“Ta chỉ là thê tử của chàng.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Ngữ Mạt cuối xuống dưới,“ Mọi thứ khác ta đều không muốn biết.”
“ Thế nhưng người khác không phải muốn như vậy.” Hắn chầm chậm nói:“Biết vì sao ta biết nàng che dấu khuôn mặt thật dưới lớp da kia không?”
Hạ Ngữ Mạt lắc đầu.
“Bởi vì hồng chí (nốt ruồi son) trước ngực nàng.”
“Lại là hồng chí?” Nàng từ đầu đến cuối chán ghét khối hồng chí kia, bởi vì Lãnh Diệu Liên lại nói cho nàng biết bởi vì khối hồng chí này nên cũng đừng nghĩ hoài thượng hài tử của phu quân!
“Nếu ta không có đoán sai, nàng hẳn là công chúa cùa Lưu Ly tộc, giống như Lãnh Diệu Liên, là hài tử may mắn sống sót ở trong trận hủy diệt năm đó.”
“Đâu có chuyện gì liên quan tới ta? Ta không phải là công chúa gì hết, ta chỉ là thê tử của chàng…” Hạ Ngữ Mạt kéo kéo tay áo hắn nói.
Chỉ là thê của hắn.
Khóe miệng Tư Đồ Hoàng Vũ cong lên, bởi vì câu này đã khiến cho đáy lòng hắn ấm áp vui vẻ.
“Ta không ngại đến tột cùng ta có thân phận gì, nhưng là có chàng không phải là đủ rồi sao? Chàng sẽ bảo hộ ta, đúng không?” Hạ Ngữ Mạt có chút kinh hoảng.
“Vật nhỏ…” Tư Đồ Hoàng Vũ thở dài, đem nàng ôm vào trong ngực, dùng trán mình chống lại cái trán có chút lạnh lẽo của nàng, còn nghiêm túc nói:“Nếu như một ngày, có người thật sự muốn tách chúng ta ra, ta bị bắt không thể ở bên cạnh nàng bảo hộ nàng làm sao bây giờ? Chỉ là vẻ bên ngoài của nàng, đã có thể làm cho rất nhiều người mơ ước, đừng nói nàng còn có một thân phận khác là công chúa của Lưu Ly tộc”
“Thế nhưng…” Tiểu đầu Hạ Ngữ Mạt cúi xuống dưới.
Tư Đồ Hoàng Vũ nói là lời nói thật.
Chính mình đã muốn bị bắt cóc quá nhiều lần, tuy rằng mỗi một lần đều rất mạo hiểm để được cứu ra, nhưng mà sau này nếu hắn không thể đúng lúc tới cứu nàng, vậy mình sẽ làm sao?
“Vì cái gì bọn họ lại muốn đem chúng ta tách ra?” Nàng cúi đầu thì thào, cái mũi nhỏ chua xót, nước mắt cũng bắt đầu lặng lẽ bao trùm trong hốc mắt, chỉ cần nhẹ nhàng nhắm mắt một cái chúng nó liền có thể trực tiếp rơi xuống.
“ Bởi vì bọn họ rất ích kỷ…” Tư Đồ Hoàng Vũ gắt gao đem nàng ôm nàng vào trong ngực,“Ta chỉ là muốn nàng phải biết chân tướng mọi chuyện, nếu là về sau, cũng sẽ biết nên tự mình ẩn dấu như thế nào.” ngón tay dài hẹp của hắn nhẹ nhàng vuốt ve hai má nàng:“Nàng cứ giả như nghe chuyện xưa của người khác, nàng nên đem mọi chú ý ghi tạc trong lòng, được chứ?”
“. . . Thế nhưng …” Thế nhưng lòng nàng lại rất khó chịu. Toàn bộ ngực đau tựa như bị đâm xuyên qua.
Thật lâu sau, nàng nâng lên đôi mắt hồng hồng, nhẹ nhàng nói:“Ta sẽ nghe cho tốt, nhưng là nếu có một ngày, chàng thật sự không ở bên cạnh ta, ta sẽ rất khổ sở.”
“Nha đầu ngốc, ta sẽ không để cho chuyện tình như vậy phát sinh, cho dù có xảy ra, ta cũng sẽ mau chóng đuổi tới của trước mặt nàng.” Hắn như là đang tuyên thệ.
Trong nháy mắt Hạ Ngữ Mạt lại khóc giống như mèo con, thân thể nhỏ nhắn không ngừng run run bởi vì nức nở, Tư Đồ Hoàng Vũ đang muốn thay nàng lau nước mắt, một bóng dáng màu trắng từ bên cạnh gào thét cuốn qua, thuận tiện mang đi còn có vật nhỏ đang khóc đỏ cả mắt.
“Chết tiệt.”
Tư Đồ Hoàng Vũ trừng mắt Đại Bạch điểu đã bắt đi Hạ Ngữ Mạt, ngón tay khẽ nhúc nhích, lập tức có một sợi tơ nhìn không thấy từ ngón tay bắn ra, quấn quanh chân của Đại Bạch, sau đó phi thân nhảy lên, đạp thiên tàm ti bắt được móng vuốt của nó, ngay lập tức kéo lại Hạ Ngữ Mạt, đem nàng ôm vào trong ngực.
Bởi vì, cách mặt đất một độ cao rất cao, không thể dễ dàng chạm đất, bởi vậy chỉ có thể để Đại Bạch điểu mang theo mà bay đi.
Một lúc lâu, bọn họ đi vào phía sau thôn xóm, nơi đó, dĩ nhiên là một mảng mộ địa .
Đại Bạch điểu giương miệng rộng kêu lên hai tiếng ‘dát dát’, vẻ mặt thực tự nhiên, nó chậm rãi để cho bọn họ trên mặt đất, mới buông ra móng vuốt, lộ ra vẻ mặt “Ta chính là cố ý ” đáng đánh đòn.
Nơi này thực hoang vắng, nơi này còn có mấy trăm phần mộ to nhỏ. Có cái có một đống danh tự , còn có cái không hề có nổi danh tự , lần lượt từng cái một, kéo dài mấy mươi thước.
Trong không khí loáng thoáng một thứ mùi vị thối nát, cả bầu trời đầy mây mù, trông càng thêm thê lương.
“Vật nhỏ, nàng làm sao vậy?” Tư Đồ Hoàng Vũ muốn đem vật nhỏ kia vừa rồi bởi vì sợ độ cao mà cuộn thành nhất một đống ra ôm ấp, lại phát hiện nàng run run không thôi, sắc mặt tái nhợt, thần sắc so với vừa rồi còn kinh hoảng hơn.
“Phu. . . phu quân, ta, ta thật là khó chịu…” Nàng cắn môi, cố gắng muốn khắc chế cảm giác đau đớn từ đáy lòng dâng lên khiến cho người ta hít thở không thông.
Thái dương của nàng tất cả đều là mồ hôi, nhưng mà khuôn mặt nhỏ nhắn càng lúc càng tái nhợt, bộ dáng đó làm cho Tư Đồ Hoàng Vũ có một chút luống cuống,“Vật nhỏ, làm sao vậy? Đừng dọa ta!”
“Phu quân, phu quân, ta thật là khó chịu” Thời điểm ánh mắt của nàng đụng vào một đống một tiểu mồ, trái tim cơ hồ đau muốn ngất xỉu đi,“Những thứ này. . . là cái gì?” Nàng muốn thuận hô hấp, đáng tiếc tựa như có cái gì đó lấp kín ngay tại yết hầu, chỉ có thể thở dốc một cách khó khăn.
“Bọn họ có thể là di mộ của Lưu Ly tộc nhân bị hủy diệt” Tư Đồ Hoàng Vũ vội vàng đem nàng ôm vào trong ngực, một cỗ chân khí từ sau lưng Hạ Ngữ Mạt được đưa vào, bảo vệ tâm mạch của nàng, làm cho nàng dễ chịu một chút.
“Hủy diệt. . . di mộ. . . Lưu Ly tộc…” Nàng khó khăn thì thào, trong đầu, những đoạn ký ức không thuộc về mình mạnh mẽ tiến vào, làm cho đầu của nàng đau đến sắp nứt ra.
“Phu quân. . . ta không muốn ở chỗ này. . . đau quá. . . đau quá…” bàn tay nhỏ bé của Hạ Ngữ Mạt bắt lấy cánh tay của Tư Đồ Hoàng Vũ, thân thể run run nhìn hắn kinh hãi.
“Được! Chúng ta đi! Chúng ta không ở nơi này nữa!!” Thân thủ hắn đỡ lấy nàng, lại phát hiện nàng đã lâm vào trong hôn mê, thân thể mềm co quắp, trực tiếp ngã vào trong vòng ôm của hắn.
“Vật nhỏ!!” Hắn lo lắng kêu lên, sau đó lập tức bắt mạch ngay cổ tay nàng đưa vào chân khí. Nhưng mà cái vẻ mặt gần như hỏng mất ngay sau đó lại dịu đi, Tư Đồ Hoàng Vũ lúc sờ đến mạch đập kia thì trước tiên là kinh ngạc, sau đó trong ánh mắt đột nhiên toát ra một loại vui sướng khó có thể tả bằng lời.
“Vô ảnh!! Ngươi ở đâu?!” Hắn lẩm bẩm, lúc này có thể đuổi kịp tốc độ của Đại Bạch thì chỉ có hắn.
“Tại.” Một cái bóng chợt hiện ra.
“Nhanh đi, tìm cho ta mấy đại phu đến đây, thuận tiện bắt vài bà mụ…” Hắn hít thật sâu vào một hơi, rồi dừng một chút:“Đem Tử Anh ở tây cung Tử Anh cũng mang đến, nếu nàng không chịu bước ra đại môn, thì dùng cường, sáng sớm ngày mai, ta muốn nàng xuất hiện ở trước mặt ta.”
“ Thế nhưng người khác không phải muốn như vậy.” Hắn chầm chậm nói:“Biết vì sao ta biết nàng che dấu khuôn mặt thật dưới lớp da kia không?”
Hạ Ngữ Mạt lắc đầu.
“Bởi vì hồng chí (nốt ruồi son) trước ngực nàng.”
“Lại là hồng chí?” Nàng từ đầu đến cuối chán ghét khối hồng chí kia, bởi vì Lãnh Diệu Liên lại nói cho nàng biết bởi vì khối hồng chí này nên cũng đừng nghĩ hoài thượng hài tử của phu quân!
“Nếu ta không có đoán sai, nàng hẳn là công chúa cùa Lưu Ly tộc, giống như Lãnh Diệu Liên, là hài tử may mắn sống sót ở trong trận hủy diệt năm đó.”
“Đâu có chuyện gì liên quan tới ta? Ta không phải là công chúa gì hết, ta chỉ là thê tử của chàng…” Hạ Ngữ Mạt kéo kéo tay áo hắn nói.
Chỉ là thê của hắn.
Khóe miệng Tư Đồ Hoàng Vũ cong lên, bởi vì câu này đã khiến cho đáy lòng hắn ấm áp vui vẻ.
“Ta không ngại đến tột cùng ta có thân phận gì, nhưng là có chàng không phải là đủ rồi sao? Chàng sẽ bảo hộ ta, đúng không?” Hạ Ngữ Mạt có chút kinh hoảng.
“Vật nhỏ…” Tư Đồ Hoàng Vũ thở dài, đem nàng ôm vào trong ngực, dùng trán mình chống lại cái trán có chút lạnh lẽo của nàng, còn nghiêm túc nói:“Nếu như một ngày, có người thật sự muốn tách chúng ta ra, ta bị bắt không thể ở bên cạnh nàng bảo hộ nàng làm sao bây giờ? Chỉ là vẻ bên ngoài của nàng, đã có thể làm cho rất nhiều người mơ ước, đừng nói nàng còn có một thân phận khác là công chúa của Lưu Ly tộc”
“Thế nhưng…” Tiểu đầu Hạ Ngữ Mạt cúi xuống dưới.
Tư Đồ Hoàng Vũ nói là lời nói thật.
Chính mình đã muốn bị bắt cóc quá nhiều lần, tuy rằng mỗi một lần đều rất mạo hiểm để được cứu ra, nhưng mà sau này nếu hắn không thể đúng lúc tới cứu nàng, vậy mình sẽ làm sao?
“Vì cái gì bọn họ lại muốn đem chúng ta tách ra?” Nàng cúi đầu thì thào, cái mũi nhỏ chua xót, nước mắt cũng bắt đầu lặng lẽ bao trùm trong hốc mắt, chỉ cần nhẹ nhàng nhắm mắt một cái chúng nó liền có thể trực tiếp rơi xuống.
“ Bởi vì bọn họ rất ích kỷ…” Tư Đồ Hoàng Vũ gắt gao đem nàng ôm nàng vào trong ngực,“Ta chỉ là muốn nàng phải biết chân tướng mọi chuyện, nếu là về sau, cũng sẽ biết nên tự mình ẩn dấu như thế nào.” ngón tay dài hẹp của hắn nhẹ nhàng vuốt ve hai má nàng:“Nàng cứ giả như nghe chuyện xưa của người khác, nàng nên đem mọi chú ý ghi tạc trong lòng, được chứ?”
“. . . Thế nhưng …” Thế nhưng lòng nàng lại rất khó chịu. Toàn bộ ngực đau tựa như bị đâm xuyên qua.
Thật lâu sau, nàng nâng lên đôi mắt hồng hồng, nhẹ nhàng nói:“Ta sẽ nghe cho tốt, nhưng là nếu có một ngày, chàng thật sự không ở bên cạnh ta, ta sẽ rất khổ sở.”
“Nha đầu ngốc, ta sẽ không để cho chuyện tình như vậy phát sinh, cho dù có xảy ra, ta cũng sẽ mau chóng đuổi tới của trước mặt nàng.” Hắn như là đang tuyên thệ.
Trong nháy mắt Hạ Ngữ Mạt lại khóc giống như mèo con, thân thể nhỏ nhắn không ngừng run run bởi vì nức nở, Tư Đồ Hoàng Vũ đang muốn thay nàng lau nước mắt, một bóng dáng màu trắng từ bên cạnh gào thét cuốn qua, thuận tiện mang đi còn có vật nhỏ đang khóc đỏ cả mắt.
“Chết tiệt.”
Tư Đồ Hoàng Vũ trừng mắt Đại Bạch điểu đã bắt đi Hạ Ngữ Mạt, ngón tay khẽ nhúc nhích, lập tức có một sợi tơ nhìn không thấy từ ngón tay bắn ra, quấn quanh chân của Đại Bạch, sau đó phi thân nhảy lên, đạp thiên tàm ti bắt được móng vuốt của nó, ngay lập tức kéo lại Hạ Ngữ Mạt, đem nàng ôm vào trong ngực.
Bởi vì, cách mặt đất một độ cao rất cao, không thể dễ dàng chạm đất, bởi vậy chỉ có thể để Đại Bạch điểu mang theo mà bay đi.
Một lúc lâu, bọn họ đi vào phía sau thôn xóm, nơi đó, dĩ nhiên là một mảng mộ địa .
Đại Bạch điểu giương miệng rộng kêu lên hai tiếng ‘dát dát’, vẻ mặt thực tự nhiên, nó chậm rãi để cho bọn họ trên mặt đất, mới buông ra móng vuốt, lộ ra vẻ mặt “Ta chính là cố ý ” đáng đánh đòn.
Nơi này thực hoang vắng, nơi này còn có mấy trăm phần mộ to nhỏ. Có cái có một đống danh tự , còn có cái không hề có nổi danh tự , lần lượt từng cái một, kéo dài mấy mươi thước.
Trong không khí loáng thoáng một thứ mùi vị thối nát, cả bầu trời đầy mây mù, trông càng thêm thê lương.
“Vật nhỏ, nàng làm sao vậy?” Tư Đồ Hoàng Vũ muốn đem vật nhỏ kia vừa rồi bởi vì sợ độ cao mà cuộn thành nhất một đống ra ôm ấp, lại phát hiện nàng run run không thôi, sắc mặt tái nhợt, thần sắc so với vừa rồi còn kinh hoảng hơn.
“Phu. . . phu quân, ta, ta thật là khó chịu…” Nàng cắn môi, cố gắng muốn khắc chế cảm giác đau đớn từ đáy lòng dâng lên khiến cho người ta hít thở không thông.
Thái dương của nàng tất cả đều là mồ hôi, nhưng mà khuôn mặt nhỏ nhắn càng lúc càng tái nhợt, bộ dáng đó làm cho Tư Đồ Hoàng Vũ có một chút luống cuống,“Vật nhỏ, làm sao vậy? Đừng dọa ta!”
“Phu quân, phu quân, ta thật là khó chịu” Thời điểm ánh mắt của nàng đụng vào một đống một tiểu mồ, trái tim cơ hồ đau muốn ngất xỉu đi,“Những thứ này. . . là cái gì?” Nàng muốn thuận hô hấp, đáng tiếc tựa như có cái gì đó lấp kín ngay tại yết hầu, chỉ có thể thở dốc một cách khó khăn.
“Bọn họ có thể là di mộ của Lưu Ly tộc nhân bị hủy diệt” Tư Đồ Hoàng Vũ vội vàng đem nàng ôm vào trong ngực, một cỗ chân khí từ sau lưng Hạ Ngữ Mạt được đưa vào, bảo vệ tâm mạch của nàng, làm cho nàng dễ chịu một chút.
“Hủy diệt. . . di mộ. . . Lưu Ly tộc…” Nàng khó khăn thì thào, trong đầu, những đoạn ký ức không thuộc về mình mạnh mẽ tiến vào, làm cho đầu của nàng đau đến sắp nứt ra.
“Phu quân. . . ta không muốn ở chỗ này. . . đau quá. . . đau quá…” bàn tay nhỏ bé của Hạ Ngữ Mạt bắt lấy cánh tay của Tư Đồ Hoàng Vũ, thân thể run run nhìn hắn kinh hãi.
“Được! Chúng ta đi! Chúng ta không ở nơi này nữa!!” Thân thủ hắn đỡ lấy nàng, lại phát hiện nàng đã lâm vào trong hôn mê, thân thể mềm co quắp, trực tiếp ngã vào trong vòng ôm của hắn.
“Vật nhỏ!!” Hắn lo lắng kêu lên, sau đó lập tức bắt mạch ngay cổ tay nàng đưa vào chân khí. Nhưng mà cái vẻ mặt gần như hỏng mất ngay sau đó lại dịu đi, Tư Đồ Hoàng Vũ lúc sờ đến mạch đập kia thì trước tiên là kinh ngạc, sau đó trong ánh mắt đột nhiên toát ra một loại vui sướng khó có thể tả bằng lời.
“Vô ảnh!! Ngươi ở đâu?!” Hắn lẩm bẩm, lúc này có thể đuổi kịp tốc độ của Đại Bạch thì chỉ có hắn.
“Tại.” Một cái bóng chợt hiện ra.
“Nhanh đi, tìm cho ta mấy đại phu đến đây, thuận tiện bắt vài bà mụ…” Hắn hít thật sâu vào một hơi, rồi dừng một chút:“Đem Tử Anh ở tây cung Tử Anh cũng mang đến, nếu nàng không chịu bước ra đại môn, thì dùng cường, sáng sớm ngày mai, ta muốn nàng xuất hiện ở trước mặt ta.”
/200
|