Y Cung Vị Tuyết được đưa vào hoàng cung, dựa vào dáng vẻ xuất sắc bên ngoài cùng thân thể còn trẻ, rất nhanh liền trờ thành phi tử được sủng ái nhất hậu cung. Sau ngày lâm hạnh thứ hai, nàng liền được tứ phong Tuyết quý phi, nơi nàng ở được mệnh danh Tuyết Chi Các, chúng phi tử đều tức giận, nghĩ mọi phương pháp gây khó dễ nhưng đều bị nàng đánh trả lại từng cái một.
Mà vụ án của đại hoàng tử chậm chạp đều không có kết quả, liền có đại thần ở trước mặt hoàng đế liên tục chỉ trích Hạ Cẩm Thần làm việc không hiệu quả, lại có vài đề cử vài quan viên làm việc nhanh nhẹn đi qua hiệp trợ, chỉ chốc lát lập tức đưa ra “bằng chứng” chắc chắn cho tội danh ám sát của đại hoàng tử.
Hạ Cẩm Thần bị định tội bao che, tướng quân phủ bị trừ khấu bổng lộc một năm, quan phẩm bị trừ một bậc.
Mà đại hoàng tử bởi vì tội ám sát, bị lột bỏ danh hào hoàng tử, biếm thành thứ nhân, chờ đợi hoàng đế từ từ xử trí.
Về phần Tư Đồ Hoàng Vũ, vì chức vụ đốc tra là do hoàng đế ban cho, cho nên hắn căn bản không có bị xử phạt, thậm chí lão hoàng đế còn sủng ái hắn hơn, còn ban thưởng cho hắn vì đã “tham dự chính sự”.
Vị trí thái tử chính thức bị bỏ trống.
Trên dưới hoàng triều bắt đầu tranh đấu gay gắt, càng ngày mãnh liệt, quan viên các nơi cũng giống kiến bò trên chảo nóng, không biết nên đem chính mình dựa vào thế lực nào. Hơn mười hoàng tử, trước mặt lão hoàng đế cũng nhiều lời hơn, quả thực đã muốn là đoạt vị trí đầu.
Nước láng giềng thì như hổ rình mồi, nhiều lần xâm phạm biên giới.
Mà lão hoàng đế lại trầm mê mỹ sắc, không màng triều chính, trên dưới cả nước, lòng người hoảng sợ.
Mà trong thập tam vương phủ nào đó, trong một vườn đào nào đó giống như thế ngoại đào viên, một tiên tử đang không ngừng trưởng thành càng lúc càng mỹ lệ, khuôn mặt càng lúc càng xuất trần khiến cho hoa mới nở cũng trở nên thất sắc u ám.
“Phu quân, ta muốn đi dạo hội chùa !”
Hạ Ngữ Mạt giống như con mèo nho nhỏ, cuộn tròn trong lòng Tư Đồ Hoàng Vũ, cọ cọ trên người hắn mà làm nũng.
“Nhiều người.”, hắn vuốt vuốt mái tóc đen như thác nước của nàng mà cự tuyệt.
“Nhưng mà ta có thể đội mũ có lụa trắng mà!” Hạ Ngữ Mạt chu chu cái miệng, bất mãn.
“Nhiều người chen chúc sẽ làm rớt mũ nàng.” Tư Đồ Hoàng Vũ ôm lấy nàng, đặt nàng trên đùi hắn, “Đến lúc đó, toàn bộ mọi người trong lễ chùa sẽ thấy dáng điệu của nàng, hồng nhan họa thủy, Vật Nhỏ nàng sẽ trở thành hồ ly tinh bị đâm cọc cho chết, sau đó bị ném vào khe suối hoang vắng cho sói ăn.”
“Cháng không phải rất lợi hại sao, làm sao có thể để cho bọn họ đánh ta?” Hạ Ngữ Mạt cười hì hì trao đổi,“Chúng ta chỉ đi một chút, cùng lắm ta dịch cái dung, không phải có thể đi lang thang trên đường sao?”
“Không.” Ngược lại, Tư Đồ Hoàng Vũ lại càng không chút do dự cự tuyệt.
Tư Đồ Hoàng Vũ tuyệt đối không muốn nhìn thấy Vật Nhỏ hắn hoá trang thành một nam nhân xấu xí, mà bản thân lại càng không muốn nắm tay cùng một nam nhân xấu xí đi dạo trên đường.
“Người ta cũng muốn đi đến chỗ Hạ Cẩm Thần gặp Bích Dao, ô ô, đã lâu như vậy, bọn họ kia như thế nào đều chưa có động tĩnh gì?” Ba tháng , nàng khô cằn chờ tin tức bọn họ thành hôn đã muốn ba tháng, nhưng là chút không có tin tức, Tư Đồ Hoàng Vũ lại không cho nàng chạy loạn, chính mình giống như một trạch nữ chuẩn mực, ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, thỉnh thoảng thì miễn cưỡng phơi nắng, phỏng chừng cứ tiếp tục như vậy, nàng trực tiếp biến thành heo mất.
“Hạ tướng quân rất bận.” Biên cảnh thấy địch, Hạ Cẩm Thần cũng bị triệu hồi tiền tuyến, Bích Dao tự nhiên là đi theo. Trong khoảng thời gian ngắn sẽ không thể trở về .
“Nam nhân các ngươi chỉ biết kiếm cớ!” Hạ Ngữ Mạt đảo cặp mắt trắng dã,“Ngươi nói muốn thú ta, cũng không phải là chậm chạp không thấy động tĩnh gì sao?”
“Vật Nhỏ, nàng đã là thê của ta.” Tư Đồ Hoàng Vũ ôm chầm lấy thắt lưng của nàng, cọ cọ mũi nàng. Đời này, người có thể gọi là thê tử, chỉ có một mình nàng.
“Nhưng là không có hôn lễ, không có nhân chứng, ngay cả nghi thứ cơ bản nhất cũng không có, trừ ngươi ra, còn có ai thừa nhận ta là thê tử của ngươi?” Nhớ tới lần trước bị Lãnh Diệu Liên thừa cơ đột nhập, trong lòng nhớ tới đến còn giận.
“Ngươi để ý người khác nghĩ cái gì sao? Vật Nhỏ, những thứ đó chỉ là quá trình”
“Ô ô, có nữ nhi nào mà không thèm để ý? Mặc gả y đẹp đẽ là chuyện mà mỗi một nữ hài hướng tới!” Hạ Ngữ Mạt bất mãn vểnh môi, hai tay lại đặt trên cổ Tư Đồ Hoàng Vũ,“Ngươi cùng Nam Cung dữu hương gì gí đó cũng là quang minh chính đại tiến hành đại hôn, nhân dận cả nước đều biết nói ngươi là cưới nàng, nhưng cũng không ai biết là ngươi cưới ta!”
Tư Đồ Hoàng Vũ chớp chớp mắt, nói đến Nam Cung dữu hương mấy tháng trước, ám vệ Lãnh Y của nàng đột nhiên bị đánh gần chết ném trở về, thật không biết nữ nhân điên này lại đang đùa cái gì.
“Phu quân!”, Hạ Ngữ Mạt lý sự, không vui khi hắn đang ở cùng mình nói chuyện mà lại bay ra ngoài vũ trụ.
“Vật Nhỏ, nàng muốn một cái hôn lễ long trọng?” Hắn cúi đầu hỏi.
“Cũng không cần long trọng , chỉ cần một tiệc cưới nho nhỏ, có mấy người bạn tốt chúc phúc, sau đó có thể có Hỉ Khánh hồng trướng, nến đỏ, tốt nhất còn có lễ phục xinh đẹp.” Hạ Ngữ Mạt mở to mắt, vẻ mặt mong đợi.
“Nàng muốn cho tất cả mọi người biết nàng là thê tử của Tư Đồ Hoàng Vũ?” Khóe miệng hắn cong lên, cười hỏi.
“Không phải mọi người, ta chỉ là muốn cho người thân cận của chàng biết, ta là thê tử của chàng.” Hạ Ngữ Mạt còn thành thật nói:“Ta cũng không hy vọng phu quân xuất khí của ta, đi đến chỗ nào cũng có một đống hồ điệp bay theo, nhân gia đều nghĩ đến chàng là cây cỏ vô chủ , toàn bộ đều đuổi theo chàng không tha!”
Thật là một cổ dấm chua thật lớn khiến người ta bị sặc.
Khóe miệng Tư Đồ Hoàng Vũ lại cong lên, ý cười lại càng sâu.
“Vật Nhỏ, chúng ta đi hội chùa đi.”
Đột nhiên, hắn đứng lên ôm lấy nàng, đi vào buồng trong, chuẩn bị thay đổi một bộ xiêm y dùng để hành tẩu cho nàng. Mà Hạ Ngữ Mạt còn chưa kịp phản ứng lại, không biết chính mình phu quân đến tột cùng là ăn phải thuốc gì mà lập tức có chuyển biến lớn như vậy, trở mặt so với trở giấy còn nhanh hơn.
Mà vụ án của đại hoàng tử chậm chạp đều không có kết quả, liền có đại thần ở trước mặt hoàng đế liên tục chỉ trích Hạ Cẩm Thần làm việc không hiệu quả, lại có vài đề cử vài quan viên làm việc nhanh nhẹn đi qua hiệp trợ, chỉ chốc lát lập tức đưa ra “bằng chứng” chắc chắn cho tội danh ám sát của đại hoàng tử.
Hạ Cẩm Thần bị định tội bao che, tướng quân phủ bị trừ khấu bổng lộc một năm, quan phẩm bị trừ một bậc.
Mà đại hoàng tử bởi vì tội ám sát, bị lột bỏ danh hào hoàng tử, biếm thành thứ nhân, chờ đợi hoàng đế từ từ xử trí.
Về phần Tư Đồ Hoàng Vũ, vì chức vụ đốc tra là do hoàng đế ban cho, cho nên hắn căn bản không có bị xử phạt, thậm chí lão hoàng đế còn sủng ái hắn hơn, còn ban thưởng cho hắn vì đã “tham dự chính sự”.
Vị trí thái tử chính thức bị bỏ trống.
Trên dưới hoàng triều bắt đầu tranh đấu gay gắt, càng ngày mãnh liệt, quan viên các nơi cũng giống kiến bò trên chảo nóng, không biết nên đem chính mình dựa vào thế lực nào. Hơn mười hoàng tử, trước mặt lão hoàng đế cũng nhiều lời hơn, quả thực đã muốn là đoạt vị trí đầu.
Nước láng giềng thì như hổ rình mồi, nhiều lần xâm phạm biên giới.
Mà lão hoàng đế lại trầm mê mỹ sắc, không màng triều chính, trên dưới cả nước, lòng người hoảng sợ.
Mà trong thập tam vương phủ nào đó, trong một vườn đào nào đó giống như thế ngoại đào viên, một tiên tử đang không ngừng trưởng thành càng lúc càng mỹ lệ, khuôn mặt càng lúc càng xuất trần khiến cho hoa mới nở cũng trở nên thất sắc u ám.
“Phu quân, ta muốn đi dạo hội chùa !”
Hạ Ngữ Mạt giống như con mèo nho nhỏ, cuộn tròn trong lòng Tư Đồ Hoàng Vũ, cọ cọ trên người hắn mà làm nũng.
“Nhiều người.”, hắn vuốt vuốt mái tóc đen như thác nước của nàng mà cự tuyệt.
“Nhưng mà ta có thể đội mũ có lụa trắng mà!” Hạ Ngữ Mạt chu chu cái miệng, bất mãn.
“Nhiều người chen chúc sẽ làm rớt mũ nàng.” Tư Đồ Hoàng Vũ ôm lấy nàng, đặt nàng trên đùi hắn, “Đến lúc đó, toàn bộ mọi người trong lễ chùa sẽ thấy dáng điệu của nàng, hồng nhan họa thủy, Vật Nhỏ nàng sẽ trở thành hồ ly tinh bị đâm cọc cho chết, sau đó bị ném vào khe suối hoang vắng cho sói ăn.”
“Cháng không phải rất lợi hại sao, làm sao có thể để cho bọn họ đánh ta?” Hạ Ngữ Mạt cười hì hì trao đổi,“Chúng ta chỉ đi một chút, cùng lắm ta dịch cái dung, không phải có thể đi lang thang trên đường sao?”
“Không.” Ngược lại, Tư Đồ Hoàng Vũ lại càng không chút do dự cự tuyệt.
Tư Đồ Hoàng Vũ tuyệt đối không muốn nhìn thấy Vật Nhỏ hắn hoá trang thành một nam nhân xấu xí, mà bản thân lại càng không muốn nắm tay cùng một nam nhân xấu xí đi dạo trên đường.
“Người ta cũng muốn đi đến chỗ Hạ Cẩm Thần gặp Bích Dao, ô ô, đã lâu như vậy, bọn họ kia như thế nào đều chưa có động tĩnh gì?” Ba tháng , nàng khô cằn chờ tin tức bọn họ thành hôn đã muốn ba tháng, nhưng là chút không có tin tức, Tư Đồ Hoàng Vũ lại không cho nàng chạy loạn, chính mình giống như một trạch nữ chuẩn mực, ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, thỉnh thoảng thì miễn cưỡng phơi nắng, phỏng chừng cứ tiếp tục như vậy, nàng trực tiếp biến thành heo mất.
“Hạ tướng quân rất bận.” Biên cảnh thấy địch, Hạ Cẩm Thần cũng bị triệu hồi tiền tuyến, Bích Dao tự nhiên là đi theo. Trong khoảng thời gian ngắn sẽ không thể trở về .
“Nam nhân các ngươi chỉ biết kiếm cớ!” Hạ Ngữ Mạt đảo cặp mắt trắng dã,“Ngươi nói muốn thú ta, cũng không phải là chậm chạp không thấy động tĩnh gì sao?”
“Vật Nhỏ, nàng đã là thê của ta.” Tư Đồ Hoàng Vũ ôm chầm lấy thắt lưng của nàng, cọ cọ mũi nàng. Đời này, người có thể gọi là thê tử, chỉ có một mình nàng.
“Nhưng là không có hôn lễ, không có nhân chứng, ngay cả nghi thứ cơ bản nhất cũng không có, trừ ngươi ra, còn có ai thừa nhận ta là thê tử của ngươi?” Nhớ tới lần trước bị Lãnh Diệu Liên thừa cơ đột nhập, trong lòng nhớ tới đến còn giận.
“Ngươi để ý người khác nghĩ cái gì sao? Vật Nhỏ, những thứ đó chỉ là quá trình”
“Ô ô, có nữ nhi nào mà không thèm để ý? Mặc gả y đẹp đẽ là chuyện mà mỗi một nữ hài hướng tới!” Hạ Ngữ Mạt bất mãn vểnh môi, hai tay lại đặt trên cổ Tư Đồ Hoàng Vũ,“Ngươi cùng Nam Cung dữu hương gì gí đó cũng là quang minh chính đại tiến hành đại hôn, nhân dận cả nước đều biết nói ngươi là cưới nàng, nhưng cũng không ai biết là ngươi cưới ta!”
Tư Đồ Hoàng Vũ chớp chớp mắt, nói đến Nam Cung dữu hương mấy tháng trước, ám vệ Lãnh Y của nàng đột nhiên bị đánh gần chết ném trở về, thật không biết nữ nhân điên này lại đang đùa cái gì.
“Phu quân!”, Hạ Ngữ Mạt lý sự, không vui khi hắn đang ở cùng mình nói chuyện mà lại bay ra ngoài vũ trụ.
“Vật Nhỏ, nàng muốn một cái hôn lễ long trọng?” Hắn cúi đầu hỏi.
“Cũng không cần long trọng , chỉ cần một tiệc cưới nho nhỏ, có mấy người bạn tốt chúc phúc, sau đó có thể có Hỉ Khánh hồng trướng, nến đỏ, tốt nhất còn có lễ phục xinh đẹp.” Hạ Ngữ Mạt mở to mắt, vẻ mặt mong đợi.
“Nàng muốn cho tất cả mọi người biết nàng là thê tử của Tư Đồ Hoàng Vũ?” Khóe miệng hắn cong lên, cười hỏi.
“Không phải mọi người, ta chỉ là muốn cho người thân cận của chàng biết, ta là thê tử của chàng.” Hạ Ngữ Mạt còn thành thật nói:“Ta cũng không hy vọng phu quân xuất khí của ta, đi đến chỗ nào cũng có một đống hồ điệp bay theo, nhân gia đều nghĩ đến chàng là cây cỏ vô chủ , toàn bộ đều đuổi theo chàng không tha!”
Thật là một cổ dấm chua thật lớn khiến người ta bị sặc.
Khóe miệng Tư Đồ Hoàng Vũ lại cong lên, ý cười lại càng sâu.
“Vật Nhỏ, chúng ta đi hội chùa đi.”
Đột nhiên, hắn đứng lên ôm lấy nàng, đi vào buồng trong, chuẩn bị thay đổi một bộ xiêm y dùng để hành tẩu cho nàng. Mà Hạ Ngữ Mạt còn chưa kịp phản ứng lại, không biết chính mình phu quân đến tột cùng là ăn phải thuốc gì mà lập tức có chuyển biến lớn như vậy, trở mặt so với trở giấy còn nhanh hơn.
/200
|