“Đi ra ngoài.”
Tư Đồ Hoàng Vũ đem Khánh Minh quăng ra khỏi cửa, không là ném, chỉ là quăng, cũng không phải rớt xuống đất như chén dĩa, mà là hai chân an toàn rơi xuống đất: “Trông cửa, không cho phép bất luận kẻ nào tiến vào.” Hắn trừng mắt nói, Khánh Minh lập tức điên cuồng gật đầu như chó Nhật, điện hạ đối xử như vậy đã là tha thứ lớn nhất đối với hắn.
Đóng cửa lại, dựng cửa sổ lên rồi lại dùng một miếng vảu bố che lại không cho gió thổi vào, sau đó mới chầm chập chuyển ánh mắt về phía vật nhỏ đang đứng ngồi không yên như châu chấu kia.
“Nghe nói nàng nhảy qua cửa sổ?”
“Không, chỉ đùa chút thôi mà.”
“Đùa giỡn, có cần phải cố tình đem sách đổ hết vào người mình không?” Hắn chỉ vào đống sách nằm đầy trên mặt đất.
“Làm sao mà chàng biết!”, Hạ Ngữ Mạt kinh hô.
“Nàng không phải là cố ý lật đổ giá sách, sau đó thừa cơ nhảy qua cửa sổ?”
Hạ ngữ mạt hít phải một ngụm lãnh khí, cặp mắt lão nhân gia ngài có cần phải giống như là cái máy X quang, ngay cả cảnh tượng qua đi cũng có thể phát lại!
“Vật nhỏ, ngứa đúng không.”
“Phu, phu quân, người ta không phải cố ý mà.” Hạ Ngữ Mạt co rúm lại ở góc tường, đáng thương nói:“Ta nào biết đâu rằng sẽ có người đến, cả ngày buồn bực ở trong phòng, ta cảm thấy ngột ngạt sớm sẽ thành bệnh ô ô chàng cam lòng để cho nương tử bị bệnh trầm cảm mà”
Bệnh uất ức?
Tư Đồ Hoàng Vũ nhíu mày, suy nghĩ, đứa nhỏ có tinh thần tốt như con bọ chét, lại gọi là bệnh uất ức?
“Phu quân, chàng cho ta đi ra ngoài đi dạo đi, công phu Bích Dao tỷ tỷ lợi hại như vậy sẽ bảo hộ ta, nha nha, hơn nữa bên ngoài còn có con chó trung thành kia, nhất định sẽ không có việc gì .”
Đều lúc này, mà còn cùng hắn cò kè mặc cả?
“Còn nữa, ta sẽ ngoan ngoãn, chỉ là đi dạo mua sắm ngoài chợ, mua mấy thứ mà nữ nhi như ta đây thích, sẽ không gặp phải tai họa gì gì đâu, chàng đáp ứng ta đi.”
Tư Đồ Hoàng Vũ lại càng híp mắt, nàng có thể là không biết, nàng chỉ cần linh linh hoạt hoạt đi đứng trên đường, thì đã là thiên hạ đại họa.
Khuôn mặt này quá mức xinh đẹp, nhưng lại không xứng với cái suy nghĩ đơn thuần của nàng, chỉ cần liếc mắt một cái liền cảm thấy nhớ nhung khó quên, mà nam nhân trong thiên hạ sẽ có bao nhiêu người tự chủ? Vừa nghĩ đến thì đôi mắt đấy hy vọng kia đang nhìn chằm chằm, cơn tức kia ngay lập tức biến mất.
“Hạ tướng quân! Hạ tướng quân! Ngài không thể vào đi! Chủ tử chúng ta đang ở trong làm chính sự (Hg: chính sự O_O)! Ngài hãy để cho ta thông báo một tiếng trước có được không?”
Đột nhiên, Khánh Minh lớn giọng kêu gào, Tư Đồ Hoàng Vũ mân mím mím môi, nhanh chóng trùm Hạ Ngữ Mạt lại, sau đó ném vào trong góc.
Chỉ nghe “ầm” một tiếng, cánh cửa bị đá văng , mà cách đó không xa Khánh Minh bị đá một cái ngã sấp xuống như chụp ếch, Hạ Cẩm Thần nổi giận đùng đùng chạy vào.
“Vũ! Vì sao ngươi lại gạt ta?! Vì sao ngươi muốn nói mạt nhi đã chết rồi?!”
Hắn tức giận la lên như chó sủa thì tự nhiên lại thấy tình cảnh thực tế.
Bên trong tấm màn trắng, loáng thoáng có thể thấy dưới tấm chăn lộ ra nửa thân hình của Tư Đồ Hoàng Vũ đang đặt trên người một nữ nhân, Tư Đồ Hoàng Vũ ngẩng đầu lên nhìn Hạ Cẩm Thần, trên mặt có chút tức giận tựa hồ như rất không vui khi Hạ Cẩm Thần đến quấy rầy ‘chính sự’ đang dở dang của hắn.
“Hạ tướng quân, ta cùng với tiểu thiếp ta mới nạp vui thích một lát, ngài không phải cũng muốn phụ một chân chứ?”
Tư Đồ Hoàng Vũ nói giống như có chút trêu chọc, nhưng bên trong những chữ đó lại lộ ra một chút địch ý cùng xa cách.
“Thực xin lỗi”, Hạ Cẩm Thần quay đầu, nhưng lại không có ý ly khai: “Mạt nhi ở nơi nào? Có phải là ngươi đã giấu nàng đi?” Hắn tiếp tục truy vấn.
“Hạ tướng quân, Hạ Ngữ Mạt đã chết, là ngài tự mình thấy thi thể nàng, lại chính tay ngài rãi tro cốt của nàng, ta làm sao có thể đem tro cốt đã bị rãi đi của một người mà giấu đi được?”
“Ngươi đừng nghĩ sẽ gạt được ta!”
Hạ Cẩm Thần kích động: “Ta đã thấy nàng !! Ta rõ ràng đã nhìn thấy nàng !!”
“Ngươi đã thấy, vì sao không mang nàng đến đây?”
“Ta đã nắm lấy nàng, nhưng lại để cho nàng chạy mất.”
“Phải không?” Tư Đồ Hoàng Vũ cười nhạo một tiếng: “Theo như ta biết thì Hạ Ngữ Mạt không có võ công, một nữ tử yếu đuối như vậy lại có trốn thoát khỏi tay của đệ nhất đại tướng quân của ta sao?”
“Không, nàng có võ công” Sắc mặt Hạ Cẩm Thần có chút khó coi, nhưng lại lập tức gào thét giận dữ:“Ta thấy nàng ở trong viện của ngươi, chẳng lẽ ngươi có thể nói, cái đó và ngươi một chút quan hệ cũng không có?!”
“Hạ tướng quân, mời ngươi chú ý đến thân phận.” Ánh mắt nguy hiểm Tư Đồ Hoàng Vũ nheo lại. Bất luận thế nào, Tư Đồ Hoàng Vũ cũng là hoàng tử, còn hắn chỉ là thần dân, thân phận chủ tớ vẫn là có sự khác biệt rất lớn.
Thấy sắc mặt Hạ Cẩm Thần khó coi, hắn mới tiếp tục nói: “Cẩm, nếu không có chuyện gì khác mời ngươi rời đi, ta cũng không muốn tiểu mỹ nhân của ta sợ hãi.”
Dứt lời liền phủ lên môi đỏ mọng kiều diễm kia, mãi đến khi tràn đầy nũng nịu , mới khó chịu mà ngẩng đầu lên.
“Tại hạ cáo từ, ngày khác lại đến bái phỏng.”
Rốt cục, Hạ Cẩm Thần hai tay ôm quyền, liền bước ra khỏi cửa.
“Phu quân, hắn đi rồi sao?” Hạ Ngữ Mạt vừa mới được hôn xong, thở hổn hển rồi mới thật cẩn thận hỏi.
Mà lời vừa mới ra khỏi miệng, trong nháy mắt, một thân ảnh liền bay lại, với tốc độ nhanh đến khó tin kéo tấm màn màu trắng kia ra sau đó giật mình dừng lại.
“Nàng, Mạt Nhi?”
Hạ Cẩm Thần nhớ rõ rõ ràng vừa rồi chợt nghe âm thanh của Mạt Nhi, nhưng là nhìn thấy cũng chỉ là cái người tiên nữ với hai gò má đỏ bừng mà vừa rồi từ trong cửa sổ ngã trúng người hắn, Hạ Ngữ Mạt thất kinh đem cả người mình rụt vào trong lòng Tư Đồ Hoàng Vũ, tuy rằng nàng mặc quần áo, nhưng là bị người khác nhìn chăm chú như vậy, nàng vẫn có chút chịu không nổi.
“Hạ! Cẩm! Thần!” Tư Đồ Hoàng Vũ hoàn toàn tức giận .
Hắn nhìn về phía Hạ Cẩm Thần giống như một con sư tử đang dựng toàn bộ lông mao lên .
Tư Đồ Hoàng Vũ đem Khánh Minh quăng ra khỏi cửa, không là ném, chỉ là quăng, cũng không phải rớt xuống đất như chén dĩa, mà là hai chân an toàn rơi xuống đất: “Trông cửa, không cho phép bất luận kẻ nào tiến vào.” Hắn trừng mắt nói, Khánh Minh lập tức điên cuồng gật đầu như chó Nhật, điện hạ đối xử như vậy đã là tha thứ lớn nhất đối với hắn.
Đóng cửa lại, dựng cửa sổ lên rồi lại dùng một miếng vảu bố che lại không cho gió thổi vào, sau đó mới chầm chập chuyển ánh mắt về phía vật nhỏ đang đứng ngồi không yên như châu chấu kia.
“Nghe nói nàng nhảy qua cửa sổ?”
“Không, chỉ đùa chút thôi mà.”
“Đùa giỡn, có cần phải cố tình đem sách đổ hết vào người mình không?” Hắn chỉ vào đống sách nằm đầy trên mặt đất.
“Làm sao mà chàng biết!”, Hạ Ngữ Mạt kinh hô.
“Nàng không phải là cố ý lật đổ giá sách, sau đó thừa cơ nhảy qua cửa sổ?”
Hạ ngữ mạt hít phải một ngụm lãnh khí, cặp mắt lão nhân gia ngài có cần phải giống như là cái máy X quang, ngay cả cảnh tượng qua đi cũng có thể phát lại!
“Vật nhỏ, ngứa đúng không.”
“Phu, phu quân, người ta không phải cố ý mà.” Hạ Ngữ Mạt co rúm lại ở góc tường, đáng thương nói:“Ta nào biết đâu rằng sẽ có người đến, cả ngày buồn bực ở trong phòng, ta cảm thấy ngột ngạt sớm sẽ thành bệnh ô ô chàng cam lòng để cho nương tử bị bệnh trầm cảm mà”
Bệnh uất ức?
Tư Đồ Hoàng Vũ nhíu mày, suy nghĩ, đứa nhỏ có tinh thần tốt như con bọ chét, lại gọi là bệnh uất ức?
“Phu quân, chàng cho ta đi ra ngoài đi dạo đi, công phu Bích Dao tỷ tỷ lợi hại như vậy sẽ bảo hộ ta, nha nha, hơn nữa bên ngoài còn có con chó trung thành kia, nhất định sẽ không có việc gì .”
Đều lúc này, mà còn cùng hắn cò kè mặc cả?
“Còn nữa, ta sẽ ngoan ngoãn, chỉ là đi dạo mua sắm ngoài chợ, mua mấy thứ mà nữ nhi như ta đây thích, sẽ không gặp phải tai họa gì gì đâu, chàng đáp ứng ta đi.”
Tư Đồ Hoàng Vũ lại càng híp mắt, nàng có thể là không biết, nàng chỉ cần linh linh hoạt hoạt đi đứng trên đường, thì đã là thiên hạ đại họa.
Khuôn mặt này quá mức xinh đẹp, nhưng lại không xứng với cái suy nghĩ đơn thuần của nàng, chỉ cần liếc mắt một cái liền cảm thấy nhớ nhung khó quên, mà nam nhân trong thiên hạ sẽ có bao nhiêu người tự chủ? Vừa nghĩ đến thì đôi mắt đấy hy vọng kia đang nhìn chằm chằm, cơn tức kia ngay lập tức biến mất.
“Hạ tướng quân! Hạ tướng quân! Ngài không thể vào đi! Chủ tử chúng ta đang ở trong làm chính sự (Hg: chính sự O_O)! Ngài hãy để cho ta thông báo một tiếng trước có được không?”
Đột nhiên, Khánh Minh lớn giọng kêu gào, Tư Đồ Hoàng Vũ mân mím mím môi, nhanh chóng trùm Hạ Ngữ Mạt lại, sau đó ném vào trong góc.
Chỉ nghe “ầm” một tiếng, cánh cửa bị đá văng , mà cách đó không xa Khánh Minh bị đá một cái ngã sấp xuống như chụp ếch, Hạ Cẩm Thần nổi giận đùng đùng chạy vào.
“Vũ! Vì sao ngươi lại gạt ta?! Vì sao ngươi muốn nói mạt nhi đã chết rồi?!”
Hắn tức giận la lên như chó sủa thì tự nhiên lại thấy tình cảnh thực tế.
Bên trong tấm màn trắng, loáng thoáng có thể thấy dưới tấm chăn lộ ra nửa thân hình của Tư Đồ Hoàng Vũ đang đặt trên người một nữ nhân, Tư Đồ Hoàng Vũ ngẩng đầu lên nhìn Hạ Cẩm Thần, trên mặt có chút tức giận tựa hồ như rất không vui khi Hạ Cẩm Thần đến quấy rầy ‘chính sự’ đang dở dang của hắn.
“Hạ tướng quân, ta cùng với tiểu thiếp ta mới nạp vui thích một lát, ngài không phải cũng muốn phụ một chân chứ?”
Tư Đồ Hoàng Vũ nói giống như có chút trêu chọc, nhưng bên trong những chữ đó lại lộ ra một chút địch ý cùng xa cách.
“Thực xin lỗi”, Hạ Cẩm Thần quay đầu, nhưng lại không có ý ly khai: “Mạt nhi ở nơi nào? Có phải là ngươi đã giấu nàng đi?” Hắn tiếp tục truy vấn.
“Hạ tướng quân, Hạ Ngữ Mạt đã chết, là ngài tự mình thấy thi thể nàng, lại chính tay ngài rãi tro cốt của nàng, ta làm sao có thể đem tro cốt đã bị rãi đi của một người mà giấu đi được?”
“Ngươi đừng nghĩ sẽ gạt được ta!”
Hạ Cẩm Thần kích động: “Ta đã thấy nàng !! Ta rõ ràng đã nhìn thấy nàng !!”
“Ngươi đã thấy, vì sao không mang nàng đến đây?”
“Ta đã nắm lấy nàng, nhưng lại để cho nàng chạy mất.”
“Phải không?” Tư Đồ Hoàng Vũ cười nhạo một tiếng: “Theo như ta biết thì Hạ Ngữ Mạt không có võ công, một nữ tử yếu đuối như vậy lại có trốn thoát khỏi tay của đệ nhất đại tướng quân của ta sao?”
“Không, nàng có võ công” Sắc mặt Hạ Cẩm Thần có chút khó coi, nhưng lại lập tức gào thét giận dữ:“Ta thấy nàng ở trong viện của ngươi, chẳng lẽ ngươi có thể nói, cái đó và ngươi một chút quan hệ cũng không có?!”
“Hạ tướng quân, mời ngươi chú ý đến thân phận.” Ánh mắt nguy hiểm Tư Đồ Hoàng Vũ nheo lại. Bất luận thế nào, Tư Đồ Hoàng Vũ cũng là hoàng tử, còn hắn chỉ là thần dân, thân phận chủ tớ vẫn là có sự khác biệt rất lớn.
Thấy sắc mặt Hạ Cẩm Thần khó coi, hắn mới tiếp tục nói: “Cẩm, nếu không có chuyện gì khác mời ngươi rời đi, ta cũng không muốn tiểu mỹ nhân của ta sợ hãi.”
Dứt lời liền phủ lên môi đỏ mọng kiều diễm kia, mãi đến khi tràn đầy nũng nịu , mới khó chịu mà ngẩng đầu lên.
“Tại hạ cáo từ, ngày khác lại đến bái phỏng.”
Rốt cục, Hạ Cẩm Thần hai tay ôm quyền, liền bước ra khỏi cửa.
“Phu quân, hắn đi rồi sao?” Hạ Ngữ Mạt vừa mới được hôn xong, thở hổn hển rồi mới thật cẩn thận hỏi.
Mà lời vừa mới ra khỏi miệng, trong nháy mắt, một thân ảnh liền bay lại, với tốc độ nhanh đến khó tin kéo tấm màn màu trắng kia ra sau đó giật mình dừng lại.
“Nàng, Mạt Nhi?”
Hạ Cẩm Thần nhớ rõ rõ ràng vừa rồi chợt nghe âm thanh của Mạt Nhi, nhưng là nhìn thấy cũng chỉ là cái người tiên nữ với hai gò má đỏ bừng mà vừa rồi từ trong cửa sổ ngã trúng người hắn, Hạ Ngữ Mạt thất kinh đem cả người mình rụt vào trong lòng Tư Đồ Hoàng Vũ, tuy rằng nàng mặc quần áo, nhưng là bị người khác nhìn chăm chú như vậy, nàng vẫn có chút chịu không nổi.
“Hạ! Cẩm! Thần!” Tư Đồ Hoàng Vũ hoàn toàn tức giận .
Hắn nhìn về phía Hạ Cẩm Thần giống như một con sư tử đang dựng toàn bộ lông mao lên .
/200
|