Thấy tôi ký xong khế ước bán mình, tâm tình của Trần đại thiếu khá hẳn lên, anh ta nhẹ nhàng ngồi lên ghế, nhìn tôi rồi nói: "Ta đói bụng rồi."
Tôi lau sạch nước mắt nước mũi dính trên mặt mình, tươi cười bảo: "Vậy để tôi đi thắp hương cho anh."
"Ai mà thèm ăn cái thứ đồ chơi đó?" Trần Lập Châu nhướng mày, quét mắt về phía sư phụ tôi: "Ta muốn ăn thứ khác kìa."
Tôi cả kinh, vội vàng đứng dậy chắn ở trước mặt sư phụ: "Muốn ăn sư phụ tôi thì anh hãy ăn tôi trước đây này!"
Sư phụ gạt tôi ra, nói với Trần Lập Châu: "Lệ quỷ có thể ăn người, cũng thể ăn quỷ, không biết Trần đại thiếu thuộc loại nào?"
Trần Lập Châu nghe xong, dùng tay chống má, liếc mắt nhìn tôi: "Nếu các người có thể kiếm được quỷ cho ta, vậy thì ta sẽ không ăn người."
Tôi lập tức giơ tay lên, lớn giọng nói: "Tôi biết chỗ nào có quỷ, Trần ca, bây giờ tôi sẽ đưa anh đến đó ngay lập tức!"
Vừa dứt lời, một người một quỷ đều quay ra nhìn tôi.
"À, nếu không thì để đêm mai hãy tới đó vậy."
- ---
Sau ngày trở về từ nhà Hoàng gia, tôi không ngờ mình sẽ lại phải quay lại con đường này sớm đến vậy. Tôi thắp đèn lồng, cẩn thận bước về phía trước. Phía sau không có lấy một chút tiếng động, nhưng tôi biết Trần đại thiếu vẫn đang đi theo mình.
Lúc đi ngang qua bãi tha ma, tôi nghe được tiếng kêu oang oác của đám quạ trên cành cây, thê lương như có người đang khóc. Tôi theo bản năng chà xát cánh tay, nhìn ngang nhìn ngửa cẩn thận bước đi.
"Em đang nhìn cái gì?"
"Quỷ." Tôi vô thức trả lời.
Đột nhiên áo bị xếch lên: "Đã là người của ta rồi mà em vẫn còn dám đi nghĩ tới đám quỷ khác?" Đôi mắt đỏ tươi của Trần đại thiếu lạnh lùng nhìn vào tôi.
Tôi bị anh ta xách lên nên đầu óc có chút mơ màng: "Trần ca, không phải anh đã hiểu lầm cái gì đó rồi chứ?"
"Hửm?"
"Tôi tuyệt đối không hề có ý nghĩ sẽ trốn chạy cùng với con quỷ khác, anh hãy tin tưởng tôi." Tôi đưa tay lên thề thốt.
"Hừ." Trần Lập Châu buông tôi ra: "Nếu còn để ta nghe thấy mấy câu đó thêm một lần nữa, ta sẽ ăn sư phụ của em."
Tôi gật đầu lia lịa. Trong lòng thầm than thở, ông đây khổ quá mà.
Đến trước cửa nhà Hoàng viên ngoại, tôi chỉ chỉ: "Trần ca, chính là chỗ này!"
"Em chờ ở đây."
"Trần ca!" Tôi vội gọi anh ta lại.
"Anh dẫn tôi vào cùng với."
Trần Lập Châu trông cứ như đang nhìn một tên ngốc, tôi đi ăn cơm mà em cũng muốn nhìn?
"Tôi muốn hỏi nữ quỷ kia, rốt cuộc có phải là nó đã giết chết Hoàng viên ngoại hay không?"
Vẻ mặt của Trần Lập Châu trông không được nhẫn nại cho lắm, nhưng anh ta vẫn đưa tay bịt mắt tôi lại. Đến khi mở mắt ra, tôi đã thấy mình đang ở bên trong nhà của Hoàng gia.
Lúc này đã là đêm khuya thanh vắng, toàn bộ Hoàng gia đều đã chìm sâu vào trong giấc ngủ, xung quanh là một khoảng trời tối đen.
Tôi cầm theo đèn lồng, thật cẩn thận bước tới hoa viên. Lúc trông thấy giếng cạn, tôi vội chỉ tay bảo: "Chính là ở đây."
Trần Lập Châu híp mắt, hết nhìn giếng cạn rồi lại nhìn tôi: "Ở đây làm gì có cái gì."
Tôi ngớ người: "Sao lại thế được, lần đó nữ quỷ kia rõ ràng là đã hát hí khúc ở chỗ này mà."
Trần Lập Châu không nói gì, ngẩng đầu nghe ngóng một chút, sau đó ngón tay chỉ về phía linh đường: "Ở chỗ đó."
Linh đường nhà Hoàng gia có treo hai chiếc đèn lồng trắng, bên trên linh án phía bên trong là mấy cây đèn cầy đang tỏa ra thứ ánh sáng mờ nhạt. Gió thổi qua, chợt sáng chợt tối. Nương theo ánh đèn, tôi thấy được chiếc quan tài tối đen ở ngay giữa linh đường. Một trận gió thổi tới, lạnh đến mức khiến cho tôi phải nổi da gà toàn thân.
Thổi tới cùng trận gió này là lời rì rầm của một người phụ nữ: "Một trăm hai mốt, một trăm hai hai, một trăm hai ba..." Trong thanh âm thê lương kia có mang theo cả hận ý, không biết là đang đếm cái gì.
Tôi khẽ nuốt một ngụm nước bọt, nhìn sang Trần Lập Châu.
Trần Lập Châu quét mắt nhìn tôi một cái, lạnh giọng bảo: "Tôi cho em thời gian một nén hương."
Nghe vậy, tôi liền rón rén bước vào trong linh đường, lúc này thanh âm kia đã đếm tới một trăm hai tám.
Nương theo giọng nói, tôi lặng lẽ bước tới gần, bấy giờ mới phát hiện ra tiếng đếm là phát ra từ bên trong quan tài. Nghe giọng thì hẳn chính là của nữ quỷ hát hí khúc đêm đó.
"Một trăm hai chín, một trăm ba mươi..."
Tôi có chút hiếu kỳ không biết là cô ta đang đếm cái gì?
Quan tài của Hoàng viên ngoại khá cao, dưới gầm còn đặt một cái khung, cả cỗ quan tài cao vừa bằng đến ngực tôi.
Tôi nuốt nước miếng, tim đập dồn dập, tôi thậm chí còn có thể nghe thấy được tiếng tim đập "thình thịch" của chính mình. Hai tay thấm đẫm mồ hôi, tôi cẩn thận vịn vào quan tài ngó vào bên trong.
Vừa trông, tóc tai tôi đã dựng đứng hết cả lên!
Hồng y nữ quỷ kia đang ngồi bên trong quan tài, cô ta ôm đầu của Hoàng viên ngoại vào trong lòng mình, nhổ đi từng chiếc tóc của ông ta. Những sợi tóc kéo theo cả da thịt, khiến cho máu chảy đầm đìa.
Tôi sợ tới mức run lẩy bẩy, chân mềm nhũn, ngồi sụp hẳn xuống mặt đất.
"Ai?!" Nữ quỷ kia hét lên một cách đầy thê lương, cô ta nhô đầu ra khỏi quan tài, liếc mắt một cái đã phát hiện ra tôi đang ngồi trên mặt đất.
Trông thấy một bên mắt đang lủng lẳng ở bên ngoài tròng mắt của cô ta, dạ dày tôi cuộn lại, nhất thời không nhịn được nên đã nằm bò ra để nôn khan.
"Ngươi là ai?" Nữ quỷ đứng lên, dùng một bên mắt duy nhất còn nguyên vẹn nhìn tôi chằm chặp, mái tóc đen không gió mà tự bay lên.
Tôi lập tức khua tay: "Cô là vợ bé của Hoàng viên ngoại có đúng không?"
Nữ quỷ kia nhìn tôi, nhẹ nhàng chậm rãi bước ra khỏi quan tài.
Cô ta không trả lời câu hỏi của tôi, trái lại chỉ nở nụ cười quyến rũ: "Tiểu lang quân, ta có đẹp không?"
Con mắt đang lủng lẳng kia của cô ta vẫn còn khiến cho dạ dày của tôi quặn lại, nhưng tôi không dám chọc giận cô ta, nên đành phải gật đầu cười gượng: "Đương nhiên là đẹp rồi, vợ bé của Hoàng viên ngoại, nức tiếng khắp mười dặm tám hướng cơ mà."
Con mắt của nữ quỷ như ánh lên niềm vui sướng: "Có thật không?"
Tôi gật lấy gật để: "Lúc cô chết vì bệnh, ai ai cũng tiếc hận thay cho cô, mọi người đều nói cô hồng nhan bạc phận."
"Bệnh chết?" Nữ quỷ thét lên: "Thất nương ta chính là vì đã bị tên phụ tình này ném sống xuống giếng mà chết!" Nói xong cô ta bay về bên quan tài, kéo thi thể đang chảy đầm đìa máu tươi của Hoàng viên ngoại dậy rồi ôm vào trong ngực, sau đó phát ra những tiếng cười "khục khặc" đầy quái dị: "Giờ thì hay rồi, ông cũng bị người ta hại chết, đúng là báo ứng mà!"
"Ha ha ha ha ha..."
Tuy rằng tôi đang sợ, thế nhưng vẫn nghe ra được trong chuyện này còn có ẩn tình, bèn vội hỏi: "Vậy ra cô không phải là kẻ đã giết chết Hoàng viên ngoại?"
Thất nương chậm rãi lắc đầu, vừa vuốt ve gương mặt của Hoàng viên ngoại, vừa dùng móng tay cào vào, da mặt của Hoàng viên ngoại bị cào đến chảy cả máu, trong móng tay nhọn hoắt kia dính toàn là máu thịt.
"Ta rất muốn khiến cho ông ta ăn thiên đao vạn quả, rất muốn uống cạn máu thịt của ông ta! Thế nhưng ta lại chẳng làm được, ta thậm chí còn chẳng thể rời xa nổi cái miệng giếng cạn kia."
"Thất nương, cô như vậy là ác quá đấy." Tôi cố nhịn cơn ghê tởm, ý đồ muốn ngăn cô ta lại.
"Ác? Thế lúc bọn chúng rạch mặt của ta, lúc bọn chúng ném ta vào giếng cạn, có ác không hả? Ta ngã xuống giếng bị gãy chân, kéo dài hơi tàn được đến ngày thứ ba thì mới chết, ai tới cứu ta nào? Ai tới để xót thương cho ta nào?"
Thất nương nhìn tôi rồi hét lên.
"Nếu không phải là vì bọn chúng có một pho tượng Phật ngọc thì thất nương ta đã sớm khiến cho Hoàng gia này máu chảy thành sông rồi, ha ha ha"
"Vậy vì sao Hoàng viên ngoại lại chết?"
"Ha ha ha ha ha..." Thất nương bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười một tràng dài, tiếng cười the thé kia làm cho tai của tôi suýt thì bị điếc.
"Là phu nhân của ông ta đã làm."
"Cái gì cơ?"
"Phu nhân của ông ta ăn cây táo rào cây sung, tư thông với lão quản gia, cuối cùng hạ độc ông ta, khiến cho ông ta chết thẳng cẳng. Báo ứng, đây thật đúng là báo ứng mà! ha ha ha..."
Thất nương vừa cười vừa vung vẩy ống tay áo dài của mình: "Hưmmmmm...Hoàng Nhất Sơn, cái tên phụ tình này, ông giết ta, để rồi lại bị người khác hại, thế sự xoay vần, báo ứng không sai."
"Giờ, Phật ngọc đã bị tên quản gia lấy trộm ra khỏi tòa nhà này, không biết là đã bị bán cho ai rồi. Ta rốt cuộc cũng đã có thể báo thù rửa hận!" Nữ quỷ kia vừa nói vừa bày ra vẻ mặt dữ tợn, thè ra chiếc lưỡi dài mà đỏ tươi, sau đó nhìn chằm chằm vào tôi: "Tiểu lang quân, hôm nay mạng của ngươi không được tốt, làm món khai vị cho ta luôn đi." Nói xong cô ta giương nanh múa vuốt lao về phía tôi.
Tôi sợ quá, vội vàng trốn ra phía sau, nữ quỷ kia gần như đã nhào được vào người tôi.
"Chậc." Ngoài cửa truyền đến một tiếng tặc lưỡi, một người một quỷ cùng nhau quay đầu ra nhìn.
Trần đại thiếu hiện ra trước mặt tôi, nhướng mày lên hỏi: "Đã xong chưa?"
Tôi nhìn nữ quỷ rồi lại nhìn anh ta: "Trần ca, cứu tôi với."
Nữ quỷ kia vừa trông thấy Trần Lập Châu, lập tức lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, miệng phát ra những tiếng kêu khàn khàn, cả người lui về phía sau.
Thoắt cái cô ta đã chui người vào bên trong quan tài.
Trần Lập Châu chỉ nhoáng cái đã đi tới bên cạnh quan tài, anh ta duỗi tay ra, chọc thủng quan tài, túm cổ nữ quỷ kia ra.
"Tha mạng, tha mạng!"
"Đã chết rồi thì còn lấy đâu ra mạng để mà tha?" Trần Lập Châu cười lạnh một tiếng: "Hôm nay mạng của ngươi không được tốt, làm món khai vị cho ta luôn đi." Nói xong hai tay anh ta nắm lấy hai tay nữ quỷ, dùng sức mà xé cô ta ra thành hai mảnh, tiếng kêu the thé của nữ quỷ vang lên không dứt.
Tôi sợ quá, bèn nhắm chặt mắt lại, miệng hô lên: "Khoan đã."
"Sao?"
"Để tôi đi ra ngoài trước, anh cứ từ từ mà xơi." Nói xong tôi bật dậy chạy vội ra khỏi linh đường, đứng ở bên ngoài thở hồng hộc như trâu.
Tôi vừa mới đứng vững được người thì Trần Lập Châu đã đi ra.
"Nhanh vậy?" Tôi kinh ngạc nhìn anh ta.
Trần Lập Châu liếc mắt nhìn tôi một cái rồi bước về phía trước.
Tôi quay đầu lại nhìn linh đường của Hoàng viên ngoại, mùi máu tươi từ bên trong vẫn đang thoang thoảng tỏa ra. Ánh nến cũng đã tắt, khung cảnh tối đen trông cứ như một cái miệng bồn ứ máu. Tôi hơi run lên, vội vàng đi theo phía sau Trần Lập Châu.
Lúc về đến nơi, tôi kể lại chuyện này cho sư phụ nghe, hỏi ông kế tiếp nên làm thế nào.
"Kế tiếp là chuyện của người sống, con không quản được đâu."
Tôi gật gật đầu.
"Thiện ác hữu báo, không phải là không báo, chỉ là chưa tới lúc thôi."
Ba ngày sau, Trương Tiểu Bảo tới nhà tôi, nói cho tôi biết nhà của Hoàng gia đã xảy ra chuyện. Đại phu nhân tư thông với quản gia, bỏ trốn rồi lại bị người bắt lại được. Bên trong linh đường, thi thể của Hoàng viên ngoại không còn ra hình người, ai ai cũng kháo nhau là vợ bé trước kia đến đòi mạng. Hiện giờ khắp Hoàng gia đều đang loạn lắm rồi, chỉ có mỗi thằng con trai của Hoàng viên ngoại là ngơ ngơ ngác ngác chẳng biết cái gì, lúc nào cũng cười ha hả.
Tôi thở dài, cầm đàn hương vừa mới mua được bước về nhà, mặc kệ Trương Tiểu Bảo la lên ở phía sau. Mạng của ông đây cũng đang khó bảo toàn lắm đây này, lấy đâu ra hơi sức để mà buôn chuyện với cậu.
- ----
#VL: Quào, sắp tới sẽ cố lết, cố lết, mỗi ngày sẽ chịu khó dành thời gian ở nhà đánh máy một chút vậy T.T
Tôi lau sạch nước mắt nước mũi dính trên mặt mình, tươi cười bảo: "Vậy để tôi đi thắp hương cho anh."
"Ai mà thèm ăn cái thứ đồ chơi đó?" Trần Lập Châu nhướng mày, quét mắt về phía sư phụ tôi: "Ta muốn ăn thứ khác kìa."
Tôi cả kinh, vội vàng đứng dậy chắn ở trước mặt sư phụ: "Muốn ăn sư phụ tôi thì anh hãy ăn tôi trước đây này!"
Sư phụ gạt tôi ra, nói với Trần Lập Châu: "Lệ quỷ có thể ăn người, cũng thể ăn quỷ, không biết Trần đại thiếu thuộc loại nào?"
Trần Lập Châu nghe xong, dùng tay chống má, liếc mắt nhìn tôi: "Nếu các người có thể kiếm được quỷ cho ta, vậy thì ta sẽ không ăn người."
Tôi lập tức giơ tay lên, lớn giọng nói: "Tôi biết chỗ nào có quỷ, Trần ca, bây giờ tôi sẽ đưa anh đến đó ngay lập tức!"
Vừa dứt lời, một người một quỷ đều quay ra nhìn tôi.
"À, nếu không thì để đêm mai hãy tới đó vậy."
- ---
Sau ngày trở về từ nhà Hoàng gia, tôi không ngờ mình sẽ lại phải quay lại con đường này sớm đến vậy. Tôi thắp đèn lồng, cẩn thận bước về phía trước. Phía sau không có lấy một chút tiếng động, nhưng tôi biết Trần đại thiếu vẫn đang đi theo mình.
Lúc đi ngang qua bãi tha ma, tôi nghe được tiếng kêu oang oác của đám quạ trên cành cây, thê lương như có người đang khóc. Tôi theo bản năng chà xát cánh tay, nhìn ngang nhìn ngửa cẩn thận bước đi.
"Em đang nhìn cái gì?"
"Quỷ." Tôi vô thức trả lời.
Đột nhiên áo bị xếch lên: "Đã là người của ta rồi mà em vẫn còn dám đi nghĩ tới đám quỷ khác?" Đôi mắt đỏ tươi của Trần đại thiếu lạnh lùng nhìn vào tôi.
Tôi bị anh ta xách lên nên đầu óc có chút mơ màng: "Trần ca, không phải anh đã hiểu lầm cái gì đó rồi chứ?"
"Hửm?"
"Tôi tuyệt đối không hề có ý nghĩ sẽ trốn chạy cùng với con quỷ khác, anh hãy tin tưởng tôi." Tôi đưa tay lên thề thốt.
"Hừ." Trần Lập Châu buông tôi ra: "Nếu còn để ta nghe thấy mấy câu đó thêm một lần nữa, ta sẽ ăn sư phụ của em."
Tôi gật đầu lia lịa. Trong lòng thầm than thở, ông đây khổ quá mà.
Đến trước cửa nhà Hoàng viên ngoại, tôi chỉ chỉ: "Trần ca, chính là chỗ này!"
"Em chờ ở đây."
"Trần ca!" Tôi vội gọi anh ta lại.
"Anh dẫn tôi vào cùng với."
Trần Lập Châu trông cứ như đang nhìn một tên ngốc, tôi đi ăn cơm mà em cũng muốn nhìn?
"Tôi muốn hỏi nữ quỷ kia, rốt cuộc có phải là nó đã giết chết Hoàng viên ngoại hay không?"
Vẻ mặt của Trần Lập Châu trông không được nhẫn nại cho lắm, nhưng anh ta vẫn đưa tay bịt mắt tôi lại. Đến khi mở mắt ra, tôi đã thấy mình đang ở bên trong nhà của Hoàng gia.
Lúc này đã là đêm khuya thanh vắng, toàn bộ Hoàng gia đều đã chìm sâu vào trong giấc ngủ, xung quanh là một khoảng trời tối đen.
Tôi cầm theo đèn lồng, thật cẩn thận bước tới hoa viên. Lúc trông thấy giếng cạn, tôi vội chỉ tay bảo: "Chính là ở đây."
Trần Lập Châu híp mắt, hết nhìn giếng cạn rồi lại nhìn tôi: "Ở đây làm gì có cái gì."
Tôi ngớ người: "Sao lại thế được, lần đó nữ quỷ kia rõ ràng là đã hát hí khúc ở chỗ này mà."
Trần Lập Châu không nói gì, ngẩng đầu nghe ngóng một chút, sau đó ngón tay chỉ về phía linh đường: "Ở chỗ đó."
Linh đường nhà Hoàng gia có treo hai chiếc đèn lồng trắng, bên trên linh án phía bên trong là mấy cây đèn cầy đang tỏa ra thứ ánh sáng mờ nhạt. Gió thổi qua, chợt sáng chợt tối. Nương theo ánh đèn, tôi thấy được chiếc quan tài tối đen ở ngay giữa linh đường. Một trận gió thổi tới, lạnh đến mức khiến cho tôi phải nổi da gà toàn thân.
Thổi tới cùng trận gió này là lời rì rầm của một người phụ nữ: "Một trăm hai mốt, một trăm hai hai, một trăm hai ba..." Trong thanh âm thê lương kia có mang theo cả hận ý, không biết là đang đếm cái gì.
Tôi khẽ nuốt một ngụm nước bọt, nhìn sang Trần Lập Châu.
Trần Lập Châu quét mắt nhìn tôi một cái, lạnh giọng bảo: "Tôi cho em thời gian một nén hương."
Nghe vậy, tôi liền rón rén bước vào trong linh đường, lúc này thanh âm kia đã đếm tới một trăm hai tám.
Nương theo giọng nói, tôi lặng lẽ bước tới gần, bấy giờ mới phát hiện ra tiếng đếm là phát ra từ bên trong quan tài. Nghe giọng thì hẳn chính là của nữ quỷ hát hí khúc đêm đó.
"Một trăm hai chín, một trăm ba mươi..."
Tôi có chút hiếu kỳ không biết là cô ta đang đếm cái gì?
Quan tài của Hoàng viên ngoại khá cao, dưới gầm còn đặt một cái khung, cả cỗ quan tài cao vừa bằng đến ngực tôi.
Tôi nuốt nước miếng, tim đập dồn dập, tôi thậm chí còn có thể nghe thấy được tiếng tim đập "thình thịch" của chính mình. Hai tay thấm đẫm mồ hôi, tôi cẩn thận vịn vào quan tài ngó vào bên trong.
Vừa trông, tóc tai tôi đã dựng đứng hết cả lên!
Hồng y nữ quỷ kia đang ngồi bên trong quan tài, cô ta ôm đầu của Hoàng viên ngoại vào trong lòng mình, nhổ đi từng chiếc tóc của ông ta. Những sợi tóc kéo theo cả da thịt, khiến cho máu chảy đầm đìa.
Tôi sợ tới mức run lẩy bẩy, chân mềm nhũn, ngồi sụp hẳn xuống mặt đất.
"Ai?!" Nữ quỷ kia hét lên một cách đầy thê lương, cô ta nhô đầu ra khỏi quan tài, liếc mắt một cái đã phát hiện ra tôi đang ngồi trên mặt đất.
Trông thấy một bên mắt đang lủng lẳng ở bên ngoài tròng mắt của cô ta, dạ dày tôi cuộn lại, nhất thời không nhịn được nên đã nằm bò ra để nôn khan.
"Ngươi là ai?" Nữ quỷ đứng lên, dùng một bên mắt duy nhất còn nguyên vẹn nhìn tôi chằm chặp, mái tóc đen không gió mà tự bay lên.
Tôi lập tức khua tay: "Cô là vợ bé của Hoàng viên ngoại có đúng không?"
Nữ quỷ kia nhìn tôi, nhẹ nhàng chậm rãi bước ra khỏi quan tài.
Cô ta không trả lời câu hỏi của tôi, trái lại chỉ nở nụ cười quyến rũ: "Tiểu lang quân, ta có đẹp không?"
Con mắt đang lủng lẳng kia của cô ta vẫn còn khiến cho dạ dày của tôi quặn lại, nhưng tôi không dám chọc giận cô ta, nên đành phải gật đầu cười gượng: "Đương nhiên là đẹp rồi, vợ bé của Hoàng viên ngoại, nức tiếng khắp mười dặm tám hướng cơ mà."
Con mắt của nữ quỷ như ánh lên niềm vui sướng: "Có thật không?"
Tôi gật lấy gật để: "Lúc cô chết vì bệnh, ai ai cũng tiếc hận thay cho cô, mọi người đều nói cô hồng nhan bạc phận."
"Bệnh chết?" Nữ quỷ thét lên: "Thất nương ta chính là vì đã bị tên phụ tình này ném sống xuống giếng mà chết!" Nói xong cô ta bay về bên quan tài, kéo thi thể đang chảy đầm đìa máu tươi của Hoàng viên ngoại dậy rồi ôm vào trong ngực, sau đó phát ra những tiếng cười "khục khặc" đầy quái dị: "Giờ thì hay rồi, ông cũng bị người ta hại chết, đúng là báo ứng mà!"
"Ha ha ha ha ha..."
Tuy rằng tôi đang sợ, thế nhưng vẫn nghe ra được trong chuyện này còn có ẩn tình, bèn vội hỏi: "Vậy ra cô không phải là kẻ đã giết chết Hoàng viên ngoại?"
Thất nương chậm rãi lắc đầu, vừa vuốt ve gương mặt của Hoàng viên ngoại, vừa dùng móng tay cào vào, da mặt của Hoàng viên ngoại bị cào đến chảy cả máu, trong móng tay nhọn hoắt kia dính toàn là máu thịt.
"Ta rất muốn khiến cho ông ta ăn thiên đao vạn quả, rất muốn uống cạn máu thịt của ông ta! Thế nhưng ta lại chẳng làm được, ta thậm chí còn chẳng thể rời xa nổi cái miệng giếng cạn kia."
"Thất nương, cô như vậy là ác quá đấy." Tôi cố nhịn cơn ghê tởm, ý đồ muốn ngăn cô ta lại.
"Ác? Thế lúc bọn chúng rạch mặt của ta, lúc bọn chúng ném ta vào giếng cạn, có ác không hả? Ta ngã xuống giếng bị gãy chân, kéo dài hơi tàn được đến ngày thứ ba thì mới chết, ai tới cứu ta nào? Ai tới để xót thương cho ta nào?"
Thất nương nhìn tôi rồi hét lên.
"Nếu không phải là vì bọn chúng có một pho tượng Phật ngọc thì thất nương ta đã sớm khiến cho Hoàng gia này máu chảy thành sông rồi, ha ha ha"
"Vậy vì sao Hoàng viên ngoại lại chết?"
"Ha ha ha ha ha..." Thất nương bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười một tràng dài, tiếng cười the thé kia làm cho tai của tôi suýt thì bị điếc.
"Là phu nhân của ông ta đã làm."
"Cái gì cơ?"
"Phu nhân của ông ta ăn cây táo rào cây sung, tư thông với lão quản gia, cuối cùng hạ độc ông ta, khiến cho ông ta chết thẳng cẳng. Báo ứng, đây thật đúng là báo ứng mà! ha ha ha..."
Thất nương vừa cười vừa vung vẩy ống tay áo dài của mình: "Hưmmmmm...Hoàng Nhất Sơn, cái tên phụ tình này, ông giết ta, để rồi lại bị người khác hại, thế sự xoay vần, báo ứng không sai."
"Giờ, Phật ngọc đã bị tên quản gia lấy trộm ra khỏi tòa nhà này, không biết là đã bị bán cho ai rồi. Ta rốt cuộc cũng đã có thể báo thù rửa hận!" Nữ quỷ kia vừa nói vừa bày ra vẻ mặt dữ tợn, thè ra chiếc lưỡi dài mà đỏ tươi, sau đó nhìn chằm chằm vào tôi: "Tiểu lang quân, hôm nay mạng của ngươi không được tốt, làm món khai vị cho ta luôn đi." Nói xong cô ta giương nanh múa vuốt lao về phía tôi.
Tôi sợ quá, vội vàng trốn ra phía sau, nữ quỷ kia gần như đã nhào được vào người tôi.
"Chậc." Ngoài cửa truyền đến một tiếng tặc lưỡi, một người một quỷ cùng nhau quay đầu ra nhìn.
Trần đại thiếu hiện ra trước mặt tôi, nhướng mày lên hỏi: "Đã xong chưa?"
Tôi nhìn nữ quỷ rồi lại nhìn anh ta: "Trần ca, cứu tôi với."
Nữ quỷ kia vừa trông thấy Trần Lập Châu, lập tức lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, miệng phát ra những tiếng kêu khàn khàn, cả người lui về phía sau.
Thoắt cái cô ta đã chui người vào bên trong quan tài.
Trần Lập Châu chỉ nhoáng cái đã đi tới bên cạnh quan tài, anh ta duỗi tay ra, chọc thủng quan tài, túm cổ nữ quỷ kia ra.
"Tha mạng, tha mạng!"
"Đã chết rồi thì còn lấy đâu ra mạng để mà tha?" Trần Lập Châu cười lạnh một tiếng: "Hôm nay mạng của ngươi không được tốt, làm món khai vị cho ta luôn đi." Nói xong hai tay anh ta nắm lấy hai tay nữ quỷ, dùng sức mà xé cô ta ra thành hai mảnh, tiếng kêu the thé của nữ quỷ vang lên không dứt.
Tôi sợ quá, bèn nhắm chặt mắt lại, miệng hô lên: "Khoan đã."
"Sao?"
"Để tôi đi ra ngoài trước, anh cứ từ từ mà xơi." Nói xong tôi bật dậy chạy vội ra khỏi linh đường, đứng ở bên ngoài thở hồng hộc như trâu.
Tôi vừa mới đứng vững được người thì Trần Lập Châu đã đi ra.
"Nhanh vậy?" Tôi kinh ngạc nhìn anh ta.
Trần Lập Châu liếc mắt nhìn tôi một cái rồi bước về phía trước.
Tôi quay đầu lại nhìn linh đường của Hoàng viên ngoại, mùi máu tươi từ bên trong vẫn đang thoang thoảng tỏa ra. Ánh nến cũng đã tắt, khung cảnh tối đen trông cứ như một cái miệng bồn ứ máu. Tôi hơi run lên, vội vàng đi theo phía sau Trần Lập Châu.
Lúc về đến nơi, tôi kể lại chuyện này cho sư phụ nghe, hỏi ông kế tiếp nên làm thế nào.
"Kế tiếp là chuyện của người sống, con không quản được đâu."
Tôi gật gật đầu.
"Thiện ác hữu báo, không phải là không báo, chỉ là chưa tới lúc thôi."
Ba ngày sau, Trương Tiểu Bảo tới nhà tôi, nói cho tôi biết nhà của Hoàng gia đã xảy ra chuyện. Đại phu nhân tư thông với quản gia, bỏ trốn rồi lại bị người bắt lại được. Bên trong linh đường, thi thể của Hoàng viên ngoại không còn ra hình người, ai ai cũng kháo nhau là vợ bé trước kia đến đòi mạng. Hiện giờ khắp Hoàng gia đều đang loạn lắm rồi, chỉ có mỗi thằng con trai của Hoàng viên ngoại là ngơ ngơ ngác ngác chẳng biết cái gì, lúc nào cũng cười ha hả.
Tôi thở dài, cầm đàn hương vừa mới mua được bước về nhà, mặc kệ Trương Tiểu Bảo la lên ở phía sau. Mạng của ông đây cũng đang khó bảo toàn lắm đây này, lấy đâu ra hơi sức để mà buôn chuyện với cậu.
- ----
#VL: Quào, sắp tới sẽ cố lết, cố lết, mỗi ngày sẽ chịu khó dành thời gian ở nhà đánh máy một chút vậy T.T
/50
|