Sáng sớm mấy ngày sau, Thập Nhị tỉnh dậy trong phòng Nguyệt Nha Nhi, Nguyệt Nha Nhi đã thức dậy trước, đang ngồi trước bàn trang điểm chải đầu, thấy hắn đứng đậy, liền buông lược đi qua giúp hắn thay quần áo.
Thập Nhị thuận thế ôm lấy thắt lưng nàng: “Đêm nay trong phủ có yến tiệc, nàng cần phải thay y phục tham dự.”
Nguyệt Nha Nhi do dự, rồi mới thấp giọng nói: “Ta không định đi.”
“Như vậy sao được?” Thập Nhị cúi đầu hôn vào môi nàng một cái, “Tiệc này là tổ chức dành cho nàng mà, nàng nhất định phải đi. Không phải hai ngày trước ta có tặng nàng mấy bộ xiêm y mới sao, hôm nay nàng sẽ mặc bộ màu đỏ kia.”
Hắn cố tình tự thay nàng quyết định, Nguyệt Nha Nhi sửa sang lại vạt áo cho hắn đâu vào đó, rồi mới nói: “Như vậy có được không?”
Thập Nhị ngẩng ra, rồi mới hiểu được nàng đang nói về chuyện gì, nên ôm ngay nàng vào lòng.
“Như Tân, nàng ấy...” Ngừng một chút, hắn lại tiếp tục, nói, “Nàng ấy không ở trong phủ, cho nên nàng mới chính là nữ chủ nhân, hiểu chưa?”
Nguyệt Nhi Nhi không nhịn được nghi hoặc, nàng vào phủ đã lâu, Vương phi Tống Như Tân của hắn gần như chẳng có lúc nào ở trong phủ. Ngoài trừ hai lần kia, thì không còn thấy mặt nữa.
Mặc dù trong lòng nghĩ vậy, nhưng thấy hắn bình tĩnh nhìn mình, cả sự băn khoăn vẫn day dứt trong lòng, nàng vẫn thản nhiên gật đầu.
Đến buổi tối, Nguyệt Nha Nhi vẫn chưa thấy trang phục để dự tiệc, chỉ thay một bộ quần áo màu lam nhạt, rồi trang điểm nhẹ, đi đến tiền viện.
Nàng luôn cảm thấy như vậy là không nên, lại còn diện áo quần màu đỏ, hồng nữa, trong lòng nàng sẽ cảm thấy chính mình là tội nhân.
Thập Nhị sau khi nhìn thấy nàng, đầu tiên là hơi cau màu, sau đó mới cười rộ lên, đưa nàng đến chào hỏi mọi người.
Nhất chúng quan lớn và quý nhân đều không ngừng tiến lên hành lễ tiếp đón, mặc dù Nguyệt Nha Nhi đã rời xa thế giới thịnh thế phồn hoa đã lâu, nhưng dù sao cũng là người trưởng thành trong cung đình, cách đối nhân xử thế đều có một khí chất tao nhã, thật ra thì không hề có chút sai phạm nào, nên cũng làm cho mọi người ai nấy đều không dám khinh thường.
Nam Cung ngự khoan thai đến chậm, Nguyệt Nha Nhi thấy hắn nên rât vui mừng, nụ cười tràn ra khóe miệng, kéo tay hắn đi vào trong.
Nam Cung Ngự thấy khí sắc nàng tốt, không khỏi nở nụ cười: “Nhìn thấy muội khỏe, tứ ca cũng an tâm.”
Bắt đầu tiệc tối, Thập Nhị cùng Nguyệt Nha Nhi, tính cả Hoàng Phủ Thanh Thần, Đạm Tuyết cùng Nam Cung Ngự đều ngồi ở bàn trên.
Có thể do nhiều nguyên nhân, nên khẩu vị cũng không tốt lắm, Thập Nhị liền gắp ít thức ăn nàng thích để vào chiếc đĩa trước mặt nàng.
Nguyệt Nha Nhi cúi đầu ăn vài miếng rồi hạ đũa, Thập Nhị lập tức áp sát vào nàng, thấp giọng hỏi: “Không hợp khẩu vị? Hay là ta cho người làm lại tất cả nhé?” Nguyệt Nha Nhi nghe vậy không nhịn được thở dài, không nói gì, chỉ lẳng lặng tiếp tục ăn.
Thập Nhị thấy thế mới nở nụ cười.
Nam Cung Ngự cầm chén rượu, nhìn hai người ở bàn đối dienj.
Nguyệt Nha Nhi vẫn cúi đầu ăn gì đó, Thập Nhị thường thường gắp thức ăn cho nàng, món hắn chọn đều là món nàng thích. Thật ra cả mấy món ăn trên bàn, đa số đều là món Nguyệt Nha Nhi thích. Hai người thường chụm đầu ghé tai thì thầm, Nguyệt Nha Nhi tuy chưa từng ngẩng đầu, nhưng nhìn vẻ mặt đầy săn sóc của Thập Nhị có thể thấy được hai người lúc này tình ý hòa thuận vui vẻ.
Nam Cung Ngự thấy thế dường như mới cảm thấy an tâm thật sự, đến giữa buổi tiệc, hắn hạ chén rượu xuống, cười nói: “Thập Nhị gia, Cửu gia, trong phủ ta đang có người chờ ta về nghị sự, cáo từ trước.”
Nguyệt Nha Nhi nghe vậy mới ngẩng đầu lên:“Tứ ca.”
Đạm Tuyết cũng biết nhất định không thể giữ hắn lại, nâng chén rượu lên mời hắn: “Công tử.”
Nam Cung Ngự nhận lấy rồi uống một hơi cạn sạch, lại nhìn về phía Nguyệt Nha Nhi cười, rồi mới đứng dậy rời khỏi.
Hoàng Phủ Thanh Thần không nhịn được hừ lạnh một tiếng: “Công tử ....”
Đạm Tuyết nghiêng đầu nhìn hắn: “Cửu gia, hình như có chuyện muốn nói với ta?”
Hoàng Phủ Thanh Thần trong tích tắc nhớ đến nguyên nhân gây ra “chiến tranh lạnh” lúc trước, giờ phút này mặc dù trong lòng có tức giận đến mức nào cũng chỉ có thể ẩn nhẫn không bộc phát, ngược lại nắm tay nàng cười qua chuyện: “Không có gì, ăn tiếp đi.”
Thập Nhị đứng đối diện thu hết tất cả vào tầm mắt, lập tức kề sát vào tai Nguyệt Nha Nhi thấp giọng nói: “Cửu ca đang ghen đó, mỗi lần đều cố ý gây sự với Tứ ca của nàng, nhưng lần nào cũng bị Cửu tẩu thu phục hết sức dễ dàng.”
Nguyệt Nha Nhi rốt cuộc không nhịn được cười nhẹ ra tiếng, hai người đầu tựa vào nhau, cùng cười thoải mái, không ai có cách nào để xen vào sự thân mật này.
Trong mắt mọi người, thì chỉ thấy tình chàng ý thiếp, thu hút sự chú ý của người ngoài.
Tiệc tối kết thúc, quản gia liền dẫn người đến mời mọi người đi nghe diễn. Vì Đạm Tuyết xưa nay không thích náo nhiệt như thế này, nên Hoàng Phủ Thanh Thần đưa nàng rời khỏi trước. Thập Nhị thấy thế mới đưa Nguyệt Nha Nhi cùng ngồi xem kịch cùng tân khách.
Không ngờ rằng hoa đán vừa mới xướng được vài câu, Tống Như Tân vốn không ở trong phủ đột nhiên xuất hiện.
Thập Nhị vốn đang cùng Nguyệt Nha Nhi tựa vào nhau nghiên cứu xem vở nào hay, bỗng dưng nghe quản gia báo lại, xoay người, dáng vẻ phong trần mệt mỏi của Tống Như Tân đã đi đến sau lưng bọn họ.
Thân mình Nguyệt Nha Nhi bất giác cứng đờ, Thập Nhị nhận ra điều đó, bất động thanh sắc ôm thắt lưng nàng, rồi mới xoay mặt nhìn về phía Tống Như Tân: “Sao nàng trở về sớm thế?”
“Còn nói sớm, trong phủ có yến tiệc, sao chàng không phái người báo cho ta biết?” Tống Như Tân tự nhiên ngồi xuống cạnh bên, trong giọng nói mang theo bất mãn, nhưng ánh mắt không nhìn về phía sân khấu kịch, mà ngược lại, nhìn khắp xung quanh.
Thập Nhị cười khẽ một tiếng: “Cũng không phải chuyện quan trọng, nên không báo tin chó nàng.”
Tống Như Tân nghe thế mới quay đầu lại: “Hóa ra là như vậy.”
Nguyệt Nha Nhi hơi nghiêng đầu, dời ánh mắt theo sườn mặt Thập Nhị, lén lút đánh giá Tống Như Tân.
Cũng không hẳn là một mỹ nhân, là một tiểu thư khuê các dịu dàng, trầm tĩnh thì đúng hơn, nhưng nghe cách nàng nói chuyện, lại chẳng có chút câu nệ, thật ra so với dáng vẻ đúng là tương phản không ít.
Tống Như Tân cũng phát hiện Nguyệt Nha Nhi đang đánh giá mình, không khỏi che miệng cười khẽ: “Ta cũng muốn nghe diễn nữa, vị trí này ngồi không thoải mái, Thập Nhị gia sao lại chọn chứ?”
Nói xong, cũng không chờ Thập Nhị trả lời, tự mình đứng dậy chọn một chỗ ngồi khác, rồi lại ngồi xuống, vẫn không chú ý đến sân khấu, chỉ là nhìn hai bóng người ngồi cùng một chỗ trước sân khấu kia.
Thập Nhị lần nữa ôm Nguyệt Nha Nhi, tiếp tục câu nói khi nãy, Nguyệt Nha Nhi lại không còn hứng nữa, đem diễn điệp đẩy vào người hắn: “Chàng chọn đi, ta nghe hết.”
Thập Nhị thuận thế ôm lấy thắt lưng nàng: “Đêm nay trong phủ có yến tiệc, nàng cần phải thay y phục tham dự.”
Nguyệt Nha Nhi do dự, rồi mới thấp giọng nói: “Ta không định đi.”
“Như vậy sao được?” Thập Nhị cúi đầu hôn vào môi nàng một cái, “Tiệc này là tổ chức dành cho nàng mà, nàng nhất định phải đi. Không phải hai ngày trước ta có tặng nàng mấy bộ xiêm y mới sao, hôm nay nàng sẽ mặc bộ màu đỏ kia.”
Hắn cố tình tự thay nàng quyết định, Nguyệt Nha Nhi sửa sang lại vạt áo cho hắn đâu vào đó, rồi mới nói: “Như vậy có được không?”
Thập Nhị ngẩng ra, rồi mới hiểu được nàng đang nói về chuyện gì, nên ôm ngay nàng vào lòng.
“Như Tân, nàng ấy...” Ngừng một chút, hắn lại tiếp tục, nói, “Nàng ấy không ở trong phủ, cho nên nàng mới chính là nữ chủ nhân, hiểu chưa?”
Nguyệt Nhi Nhi không nhịn được nghi hoặc, nàng vào phủ đã lâu, Vương phi Tống Như Tân của hắn gần như chẳng có lúc nào ở trong phủ. Ngoài trừ hai lần kia, thì không còn thấy mặt nữa.
Mặc dù trong lòng nghĩ vậy, nhưng thấy hắn bình tĩnh nhìn mình, cả sự băn khoăn vẫn day dứt trong lòng, nàng vẫn thản nhiên gật đầu.
Đến buổi tối, Nguyệt Nha Nhi vẫn chưa thấy trang phục để dự tiệc, chỉ thay một bộ quần áo màu lam nhạt, rồi trang điểm nhẹ, đi đến tiền viện.
Nàng luôn cảm thấy như vậy là không nên, lại còn diện áo quần màu đỏ, hồng nữa, trong lòng nàng sẽ cảm thấy chính mình là tội nhân.
Thập Nhị sau khi nhìn thấy nàng, đầu tiên là hơi cau màu, sau đó mới cười rộ lên, đưa nàng đến chào hỏi mọi người.
Nhất chúng quan lớn và quý nhân đều không ngừng tiến lên hành lễ tiếp đón, mặc dù Nguyệt Nha Nhi đã rời xa thế giới thịnh thế phồn hoa đã lâu, nhưng dù sao cũng là người trưởng thành trong cung đình, cách đối nhân xử thế đều có một khí chất tao nhã, thật ra thì không hề có chút sai phạm nào, nên cũng làm cho mọi người ai nấy đều không dám khinh thường.
Nam Cung ngự khoan thai đến chậm, Nguyệt Nha Nhi thấy hắn nên rât vui mừng, nụ cười tràn ra khóe miệng, kéo tay hắn đi vào trong.
Nam Cung Ngự thấy khí sắc nàng tốt, không khỏi nở nụ cười: “Nhìn thấy muội khỏe, tứ ca cũng an tâm.”
Bắt đầu tiệc tối, Thập Nhị cùng Nguyệt Nha Nhi, tính cả Hoàng Phủ Thanh Thần, Đạm Tuyết cùng Nam Cung Ngự đều ngồi ở bàn trên.
Có thể do nhiều nguyên nhân, nên khẩu vị cũng không tốt lắm, Thập Nhị liền gắp ít thức ăn nàng thích để vào chiếc đĩa trước mặt nàng.
Nguyệt Nha Nhi cúi đầu ăn vài miếng rồi hạ đũa, Thập Nhị lập tức áp sát vào nàng, thấp giọng hỏi: “Không hợp khẩu vị? Hay là ta cho người làm lại tất cả nhé?” Nguyệt Nha Nhi nghe vậy không nhịn được thở dài, không nói gì, chỉ lẳng lặng tiếp tục ăn.
Thập Nhị thấy thế mới nở nụ cười.
Nam Cung Ngự cầm chén rượu, nhìn hai người ở bàn đối dienj.
Nguyệt Nha Nhi vẫn cúi đầu ăn gì đó, Thập Nhị thường thường gắp thức ăn cho nàng, món hắn chọn đều là món nàng thích. Thật ra cả mấy món ăn trên bàn, đa số đều là món Nguyệt Nha Nhi thích. Hai người thường chụm đầu ghé tai thì thầm, Nguyệt Nha Nhi tuy chưa từng ngẩng đầu, nhưng nhìn vẻ mặt đầy săn sóc của Thập Nhị có thể thấy được hai người lúc này tình ý hòa thuận vui vẻ.
Nam Cung Ngự thấy thế dường như mới cảm thấy an tâm thật sự, đến giữa buổi tiệc, hắn hạ chén rượu xuống, cười nói: “Thập Nhị gia, Cửu gia, trong phủ ta đang có người chờ ta về nghị sự, cáo từ trước.”
Nguyệt Nha Nhi nghe vậy mới ngẩng đầu lên:“Tứ ca.”
Đạm Tuyết cũng biết nhất định không thể giữ hắn lại, nâng chén rượu lên mời hắn: “Công tử.”
Nam Cung Ngự nhận lấy rồi uống một hơi cạn sạch, lại nhìn về phía Nguyệt Nha Nhi cười, rồi mới đứng dậy rời khỏi.
Hoàng Phủ Thanh Thần không nhịn được hừ lạnh một tiếng: “Công tử ....”
Đạm Tuyết nghiêng đầu nhìn hắn: “Cửu gia, hình như có chuyện muốn nói với ta?”
Hoàng Phủ Thanh Thần trong tích tắc nhớ đến nguyên nhân gây ra “chiến tranh lạnh” lúc trước, giờ phút này mặc dù trong lòng có tức giận đến mức nào cũng chỉ có thể ẩn nhẫn không bộc phát, ngược lại nắm tay nàng cười qua chuyện: “Không có gì, ăn tiếp đi.”
Thập Nhị đứng đối diện thu hết tất cả vào tầm mắt, lập tức kề sát vào tai Nguyệt Nha Nhi thấp giọng nói: “Cửu ca đang ghen đó, mỗi lần đều cố ý gây sự với Tứ ca của nàng, nhưng lần nào cũng bị Cửu tẩu thu phục hết sức dễ dàng.”
Nguyệt Nha Nhi rốt cuộc không nhịn được cười nhẹ ra tiếng, hai người đầu tựa vào nhau, cùng cười thoải mái, không ai có cách nào để xen vào sự thân mật này.
Trong mắt mọi người, thì chỉ thấy tình chàng ý thiếp, thu hút sự chú ý của người ngoài.
Tiệc tối kết thúc, quản gia liền dẫn người đến mời mọi người đi nghe diễn. Vì Đạm Tuyết xưa nay không thích náo nhiệt như thế này, nên Hoàng Phủ Thanh Thần đưa nàng rời khỏi trước. Thập Nhị thấy thế mới đưa Nguyệt Nha Nhi cùng ngồi xem kịch cùng tân khách.
Không ngờ rằng hoa đán vừa mới xướng được vài câu, Tống Như Tân vốn không ở trong phủ đột nhiên xuất hiện.
Thập Nhị vốn đang cùng Nguyệt Nha Nhi tựa vào nhau nghiên cứu xem vở nào hay, bỗng dưng nghe quản gia báo lại, xoay người, dáng vẻ phong trần mệt mỏi của Tống Như Tân đã đi đến sau lưng bọn họ.
Thân mình Nguyệt Nha Nhi bất giác cứng đờ, Thập Nhị nhận ra điều đó, bất động thanh sắc ôm thắt lưng nàng, rồi mới xoay mặt nhìn về phía Tống Như Tân: “Sao nàng trở về sớm thế?”
“Còn nói sớm, trong phủ có yến tiệc, sao chàng không phái người báo cho ta biết?” Tống Như Tân tự nhiên ngồi xuống cạnh bên, trong giọng nói mang theo bất mãn, nhưng ánh mắt không nhìn về phía sân khấu kịch, mà ngược lại, nhìn khắp xung quanh.
Thập Nhị cười khẽ một tiếng: “Cũng không phải chuyện quan trọng, nên không báo tin chó nàng.”
Tống Như Tân nghe thế mới quay đầu lại: “Hóa ra là như vậy.”
Nguyệt Nha Nhi hơi nghiêng đầu, dời ánh mắt theo sườn mặt Thập Nhị, lén lút đánh giá Tống Như Tân.
Cũng không hẳn là một mỹ nhân, là một tiểu thư khuê các dịu dàng, trầm tĩnh thì đúng hơn, nhưng nghe cách nàng nói chuyện, lại chẳng có chút câu nệ, thật ra so với dáng vẻ đúng là tương phản không ít.
Tống Như Tân cũng phát hiện Nguyệt Nha Nhi đang đánh giá mình, không khỏi che miệng cười khẽ: “Ta cũng muốn nghe diễn nữa, vị trí này ngồi không thoải mái, Thập Nhị gia sao lại chọn chứ?”
Nói xong, cũng không chờ Thập Nhị trả lời, tự mình đứng dậy chọn một chỗ ngồi khác, rồi lại ngồi xuống, vẫn không chú ý đến sân khấu, chỉ là nhìn hai bóng người ngồi cùng một chỗ trước sân khấu kia.
Thập Nhị lần nữa ôm Nguyệt Nha Nhi, tiếp tục câu nói khi nãy, Nguyệt Nha Nhi lại không còn hứng nữa, đem diễn điệp đẩy vào người hắn: “Chàng chọn đi, ta nghe hết.”
/484
|