“Nhưng, nhưng là đặt ở đâu?” Lão quản gia run rẩy đi theo Hạ Ngữ Mạt. Vừa vào trong phòng, hắn liền đổ mồ hôi lạnh. Bụi bay đầy phòng, cỏ dại khắp nơi, ngay cả một chỗ để ngồi cũng không có thì làm sao có chỗ để nhiều đồ ăn như vậy.
Căn phòng nhỏ này lúc trước là hắn tự mình chọn, chẳng qua là hắn không thường xuyên trở lại trông coi: “Tiểu…tiểu thư, lão nô lập tức vì ngài đổi một gian phòng rộng rãi sạch sẽ, thỉnh ngài chờ một lát”. “Không cần ta ở nơi này rất tốt”. Hạ Ngữ Mạt vẻ mặt uể oải cắt đứt lời hắn: “Vào trong, đem đồ ăn dọn đi, hay là ngươi muốn ta tự mình động thủ?”
“Không dám, nhưng là”
“Chết tiệt, cẩu nô tài. Chỉ có việc nhỏ như vậy cũng làm không xong, còn tự nhận là Hạ Hầu phủ quản gia? Hay là ngươi khinh thường ta chỉ là thị thiếp nho nhỏ của điện hạ?” Hạ Ngữ Mạt phẩn nộ nói. Ngày thường, nàng hay răn dạy thủ hạ cùng huynh đệ, nên khi nàng đứng lên khí thế trông rất giống sơn trại nữ vương: “Tục ngữ nói “đả cẩu hoàn khán”***. Chủ nhân ngươi khinh thường ta, cũng sẽ không đem Thập Tam điện hạ vào trong mắt phải không?!” (***Hg: đại ý là muốn làm gì thì cũng phải nhìn trước nhìn sau)
“Lão nô không dám! Lão nô không hề có ý đó! Tuyệt đối không có” Lão quản gia thiếu chút nữa bị dọa té trên mặt đất, hai chân cứng đờ, quên mất nên quỳ như thế nào, cứ như vậy đứng tại chỗ mà run rẩy. Thập Tam Vương gia là người tâm phúc bên cạnh Hoàng Thượng, hắn chỉ là một quản gia nho nhỏ làm sao dám phạm thượng. Hắn vốn là phụng lệnh đại phu nhân, vội vàng tới đây một màn “hạ mã uy”*** tiểu nha đầu này, nhưng hiện tại hắn lại bị nàng áp đảo, còn để nàng nắm được đuôi vì cái tội bất kính không thể tha thứ. Quản gia giật mình một cái, vội vàng chuyển hướng về phía hạ nhân mà rống lên: “Các ngươi là đám phế vật! Nhanh lên một chút, đem đồ ăn bày ra cho ngay ngắn. Còn không hầu hạ tam tiểu thư cho tốt!!” (Hg: ***đại ý là hù dọa, dằn mặt. Chỗ này tớ có hơi chém quá tay!! Mong thứ lỗi)
Ngay sau đó, toàn bộ hạ nhân đang bưng khay lớn khay bé từng người một tiến vào bên trong. Phòng nàng vốn đã không lớn, lại còn bị nàng phá loạn lên ngay lập tức ngập người. Bọn họ tìm kiếm bất cứ chỗ nào có thể đặt đồ lên, chỉ cần có một cái khe hở họ cũng không buông tha. Chỉ chốc lát, một bãi hỗn độn liền hiện ra trước mắt.
“Quản gia, đây là thứ mà ngài muốn ta ăn?” Hạ Ngữ Mạt vẻ mặt chán ghét, tiêu sái đến cạnh cửa chỉ chỉ vào hai cái bàn gần nhất. Bởi vì nơi này quá nhỏ, rau cải cùng nước canh bị lẫn vào nhau, màu sắc xanh xanh đỏ đỏ trộn vào nhau trông cực kì buồn nôn, muốn bao nhiêu ghê tởm có bấy nhiêu.
“Không không phải!” Quản gia hồn phách đều nhanh cấp dọa bay: “Các ngươi cẩu nô tài, còn không mau đưa toàn bộ đồ ăn tới trù phòng làm mới lại!”
Vì thế toàn bộ hạ nhân tay chân lại luống cuống thu dọn hết đống hỗn tạp, tiếng quản gia kêu gào càng khiến hiện trường thập phần hỗn loạn.
Khánh Minh ở một bên nhìn cố nén cười.
Cô nương này quả thật không thể xem nhẹ, người điện hạ coi trọng xác thực không giống người thường. Đem một đống người lớn đùa giỡn như vậy, chuyện khôi hài thế này phỏng chừng chỉ có nàng mới có thể làm ra.
Căn phòng nhỏ này lúc trước là hắn tự mình chọn, chẳng qua là hắn không thường xuyên trở lại trông coi: “Tiểu…tiểu thư, lão nô lập tức vì ngài đổi một gian phòng rộng rãi sạch sẽ, thỉnh ngài chờ một lát”. “Không cần ta ở nơi này rất tốt”. Hạ Ngữ Mạt vẻ mặt uể oải cắt đứt lời hắn: “Vào trong, đem đồ ăn dọn đi, hay là ngươi muốn ta tự mình động thủ?”
“Không dám, nhưng là”
“Chết tiệt, cẩu nô tài. Chỉ có việc nhỏ như vậy cũng làm không xong, còn tự nhận là Hạ Hầu phủ quản gia? Hay là ngươi khinh thường ta chỉ là thị thiếp nho nhỏ của điện hạ?” Hạ Ngữ Mạt phẩn nộ nói. Ngày thường, nàng hay răn dạy thủ hạ cùng huynh đệ, nên khi nàng đứng lên khí thế trông rất giống sơn trại nữ vương: “Tục ngữ nói “đả cẩu hoàn khán”***. Chủ nhân ngươi khinh thường ta, cũng sẽ không đem Thập Tam điện hạ vào trong mắt phải không?!” (***Hg: đại ý là muốn làm gì thì cũng phải nhìn trước nhìn sau)
“Lão nô không dám! Lão nô không hề có ý đó! Tuyệt đối không có” Lão quản gia thiếu chút nữa bị dọa té trên mặt đất, hai chân cứng đờ, quên mất nên quỳ như thế nào, cứ như vậy đứng tại chỗ mà run rẩy. Thập Tam Vương gia là người tâm phúc bên cạnh Hoàng Thượng, hắn chỉ là một quản gia nho nhỏ làm sao dám phạm thượng. Hắn vốn là phụng lệnh đại phu nhân, vội vàng tới đây một màn “hạ mã uy”*** tiểu nha đầu này, nhưng hiện tại hắn lại bị nàng áp đảo, còn để nàng nắm được đuôi vì cái tội bất kính không thể tha thứ. Quản gia giật mình một cái, vội vàng chuyển hướng về phía hạ nhân mà rống lên: “Các ngươi là đám phế vật! Nhanh lên một chút, đem đồ ăn bày ra cho ngay ngắn. Còn không hầu hạ tam tiểu thư cho tốt!!” (Hg: ***đại ý là hù dọa, dằn mặt. Chỗ này tớ có hơi chém quá tay!! Mong thứ lỗi)
Ngay sau đó, toàn bộ hạ nhân đang bưng khay lớn khay bé từng người một tiến vào bên trong. Phòng nàng vốn đã không lớn, lại còn bị nàng phá loạn lên ngay lập tức ngập người. Bọn họ tìm kiếm bất cứ chỗ nào có thể đặt đồ lên, chỉ cần có một cái khe hở họ cũng không buông tha. Chỉ chốc lát, một bãi hỗn độn liền hiện ra trước mắt.
“Quản gia, đây là thứ mà ngài muốn ta ăn?” Hạ Ngữ Mạt vẻ mặt chán ghét, tiêu sái đến cạnh cửa chỉ chỉ vào hai cái bàn gần nhất. Bởi vì nơi này quá nhỏ, rau cải cùng nước canh bị lẫn vào nhau, màu sắc xanh xanh đỏ đỏ trộn vào nhau trông cực kì buồn nôn, muốn bao nhiêu ghê tởm có bấy nhiêu.
“Không không phải!” Quản gia hồn phách đều nhanh cấp dọa bay: “Các ngươi cẩu nô tài, còn không mau đưa toàn bộ đồ ăn tới trù phòng làm mới lại!”
Vì thế toàn bộ hạ nhân tay chân lại luống cuống thu dọn hết đống hỗn tạp, tiếng quản gia kêu gào càng khiến hiện trường thập phần hỗn loạn.
Khánh Minh ở một bên nhìn cố nén cười.
Cô nương này quả thật không thể xem nhẹ, người điện hạ coi trọng xác thực không giống người thường. Đem một đống người lớn đùa giỡn như vậy, chuyện khôi hài thế này phỏng chừng chỉ có nàng mới có thể làm ra.
/200
|