Trăng trên ngọn liễu, đêm lạnh như nước.
Hạ Ngữ Mạt đã ngủ từ sớm bởi vì thân thể vẫn chưa khôi phục. Sương Nhi nói cái gì cũng không chịu rời đi mà lẳng lặng ở bên cạnh nàng trông chừng.
Qua khỏi nửa đêm, một luồng khói màu trắng từ bên ngoài cửa sổ trắng bằng giấy bay vào trong phòng. Sương Nhi chỉ cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng cuối cùng cũng ngã vào mép giường mà ngủ.
“Mau đưa Vương phi hồi vương phủ”.
Lặng lẽ mở cửa vào không ai khác ngoài Khánh Minh.
Chỉ thấy một vài Hắc y nhân khom người nối đuôi nhau đi vào, cẩn thận dùng chăn cuốn Hạ Ngữ Mạt lại nâng ra phòng. Khánh Minh thấy bọn họ biến mất ở trong bóng đêm mới nhớ tới là mình đã quên mất mệnh lệnh truyền xuống là phải đồng thời mang Sương Nhi đi, vì thế hắn lại phải chịu đựng miệng vết thương trên người bị mở ra, đau đớn khiêng tiểu nha đầu kia trên vai cong lưng đuổi theo. Ngay tức khắc một vài Hắc y nhân từ mái hiên rớt xuống, trong tay vác hai bao bố màu trắng đựng thi thể. Theo cửa sổ nhảy vọt vào phòng chia nhau đặt vào nơi mà Hạ Ngữ Mạt cùng Sương Nhi vửa nằm qua. Nhiệm vụ hoàn thành thuận tiện còn để trên người các nàng vật phẩm trang sức thường dùng rồi mới trốn đi. (Hg: hài za man!!!)
Mà bọn họ vừa mới đi không lâu liền có một đám người sột soạt lén lút xuất hiện ở trên lầu, nấp trong từng ngóc ngách bí mật rải một lớp phấn đen khắp nơi sau đó dùng ánh nhanh chóng rút lui.
Thế nhưng chỉ chốc lát lại có một đám Hắc y nhân xuất hiện bốn phía trên lầu, trong tay cũng tung ra một loại phấn màu đen nhưng không giống như vậy mà bọn hắn đem phấn rải thành một sợi dây nhỏ nối tiếp hướng về mấy lầu các gần nhất rồi dùng cỏ dại che dấu đi, sau đó kín đáo rút lui (Hg: khiếp làm gì mà lắm Hắc y nhân thế, đọc thui cũng mệt nữa, chắng biết phe nào với phe nào!!!)
Chính là trong thời gian ngắn ngủi, mấy nhóm người rục rịch ở màn đêm đã hoàn thành nhiệm vụ mà họ nên hoàn thành.
Mà mục tiêu trung tâm của mọi hành động– Hạ Ngữ Mạt lại im lặng nằm ngủ, thỉnh thoảng còn dùng chân đạp chăn, thập phần an ổn.
……
Cháy ! Cháy !
Giờ hợi, đại viện Hạ Hầu phủ trở nên hỗn loạn từng đợt từng đợt âm thanh sụp đổ, một ngọn lửa lớn hừng hực chiếu sáng cả bầu trời xám trắng.
Bọn người hầu cầm lấy chậu nước toàn bộ bắt đầu cứu giúp trận hỏa hoạn đột nhiên đến này. Vì thế lửa quá mức kịch liệt đã phá hoại gần nửa đông viên trong đó bao gồm lầu các mà Hạ Ngữ Mạt đang ở.
Nhất thời tiếng rên khóc tiếng kêu la vang vọng khắp nơi.
Lửa cháy bừng bừng thiêu rụi toàn bộ phòng ốc, không ít người bị chết cháy khi đang ngủ, mà cũng có người trốn được nhưng lại bị lửa thiêu chết thoạt nhìn trông vô cùng thảm thiết.
May mắn bên kia bờ hồ đông viên Hạ Cẩm Thần có mang theo bộ binh tới, cả đội binh tuần tra đến cứu giúp hoả hoạn. Mọi người đồng tâm hiệp lực tới gần giữa trưa rốt cục cũng dập tắt được toàn bộ ngọn lửa lớn này.
Chỉ là đông viên trước giờ hoa cỏ xanh tươi mà lúc này đã biến thành một đống cháy đen hoang tàng, nhìn không ra một chút dấu vết tươi đẹp của ngày xưa.
Hạ Ngữ Mạt đã ngủ từ sớm bởi vì thân thể vẫn chưa khôi phục. Sương Nhi nói cái gì cũng không chịu rời đi mà lẳng lặng ở bên cạnh nàng trông chừng.
Qua khỏi nửa đêm, một luồng khói màu trắng từ bên ngoài cửa sổ trắng bằng giấy bay vào trong phòng. Sương Nhi chỉ cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng cuối cùng cũng ngã vào mép giường mà ngủ.
“Mau đưa Vương phi hồi vương phủ”.
Lặng lẽ mở cửa vào không ai khác ngoài Khánh Minh.
Chỉ thấy một vài Hắc y nhân khom người nối đuôi nhau đi vào, cẩn thận dùng chăn cuốn Hạ Ngữ Mạt lại nâng ra phòng. Khánh Minh thấy bọn họ biến mất ở trong bóng đêm mới nhớ tới là mình đã quên mất mệnh lệnh truyền xuống là phải đồng thời mang Sương Nhi đi, vì thế hắn lại phải chịu đựng miệng vết thương trên người bị mở ra, đau đớn khiêng tiểu nha đầu kia trên vai cong lưng đuổi theo. Ngay tức khắc một vài Hắc y nhân từ mái hiên rớt xuống, trong tay vác hai bao bố màu trắng đựng thi thể. Theo cửa sổ nhảy vọt vào phòng chia nhau đặt vào nơi mà Hạ Ngữ Mạt cùng Sương Nhi vửa nằm qua. Nhiệm vụ hoàn thành thuận tiện còn để trên người các nàng vật phẩm trang sức thường dùng rồi mới trốn đi. (Hg: hài za man!!!)
Mà bọn họ vừa mới đi không lâu liền có một đám người sột soạt lén lút xuất hiện ở trên lầu, nấp trong từng ngóc ngách bí mật rải một lớp phấn đen khắp nơi sau đó dùng ánh nhanh chóng rút lui.
Thế nhưng chỉ chốc lát lại có một đám Hắc y nhân xuất hiện bốn phía trên lầu, trong tay cũng tung ra một loại phấn màu đen nhưng không giống như vậy mà bọn hắn đem phấn rải thành một sợi dây nhỏ nối tiếp hướng về mấy lầu các gần nhất rồi dùng cỏ dại che dấu đi, sau đó kín đáo rút lui (Hg: khiếp làm gì mà lắm Hắc y nhân thế, đọc thui cũng mệt nữa, chắng biết phe nào với phe nào!!!)
Chính là trong thời gian ngắn ngủi, mấy nhóm người rục rịch ở màn đêm đã hoàn thành nhiệm vụ mà họ nên hoàn thành.
Mà mục tiêu trung tâm của mọi hành động– Hạ Ngữ Mạt lại im lặng nằm ngủ, thỉnh thoảng còn dùng chân đạp chăn, thập phần an ổn.
……
Cháy ! Cháy !
Giờ hợi, đại viện Hạ Hầu phủ trở nên hỗn loạn từng đợt từng đợt âm thanh sụp đổ, một ngọn lửa lớn hừng hực chiếu sáng cả bầu trời xám trắng.
Bọn người hầu cầm lấy chậu nước toàn bộ bắt đầu cứu giúp trận hỏa hoạn đột nhiên đến này. Vì thế lửa quá mức kịch liệt đã phá hoại gần nửa đông viên trong đó bao gồm lầu các mà Hạ Ngữ Mạt đang ở.
Nhất thời tiếng rên khóc tiếng kêu la vang vọng khắp nơi.
Lửa cháy bừng bừng thiêu rụi toàn bộ phòng ốc, không ít người bị chết cháy khi đang ngủ, mà cũng có người trốn được nhưng lại bị lửa thiêu chết thoạt nhìn trông vô cùng thảm thiết.
May mắn bên kia bờ hồ đông viên Hạ Cẩm Thần có mang theo bộ binh tới, cả đội binh tuần tra đến cứu giúp hoả hoạn. Mọi người đồng tâm hiệp lực tới gần giữa trưa rốt cục cũng dập tắt được toàn bộ ngọn lửa lớn này.
Chỉ là đông viên trước giờ hoa cỏ xanh tươi mà lúc này đã biến thành một đống cháy đen hoang tàng, nhìn không ra một chút dấu vết tươi đẹp của ngày xưa.
/200
|