Thật nhàm chán.
Hạ Ngữ Mạt mang theo Sương Nhi đi vòng vòng trong đại viện Hạ Hầu Phủ cả nửa ngày trời cũng không tình cờ bắt gặp được ai.
Những người đó thấy nàng giống như chuột thấy mèo, từng người một trốn rất xa. Cho dù nàng chủ động tiến lên tiếp lời, tất cả bọn họ cũng đều ra vẻ lễ độ cung kính, không dám có chút mạo phạm.
So với cảnh đối chọi gay gắt mà nàng tưởng tượng còn kém xa vạn dặm, xem ra một cái hôn của hoàng tử liền để thiên quân vạn mã đem những người đó từ trong ra ngoài rửa sạch hết tội lỗi, chỉ mỗi tội hiệu quả rất tốt, không hề chừa cho nàng một con đường sống.
Bạch Ngọc cùng Hạ Oánh cũng không biết lẻn chạy đi đâu. Bất quá một con cáo già cùng một con hồ ly lẳng lơ ở cùng một chỗ thương lượng chuyện gì thì dùng đầu ngón chân đều có thể dự đoán được.
“Sương Nhi, chúng ta trở về phòng”. Nếu tìm không thấy các nàng, ta sẽ chờ các nàng tự mình tìm tới cửa.
Hạ Ngữ Mạt nắm làn váy dài đi về phía trước. Đi được hai bước thì ngừng lại hướng về phía cái người luôn đi theo phía sau mà vẫn duy trì khoảng cách năm thước, Khánh Minh mà nói: “Ngươi nên làm gì thì làm đi”. Con mắt nàng hơi hơi nheo lại, mặt mang ý đùa giỡn, rõ ràng có ý muốn nói ngươi cũng muốn theo ta trở về phòng?
“Không dám”.
Khánh Minh phát hiện ra vị tiểu Vương Phi tương lai này trêu đùa người khác so với Vương gia nhà mình quả thực chỉ có hơn chứ không kém.
Hắn thương hại cho người nào đáng tiếc giữa đường bị họa ngoài ý muốn, khẳng định cùng này hai người này không khỏi có quan hệ……
Thời điểm trở lại phòng, Hạ Ngữ Mạt lại bị hù cho hoảng sợ.
Chỗ này không phải để cho người sống mà cho ngựa sống mà chắc là ngựa cũng còn chê. Trong phòng, mạng nhện xếp lớp trên xà nhà, thoạt nhìn tựa ác quỷ trong nhà ma nửa đêm sẽ hiện ra như trong mấy bộ phim kinh dị.
“Tiểu thư, ta sẽ kêu người đến đổi”. Sương Nhi liển vội vã chạy ra ngoài. Hiện tại tiểu thư đã là người của Thập Tam điện hạ, đãi ngộ sao có thể giống như trước đây mà sống ở nơi dơ bẩn như thế này.
“Không phải, ta thích nơi này”. Hạ Ngữ Mạt trừng mắt
Ánh mắt kiên quyết kéo Sương Nhi đang muốn bước ra cửa trở lại.
“Ta trước kia có thể ở đây, bây giờ cũng làm có thể ở lại!” Nàng nhìn lướt qua đám bụi bậm trong phòng rồi đứng lại: “Ta muốn để cho bọn họ chính là vừa quỳ vừa cầu xin ta chuyển ra ngoài, đừng mơ tưởng bắt ta tự xê dịch nửa bước! Chết tiệt lão nương không phát uy ngươi thực sự khi dễ ta , Winnie the Pooh (tiểu hùng duy ni,小熊维尼) !” (Hg: 4 chữ cuối mình cũng rất shock khi google, cuối cùng cũng không thể hiểu tác giả muốn nói cái gì!!!)
“Tiểu thư” Sương Nhi hơi giật mình, nàng luôn cảm thấy tiểu thư đã thay đổi, chỉ là không nghĩ tới lại hoàn toàn biến đổi như vậy.
Trước kia nàng luôn nén giận, lặng lẽ ngồi trong bóng tối chảy nước mắt, cho dù có một bụng đầy khổ tâm cũng chỉ là chịu đựng. Nhưng hiện tại, dáng dấp đều hoàn toàn thay đổi. Thật mạnh mẽ! Thật suất khí! Sương Nhi cảm thấy nàng thực sự thích tiểu thư hiện tại.
Hạ Ngữ Mạt mang theo Sương Nhi đi vòng vòng trong đại viện Hạ Hầu Phủ cả nửa ngày trời cũng không tình cờ bắt gặp được ai.
Những người đó thấy nàng giống như chuột thấy mèo, từng người một trốn rất xa. Cho dù nàng chủ động tiến lên tiếp lời, tất cả bọn họ cũng đều ra vẻ lễ độ cung kính, không dám có chút mạo phạm.
So với cảnh đối chọi gay gắt mà nàng tưởng tượng còn kém xa vạn dặm, xem ra một cái hôn của hoàng tử liền để thiên quân vạn mã đem những người đó từ trong ra ngoài rửa sạch hết tội lỗi, chỉ mỗi tội hiệu quả rất tốt, không hề chừa cho nàng một con đường sống.
Bạch Ngọc cùng Hạ Oánh cũng không biết lẻn chạy đi đâu. Bất quá một con cáo già cùng một con hồ ly lẳng lơ ở cùng một chỗ thương lượng chuyện gì thì dùng đầu ngón chân đều có thể dự đoán được.
“Sương Nhi, chúng ta trở về phòng”. Nếu tìm không thấy các nàng, ta sẽ chờ các nàng tự mình tìm tới cửa.
Hạ Ngữ Mạt nắm làn váy dài đi về phía trước. Đi được hai bước thì ngừng lại hướng về phía cái người luôn đi theo phía sau mà vẫn duy trì khoảng cách năm thước, Khánh Minh mà nói: “Ngươi nên làm gì thì làm đi”. Con mắt nàng hơi hơi nheo lại, mặt mang ý đùa giỡn, rõ ràng có ý muốn nói ngươi cũng muốn theo ta trở về phòng?
“Không dám”.
Khánh Minh phát hiện ra vị tiểu Vương Phi tương lai này trêu đùa người khác so với Vương gia nhà mình quả thực chỉ có hơn chứ không kém.
Hắn thương hại cho người nào đáng tiếc giữa đường bị họa ngoài ý muốn, khẳng định cùng này hai người này không khỏi có quan hệ……
Thời điểm trở lại phòng, Hạ Ngữ Mạt lại bị hù cho hoảng sợ.
Chỗ này không phải để cho người sống mà cho ngựa sống mà chắc là ngựa cũng còn chê. Trong phòng, mạng nhện xếp lớp trên xà nhà, thoạt nhìn tựa ác quỷ trong nhà ma nửa đêm sẽ hiện ra như trong mấy bộ phim kinh dị.
“Tiểu thư, ta sẽ kêu người đến đổi”. Sương Nhi liển vội vã chạy ra ngoài. Hiện tại tiểu thư đã là người của Thập Tam điện hạ, đãi ngộ sao có thể giống như trước đây mà sống ở nơi dơ bẩn như thế này.
“Không phải, ta thích nơi này”. Hạ Ngữ Mạt trừng mắt
Ánh mắt kiên quyết kéo Sương Nhi đang muốn bước ra cửa trở lại.
“Ta trước kia có thể ở đây, bây giờ cũng làm có thể ở lại!” Nàng nhìn lướt qua đám bụi bậm trong phòng rồi đứng lại: “Ta muốn để cho bọn họ chính là vừa quỳ vừa cầu xin ta chuyển ra ngoài, đừng mơ tưởng bắt ta tự xê dịch nửa bước! Chết tiệt lão nương không phát uy ngươi thực sự khi dễ ta , Winnie the Pooh (tiểu hùng duy ni,小熊维尼) !” (Hg: 4 chữ cuối mình cũng rất shock khi google, cuối cùng cũng không thể hiểu tác giả muốn nói cái gì!!!)
“Tiểu thư” Sương Nhi hơi giật mình, nàng luôn cảm thấy tiểu thư đã thay đổi, chỉ là không nghĩ tới lại hoàn toàn biến đổi như vậy.
Trước kia nàng luôn nén giận, lặng lẽ ngồi trong bóng tối chảy nước mắt, cho dù có một bụng đầy khổ tâm cũng chỉ là chịu đựng. Nhưng hiện tại, dáng dấp đều hoàn toàn thay đổi. Thật mạnh mẽ! Thật suất khí! Sương Nhi cảm thấy nàng thực sự thích tiểu thư hiện tại.
/200
|