Âm Hôn Lúc Nửa Đêm

Chương 170: Thiếu

/249


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

"Vì sao?” Tôi không rõ, thực lực của ba người đều mạnh như vậy, vì sao Khổng Tuyên còn nói kiêng kị như vậy.

Khổng Tuyên bất đắc dĩ nhìn tôi, trấn an nói: “Tử Đồng muội tử, những việc này muội cũng đừng quản. Muội đấy, cứ an tâm dưỡng thai sinh hài tử, chuyện khác, giao cho huynh đệ chúng ta là được.”

Tôi không thích cảm giác rõ ràng đặt mình trong đó nhưng lại cái gì cũng không biết.

Tay Mặc Hàn vỗ nhẹ lưng của tôi, an ủi tôi, lại hỏi Đại Bàng: “Thật sự không thể nói?”

Đại Bàng không cam lòng gật đầu: “Không thể, nhưng chúng ta tuyệt đối sẽ không hại Tử Đồng!”

“Khi nào có thể nói?” Mặc Hàn lại hỏi.

Đại Bàng suy tư một chút, nói: “Cho dù như thế nào, đều còn chờ sau khi hài tử sinh ra lại nói. Con nối dõi của quỷ thần ngày càng khó khăn, chúng ta cũng không muốn liên lụy ấu tử.”

Mặc Hàn nắm chặt tay của tôi, vẻ mặt trịnh trọng nói với Đại Bàng: “Ta cũng không hy vọng các ngươi liên lụy Mộ Nhi.”

Đại Bàng yên tĩnh một chút, nói: “Ta sẽ bảo vệ nàng.”

Trong khoảng thời gian ngắn, phòng khách yên tĩnh không lời. Tôi lại cảm giác có chuyện lớn gì đó sẽ xảy ra, nhưng cố tình một chút manh mối cũng đều không có.

Một trận tiếng bước chân đột nhiên vang lên, Đại Bàng như là phát hiện cái gì đó, toàn thân lập tức đề phòng đứng lên, hai mắt hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm nơi truyền đến tiếng.

Tiếng càng ngày càng gần, Đại Bàng lập tức như muốn phất tay công kích, bóng dáng kia chợt lóe né tránh.

Một kích không trúng, cơ thể Đại Bàng khẽ động, tiến lên ngẩng đầu bóp lấy cổ người nọ.

Mặc Hàn đồng thời cũng đi qua bắt được tay Đại Bàng, lúc này mới ngăn cản đại bàng xúc động muốn cắt đứt cổ người nọ.

“Đây là đệ đệ của Mộ Nhi, buông tay.” Mặc Hàn nói.

Tôi và Khổng Tuyên cũng vội đuổi theo, nhìn thấy Quân Chi bị Đại Bàng bóp mặt đỏ tai hồng. Mắt thấy sẽ phải tắt thở, tôi lập tức tiến lên muốn bẻ tay Đại Bàng ra.

Khổng Tuyên lúc này cũng lên tiếng nói: “Đại ca, chính là một phàm nhân hồn phách cường đại chút.”

Đại Bàng theo thứ tự nhìn qua chúng tôi, thấy chúng tôi đều thái độ kiên quyết, lúc này hắn mới buông lỏng tay.

Quân Chi che cổ lại phun ra một hơi thật dài, trên cổ đã có một dấu bàn tay thật sâu.

“Chị… Đây là ai?” Hắn nổi giận đùng đùng, ngay cả giọng nói đều có chút to: “Cũng may anh rể kịp thời tới……”

Tôi đơn giản giới thiệu một chút, Quân Chi trực tiếp trợn trắng mắt lườm Đại Bàng.

Tôi cũng có chút tức giận: “Anh làm gì phải tàn nhẫn với Quân Chi như vậy? Hắn chỉ là một người thường!”

Đại Bàng không phải rất tin tưởng đánh giá Quân Chi qua lại, trên mặt dần có một tia nghi hoặc.

Dù sao da mặt Quân Chi dày, tùy ý hắn đánh giá. Đi tới bên người Mặc Hàn, chỉ vào dấu bàn tay trên cổ mình hỏi: “Anh rể, em đây có tính là tai nạn lao động không?”

Mặc Hàn giơ tay ném thuật chữa trị qua, tiêu trừ không khoẻ cho hắn, Quân Chi xụ mặt lúc này mới bớt không ít.

Có Mặc Hàn chống lưng cho hắn, hắn tự nhiên là cái gì cũng không sợ, lập tức chất vấn Đại Bàng: “Anh là một con chim không biết sống bao nhiêu năm, bắt nạt một người thường như tôi thật sự tốt sao?!”

Đại Bàng hiển nhiên vẫn là không muốn tiếp nhận Quân Chi chỉ là một người thường, nhưng sự thật là như thế, hắn lại không thể không tin.

Nhưng hắn có thể thỏa hiệp với Mặc Hàn, lại tuyệt đối sẽ không với nhượng bộ Quân Chi, lập tức phong bế miệng của Quân Chi cố định hắn ở tại chỗ.

“Ta đi đây.” Đại Bàng ném xuống một câu như vậy, cơ thể dần hư ảo, nhanh chóng hóa thành một ánh sáng vàng bay ra ngoài cửa sổ.

Tôi đang muốn gọi hắn trở về cởi bỏ cho Quân Chi, lại nghe thấy Đại Bàng truyền âm cho tôi nói: “Cẩn thận Mộ Quân Chi!”

Tôi sửng sốt, nhìn thấy trên mặt Mặc Hàn và Khổng Tuyên cũng có hơi kinh ngạc, biết Đại Bàng cũng truyền âm cho bọn họ.

Nhưng Quân Chi là em trai ruột của tôi, có cái gì phải cẩn thận!

Tôi bảo Mặc Hàn giải cho Quân Chi, Quân Chi chửi rủa Đại Bàng nửa giờ mới nguôi giận.

Trong lúc, Mặc Hàn giải thích cho tôi diệu dụng của Linh Vũ Ngàn Kết, Đây là một pháp bảo hộ thân, tương truyền là tập hợp tất cả một cây lông mềm trên lông đuôi Bàn Phượng dùng bí pháp chế ta thành.

Cho nên Đại Bàng và Khổng Tuyên ở thời kỳ Hồng Hoang ban đầu là có thể lấy hình thái trứng sinh tồn, về sau lại ở dưới không có ba mẹ che chở từ ấu điểu trưởng thành lên, gần nhất là trứng Bàn Phượng cũng đủ mạnh, huyết mạch Bàn Phượng đủ lợi hại. Thứ hai, chính là bởi vì lúc ấy Linh Vũ Ngàn Kết vẫn luôn che chở bọn họ.

Đồ vật quý giá như vậy, tôi cũng không dám nhận, muốn để Khổng Tuyên giúp tôi đi trả lại cho Đại Bàng. Lại không ngờ hắn thừa dịp tôi không chú ý, trực tiếp dung châm ngực kia vào trong cơ thể tôi, dù thế nào cũng đều không lấy ra được.

Cuối cùng, Mặc Hàn lấy hay không lấy cũng uổng, về sau Đại Bàng khẳng định còn có việc muốn liên lụy chúng tôi, trước thu chút lợi tức lại nói lý do, nên nhận lấy.

Về phần Quân Chi, đương nhiên vẫn nên ăn uống, thường đi vào phòng tôi dạo một vòng, nhìn xem minh vương đại nhân lại có phí phạm của trời hay không, để hắn có thể nhặt đi phát một khoản tiền của phi nghĩa.

Ngoài ý muốn duy nhất, có lẽ xem như là tin nhắn điện thoại Lam Thiên Hữu gửi tới vào đêm đó.

Giản yếu khái quát chính là, lúc ấy hắn hỏi Quân Chi muốn Ngưng Hồn Đan nhưng Quân Chi không cho, tuy hắn động thủ đoạt, nhưng nể tình tôi và tình cảm lúc trước, đã hạ thủ lưu tình với Quân Chi. Nếu không, Quân Chi không có khả năng có thể chống đỡ được Tinh Bác Hiểu đi cứu hắn.

Mặt khác, hắn dùng tôi tới uy hiếp Mặc Hàn đúng là bất đắc dĩ, hắn biết Mặc Hàn sẽ không dùng tôi mạo hiểm, cho nên lúc ấy cũng biết vì kích Mặc Hàn mà thôi, hy vọng tôi có thể lý giải.

Cuối cùng, còn tỏ vẻ hy vọng tôi có thể đi blah blah một đống lớn với hắn, tôi không thấy xong trực tiếp xóa.

Qua vài ngày, ta mẹ mua đồ ăn trở về, hỏi tôi: “Đồng Đồng, con còn nhớ rõ lần trước mẹ và con nói người lớn lên rất giống con kia không?”

Cơ Tử Đồng?

Tôi gật đầu: “Cô ta làm sao vậy?”

Mẹ tôi rất tự mình nghi ngờ nói: “Đồng Đồng, con nói, có phải mẹ già rồi hay không……”

Tôi khó hiểu, đã nghe thấy mẹ tôi lại nói: “Đồng Đồng, vừa rồi lúc mẹ trở về thấy nàng và Hàn Đông kia ở bên nhau… Con nói, thật sự là mẹ già cả mắt mờ sao? Sao mẹ cảm thấy mặt của cô ta có chút mơ hồ chứ? Ngay cả bóng người đi theo chiếu vào trên mặt nước đong đưa qua lại…… Hiện tại kỹ thuật chỉnh dung phát triển như vậy, có phải cô ta chỉnh dung thất bại hay không?”

Kia đoán chừng là vì ảo thuật của Cơ Tử Đồng không ổn định.

Tôi trấn an mẹ tôi nói: “Mẹ, đừng nghĩ nhiều, dù sao cũng không phải là con gái của mẹ, quản cô ta làm gì. Sao mặt người sẽ đong đưa chứ, đoán chừng là góc độ mẹ nhìn không đúng, cộng thêm tác dụng của ánh sáng, mới không cẩn thận nhìn hoa mắt.”

Mẹ tôi gật đầu biểu thị đồng ý: “Mẹ cũng cảm thấy thế! Nhưng Hàn Đông kia cũng không biết là làm sao, hôm nay mẹ nhìn thấy hắn, lại cảm thấy tử khí của hắn trầm trầm.”

Hắn đều là người chết rồi, có thể có hơi thở của người sống mới kì quái.

Mẹ tôi lại nói ra một chuyện tiếp theo: “Đồng Đồng, đêm qua mẹ và ba con đi xuống lầu dạo quanh, đã nhìn thấy hắn trốn ở gần nhà của chúng ta lén lút! Từ xa nhìn như ma dọa người, cũng may ba con ở đây, bằng không một mình mẹ cũng không dám đi ra ngoài! Con và Quân Chi ra cửa cẩn thận một chút, mẹ vẫn cảm thấy hắn là tới nhìn chằm chằm nhà chúng ta!”

Chẳng lẽ là Cơ Tử Đồng lại có hướng đi mới?

Tôi gọi Quân Chi đến thương lượng với hắn chuyện này một chút, Quân Chi muốn đi xem, tôi lo lắng là bẫy rập nên ngăn cản hắn, quyết định án binh bất động, chỉ là để Tinh Bác Hiểu chú ý hướng đi của Hàn Đông.

Buổi tối lúc ngủ đến mơ màng, tôi bỗng nhiên cảm giác Mặc Hàn vốn ôm tôi chợt đề phòng nâng người dậy.

Tôi mơ màng tỉnh lại, thấy Mặc Hàn nhìn bàn trang điểm của tôi. Tôi nhìn về nơi đó, đã nhìn thấy một đoàn ánh sáng xanh.

“Vô Cực Ngọc Giản?” Tôi kinh ngạc một chút, “Sao sáng lên?”

Không chỉ có sáng lên, bên trong còn truyền ra hơi thở pháp lực mãnh liệt chạm vào nhau, ngay cả quỷ tỉ và mặc ngọc tôi đặt ở một bên đều có cảm ứng không nhỏ, đều run rẩy.

Không trong chốc lát, hơi thở pháp lực kia chạm vào nhau đã tràn ngập toàn bộ nhà ở.

Mắt thấy toàn bộ toà nhà đều phải bởi vậy mà lung lay, Mặc Hàn lập tức dùng một cổ quỷ vây quanh Vô Cực Ngọc Giản, cưỡng ép hơi thở bạo ngược kia lại.

“Ở nhà chờ ta.” Hắn khoác một cái áo khoác khoác ở trên người tôi, phi thân nhảy ra ngoài cửa sổ, mang theo Vô Cực Ngọc Giản không biết sao lại phát cuồng biến mất ở bên trong bóng đêm.

Trong phòng lại khôi phục an tĩnh lần nữa, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa của Quân Chi và Khổng Tuyên, tôi lên tiếng không có việc gì, thay quần áo đi ra ngoài.

Nói chuyện vừa mới xảy ra, Quân Chi đầu mờ mịt, nhưng Khổng Tuyên nói: “Nghe ngươi nói, ngược lại như là linh khí cuồng bạo. Mặc Hàn là tìm một nơi không ai để Vô Cực Ngọc Giản đi phóng thích linh lực, không cần lo lắng. Chẳng qua, kỳ quái, vì sao Vô Cực Ngọc Giản sẽ có loại tình huống này?”

Hắn và Quân Chi là cảm ứng được linh lực kỳ quái mới tỉnh lại. Bởi vì là phòng ngủ của tôi và Mặc Hàn, bọn họ cũng không dám xông vào, mới luôn chờ tôi đi ra.

Tôi cũng không biết nguyên nhân, chẳng qua cũng đã không còn buồn ngủ, tính trở về phòng chờ Mặc Hàn trở về.

Vẫn luôn đợi rất lâu, Mặc Hàn đều không trở về. Tôi nhảy ra muốn nhìn thời gian, lại không ngờ mới khởi động máy, đã nhận được tin nhắn của Mặc Hàn.

Hắn bảo tôi đến hoa viên gần tiểu khu, hắn ở đó chờ tôi, có thứ gì đó muốn cho tôi


/249

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status