Tư Đồ Hoàng Vũ nói:“Ngươi là ‘Tuyết’của Lưu Ly tộc, phải không?”.
Lãnh Diệu Liên lâm vào sửng sốt, khóe miệng lại gợi lên:“Ngươi biết thật nhiều.”
Lưu Ly tộc tên đầy đủ là Tuyết Lưu Ly.
Mà trong tộc sẽ sinh ra hai đứa trẻ có hồng chí, biệt danh của nữ anh là ‘Lưu Ly’, nam anh biệt danh là ‘Tuyết’. Mà ‘Tuyết’ cùng ‘Lưu Ly’ từ lúc bắt đầu sinhra, sẽ khó có thể tách ra khỏi sự ràng buộc, mà bọn họ cũng chắc chắn sẽ kết làm vợ chồng, trở thành thống lĩnh của Lưu Ly tộc.
Sơ đại công chúa được xưng là Lưu Ly công chúa, đó là người sáng lập Lưu Ly tộc. Mà các thế hệ tiếp theo, vẫn theo tiết khí mà gọi, tiếp tục truyền thống.
Thế hệ trước là Vụ Hà.
Thế hệ này là Vũ Mạt.
“ Đã như vậy, ngươi tìm đến ta làm gì? Mạt nhi ở đỉnh núi bụng lớn, ngươi không chăm sóc cho tốt, chạy tới nơi này, cẩn thận có người xấu chú ý đến nàng.”
“Ngươi biết cũng không phải rất nhiều sao?” Tư Đồ Hoàng Vũ thản nhiên thu hồi thiên tàm ti trong tay, sát khí cả người nhất thời cũng tiêu tán vô tung.
Đôi khi nam nhân giao lưu, ngẫu nhiên dùng bạo lực so với cái gì khác cũng đều hiệu quả hơn.
“Ta muốn hướng ngươi mượn thứ mà Lưu Ly công chúa lưu truyền tới nay, là ‘Tuyết’, ngươi hẳn là có.” Tư Đồ Hoàng Vũ bình tĩnh mà nói. Hắn đã phải dùng tới khẩu khí khách sáo mà nói, là ‘Mượn’, chỉ là có thể mượn nhưng không trả mà thôi.
Một ngày một đêm không có ngủ đem hết toàn lực liên tục đánh nhau, làm cho hai nam nhân thoạt nhìn đều có chút mệt mỏi, bất quá cũng không có giảm thấp mị lực bọn họ có được, ngược lại làm cho khuôn mặt thanh tú càng nhiều hương vị thành thục.
“Ngươi muốn thứ đó làm cái gì?”
“Cứu mạng, ba người.”
“. . . Ta cho ngươi mượn rồi, ta có lợi ích gì?” Lãnh Diệu Liên nâng lên đôi mắt có chút khôi hài,“Người ngay cả tính mạng của lão tử (cha) mình cũng không quản, trừ bỏ tiểu Mạt Nhi, ngươi sao còn có thể quản chuyện vớ vẩn của người khác? Ta rất ngạc nhiên, hai người kia chính là ai, có thể khiến ngươi lao tâm đại giá?”
Biểu tình trên mặt Tư Đồ Hoàng Vũ bình tĩnh, nhìn không ra sắc thái gì khác.
Hắn đương nhiên muốn xen vào, bởi vì ba người kia trừ bỏ vật nhỏ, còn có nhtiểu vật nhỏ (tiểu hài tử), cùng chính bản thân hắn.
“Ngươi nghĩ muốn lợi ích gì.” Chỉ cần không phải muốn bắt hắn giao ra vật nhỏ, cái khác đều có thể cân nhắc.
“. . . Đối với ngươi còn không có ý tưởng tốt.” ngón tay Lãnh Diệu Liên phủ phủ hàm dưới, lại chầm chập bổ sung nói,“Ngươi yên tâm, ta không biết dùng thủ đoạn đê tiện như vậy đến thưởng đoạt nữ nhân của ta.”
“. . . Nàng là nữ nhân của ta.” Tư Đồ Hoàng Vũ lại đằng đằng sát khí.
Lãnh Diệu Liên thản nhiên liếc mắt nhìn hắn một cái, coi thường.
“Ngươi muốn khiến là ta cho ngươi một thứ.” Hắn tựa như cố ý khiêu khích Tư Đồ Hoàng Vũ,“Để cho ta và các ngươi ở cùng một chỗ, thế nào?”
“ Không được, nàng đã muốn là thê của ta, ngươi không có cơ hội.” Tư Đồ Hoàng Vũ cũng không có suy nghĩ liền cự tuyệt. Hắn làm sao có thể thả một quả bom hẹn giờ ở bên cạnh vật nhỏ. Ngón tay hắn khẽ nhúc nhích, thiên tàm ti lại từ trong tay áo nhảy ra, nhắm ngay đến đầu mũi của Lãnh Diệu Liên — Tư Đồ Hoàng Vũ chắc chắc là muốn hắn nghĩ lại một lần nữa.
Lãnh Diệu Liên chọn nhíu mày, hắn cũng không muốn cùng người điên này đánh nhau. Thời điểm Tư Đồ Hoàng Vũ cùng hắn đánh nhau, bắt đầu còn có thể dùng thiên tàm ti làm phòng hộ, nhưng đến sau lại hoàn toàn công kích liều mạng, không lưu một chút đường sống.
Nếu lại đến một lần nữa, phỏng chừng bị san bằng thì không chỉ là cái sân này của hắn.
“. . . Ngươi nhớ kỹ, ngươi thiếu ta một cái nhân tình.” Lãnh Diệu Liên thản nhiên xoay người, hướng tới một đại phương khác mà đi đến.
Khóe miệng Tư Đồ Hoàng Vũ lúc này mới cong lên, thu hồi một thân nghiêm nghị, đi theo phía sau hắn.
Việc này cơ bản đã hoàn thành một nửa.
Mà khi hắn đi qua mật đạo bí mật, lại qua rất nhiều mật thất, khi Lãnh Diệu Liên mở ra một hộp gấm giấu ở tận cùng bên trong cùng, sắc mặt Tư Đồ Hoàng Vũ tối sầm lại:“Không phải này.”
“Vậy là cái gì?” Lãnh Diệu Liên nhíu mày, đây là bí bảo mà bắt đầu từ thế hệ Lưu Ly công chúa đầu tiên, lưu truyền tới nay — Lưu Ly châu, thế gian chỉ có một viên, là biểu tượng thống trị của Lưu Ly tộc thống, không phải cái này, còn thứ nào khác?
“Một quyển sách.” Con mắt Tư Đồ Hoàng Vũ nhẹ nhàng hướng về một nơi khác trong mật thất.
“Một quyển sách?”
“Một quyển sách mà ngươi và ta đều xem không biết đọc.” Hắn lại bổ sung một câu.
Lãnh Diệu Liên trầm tư một hồi, mới chậm rãi nói:“Có, nhưng mà cũng không phải là thứ mà Lưu Ly công chúa lưu truyền tới nay.”
******************* hoa lệ lệ phân cách tuyến *******************
Hạ Tử Dục bị ôm đi rồi, Khánh Minh mạo hiểm sinh mệnh mang tới sữa sói cho hắn, vì thế hắn thiếu chút nữa bị hơn trăm đầu sói nuốt sống.
Hạ ngữ bọt được Sương Nhi hầu hạ trở về nằm. Tử Anh thói quen vì nàng bắt mạch, lại châm cứu, cũng cho nàng uống xong quả dược mà Đại Bạch mang đến.
Tình hình tiểu bảo bảo khỏe mạnh còn có phải đợi quan sát, khi hảo nào thì hư thai cũng không ổn định.
Phụ nữ có thai phải chú ý gì đó, đều không thể qua loa, phụ nữ có thai phải làm chuyện gì, cũng không thể hời hợt. Vì bảo hộ tiểu sinh mệnh này, Tử Anh đã mất rất nhiều tâm tư.
Chính nàng cũng chưa có sinh hài tử, cho nên trong vô ý thức liền đem tiểu bọt nhi cho rằng là hài tử của nàng.
Tiểu đồ đệ mới thu nhận này quả thực là đáng yêu mà.
“Tử Anh tỷ tỷ, phu quân khi nào thì có thể trở về?” Nàng chui vào trong chăn, bên cạnh trống trơn, không có Tư Đồ Hoàng Vũ ôm ấp, rất khó chịu.
“Tiểu quỷ nhà ngươi, không có phu quân một ngày sẽ không có thể sống sao?” Tử Anh trêu ghẹo.
“Không, không có nữa…” khuôn mặt Hạ ngữ bọt đỏ rực, nhưng mà trong lòng đã có chút bất an, tuy rằng này không phải lần đầu tiên chia lìa, nhưng vẫn là vẫn như cũ là cảm thấy sợ hãi.
Phụ nữ có thai hội đối với bất an, đặc biệt mẫn cảm, hy vọng lúc này đây, phu quân cũng sẽ thuận lợi tìm được một nửa bản nhật ký kia, sau đó trở lại bên cạnh nàng
Lãnh Diệu Liên lâm vào sửng sốt, khóe miệng lại gợi lên:“Ngươi biết thật nhiều.”
Lưu Ly tộc tên đầy đủ là Tuyết Lưu Ly.
Mà trong tộc sẽ sinh ra hai đứa trẻ có hồng chí, biệt danh của nữ anh là ‘Lưu Ly’, nam anh biệt danh là ‘Tuyết’. Mà ‘Tuyết’ cùng ‘Lưu Ly’ từ lúc bắt đầu sinhra, sẽ khó có thể tách ra khỏi sự ràng buộc, mà bọn họ cũng chắc chắn sẽ kết làm vợ chồng, trở thành thống lĩnh của Lưu Ly tộc.
Sơ đại công chúa được xưng là Lưu Ly công chúa, đó là người sáng lập Lưu Ly tộc. Mà các thế hệ tiếp theo, vẫn theo tiết khí mà gọi, tiếp tục truyền thống.
Thế hệ trước là Vụ Hà.
Thế hệ này là Vũ Mạt.
“ Đã như vậy, ngươi tìm đến ta làm gì? Mạt nhi ở đỉnh núi bụng lớn, ngươi không chăm sóc cho tốt, chạy tới nơi này, cẩn thận có người xấu chú ý đến nàng.”
“Ngươi biết cũng không phải rất nhiều sao?” Tư Đồ Hoàng Vũ thản nhiên thu hồi thiên tàm ti trong tay, sát khí cả người nhất thời cũng tiêu tán vô tung.
Đôi khi nam nhân giao lưu, ngẫu nhiên dùng bạo lực so với cái gì khác cũng đều hiệu quả hơn.
“Ta muốn hướng ngươi mượn thứ mà Lưu Ly công chúa lưu truyền tới nay, là ‘Tuyết’, ngươi hẳn là có.” Tư Đồ Hoàng Vũ bình tĩnh mà nói. Hắn đã phải dùng tới khẩu khí khách sáo mà nói, là ‘Mượn’, chỉ là có thể mượn nhưng không trả mà thôi.
Một ngày một đêm không có ngủ đem hết toàn lực liên tục đánh nhau, làm cho hai nam nhân thoạt nhìn đều có chút mệt mỏi, bất quá cũng không có giảm thấp mị lực bọn họ có được, ngược lại làm cho khuôn mặt thanh tú càng nhiều hương vị thành thục.
“Ngươi muốn thứ đó làm cái gì?”
“Cứu mạng, ba người.”
“. . . Ta cho ngươi mượn rồi, ta có lợi ích gì?” Lãnh Diệu Liên nâng lên đôi mắt có chút khôi hài,“Người ngay cả tính mạng của lão tử (cha) mình cũng không quản, trừ bỏ tiểu Mạt Nhi, ngươi sao còn có thể quản chuyện vớ vẩn của người khác? Ta rất ngạc nhiên, hai người kia chính là ai, có thể khiến ngươi lao tâm đại giá?”
Biểu tình trên mặt Tư Đồ Hoàng Vũ bình tĩnh, nhìn không ra sắc thái gì khác.
Hắn đương nhiên muốn xen vào, bởi vì ba người kia trừ bỏ vật nhỏ, còn có nhtiểu vật nhỏ (tiểu hài tử), cùng chính bản thân hắn.
“Ngươi nghĩ muốn lợi ích gì.” Chỉ cần không phải muốn bắt hắn giao ra vật nhỏ, cái khác đều có thể cân nhắc.
“. . . Đối với ngươi còn không có ý tưởng tốt.” ngón tay Lãnh Diệu Liên phủ phủ hàm dưới, lại chầm chập bổ sung nói,“Ngươi yên tâm, ta không biết dùng thủ đoạn đê tiện như vậy đến thưởng đoạt nữ nhân của ta.”
“. . . Nàng là nữ nhân của ta.” Tư Đồ Hoàng Vũ lại đằng đằng sát khí.
Lãnh Diệu Liên thản nhiên liếc mắt nhìn hắn một cái, coi thường.
“Ngươi muốn khiến là ta cho ngươi một thứ.” Hắn tựa như cố ý khiêu khích Tư Đồ Hoàng Vũ,“Để cho ta và các ngươi ở cùng một chỗ, thế nào?”
“ Không được, nàng đã muốn là thê của ta, ngươi không có cơ hội.” Tư Đồ Hoàng Vũ cũng không có suy nghĩ liền cự tuyệt. Hắn làm sao có thể thả một quả bom hẹn giờ ở bên cạnh vật nhỏ. Ngón tay hắn khẽ nhúc nhích, thiên tàm ti lại từ trong tay áo nhảy ra, nhắm ngay đến đầu mũi của Lãnh Diệu Liên — Tư Đồ Hoàng Vũ chắc chắc là muốn hắn nghĩ lại một lần nữa.
Lãnh Diệu Liên chọn nhíu mày, hắn cũng không muốn cùng người điên này đánh nhau. Thời điểm Tư Đồ Hoàng Vũ cùng hắn đánh nhau, bắt đầu còn có thể dùng thiên tàm ti làm phòng hộ, nhưng đến sau lại hoàn toàn công kích liều mạng, không lưu một chút đường sống.
Nếu lại đến một lần nữa, phỏng chừng bị san bằng thì không chỉ là cái sân này của hắn.
“. . . Ngươi nhớ kỹ, ngươi thiếu ta một cái nhân tình.” Lãnh Diệu Liên thản nhiên xoay người, hướng tới một đại phương khác mà đi đến.
Khóe miệng Tư Đồ Hoàng Vũ lúc này mới cong lên, thu hồi một thân nghiêm nghị, đi theo phía sau hắn.
Việc này cơ bản đã hoàn thành một nửa.
Mà khi hắn đi qua mật đạo bí mật, lại qua rất nhiều mật thất, khi Lãnh Diệu Liên mở ra một hộp gấm giấu ở tận cùng bên trong cùng, sắc mặt Tư Đồ Hoàng Vũ tối sầm lại:“Không phải này.”
“Vậy là cái gì?” Lãnh Diệu Liên nhíu mày, đây là bí bảo mà bắt đầu từ thế hệ Lưu Ly công chúa đầu tiên, lưu truyền tới nay — Lưu Ly châu, thế gian chỉ có một viên, là biểu tượng thống trị của Lưu Ly tộc thống, không phải cái này, còn thứ nào khác?
“Một quyển sách.” Con mắt Tư Đồ Hoàng Vũ nhẹ nhàng hướng về một nơi khác trong mật thất.
“Một quyển sách?”
“Một quyển sách mà ngươi và ta đều xem không biết đọc.” Hắn lại bổ sung một câu.
Lãnh Diệu Liên trầm tư một hồi, mới chậm rãi nói:“Có, nhưng mà cũng không phải là thứ mà Lưu Ly công chúa lưu truyền tới nay.”
******************* hoa lệ lệ phân cách tuyến *******************
Hạ Tử Dục bị ôm đi rồi, Khánh Minh mạo hiểm sinh mệnh mang tới sữa sói cho hắn, vì thế hắn thiếu chút nữa bị hơn trăm đầu sói nuốt sống.
Hạ ngữ bọt được Sương Nhi hầu hạ trở về nằm. Tử Anh thói quen vì nàng bắt mạch, lại châm cứu, cũng cho nàng uống xong quả dược mà Đại Bạch mang đến.
Tình hình tiểu bảo bảo khỏe mạnh còn có phải đợi quan sát, khi hảo nào thì hư thai cũng không ổn định.
Phụ nữ có thai phải chú ý gì đó, đều không thể qua loa, phụ nữ có thai phải làm chuyện gì, cũng không thể hời hợt. Vì bảo hộ tiểu sinh mệnh này, Tử Anh đã mất rất nhiều tâm tư.
Chính nàng cũng chưa có sinh hài tử, cho nên trong vô ý thức liền đem tiểu bọt nhi cho rằng là hài tử của nàng.
Tiểu đồ đệ mới thu nhận này quả thực là đáng yêu mà.
“Tử Anh tỷ tỷ, phu quân khi nào thì có thể trở về?” Nàng chui vào trong chăn, bên cạnh trống trơn, không có Tư Đồ Hoàng Vũ ôm ấp, rất khó chịu.
“Tiểu quỷ nhà ngươi, không có phu quân một ngày sẽ không có thể sống sao?” Tử Anh trêu ghẹo.
“Không, không có nữa…” khuôn mặt Hạ ngữ bọt đỏ rực, nhưng mà trong lòng đã có chút bất an, tuy rằng này không phải lần đầu tiên chia lìa, nhưng vẫn là vẫn như cũ là cảm thấy sợ hãi.
Phụ nữ có thai hội đối với bất an, đặc biệt mẫn cảm, hy vọng lúc này đây, phu quân cũng sẽ thuận lợi tìm được một nửa bản nhật ký kia, sau đó trở lại bên cạnh nàng
/200
|