Chiêu Đệ sau khi xuống máy bay thì đi thẳng tới bệnh viện, bà nói ông đã qua giai đoạn nguy hiểm, đang ở phòng bệnh lầu 6 nên cô vội chạy lên, mở cửa phòng bệnh thấy ông còn đang hôn mê, bà đang gọt táo.
Chiêu Đệ nhỏ giọng, "Bà ơi, ông sao rồi ạ?"
Bà nội nhìn thấy cô rất kích động, nước mắt rơi lã chã, "Đã qua giai đoạn nguy hiểm rồi." Bà đem táo đi rửa, "Chiêu Chiêu, con ăn táo đi, con đi sớm như vậy chắc đói lắm rồi, để bà xuống mua bánh bao cho con ăn."
"Bà ơi, không cần đâu, con ăn sáng trên máy bay rồi." Cô nhận táo từ tay bà, "Bà đã đóng viện phí cho ông chưa ạ? Nếu chưa thì để con đi đóng."
Bà gật đầu, "Bà đóng rồi, cũng đã xin nghỉ với bên trường rồi."
Những dây thần kinh căng thẳng nãy giờ của cô như được thả lỏng, cô ngồi xuống sô pha, "Bà ơi để con trông chừng ông được rồi, bà đi nghỉ đi ạ."
Bà nội lại gần vuốt tóc cô, "Đứa nhỏ này, chắc con mệt lắm rồi."
Chiêu Đệ kéo tay bà áp lên mặt mình, "Con không mệt, bà nội mới là người đã sợ hãi."
"Bà đến tuổi này như bước một chân vào quan tài rồi."
"Bà đừng nói như vậy mà, ông bà đều không sao hết."
Cô đến khách sạn bên cạnh bệnh viện thuê phòng xong mới nhớ đã quên nói một tiếng với Vân Tranh đã về Đa Thành rồi, anh không nhìn thấy cô chắc sẽ nổi điên.
Cô gọi cho anh nhưng tắt máy.
Không biết bây giờ anh đang làm gì, thôi cứ để lại tin nhắn trước lát nữa sẽ gọi lại cho anh sau.
Buổi chiều Chiêu Đệ mua trái cây vào bệnh viện, thấy trong phòng có một người đàn ông mặc tây trang đang giúp ông lau mặt, vẻ mặt phong trần mệt mỏi nhưng rất lo lắng.
Cô bước vào cửa, "Anh về lúc nào vậy?"
"Mới về thôi." Hứa Thanh Tùng bỏ khăn trong tay vào chậu nước, nhìn em gái mình.
"Bà đâu rồi anh?"
"Bà đi rửa đồ dùng rồi."
Hứa Thanh Tùng phát hiện trên cổ cô vẫn còn những chấm đỏ, vội hỏi, "Làm sao vậy? Em bị dị ứng phải không?"
"Em ăn phải xoài."
Anh nhíu mày, "Em lớn như vậy rồi còn không biết cẩn thận."
Chiêu Đệ biết anh trai mình nghiêm khắc nhưng rất quan tâm cô, le lưỡi cười.
"Còn cười nữa, cẩn thận không là toi mạng bây giờ." Anh giống như ông nội thích dùng tay cốc nhẹ vào đầu cô.
Nghĩ đến đây trong lòng dâng lên một nỗi chua xót, cô đi đến bên mép giường vuốt lại những sợi tóc lộn xộn của ông nội, mặc dù ông là một ông lão lớn tuổi nhưng lại là một học giả nho nhã, cho dù ốm đau bệnh tật cũng không ảnh hưởng đến cốt cách của ông.
Ông nội còn có tâm nguyện chưa hoàn thành nên sẽ không thể buông xuôi nhanh như vậy.
Điện thoại cô reo, là Vân Tranh gọi đến, cô ra ngoài nghe máy.
"Em đang ở bệnh viện nào?" Giọng anh có chút gấp gáp, Chiêu Đệ còn nghe thấy âm thanh máy móc ở quầy đăng ký sân bay đang thúc giục.
"Anh đến Đa Thành?" Cô ngạc nhiên.
"Ừ.
Em đang ở đâu?"
Trong lòng Chiêu Đệ ngũ vị tạp trần, "Em ở bệnh viện Minh Châu phòng 601."
"Em chờ anh." Anh cúp điện thoại.
Trước đó anh tắt máy thì ra là đang trên máy bay.
Chiêu Đệ nhìn lại màn hình điện thoại đang tối dần, thấy được thời gian trò chuyện chỉ ngắn ngủi 1 phút, cô như thấy được dáng vẻ vội vàng đến đây của anh.
Vân Tranh, em phải làm sao với anh bây giờ?
Anh đến rất nhanh, cho dù ở Đa Thành lạ nước lạ cái, sau khi cúp điện thoại chỉ nửa tiếng sau anh đã xuất hiện trước cửa phòng bệnh, trong tay còn mang theo quà thăm bệnh.
Bà nội thấy anh thì bất ngờ, tưởng anh là học sinh của ông nội.
"Bà ơi, đây là Bạc Vân Tranh, là bạn trai của con, con quen anh ấy ở An Thành." Chiêu Đệ kéo tay anh vào phòng giới thiệu với bà nội.
Vân Tranh hơi thở nặng nhọc, là do anh chạy vội lên bằng cầu thang bộ.
Bởi vì hai chữ bạn trai đó của cô làm anh quay đầu nhìn cô một cái.
Anh rất vui.
Bà nội xoa tay, vẻ mặt mừng rỡ, "Đứa nhỏ này sao có bạn trai rồi cũng không chịu nói cho bà biết.
Hai đứa mau ngồi xuống đi."
Vân Tranh lễ phép gật đầu chào bà, "Cháu chào bà ạ." Lại nhìn ông nội, "Con nghe Chiêu Đệ nói ông bị bệnh nên mang chút quà đến thăm ông."
Bà nội cười tươi như hoa, bà thấy Vân Tranh là người lịch sự tuấn tú, khí thế hiên ngang, rất vừa lòng bà.
Hơn nữa nhìn thấy ánh mắt của cậu ấy nhìn Chiêu Chiêu, bà thấy người này không sai đi đâu được, lại nghĩ đến điều gì, "Con ở An Thành sao?"
Vân Tranh gật đầu.
Bà nội xuýt xoa, "Ai u, ở xa như vậy a, đứa trẻ này cũng rất có lòng rồi, con ăn cơm chưa?" Bà lôi kéo Chiêu Đệ, "Con mau dẫn người ta đi thu xếp chỗ ở đi, ở đây có bà rồi."
Chiêu Đệ bị bà đuổi ra khỏi phòng, Vân Tranh đứng một bên, hai mắt sáng trưng, cô hỏi anh, "Em dẫn anh đi ăn cơm nha?"
Anh gật đầu, đan mười ngón tay với cô.
Ra khỏi bệnh viện, cô tìm một quán ăn gọi vài món, lấy khăn giấy lau bàn, "Quán ăn hơi nhỏ, anh chịu khó một chút." Cô biết tính anh hay bắt bẻ, ăn mặc đều phải chọn đồ tốt.
"Không sao." Anh nắm tay cô, Chiêu Đệ kéo tay lại nhưng không được, "Ở bên ngoài anh còn nắm làm gì?"
Vân Tranh làm lơ những khách hàng khác đang ngồi ăn, anh kéo cô qua hôn lên trán, cằm đặt trên đỉnh đầu cô, "Hôm nay anh đi tìm em mới phát hiện em đi rồi, anh còn nghĩ em sẽ giống như hai năm trước đây."
Cô nghe giọng anh nghẹn ngào làm trong lòng không khỏi xúc động, "Em không có đi, chỉ là quá lo lắng cho ông nội nên đã quên báo cho anh một tiếng, lúc em gọi cho anh lại không được.
Em không có bỏ chạy."
Anh xoa xoa mặt cô, "Vậy là tốt rồi, bằng không anh sẽ phát điên mất."
Lại cười khẽ nói, "Em giới thiệu anh là bạn trai của em, anh rất vui.
Chiêu Đệ, anh chưa từng vui như vậy."
Ăn cơm xong bà nội gọi điện cho cô nói ông đã tỉnh, Chiêu Đệ lôi kéo Vân Tranh đến phòng bệnh, anh trai cũng đang ở đây.
Ông nội ngồi trên giường mang mắt kính, nhìn thấy thần sắc đã đỡ hơn rất nhiều.
"Ông nội." Chiêu Đệ sà vào tay ông, "Ông làm con sợ muốn chết."
Hứa Hồng Lâm gõ vào đầu cô, cười nói, "Gan con to như vậy thì sợ cái gì?" Lại ngẩng đầu nhìn Vân Tranh, nghi hoặc nói, "Cậu đây là?"
"Ông nội, anh hai, anh ấy là Bạc Vân Tranh, bạn trai của con." Chiêu Đệ cảm thấy nói những lời này trước mặt người trong nhà có chút ngại ngùng.
Vân Tranh bước lại gần, thái độ kính cẩn, nhất cử nhất động đều rất lễ phép, "Chào mọi người."
Hứa Hồng Lâm và Hứa Thanh Tùng không hẹn mà gặp cùng nhìn về hướng Vân Tranh, thấy gương mặt anh góc cạnh rõ ràng, oai phong đĩnh đạc, ấn tượng đầu tiên không tệ, nhìn kỹ cũng là người hiền lành.
Vân Tranh sau khi thấy ánh mắt dò xét ban đầu của ông và anh trai Chiêu Đệ trở nên nhu hòa hơn thì nhẹ nhàng thở ra.
Anh dịu dàng nhìn Chiêu Đệ đang gọt lê cho ông nội.
Thì ra ông của cô là một người nho nhã lễ độ như vậy, anh trai cũng là người rất chín chắn, bà nội hiền từ dễ mến.
Chiêu Đệ lớn lên trong một gia đình như vậy nên tài hoa và tính cách đã chịu sự ảnh hưởng không nhỏ, những bất hạnh khi còn nhỏ không có quá nhiều tác động đến cô.
Chiêu Đệ nói chuyện với ông ở trong phòng, trong lúc đó ông có hỏi thăm Vân Tranh, biết anh là người có trình độ có học thức cao, tốt nghiệp đại học tiếng Đức, lại đi làm ở trung tâm giáo dục, bố mẹ cũng là người có tiếng tăm.
Ông hỏi Vân Tranh hai người quen nhau bao lâu rồi.
Vân Tranh trả lời dứt khoác, "Dạ được 1 năm."
Ông nội là người có giác quan nhạy bén nên tinh ý phát hiện, "Chiêu Chiêu, ông nhớ lúc trước con từng ở Thanh Châu phải không?"
Chiêu Đệ thấy tình huống không ổn, "Anh ấy đến Thanh Châu công tác, là hợp tác với giáo dục Vạn Quyển nên lúc có chúng con quen biết nhau."
"Vậy sao?" Ông nội hồ nghi nhưng không có hỏi lại.
Ông hỏi Chiêu Đệ gần đây đang đọc sách gì, Chiêu Đệ trả lời làm ông rất vui lòng.
Cô còn cùng bà nội hát dân ca cho ông nghe, hát xong thấy thời gian không còn sớm nên tranh thủ để cho ông nghỉ ngơi.
Bà nội dặn cô tìm chỗ ở cho Vân Tranh nên cô định dẫn anh đến khách sạn.
Lúc đi trên đường Vân Tranh nắm tay cô, cười nói, "Cuối cùng anh cũng biết được tính cách và học thức của em bị ảnh hưởng từ ai."
Chiêu Đệ nhìn đường, "Thật ra mọi người từ lúc em còn nhỏ đã rất tôn trong suy nghĩ của em, em thích gì đều có thể tự mình quyết định, bất quá có một vài chuyện hạn chế họ sẽ đốc thúc em một chút." Chiêu Đệ cảm thấy mình là người rất may mắn có thể gặp được ông bà nội tốt như vậy.
Lúc trước khi cô mới đến Đa Thành thì không thích nói chuyện, trên lớp học thì tính tình quái gở làm ông bà nội phải khuyên nhủ cô suốt một năm mới đỡ hơn chút.
Vân Tranh thấy cô tính dẫn anh đi khách sạn mới hỏi cô, "Em ở đâu?"
"Khách sạn nhưng rất nhỏ, khu kế bên có khách sạn cao cấp." Cô dẫn anh đi nhưng bị anh giữ tay lại, "Anh ở cùng với em."
"Ở chung với em? Nhưng chỗ đó rất nhỏ."
"Không sao cả"
Hai người đã quên trước đó còn có chút căng thẳng với nhau.
Tảng băng đè nặng trong lòng Vân Tranh đã vỡ nát lúc anh vội vã xuống sân bay Đa Thành, quyết liệt giống tàu Titanic không thể cứu vãn.
Cuối cùng Chiêu Đệ đành dẫn anh đến khách sạn nhỏ cô đang ở, bên trong đồ vật có đầy đủ.
Chiêu Đệ thấy anh lấy quần áo tắm rửa từ trong ba lô, "Em tắm trước để lát nữa còn vào trông ông nội, anh hai ở nửa đêm đầu, bà nội tuổi cao nên sức khỏe không tốt."
Vân Tranh cầm quần áo trong tay nhìn cô, gật đầu, anh xoay người đi trải lại chăn đệm.
Chiêu Đệ đi vào phòng tắm tắm rửa, đồ dùng ở khách sạn này là đồ rẻ tiền, mùi vị theo như lời của Diệp Bảo Nghi là toàn là chất hóa học.
Hơi nước tràn ngập, Chiêu Đệ đứng dưới vòi sen tắm rửa thân thể, bất chợt cửa mở ra, Vân Tranh để mình trần như nhộng bước vào ôm lấy Chiêu Đệ, anh nâng cằm cô lên hôn triền miên không dứt.
Chiêu Đệ buông ra, anh quá cao, mỗi khi hai người hôn nhau cô đều phải ngẩng cao đầu.
"Em biết anh sẽ vào mà."
"Em biết anh không có khả năng chống cự đối với em mà." Anh tắt nước, bọt nước chảy từng giọt xuống từ mái tóc của anh.
Anh vuốt ve những chấm đỏ còn sót lại trên người cô, "Em còn ngứa không?"
"Có phải rất khó coi không?" Cô hỏi.
"Không, một chút cũng không." Anh bế cô lên đặt trên bồn rửa tay, tách hai đùi cô ra, ngón tay vói vào trong hoa huy*t thọc vào rút ra, anh chậm rãi nhét thêm một ngón tay vào.
Chiêu Đệ vuốt ve ƈôи ŧɦịŧ đang ngẩng cao đầu lên của anh.
"Anh biết không Vân Tranh? Hôm nay em rất sợ, nếu ông nội xảy ra chuyện gì không biết em sẽ như thế nào."
"Không sao hết, có anh ở bên cạnh em, em còn có anh." Anh nhẹ nhàng cắm sâu hai ngón tay vào trong cơ thể cô, Chiêu Đệ căng hai đùi, bàn tay nắm chặt bàn đá cẩm thạch, cắn răng.
"Vân Tranh...!em không biết mình có thể cùng anh đi được bao xa, anh biết rằng...!địa vị của anh và em là không ngang bằng với nhau...!nếu anh cảm thấy không xứng, anh có thể..."
Cô còn chưa nói xong đã bị anh mạnh mẽ va chạm.
"A...!"Chiêu Đệ siết mông, kẹp chặt làm Vân Tranh thiếu chút nữa đã bắn ra.
"Anh bằng lòng, mặc kệ địa vị chúng ta khác nhau như thế nào, trước đây là anh sai, là anh xứng đáng chịu những chuyện này."
Chiêu Đệ thấy anh cố chấp như vậy, "Anh đâu cần phải như...!vậy."
"Em vĩnh viễn không biết được anh yêu em đến nhường nào, em vĩnh viễn không biết được." Anh thở gấp, đem toàn bộ gậy th*t nhét hết vào huyệt nhỏ của cô.
Anh hôn cô, "Mỗi lần anh nghĩ đến em anh đều cảm thấy vô cùng đau lòng, anh yêu em cũng thương em.
Em là người tốt như vậy nhưng lại bất hạnh gặp được anh, nói trắng ra ngoại trừ những phù phiếm bề ngoài thì anh là một kẻ ti tiện.
Lúc trước em yêu anh như vậy mà anh còn làm tổn thương em.
Là anh đáng phải gánh chịu tất cả, anh không oán trách em, anh chỉ hy vọng em đừng đẩy anh ra, đừng bỏ mặc anh nữa."
Chiêu Đệ không biết đây là lần thứ mấy cô nghe anh nói như vậy nhưng lúc này đây cô cảm thấy đặc biệt thê lương.
Anh ngậm một bên ngực đang run rẩy, phía dưới không ngừng ra vào, Chiêu Đệ ôm chặt cổ anh.
Vân Tranh kéo cô để cô nhìn thấy bản thân mình ở trong gương đang rất dâm mĩ, gương mặt bởi vì hưng phấn mà ửng đỏ.
Một cây gậy th*t to lớn đang ra vào trong huyệt nhỏ của cô, bởi vì kịch liệt mà ép ra bọt trắng.
Cô xoa mắt anh, "Lúc anh làʍ ŧìиɦ với em anh có cảm giác gì?"
Vân Tranh ngậm lấy tay cô, "Dục tiên dục tử*" Nếu giây tiếp theo là địa ngục thì anh cũng tình nguyện bước vào.
*Vừa muốn thành tiên vừa muốn chết
Biểu cảm của anh vừ chuyên chú vừa sắc tình, Chiêu Đệ bị anh làm cho thần hồn điên đảo, cô cắn vành tai anh, lần đầu tiên nói ra những lời thô tục, "Côи ŧɦịŧ của anh to ghê."
Vân Tranh vô cùng ngạc nhiên, "Chiêu Chiêu cũng nói những lời này?" Anh được cô cổ vũ nên càng thêm ra sức, ôm cô ra khỏi phòng tắm.
Hải người đánh nhau kịch liệt ở trên giường, đến cuối cùng tất cả đều nằm trong cơ thể Chiêu Đệ.
Hai chân cô mở rộng, bầu ngực run rẩy, dưới huyệt chảy ra dịch trắng, miệng cắn ngón tay giống như ma nữ trong truyện Liêu Trai.
Vân Tranh ôm hôn cô, "Mặc kệ sau này như thế nào anh cũng không buông em ra, nếu em không yên tâm thì anh có thể chờ, chờ đến khi em bằng lòng mới thôi."
Anh ăn nói khép nép làm cô cảm thấy đáng thương.
Linh hồn của Chiêu Đệ khẳng định là một yêu nữ, bằng không sao có thể tra tấn anh đến mức như vậy.
Cô thò ngón tay vào trong khe thịt moi đào ra một bãi dịch tϊиɦ ɖϊƈh͙, nhìn anh, "Anh lại không mang bao."
Vân Tranh không trả lời mà chỉ ôm cô.
"Em biết anh đang nghĩ cái gì, bất quá em không đồng ý, anh đừng hòng dùng con để trói buộc em."
Ánh mắt anh có phần ảo não, anh nhỏ giọng trả lời như đã biết.
Chiêu Đệ rút ngón tay ra, trên đầu ngón tay có dính hoa dịch của cô và tϊиɦ ɖϊƈh͙ của anh.
Trước mắt Vân Tranh, cô đưa tay lên miệng mút, "Mặn"
Sau đó cậu em trai nhỏ của anh lại đứng nghiêm một lần nữa..
Chiêu Đệ nhỏ giọng, "Bà ơi, ông sao rồi ạ?"
Bà nội nhìn thấy cô rất kích động, nước mắt rơi lã chã, "Đã qua giai đoạn nguy hiểm rồi." Bà đem táo đi rửa, "Chiêu Chiêu, con ăn táo đi, con đi sớm như vậy chắc đói lắm rồi, để bà xuống mua bánh bao cho con ăn."
"Bà ơi, không cần đâu, con ăn sáng trên máy bay rồi." Cô nhận táo từ tay bà, "Bà đã đóng viện phí cho ông chưa ạ? Nếu chưa thì để con đi đóng."
Bà gật đầu, "Bà đóng rồi, cũng đã xin nghỉ với bên trường rồi."
Những dây thần kinh căng thẳng nãy giờ của cô như được thả lỏng, cô ngồi xuống sô pha, "Bà ơi để con trông chừng ông được rồi, bà đi nghỉ đi ạ."
Bà nội lại gần vuốt tóc cô, "Đứa nhỏ này, chắc con mệt lắm rồi."
Chiêu Đệ kéo tay bà áp lên mặt mình, "Con không mệt, bà nội mới là người đã sợ hãi."
"Bà đến tuổi này như bước một chân vào quan tài rồi."
"Bà đừng nói như vậy mà, ông bà đều không sao hết."
Cô đến khách sạn bên cạnh bệnh viện thuê phòng xong mới nhớ đã quên nói một tiếng với Vân Tranh đã về Đa Thành rồi, anh không nhìn thấy cô chắc sẽ nổi điên.
Cô gọi cho anh nhưng tắt máy.
Không biết bây giờ anh đang làm gì, thôi cứ để lại tin nhắn trước lát nữa sẽ gọi lại cho anh sau.
Buổi chiều Chiêu Đệ mua trái cây vào bệnh viện, thấy trong phòng có một người đàn ông mặc tây trang đang giúp ông lau mặt, vẻ mặt phong trần mệt mỏi nhưng rất lo lắng.
Cô bước vào cửa, "Anh về lúc nào vậy?"
"Mới về thôi." Hứa Thanh Tùng bỏ khăn trong tay vào chậu nước, nhìn em gái mình.
"Bà đâu rồi anh?"
"Bà đi rửa đồ dùng rồi."
Hứa Thanh Tùng phát hiện trên cổ cô vẫn còn những chấm đỏ, vội hỏi, "Làm sao vậy? Em bị dị ứng phải không?"
"Em ăn phải xoài."
Anh nhíu mày, "Em lớn như vậy rồi còn không biết cẩn thận."
Chiêu Đệ biết anh trai mình nghiêm khắc nhưng rất quan tâm cô, le lưỡi cười.
"Còn cười nữa, cẩn thận không là toi mạng bây giờ." Anh giống như ông nội thích dùng tay cốc nhẹ vào đầu cô.
Nghĩ đến đây trong lòng dâng lên một nỗi chua xót, cô đi đến bên mép giường vuốt lại những sợi tóc lộn xộn của ông nội, mặc dù ông là một ông lão lớn tuổi nhưng lại là một học giả nho nhã, cho dù ốm đau bệnh tật cũng không ảnh hưởng đến cốt cách của ông.
Ông nội còn có tâm nguyện chưa hoàn thành nên sẽ không thể buông xuôi nhanh như vậy.
Điện thoại cô reo, là Vân Tranh gọi đến, cô ra ngoài nghe máy.
"Em đang ở bệnh viện nào?" Giọng anh có chút gấp gáp, Chiêu Đệ còn nghe thấy âm thanh máy móc ở quầy đăng ký sân bay đang thúc giục.
"Anh đến Đa Thành?" Cô ngạc nhiên.
"Ừ.
Em đang ở đâu?"
Trong lòng Chiêu Đệ ngũ vị tạp trần, "Em ở bệnh viện Minh Châu phòng 601."
"Em chờ anh." Anh cúp điện thoại.
Trước đó anh tắt máy thì ra là đang trên máy bay.
Chiêu Đệ nhìn lại màn hình điện thoại đang tối dần, thấy được thời gian trò chuyện chỉ ngắn ngủi 1 phút, cô như thấy được dáng vẻ vội vàng đến đây của anh.
Vân Tranh, em phải làm sao với anh bây giờ?
Anh đến rất nhanh, cho dù ở Đa Thành lạ nước lạ cái, sau khi cúp điện thoại chỉ nửa tiếng sau anh đã xuất hiện trước cửa phòng bệnh, trong tay còn mang theo quà thăm bệnh.
Bà nội thấy anh thì bất ngờ, tưởng anh là học sinh của ông nội.
"Bà ơi, đây là Bạc Vân Tranh, là bạn trai của con, con quen anh ấy ở An Thành." Chiêu Đệ kéo tay anh vào phòng giới thiệu với bà nội.
Vân Tranh hơi thở nặng nhọc, là do anh chạy vội lên bằng cầu thang bộ.
Bởi vì hai chữ bạn trai đó của cô làm anh quay đầu nhìn cô một cái.
Anh rất vui.
Bà nội xoa tay, vẻ mặt mừng rỡ, "Đứa nhỏ này sao có bạn trai rồi cũng không chịu nói cho bà biết.
Hai đứa mau ngồi xuống đi."
Vân Tranh lễ phép gật đầu chào bà, "Cháu chào bà ạ." Lại nhìn ông nội, "Con nghe Chiêu Đệ nói ông bị bệnh nên mang chút quà đến thăm ông."
Bà nội cười tươi như hoa, bà thấy Vân Tranh là người lịch sự tuấn tú, khí thế hiên ngang, rất vừa lòng bà.
Hơn nữa nhìn thấy ánh mắt của cậu ấy nhìn Chiêu Chiêu, bà thấy người này không sai đi đâu được, lại nghĩ đến điều gì, "Con ở An Thành sao?"
Vân Tranh gật đầu.
Bà nội xuýt xoa, "Ai u, ở xa như vậy a, đứa trẻ này cũng rất có lòng rồi, con ăn cơm chưa?" Bà lôi kéo Chiêu Đệ, "Con mau dẫn người ta đi thu xếp chỗ ở đi, ở đây có bà rồi."
Chiêu Đệ bị bà đuổi ra khỏi phòng, Vân Tranh đứng một bên, hai mắt sáng trưng, cô hỏi anh, "Em dẫn anh đi ăn cơm nha?"
Anh gật đầu, đan mười ngón tay với cô.
Ra khỏi bệnh viện, cô tìm một quán ăn gọi vài món, lấy khăn giấy lau bàn, "Quán ăn hơi nhỏ, anh chịu khó một chút." Cô biết tính anh hay bắt bẻ, ăn mặc đều phải chọn đồ tốt.
"Không sao." Anh nắm tay cô, Chiêu Đệ kéo tay lại nhưng không được, "Ở bên ngoài anh còn nắm làm gì?"
Vân Tranh làm lơ những khách hàng khác đang ngồi ăn, anh kéo cô qua hôn lên trán, cằm đặt trên đỉnh đầu cô, "Hôm nay anh đi tìm em mới phát hiện em đi rồi, anh còn nghĩ em sẽ giống như hai năm trước đây."
Cô nghe giọng anh nghẹn ngào làm trong lòng không khỏi xúc động, "Em không có đi, chỉ là quá lo lắng cho ông nội nên đã quên báo cho anh một tiếng, lúc em gọi cho anh lại không được.
Em không có bỏ chạy."
Anh xoa xoa mặt cô, "Vậy là tốt rồi, bằng không anh sẽ phát điên mất."
Lại cười khẽ nói, "Em giới thiệu anh là bạn trai của em, anh rất vui.
Chiêu Đệ, anh chưa từng vui như vậy."
Ăn cơm xong bà nội gọi điện cho cô nói ông đã tỉnh, Chiêu Đệ lôi kéo Vân Tranh đến phòng bệnh, anh trai cũng đang ở đây.
Ông nội ngồi trên giường mang mắt kính, nhìn thấy thần sắc đã đỡ hơn rất nhiều.
"Ông nội." Chiêu Đệ sà vào tay ông, "Ông làm con sợ muốn chết."
Hứa Hồng Lâm gõ vào đầu cô, cười nói, "Gan con to như vậy thì sợ cái gì?" Lại ngẩng đầu nhìn Vân Tranh, nghi hoặc nói, "Cậu đây là?"
"Ông nội, anh hai, anh ấy là Bạc Vân Tranh, bạn trai của con." Chiêu Đệ cảm thấy nói những lời này trước mặt người trong nhà có chút ngại ngùng.
Vân Tranh bước lại gần, thái độ kính cẩn, nhất cử nhất động đều rất lễ phép, "Chào mọi người."
Hứa Hồng Lâm và Hứa Thanh Tùng không hẹn mà gặp cùng nhìn về hướng Vân Tranh, thấy gương mặt anh góc cạnh rõ ràng, oai phong đĩnh đạc, ấn tượng đầu tiên không tệ, nhìn kỹ cũng là người hiền lành.
Vân Tranh sau khi thấy ánh mắt dò xét ban đầu của ông và anh trai Chiêu Đệ trở nên nhu hòa hơn thì nhẹ nhàng thở ra.
Anh dịu dàng nhìn Chiêu Đệ đang gọt lê cho ông nội.
Thì ra ông của cô là một người nho nhã lễ độ như vậy, anh trai cũng là người rất chín chắn, bà nội hiền từ dễ mến.
Chiêu Đệ lớn lên trong một gia đình như vậy nên tài hoa và tính cách đã chịu sự ảnh hưởng không nhỏ, những bất hạnh khi còn nhỏ không có quá nhiều tác động đến cô.
Chiêu Đệ nói chuyện với ông ở trong phòng, trong lúc đó ông có hỏi thăm Vân Tranh, biết anh là người có trình độ có học thức cao, tốt nghiệp đại học tiếng Đức, lại đi làm ở trung tâm giáo dục, bố mẹ cũng là người có tiếng tăm.
Ông hỏi Vân Tranh hai người quen nhau bao lâu rồi.
Vân Tranh trả lời dứt khoác, "Dạ được 1 năm."
Ông nội là người có giác quan nhạy bén nên tinh ý phát hiện, "Chiêu Chiêu, ông nhớ lúc trước con từng ở Thanh Châu phải không?"
Chiêu Đệ thấy tình huống không ổn, "Anh ấy đến Thanh Châu công tác, là hợp tác với giáo dục Vạn Quyển nên lúc có chúng con quen biết nhau."
"Vậy sao?" Ông nội hồ nghi nhưng không có hỏi lại.
Ông hỏi Chiêu Đệ gần đây đang đọc sách gì, Chiêu Đệ trả lời làm ông rất vui lòng.
Cô còn cùng bà nội hát dân ca cho ông nghe, hát xong thấy thời gian không còn sớm nên tranh thủ để cho ông nghỉ ngơi.
Bà nội dặn cô tìm chỗ ở cho Vân Tranh nên cô định dẫn anh đến khách sạn.
Lúc đi trên đường Vân Tranh nắm tay cô, cười nói, "Cuối cùng anh cũng biết được tính cách và học thức của em bị ảnh hưởng từ ai."
Chiêu Đệ nhìn đường, "Thật ra mọi người từ lúc em còn nhỏ đã rất tôn trong suy nghĩ của em, em thích gì đều có thể tự mình quyết định, bất quá có một vài chuyện hạn chế họ sẽ đốc thúc em một chút." Chiêu Đệ cảm thấy mình là người rất may mắn có thể gặp được ông bà nội tốt như vậy.
Lúc trước khi cô mới đến Đa Thành thì không thích nói chuyện, trên lớp học thì tính tình quái gở làm ông bà nội phải khuyên nhủ cô suốt một năm mới đỡ hơn chút.
Vân Tranh thấy cô tính dẫn anh đi khách sạn mới hỏi cô, "Em ở đâu?"
"Khách sạn nhưng rất nhỏ, khu kế bên có khách sạn cao cấp." Cô dẫn anh đi nhưng bị anh giữ tay lại, "Anh ở cùng với em."
"Ở chung với em? Nhưng chỗ đó rất nhỏ."
"Không sao cả"
Hai người đã quên trước đó còn có chút căng thẳng với nhau.
Tảng băng đè nặng trong lòng Vân Tranh đã vỡ nát lúc anh vội vã xuống sân bay Đa Thành, quyết liệt giống tàu Titanic không thể cứu vãn.
Cuối cùng Chiêu Đệ đành dẫn anh đến khách sạn nhỏ cô đang ở, bên trong đồ vật có đầy đủ.
Chiêu Đệ thấy anh lấy quần áo tắm rửa từ trong ba lô, "Em tắm trước để lát nữa còn vào trông ông nội, anh hai ở nửa đêm đầu, bà nội tuổi cao nên sức khỏe không tốt."
Vân Tranh cầm quần áo trong tay nhìn cô, gật đầu, anh xoay người đi trải lại chăn đệm.
Chiêu Đệ đi vào phòng tắm tắm rửa, đồ dùng ở khách sạn này là đồ rẻ tiền, mùi vị theo như lời của Diệp Bảo Nghi là toàn là chất hóa học.
Hơi nước tràn ngập, Chiêu Đệ đứng dưới vòi sen tắm rửa thân thể, bất chợt cửa mở ra, Vân Tranh để mình trần như nhộng bước vào ôm lấy Chiêu Đệ, anh nâng cằm cô lên hôn triền miên không dứt.
Chiêu Đệ buông ra, anh quá cao, mỗi khi hai người hôn nhau cô đều phải ngẩng cao đầu.
"Em biết anh sẽ vào mà."
"Em biết anh không có khả năng chống cự đối với em mà." Anh tắt nước, bọt nước chảy từng giọt xuống từ mái tóc của anh.
Anh vuốt ve những chấm đỏ còn sót lại trên người cô, "Em còn ngứa không?"
"Có phải rất khó coi không?" Cô hỏi.
"Không, một chút cũng không." Anh bế cô lên đặt trên bồn rửa tay, tách hai đùi cô ra, ngón tay vói vào trong hoa huy*t thọc vào rút ra, anh chậm rãi nhét thêm một ngón tay vào.
Chiêu Đệ vuốt ve ƈôи ŧɦịŧ đang ngẩng cao đầu lên của anh.
"Anh biết không Vân Tranh? Hôm nay em rất sợ, nếu ông nội xảy ra chuyện gì không biết em sẽ như thế nào."
"Không sao hết, có anh ở bên cạnh em, em còn có anh." Anh nhẹ nhàng cắm sâu hai ngón tay vào trong cơ thể cô, Chiêu Đệ căng hai đùi, bàn tay nắm chặt bàn đá cẩm thạch, cắn răng.
"Vân Tranh...!em không biết mình có thể cùng anh đi được bao xa, anh biết rằng...!địa vị của anh và em là không ngang bằng với nhau...!nếu anh cảm thấy không xứng, anh có thể..."
Cô còn chưa nói xong đã bị anh mạnh mẽ va chạm.
"A...!"Chiêu Đệ siết mông, kẹp chặt làm Vân Tranh thiếu chút nữa đã bắn ra.
"Anh bằng lòng, mặc kệ địa vị chúng ta khác nhau như thế nào, trước đây là anh sai, là anh xứng đáng chịu những chuyện này."
Chiêu Đệ thấy anh cố chấp như vậy, "Anh đâu cần phải như...!vậy."
"Em vĩnh viễn không biết được anh yêu em đến nhường nào, em vĩnh viễn không biết được." Anh thở gấp, đem toàn bộ gậy th*t nhét hết vào huyệt nhỏ của cô.
Anh hôn cô, "Mỗi lần anh nghĩ đến em anh đều cảm thấy vô cùng đau lòng, anh yêu em cũng thương em.
Em là người tốt như vậy nhưng lại bất hạnh gặp được anh, nói trắng ra ngoại trừ những phù phiếm bề ngoài thì anh là một kẻ ti tiện.
Lúc trước em yêu anh như vậy mà anh còn làm tổn thương em.
Là anh đáng phải gánh chịu tất cả, anh không oán trách em, anh chỉ hy vọng em đừng đẩy anh ra, đừng bỏ mặc anh nữa."
Chiêu Đệ không biết đây là lần thứ mấy cô nghe anh nói như vậy nhưng lúc này đây cô cảm thấy đặc biệt thê lương.
Anh ngậm một bên ngực đang run rẩy, phía dưới không ngừng ra vào, Chiêu Đệ ôm chặt cổ anh.
Vân Tranh kéo cô để cô nhìn thấy bản thân mình ở trong gương đang rất dâm mĩ, gương mặt bởi vì hưng phấn mà ửng đỏ.
Một cây gậy th*t to lớn đang ra vào trong huyệt nhỏ của cô, bởi vì kịch liệt mà ép ra bọt trắng.
Cô xoa mắt anh, "Lúc anh làʍ ŧìиɦ với em anh có cảm giác gì?"
Vân Tranh ngậm lấy tay cô, "Dục tiên dục tử*" Nếu giây tiếp theo là địa ngục thì anh cũng tình nguyện bước vào.
*Vừa muốn thành tiên vừa muốn chết
Biểu cảm của anh vừ chuyên chú vừa sắc tình, Chiêu Đệ bị anh làm cho thần hồn điên đảo, cô cắn vành tai anh, lần đầu tiên nói ra những lời thô tục, "Côи ŧɦịŧ của anh to ghê."
Vân Tranh vô cùng ngạc nhiên, "Chiêu Chiêu cũng nói những lời này?" Anh được cô cổ vũ nên càng thêm ra sức, ôm cô ra khỏi phòng tắm.
Hải người đánh nhau kịch liệt ở trên giường, đến cuối cùng tất cả đều nằm trong cơ thể Chiêu Đệ.
Hai chân cô mở rộng, bầu ngực run rẩy, dưới huyệt chảy ra dịch trắng, miệng cắn ngón tay giống như ma nữ trong truyện Liêu Trai.
Vân Tranh ôm hôn cô, "Mặc kệ sau này như thế nào anh cũng không buông em ra, nếu em không yên tâm thì anh có thể chờ, chờ đến khi em bằng lòng mới thôi."
Anh ăn nói khép nép làm cô cảm thấy đáng thương.
Linh hồn của Chiêu Đệ khẳng định là một yêu nữ, bằng không sao có thể tra tấn anh đến mức như vậy.
Cô thò ngón tay vào trong khe thịt moi đào ra một bãi dịch tϊиɦ ɖϊƈh͙, nhìn anh, "Anh lại không mang bao."
Vân Tranh không trả lời mà chỉ ôm cô.
"Em biết anh đang nghĩ cái gì, bất quá em không đồng ý, anh đừng hòng dùng con để trói buộc em."
Ánh mắt anh có phần ảo não, anh nhỏ giọng trả lời như đã biết.
Chiêu Đệ rút ngón tay ra, trên đầu ngón tay có dính hoa dịch của cô và tϊиɦ ɖϊƈh͙ của anh.
Trước mắt Vân Tranh, cô đưa tay lên miệng mút, "Mặn"
Sau đó cậu em trai nhỏ của anh lại đứng nghiêm một lần nữa..
/51
|