Nụ cười trên khóe miệng của Nam Cung Dữu Hương hiện lên vẻ đắc ý, trong nàng lúc tuyệt vọng ông trời vậy mà lại vạch ra một con đường mới cho nàng. Hiện tại Tư Đồ Hoàng Vũ là thái tử, vậy bản thân mình chính là hoàng hậu tương lai.
Dưới một người trên vạn người, cho dù hắn có yêu thích xú nha đầu kia đi nữa, cùng lắm thì liệt vào quý phi, ở chung với đám phi tần.
Vũ ca ca tuy là đã ra đi, thế nhưng hắn nghe được tin được phong làm thái tử, hắn nhất định sẽ quay trở về!! Bởi vì có ai lại không muốn trên ngôi vị hoàng đế mà ngược lại chạy đi làm dân tị nạn chứ?
Ở trong lòng Nam Cung Dữu Hương tin tưởng như vậy, cho nên lúc này nàng hô hấp mạnh mẽ, lại bày ra dáng thái tử phi ngông nghênh, những người khinh thường nàng bây giờ cũng phải chừa cho nàng ba phần mặt mũi!
“Thập Tam đệ muội, chúc mừng a. “Tư Đồ Sương nghiến răng nghiến lợi.
“Cảm tạ nhị ca. “Nam Cung Dữu Hương cười rộ lên, bởi vì tâm tình sung sướng nên sắc khí cũng hồng hào lên không ít. Lúc trước có vẻ bất mãn nên khuôn mặt tái nhợt thiếu sức sống, nay mọi thứ đều bị quét sạch, khí tức cả người rõ ràng cởi mở hẳn lên.
Những người khác cũng dần dần đi đến, đại sảnh không lớn ngay tức khắc cũng trở nên náo nhiệt, có người đưa lên hạ lễ nịnh bợ, cũng có người đến chua chát chúc mừng.
Thậm chí thái hoàng thái hậu cũng đưa thư tới, nói nàng bớt thời giờ vào trong cung tụ họp.
Thập Tam vương phủ một lần nữa tuyển vào rất nhiều đầy tớ, khiến cho đại viện vắng vẻ một lần nữa lại có sức sống.
Thái tử không có trong phủ thái tử, nên đại cục đều do một mình thái tử phi kiểm soát.
Tư Đồ Sương căm phẫn trở lại viện phủ của mình, càng nghĩ càng tức giận thực sự nhịn không được, liền cho người vào cung liên lạc với y cung vị tuyết, đợi không được một khắc lại đứng ngồi không yên, cho nên trực tiếp vào cung diện thánh, tham dò lão già ấy đến tột cùng nghĩ như thế nào.
* * * * * * * * * * * * * * * *
Mà lúc này, nhân vật chính hoàn toàn không có đặt tâm tư vào chuyện này thì đang ở cách đó nghìn dặm trong một ,, tiêu diêu tự tại mang theo tiểu mỹ nhân của hắn du sơn ngoạn thủy.
Bởi vì đã thanh lý sạch sẽ bọn chuột hôi, bọn họ mới có thể chậm rãi mà đi, du sơn ngoạn thủy thật là sung sướng.
Hạ Ngữ Mạt thưởng thức đủ loại ngoạn ý mà Sương Nhi mua dùm nàng, chơi mệt rồi thì lại nằm trong lòng của Tư Đồ Hoàng Vũ , đem một đóa châu hoa cắm lên đầu hắn mà trêu ghẹo:”Phu quân, chàng lớn lên thật xinh đẹp, đội lên vài thứ của nữ nhân trông cũng thực là thú vị!”
Tư Đồ Hoàng Vũ nguy hiểm nheo lại con mắt.
Hạ Ngữ Mạt thì lại giống như không phát hiện ra, lại càng lấy hai cây quýt vừa mới mua dùng dây thừng cột lại, bỏ vào trong vạt áo trong ngay ngực của Tư Đồ Hoàng Vũ . Nàng thực sự không biết chơi cái gì nữa, cuối cùng nàng chỉ có thể đành lấy phu quân của mình ra chơi.
Nhìn hai bên ngực hắn ” cao vót” , Hạ Ngữ Mạt thiếu chút nữa cười nghẹn khí.
“Hàng tốt!” Nàng ôm bụng cười lớn, lăn lộn vài vòng ở trên xe ngựa, lại cởi lấy áo choàng trên người của Tư Đồ Hoàng Vũ , sau đó kinh diễm nói: “Đẹp quá a. “
Nàng thành thật khen ngợi từ đáy lòng khiến trên mặt Tư Đồ Hoàng Vũ toát ra một chữ “Nộ” (giận).
Hạ Ngữ Mạt ngồi xuống tủm tỉm cười, “Phu quân, nếu chàng giả trang thành nữ nhân, nhất định sẽ là khuynh thành tuyệt sắc, mị lực không cách nào ngăn cản.”
Dần dần khuôn mặt của Tư Đồ Hoàng Vũ đầy hắc tuyến, hắn ôm lấy thắt lưng nàng, nhà cố định nàng trong lòng mình, sau đó lại chậm rãi đem châu hoa cài trên đầu, cây quýt trước ngực, còn có áo choàng y phục trên người gở xuống để bên cạnh.
Chỉ là không có nói chuyện với nàng.
Trong xe ngựa tràn ngập một cổ khí tức kỳ diệu.
Hạ Ngữ Mạt bị trói lại chặt chẽ, không thể cựa quậy. Mà cái tên nam tử phía trên vẫn bảo trì trầm mạc, ngay cả lỗ mũi cũng không hừ một tiếng.
Trong ngực Hạ Ngữ Mạt vang lên một tiếng, biết rõ lần này phiền phức lớn.
“Phu quân, chàng thật nhỏ mọn.” Nàng vạch ra sự thật.
Con ngươi của Tư Đồ Hoàng Vũ vẫn lạnh nhạt.
Hai tay nàng đẩy đẩy hắn, “Phu quân, chàng thật sự sẽ không nhỏ nhen như vậy chứ, chàng sao lại không quan tâm ta chứ? Đúng không?”
Con mắt lạnh lùng trừng mắt Hạ Ngữ Mạt một cái, lại nhắm mắt lại.
Nếu như khánh khánh đã biết vị Vương phi vừa mới làm chuyện gì, nhất định sẽ đổ mồ hôi cả buồi sáng.
Gia hận nhất là có người nói hắn lớn lên giống nữ nhân. Bởi vì khuôn mặt kia, từ bé hắn đã gặp rất nhiều đau khổ, bởi vậy mỗi một người nói hắn lớn lên giống nữ nhân đều không có kết cục tốt. Đổi lại
để cho Vương phi tự mình thể nghiệm cái tội bắt hắn mặc những trang phục giết người không đền mạng.
“Phu quân, không phải là nam phẫn nữ trang sao? Chỗ của ta rất thịnh hành, nơi của chúng ta nữ nhân so với nam nhân còn đàn ông hơn… Được rồi, chàng đừng trừng mắt với ta! Ta không nói nữa, nhỏ mọn, bủn xỉn, keo kiệt! Hừ! “
Tư Đồ Hoàng Vũ lạnh lùng nhìn nàng, thảo nào nàng lại yêu thích cái mặt nạ xấu xí như vậy. Có một hôm hắn nghiêm túc suy nghĩ nhất định phải uốn nắn lại khiếu thẩm mỹ đáng ghét của nàng như thế nào.
Không được trả lời, Hạ Ngữ Mạt lại thay đổi một chiến thuật khác, đáng thương vặn vẹo cơ thể đang nằm, sau đó giống như con sâu róm lết vào trong lòng hắn, hai đôi mắt to ngập nước : “Phu quân, ta biết sai rồi, chàng tha thứ cho ta có được hay không?”.
Thấy thần sắc hắn có chút hòa hoãn, lại tiếp tục nũng nịu nói: “Phu quân, chúng ta thật vất vả đi tới đây, chàng cũng không thể khiến ta một mình buồn bực đến chết ở trên xe chứ? Tìm một chút niềm vui, cũng là rất bình thường thôi mà?”
Khóe miệng Tư Đồ Hoàng Vũ nhàn nhạt cong lên, nàng giỏi lắm vật nhỏ, tìm một chút niềm vui vậy mà lại tìm được trên đầu hắn.
Thấy hắn đã nở nụ cười, Hạ Ngữ Mạt lại bèn thêm chút nhiệt tình: “Phu quân, chàng xem, chúng ta mỗi ngày đều gấp rút lên đường, lại không có mục đích gì, mỗi ngày ngồi trong cái ổ nhỏ chật hẹp này, cũng không cho người ta ra ngoài một chút, so với thời gian trước đây bị giam bế ở trong Vương phủ có gì khác nhau? Tốt xấu thế nào chúng ta cũng có thể đi ăn vài món ăn dân dã, sau đó làm một đại hội thịt nướng.”
Con mắt nàng lóe sáng, vẻ mặt hướng về các món ăn ngon.
Tư Đồ Hoàng Vũ rốt cục cười rộ lên: “Vật nhỏ, nàng không phải nói là ăn ta là đủ rồi sao? Hà tất còn đi ăn những thứ kia?”
Dưới một người trên vạn người, cho dù hắn có yêu thích xú nha đầu kia đi nữa, cùng lắm thì liệt vào quý phi, ở chung với đám phi tần.
Vũ ca ca tuy là đã ra đi, thế nhưng hắn nghe được tin được phong làm thái tử, hắn nhất định sẽ quay trở về!! Bởi vì có ai lại không muốn trên ngôi vị hoàng đế mà ngược lại chạy đi làm dân tị nạn chứ?
Ở trong lòng Nam Cung Dữu Hương tin tưởng như vậy, cho nên lúc này nàng hô hấp mạnh mẽ, lại bày ra dáng thái tử phi ngông nghênh, những người khinh thường nàng bây giờ cũng phải chừa cho nàng ba phần mặt mũi!
“Thập Tam đệ muội, chúc mừng a. “Tư Đồ Sương nghiến răng nghiến lợi.
“Cảm tạ nhị ca. “Nam Cung Dữu Hương cười rộ lên, bởi vì tâm tình sung sướng nên sắc khí cũng hồng hào lên không ít. Lúc trước có vẻ bất mãn nên khuôn mặt tái nhợt thiếu sức sống, nay mọi thứ đều bị quét sạch, khí tức cả người rõ ràng cởi mở hẳn lên.
Những người khác cũng dần dần đi đến, đại sảnh không lớn ngay tức khắc cũng trở nên náo nhiệt, có người đưa lên hạ lễ nịnh bợ, cũng có người đến chua chát chúc mừng.
Thậm chí thái hoàng thái hậu cũng đưa thư tới, nói nàng bớt thời giờ vào trong cung tụ họp.
Thập Tam vương phủ một lần nữa tuyển vào rất nhiều đầy tớ, khiến cho đại viện vắng vẻ một lần nữa lại có sức sống.
Thái tử không có trong phủ thái tử, nên đại cục đều do một mình thái tử phi kiểm soát.
Tư Đồ Sương căm phẫn trở lại viện phủ của mình, càng nghĩ càng tức giận thực sự nhịn không được, liền cho người vào cung liên lạc với y cung vị tuyết, đợi không được một khắc lại đứng ngồi không yên, cho nên trực tiếp vào cung diện thánh, tham dò lão già ấy đến tột cùng nghĩ như thế nào.
* * * * * * * * * * * * * * * *
Mà lúc này, nhân vật chính hoàn toàn không có đặt tâm tư vào chuyện này thì đang ở cách đó nghìn dặm trong một ,, tiêu diêu tự tại mang theo tiểu mỹ nhân của hắn du sơn ngoạn thủy.
Bởi vì đã thanh lý sạch sẽ bọn chuột hôi, bọn họ mới có thể chậm rãi mà đi, du sơn ngoạn thủy thật là sung sướng.
Hạ Ngữ Mạt thưởng thức đủ loại ngoạn ý mà Sương Nhi mua dùm nàng, chơi mệt rồi thì lại nằm trong lòng của Tư Đồ Hoàng Vũ , đem một đóa châu hoa cắm lên đầu hắn mà trêu ghẹo:”Phu quân, chàng lớn lên thật xinh đẹp, đội lên vài thứ của nữ nhân trông cũng thực là thú vị!”
Tư Đồ Hoàng Vũ nguy hiểm nheo lại con mắt.
Hạ Ngữ Mạt thì lại giống như không phát hiện ra, lại càng lấy hai cây quýt vừa mới mua dùng dây thừng cột lại, bỏ vào trong vạt áo trong ngay ngực của Tư Đồ Hoàng Vũ . Nàng thực sự không biết chơi cái gì nữa, cuối cùng nàng chỉ có thể đành lấy phu quân của mình ra chơi.
Nhìn hai bên ngực hắn ” cao vót” , Hạ Ngữ Mạt thiếu chút nữa cười nghẹn khí.
“Hàng tốt!” Nàng ôm bụng cười lớn, lăn lộn vài vòng ở trên xe ngựa, lại cởi lấy áo choàng trên người của Tư Đồ Hoàng Vũ , sau đó kinh diễm nói: “Đẹp quá a. “
Nàng thành thật khen ngợi từ đáy lòng khiến trên mặt Tư Đồ Hoàng Vũ toát ra một chữ “Nộ” (giận).
Hạ Ngữ Mạt ngồi xuống tủm tỉm cười, “Phu quân, nếu chàng giả trang thành nữ nhân, nhất định sẽ là khuynh thành tuyệt sắc, mị lực không cách nào ngăn cản.”
Dần dần khuôn mặt của Tư Đồ Hoàng Vũ đầy hắc tuyến, hắn ôm lấy thắt lưng nàng, nhà cố định nàng trong lòng mình, sau đó lại chậm rãi đem châu hoa cài trên đầu, cây quýt trước ngực, còn có áo choàng y phục trên người gở xuống để bên cạnh.
Chỉ là không có nói chuyện với nàng.
Trong xe ngựa tràn ngập một cổ khí tức kỳ diệu.
Hạ Ngữ Mạt bị trói lại chặt chẽ, không thể cựa quậy. Mà cái tên nam tử phía trên vẫn bảo trì trầm mạc, ngay cả lỗ mũi cũng không hừ một tiếng.
Trong ngực Hạ Ngữ Mạt vang lên một tiếng, biết rõ lần này phiền phức lớn.
“Phu quân, chàng thật nhỏ mọn.” Nàng vạch ra sự thật.
Con ngươi của Tư Đồ Hoàng Vũ vẫn lạnh nhạt.
Hai tay nàng đẩy đẩy hắn, “Phu quân, chàng thật sự sẽ không nhỏ nhen như vậy chứ, chàng sao lại không quan tâm ta chứ? Đúng không?”
Con mắt lạnh lùng trừng mắt Hạ Ngữ Mạt một cái, lại nhắm mắt lại.
Nếu như khánh khánh đã biết vị Vương phi vừa mới làm chuyện gì, nhất định sẽ đổ mồ hôi cả buồi sáng.
Gia hận nhất là có người nói hắn lớn lên giống nữ nhân. Bởi vì khuôn mặt kia, từ bé hắn đã gặp rất nhiều đau khổ, bởi vậy mỗi một người nói hắn lớn lên giống nữ nhân đều không có kết cục tốt. Đổi lại
để cho Vương phi tự mình thể nghiệm cái tội bắt hắn mặc những trang phục giết người không đền mạng.
“Phu quân, không phải là nam phẫn nữ trang sao? Chỗ của ta rất thịnh hành, nơi của chúng ta nữ nhân so với nam nhân còn đàn ông hơn… Được rồi, chàng đừng trừng mắt với ta! Ta không nói nữa, nhỏ mọn, bủn xỉn, keo kiệt! Hừ! “
Tư Đồ Hoàng Vũ lạnh lùng nhìn nàng, thảo nào nàng lại yêu thích cái mặt nạ xấu xí như vậy. Có một hôm hắn nghiêm túc suy nghĩ nhất định phải uốn nắn lại khiếu thẩm mỹ đáng ghét của nàng như thế nào.
Không được trả lời, Hạ Ngữ Mạt lại thay đổi một chiến thuật khác, đáng thương vặn vẹo cơ thể đang nằm, sau đó giống như con sâu róm lết vào trong lòng hắn, hai đôi mắt to ngập nước : “Phu quân, ta biết sai rồi, chàng tha thứ cho ta có được hay không?”.
Thấy thần sắc hắn có chút hòa hoãn, lại tiếp tục nũng nịu nói: “Phu quân, chúng ta thật vất vả đi tới đây, chàng cũng không thể khiến ta một mình buồn bực đến chết ở trên xe chứ? Tìm một chút niềm vui, cũng là rất bình thường thôi mà?”
Khóe miệng Tư Đồ Hoàng Vũ nhàn nhạt cong lên, nàng giỏi lắm vật nhỏ, tìm một chút niềm vui vậy mà lại tìm được trên đầu hắn.
Thấy hắn đã nở nụ cười, Hạ Ngữ Mạt lại bèn thêm chút nhiệt tình: “Phu quân, chàng xem, chúng ta mỗi ngày đều gấp rút lên đường, lại không có mục đích gì, mỗi ngày ngồi trong cái ổ nhỏ chật hẹp này, cũng không cho người ta ra ngoài một chút, so với thời gian trước đây bị giam bế ở trong Vương phủ có gì khác nhau? Tốt xấu thế nào chúng ta cũng có thể đi ăn vài món ăn dân dã, sau đó làm một đại hội thịt nướng.”
Con mắt nàng lóe sáng, vẻ mặt hướng về các món ăn ngon.
Tư Đồ Hoàng Vũ rốt cục cười rộ lên: “Vật nhỏ, nàng không phải nói là ăn ta là đủ rồi sao? Hà tất còn đi ăn những thứ kia?”
/200
|