Hạ Ngữ Mạt ngây cả người, lập tức hừ lạnh một tiếng:“Cái này có khả năng nói lên điều gì?!”
“Hồng chí liên tâm, tâm giao hà dĩ, song sinh tử liên, có tử vô tự.” Hắn mị hoặc lẩm bẩm bên tai nàng,“Trừ bỏ ta, không ai có thể khiến nàng mang đứa nhỏ, cho dù là Tư Đồ Hoàng Vũ cũng vĩnh viễn không có khả năng cùng nàng sanh con” (Editor hoàn tòan hok hiểu câu đầu nói gì, có ai giúp với !!!)
Lãnh Diệu Liên ngẩng đầu lạnh lùng cười:“Nàng quên sao, nàng là vị hôn thê của ta a”
Hạ Ngữ Mạt ngây cả người, hắn lại tiếp tục kể rõ:“Từ lúc sinh ra, nàng đã định là tân nương của ta. Mà con của chúng ta sẽ là”
“Chó má!” Hạ Ngữ Mạt hung hăng cắt lời của hắn:“Ai tin ngươi?! Cho dù là thật sự không sinh ra đứa nhỏ thì thế nào? Ta thương hắn! Người ta yêu là Tư Đồ Hoàng Vũ, cho dù cả đời đều sinh không ra đứa nhỏ, ta cũng sẽ không rời khỏi hắn!”
“Nàng nói lại một lần?!”. Con ngươi Lãnh Diệu Liên hiện lên một chút âm u lạnh lẽo.
“Cho dù nói bao nhiêu lần cũng giống nhau! Ta thương hắn! Ta thương hắn! Yêu thật sâu đậm! Cho nên ngươi, hắn, chó má ô”
Hạ Ngữ Mạt đôi môi môi mỏng manh của hắn đoạt lấy, hung hăng hôn lên, mà không chỉ dừng lại trong giới hạn của đôi môi anh đào, hắn hôn lên cả cổ của nàng, một đường đi xuống.
“Không muốn! Không cần! Chết tiệt!! Không cần!”
Hạ Ngữ Mạt hoảng sợ, trừng to mắt, nước mắt chảy ra cũng không có thể ngăn cản động tác hắn bắt đầu xé rách quần áo nàng.
“Không cần!”
Nàng lớn tiếng thét lên.
Đột nhiên, một trận gió lớn ập vào, không, rõ ràng là một đại điểu.
Trên cánh cửa gỗ trực tiếp bị phá thành một cái lỗ, tuy không rõ ràng nhưng còn có thể nhìn ra được đó là hình dạng một con chim.
Nó bay vào trong, sau đó trực tiếp đáp xuống bên giường.
“Chẩm, tránh ra.”
Lãnh Diệu Liên xé lấy tấm chăn, che lại Hạ Ngữ Mạt, không cho hai con mắt của đại điểu thấy dù là nửa phần.
“Cạc cạc.”
Rõ ràng đại điểu đảo cặp mắt trắng dã, cánh lại che lấy nữ tử đang run run hoảng ở phía trước.
Hạ Ngữ Mạt có chút sửng sốt, nàng thật không ngờ này đại điểu hư hỏng thế nhưng lại giúp nàng, mà khiến cho người khác giật mình nhất chính là Lãnh Diệu Liên thế nhưng cũng ngoan ngoãn nghe lời.
“Thực xin lỗi, là ta quá nóng vội .” Hắn mặc quần áo, liền bước về phía cửa, không hề liếc Hạ Ngữ Mạt một cái. Mái tóc đen dài chắn lấy mặt hắn nên không thấy rõ được biểu tình của hắn.
“Nhưng ta sẽ không buông tay nàng, lại càng không để hắn có được nàng. Mà những gì nàng quên mất, ta sẽ từ từ để cho nàng nhớ lại từng thứ, từng thứ một. Kể cả sứ mệnh của nàng, ta cũng sẽ một chút một chút nói cho nàng biết”
Hắn thản nhiên nói sau đó liền biến mất ở cửa.
“Hồng chí liên tâm, tâm giao hà dĩ, song sinh tử liên, có tử vô tự.” Hắn mị hoặc lẩm bẩm bên tai nàng,“Trừ bỏ ta, không ai có thể khiến nàng mang đứa nhỏ, cho dù là Tư Đồ Hoàng Vũ cũng vĩnh viễn không có khả năng cùng nàng sanh con” (Editor hoàn tòan hok hiểu câu đầu nói gì, có ai giúp với !!!)
Lãnh Diệu Liên ngẩng đầu lạnh lùng cười:“Nàng quên sao, nàng là vị hôn thê của ta a”
Hạ Ngữ Mạt ngây cả người, hắn lại tiếp tục kể rõ:“Từ lúc sinh ra, nàng đã định là tân nương của ta. Mà con của chúng ta sẽ là”
“Chó má!” Hạ Ngữ Mạt hung hăng cắt lời của hắn:“Ai tin ngươi?! Cho dù là thật sự không sinh ra đứa nhỏ thì thế nào? Ta thương hắn! Người ta yêu là Tư Đồ Hoàng Vũ, cho dù cả đời đều sinh không ra đứa nhỏ, ta cũng sẽ không rời khỏi hắn!”
“Nàng nói lại một lần?!”. Con ngươi Lãnh Diệu Liên hiện lên một chút âm u lạnh lẽo.
“Cho dù nói bao nhiêu lần cũng giống nhau! Ta thương hắn! Ta thương hắn! Yêu thật sâu đậm! Cho nên ngươi, hắn, chó má ô”
Hạ Ngữ Mạt đôi môi môi mỏng manh của hắn đoạt lấy, hung hăng hôn lên, mà không chỉ dừng lại trong giới hạn của đôi môi anh đào, hắn hôn lên cả cổ của nàng, một đường đi xuống.
“Không muốn! Không cần! Chết tiệt!! Không cần!”
Hạ Ngữ Mạt hoảng sợ, trừng to mắt, nước mắt chảy ra cũng không có thể ngăn cản động tác hắn bắt đầu xé rách quần áo nàng.
“Không cần!”
Nàng lớn tiếng thét lên.
Đột nhiên, một trận gió lớn ập vào, không, rõ ràng là một đại điểu.
Trên cánh cửa gỗ trực tiếp bị phá thành một cái lỗ, tuy không rõ ràng nhưng còn có thể nhìn ra được đó là hình dạng một con chim.
Nó bay vào trong, sau đó trực tiếp đáp xuống bên giường.
“Chẩm, tránh ra.”
Lãnh Diệu Liên xé lấy tấm chăn, che lại Hạ Ngữ Mạt, không cho hai con mắt của đại điểu thấy dù là nửa phần.
“Cạc cạc.”
Rõ ràng đại điểu đảo cặp mắt trắng dã, cánh lại che lấy nữ tử đang run run hoảng ở phía trước.
Hạ Ngữ Mạt có chút sửng sốt, nàng thật không ngờ này đại điểu hư hỏng thế nhưng lại giúp nàng, mà khiến cho người khác giật mình nhất chính là Lãnh Diệu Liên thế nhưng cũng ngoan ngoãn nghe lời.
“Thực xin lỗi, là ta quá nóng vội .” Hắn mặc quần áo, liền bước về phía cửa, không hề liếc Hạ Ngữ Mạt một cái. Mái tóc đen dài chắn lấy mặt hắn nên không thấy rõ được biểu tình của hắn.
“Nhưng ta sẽ không buông tay nàng, lại càng không để hắn có được nàng. Mà những gì nàng quên mất, ta sẽ từ từ để cho nàng nhớ lại từng thứ, từng thứ một. Kể cả sứ mệnh của nàng, ta cũng sẽ một chút một chút nói cho nàng biết”
Hắn thản nhiên nói sau đó liền biến mất ở cửa.
/200
|