“Thẩm Kì Kì, tối hôm nay về nhà ăn cơm.”
“Á, công ty bọn con......”
“Nếu tối hôm nay cô không về, thì sau này cũng không cần về nữa!” Cạch! Dập máy.
Tay Kì Kì cầm điện thoại, chỉ có ngàn lệ rơi.
“Kỳ quái, cậu cũng đã lâu không về nhà rồi, sao không nghĩ mà về đi?” Minh Tú ở đối diện hỏi cô.
Kì Kì nhẫn nhịn, nhưng chung quy là không nhịn được.
“Mẹ tớ gần đây lại bắt được một con!”
“Mẹ cậu suốt ngày đi bắt, cũng đâu phải chỉ có một con.” Minh Tú biết rõ tình huống gia đình của cô.
“Con này bà nuôi trong nhà.” Kì Kì rưng rưng đau thương kể lại.
Minh Tú choáng váng.
“Ơ, bác ấy khi không lại đi nuôi trong nhà làm gì?” Cô cẩn thận hỏi.
“Bởi vì mẹ tớ nói, con này thời cơ chưa tới, tâm nguyện lỗi, nếu ép buộc siêu độ, sẽ tổn hại tới nguyên linh của nó, nhưng lúc còn sống bản tính nó không tệ, cũng không phải ác linh, cho nếu không cần thiết, mẹ tớ không hi vọng sử dụng tới bước đó.” Cho nên cũng chỉ đành nuôi ở nhà, chờ thời cơ chín muồi.
Tất nhiên cô cũng biết, quê nhà mình ở khu Đại Đài Bắc, thân là con gái một cô còn muốn thuê nhà ở bên ngoài như vậy là có chút bất hiếu. Trên danh nghĩa là từ Tân Điếm (một thành phố ở Đài Loan) tới trung tâm Đài Bắc cần rất nhiều thời gian, mỗi ngày đi về tốn mất mấy tiếng đồng hồ, cô thuê một căn hộ nhỏ ở gần công ty có vẻ tiện hơn.
Thật ra, cô căn bản chính là đề phòng tình huống như ngày hôm nay xảy ra, nếu có thể không về nhà thì đương nhiên sẽ tận lực không về.
Minh Tú yên lặng nhìn cô một cái, cuối cùng thở một hơi thật dài, có cảm giác muốn phát tiết.
“Kì Kì à, sao mẹ cậu quan tâm tới quỷ còn hơn cả cậu vậy?”
“......” Ai đó bị một đao đâm trúng tim, chỉ có thể im lặng rỉ máu.
Đúng vậy, đó chính là nhà cô, một gia đình có linh lực.
Thật ra cũng không phải cả nhà, chỉ có dòng họ bên mẹ của cô mà thôi.
Chuyện này liên quan đến một thế hệ tổ tiên mấy trăm mấy ngàn năm trước không biết tới kia. Tóm lại vị tổ tiên kia là vu y chính nghĩa đứng bên cạnh nữ thần mặt trăng, bị một vu y tà ác hãm hại.
Vu y tà ác kia trước khi chết hạ một lời nguyền, rủa tổ tiên của cô từ nay về sau tuyệt hậu. Lúc ấy bản thân bị trọng thương, mạng nữ tổ tiên không giữ được lâu nữa, trút một hơi cuối cùng tận lực hóa giải, tuy không thể hóa giải toàn bộ, nhưng cái gọi là tuyệt hậu, chính là không thể sinh được con trai, không có người truyền hương khói, nhưng ít nhất không tuyệt tử tuyệt tôn.
Vì thế, từ thời khắc kia bắt đầu, phàm là người có huyết thống của nhà các cô đều sẽ chỉ nhất mạch đơn truyền, hơn nữa chỉ sinh con gái.
Nhưng mà, tuy hương khói bị chặt đứt, nhưng thể chất linh lực cường đại lại không thế, theo từng đời các nữ tổ tiên của Kì Kì truyền thừa xuống.
Theo thời gian trôi qua, linh lực không những không yếu bớt, ngược lại càng ngày càng mạnh. Đến đời mẹ Kì Kì đây, linh lực đã đạt tới cảnh giới trước sau không bao giờ có được. Lúc trước khi mẹ cô sinh con, toàn bộ nhóm thân thích đều hưng phấn mà đoán rằng linh lực con gái mẹ cô sẽ rất cao.
Sau đó cô được sinh ra.
Sau đó mẹ cô trầm mặc.
Sau đó đám đông vây xem cũng bình tĩnh tản đi.
Kì Kì là một Muggle*!
*fan Harry Porter điểm danh nhá :v
Mẹ đại nhân hoàn toàn không ngờ, truyền thừa nhiều năm thế nhưng lại cắt đứt trên tay con gái mình, thế này đối với tổ tiên thật quá có lỗi rồi!
Mới đầu bà vẫn không tin, nghĩ rằng, có lẽ con gái còn quá nhỏ, linh thức chưa mở, vì thế tìm rất nhiều phương thức mở “Tâm nhãn” thay con gái. Cuối cùng tâm nhãn của con gái không mở, ngược lại cổ họng với mắt toàn bộ mở ra.
Bởi vì dược tro bùa chú thật sự quá khó nuốt!
Mà điều khiến mẹ đại nhân thật sự nản lòng thoái chí chính là, bà rốt cục phát hiện ra một chuyện --
Kì Kì sợ quỷ.
Đúng vậy, gia tộc linh lực truyền thừa ngàn năm không những sinh ra một nữ Muggle, mà nó còn sợ quỷ! Đây rốt cục là oan nghiệt thế nào chứ!
Mẹ chịu đả kích lớn, Kì Kì cũng thuận lợi bị người trong gia tộc in lên phong hào “một thế hệ tội nhân”, từ đó về sau không thể chuyển người; Mỗi năm khi những người phụ nữ trong gia tộc tụ hội, từng ánh mắt thổi tới ngoại trừ vô cùng đau đớn, thì chính là đau đầu nhức óc.
Cho nên Kì Kì biến thành cô gái hoàn toàn không có tự tin vào chính mình, thật sự không phải không có nguyên nhân, gia tộc của cô chiếm đại đa số trong đó.
“Thật ra, tớ cũng rất muốn không sợ quỷ mà!” Kì Kì mặt đưa đám nói, “Nhưng mà cậu có biết, thời điểm nửa đêm vừa đi toilet xong đang muốn rửa tay, đột nhiên có một cái khăn mặt sau lưng cậu thổi qua thổi lại có bao nhiêu đáng sợ không hả?”
Minh Tú ở trong đầu tưởng tượng một chút lời của cô, không khỏi rùng mình một cái.
“Được rồi được rồi! Cậu thắng.”
“Minh Tú, Minh Tú, bằng không tối nay cậu cùng tớ về đi!” Hai mắt Kì Kì sáng rực.
“Không không không, ngài cứ chậm rãi dùng.”
“Minh Tú, đến đi đến đi.”
“Không không không, ngài cũng không cần khách khí với tôi đâu.”
“Vô tình vô nghĩa! Là ai hai ngày trước còn ầm ỹ muốn cùng tớ về thăm nhà chứ?”
Cuối cùng cô rốt cục không thể thuyết phục được Minh Tú cùng nhảy vào biển khổ
Sau khi tan tầm, Kì Kì dùng hết những tuyến đường cô biết ngồi xe buýt để mất nhiều thời gian về nhà nhất, dù thế nào hôm nay cũng phải ngủ ở nhà, đương nhiên là càng về trễ càng tốt.
Nhưng dù kéo dài thế nào, lúc về tới nhà cũng vẫn chưa đến tám giờ.
Kì Kì thở dài, lấy chìa khóa mở cửa.
Nhà bọn họ là một căn nhà cũ hai tầng. Không biết có phải do tâm lý hay không, hôm nay lúc vào cửa đột nhiên rùng mình, còn có một loại cảm giác chẳng lành.
Rõ ràng tất cả đèn trong phòng đều sáng, cha ngồi ở phòng khách xem báo, mẹ đang ở phòng bếp lách cách lạch cạch chuẩn bị, trong nhà cũng không phải không có khí khói lửa cùng nhân khí, nhưng mà Kì Kì cứ cảm thấy trong ngực có một cảm giác lạnh lẽo.
“A, Kì Kì, con đã về rồi?” Cha vui tươi hớn hở vẫy tay với con gái. “Đến đến đến, lại đây
nói chuyện với ba nào.”
Chiều cao cha Thẩm không khác mấy so với con gái, một quả đầu đã dần dần tỏa sáng (hói), bụng hơi tròn, có vóc người của một người đàn ông trung niên phổ biến. Ông thoạt nhìn tựa như bất kì ông Vương bán mì bình thường ở đầu đường, trên thực tế nghề của ông cũng không khác là mấy, chính là mở một cửa hàng kim khí.
Mỗi lần Kì Kì đi cùng cha, rất nhiều người kinh ngạc cô yêu kiều như vậy cùng cha Thẩm bình thường trung hậu là cha và con gái.
Kì Kì trước tiên cẩn thận liếc liếc vào phòng bếp, bên trong tiếng nồi bát hình như dừng lại một chút. Chỉ chốc lát sau, lách cách lào rào, biến thành tiếng lớn hơn.
Kì Kì hơi co rụt lại, trên mặt xuất hiện vẻ buồn bực, cha vỗ vỗ tay cô, tốt tính cười an ủi.
“Đừng thấy mẹ con như vậy, con lâu rồi không có về, bà ấy thật ra rất nhớ con đó.” Cha để báo xuống bàn trà, nghiêng người rót ly trà cho con gái.
Ừ, quả thật lâu rồi không về nhà.
Rõ ràng trong nhà sắp xếp không khác mấy so với trước kia, nhưng không biết làm sao hôm nay cảm thấy trước ngực đặc biệt tê dại.
Ngoại trừ một chút pháp khí của mẹ ở bên ngoài, trong nhà chỉ có gia cụ cần thiết, không có nhiều đồ trang trí lắm, hoàn toàn thể hiện ra thiên tính mộc mạc của hai vợ chồng. Chính giữa phòng khách là một tổ ba, hai, một sô pha da thật, mặt trên của ti vi bày mấy bức ảnh gia đình, mấy bồn hoa tươi được đặt trên tủ bàn trà, cả một nhà hoàn toàn đi theo con đường thực tế.
Con quỷ kia rốt cuộc nuôi ở đâu vậy......
“Đã về rồi còn không lên thắp nén hương cho bà tổ đi!” Trong phòng bếp bay ra tiếng gầm giận dữ.
“Đi đi đi.” Cha vỗ vỗ đầu gối cô.
“Vâng.”
Kì Kì ủy khuất đứng lên, đi đến bàn thờ thắp hương. Trong lúc không ngờ, liếc thấy một cái bình nhỏ bên dưới bàn thờ, cô ngay lập tức nhận ra đó là cái gì.
Mẹ của tôi ơi! Sao lại nuôi ở trong này? Tốt xấu gì cũng nên tìm cái góc tầm thường dưới giường mà giấu chứ!
Nó hiện tại đang đợi trong bình, hay là đi ra rồi?
Tuy cô tin tưởng với công lực của mẹ, con quỷ này tuyệt đối không qua được pháp giới ra khỏi nhà, nhưng mà...... Nhưng mà cô hiện giờ đang ở trong nhà mà!
“Bà tổ tha thứ cho con, con thật sự rất sợ......” Tay Kì Kì run rẩy thắp hương xong, vẻ mặt vặn vẹo chạy như bay về bên cạnh cha.
Ba Thẩm lại vỗ vỗ con gái. Ông đương nhiên biết con gái sợ cái gì.
Tìm đề tài dời sự chú ý của con gái đi là được.
“Kì Kì, hôm nay con trai bác Vương sẽ tới nhà chúng ta ăn cơm.”
“Bác Vương? Bọn họ hiện giờ không phải đang ở Đài Nam sao ạ?”
Chiêu này quả nhiên hữu dụng, hoặc cũng có thể nói cô nàng Kì Kì này chính là người không có tâm nhãn như vậy đó.
Bác Vương là đồng nghiệp trước kia tham gia quân ngũ của ba, hai người có mấy chục năm giao tình, mới trước đây hai nhà còn thường xuyên qua lại với nhau. Chỉ là thời điểm Kì Kì hơn 6 tuổi, một nhà bác Vương liền chuyển đến Đài Nam, sau đó ba và bác ấy đều liên lạc qua điện thoại, thỉnh thoảng ăn tết nghỉ lễ, cha mẹ cô xuống Nam bộ chơi, sẽ tới thăm hỏi một chút. Cho nên lại nói, giữa người lớn liên lạc với nhau vẫn rất thân thiết, nhưng Kì Kì thế hệ thứ hai liền không có cơ hội tiếp xúc qua lại rồi.
“Con trai thứ hai của bác Vương tự mình lên Đài Bắc làm việc, nhà chúng ta trước đó không phải có chút vấn đề về vay mượn tiền sao? May mắn cậu ấy ở giới ngân hàng có người quen, giúp chúng ta giải quyết rồi. Cho nên mẹ con với ba đã nghĩ, gọi cậu ấy tới ăn bữa cơm gia đình, bồi bổ cho cậu ấy. Mấy người trẻ tuổi các con tự ăn ở ngoài, ăn uống thất thường, có thể bổ bao nhiêu liền bổ bấy nhiêu.”
Chỉ có vậy thôi sao? Kì Kì nghi ngờ nhìn ông. Thấy ba mặt cười hớ hớ, hừ, chắc chắn có âm mưu.
Linh linh linh linh – tiếng chuông cửa vang lên.
“Ai nha, nhất định là người đến, Kì Kì nhanh đi mở cửa!” Ba Thẩm thực vui vẻ.
“Vâng.”
Kéo cửa phòng khách ra, đi qua cái vườn nhỏ chỉ rộng có ba bước, Kì Kì nhân cơ hít một ngụm khí đêm mát mẻ, không hiểu được thừa dịp bây giờ tông cửa xông ra ngoài có thể bị mẹ đuổi giết quay lại hay không.
“Chào mừng đến......” Cô treo lên nụ cười chuyên nghiệp.
Cứng đờ.
Âm Nhạc đứng ở ngoài cửa, liếc nhìn cô một cái thật sâu.
Trước tiên, cô cấp tốc ở trong đầu lọc qua một lần hôm nay ở công ty đã làm sai cái gì, thế nên Âm đại nhân mới một đường đuổi giết đến tận nhà cô như vậy.
“Ai, A Nhạc, vào đi vào đi, sao lại đứng ngoài cửa thế?” Ba Thẩm nhiệt tình một đường đi ra tiếp đón.
A...... A Nhạc?
Âm đại nhân không để ý tới đống gạch đang đứng chắn đường, tự mình vòng qua cô đi vào trong.
“Bác Thẩm.” Giọng nói trầm thấp cực kì có lễ.
“Cháu nhìn cháu kìa, lại gầy đi rồi. Chú đã nói đám trẻ tuổi các cháu một mình ở ngoài, nhất định không tự biết chăm sóc bản thân mà.”
Kì Kì trợn mắt há hốc mồm, nhìn bóng dáng hai người đàn ông biến mất sau cánh cửa.
Vì sao? Vì sao? Vì sao? Vì sao “Âm” Nhạc lại là con trai bác “Vương”? Mẹ Vương của anh......?
Cô con gái bị đánh cho choáng váng mặt mày, hoàn toàn không dám truy cứu bí mật gia tộc nhà người ta, sắc mặt trắng bệch bay vào phòng khách, lập tức chọn cái vị trí xa nhất ngồi xuống.
Chẳng qua có xa nữa thì vẫn là hai người ngồi chung cái ghế sô pha, bởi vì ghế đơn đã bị Âm đại nhân chiếm mất rồi. Hai tay cô ôm chặt ly trà, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, đầu không dám ngẩng lên dù chỉ một chút.
“Bác giới thiệu một chút, đây là Kì Kì con gái bác. Kì Kì, đây là anh A Nhạc của bác Vương con, mới trước đây con còn cùng cậu ấy chơi đùa đó.”
Anh A Nhạc...... Cả người cô run lên.
Ba, cầu xin ba đừng dùng giọng điệu nhiệt tình như vậy, có chết con cũng không dám gọi Âm đại nhân là “A Nhạc”, chứ đừng nói đến “anh*”!
*nguyên gốc là ca ca
“A...... Âm...... Ờ..... Khụ...... Xin chào.” Kì Kì không dám ngẩng đầu.
“A Nhạc, cháu đã đến rồi.” Một giọng nói u lãnh dễ nghe giải cứu cô con gái đang rơi vào khốn cảnh.
Kì Kì nhẹ nhàng thở ra.
Nữ chủ nhân nhà họ Thẩm xuất hiện.
Âm Nhạc đưa mắt nhìn về phía vợ của thế bá*, thần sắc khẽ động.
*đại khái là bạn cùng thời tầm tuổi với cha chú, mình kh biết chuyển thế nào nên giữ nguyên :q
Mặc kệ là ai từng gặp qua mẹ cô, phản ứng đầu tiên đều giống nhau.
Về mẹ của cô, là như vậy, ngoại trừ Kì Kì là Muggle đây, phụ nữ gia tộc cô đều đi theo con đường u ám, rất có phong thái nữ quỷ. Nhưng nữ quỷ và “Tư tư”* giống nhau, không chỉ có một loại, thậm chí còn nhiều loại hơn so với “Tư tư”.
*斯斯 từ này mình tìm không ra, ai biết chỉ nhé
Có kiểu hình nữ quỷ âm trầm rét lạnh, có kiểu hình thê lương hung thần, có kiểu xương cốt không đầy đủ, cũng có kiểu hình Nhiếp Tiểu Thiến*.
*Là nhân vật trong Thiến nữ u hồn được thực hiện dựa theo một câu truyện ngắn vào đời nhà Thanh trong bộ truyện Liêu trai chí dị của Bồ Tùng Linh.
Nhân vật chính của câu truyện, Ninh Thái Thần là một anh chàng chất phác, tốt bụng, và hiền lành, chuyên đi khắp nơi thu thuế các cửa tiệm. Một lần làm việc, hoàn cảnh đưa đẩy anh phải tới trọ qua đêm ở Nam Nhược Tự - ngôi chùa nổi tiếng với dân trong vùng vì đã có nhiều người mất mạng bởi ma quỷ tại đó. Ninh Thái Thần đến đây và gặp một cô gái xinh đẹp tên Nhiếp Tiểu Thiến - thực chất là một hồn ma chưa thể siêu thoát. Trải qua nhiều chuyện, họ nảy sinh tình cảm với nhau. Sau khi biết Tiểu Thiến là ma, cùng với sự giúp đỡ của vị pháp sư tài ba Yến Xích Hà (Ngọ Mã), Ninh Thái Thần tìm cách giúp Nhiếp Tiểu Thiến được siêu thoát...
Mẹ cô chính là một Niếp Tiểu Thiến.
Mẹ Thẩm tuổi đã quá bốn mươi, hoàn toàn không nhìn ra được tuổi thật. Làn da của bà tinh xảo không có một chút nếp nhăn, trong mái tóc đen dày không hề nhiễm sương trắng (chỉ tóc bạc), dáng người cao duyên dáng được bọc trong chiếc váy dài màu trắng gạo – Vị mỹ nữ này mà đứng cùng một chỗ với con gái, sẽ bị nghĩ nhầm thành chị gái xinh đẹp kinh người của cô.
Tuyệt lệ. Kì ảo. Trong trẻo nhưng lạnh lùng. Một thân tái nhợt lạnh nhạt, nhưng lại là đồ trang sức tốt nhất của bà.
Đừng quên Kì Kì có thể lớn lên xinh đẹp như vậy, tuyệt đối không phải không có nguyên nhân.
Tuyệt sắc nhân gian như thế, dù sao cũng hiếm thấy. Hơn nữa một tuyệt sắc nhân gian sánh đôi với một bác trai trung niên hàm hậu, lại càng hiếm thấy.
Khiến mẹ Thẩm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép chính là, vẻ ngoài của con gái tuyệt sắc nhân gian giống mình, nhưng bên trong lại giống ba già hàm hậu của cô.
Chẳng qua Âm đại nhân không hổ là Âm đại nhân, vẻ mặt điều chỉnh một cái, lập tức như thường, chủ động đứng lên chào hỏi trưởng bối.
“Bác gái Thẩm, thật ngại, gần đây trong công ty tương đối bận rộn, cháu tới muộn một chút.”
Cô gái bên cạnh làm cùng công ty với anh, mồ hôi đã sớm chảy ròng ròng từ nửa tiếng trước.
“Đến là tốt rồi.” Bước chân Niếp Tiểu Thiến đạp nhẹ đến không giống người, bay tới trước mặt anh.
Dạo một vòng quanh chàng thanh niên, xoa bóp bờ vai anh, cầm tay cùng khuỷu tay, đánh giá khí sắc cùng vẻ mặt một chút, rốt cục vừa lòng gật gật đầu.
“Gầy một chút, nhưng khí sắc không tệ.” Nói xong liếc con gái một cái.
Bởi vì tầm mắt của bà rất rõ ràng, Âm đại nhân cũng cứ vậy mà nhìn theo, sau đó Kì Kì khó hiểu tựa như con kiến bị đặt dưới kính hiển vi, lại rơi vào thác mồ hôi lần nữa.
Đại nhân, ngài đừng nhìn tôi, tôi đến sớm hơn so với anh là bởi vì tôi chỉ là cái đinh ốc nhỏ tầm thường, anh là nhân vật siêu cấp lớn, hai chúng ta không thể so sánh được.
“Dạ, dạ, khí sắc không tệ, khí sắc không tệ.” Cô chỉ dám phụ họa.
“Hừ.” Niếp Tiểu Thiến quay đầu hòa nhã nói: “Cháu cứ ngồi đi, bác xào chút rau nữa là xong rồi. Con nhóc chết tiệt kia còn không vào giúp đỡ đi mà còn ngồi kia!”
Từ mở đầu dịu dàng đến cay cú đằng sau thay đổi rất tự nhiên, không có chút vết hở.
“Được! Con đến đây.” Lần đầu tiên Kì Kì nghĩ đến chuyện giúp đỡ.
Vừa tiến vào phòng bếp, cô lập tức khẩn cấp hỏi: “Mẹ, sao lại thế này? Bác Vương sao lại có con trai họ Âm?”
Họ Âm ở Đài Loan không tới vài người, nếu biết sớm hôm nay có khách hơn nữa còn là họ Âm, thì dù có bị đánh chết cô cũng sẽ không về.
“Nhà mẹ đẻ dì Vương của con họ Âm, con trai thứ hai theo họ mẹ. Rửa rau!” Niếp Tiểu Thiến quăng một bó rau chân vịt cho cô, quay đầu chiên cá.
“Mẹ, sao mẹ không nói sớm trước cho con? Mẹ biết anh ta là ai không?” Kì Kì thở phì phì tay mở vòi nước.
“Không phải là đầu lĩnh công ty con hay sao?”
Niếp Tiểu Thiến đứng vững không sợ hãi lại lần nữa khiến cô chấn động ngã trái ngã phải.
“Hóa ra mẹ biết! Vậy sao trong điện thoại mẹ không đánh tiếng trước?”
“Đánh tiếng cái đầu con ấy! Đánh tiếng con sẽ về sao?” Niếp Tiểu Thiến tức giận giơ tay gõ đầu cô một cái.
Bình tĩnh nói chuyện, làm gì phải động tay động chân thế? Cô liếc liếc phía bên ngoài, cố gắng đè thấp tiếng nói, để tránh bị người trong phòng khách nghe thấy.
“Sao con nhất định phải về? Con không về hai người không thể mời anh ta sao?”
“Cái đồ ngốc này! Tôi và ba cô là vì ai chứ hả?” Giọng Niếp Tiểu Thiến toàn bộ mở ra, dáng vẻ muốn chặt cô cho vào đồ ăn. “Cô từ nhỏ vừa ngốc vừa đần vừa không thông minh cũng không cơ trí, đọc sách nửa vời, công tác nửa vời, yêu đương kết giao bạn trai cũng nửa vời, muốn cô tu hành học bản lĩnh chả khác gì muốn cái mạng cô cả, cô định tính thế nào? Cả đời không lấy chồng muốn dựa vào ba cô và tôi nuôi à? Nói cho cùng tôi sinh cho cô cái vỏ ngoài cũng không tính là quá kém, cô đêm nay ra ngoài liền thượng người ngoài kia cho tôi, sang năm tôi muốn ôm cháu –”
Cháu cháu cháu cháu cháu……
Câu trả lời phảng phất lượn lờ giữa trời đất, bên trong ngoài cửa nhất thời im lặng.
Kì Kì hóa đá tại chỗ.
Mẹ, mẹ có thể nhỏ giọng một chút được không……
Hóa ra…… Hóa ra đây là dự cảm xấu của cô ngày hôm nay……
“A.” Sau một lúc lâu, một tiếng cười nhẹ từ bên ngoài vang lên.
“Aha ha ha, phụ nữ chính là thích nói chuyện phiếm.” Ba Thẩm pha trò theo.
Kì Kì ngay cả tâm tư muốn chết cũng có rồi.
Mình không muốn đi ra ngoài…… Mình không muốn đi ra ngoài……
“Đi ra ăn cơm!” Niếp Tiểu Thiến bỗng nặng nề đi ra.
Một bữa cơm này, Kì Kì ăn không thấy vị gì cả.
Cuộc đời cô có hai đại khắc tinh, ở nhà là mẹ, ở công ty là Âm đại nhân. Nay hai đại khắc tinh thế nhưng tề tụ một chỗ! Trời cao bất nhân, không còn gì có thể vượt qua nữa rồi.
Trong bữa cơm đầu cô không dám ngẩng lên, trên thực tế, từ thời khắc Âm đại nhân vào cửa kia, ánh mắt của cô liền không dám rơi trên người anh.
Ăn xong cơm, ba Thẩm buông bát đũa, đề nghị pha trà nói chuyện phiếm.
Trời ạ, ba già à, đừng có pha, mau để anh ta đi thôi!
“Đi dạo chợ đêm.” Niếp Tiểu Thiến đột nhiên hạ ý chỉ.
“Cũng tốt cũng tốt, mọi người cùng đi dạo chợ đêm.” Ông Thẩm ba phải liền muốn đứng lên rồi.
“Ông ngồi xuống!” Niếp Tiểu Thiến lành lạnh nhìn thẳng con gái. “Kì Kì, cùng A Nhạc đi dạo, chợ, đêm.”
Kì Kì đang thu bát tay chợt run lên, thiếu chút nữa làm rơi đống bát chén.
Mẹ, tú bà thanh lâu bán hoa khôi tốt xấu gì cũng phải đấu giá trước chứ!
Ba Thẩm đồng tình liếc con gái một cái.
“Mẹ, hiện giờ không thịnh hành cái này nữa rồi.” Cô nhỏ giọng than thở với mẹ.
“Vậy sao?”
Cô lập tức trả lời, “Đương nhiên…… phải……”
Chờ một chút, giọng nói nhàn nhạt kia rất quen, không giống của mẹ cô……
Kì Kì vừa nhấc mắt, liền đụng phải tròng mắt đen của Âm đại nhân.
Anh ta mặc màu lam nhìn thật đẹp.
Suy nghĩ đầu tiên trong đầu lại là cái này.
Áo khoác tây trang của anh vừa vào cửa liền đã cởi ra, trên người là chiếc áo sơ mi màu lam đường vân đơn giản, caravat màu lam đậm được nới lỏng treo trên cổ, hai cúc áo được cởi lộ ra màu da nâu nhạt.
Âm Nhạc không phải là người đàn ông quá tuấn mĩ, nhưng cũng là người dễ nhìn.
Anh hơn người ở chỗ khí chất. Anh không có hơi thở của loại người nói năng ngọt xớt trong thương trường, thậm chí cả nhuệ khí bình thường lúc ở công ty, lúc này cũng thu lại, thoạt nhìn tựa như chàng trai trẻ tuổi ngoan ngoãn lễ độ. Kỳ thật, thật sự hấp dẫn người……
A a a a – cô vậy mà lại mơ mộng về Âm đại nhân, nhất định sẽ bị thiên lôi đánh đó!
“Con, con đi rửa chén!” Màu đỏ xông lên má ngọc, cô quay đầu chạy tới phòng bếp trốn.
“Đi, dạo, chợ, đêm!”
“Con mới……” Chờ một chút! Đây không phải cơ hội để trốn sao?
Chủ đề bất ngờ chuyển tiếp, Kì Kì quay đầu thành khẩn nhìn Âm Nhạc, “Tôi mới muốn hỏi đây! Âm đại nhân, mời anh cùng…… Không, xin cho tôi có vinh hạnh đi dạo chợ đêm cùng anh.”
Mắt cô lóng lánh ánh nước, cố gắng truyền đạt khát cầu của mình với anh: Làm ơn cứu tôi ra khỏi gian quỷ ốc này, tôi không muốn ngủ ở đây!
Con ngươi đen của Âm Nhạc chợt lóe, ngay khi cô nghĩ anh muốn từ chối, “Chàng trai trẻ tuổi ngoan ngoãn lễ độ” hơi gật đầu một cái với vợ chồng họ Thẩm.
“Vậy, bác trai bác gái, cháu đi chợ đêm cùng Kì Kì một chút.”
Trời xanh rốt cục có mắt. Kì Kì hai tay khép lại rưng rưng.
※ ※ ※
Tự do rồi! Thoát khỏi biển lửa rồi!
Kế tiếp phải nghĩ, thoát khỏi người bên cạnh như thế nào.
Kì Kì trong lòng lo sợ, đi cùng anh trong ngõ nhỏ yên tĩnh. Qua hai chỗ ngoặt nữa liền tới đường lớn, nơi đó mới có chợ đêm. Nhưng cô muốn đến đường lớn rồi, hai người liền mỗi người một ngả, rồi cô tự về chỗ phòng thuê ngủ cơ.
Thử vài lần, cũng chưa dám mở miệng, người đàn ông bên cạnh tinh thần trầm lắng, không biết suy nghĩ cái gì.
“Hóa ra, cô chính là cô con gái ‘vừa ngốc vừa đần lại không có tiền đồ ngay cả bạn trai cũng không kết giao nổi tương lai không biết nên làm thế nào’ kia.” Quản lý đại nhân thản nhiên ra tiếng.
…… Mẹ, con thật sự có nhiều ưu điểm vậy sao?
“Ý, cho nên ngay từ đầu quản lý không biết tôi là con gái nhà này sao?” Cô đột nhiên lĩnh ngộ.
Âm Nhạc liếc cô một cái, ánh mắt nhạt nhẽo khiến cô không giải thích được, nhưng mà Kì Kì đoán rằng, có lẽ không ngoài ý tứ “tôi cũng lười phải biết đến”.
Đừng quên, đây là người đàn ông ghét nhất kẻ đi cửa sau. Kì Kì ở trong lòng không ngừng cảnh giác bản thân. Tự rút phần mình thôi!
“Vậy, quản lý……”
“Khó trách.”
Câu tạm biệt còn chưa nói hết, một câu ngắn gọn của anh lại bay ra.
“Khó trách cái gì?” Kì Kì thật cẩn thận nói tiếp.
“Khó trách cô luôn có cái vẻ chim sợ cành cong.” Hóa ra là do bị mẹ áp.
“Chính là vậy sao?” Trong lòng Kì Kì nhất thời hiểu ra, “Quản lý, chúng ta giao hẹn một chút, tương lai khi chúng ta làm ba làm mẹ, trăm ngàn lần không được đối xử với bọn nhỏ như vậy nhé.”
“……”
“A! Tôi là nói, sau khi chúng ta đều tự làm ba mẹ, chứ không phải là chúng ta cùng nhau làm ba mẹ…… chính là, anh làm ba mà tôi làm mẹ, không phải…… Tóm lại chính là đều tự sinh con đều tự làm ba mẹ, không phải hai chúng ta cùng nhau làm ba mẹ đứa nhỏ! Anh anh anh hiểu được ý của tôi đi?”
“Không rõ.” Anh nói dứt khoát.
Quản lý anh không cần đùa tôi đâu……
Âm Nhạc nhìn khuôn mặt xinh đẹp khóc không ra nước mắt của cô, bỗng nhiên có cảm giác muốn cười.
Thật sự là một cô gái đầy mâu thuẫn.
Cô giống như cái hộp đồ chơi dọa người* vậy, bên ngoài được bọc rất đẹp, khiến người ta nghĩ rằng bên trong sẽ là một vật đáng giá, không nghĩ tới đến khi mở ra chỉ là cái đinh ốc mười đồng tiền. Cũng giống như đi cửa hàng bánh mua bánh ngọt, kết quả sau khi hưng phấn mở ra chiếc hộp được bọc đẹp đẽ, bên trong chỉ là chiếc bánh trứng năm đồng tiền.
*cái hộp mở ra là có mặt hề hay mặt quỷ nảy ra dọa người
Tóm lại chính là trong ngoài nghiêm trọng không đồng nhất, nhận thức không hòa hợp.
“Được.” Anh đột nhiên mở miệng.
“A?”
“Tương lai chúng ta làm cha mẹ, tôi nhất định sẽ không đối xử với đứa nhỏ như vậy.” Anh từ từ nói.
“…… À.”
Là câu mở đầu của cô, vì sao cùng bị anh nói ra, cảm giác lại kì quái như vậy?
※ ※ ※
“Kì Kì, Kì Kì.”
Sáng sớm hôm sau, hai biên tập nhỏ đều tới đi làm, thời gian làm việc còn chưa tới, Minh Tú đã kích động gọi cô.
“Sao vậy?” Kì Kì tối hôm qua ngủ cực kì không an ổn nâng lên đôi mắt gấu mèo.
“Tớ vừa nghĩ đến, bốn cái giả thiết lần trước của tớ cậu nói đều bị phá giải, nhưng mà vẫn còn có một cái, vẫn có thể khiến cậu và vai nam chính ngày đêm ở chung nước chảy thành sông, từ đó về sau kết thành một đoạn lương duyên.”
“Cậu còn chưa buông tha cho tớ sao?” Đầu Kì Kì đè lên mặt bàn, lơ mơ nói: “Nói đi.”
“Chính là vầy, bởi vì nhân sự thời vật nào đó trùng hợp, cậu phát hiện hóa ra nhà Âm đại nhân với nhà cậu mấy đời thân nhau, sau đó nhé, anh ta sẽ được ba mẹ cậu mời tới ăn cơm. Thông thường ấy, cơm nước xong còn có thể đi dạo chợ đêm gì đó. Vì thế à, cậu và anh ta liền thiên lôi đụng địa hỏa, càng không thể vãn hồi, từ đó ngày đêm ở chung nước chảy thành sông, về sau kết thành một đoạn lương duyên!”
Nửa ngày sau, cái đầu nằm trên bàn kia không nhúc nhích. Minh Tú mất mặt bĩu môi. Được rồi được rồi! Có lẽ giả thiết này có chút tầm thường, cô tìm cái khác là được chứ gì.
Đột nhiên, cái đầu kia nâng lên.
Lệ quang trong suốt.
“…… Minh Tú, ta hận mi!”
“Á, công ty bọn con......”
“Nếu tối hôm nay cô không về, thì sau này cũng không cần về nữa!” Cạch! Dập máy.
Tay Kì Kì cầm điện thoại, chỉ có ngàn lệ rơi.
“Kỳ quái, cậu cũng đã lâu không về nhà rồi, sao không nghĩ mà về đi?” Minh Tú ở đối diện hỏi cô.
Kì Kì nhẫn nhịn, nhưng chung quy là không nhịn được.
“Mẹ tớ gần đây lại bắt được một con!”
“Mẹ cậu suốt ngày đi bắt, cũng đâu phải chỉ có một con.” Minh Tú biết rõ tình huống gia đình của cô.
“Con này bà nuôi trong nhà.” Kì Kì rưng rưng đau thương kể lại.
Minh Tú choáng váng.
“Ơ, bác ấy khi không lại đi nuôi trong nhà làm gì?” Cô cẩn thận hỏi.
“Bởi vì mẹ tớ nói, con này thời cơ chưa tới, tâm nguyện lỗi, nếu ép buộc siêu độ, sẽ tổn hại tới nguyên linh của nó, nhưng lúc còn sống bản tính nó không tệ, cũng không phải ác linh, cho nếu không cần thiết, mẹ tớ không hi vọng sử dụng tới bước đó.” Cho nên cũng chỉ đành nuôi ở nhà, chờ thời cơ chín muồi.
Tất nhiên cô cũng biết, quê nhà mình ở khu Đại Đài Bắc, thân là con gái một cô còn muốn thuê nhà ở bên ngoài như vậy là có chút bất hiếu. Trên danh nghĩa là từ Tân Điếm (một thành phố ở Đài Loan) tới trung tâm Đài Bắc cần rất nhiều thời gian, mỗi ngày đi về tốn mất mấy tiếng đồng hồ, cô thuê một căn hộ nhỏ ở gần công ty có vẻ tiện hơn.
Thật ra, cô căn bản chính là đề phòng tình huống như ngày hôm nay xảy ra, nếu có thể không về nhà thì đương nhiên sẽ tận lực không về.
Minh Tú yên lặng nhìn cô một cái, cuối cùng thở một hơi thật dài, có cảm giác muốn phát tiết.
“Kì Kì à, sao mẹ cậu quan tâm tới quỷ còn hơn cả cậu vậy?”
“......” Ai đó bị một đao đâm trúng tim, chỉ có thể im lặng rỉ máu.
Đúng vậy, đó chính là nhà cô, một gia đình có linh lực.
Thật ra cũng không phải cả nhà, chỉ có dòng họ bên mẹ của cô mà thôi.
Chuyện này liên quan đến một thế hệ tổ tiên mấy trăm mấy ngàn năm trước không biết tới kia. Tóm lại vị tổ tiên kia là vu y chính nghĩa đứng bên cạnh nữ thần mặt trăng, bị một vu y tà ác hãm hại.
Vu y tà ác kia trước khi chết hạ một lời nguyền, rủa tổ tiên của cô từ nay về sau tuyệt hậu. Lúc ấy bản thân bị trọng thương, mạng nữ tổ tiên không giữ được lâu nữa, trút một hơi cuối cùng tận lực hóa giải, tuy không thể hóa giải toàn bộ, nhưng cái gọi là tuyệt hậu, chính là không thể sinh được con trai, không có người truyền hương khói, nhưng ít nhất không tuyệt tử tuyệt tôn.
Vì thế, từ thời khắc kia bắt đầu, phàm là người có huyết thống của nhà các cô đều sẽ chỉ nhất mạch đơn truyền, hơn nữa chỉ sinh con gái.
Nhưng mà, tuy hương khói bị chặt đứt, nhưng thể chất linh lực cường đại lại không thế, theo từng đời các nữ tổ tiên của Kì Kì truyền thừa xuống.
Theo thời gian trôi qua, linh lực không những không yếu bớt, ngược lại càng ngày càng mạnh. Đến đời mẹ Kì Kì đây, linh lực đã đạt tới cảnh giới trước sau không bao giờ có được. Lúc trước khi mẹ cô sinh con, toàn bộ nhóm thân thích đều hưng phấn mà đoán rằng linh lực con gái mẹ cô sẽ rất cao.
Sau đó cô được sinh ra.
Sau đó mẹ cô trầm mặc.
Sau đó đám đông vây xem cũng bình tĩnh tản đi.
Kì Kì là một Muggle*!
*fan Harry Porter điểm danh nhá :v
Mẹ đại nhân hoàn toàn không ngờ, truyền thừa nhiều năm thế nhưng lại cắt đứt trên tay con gái mình, thế này đối với tổ tiên thật quá có lỗi rồi!
Mới đầu bà vẫn không tin, nghĩ rằng, có lẽ con gái còn quá nhỏ, linh thức chưa mở, vì thế tìm rất nhiều phương thức mở “Tâm nhãn” thay con gái. Cuối cùng tâm nhãn của con gái không mở, ngược lại cổ họng với mắt toàn bộ mở ra.
Bởi vì dược tro bùa chú thật sự quá khó nuốt!
Mà điều khiến mẹ đại nhân thật sự nản lòng thoái chí chính là, bà rốt cục phát hiện ra một chuyện --
Kì Kì sợ quỷ.
Đúng vậy, gia tộc linh lực truyền thừa ngàn năm không những sinh ra một nữ Muggle, mà nó còn sợ quỷ! Đây rốt cục là oan nghiệt thế nào chứ!
Mẹ chịu đả kích lớn, Kì Kì cũng thuận lợi bị người trong gia tộc in lên phong hào “một thế hệ tội nhân”, từ đó về sau không thể chuyển người; Mỗi năm khi những người phụ nữ trong gia tộc tụ hội, từng ánh mắt thổi tới ngoại trừ vô cùng đau đớn, thì chính là đau đầu nhức óc.
Cho nên Kì Kì biến thành cô gái hoàn toàn không có tự tin vào chính mình, thật sự không phải không có nguyên nhân, gia tộc của cô chiếm đại đa số trong đó.
“Thật ra, tớ cũng rất muốn không sợ quỷ mà!” Kì Kì mặt đưa đám nói, “Nhưng mà cậu có biết, thời điểm nửa đêm vừa đi toilet xong đang muốn rửa tay, đột nhiên có một cái khăn mặt sau lưng cậu thổi qua thổi lại có bao nhiêu đáng sợ không hả?”
Minh Tú ở trong đầu tưởng tượng một chút lời của cô, không khỏi rùng mình một cái.
“Được rồi được rồi! Cậu thắng.”
“Minh Tú, Minh Tú, bằng không tối nay cậu cùng tớ về đi!” Hai mắt Kì Kì sáng rực.
“Không không không, ngài cứ chậm rãi dùng.”
“Minh Tú, đến đi đến đi.”
“Không không không, ngài cũng không cần khách khí với tôi đâu.”
“Vô tình vô nghĩa! Là ai hai ngày trước còn ầm ỹ muốn cùng tớ về thăm nhà chứ?”
Cuối cùng cô rốt cục không thể thuyết phục được Minh Tú cùng nhảy vào biển khổ
Sau khi tan tầm, Kì Kì dùng hết những tuyến đường cô biết ngồi xe buýt để mất nhiều thời gian về nhà nhất, dù thế nào hôm nay cũng phải ngủ ở nhà, đương nhiên là càng về trễ càng tốt.
Nhưng dù kéo dài thế nào, lúc về tới nhà cũng vẫn chưa đến tám giờ.
Kì Kì thở dài, lấy chìa khóa mở cửa.
Nhà bọn họ là một căn nhà cũ hai tầng. Không biết có phải do tâm lý hay không, hôm nay lúc vào cửa đột nhiên rùng mình, còn có một loại cảm giác chẳng lành.
Rõ ràng tất cả đèn trong phòng đều sáng, cha ngồi ở phòng khách xem báo, mẹ đang ở phòng bếp lách cách lạch cạch chuẩn bị, trong nhà cũng không phải không có khí khói lửa cùng nhân khí, nhưng mà Kì Kì cứ cảm thấy trong ngực có một cảm giác lạnh lẽo.
“A, Kì Kì, con đã về rồi?” Cha vui tươi hớn hở vẫy tay với con gái. “Đến đến đến, lại đây
nói chuyện với ba nào.”
Chiều cao cha Thẩm không khác mấy so với con gái, một quả đầu đã dần dần tỏa sáng (hói), bụng hơi tròn, có vóc người của một người đàn ông trung niên phổ biến. Ông thoạt nhìn tựa như bất kì ông Vương bán mì bình thường ở đầu đường, trên thực tế nghề của ông cũng không khác là mấy, chính là mở một cửa hàng kim khí.
Mỗi lần Kì Kì đi cùng cha, rất nhiều người kinh ngạc cô yêu kiều như vậy cùng cha Thẩm bình thường trung hậu là cha và con gái.
Kì Kì trước tiên cẩn thận liếc liếc vào phòng bếp, bên trong tiếng nồi bát hình như dừng lại một chút. Chỉ chốc lát sau, lách cách lào rào, biến thành tiếng lớn hơn.
Kì Kì hơi co rụt lại, trên mặt xuất hiện vẻ buồn bực, cha vỗ vỗ tay cô, tốt tính cười an ủi.
“Đừng thấy mẹ con như vậy, con lâu rồi không có về, bà ấy thật ra rất nhớ con đó.” Cha để báo xuống bàn trà, nghiêng người rót ly trà cho con gái.
Ừ, quả thật lâu rồi không về nhà.
Rõ ràng trong nhà sắp xếp không khác mấy so với trước kia, nhưng không biết làm sao hôm nay cảm thấy trước ngực đặc biệt tê dại.
Ngoại trừ một chút pháp khí của mẹ ở bên ngoài, trong nhà chỉ có gia cụ cần thiết, không có nhiều đồ trang trí lắm, hoàn toàn thể hiện ra thiên tính mộc mạc của hai vợ chồng. Chính giữa phòng khách là một tổ ba, hai, một sô pha da thật, mặt trên của ti vi bày mấy bức ảnh gia đình, mấy bồn hoa tươi được đặt trên tủ bàn trà, cả một nhà hoàn toàn đi theo con đường thực tế.
Con quỷ kia rốt cuộc nuôi ở đâu vậy......
“Đã về rồi còn không lên thắp nén hương cho bà tổ đi!” Trong phòng bếp bay ra tiếng gầm giận dữ.
“Đi đi đi.” Cha vỗ vỗ đầu gối cô.
“Vâng.”
Kì Kì ủy khuất đứng lên, đi đến bàn thờ thắp hương. Trong lúc không ngờ, liếc thấy một cái bình nhỏ bên dưới bàn thờ, cô ngay lập tức nhận ra đó là cái gì.
Mẹ của tôi ơi! Sao lại nuôi ở trong này? Tốt xấu gì cũng nên tìm cái góc tầm thường dưới giường mà giấu chứ!
Nó hiện tại đang đợi trong bình, hay là đi ra rồi?
Tuy cô tin tưởng với công lực của mẹ, con quỷ này tuyệt đối không qua được pháp giới ra khỏi nhà, nhưng mà...... Nhưng mà cô hiện giờ đang ở trong nhà mà!
“Bà tổ tha thứ cho con, con thật sự rất sợ......” Tay Kì Kì run rẩy thắp hương xong, vẻ mặt vặn vẹo chạy như bay về bên cạnh cha.
Ba Thẩm lại vỗ vỗ con gái. Ông đương nhiên biết con gái sợ cái gì.
Tìm đề tài dời sự chú ý của con gái đi là được.
“Kì Kì, hôm nay con trai bác Vương sẽ tới nhà chúng ta ăn cơm.”
“Bác Vương? Bọn họ hiện giờ không phải đang ở Đài Nam sao ạ?”
Chiêu này quả nhiên hữu dụng, hoặc cũng có thể nói cô nàng Kì Kì này chính là người không có tâm nhãn như vậy đó.
Bác Vương là đồng nghiệp trước kia tham gia quân ngũ của ba, hai người có mấy chục năm giao tình, mới trước đây hai nhà còn thường xuyên qua lại với nhau. Chỉ là thời điểm Kì Kì hơn 6 tuổi, một nhà bác Vương liền chuyển đến Đài Nam, sau đó ba và bác ấy đều liên lạc qua điện thoại, thỉnh thoảng ăn tết nghỉ lễ, cha mẹ cô xuống Nam bộ chơi, sẽ tới thăm hỏi một chút. Cho nên lại nói, giữa người lớn liên lạc với nhau vẫn rất thân thiết, nhưng Kì Kì thế hệ thứ hai liền không có cơ hội tiếp xúc qua lại rồi.
“Con trai thứ hai của bác Vương tự mình lên Đài Bắc làm việc, nhà chúng ta trước đó không phải có chút vấn đề về vay mượn tiền sao? May mắn cậu ấy ở giới ngân hàng có người quen, giúp chúng ta giải quyết rồi. Cho nên mẹ con với ba đã nghĩ, gọi cậu ấy tới ăn bữa cơm gia đình, bồi bổ cho cậu ấy. Mấy người trẻ tuổi các con tự ăn ở ngoài, ăn uống thất thường, có thể bổ bao nhiêu liền bổ bấy nhiêu.”
Chỉ có vậy thôi sao? Kì Kì nghi ngờ nhìn ông. Thấy ba mặt cười hớ hớ, hừ, chắc chắn có âm mưu.
Linh linh linh linh – tiếng chuông cửa vang lên.
“Ai nha, nhất định là người đến, Kì Kì nhanh đi mở cửa!” Ba Thẩm thực vui vẻ.
“Vâng.”
Kéo cửa phòng khách ra, đi qua cái vườn nhỏ chỉ rộng có ba bước, Kì Kì nhân cơ hít một ngụm khí đêm mát mẻ, không hiểu được thừa dịp bây giờ tông cửa xông ra ngoài có thể bị mẹ đuổi giết quay lại hay không.
“Chào mừng đến......” Cô treo lên nụ cười chuyên nghiệp.
Cứng đờ.
Âm Nhạc đứng ở ngoài cửa, liếc nhìn cô một cái thật sâu.
Trước tiên, cô cấp tốc ở trong đầu lọc qua một lần hôm nay ở công ty đã làm sai cái gì, thế nên Âm đại nhân mới một đường đuổi giết đến tận nhà cô như vậy.
“Ai, A Nhạc, vào đi vào đi, sao lại đứng ngoài cửa thế?” Ba Thẩm nhiệt tình một đường đi ra tiếp đón.
A...... A Nhạc?
Âm đại nhân không để ý tới đống gạch đang đứng chắn đường, tự mình vòng qua cô đi vào trong.
“Bác Thẩm.” Giọng nói trầm thấp cực kì có lễ.
“Cháu nhìn cháu kìa, lại gầy đi rồi. Chú đã nói đám trẻ tuổi các cháu một mình ở ngoài, nhất định không tự biết chăm sóc bản thân mà.”
Kì Kì trợn mắt há hốc mồm, nhìn bóng dáng hai người đàn ông biến mất sau cánh cửa.
Vì sao? Vì sao? Vì sao? Vì sao “Âm” Nhạc lại là con trai bác “Vương”? Mẹ Vương của anh......?
Cô con gái bị đánh cho choáng váng mặt mày, hoàn toàn không dám truy cứu bí mật gia tộc nhà người ta, sắc mặt trắng bệch bay vào phòng khách, lập tức chọn cái vị trí xa nhất ngồi xuống.
Chẳng qua có xa nữa thì vẫn là hai người ngồi chung cái ghế sô pha, bởi vì ghế đơn đã bị Âm đại nhân chiếm mất rồi. Hai tay cô ôm chặt ly trà, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, đầu không dám ngẩng lên dù chỉ một chút.
“Bác giới thiệu một chút, đây là Kì Kì con gái bác. Kì Kì, đây là anh A Nhạc của bác Vương con, mới trước đây con còn cùng cậu ấy chơi đùa đó.”
Anh A Nhạc...... Cả người cô run lên.
Ba, cầu xin ba đừng dùng giọng điệu nhiệt tình như vậy, có chết con cũng không dám gọi Âm đại nhân là “A Nhạc”, chứ đừng nói đến “anh*”!
*nguyên gốc là ca ca
“A...... Âm...... Ờ..... Khụ...... Xin chào.” Kì Kì không dám ngẩng đầu.
“A Nhạc, cháu đã đến rồi.” Một giọng nói u lãnh dễ nghe giải cứu cô con gái đang rơi vào khốn cảnh.
Kì Kì nhẹ nhàng thở ra.
Nữ chủ nhân nhà họ Thẩm xuất hiện.
Âm Nhạc đưa mắt nhìn về phía vợ của thế bá*, thần sắc khẽ động.
*đại khái là bạn cùng thời tầm tuổi với cha chú, mình kh biết chuyển thế nào nên giữ nguyên :q
Mặc kệ là ai từng gặp qua mẹ cô, phản ứng đầu tiên đều giống nhau.
Về mẹ của cô, là như vậy, ngoại trừ Kì Kì là Muggle đây, phụ nữ gia tộc cô đều đi theo con đường u ám, rất có phong thái nữ quỷ. Nhưng nữ quỷ và “Tư tư”* giống nhau, không chỉ có một loại, thậm chí còn nhiều loại hơn so với “Tư tư”.
*斯斯 từ này mình tìm không ra, ai biết chỉ nhé
Có kiểu hình nữ quỷ âm trầm rét lạnh, có kiểu hình thê lương hung thần, có kiểu xương cốt không đầy đủ, cũng có kiểu hình Nhiếp Tiểu Thiến*.
*Là nhân vật trong Thiến nữ u hồn được thực hiện dựa theo một câu truyện ngắn vào đời nhà Thanh trong bộ truyện Liêu trai chí dị của Bồ Tùng Linh.
Nhân vật chính của câu truyện, Ninh Thái Thần là một anh chàng chất phác, tốt bụng, và hiền lành, chuyên đi khắp nơi thu thuế các cửa tiệm. Một lần làm việc, hoàn cảnh đưa đẩy anh phải tới trọ qua đêm ở Nam Nhược Tự - ngôi chùa nổi tiếng với dân trong vùng vì đã có nhiều người mất mạng bởi ma quỷ tại đó. Ninh Thái Thần đến đây và gặp một cô gái xinh đẹp tên Nhiếp Tiểu Thiến - thực chất là một hồn ma chưa thể siêu thoát. Trải qua nhiều chuyện, họ nảy sinh tình cảm với nhau. Sau khi biết Tiểu Thiến là ma, cùng với sự giúp đỡ của vị pháp sư tài ba Yến Xích Hà (Ngọ Mã), Ninh Thái Thần tìm cách giúp Nhiếp Tiểu Thiến được siêu thoát...
Mẹ cô chính là một Niếp Tiểu Thiến.
Mẹ Thẩm tuổi đã quá bốn mươi, hoàn toàn không nhìn ra được tuổi thật. Làn da của bà tinh xảo không có một chút nếp nhăn, trong mái tóc đen dày không hề nhiễm sương trắng (chỉ tóc bạc), dáng người cao duyên dáng được bọc trong chiếc váy dài màu trắng gạo – Vị mỹ nữ này mà đứng cùng một chỗ với con gái, sẽ bị nghĩ nhầm thành chị gái xinh đẹp kinh người của cô.
Tuyệt lệ. Kì ảo. Trong trẻo nhưng lạnh lùng. Một thân tái nhợt lạnh nhạt, nhưng lại là đồ trang sức tốt nhất của bà.
Đừng quên Kì Kì có thể lớn lên xinh đẹp như vậy, tuyệt đối không phải không có nguyên nhân.
Tuyệt sắc nhân gian như thế, dù sao cũng hiếm thấy. Hơn nữa một tuyệt sắc nhân gian sánh đôi với một bác trai trung niên hàm hậu, lại càng hiếm thấy.
Khiến mẹ Thẩm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép chính là, vẻ ngoài của con gái tuyệt sắc nhân gian giống mình, nhưng bên trong lại giống ba già hàm hậu của cô.
Chẳng qua Âm đại nhân không hổ là Âm đại nhân, vẻ mặt điều chỉnh một cái, lập tức như thường, chủ động đứng lên chào hỏi trưởng bối.
“Bác gái Thẩm, thật ngại, gần đây trong công ty tương đối bận rộn, cháu tới muộn một chút.”
Cô gái bên cạnh làm cùng công ty với anh, mồ hôi đã sớm chảy ròng ròng từ nửa tiếng trước.
“Đến là tốt rồi.” Bước chân Niếp Tiểu Thiến đạp nhẹ đến không giống người, bay tới trước mặt anh.
Dạo một vòng quanh chàng thanh niên, xoa bóp bờ vai anh, cầm tay cùng khuỷu tay, đánh giá khí sắc cùng vẻ mặt một chút, rốt cục vừa lòng gật gật đầu.
“Gầy một chút, nhưng khí sắc không tệ.” Nói xong liếc con gái một cái.
Bởi vì tầm mắt của bà rất rõ ràng, Âm đại nhân cũng cứ vậy mà nhìn theo, sau đó Kì Kì khó hiểu tựa như con kiến bị đặt dưới kính hiển vi, lại rơi vào thác mồ hôi lần nữa.
Đại nhân, ngài đừng nhìn tôi, tôi đến sớm hơn so với anh là bởi vì tôi chỉ là cái đinh ốc nhỏ tầm thường, anh là nhân vật siêu cấp lớn, hai chúng ta không thể so sánh được.
“Dạ, dạ, khí sắc không tệ, khí sắc không tệ.” Cô chỉ dám phụ họa.
“Hừ.” Niếp Tiểu Thiến quay đầu hòa nhã nói: “Cháu cứ ngồi đi, bác xào chút rau nữa là xong rồi. Con nhóc chết tiệt kia còn không vào giúp đỡ đi mà còn ngồi kia!”
Từ mở đầu dịu dàng đến cay cú đằng sau thay đổi rất tự nhiên, không có chút vết hở.
“Được! Con đến đây.” Lần đầu tiên Kì Kì nghĩ đến chuyện giúp đỡ.
Vừa tiến vào phòng bếp, cô lập tức khẩn cấp hỏi: “Mẹ, sao lại thế này? Bác Vương sao lại có con trai họ Âm?”
Họ Âm ở Đài Loan không tới vài người, nếu biết sớm hôm nay có khách hơn nữa còn là họ Âm, thì dù có bị đánh chết cô cũng sẽ không về.
“Nhà mẹ đẻ dì Vương của con họ Âm, con trai thứ hai theo họ mẹ. Rửa rau!” Niếp Tiểu Thiến quăng một bó rau chân vịt cho cô, quay đầu chiên cá.
“Mẹ, sao mẹ không nói sớm trước cho con? Mẹ biết anh ta là ai không?” Kì Kì thở phì phì tay mở vòi nước.
“Không phải là đầu lĩnh công ty con hay sao?”
Niếp Tiểu Thiến đứng vững không sợ hãi lại lần nữa khiến cô chấn động ngã trái ngã phải.
“Hóa ra mẹ biết! Vậy sao trong điện thoại mẹ không đánh tiếng trước?”
“Đánh tiếng cái đầu con ấy! Đánh tiếng con sẽ về sao?” Niếp Tiểu Thiến tức giận giơ tay gõ đầu cô một cái.
Bình tĩnh nói chuyện, làm gì phải động tay động chân thế? Cô liếc liếc phía bên ngoài, cố gắng đè thấp tiếng nói, để tránh bị người trong phòng khách nghe thấy.
“Sao con nhất định phải về? Con không về hai người không thể mời anh ta sao?”
“Cái đồ ngốc này! Tôi và ba cô là vì ai chứ hả?” Giọng Niếp Tiểu Thiến toàn bộ mở ra, dáng vẻ muốn chặt cô cho vào đồ ăn. “Cô từ nhỏ vừa ngốc vừa đần vừa không thông minh cũng không cơ trí, đọc sách nửa vời, công tác nửa vời, yêu đương kết giao bạn trai cũng nửa vời, muốn cô tu hành học bản lĩnh chả khác gì muốn cái mạng cô cả, cô định tính thế nào? Cả đời không lấy chồng muốn dựa vào ba cô và tôi nuôi à? Nói cho cùng tôi sinh cho cô cái vỏ ngoài cũng không tính là quá kém, cô đêm nay ra ngoài liền thượng người ngoài kia cho tôi, sang năm tôi muốn ôm cháu –”
Cháu cháu cháu cháu cháu……
Câu trả lời phảng phất lượn lờ giữa trời đất, bên trong ngoài cửa nhất thời im lặng.
Kì Kì hóa đá tại chỗ.
Mẹ, mẹ có thể nhỏ giọng một chút được không……
Hóa ra…… Hóa ra đây là dự cảm xấu của cô ngày hôm nay……
“A.” Sau một lúc lâu, một tiếng cười nhẹ từ bên ngoài vang lên.
“Aha ha ha, phụ nữ chính là thích nói chuyện phiếm.” Ba Thẩm pha trò theo.
Kì Kì ngay cả tâm tư muốn chết cũng có rồi.
Mình không muốn đi ra ngoài…… Mình không muốn đi ra ngoài……
“Đi ra ăn cơm!” Niếp Tiểu Thiến bỗng nặng nề đi ra.
Một bữa cơm này, Kì Kì ăn không thấy vị gì cả.
Cuộc đời cô có hai đại khắc tinh, ở nhà là mẹ, ở công ty là Âm đại nhân. Nay hai đại khắc tinh thế nhưng tề tụ một chỗ! Trời cao bất nhân, không còn gì có thể vượt qua nữa rồi.
Trong bữa cơm đầu cô không dám ngẩng lên, trên thực tế, từ thời khắc Âm đại nhân vào cửa kia, ánh mắt của cô liền không dám rơi trên người anh.
Ăn xong cơm, ba Thẩm buông bát đũa, đề nghị pha trà nói chuyện phiếm.
Trời ạ, ba già à, đừng có pha, mau để anh ta đi thôi!
“Đi dạo chợ đêm.” Niếp Tiểu Thiến đột nhiên hạ ý chỉ.
“Cũng tốt cũng tốt, mọi người cùng đi dạo chợ đêm.” Ông Thẩm ba phải liền muốn đứng lên rồi.
“Ông ngồi xuống!” Niếp Tiểu Thiến lành lạnh nhìn thẳng con gái. “Kì Kì, cùng A Nhạc đi dạo, chợ, đêm.”
Kì Kì đang thu bát tay chợt run lên, thiếu chút nữa làm rơi đống bát chén.
Mẹ, tú bà thanh lâu bán hoa khôi tốt xấu gì cũng phải đấu giá trước chứ!
Ba Thẩm đồng tình liếc con gái một cái.
“Mẹ, hiện giờ không thịnh hành cái này nữa rồi.” Cô nhỏ giọng than thở với mẹ.
“Vậy sao?”
Cô lập tức trả lời, “Đương nhiên…… phải……”
Chờ một chút, giọng nói nhàn nhạt kia rất quen, không giống của mẹ cô……
Kì Kì vừa nhấc mắt, liền đụng phải tròng mắt đen của Âm đại nhân.
Anh ta mặc màu lam nhìn thật đẹp.
Suy nghĩ đầu tiên trong đầu lại là cái này.
Áo khoác tây trang của anh vừa vào cửa liền đã cởi ra, trên người là chiếc áo sơ mi màu lam đường vân đơn giản, caravat màu lam đậm được nới lỏng treo trên cổ, hai cúc áo được cởi lộ ra màu da nâu nhạt.
Âm Nhạc không phải là người đàn ông quá tuấn mĩ, nhưng cũng là người dễ nhìn.
Anh hơn người ở chỗ khí chất. Anh không có hơi thở của loại người nói năng ngọt xớt trong thương trường, thậm chí cả nhuệ khí bình thường lúc ở công ty, lúc này cũng thu lại, thoạt nhìn tựa như chàng trai trẻ tuổi ngoan ngoãn lễ độ. Kỳ thật, thật sự hấp dẫn người……
A a a a – cô vậy mà lại mơ mộng về Âm đại nhân, nhất định sẽ bị thiên lôi đánh đó!
“Con, con đi rửa chén!” Màu đỏ xông lên má ngọc, cô quay đầu chạy tới phòng bếp trốn.
“Đi, dạo, chợ, đêm!”
“Con mới……” Chờ một chút! Đây không phải cơ hội để trốn sao?
Chủ đề bất ngờ chuyển tiếp, Kì Kì quay đầu thành khẩn nhìn Âm Nhạc, “Tôi mới muốn hỏi đây! Âm đại nhân, mời anh cùng…… Không, xin cho tôi có vinh hạnh đi dạo chợ đêm cùng anh.”
Mắt cô lóng lánh ánh nước, cố gắng truyền đạt khát cầu của mình với anh: Làm ơn cứu tôi ra khỏi gian quỷ ốc này, tôi không muốn ngủ ở đây!
Con ngươi đen của Âm Nhạc chợt lóe, ngay khi cô nghĩ anh muốn từ chối, “Chàng trai trẻ tuổi ngoan ngoãn lễ độ” hơi gật đầu một cái với vợ chồng họ Thẩm.
“Vậy, bác trai bác gái, cháu đi chợ đêm cùng Kì Kì một chút.”
Trời xanh rốt cục có mắt. Kì Kì hai tay khép lại rưng rưng.
※ ※ ※
Tự do rồi! Thoát khỏi biển lửa rồi!
Kế tiếp phải nghĩ, thoát khỏi người bên cạnh như thế nào.
Kì Kì trong lòng lo sợ, đi cùng anh trong ngõ nhỏ yên tĩnh. Qua hai chỗ ngoặt nữa liền tới đường lớn, nơi đó mới có chợ đêm. Nhưng cô muốn đến đường lớn rồi, hai người liền mỗi người một ngả, rồi cô tự về chỗ phòng thuê ngủ cơ.
Thử vài lần, cũng chưa dám mở miệng, người đàn ông bên cạnh tinh thần trầm lắng, không biết suy nghĩ cái gì.
“Hóa ra, cô chính là cô con gái ‘vừa ngốc vừa đần lại không có tiền đồ ngay cả bạn trai cũng không kết giao nổi tương lai không biết nên làm thế nào’ kia.” Quản lý đại nhân thản nhiên ra tiếng.
…… Mẹ, con thật sự có nhiều ưu điểm vậy sao?
“Ý, cho nên ngay từ đầu quản lý không biết tôi là con gái nhà này sao?” Cô đột nhiên lĩnh ngộ.
Âm Nhạc liếc cô một cái, ánh mắt nhạt nhẽo khiến cô không giải thích được, nhưng mà Kì Kì đoán rằng, có lẽ không ngoài ý tứ “tôi cũng lười phải biết đến”.
Đừng quên, đây là người đàn ông ghét nhất kẻ đi cửa sau. Kì Kì ở trong lòng không ngừng cảnh giác bản thân. Tự rút phần mình thôi!
“Vậy, quản lý……”
“Khó trách.”
Câu tạm biệt còn chưa nói hết, một câu ngắn gọn của anh lại bay ra.
“Khó trách cái gì?” Kì Kì thật cẩn thận nói tiếp.
“Khó trách cô luôn có cái vẻ chim sợ cành cong.” Hóa ra là do bị mẹ áp.
“Chính là vậy sao?” Trong lòng Kì Kì nhất thời hiểu ra, “Quản lý, chúng ta giao hẹn một chút, tương lai khi chúng ta làm ba làm mẹ, trăm ngàn lần không được đối xử với bọn nhỏ như vậy nhé.”
“……”
“A! Tôi là nói, sau khi chúng ta đều tự làm ba mẹ, chứ không phải là chúng ta cùng nhau làm ba mẹ…… chính là, anh làm ba mà tôi làm mẹ, không phải…… Tóm lại chính là đều tự sinh con đều tự làm ba mẹ, không phải hai chúng ta cùng nhau làm ba mẹ đứa nhỏ! Anh anh anh hiểu được ý của tôi đi?”
“Không rõ.” Anh nói dứt khoát.
Quản lý anh không cần đùa tôi đâu……
Âm Nhạc nhìn khuôn mặt xinh đẹp khóc không ra nước mắt của cô, bỗng nhiên có cảm giác muốn cười.
Thật sự là một cô gái đầy mâu thuẫn.
Cô giống như cái hộp đồ chơi dọa người* vậy, bên ngoài được bọc rất đẹp, khiến người ta nghĩ rằng bên trong sẽ là một vật đáng giá, không nghĩ tới đến khi mở ra chỉ là cái đinh ốc mười đồng tiền. Cũng giống như đi cửa hàng bánh mua bánh ngọt, kết quả sau khi hưng phấn mở ra chiếc hộp được bọc đẹp đẽ, bên trong chỉ là chiếc bánh trứng năm đồng tiền.
*cái hộp mở ra là có mặt hề hay mặt quỷ nảy ra dọa người
Tóm lại chính là trong ngoài nghiêm trọng không đồng nhất, nhận thức không hòa hợp.
“Được.” Anh đột nhiên mở miệng.
“A?”
“Tương lai chúng ta làm cha mẹ, tôi nhất định sẽ không đối xử với đứa nhỏ như vậy.” Anh từ từ nói.
“…… À.”
Là câu mở đầu của cô, vì sao cùng bị anh nói ra, cảm giác lại kì quái như vậy?
※ ※ ※
“Kì Kì, Kì Kì.”
Sáng sớm hôm sau, hai biên tập nhỏ đều tới đi làm, thời gian làm việc còn chưa tới, Minh Tú đã kích động gọi cô.
“Sao vậy?” Kì Kì tối hôm qua ngủ cực kì không an ổn nâng lên đôi mắt gấu mèo.
“Tớ vừa nghĩ đến, bốn cái giả thiết lần trước của tớ cậu nói đều bị phá giải, nhưng mà vẫn còn có một cái, vẫn có thể khiến cậu và vai nam chính ngày đêm ở chung nước chảy thành sông, từ đó về sau kết thành một đoạn lương duyên.”
“Cậu còn chưa buông tha cho tớ sao?” Đầu Kì Kì đè lên mặt bàn, lơ mơ nói: “Nói đi.”
“Chính là vầy, bởi vì nhân sự thời vật nào đó trùng hợp, cậu phát hiện hóa ra nhà Âm đại nhân với nhà cậu mấy đời thân nhau, sau đó nhé, anh ta sẽ được ba mẹ cậu mời tới ăn cơm. Thông thường ấy, cơm nước xong còn có thể đi dạo chợ đêm gì đó. Vì thế à, cậu và anh ta liền thiên lôi đụng địa hỏa, càng không thể vãn hồi, từ đó ngày đêm ở chung nước chảy thành sông, về sau kết thành một đoạn lương duyên!”
Nửa ngày sau, cái đầu nằm trên bàn kia không nhúc nhích. Minh Tú mất mặt bĩu môi. Được rồi được rồi! Có lẽ giả thiết này có chút tầm thường, cô tìm cái khác là được chứ gì.
Đột nhiên, cái đầu kia nâng lên.
Lệ quang trong suốt.
“…… Minh Tú, ta hận mi!”
/13
|