Thập Nhị bỗng dưng sựng lại, giống như không hiểu được nàng đang nói gì, cúi đầu ánh mắt tràn đầy nghi hoặc, chính xác là như dò xét nàng.
Nguyệt Nha Nhi cảm thấy hô hấp của bản thân đều căng thẳng, dừng một lúc rồi mới thấp giọng nói: “Chỉ có hai chúng ta bên nhau thôi, không được sao? Không cần đứa bé nào?”
“Ầm.” Một tiếng mạnh, giống như toàn bộ thành xe ngựa đều hơi chấn động, Nguyệt Nha Nhi cả kinh, ngẩng đầu nhìn lại, vẻ mặt uất giận của hắn, một quyền giáng vào vách ngắn trên xe, không biết dùng bao nhiêu sức lực, mà đã có máu chảy ra.
“Thanh Tuyên ...”
“Cho ta một lời giải thích.” Hắn không quan tâm đến bàn tay bị thương của mình, trầm mắt nhìn nàng, thản nhiên nói.
Nguyệt Nha Nhi nhìn hắn, hồi lâu sau, mới thấp giọng nói: “Chỉ là ta sợ ....”
“Sợ cái gì?” Hắn thấp đầu ghé sát vào nàng, “Đứa bé kia mất đi chỉ là ngoài ý muốn thôi mà, có gì đáng sợ chứ? Lúc trước Cửu tẩu cũng đã từng mất một lần, nhưng cuối cùng thì sao chứ? Nếu nàng vì chuyện đó mà nói với ta là không dám mang thai nữa, Nguyệt Nha Nhi, nàng đúng là nhát gan quá rồi đó.”
“Cứ coi như ta nhát gan cũng được, ta thật sự không muốn ...” Nguyệt Nha Nhi vất vả lắm mới có chừng đó dũng khí, nhưng lời còn chưa dứt, đột nhiên lại bị hắn ôm siết vào lòng, sau đó lại bị hắn mạnh mẽ đoạt lấy đôi môi.
Dùng hết toàn bộ lý lẽ và dây dưa, giống như cuối cùng những đau đớn ở con tim từ từ phai dần đi, nhưng sự chua sót vẫn luôn quẩn quanh không ngừng.
Rốt cuộc hắn buông nàng ra, thấp giọng nói: “Sau nay đừng nói như vậy nữa, ta không thích nghe.”
Nguyệt Nha Nhi hơi mân đôi môi có chút sưng đỏ, rốt cuộc cũng không nói gì nữa.
Đến phủ của Thập Nhất, không ngờ là người đến chúc mừng hóa ra không hề ít, rất nhiều đại thần trong triều lại cùng chọn đúng ngày hôm nay đến chúc mừng, xem ra người đông đến mức có thể tổ chức một yến tiệc nho nhỏ.
Hoàng Phủ Thanh Thần cùng Đạm Tuyết cũng vừa mới đến đây, đang ở trong sảnh đường cùng nói chuyện với Thập Nhất và Linh Hi.
Thập Nhị đưa Nguyệt Nha Nhi vào đến nơi, Hoàng Phủ Thanh Thần liếc mắt một cái thì phát hiện ngay sắc mặt hắn không tốt, nhớ đến lần trước lúc hắn thiết yến trong phủ, tiểu tử thúi này còn nịnh nọt dỗ dành Nguyệt Nha Nhi vui vẻ, vậy mà bây giờ lại hậm hực như vậy, cười lạnh nói: “Thập Nhị này, sao sắc mặt lại khó coi thế? Có phải là không cam lòng không? Nghĩ lại thì Thập Nhất chỉ hơn đệ có một tuổi, bây giờ lại là cha của hai đứa con, đệ cũng trưởng thành rồi, sao chẳng thấy tin vui gì hết vậy?”
Đúng là châm dầu vào lửa mà, sắc mặt Thập Nhị càng thêm khó coi, đứng phía sau hắn, sắc mặt Nguyệt Nha Nhi cũng trở nên trắng bệch.
Đạm Tuyết vừa thấy có gì đó không ổn, lập tức quay đầu lại lạnh lùng liếc Hoàng Phủ Thanh Thần một cái, Hoàng Phủ Thanh Thần cũng không ngờ nàng lại phát hiện, đi ngay đến bên cạnh Đạm Tuyết, cười nói: “Xem ra chúng ta cũng nên sớm có thêm đứa nữa rồi, nàng nói xem có đúng không?”
Thập Nhất bất đắc dĩ nhìn vị Cửu ca này một cái, rồi mới nhìn Thập Nhị: “Thập Nhị, sắc mặt Nguyệt Nha Nhi không tốt lắm, đệ còn không mau đỡ muội ấy ngồi xuống?”
Gương mặt Thập Nhị bình tĩnh, kéo tay Nguyệt Nha Nhi đến bên cạnh ngồi xuống, hừ lạnh một tiếng rồi nói sang chuyện khác: “Hôm nay người đến quả thật không ít.”
Thập Nhất và Linh Hi cùng nhìn nhau, không khỏi cười rộ lên, Thập Nhất lấy tay để lên vùng bụng vẫn bằng phẳng của nàng một chút, thấp giọng nói: “Chắc nàng mệt lắm?”
Linh Hi hơi lắc đầu, nói: “Ta thật sự không sao, chỉ là thấy sắc mặt Nguyệt Nha Nhi thật sự không tốt, chi bằng ta đưa muội ấy vào trong nghỉ ngơi một lát nhé?” Khi nói chuyện nàng liền nhìn về phía Thập Nhị, tựa như đang trưng cầu ý kiến hắn.
Nguyệt Nha Nhi cảm thấy thật ra tâm trí mình rất mệt mỏi, có cảm giác bất an cứ chực chờ trong lòng, thấy Thập Nhị không phản đối, liền đứng lên, theo Linh Hi rời phòng khách.
Linh Hi cho người dọn dẹp, chuẩn bị một gian phòng khách ở Nam viên, rồi mới đưa Nguyệt Nha Nhi đến, cười nói: “Muội cứ ở đây an tâm mà nghỉ ngơi, không ai đến quấy rầy đâu, Thập Nhị đệ có gì đó không được tự nhiên, nhưng đến chiều thì sẽ ổn cả thôi, đến lúc đó cùng nhau trở về, thì đệ ấy sẽ không làm loạn nữa đâu.”
Hóa ra nàng sắp xếp như thế này là vì nghĩ cho bọn họ. Trong lòng Nguyệt Nha Nhi không nhịn được khẽ thở dài, chẳng trách Thập Nhị khen vị Thập Nhất tẩu không ngớt lời, vì thế khẽ cười nói: “Đa tạ.”
Linh Hi cười cười, xoay người rời khỏi.
Nguyệt Nha Nhi ở trong phòng nghỉ ngơi, cảm giác khó chịu không thôi, đại khái là cảm thấy thời gian trôi qua chậm lạ thường, một lúc sau, nhưng cũng chỉ mới qua được một canh giờ.
Nghĩ đến sắc mặt của Thập Nhị, đúng là vẫn không có cách nào cảm thấy an tâm, vì thế liền đứng lên, nghĩ ngợi, vẫn quyết định trở về bên cạnh hắn.
Lúc còn chưa khai tiệc, trong hoa viên còn tụm năm tụm ba các vị đại thần đứng cùng một chỗ nói chuyện phiếm, có người nhận ra nàng, ai cũng hành lễ với nàng, trên đường nàng quay về, Nguyệt Nha Nhi bỗng nhiên nghe thấy một giọng nam quen thuộc gọi mình: “Nguyệt Nha Nhi.”
Trong lòng nàng bỗng dưng chấn động, không dám quay người lại.
Nhưng tiếng bước chân phía sau càng lúc càng gần, rốt cuộc, dừng lại ngay sau lưng nàng, rồi gọi nàng một lần nữa: “Nguyệt Nha Nhi.”
Nguyệt Nha Nhi bất động thanh sắc hít thật sâu một hơi, rồi mới xoay người nhìn người mới đến, vốn muốn cười, nhưng chung quy vẫn không cười nổi, ngược lại, sắc mặt và đôi môi đều tái nhợt, nhìn hắn: “Dịch Nhiên.”
Nam tử đối diện, một thân cẩm y màu xanh, gương mặt ôn nhuận, dung nhan tuấn lãng, trên mặt giống như đầy sự bất đắc dĩ.
Hồi lâu sau, hắn mới thở dài, nói: “Nàng thật sự đã trở lại.”
Nguyệt Nha Nhi dường như không khống chế được thối lui từng bước, cả hai tay đều để sau lưng, thu vào tay áo nắm chặt thành quyền, nhẫn nhịn đau khổ.
Phía sau hòn núi giả, Linh hi tình cờ đi ngang qua, bỗng dưng thấy Nguyệt Nha Nhi và một nam tử xa lạ đứng cùng nhau, sắc mặt tái nhợt, dáng vẻ chật vật như sắp ngã xuống, thấy có gì bất ổn, nhưng lại không thể cứ như vầy bước ra quấy rầy hai người họ, thế là vẫn đứng nguyên tại chỗ không hề có động tĩnh nào.
Một lúc sau, mới nghe Nguyệt Nha Nhi khó khăn lên tiếng: “Dịch Nhiên, huynh cũng đến đây.”
“Đúng vậy.” Nam tử tựa như cười khẽ một tiếng, “Ta tới tìm nàng, không được sao?”
Linh Hi càng lúc càng cảm thấy có điều bất thường, vừa muốn xoay người, nhưng bỗng dưng bị ai đó bịt miệng lại, nhất thời kinh hãi, muốn giãy dụa, lại nghe giọng nói của Thập Nhất vang lên bên tai: “Là ta.”
Linh Hi chỉ chỉ về hướng của Nguyệt Nha Nhi và nam tử kia, vừa nghiêng đầu, đã thấy Thập Nhất cũng đang nhìn hai người kia, ánh mắt trầm tĩnh.
Hồi lâu sau, Nguyệt Nha Nhi cũng không nói gì thêm nữa, Thập Nhất chần chờ một lát, kéo Linh Hi rời khỏi theo một hướng khác.
“Người đó là ai?” Vừa ra khỏi núi giả, Linh Hi lập tức hỏi, “Vì sao lại cùng Nguyệt Nha Nhi đứng một chỗ?”
“Tống Dịch Nhiên, con trai độc nhất của tiền Đại Sở Thừa tướng Tống Xuyên, lần này vào kinh, được phong làm Hộ bộ Thị lang.” Giọng nói của Thập Nhất trầm thấp, dứt khoát, nói, “Hóa ra là hắn.”
Nguyệt Nha Nhi cảm thấy hô hấp của bản thân đều căng thẳng, dừng một lúc rồi mới thấp giọng nói: “Chỉ có hai chúng ta bên nhau thôi, không được sao? Không cần đứa bé nào?”
“Ầm.” Một tiếng mạnh, giống như toàn bộ thành xe ngựa đều hơi chấn động, Nguyệt Nha Nhi cả kinh, ngẩng đầu nhìn lại, vẻ mặt uất giận của hắn, một quyền giáng vào vách ngắn trên xe, không biết dùng bao nhiêu sức lực, mà đã có máu chảy ra.
“Thanh Tuyên ...”
“Cho ta một lời giải thích.” Hắn không quan tâm đến bàn tay bị thương của mình, trầm mắt nhìn nàng, thản nhiên nói.
Nguyệt Nha Nhi nhìn hắn, hồi lâu sau, mới thấp giọng nói: “Chỉ là ta sợ ....”
“Sợ cái gì?” Hắn thấp đầu ghé sát vào nàng, “Đứa bé kia mất đi chỉ là ngoài ý muốn thôi mà, có gì đáng sợ chứ? Lúc trước Cửu tẩu cũng đã từng mất một lần, nhưng cuối cùng thì sao chứ? Nếu nàng vì chuyện đó mà nói với ta là không dám mang thai nữa, Nguyệt Nha Nhi, nàng đúng là nhát gan quá rồi đó.”
“Cứ coi như ta nhát gan cũng được, ta thật sự không muốn ...” Nguyệt Nha Nhi vất vả lắm mới có chừng đó dũng khí, nhưng lời còn chưa dứt, đột nhiên lại bị hắn ôm siết vào lòng, sau đó lại bị hắn mạnh mẽ đoạt lấy đôi môi.
Dùng hết toàn bộ lý lẽ và dây dưa, giống như cuối cùng những đau đớn ở con tim từ từ phai dần đi, nhưng sự chua sót vẫn luôn quẩn quanh không ngừng.
Rốt cuộc hắn buông nàng ra, thấp giọng nói: “Sau nay đừng nói như vậy nữa, ta không thích nghe.”
Nguyệt Nha Nhi hơi mân đôi môi có chút sưng đỏ, rốt cuộc cũng không nói gì nữa.
Đến phủ của Thập Nhất, không ngờ là người đến chúc mừng hóa ra không hề ít, rất nhiều đại thần trong triều lại cùng chọn đúng ngày hôm nay đến chúc mừng, xem ra người đông đến mức có thể tổ chức một yến tiệc nho nhỏ.
Hoàng Phủ Thanh Thần cùng Đạm Tuyết cũng vừa mới đến đây, đang ở trong sảnh đường cùng nói chuyện với Thập Nhất và Linh Hi.
Thập Nhị đưa Nguyệt Nha Nhi vào đến nơi, Hoàng Phủ Thanh Thần liếc mắt một cái thì phát hiện ngay sắc mặt hắn không tốt, nhớ đến lần trước lúc hắn thiết yến trong phủ, tiểu tử thúi này còn nịnh nọt dỗ dành Nguyệt Nha Nhi vui vẻ, vậy mà bây giờ lại hậm hực như vậy, cười lạnh nói: “Thập Nhị này, sao sắc mặt lại khó coi thế? Có phải là không cam lòng không? Nghĩ lại thì Thập Nhất chỉ hơn đệ có một tuổi, bây giờ lại là cha của hai đứa con, đệ cũng trưởng thành rồi, sao chẳng thấy tin vui gì hết vậy?”
Đúng là châm dầu vào lửa mà, sắc mặt Thập Nhị càng thêm khó coi, đứng phía sau hắn, sắc mặt Nguyệt Nha Nhi cũng trở nên trắng bệch.
Đạm Tuyết vừa thấy có gì đó không ổn, lập tức quay đầu lại lạnh lùng liếc Hoàng Phủ Thanh Thần một cái, Hoàng Phủ Thanh Thần cũng không ngờ nàng lại phát hiện, đi ngay đến bên cạnh Đạm Tuyết, cười nói: “Xem ra chúng ta cũng nên sớm có thêm đứa nữa rồi, nàng nói xem có đúng không?”
Thập Nhất bất đắc dĩ nhìn vị Cửu ca này một cái, rồi mới nhìn Thập Nhị: “Thập Nhị, sắc mặt Nguyệt Nha Nhi không tốt lắm, đệ còn không mau đỡ muội ấy ngồi xuống?”
Gương mặt Thập Nhị bình tĩnh, kéo tay Nguyệt Nha Nhi đến bên cạnh ngồi xuống, hừ lạnh một tiếng rồi nói sang chuyện khác: “Hôm nay người đến quả thật không ít.”
Thập Nhất và Linh Hi cùng nhìn nhau, không khỏi cười rộ lên, Thập Nhất lấy tay để lên vùng bụng vẫn bằng phẳng của nàng một chút, thấp giọng nói: “Chắc nàng mệt lắm?”
Linh Hi hơi lắc đầu, nói: “Ta thật sự không sao, chỉ là thấy sắc mặt Nguyệt Nha Nhi thật sự không tốt, chi bằng ta đưa muội ấy vào trong nghỉ ngơi một lát nhé?” Khi nói chuyện nàng liền nhìn về phía Thập Nhị, tựa như đang trưng cầu ý kiến hắn.
Nguyệt Nha Nhi cảm thấy thật ra tâm trí mình rất mệt mỏi, có cảm giác bất an cứ chực chờ trong lòng, thấy Thập Nhị không phản đối, liền đứng lên, theo Linh Hi rời phòng khách.
Linh Hi cho người dọn dẹp, chuẩn bị một gian phòng khách ở Nam viên, rồi mới đưa Nguyệt Nha Nhi đến, cười nói: “Muội cứ ở đây an tâm mà nghỉ ngơi, không ai đến quấy rầy đâu, Thập Nhị đệ có gì đó không được tự nhiên, nhưng đến chiều thì sẽ ổn cả thôi, đến lúc đó cùng nhau trở về, thì đệ ấy sẽ không làm loạn nữa đâu.”
Hóa ra nàng sắp xếp như thế này là vì nghĩ cho bọn họ. Trong lòng Nguyệt Nha Nhi không nhịn được khẽ thở dài, chẳng trách Thập Nhị khen vị Thập Nhất tẩu không ngớt lời, vì thế khẽ cười nói: “Đa tạ.”
Linh Hi cười cười, xoay người rời khỏi.
Nguyệt Nha Nhi ở trong phòng nghỉ ngơi, cảm giác khó chịu không thôi, đại khái là cảm thấy thời gian trôi qua chậm lạ thường, một lúc sau, nhưng cũng chỉ mới qua được một canh giờ.
Nghĩ đến sắc mặt của Thập Nhị, đúng là vẫn không có cách nào cảm thấy an tâm, vì thế liền đứng lên, nghĩ ngợi, vẫn quyết định trở về bên cạnh hắn.
Lúc còn chưa khai tiệc, trong hoa viên còn tụm năm tụm ba các vị đại thần đứng cùng một chỗ nói chuyện phiếm, có người nhận ra nàng, ai cũng hành lễ với nàng, trên đường nàng quay về, Nguyệt Nha Nhi bỗng nhiên nghe thấy một giọng nam quen thuộc gọi mình: “Nguyệt Nha Nhi.”
Trong lòng nàng bỗng dưng chấn động, không dám quay người lại.
Nhưng tiếng bước chân phía sau càng lúc càng gần, rốt cuộc, dừng lại ngay sau lưng nàng, rồi gọi nàng một lần nữa: “Nguyệt Nha Nhi.”
Nguyệt Nha Nhi bất động thanh sắc hít thật sâu một hơi, rồi mới xoay người nhìn người mới đến, vốn muốn cười, nhưng chung quy vẫn không cười nổi, ngược lại, sắc mặt và đôi môi đều tái nhợt, nhìn hắn: “Dịch Nhiên.”
Nam tử đối diện, một thân cẩm y màu xanh, gương mặt ôn nhuận, dung nhan tuấn lãng, trên mặt giống như đầy sự bất đắc dĩ.
Hồi lâu sau, hắn mới thở dài, nói: “Nàng thật sự đã trở lại.”
Nguyệt Nha Nhi dường như không khống chế được thối lui từng bước, cả hai tay đều để sau lưng, thu vào tay áo nắm chặt thành quyền, nhẫn nhịn đau khổ.
Phía sau hòn núi giả, Linh hi tình cờ đi ngang qua, bỗng dưng thấy Nguyệt Nha Nhi và một nam tử xa lạ đứng cùng nhau, sắc mặt tái nhợt, dáng vẻ chật vật như sắp ngã xuống, thấy có gì bất ổn, nhưng lại không thể cứ như vầy bước ra quấy rầy hai người họ, thế là vẫn đứng nguyên tại chỗ không hề có động tĩnh nào.
Một lúc sau, mới nghe Nguyệt Nha Nhi khó khăn lên tiếng: “Dịch Nhiên, huynh cũng đến đây.”
“Đúng vậy.” Nam tử tựa như cười khẽ một tiếng, “Ta tới tìm nàng, không được sao?”
Linh Hi càng lúc càng cảm thấy có điều bất thường, vừa muốn xoay người, nhưng bỗng dưng bị ai đó bịt miệng lại, nhất thời kinh hãi, muốn giãy dụa, lại nghe giọng nói của Thập Nhất vang lên bên tai: “Là ta.”
Linh Hi chỉ chỉ về hướng của Nguyệt Nha Nhi và nam tử kia, vừa nghiêng đầu, đã thấy Thập Nhất cũng đang nhìn hai người kia, ánh mắt trầm tĩnh.
Hồi lâu sau, Nguyệt Nha Nhi cũng không nói gì thêm nữa, Thập Nhất chần chờ một lát, kéo Linh Hi rời khỏi theo một hướng khác.
“Người đó là ai?” Vừa ra khỏi núi giả, Linh Hi lập tức hỏi, “Vì sao lại cùng Nguyệt Nha Nhi đứng một chỗ?”
“Tống Dịch Nhiên, con trai độc nhất của tiền Đại Sở Thừa tướng Tống Xuyên, lần này vào kinh, được phong làm Hộ bộ Thị lang.” Giọng nói của Thập Nhất trầm thấp, dứt khoát, nói, “Hóa ra là hắn.”
/484
|