Hắn hôn không sâu, bởi vì sợ tổn thương đến nàng.
Nhưng nụ hôn của hắn tràn ngập ôn nhu, làm cho nàng lập tức dao động biến thành xuân thủy mềm mai, rốt cuộc sinh một tia ý niệm phản kháng trong đầu cũng không còn.
“. . . Phu quân…” Hạ Ngữ Mạt ủy khuất thì thào, cái mũi nhỏ ê ẩm, lệ trong hốc mắt trào ra.
“Đừng sợ, phu quân sẽ không bắt nàng không cần hài tử.” Hắn nghiêm túc nói.
“. . . Thật sự?” Nàng ngẩng đầu.
“Ừ, nếu nàng có cái gì không hay xảy ra, phu quân sẽ đi cùng nàng.” Hắn lại tiếp tục nghiêm túc mà nói.
Hạ Ngữ Mạt hơi hơi sửng sốt, ý hắn đây là đang nói nếu nàng chết, hắn cũng sẽ cùng chết với nàng tử, nàng lập tức phản ứng lại, trừng mắt oán trách, liếc nhìn hắn một cái, nói:“Nào có thể như vậy ?”
“Nàng không ở bên cạnh ta, ta tình nguyện chết.” Hắn rất tùy hứng.
“Chàng đáng đáng giận.”
“Ta chính là đáng giận.”, nhưng lại không phải là tùy hứng bình thường.
“Được rồi.” Hạ Ngữ Mạt giơ hai tay đầu hàng.
Nàng thực hiểu được cá tính phu quân của mình còn không phải sao? Cái ôm ấp run rẩy vừa rồi làm cho nàng kinh hãi, càng làm cho nàng đau lòng.
“Ta sẽ chiếu cố thân thể chính mình thật tốt.” Nàng tựa đầu vào trong lòng hắn,“Tuy rằng hiện tại là có chút suy yếu, nhưng là chàng xem, ta tự mình ngây người lâu như vậy, cũng không không có chuyện gì sao?”
“Về sau không được.”, hắn đem nàng ôm vào trong lòng mình, khiến cho nàng một lần nữa chân không chạm đất.
“Nhưng mà ta phát hiện một kinh hỉ.” Nàng cười.
Tư Đồ Hoàng Vũ lúc này mới rảnh rỗi đi nhìn hết thảy mọi thứ chung quanh, thứ ánh sáng kì lạ đập vào mắt hắn, đầu tiên là sửng sốt, lập tức chuyển hướng xoay đầu về phía Hạ Ngữ Mạt:“Là cái gì?”
“Ta phát hiện người ngoài ý muốn theo chúng ta tới thời đại này, không chỉ một mình ta” Nàng giơ cuốn vở trong tay lên:“Đây là nhật ký nàng ta viết, nàng thế nhưng cùng ta trên ngực cũng có hồng chí!” Hạ Ngữ Mạt hưng phấn giống như nai con:“Hơn nữa, nàng rất lợi hại, nàng có thể biết nên như thế nào để cho thân thể tiểu bảo bảo khỏe mạnh” Sau đó đột nhiên lại trở nên ảm đạm:“Nhưng mà phương pháp giải quyết là viết ở trên một quyển vở khác, ta tìm không thấy.”
Tư Đồ Hoàng Vũ nhíu mày, bởi vì chữ trong cuốn vở mà hắn tiếp nhận kia, phát hiện chính mình xem không hiểu.
Kiểu chữ giản đơn mà thanh tú kia chỉ có thể nhận ra là do một nữ tử viết.
Thế nhưng hắn rốt cục cũng minh bạch vì sao vật nhỏ lại không đọc được một cái đại tự, nhưng lại có trí tuệ người thường không bì kịp.
“Phu quân, làm sao bây giờ? Ta tìm không thấy một bản khác? Người này thật là lợi hại, nàng ta nhất định có biện pháp” Hạ Ngữ Mạt thì thào, thần kinh căng thẳng trong thời gian dài khiến nàng bây giờ có chút mệt nhọc, vừa tựa đầu vào trên vai Tư Đồ Hoàng Vũ, vậy mà lại dần dần đi vào giấc ngủ.
Người này xác thực rất lợi hại.
Thần kinh ngang dọc của Tư Đồ Hoàng Vũ đã muốn hiện lên.
Bắt đầu từ lúc ngăn tủ thần kì, hắn liền thật sự bội phục thiết kế phòng của người này. Nếu không phải có trọng lượng riêng, cùng điều kiện riêng, cái kia cơ quan sẽ không khởi động. Mà nhìn nhìn lại cách bày biện bên trong, đều là thứ hắn chưa có thấy qua, vật đang phát sáng lấp lánh kia, thế nhưng lại không phải đèn dầu hay là nến.
Chỉ là hắn hiện tại cũng không có thời gian đi tự hỏi nhiều như vậy, bởi vì chỉ là nhìn thấy vật nhỏ mang theo cái bụng như quả cầu nhỏ kia chạy loạn khắp nơi, cũng đã có thể làm cho hắn hoảng hốt cả buổi sáng.
Hơn nữa nàng càng ngày càng ham ngủ, khiến cho hắn lại lo lắng, thời gian mỗi một lần nàng ngủ đều đã làm cho hắn kinh hãi cho rằng nàng sẽ không tỉnh lại nữa.
Phụ nữ có thai đều là làm cho người ta lo lắng như vậy sao.
************************ hoa lệ lệ giọt phân cách tuyến ************************
Khi Hạ Ngữ Mạt tỉnh lại là đang nằm ở trên cái giường gỗ quen thuộc mà mềm mại.
Bản thân chỉ mặc một cái yếm mỏng manh, mà bên cạnh còn lại là Tư Đồ Hoàng Vũ thân trên lỏa lồ vừa nằm nghỉ ngơi vừa ôn nhu ôm lấy nàng.
Cái mũi thanh tao, sắc môi hồng hào giống như cánh hoa. Theo tầm mắt đi xuống, chính là lồng ngực mê người của hắn.
Hạ Ngữ Mạt không nhịn được mặt có chút hồng, tuy rằng đã muốn nhìn thứ như vậy nhiều lần, nhưng mà vẫn khiến thị giác nàng rung động, vẫn như cũ không có giảm bớt.
Ai kêu phu quân mình lớn lên lại thanh tú như vậy, chỉ làm cho người ta không khỏi mơ màng liên miên.
“Mỹ nhân ngủ” trên giường xinh đẹp mỹ lệ tựa hồ bởi vì nàng phát ra tiếng vang mà bất an địa giật giật, hắn nhăn mi lại, lông mi cong dài nhẹ nhàng mà rung động, sau đó chậm rãi mở to mắt, con ngươi đen sáng lóa chống lại đồng tử của nàng.
“Vật nhỏ, nàng thật háo sắc.” Hắn lúc nào cũng có thể dọa nàng nhảy dựng lên, sau đó lại dùng ngữ khí nhiêm túc trêu chọc nàng.“Nàng lại dùng cái loại này ánh mắt này nhìn ta, ta sẽ chịu không nổi .” Chịu không nổi, sau đó ăn nàng.
Khuôn mặt Hạ Ngữ Mạt càng đỏ hơn, bởi vì hắn dán vào người nàng thật chặt, nàng thậm chí đều có thể cảm giác được vật cứng rắn cực nóng khó có thể ức chế ở thân dưới của hắn.
Tư Đồ Hoàng Vũ nhìn cây cà chua nhỏ nhỏ mà đáng yêu, nhưng trong lòng bi ai nghĩ đợi lát phải lại cố gắng dội nước lạnh, chỉ như vậy, chính mình mới có thể không bởi vì “Trường kỳ đói khát” mà đi trước một bước
“Sương Nhi đã chuẩn bị tốt đồ ăn, đợi lát sẽ đưa lại đây.” Hắn vẫn là quyết định nói sang chuyện khác, nếu không nàng sẽ không tự chủ phát ra khí tức mê người sẽ khiến hắn thật sự ăn luôn nàng.
Hạ Ngữ Mạt thẹn thùng gật đầu, lập tức nhớ lại muốn cái gì, đang muốn mở miệng, lại bị Tư Đồ Hoàng Vũ lại thông minh sắc xảo đoạt trước một bước mà nói:“Những thứ đó đã được chuyển ra ngoài…” Hắn chỉ chỉ cái bàn mới bên cạnh, bởi vì cái cũ đã bị hắn dùng một quyền đánh thành từng mảnh nhỏ:“Toàn bộ những cuốn sách bên trong đều ở trong này.”
Hạ Ngữ Mạt chống lại con mắt đen sáng sủa của hắn, trong nháy mắt liền hiểu được ý tứ của hắn — không được chạy loạn, không được mất tích, không được rời khỏi tầm mắt của hắn. . . dù sao cũng là một câu nói, chính là muốn làm cái gì, cũng phải đều để cho hắn nhìn thấy…
Nhưng nụ hôn của hắn tràn ngập ôn nhu, làm cho nàng lập tức dao động biến thành xuân thủy mềm mai, rốt cuộc sinh một tia ý niệm phản kháng trong đầu cũng không còn.
“. . . Phu quân…” Hạ Ngữ Mạt ủy khuất thì thào, cái mũi nhỏ ê ẩm, lệ trong hốc mắt trào ra.
“Đừng sợ, phu quân sẽ không bắt nàng không cần hài tử.” Hắn nghiêm túc nói.
“. . . Thật sự?” Nàng ngẩng đầu.
“Ừ, nếu nàng có cái gì không hay xảy ra, phu quân sẽ đi cùng nàng.” Hắn lại tiếp tục nghiêm túc mà nói.
Hạ Ngữ Mạt hơi hơi sửng sốt, ý hắn đây là đang nói nếu nàng chết, hắn cũng sẽ cùng chết với nàng tử, nàng lập tức phản ứng lại, trừng mắt oán trách, liếc nhìn hắn một cái, nói:“Nào có thể như vậy ?”
“Nàng không ở bên cạnh ta, ta tình nguyện chết.” Hắn rất tùy hứng.
“Chàng đáng đáng giận.”
“Ta chính là đáng giận.”, nhưng lại không phải là tùy hứng bình thường.
“Được rồi.” Hạ Ngữ Mạt giơ hai tay đầu hàng.
Nàng thực hiểu được cá tính phu quân của mình còn không phải sao? Cái ôm ấp run rẩy vừa rồi làm cho nàng kinh hãi, càng làm cho nàng đau lòng.
“Ta sẽ chiếu cố thân thể chính mình thật tốt.” Nàng tựa đầu vào trong lòng hắn,“Tuy rằng hiện tại là có chút suy yếu, nhưng là chàng xem, ta tự mình ngây người lâu như vậy, cũng không không có chuyện gì sao?”
“Về sau không được.”, hắn đem nàng ôm vào trong lòng mình, khiến cho nàng một lần nữa chân không chạm đất.
“Nhưng mà ta phát hiện một kinh hỉ.” Nàng cười.
Tư Đồ Hoàng Vũ lúc này mới rảnh rỗi đi nhìn hết thảy mọi thứ chung quanh, thứ ánh sáng kì lạ đập vào mắt hắn, đầu tiên là sửng sốt, lập tức chuyển hướng xoay đầu về phía Hạ Ngữ Mạt:“Là cái gì?”
“Ta phát hiện người ngoài ý muốn theo chúng ta tới thời đại này, không chỉ một mình ta” Nàng giơ cuốn vở trong tay lên:“Đây là nhật ký nàng ta viết, nàng thế nhưng cùng ta trên ngực cũng có hồng chí!” Hạ Ngữ Mạt hưng phấn giống như nai con:“Hơn nữa, nàng rất lợi hại, nàng có thể biết nên như thế nào để cho thân thể tiểu bảo bảo khỏe mạnh” Sau đó đột nhiên lại trở nên ảm đạm:“Nhưng mà phương pháp giải quyết là viết ở trên một quyển vở khác, ta tìm không thấy.”
Tư Đồ Hoàng Vũ nhíu mày, bởi vì chữ trong cuốn vở mà hắn tiếp nhận kia, phát hiện chính mình xem không hiểu.
Kiểu chữ giản đơn mà thanh tú kia chỉ có thể nhận ra là do một nữ tử viết.
Thế nhưng hắn rốt cục cũng minh bạch vì sao vật nhỏ lại không đọc được một cái đại tự, nhưng lại có trí tuệ người thường không bì kịp.
“Phu quân, làm sao bây giờ? Ta tìm không thấy một bản khác? Người này thật là lợi hại, nàng ta nhất định có biện pháp” Hạ Ngữ Mạt thì thào, thần kinh căng thẳng trong thời gian dài khiến nàng bây giờ có chút mệt nhọc, vừa tựa đầu vào trên vai Tư Đồ Hoàng Vũ, vậy mà lại dần dần đi vào giấc ngủ.
Người này xác thực rất lợi hại.
Thần kinh ngang dọc của Tư Đồ Hoàng Vũ đã muốn hiện lên.
Bắt đầu từ lúc ngăn tủ thần kì, hắn liền thật sự bội phục thiết kế phòng của người này. Nếu không phải có trọng lượng riêng, cùng điều kiện riêng, cái kia cơ quan sẽ không khởi động. Mà nhìn nhìn lại cách bày biện bên trong, đều là thứ hắn chưa có thấy qua, vật đang phát sáng lấp lánh kia, thế nhưng lại không phải đèn dầu hay là nến.
Chỉ là hắn hiện tại cũng không có thời gian đi tự hỏi nhiều như vậy, bởi vì chỉ là nhìn thấy vật nhỏ mang theo cái bụng như quả cầu nhỏ kia chạy loạn khắp nơi, cũng đã có thể làm cho hắn hoảng hốt cả buổi sáng.
Hơn nữa nàng càng ngày càng ham ngủ, khiến cho hắn lại lo lắng, thời gian mỗi một lần nàng ngủ đều đã làm cho hắn kinh hãi cho rằng nàng sẽ không tỉnh lại nữa.
Phụ nữ có thai đều là làm cho người ta lo lắng như vậy sao.
************************ hoa lệ lệ giọt phân cách tuyến ************************
Khi Hạ Ngữ Mạt tỉnh lại là đang nằm ở trên cái giường gỗ quen thuộc mà mềm mại.
Bản thân chỉ mặc một cái yếm mỏng manh, mà bên cạnh còn lại là Tư Đồ Hoàng Vũ thân trên lỏa lồ vừa nằm nghỉ ngơi vừa ôn nhu ôm lấy nàng.
Cái mũi thanh tao, sắc môi hồng hào giống như cánh hoa. Theo tầm mắt đi xuống, chính là lồng ngực mê người của hắn.
Hạ Ngữ Mạt không nhịn được mặt có chút hồng, tuy rằng đã muốn nhìn thứ như vậy nhiều lần, nhưng mà vẫn khiến thị giác nàng rung động, vẫn như cũ không có giảm bớt.
Ai kêu phu quân mình lớn lên lại thanh tú như vậy, chỉ làm cho người ta không khỏi mơ màng liên miên.
“Mỹ nhân ngủ” trên giường xinh đẹp mỹ lệ tựa hồ bởi vì nàng phát ra tiếng vang mà bất an địa giật giật, hắn nhăn mi lại, lông mi cong dài nhẹ nhàng mà rung động, sau đó chậm rãi mở to mắt, con ngươi đen sáng lóa chống lại đồng tử của nàng.
“Vật nhỏ, nàng thật háo sắc.” Hắn lúc nào cũng có thể dọa nàng nhảy dựng lên, sau đó lại dùng ngữ khí nhiêm túc trêu chọc nàng.“Nàng lại dùng cái loại này ánh mắt này nhìn ta, ta sẽ chịu không nổi .” Chịu không nổi, sau đó ăn nàng.
Khuôn mặt Hạ Ngữ Mạt càng đỏ hơn, bởi vì hắn dán vào người nàng thật chặt, nàng thậm chí đều có thể cảm giác được vật cứng rắn cực nóng khó có thể ức chế ở thân dưới của hắn.
Tư Đồ Hoàng Vũ nhìn cây cà chua nhỏ nhỏ mà đáng yêu, nhưng trong lòng bi ai nghĩ đợi lát phải lại cố gắng dội nước lạnh, chỉ như vậy, chính mình mới có thể không bởi vì “Trường kỳ đói khát” mà đi trước một bước
“Sương Nhi đã chuẩn bị tốt đồ ăn, đợi lát sẽ đưa lại đây.” Hắn vẫn là quyết định nói sang chuyện khác, nếu không nàng sẽ không tự chủ phát ra khí tức mê người sẽ khiến hắn thật sự ăn luôn nàng.
Hạ Ngữ Mạt thẹn thùng gật đầu, lập tức nhớ lại muốn cái gì, đang muốn mở miệng, lại bị Tư Đồ Hoàng Vũ lại thông minh sắc xảo đoạt trước một bước mà nói:“Những thứ đó đã được chuyển ra ngoài…” Hắn chỉ chỉ cái bàn mới bên cạnh, bởi vì cái cũ đã bị hắn dùng một quyền đánh thành từng mảnh nhỏ:“Toàn bộ những cuốn sách bên trong đều ở trong này.”
Hạ Ngữ Mạt chống lại con mắt đen sáng sủa của hắn, trong nháy mắt liền hiểu được ý tứ của hắn — không được chạy loạn, không được mất tích, không được rời khỏi tầm mắt của hắn. . . dù sao cũng là một câu nói, chính là muốn làm cái gì, cũng phải đều để cho hắn nhìn thấy…
/200
|