Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng không bức nàng, vẫn lẳng lặng nhìn nàng từ xa, giống như đối với sự đào tẩu của nàng, đối với những chuyện nàng gây nên không có chút tức giận nào, giống như đây chỉ hai vợ chồng gây gỗ giận dỗi nhau, lúc này hắn tới đón nàng về nhà.
Nàng không biết làm thế nào mình trở về Lạc Hà sơn trang, ngây ngốc nằm trên giường, theo thói quen liền lấy ra từ dưới gối đầu khối ngọc bội có chữ “Anh” – chính là ngọc bội của hắn.
Ngọc bội so với một năm trước còn nhẵn mịn và sáng bóng hơn, đủ để thấy được là trải qua vô số lần thưởng thức. Nhưng chỉ có chính nàng biết, thưởng thức như thế nào.
Vô số lần nàng cầm khối ngọc bội trong tay, tim đã đau đến không thể chịu được, một năm qua ngay cả chính nàng cũng không biết đến tột cùng đã tuôn rơi bao nhiêu nước mắt thấm vào khối ngọc bội này.
Đồng thời, vô số lần nàng tự mắng bản thân yếu đuối, tự làm tự chịu, nhưng trước sau lại không đủ dũng khí nhắc tới, cho dù là quay lại liếc mắt xem một lần. Cho tới bây giờ, nàng cũng không có dũng khí đối mặt với tình cảm trong lòng mình, nếu có thể lựa chọn một lần nữa, nàng vẫn lựa chọn rời đi.
Sau một đêm hỗn loạn, kết quả là sáng sớm hôm sau nàng mơ mơ màng màng tỉnh giấc.
Lúc nàng rời giường, nhịn không được có chút hoài nghi hôm qua gặp lại Hoàng Phủ Thanh Vũ, có phải hay không là một giấc mộng.
Cho đến lúc chải tóc, đáng lý là đôi tay linh hoạt của thị nữ lại đột nhiên biến thành một đôi tay ấm áp quen thuộc, Tịch Nhan từ trong hỗn độn đột nhiên tỉnh táo lại, nhìn người đứng phía sau từ trong kính, sau một lát kinh ngạc, nàng lại khôi phục bình tĩnh, nở nụ cười giảo hoạt: “Công tử, thì ra là ngươi sao?”
Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn không tức giận, động tác không thuần thục búi tóc cho nàng:“Không phải là ta thì là ai, Nhan Nhan, búi tóc này nàng vừa lòng không?”
“Nhìn không ra, công tử là người khéo tay.” Nàng nghĩ một đằng nói một nẻo tán dương một câu, chậm rãi đứng dậy,“Chắc là thường xuyên chải đầu vẽ mi cho thê tử của mình phải không?”
“Hử.” Hoàng Phủ Thanh Vũ lên tiếng, xoa mái tóc của nàng,“ Thật ra đây là lần đầu tiên ta chải đầu cho thê tử của ta”
Nàng giả bộ không nghe câu trả lời của hắn, thản nhiên vòng vo: “Nhưng không biết vì sao công tử lại xuất hiện trong phòng tiểu nữ tử? Hay là ngươi...... Là lãng tử phong lưu, chuyên đột nhập khuê phòng của các cô nương?”
“Cô nương? Khuê phòng?” Hai từ này tựa hồ làm vui lòng hắn, ý cười ở trên mặt hắn lan ra không chút nào che dấu,“Nhưng thật ra ta không ngại vào lúc này tại nơi đây khám nghiệm cô nương.”
Nghe vậy, rốt cục nàng thay đổi sắc mặt, ra vẻ buồn bực: “Ngươi nghĩ đến chuyện đó làm gì?”
Hắn cười nhẹ, xoay người nàng lại, ôm lấy cổ nàng: “Làm cho nàng vui, không tốt sao?”
Nàng không biết làm thế nào mình trở về Lạc Hà sơn trang, ngây ngốc nằm trên giường, theo thói quen liền lấy ra từ dưới gối đầu khối ngọc bội có chữ “Anh” – chính là ngọc bội của hắn.
Ngọc bội so với một năm trước còn nhẵn mịn và sáng bóng hơn, đủ để thấy được là trải qua vô số lần thưởng thức. Nhưng chỉ có chính nàng biết, thưởng thức như thế nào.
Vô số lần nàng cầm khối ngọc bội trong tay, tim đã đau đến không thể chịu được, một năm qua ngay cả chính nàng cũng không biết đến tột cùng đã tuôn rơi bao nhiêu nước mắt thấm vào khối ngọc bội này.
Đồng thời, vô số lần nàng tự mắng bản thân yếu đuối, tự làm tự chịu, nhưng trước sau lại không đủ dũng khí nhắc tới, cho dù là quay lại liếc mắt xem một lần. Cho tới bây giờ, nàng cũng không có dũng khí đối mặt với tình cảm trong lòng mình, nếu có thể lựa chọn một lần nữa, nàng vẫn lựa chọn rời đi.
Sau một đêm hỗn loạn, kết quả là sáng sớm hôm sau nàng mơ mơ màng màng tỉnh giấc.
Lúc nàng rời giường, nhịn không được có chút hoài nghi hôm qua gặp lại Hoàng Phủ Thanh Vũ, có phải hay không là một giấc mộng.
Cho đến lúc chải tóc, đáng lý là đôi tay linh hoạt của thị nữ lại đột nhiên biến thành một đôi tay ấm áp quen thuộc, Tịch Nhan từ trong hỗn độn đột nhiên tỉnh táo lại, nhìn người đứng phía sau từ trong kính, sau một lát kinh ngạc, nàng lại khôi phục bình tĩnh, nở nụ cười giảo hoạt: “Công tử, thì ra là ngươi sao?”
Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn không tức giận, động tác không thuần thục búi tóc cho nàng:“Không phải là ta thì là ai, Nhan Nhan, búi tóc này nàng vừa lòng không?”
“Nhìn không ra, công tử là người khéo tay.” Nàng nghĩ một đằng nói một nẻo tán dương một câu, chậm rãi đứng dậy,“Chắc là thường xuyên chải đầu vẽ mi cho thê tử của mình phải không?”
“Hử.” Hoàng Phủ Thanh Vũ lên tiếng, xoa mái tóc của nàng,“ Thật ra đây là lần đầu tiên ta chải đầu cho thê tử của ta”
Nàng giả bộ không nghe câu trả lời của hắn, thản nhiên vòng vo: “Nhưng không biết vì sao công tử lại xuất hiện trong phòng tiểu nữ tử? Hay là ngươi...... Là lãng tử phong lưu, chuyên đột nhập khuê phòng của các cô nương?”
“Cô nương? Khuê phòng?” Hai từ này tựa hồ làm vui lòng hắn, ý cười ở trên mặt hắn lan ra không chút nào che dấu,“Nhưng thật ra ta không ngại vào lúc này tại nơi đây khám nghiệm cô nương.”
Nghe vậy, rốt cục nàng thay đổi sắc mặt, ra vẻ buồn bực: “Ngươi nghĩ đến chuyện đó làm gì?”
Hắn cười nhẹ, xoay người nàng lại, ôm lấy cổ nàng: “Làm cho nàng vui, không tốt sao?”
/484
|