qua, nay sườn Vương phi đang mang thai, tâm trạng lại trầm trọng như vậy, cứ thế mãi sẽ không có lợi đến thai nhi, cả bản thân sườn Vương phi cũng thế, chỉ e không sống thọ được ...”
“Ầm” một tiếng, khi hắn nghe thấy bốn chữ cuối cùng vừa ra khỏi miệng của ngự y, Thập Nhị lập tức quăng chén trà trong tay đi.
Ngự y biết mình đã lỡ lời, nhấ thời bị dọa đến toát mồ hôi lạnh, nên không ngừng dập đầu tạ tội: “Vi thần lỡ lời, vi thần lỡ lời...”
“Cút ra ngoài kê đơn thuốc đi.” Thập Nhị lạnh lùng nói.
Ngự y được đại xá, liền lui ra ngoài.
Lúc này Thập Nhị mới nâng mắt nhìn về phía người nằm trên giường, trong lòng chung quy không ngăn được sự đau xót.
Ưu tư quá độ? Sao lại ưu tư quá độ? Tóm lại chắc chắn không phải vì đứa bé mới được biết được hai ngày trước, nhưng không có gì khác thường ngoài cảm xúc hai ngày nay của nàng, thời gian còn lại, mỗi một khắc dáng vẻ của nàng không phải đều là vân đạm phong kinh sao, sao lại ưu tư quá độ chứ?
Nguyệt Nha Nhi dường như vẫn lo lắng, bần thần, ngự y rời đi được một lúc lâu, nàng mới chậm rãi hồi phục tinh thần, nhưng cũng không thèm nhìn đến người ngồi trên nhuyễn tháp đối diện, ngã người đắp chăn, nhắm mắt ngủ.
Hắn ngồi lại đây thêm một lát, thấy nàng vẫn không hề có động tĩnh gì nữa, cuối cùng đứng dậy rời khỏi phòng. Thấy Thuận nhi, liền phân phó: “Ngươi đi nói với quản gia, điều thêm nhiều nha hoàn qua đây, hầu hạ cho tốt, tốt nhất là không nên để xảy ra sai sót nào.”
Nguyệt Nha Nhi ngủ thằng giấc đến trưa mới dậy, lại chỉ thấy một nha hoàn xa lạ tiến lên hầu hạ, nhịn không được cau mày hỏi: “Xảo nhi đâu?”
“Bẩm Sườn Vương phi, Xảo nhi không nói được, quản gia sợ cô ấy hầu hạ không tốt, vì thế lệnh cho nô tỳ mang người đến hầu hạ.”
Trong lòng Nguyệt Nha Nhi hơi đau khổ, khóe miệng lại hiện lên tia cười lạnh: “Ta chỉ cần cô ấy hầu hạ thôi, các ngươi đều lui xuống đi.”
Nha hoàn kia giật mình, nâng mắt lên, chỉ lấy lúc này mặt mày nàng ngập trong sự đau khổ, nhớ đến lời quản gia căn dặn hôm qua không được làm tâm trạng Sườn Vương phi dao động, nhất thời không dám nói thêm gì nữa, đành lui ra ngoài, sai người đi tìm Xảo nhi câm điếc kia.
Mãi đến khi Xảo nhi trở về, Nguyệt Nha Nhi mới xuống giường thay xiêm y, Xảo nhi chỉ vào chiếc bàn bày đầy những thức ăn tinh xảo, ánh mắt phấn khởi, giống như cao hứng vì người chủ tử này.
Nguyệt Nha Nhi cũng chỉ cười nhẹ đáp lại: “Ta không ngồi ăn một mình đâu, em ngồi cùng ta ăn đi.”
Ban đầu, Xảo nhi không ngừng xua tay, dừng một chút, sực nhớ đến lời quản gia căn dặn, vì thế không dám làm trái ý nàng, ngoan ngoãn ngồi xuống.
/484
|