“Thập Tam thúc, vì sao ngay cả những thứ này đều phải…”
Ben ngoài thanh lâu, tiểu hoàng đế rút đi long bào, mặc vào quần áo hằng ngày của một tiểu tử, biến thành rồi một thiếu niên ngây ngô. Hắn nhìn chiêu bài xinh đẹp đó, không rõ mục đích tới nơi này.
Tư Đồ Hoàng Vũ thản nhiên không nói gì, trực tiếp mà đi vào. Mà Lưu Ly Tỷ liền chỉ có khoái bộ thêm nhanh.
Thập Tam thúc của hắn từ trước đến nay không xuất bài theo lẽ thường, sẽ làm ra những cử động kỳ quái cũng là rất khiến người ta lý giải. Từ khi hắn leo lên đế vị, hắn (TĐHV) dạy cho hắn, không chỉ là làm sao đảm đương một ảnh vệ, mà là một hoàng đế hợp cách. Chỉ là hắn rất không hiểu, hắn chỉ là một hình nộm mà thôi, thậm chí chỉ là một gã minh vệ ở ngoài sáng nét mặt cử chỉ làm lá chắn mà thôi, vì sao phải dạy hắn những thứ này?
Mà hiện tại, trong lúc tất cả mọi người cho rằng bọn họ quyết liệt đối đầu, lại mang hắn đến thanh lâu, nếu là chỉ là vì tìm nữ nhân, vậy cần gì phải giải tán hết hậu cung? Hơn nữa, hắn yêu tha thiết chỉ có một nữ nhân được hắn giấu rất kỹ, bản thân cũng chỉ có trong lúc Tư Đồ Sương phát lệnh truy nã lệnh mà gặp qua, rất đẹp, thế nhưng khẳng định là không chỉ là mỹ lệ mà thôi.
“Thập Tam thúc, ta…” Lưu Ly Tỷ cấp tốc đi theo phía sau Tư Đồ Hoàng Vũ, muốn nói lại thôi.
“Hắn không có đem ngươi là một minh vệ trọn vẹn.”
Đột nhiên, nam nhân trầm mạc kia đã mở miệng.
“… ?” Lưu Ly Tỷ cả kinh, nhìn về phía hắn, tiếp tục đợi. Nhưng nam nhân kia đã khôi phục dáng bộ như chữ kim (金), giống như nôn ra mấy chữ, sẽ lãng phí thật là nhiều khí lực của hắn.
Tư Đồ Hoàng Vũ thật là tính tình tốt chỉ có đúng một người, đó chính là Hạ Ngữ Mạt.
Những người còn lại, chỉ có thể đau khổ mà nghênh tiếp tính tình kỳ quái hay thay đổi thất thường của hắn. Nhưng kỳ quái chính là, người tiếp xúc qua với hắn, ngoại trừ địch nhân, đều sẽ cam tâm tình nguyện thừa thụ, ở trước mặt hắn, tựa như trời sinh thích chịu ngược.
Hai người, một trước một sau, một cao một thấp tiêu sái, Lưu Ly Tỷ đã cao lớn thêm không ít, thế nhưng so với Tư Đồ Hoàng Vũ, vẫn còn kém một khoảng lớn.
Hắn còn đang hồi tưởng lại lời của Thập Tam thúc của hắn vừa nói, ngay cả khi đến một gian phòng cũng không có phát hiện, thế cho nên trực tiếp đập vào rồi ván cửa, cái trán nhất thời đỏ ửng một mảng.
“Hắn không có đem ngươi trở thành một minh vệ, bằng không hắn sẽ không đem thiên hạ đại sự đều giao cho ngươi, mà bản thân yên tâm đi đến biên giới lãnh thổ quốc ngoại, chuẩn bị chiến tranh sắp tới.”
Tư Đồ Hoàng Vũ nhàn nhạt nhấp một ngụm trà, con mắt không có nhìn về phía thiếu niên đang sợ ngây người.
Hắn đã nói một câu rõ ràng rồi, còn tốt bụng bổ sung rồi nhiều như vậy, nếu hắn còn không hiểu, vậy thực sự là lãng phí khổ tâm của Lãnh Diệu Liên rồi.
Hắn ta ngay từ đầu đã không có dự định đem hài tử này trở thành minh vệ.
Hài tử này kế thừa trái tim thương hại sinh linh của phụ thân hắn, lại có một phần quật cường cùng ngạo khí, mà hiện tại, đã học xong ẩn nhẫn, cùng buông hạ. Hắn sẽ là một minh quân, cho nên Lãnh Diệu Liên mới có thể tiếp thu đề nghị của hắn (TĐHV), để cho hài tử này thay thế bản thân, đảm nhận làm đế vương thứ nhất của Lưu Ly tộc.
Lâu như vậy tới nay, thủ đoạn hắn xử lý chính sự cùng sự thành thục giỏi giang dần dần đã hiển lộ ra. Chỉ có điều vây cánh hắn chưa đầy đủ, hào quang của hắn còn bị bản thân bao phủ hạ, còn chưa hoàn toàn đích phát ra. Nhưng sẽ có một ngày, bản thân sẽ buông tay mặc kệ, sau đó đem đây một đống cục diện rối rắm toàn bộ ném cho hắn.
Vì không để cho có một đống người sẽ quấn lấy bản thân đến chết không tha, từ ngày bắt đầu hắn (TĐHV) thế nhưng rất nghiêm túc mà huấn luyện hắn.
“Vương gia, các cô nương một hồi sẽ bắt đầu.”
Lúc này, một mụ già trang điểm dày cộm đi lên, quay về phía bọn họ phúc thân, “Hôm nay sẽ có hàng mới, đều là trải qua tuyển chọn kỹ càng… Nhất định sẽ hợp khẩu vị của vị tiểu ca này…”
Lời của nàng rất mập mờ, khiến Lưu Ly Tỷ chưa hiểu chuyện đời hơi đỏ mặt.
Tư Đồ Hoàng Vũ tắc chỉ là thản nhiên gật đầu, phất tay cho nàng xuống phía dưới chuẩn bị.
“Ngươi lưu ý đến cái gì?” Bỗng dưng, hắn đối với thiếu niên bên cạnh cái kia có chút thấp thỏm mà hỏi.
“… Á?”
“Tú bà kia.” Tư Đồ Hoàng Vũ nói.
Lưu Ly Tỷ dừng một chút, mới nhớ tới vừa rồi chỉ lo miên man suy nghĩ, không có chú ý tới chi tiết.
“… Đợi cô nương bắt đầu, ngươi từng bước từng bước mà nhìn, nhìn thấy gì, đều nói cho ta biết.” Tư Đồ Hoàng Vũ lưng dựa vào trên chiếc ghế nệm, không thèm nhắc lại.
Lưu Ly Tỷ lập tức xốc lại tinh thần hoàn toàn, biết là Thập Tam thúc của hắn lại khảo nghiệm hắn rồi. Đánh giá nếu như hắn không thể nói rõ nguyên cớ tới đây, hôm nay hắn cũng chỉ có ở chỗ này ngủ lại rồi, nhưng ngày mai còn phải lâm triều chứ…
*************** hoa hoa lệ lệ phân cách tuyến ***************
Mà trong khi một lớn một nhỏ đang làm “huấn luyện đặc biệt”, một thân ảnh giảo hoạt nào đó nhìn chằm chằm vào đại môn thanh lâu như vậy, con mắt nguy hiểm nheo lại, nhìn chăm chú chỉ kém chút là đem bức tường khoét ra một cái lỗ.
Thân ảnh kia khoác bạch sắc đầu sa, ăn mặc một thân hồng nhạt sa y, tuy rằng thấy không rõ dấp dáng bên trong, thế nhưng vẫn còn khiến không ít thương khác đi ngang qua ngoái đầu nhìn lại đốn vọng.
Thân thể duyên dáng xinh xắn, không biết thế nào, thoạt nhìn chính là rất có lực hấp dẫn người.
Mà cái khăn che mặt hạ, là hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn mỹ lệ tuyệt sắc khuynh thành tức giận mà biểu môi.
Hạ Ngữ Mạt đã gần có một tháng không có thấy phu quân thân yêu của nàng rồi, tuy rằng biết hắn bận bịu, thế nhưng thật vất vả gian nan mà ngồi chờ mấy tháng ở cữ xong hết, cho nên mới muốn len lén hạ sơn, cho hắn một kinh hỉ!
Thật vất vả dùng “Thủ đoạn đặc biệt” Lấp liếm qua những con mắt của ảnh vệ và Tử Anh mà len lén xuống núi, nhưng kinh hỉ còn chưa có, bản thân đã bị kinh hách trước rồi.
Trong thành nhiều người nói, nhiếp chính vương và tiểu hoàng đế đối đầu quyết liệt, mỗi ngày mê say tửu sắc, kỹ viện. Nàng còn chưa tin, thế nhưng nhưng tận mắt thấy hắn đi vào cái nơi đó!
Chết tiệt, nam nhân đáng chết này, chẳng lẽ là đói quá rồi nên ăn quàng?
Ben ngoài thanh lâu, tiểu hoàng đế rút đi long bào, mặc vào quần áo hằng ngày của một tiểu tử, biến thành rồi một thiếu niên ngây ngô. Hắn nhìn chiêu bài xinh đẹp đó, không rõ mục đích tới nơi này.
Tư Đồ Hoàng Vũ thản nhiên không nói gì, trực tiếp mà đi vào. Mà Lưu Ly Tỷ liền chỉ có khoái bộ thêm nhanh.
Thập Tam thúc của hắn từ trước đến nay không xuất bài theo lẽ thường, sẽ làm ra những cử động kỳ quái cũng là rất khiến người ta lý giải. Từ khi hắn leo lên đế vị, hắn (TĐHV) dạy cho hắn, không chỉ là làm sao đảm đương một ảnh vệ, mà là một hoàng đế hợp cách. Chỉ là hắn rất không hiểu, hắn chỉ là một hình nộm mà thôi, thậm chí chỉ là một gã minh vệ ở ngoài sáng nét mặt cử chỉ làm lá chắn mà thôi, vì sao phải dạy hắn những thứ này?
Mà hiện tại, trong lúc tất cả mọi người cho rằng bọn họ quyết liệt đối đầu, lại mang hắn đến thanh lâu, nếu là chỉ là vì tìm nữ nhân, vậy cần gì phải giải tán hết hậu cung? Hơn nữa, hắn yêu tha thiết chỉ có một nữ nhân được hắn giấu rất kỹ, bản thân cũng chỉ có trong lúc Tư Đồ Sương phát lệnh truy nã lệnh mà gặp qua, rất đẹp, thế nhưng khẳng định là không chỉ là mỹ lệ mà thôi.
“Thập Tam thúc, ta…” Lưu Ly Tỷ cấp tốc đi theo phía sau Tư Đồ Hoàng Vũ, muốn nói lại thôi.
“Hắn không có đem ngươi là một minh vệ trọn vẹn.”
Đột nhiên, nam nhân trầm mạc kia đã mở miệng.
“… ?” Lưu Ly Tỷ cả kinh, nhìn về phía hắn, tiếp tục đợi. Nhưng nam nhân kia đã khôi phục dáng bộ như chữ kim (金), giống như nôn ra mấy chữ, sẽ lãng phí thật là nhiều khí lực của hắn.
Tư Đồ Hoàng Vũ thật là tính tình tốt chỉ có đúng một người, đó chính là Hạ Ngữ Mạt.
Những người còn lại, chỉ có thể đau khổ mà nghênh tiếp tính tình kỳ quái hay thay đổi thất thường của hắn. Nhưng kỳ quái chính là, người tiếp xúc qua với hắn, ngoại trừ địch nhân, đều sẽ cam tâm tình nguyện thừa thụ, ở trước mặt hắn, tựa như trời sinh thích chịu ngược.
Hai người, một trước một sau, một cao một thấp tiêu sái, Lưu Ly Tỷ đã cao lớn thêm không ít, thế nhưng so với Tư Đồ Hoàng Vũ, vẫn còn kém một khoảng lớn.
Hắn còn đang hồi tưởng lại lời của Thập Tam thúc của hắn vừa nói, ngay cả khi đến một gian phòng cũng không có phát hiện, thế cho nên trực tiếp đập vào rồi ván cửa, cái trán nhất thời đỏ ửng một mảng.
“Hắn không có đem ngươi trở thành một minh vệ, bằng không hắn sẽ không đem thiên hạ đại sự đều giao cho ngươi, mà bản thân yên tâm đi đến biên giới lãnh thổ quốc ngoại, chuẩn bị chiến tranh sắp tới.”
Tư Đồ Hoàng Vũ nhàn nhạt nhấp một ngụm trà, con mắt không có nhìn về phía thiếu niên đang sợ ngây người.
Hắn đã nói một câu rõ ràng rồi, còn tốt bụng bổ sung rồi nhiều như vậy, nếu hắn còn không hiểu, vậy thực sự là lãng phí khổ tâm của Lãnh Diệu Liên rồi.
Hắn ta ngay từ đầu đã không có dự định đem hài tử này trở thành minh vệ.
Hài tử này kế thừa trái tim thương hại sinh linh của phụ thân hắn, lại có một phần quật cường cùng ngạo khí, mà hiện tại, đã học xong ẩn nhẫn, cùng buông hạ. Hắn sẽ là một minh quân, cho nên Lãnh Diệu Liên mới có thể tiếp thu đề nghị của hắn (TĐHV), để cho hài tử này thay thế bản thân, đảm nhận làm đế vương thứ nhất của Lưu Ly tộc.
Lâu như vậy tới nay, thủ đoạn hắn xử lý chính sự cùng sự thành thục giỏi giang dần dần đã hiển lộ ra. Chỉ có điều vây cánh hắn chưa đầy đủ, hào quang của hắn còn bị bản thân bao phủ hạ, còn chưa hoàn toàn đích phát ra. Nhưng sẽ có một ngày, bản thân sẽ buông tay mặc kệ, sau đó đem đây một đống cục diện rối rắm toàn bộ ném cho hắn.
Vì không để cho có một đống người sẽ quấn lấy bản thân đến chết không tha, từ ngày bắt đầu hắn (TĐHV) thế nhưng rất nghiêm túc mà huấn luyện hắn.
“Vương gia, các cô nương một hồi sẽ bắt đầu.”
Lúc này, một mụ già trang điểm dày cộm đi lên, quay về phía bọn họ phúc thân, “Hôm nay sẽ có hàng mới, đều là trải qua tuyển chọn kỹ càng… Nhất định sẽ hợp khẩu vị của vị tiểu ca này…”
Lời của nàng rất mập mờ, khiến Lưu Ly Tỷ chưa hiểu chuyện đời hơi đỏ mặt.
Tư Đồ Hoàng Vũ tắc chỉ là thản nhiên gật đầu, phất tay cho nàng xuống phía dưới chuẩn bị.
“Ngươi lưu ý đến cái gì?” Bỗng dưng, hắn đối với thiếu niên bên cạnh cái kia có chút thấp thỏm mà hỏi.
“… Á?”
“Tú bà kia.” Tư Đồ Hoàng Vũ nói.
Lưu Ly Tỷ dừng một chút, mới nhớ tới vừa rồi chỉ lo miên man suy nghĩ, không có chú ý tới chi tiết.
“… Đợi cô nương bắt đầu, ngươi từng bước từng bước mà nhìn, nhìn thấy gì, đều nói cho ta biết.” Tư Đồ Hoàng Vũ lưng dựa vào trên chiếc ghế nệm, không thèm nhắc lại.
Lưu Ly Tỷ lập tức xốc lại tinh thần hoàn toàn, biết là Thập Tam thúc của hắn lại khảo nghiệm hắn rồi. Đánh giá nếu như hắn không thể nói rõ nguyên cớ tới đây, hôm nay hắn cũng chỉ có ở chỗ này ngủ lại rồi, nhưng ngày mai còn phải lâm triều chứ…
*************** hoa hoa lệ lệ phân cách tuyến ***************
Mà trong khi một lớn một nhỏ đang làm “huấn luyện đặc biệt”, một thân ảnh giảo hoạt nào đó nhìn chằm chằm vào đại môn thanh lâu như vậy, con mắt nguy hiểm nheo lại, nhìn chăm chú chỉ kém chút là đem bức tường khoét ra một cái lỗ.
Thân ảnh kia khoác bạch sắc đầu sa, ăn mặc một thân hồng nhạt sa y, tuy rằng thấy không rõ dấp dáng bên trong, thế nhưng vẫn còn khiến không ít thương khác đi ngang qua ngoái đầu nhìn lại đốn vọng.
Thân thể duyên dáng xinh xắn, không biết thế nào, thoạt nhìn chính là rất có lực hấp dẫn người.
Mà cái khăn che mặt hạ, là hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn mỹ lệ tuyệt sắc khuynh thành tức giận mà biểu môi.
Hạ Ngữ Mạt đã gần có một tháng không có thấy phu quân thân yêu của nàng rồi, tuy rằng biết hắn bận bịu, thế nhưng thật vất vả gian nan mà ngồi chờ mấy tháng ở cữ xong hết, cho nên mới muốn len lén hạ sơn, cho hắn một kinh hỉ!
Thật vất vả dùng “Thủ đoạn đặc biệt” Lấp liếm qua những con mắt của ảnh vệ và Tử Anh mà len lén xuống núi, nhưng kinh hỉ còn chưa có, bản thân đã bị kinh hách trước rồi.
Trong thành nhiều người nói, nhiếp chính vương và tiểu hoàng đế đối đầu quyết liệt, mỗi ngày mê say tửu sắc, kỹ viện. Nàng còn chưa tin, thế nhưng nhưng tận mắt thấy hắn đi vào cái nơi đó!
Chết tiệt, nam nhân đáng chết này, chẳng lẽ là đói quá rồi nên ăn quàng?
/200
|