“Vật Nhỏ, Bích Dao muốn lưu lại, nàng sao lại muốn cưỡng ép người khác chứ?” Tư Đồ Hoàng Vũ dường như lại chưa hề trông thấy, ngược lại còn khuyên bảo Hạ Ngữ Mạt.
” Thật sao? Bích Dao tỷ tỷ? “Hạ Ngữ Mạt cắn môi dưới nhìn Bích Dao. Bích Dao muốn lắc đầu nhưng lại nghe thấy chính mình nói: “Thực sự, ta muốn lưu lại.”
Chết tiệt! Là ai đang khống chế nàng!
” Được rồi.” Hạ Ngữ Mạt liền cảm thấy mất mác, sau đó lại ý chí sục sôi mà đứng lên: “Hạ Cẩm Thần, nếu như ngươi khi dễ Bích Dao tỷ tỷ, ngươi sẽ xong đời!” Nàng hung hăng trừng mắt tên nam nhân vẫn còn đang bưng bát cháo ở bên giường.
Khóe miệng Hạ Cẩm Thần thản nhiên cong lên: “Ta sẽ không khi dễ nàng. “Thế nhưng trong lòng đã có một loại cảm giác không thể nói rõ được, kỳ thực hắn muốn lưu lại chính là nữ tử trước mắt đang giống như con gà chọi con.
Đáng tiếc là hắn không có bất cứ lý do gì, không có bất kì phương thức nào giữ nàng ở lại bên cạnh mình. Rõ ràng nàng cũng chỉ có thân hình cùng giọng nói giống Mạt Nhi, thế nhưng lại không có cách nào dời suy nghĩ khỏi người nàng.
“Vậy ngươi chừng nào thì thú Bích Dao tỷ tỷ?” Hạ Ngữ Mạt chống nạnh hỏi.
“Thú? “
“Không muốn!”
Hạ Cẩm Thần ngây cả người, hắn còn chưa nghĩ đến vấn đề này.
Ngược lại Bích Dao dường như phản đối kịch liệt, minh vệ thì không thể lập gia đình, cả đời này nàng chỉ có thể trung thành với một người, đó là Vương phi, đó là Hạ Ngữ Mạt!
“Ngươi đừng nói cho ta biết ngươi muốn Bích Dao tỷ tỷ không phải là có ý muốn thú nàng, mà là ở tại tướng quân phủ của ngươi làm hạ nhân?” Hạ Ngữ Mạt hung tợn nhìn Hạ Cẩm Thần, nếu hắn thật sự có ý nghĩ như vậy, nàng nhất định sẽ phản đối kịch liệt mà mang Bích Dao đi, còn phu quân thì chỉ cần làm nũng để đối phó là xong.
“Không phải là như vậy.” Hạ Cẩm Thần có chút xấu hổ. Hắn đúng là muốn Bích Dao, nhưng là cũng chỉ là vì nàng cùng Mạt Nhi có chung khuôn mặt. Hơn nữa lại là bị người hạ độc sau khi bị ném vào trong hậu viện của mình. Xuất phát từ một loại tư tâm cùng xung động, hắn mới nói muốn nàng.
“Thế thì làm sao? “, Hạ Ngữ Mạt xiết chặt nắm tay.
“Được rồi, ta sẽ thú Bích Dao cô nương vào cửa, đợi thân thể nàng tốt lên ta sẽ mang nàng đi bái kiến phụ thân, đồng thời còn dùng lễ nghi của chính thê đối đãi với nàng, trở thành phu nhân tướng quân của ta.”
Hạ Cẩm Thần ngẩng đầu, dùng ngữ khí nghiêm túc mà nói.
Mạt Nhi đã chết, hắn không thể đơn giản là vì tướng mạo kẻ khác mà bỏ lỡ nàng, người còn sống. Nếu đã định thì phải đối xử với nàng cho tốt. Mặc dù là không có tình cảm như vậy, nhưng hắn cũng sẽ chiếu cố nàng cả đời.
Lời vừa ra khỏi miệng có hai người thất thần.
Một người Bích Dao, một người Tư Đồ Hoàng Vũ.
Hạ Ngữ Mạt trái lại rất hài lòng, kéo kéo vẻ mặt khiếp sợ của dao trêu ghẹo: “Bích dao tỷ tỷ khi trang điểm lên nhất định sẽ là một tân nương tử xinh đẹp nhất!”
” Thật sao? Bích Dao tỷ tỷ? “Hạ Ngữ Mạt cắn môi dưới nhìn Bích Dao. Bích Dao muốn lắc đầu nhưng lại nghe thấy chính mình nói: “Thực sự, ta muốn lưu lại.”
Chết tiệt! Là ai đang khống chế nàng!
” Được rồi.” Hạ Ngữ Mạt liền cảm thấy mất mác, sau đó lại ý chí sục sôi mà đứng lên: “Hạ Cẩm Thần, nếu như ngươi khi dễ Bích Dao tỷ tỷ, ngươi sẽ xong đời!” Nàng hung hăng trừng mắt tên nam nhân vẫn còn đang bưng bát cháo ở bên giường.
Khóe miệng Hạ Cẩm Thần thản nhiên cong lên: “Ta sẽ không khi dễ nàng. “Thế nhưng trong lòng đã có một loại cảm giác không thể nói rõ được, kỳ thực hắn muốn lưu lại chính là nữ tử trước mắt đang giống như con gà chọi con.
Đáng tiếc là hắn không có bất cứ lý do gì, không có bất kì phương thức nào giữ nàng ở lại bên cạnh mình. Rõ ràng nàng cũng chỉ có thân hình cùng giọng nói giống Mạt Nhi, thế nhưng lại không có cách nào dời suy nghĩ khỏi người nàng.
“Vậy ngươi chừng nào thì thú Bích Dao tỷ tỷ?” Hạ Ngữ Mạt chống nạnh hỏi.
“Thú? “
“Không muốn!”
Hạ Cẩm Thần ngây cả người, hắn còn chưa nghĩ đến vấn đề này.
Ngược lại Bích Dao dường như phản đối kịch liệt, minh vệ thì không thể lập gia đình, cả đời này nàng chỉ có thể trung thành với một người, đó là Vương phi, đó là Hạ Ngữ Mạt!
“Ngươi đừng nói cho ta biết ngươi muốn Bích Dao tỷ tỷ không phải là có ý muốn thú nàng, mà là ở tại tướng quân phủ của ngươi làm hạ nhân?” Hạ Ngữ Mạt hung tợn nhìn Hạ Cẩm Thần, nếu hắn thật sự có ý nghĩ như vậy, nàng nhất định sẽ phản đối kịch liệt mà mang Bích Dao đi, còn phu quân thì chỉ cần làm nũng để đối phó là xong.
“Không phải là như vậy.” Hạ Cẩm Thần có chút xấu hổ. Hắn đúng là muốn Bích Dao, nhưng là cũng chỉ là vì nàng cùng Mạt Nhi có chung khuôn mặt. Hơn nữa lại là bị người hạ độc sau khi bị ném vào trong hậu viện của mình. Xuất phát từ một loại tư tâm cùng xung động, hắn mới nói muốn nàng.
“Thế thì làm sao? “, Hạ Ngữ Mạt xiết chặt nắm tay.
“Được rồi, ta sẽ thú Bích Dao cô nương vào cửa, đợi thân thể nàng tốt lên ta sẽ mang nàng đi bái kiến phụ thân, đồng thời còn dùng lễ nghi của chính thê đối đãi với nàng, trở thành phu nhân tướng quân của ta.”
Hạ Cẩm Thần ngẩng đầu, dùng ngữ khí nghiêm túc mà nói.
Mạt Nhi đã chết, hắn không thể đơn giản là vì tướng mạo kẻ khác mà bỏ lỡ nàng, người còn sống. Nếu đã định thì phải đối xử với nàng cho tốt. Mặc dù là không có tình cảm như vậy, nhưng hắn cũng sẽ chiếu cố nàng cả đời.
Lời vừa ra khỏi miệng có hai người thất thần.
Một người Bích Dao, một người Tư Đồ Hoàng Vũ.
Hạ Ngữ Mạt trái lại rất hài lòng, kéo kéo vẻ mặt khiếp sợ của dao trêu ghẹo: “Bích dao tỷ tỷ khi trang điểm lên nhất định sẽ là một tân nương tử xinh đẹp nhất!”
/200
|