“Tuyệt tử hoàn” chính là độc dược có thể làm cho người ta cả đời không sinh con được.
Không nguy hiểm đến tính mạng nhưng đối cho nữ , đặc biệt là người chưa bao giờ sinh dục mà nói lại là một loại tra tấn khủng khiếp nhất.
“Là ai sai khiến?” Giọng nói của Tư Đồ Hoàng Vũ tuy thản nhiên nhưng lại khiến cho người ta sởn gai ốc. Kỳ thật hắn không cần hỏi, trong lòng cũng đã có đáp án.
Tuyệt Tử hoàn là một loại dược quý giá, không phải người nào cũng có thể tùy tiện có được. Những người đó hao phí tâm cơ lớn như vậy, đi đối phó một nữ tử chỉ sắp trở thành thị thiếp thì mục đích cũng đã quá rõ ràng. Chỉ là bọn họ còn tưởng là âm mưu được che đậy thật kĩ kỳ thực đã sớm bại lộ, nhất cử nhất động hắn đều nhìn thấy rõ.
“Tuyệt tử hoàn là có người giao cho mẹ con Hạ gia mà người đó hẳn là”
“Vũ ca ca!”
Đột nhiên một tiếng kêu nũng nịu cắt đứt cuộc đối thoại của bọn họ. Vô Ảnh lặng lẽ đem thân hình cùng hơi thở ẩn đi.
Nam Cung Dữu Hương vừa cười vừa tiêu sái đi tới. Nàng một thân hoa lệ, trang phục đều được chăm chút tỉ mỉ, theo sau có vài cung nữ trong tay cầm mâm đựng trái cây.
“Vũ ca ca, Tiểu Hương tìm người thật là lâu”. Nàng đi đến bên cạnh Tư Đồ Hoàng Vũ, sau đó tự mình bưng mâm đựng trái cây trong tay tỳ nữ: “Đây là Tiểu Hương cố ý vì Vũ ca ca chuẩn bị, ở nơi hoang dã này cơm chay cùng mấy món rau cũng không có thứ gì tốt, hy vọng muốn Vũ ca ca thích”.
Nàng đem một ít táo đưa tới bên miệng Tư Đồ Hoàng Vũ, lòng tràn đầy chờ mong.
“Quận chúa, chúng ta lần này tới là vì Hoàng nãi nãi cầu bình an. Ăn chay cũng phải thành tâm thành ý. Phật môn là nơi thanh tịnh, nếu ai cũng như quận chúa mang theo mười mấy cái hương túi xinh đẹp dễ thương như vậy sợ là sẽ quấy nhiễu các đại sư tu luyện”.Tư Đồ Hoàng Vũ thản nhiên nói, ngữ điệu nhất thành bất biến (trước sau như một) lạnh lùng như băng vô cùng xa cách. “Không bằng quận chúa đi xuống núi trước, có ta cùng Hoàng nãi nãi cũng tiện”. (Hg: mấy cái túi hương ý là nói mấy cung nữ)
“Vũ ca ca!” Nam Cung Dữu Hương cắn cái miệng nhỏ nhắn một cái, nước mắt có vẻ như muốn rơi xuống: “Tiểu Hương đều là vì Vũ ca ca, không hề có ý không tôn trọng phật môn thanh tịnh! Hơn nữa…hơn nữa chẳng lẽ Vũ ca ca không biết tâm ý của Tiểu Hương sao?”
“Tiểu Hương quận chúa thời gian không còn sớm, Hoàng nãi nãi nhất định là cầu nguyện xong rồi, ta đi trước một bước. Nếu quận chúa cố ý muốn lưu lại, thỉnh đổi bộ xiêm y màu trắng mộc mạc trước”.
Sau đó liền tiêu sái bước đi, cũng không thèm quay đầu lại cứ như là nhìn thấy thứ gì đó không sạch sẽ, giống như ngay cả dính một chút cũng không muốn.
Nam Cung Dữu Hương kinh ngạc nhìn theo bóng dáng không chút nào quyến luyến rời khỏi, trong lòng cảm thấy chua xót. Bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nàng vẫn luôn khát khao trở thành tân nương của hắn. Nhiều năm như vậy, tâm ý càng ngày càng lộ ra rõ ràng, mà hắn cũng đã đồng ý hôn sự do Hoàng Đế bệ hạ khâm ban cho cùng với nàng. Ngày đó khi biết được hôn kỳ, nàng đã rất là hạnh phúc, mà hắn thì vẫn như cũ, thản nhiên tựa hồ cái gì cũng không quan tâm. Nhưng nàng có lòng tin sau khi thành hôn có thể khiến cho hắn yêu thương nàng. Chỉ là nữ nhân kia lại xuất hiện !! Loại nữ nhân khiến cho Vũ ca ca phải lao tâm lao lực!!
“Vũ ca ca, ta sẽ không đem chàng tặng cho bất kì kẻ nào” Nam Cung Dữu Hương gắt gao cắn môi. “Còn hai ngày, ta nhất định làm cho nữ nhân kia biến mất trong thế giới của chàng”.
Không nguy hiểm đến tính mạng nhưng đối cho nữ , đặc biệt là người chưa bao giờ sinh dục mà nói lại là một loại tra tấn khủng khiếp nhất.
“Là ai sai khiến?” Giọng nói của Tư Đồ Hoàng Vũ tuy thản nhiên nhưng lại khiến cho người ta sởn gai ốc. Kỳ thật hắn không cần hỏi, trong lòng cũng đã có đáp án.
Tuyệt Tử hoàn là một loại dược quý giá, không phải người nào cũng có thể tùy tiện có được. Những người đó hao phí tâm cơ lớn như vậy, đi đối phó một nữ tử chỉ sắp trở thành thị thiếp thì mục đích cũng đã quá rõ ràng. Chỉ là bọn họ còn tưởng là âm mưu được che đậy thật kĩ kỳ thực đã sớm bại lộ, nhất cử nhất động hắn đều nhìn thấy rõ.
“Tuyệt tử hoàn là có người giao cho mẹ con Hạ gia mà người đó hẳn là”
“Vũ ca ca!”
Đột nhiên một tiếng kêu nũng nịu cắt đứt cuộc đối thoại của bọn họ. Vô Ảnh lặng lẽ đem thân hình cùng hơi thở ẩn đi.
Nam Cung Dữu Hương vừa cười vừa tiêu sái đi tới. Nàng một thân hoa lệ, trang phục đều được chăm chút tỉ mỉ, theo sau có vài cung nữ trong tay cầm mâm đựng trái cây.
“Vũ ca ca, Tiểu Hương tìm người thật là lâu”. Nàng đi đến bên cạnh Tư Đồ Hoàng Vũ, sau đó tự mình bưng mâm đựng trái cây trong tay tỳ nữ: “Đây là Tiểu Hương cố ý vì Vũ ca ca chuẩn bị, ở nơi hoang dã này cơm chay cùng mấy món rau cũng không có thứ gì tốt, hy vọng muốn Vũ ca ca thích”.
Nàng đem một ít táo đưa tới bên miệng Tư Đồ Hoàng Vũ, lòng tràn đầy chờ mong.
“Quận chúa, chúng ta lần này tới là vì Hoàng nãi nãi cầu bình an. Ăn chay cũng phải thành tâm thành ý. Phật môn là nơi thanh tịnh, nếu ai cũng như quận chúa mang theo mười mấy cái hương túi xinh đẹp dễ thương như vậy sợ là sẽ quấy nhiễu các đại sư tu luyện”.Tư Đồ Hoàng Vũ thản nhiên nói, ngữ điệu nhất thành bất biến (trước sau như một) lạnh lùng như băng vô cùng xa cách. “Không bằng quận chúa đi xuống núi trước, có ta cùng Hoàng nãi nãi cũng tiện”. (Hg: mấy cái túi hương ý là nói mấy cung nữ)
“Vũ ca ca!” Nam Cung Dữu Hương cắn cái miệng nhỏ nhắn một cái, nước mắt có vẻ như muốn rơi xuống: “Tiểu Hương đều là vì Vũ ca ca, không hề có ý không tôn trọng phật môn thanh tịnh! Hơn nữa…hơn nữa chẳng lẽ Vũ ca ca không biết tâm ý của Tiểu Hương sao?”
“Tiểu Hương quận chúa thời gian không còn sớm, Hoàng nãi nãi nhất định là cầu nguyện xong rồi, ta đi trước một bước. Nếu quận chúa cố ý muốn lưu lại, thỉnh đổi bộ xiêm y màu trắng mộc mạc trước”.
Sau đó liền tiêu sái bước đi, cũng không thèm quay đầu lại cứ như là nhìn thấy thứ gì đó không sạch sẽ, giống như ngay cả dính một chút cũng không muốn.
Nam Cung Dữu Hương kinh ngạc nhìn theo bóng dáng không chút nào quyến luyến rời khỏi, trong lòng cảm thấy chua xót. Bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nàng vẫn luôn khát khao trở thành tân nương của hắn. Nhiều năm như vậy, tâm ý càng ngày càng lộ ra rõ ràng, mà hắn cũng đã đồng ý hôn sự do Hoàng Đế bệ hạ khâm ban cho cùng với nàng. Ngày đó khi biết được hôn kỳ, nàng đã rất là hạnh phúc, mà hắn thì vẫn như cũ, thản nhiên tựa hồ cái gì cũng không quan tâm. Nhưng nàng có lòng tin sau khi thành hôn có thể khiến cho hắn yêu thương nàng. Chỉ là nữ nhân kia lại xuất hiện !! Loại nữ nhân khiến cho Vũ ca ca phải lao tâm lao lực!!
“Vũ ca ca, ta sẽ không đem chàng tặng cho bất kì kẻ nào” Nam Cung Dữu Hương gắt gao cắn môi. “Còn hai ngày, ta nhất định làm cho nữ nhân kia biến mất trong thế giới của chàng”.
/200
|