Trôi qua vài ngày, thoáng chốc ngày đại thọ của Giang lão gia - Giang Cầm cũng đến. Phía trong căn dinh thự nơi ông ở, hàng chục người hầu ra vào tấp nập không hết việc, ai nấy cũng đều tất bật chuẩn bị cho buổi tiệc ngày mai.
Giang Cầm tay chống gậy đứng trên ban công hướng mắt nhìn bao quát toàn bộ cảnh vật bên dưới sân. Ngày hôm nay mưa phùn cứ rơi lất phất mãi không tạnh, khiến cho khí tiết càng trở nên rét buốt đến thấu da.
Giang Triết Mỹ từ phía sau tiến đến khoác lên dáng người già cõi của ông một chiếc áo lông dày dặn. Cô vỗ về đôi vài gầy guộc, khẽ an ủi: Đừng lo! Con sẽ thuyết phục anh hai đến buổi tiệc ngày mai.
Ta không dám mong nó sẽ đến... giọng Giang Cầm buông ra chán nản. Ông thở dài nhìn xa xăm, đôi mắt nheo lại với vẻ mặt đầy khắc khoải. Từ tận sâu trong thâm tâm ông, người duy nhất ông muốn thấy nhất không chỉ là trong buổi tiệc ngày mai vẫn chỉ có mỗi Giang Triết Hàn. Từ lúc xảy ra chuyện đến nay, ông luôn thấy bản thân nợ con trai một món nợ rất lớn. Mà có lẽ cả đời này của ông dù có làm gì đi nữa cũng không thể bù đắp hay cứu vãn được nữa.
Giang Triết Mỹ buồn lòng nhìn ông, cô mím môi cố không nói thêm lời nào. Suốt những ngày qua, cô liên tục đến bên cạnh ông, an ủi ông mọi lúc có thể. Còn về phần Giang Triết Hàn, dẫu cô có muốn cũng khó mà tiếp cận được khi xung quanh hắn lúc nào cũng đầy rẫy bọn đàn em bám sát không rời nửa bước.
Cô đôi khi thầm trách Giang Triết Hàn khi cô nghĩ hắn căm giận bố của mình chỉ vì những lần ông giam lỏng hắn, trói hắn bằng dây xích trong phòng. Nếu thực sự là thế thì anh hai của cô không khác gì một đứa trẻ giận dỗi quá lâu đến vô lí.
Chết tiệt! Hôm nay mà không vào gặp Trạch Lam được thì sẽ nguy mất! Tố Dĩ Dĩ cau mày lầm bầm. Cô nấp mình trong một tán cây ven đường nơi khu vực gần với nơi dinh thự của Giang Triết Hàn.
Cô khổ sở đã hơn một tuần nay, khi mà cô đã cố gắng tìm mọi cách để tiếp cận với ngôi dinh thự ấy nhưng đều bất thành. Thấy cô đến gần, bọn người gác ngoài cổng đã đanh mặt trợn mắt không để cô tiến thêm. Hôm nay, cô quyết tâm phải vào cho bằng được. Vì chỉ còn nốt ngày hôm nay, ngày tiêm thuốc định kì của Trạch Lam sẽ đến.
Tố Dĩ Dĩ đã thầm quan sát, trên cung đường này vào mỗi ngày cứ rơi vào năm giờ chiều thì xe của Giang Triết Hàn sẽ xuất hiện. Cô ngồi lọt thỏm trong tán cây, người khoác một bộ áo ấm dày cộm để tránh rét dưới tiết trời khắc nghiệt.
Vài giây nữa...chuẩn bị thôi... miệng Tố Dĩ Dĩ khẽ nói. Cô nhìn lên đồng hồ trên tay, chỉ còn tích tắc nữa là điểm đúng năm giờ. Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, từ phía xa đã có một ánh đèn bừng lên trong làn sương mù đang đậm dần.
Tố Dĩ Dĩ hít một hơi thật sâu, cô thình lình đứng dậy lao ra khỏi tán cây mình đang ẩn nấp. Cô vờ đánh rơi thứ gì đó sang bên kia đường rồi tiến ra giữa lộ, vừa đúng lúc chiếc xe của Giang Triết Hàn chạy đến.
Áaa...!! một tiếng thật lớn, Tố Dĩ Dĩ ngã nhào ra trước đầu xe, hai mắt nhắm nghiền, tay chân duỗi thẳng bất động.
Có chuyện gì!? Tôn Nghị nhíu mày lên tiếng. Chiếc xe một lúc phanh gấp khiến thân người bị nhào về trước. Liêu Tầm cầm lái, hắn quay mặt đáp: Cậu Tôn, hình như chúng ta vừa va phải một ai đó?!
Đầu lông mày thoáng cao lên, vẻ mặt cơ hồ nghi hoặc bước xuống xe. Anh đi đến phía trước, nhìn không rời vào Tố Dĩ Dĩ đang nằm dưới chân mình. Ánh mắt anh rộ lên tia khó hiểu, anh nói: Ra là cô ta...
Lại muốn giở trò! Tôn Nghị thầm nghĩ mà lấy làm buồn cười. Mấy hôm nay, sự xuất hiện một cách ngang bướng của Tố Dĩ Dĩ xung quanh trước cổng dinh thự lẽ nào anh không biết. Chỉ là anh không ngờ, cô lại cả gan đến vậy! Dám ngã ra trước đầu xe của anh.
Liêu Tầm ngồi xuống, thận trọng quan sát một lúc rồi nói: Có vẻ không bị thương tích gì, chẳng qua là bị ngất!
Tôn Nghị chợt nhếch môi cười nhạt, anh ngồi xuống bên cạnh Tố Dĩ Dĩ, một tay vén nhẹ lọn tóc đang rủ lên mặt cô. Rồi chẳng hiểu thế nào, anh bế lấy cô trên tay mà nói: Mở cửa xe!
Liêu Tầm có phần ngạc nhiên trước hành động của Tôn Nghị, tuy nhiên hắn không dám thắc mắc. Hắn mở cửa xe, lập tức Tố Dĩ Dĩ được Tôn Nghị đặt nằm gọn ở hàng ghế sau. Anh trở lại xe ngồi cùng hàng ghế trước với Liêu Tầm, chiếc xe lăn bánh chậm rãi tiến về phía dinh thự.
Nằm đó im lặng bất động đã một lúc, thân thể Tố Dĩ Dĩ đã bắt đầu có dấu hiệu bị tê cứng. Cô thận trọng khẽ mở nhẹ một bên mắt mà quan sát, phía trước cô là bóng dáng của hai nam nhân. Trong đầu cô thực sự thoáng nghĩ kẻ đó là Giang Triết Hàn cùng với đàn em của mình.
Nhưng cô chợt nhìn qua gương chiếu hậu, một gương mặt nam nhân hiện rõ mồn một đập vào mắt. Tôn Nghị mắt nhìn thẳng về trước, nhưng đột nhiên anh lại nhìn ngay vào gương khiến Tố Dĩ Dĩ giật thót người mà vội vàng khém chặt hàng mi.
Không...không phải Giang Triết Hàn! Tố Dĩ Dĩ thầm nghĩ, lòng rộ lên những tia kinh sợ. Nỗi sợ này bỗng chốc lớn hơn khi bánh xe đã dừng lại ngay trong khoảng sân lớn của dinh thự.
Bế Tố Dĩ Dĩ trên tay chậm rãi tiến vào trong, Liêu Tầm đi cạnh mới lên tiếng hỏi: Cậu Tôn, cô gái này chúng ta đáng ra chỉ nên đưa đến bệnh viện là quá lắm rồi. Tại sao cậu lại...
Tôn Nghị càn rỡ cười thành tiếng, bước chân dừng ở nấc thang đầu tiên. Anh nhìn cô gái đang bất động trên tay mình, gian xảo nói: Có thể không ai nhận ra cô, nhưng tôi thì có! Báo với Tứ thiếu, có khách đến thăm!
Tố Dĩ Dĩ ớn lạnh cả người khi cô dễ dàng nhận thấy, rõ ràng nam nhân kia cố tình nhấn mạnh từ khách đối với cô. Hơn nữa, chính miệng Tôn Nghị cũng đã nói anh nhận ra cô, vậy thì xem ra lần này cô đã thực sự quá mạo hiểm.
Bế Tố Dĩ Dĩ đi thẳng lên lầu một, Tôn Nghị mang cô vào một căn phòng. Đặt cô nằm xuống giường, anh trở đi rót một ly nước ấm, lại nói: Không cần đóng kịch làm gì nữa! Tỉnh dậy đi.
Tố Dĩ Dĩ vẫn nằm yên trên giường, cô nằm xoay mặt về một phía. Mái tóc xoã lên một bên mặt, cô len lén mở mắt, lòng thấp thỏm lo sợ: Khỉ thật! Rốt cuộc anh ta biết mình giả vờ nhưng vẫn để mình vào tận trong này....có dụng ý gì kia chứ?
Nhấp nhẹ một ngụm nước, thấy cô vẫn không có động thái nào, Tôn Nghị tiến đến gần bên giường. Anh đứng đó nhìn cô một lúc rồi đột ngột hạ sát thân người, hai cánh tay kẹp ngay Tố Dĩ Dĩ ở giữa.
Cô dẫu đang nhắm chặt mắt nhưng vẫn cảm nhận được hơi thở nam nhân đang rất gần. Hai bên nệm lại còn bị một lực đè nặng xuống, cô vô thức nuốt nước bọt. Cố gắng giữ lại chút bình tĩnh cuối cùng mà tiép tục diễn cho trót.
Một tiếng cười trầm mặc khẽ vang lên, bầu không khí trong phòng đột nhiên như bị ảm đạm hơn hẳn. Tôn Nghị lần nữa đưa tay vén nhẹ mái tóc của Tố Dĩ Dĩ, bất giác anh kề sát vào bên tai của cô, khẽ thì thầm mà như đe doạ: Nếu cô không mở mắt, tôi sẽ lột sạch quần áo trên người cô! Loảng xoảng vài cái bên trong đại não. Câu nói vừa rồi của Tôn Nghị hệt như một búa đập vào đầu cô thật mạnh. Tinh thần bắt đầu bị choáng váng vì độ gian manh của nam nhân vô sỉ, Tố Dĩ Dĩ cấu chặt mảnh ga nệm dưới thân mình cố gắng chịu đựng.
Lúc này, cách đó vài dãy phòng. Trạch Lam nằm trên giường, người khoác áo lông còn đắp thêm chăn bông dầy cộm. Thân thể cô thoáng chốc run lên nhưng lạ thay cả cơ thể lại toát mồ hôi ướt đẫm.
Giang Triết Hàn ngồi bên cạnh, hắn đã gạc hết mọi công việc, dành cả ngày hôm nay chỉ để ở bên cạnh cô thế này. Vào buổi sáng hôm nay, như mọi ngày sau khi thức dậy, mọi việc vẫn diễn ra hết sức bình thường. Trạch Lam nằm bên cạnh hắn, nhưng tuyệt nhiên sau khi hắn đã thức vậy mà cô vẫn ngủ say đến mê man.
Sự việc diễn biến càng lúc càng tệ đi ngay sau đó. Trạch Lam dường như rơi vào trạng thái hôn mê, cô liên tục run rẫy, nhưng cơ thể lại đổ mồ hôi một cách khó hiểu. Thân nhiệt nóng lên đột ngột, nhưng câu cửa miệng từ đầu đến cuối của cô vẫn chỉ là hai từ: Lạnh quá...!
Chết tiệt! Đàm Chiêu đã đến đâu rồi kia chứ!? Giang Triết Hàn tức giận quát lên. Bàn tay hắn áp lên trán Trạch Lam, ruột gan hắn nóng đến sắp bốc cháy. Hắn quả thực đang rất lo cho cô!
Rõ ràng đêm qua vẫn rất ổn kia mà... Giang Triết Hàn thầm nghĩ mà cả tâm trán cũng cau chặt lại, đổ xô chèn ép nhau tạo nên vài nếp gấp.
Đứng gần đó, Dư quản gia đáp: Bác sĩ Đàm đang trên đường trở về. Nhưng có lẽ do thời tiết quá xấu, nên không thể liên lạc được!
Cút hết cho tôi, lũ vô dụng! - Xoảng một cái, Giang Triết Hàn nổi nóng gào lên. Hắn đứng lên một chân đạp đổ chiếc bàn, khiến lọ hoa bên trên rơi vỡ tan tành.
Những y tá cùng bác sĩ của bệnh viện được điều đến giật mình nép vào một góc. Tất cả bọn họ đã khám qua hiện trạng của Trạch Lam nhưng lạ thay, chẳng ai biết được cô đang gặp phải vấn đề gì, càng không dám tiêm cho cô bất kì loại thuốc nào vì sợ cơ thể của cô sẽ không thể tiếp nhận.
Bất chợt, bên ngoài vang lên vài tiếng gõ cửa, tiếp theo đó là giọng nói của Liêu Tầm truyền đến: Tứ thiếu, có người muốn gặp ngài.
Ai!? giọng Giang Triết Hàn trầm xuống một cách đáng sợ. Nhìn biểu diện tối sầm của hắn thì bất kì ai trông thấy đều phải rùng mình ớn lạnh. Liêu Tầm mở cửa bước vào, hắn cúi đầu, đáp ngắn gọn: Là một cô gái...
Câu nói của Liêu Tầm thoạt nhiên làm cho ai nấy có mặt đều trợn mắt ngạc nhiên lẫn kinh sợ. Dư quản gia căng mặt nhìn về phía hắn, ra ý bảo hắn nhanh chóng lui đi. Vì từ xưa đến giờ, Giang Triết Hàn có khi nào gần gũi nữ giới đâu chứ. Lần này, tên thủ hạ kia lại không hiểu mất trí hay thế nào lại dám cả gan nói như vậy.
Mà ngay trong lúc tâm trạng Giang Triết Hàn đang chuyển xấu, thì việc làm kia của Liêu Tầm quả thực quá ngu xuẩn.
Ánh mắt Giang Triết Hàn như hai ngọn đuốc sống, hắn giương mắt nhìn vào Liêu Tầm. Nhận ra tia nộ khí đang nhắm thẳng đến mình, Liêu Tầm liền nhanh miệng nói thêm: Cô gái ấy là do cậu Tôn mang đến đây...
Tôn Nghị?! Giang Triết Hàn ngạc nhiên tự hỏi. Hắn nén lại cơn giận đang dâng lên trong lòng, cau trán suy nghĩ một lúc. Người làm việc bên cạnh hắn lâu nhất chỉ có mỗi mình Tôn Nghị, hiểu được tính cách lẫn những góc khuất của hắn vẫn chỉ có mình anh ta.
Nếu là do đích thân Tôn Nghị để cô gái kia vào đây để gặp hắn, chắc chắn sẽ có lí do của nó.
Giang Triết Hàn đảo mắt nhìn quanh, ánh mắt phút chốc dịu lại dừng ngay nơi Trạch Lam đang nằm thiếp trên giường. Hắn gằn giọng ra lệnh: Chăm sóc cô ấy cho tôi, tuyệt đối không được để xảy ra bất kì vấn đề gì!
Cũng khá cứng đầu! Tôn Nghị khẽ cười. Anh đã mở miệng đe doạ như thế vậy mà Tố Dĩ Dĩ vẫn một mực nằm yên không động đậy. Tuy là thế, chẳng có ai có thể hiểu được hiện giờ, trong lòng cô đang sợ đến mức nào.
Tôn Nghị đứng thẳng người, hai tay để túi quần thong thả nhìn cô mà tiếp tục buông lời càn rỡ: Tôi đếm đến ba, nếu cô không thôi cái trò này đi. Đừng trách tôi!
Ngay sau câu nói đó, truyền đến màng nhĩ của Tố Dĩ Dĩ lần lượt là những tiếng đếm thật chậm: Một....hai....
Bất thình lình, Tố Dĩ Dĩ cảm nhận được nơi cổ áo bị một lực nắm chặt. Cô hốt hoảng đưa tay kiềm lại, mở trừng mắt mà gắt lên: Đồ thối tha, đếm đến hai đã ra tay...
Trái ngược với vẻ mặt bối rối của cô, Tôn Nghị mặt mũi tỉnh bơ, anh một tay nắm chặt cổ áo sơ mi của cô, cố tình dùng sức kéo ra mà nói: Vậy là cô thực sự muốn tôi đếm đến ba rồi lột sạch quần áo của cô?
Không phải! Tố Dĩ Dĩ to tiếng quát thẳng vào mặt nam nhân đang giở trò. Tôn Nghị lúc này mới buông cô ra, anh đứng ngay ngắn, nghiêm túc hỏi cô: Nói! Cô tiếp cận nơi này là có mục đích gì?
Tố Dĩ Dĩ ngồi nép mình trong góc giường, cô chỉnh trang lại chiếc áo của mình rồi nói: Từ đầu đến cuối mục đích của tôi chỉ có một. Đó là chị em Trạch Lam!
Tôn Nghị nhếch môi cười cho qua chuyện. Anh nói với giọng điệu nửa thật nửa đùa: Với khả năng của cô, cô nghĩ cô sẽ tiếp cận được chị em cô ta? Hơn nữa...
Nói đến đây, Tôn Nghị xoay người bước đi vài bước gần đến ghế sofa, anh đặt mình ngồi xuống đó, thản nhiên nói tiếp: Cho dù cô tiếp cận được họ thì đã sao? Cô...sẽ làm được những gì? Cô nghĩ đây là nơi nào cơ chứ?
Tố Dĩ Dĩ chợt thấy lòng dạ mình như có những trận sóng nhấp nhô đang hình thành. Cô quả thực rất ghét bọn người này, cô lại cảm thấy đau lòng cho số phận của chị em Trạch Lam. Cô bước khỏi giường, ánh mắt lẫn dáng vẻ cho đến giọng nói đột ngột trở nên quyết đoán: Nếu hôm nay tôi không thể gặp được Trạch Lam, thì tất cả các người đều sẽ không tưởng tượng được điều gì sắp xảy đến cho cô ấy đâu!
Ngay khi câu nói của Tố Dĩ Dĩ vừa dứt, cánh cửa phòng một lúc mở toang. Tiếng giày vọng xuống sàn nhà vang lên vài lần rồi ngừng lại trong phòng, Giang Triết Hàn mặt mũi biến sắc, hắn hỏi: Là điều gì sẽ xảy đến? Nói mau...
Giang Cầm tay chống gậy đứng trên ban công hướng mắt nhìn bao quát toàn bộ cảnh vật bên dưới sân. Ngày hôm nay mưa phùn cứ rơi lất phất mãi không tạnh, khiến cho khí tiết càng trở nên rét buốt đến thấu da.
Giang Triết Mỹ từ phía sau tiến đến khoác lên dáng người già cõi của ông một chiếc áo lông dày dặn. Cô vỗ về đôi vài gầy guộc, khẽ an ủi: Đừng lo! Con sẽ thuyết phục anh hai đến buổi tiệc ngày mai.
Ta không dám mong nó sẽ đến... giọng Giang Cầm buông ra chán nản. Ông thở dài nhìn xa xăm, đôi mắt nheo lại với vẻ mặt đầy khắc khoải. Từ tận sâu trong thâm tâm ông, người duy nhất ông muốn thấy nhất không chỉ là trong buổi tiệc ngày mai vẫn chỉ có mỗi Giang Triết Hàn. Từ lúc xảy ra chuyện đến nay, ông luôn thấy bản thân nợ con trai một món nợ rất lớn. Mà có lẽ cả đời này của ông dù có làm gì đi nữa cũng không thể bù đắp hay cứu vãn được nữa.
Giang Triết Mỹ buồn lòng nhìn ông, cô mím môi cố không nói thêm lời nào. Suốt những ngày qua, cô liên tục đến bên cạnh ông, an ủi ông mọi lúc có thể. Còn về phần Giang Triết Hàn, dẫu cô có muốn cũng khó mà tiếp cận được khi xung quanh hắn lúc nào cũng đầy rẫy bọn đàn em bám sát không rời nửa bước.
Cô đôi khi thầm trách Giang Triết Hàn khi cô nghĩ hắn căm giận bố của mình chỉ vì những lần ông giam lỏng hắn, trói hắn bằng dây xích trong phòng. Nếu thực sự là thế thì anh hai của cô không khác gì một đứa trẻ giận dỗi quá lâu đến vô lí.
Chết tiệt! Hôm nay mà không vào gặp Trạch Lam được thì sẽ nguy mất! Tố Dĩ Dĩ cau mày lầm bầm. Cô nấp mình trong một tán cây ven đường nơi khu vực gần với nơi dinh thự của Giang Triết Hàn.
Cô khổ sở đã hơn một tuần nay, khi mà cô đã cố gắng tìm mọi cách để tiếp cận với ngôi dinh thự ấy nhưng đều bất thành. Thấy cô đến gần, bọn người gác ngoài cổng đã đanh mặt trợn mắt không để cô tiến thêm. Hôm nay, cô quyết tâm phải vào cho bằng được. Vì chỉ còn nốt ngày hôm nay, ngày tiêm thuốc định kì của Trạch Lam sẽ đến.
Tố Dĩ Dĩ đã thầm quan sát, trên cung đường này vào mỗi ngày cứ rơi vào năm giờ chiều thì xe của Giang Triết Hàn sẽ xuất hiện. Cô ngồi lọt thỏm trong tán cây, người khoác một bộ áo ấm dày cộm để tránh rét dưới tiết trời khắc nghiệt.
Vài giây nữa...chuẩn bị thôi... miệng Tố Dĩ Dĩ khẽ nói. Cô nhìn lên đồng hồ trên tay, chỉ còn tích tắc nữa là điểm đúng năm giờ. Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, từ phía xa đã có một ánh đèn bừng lên trong làn sương mù đang đậm dần.
Tố Dĩ Dĩ hít một hơi thật sâu, cô thình lình đứng dậy lao ra khỏi tán cây mình đang ẩn nấp. Cô vờ đánh rơi thứ gì đó sang bên kia đường rồi tiến ra giữa lộ, vừa đúng lúc chiếc xe của Giang Triết Hàn chạy đến.
Áaa...!! một tiếng thật lớn, Tố Dĩ Dĩ ngã nhào ra trước đầu xe, hai mắt nhắm nghiền, tay chân duỗi thẳng bất động.
Có chuyện gì!? Tôn Nghị nhíu mày lên tiếng. Chiếc xe một lúc phanh gấp khiến thân người bị nhào về trước. Liêu Tầm cầm lái, hắn quay mặt đáp: Cậu Tôn, hình như chúng ta vừa va phải một ai đó?!
Đầu lông mày thoáng cao lên, vẻ mặt cơ hồ nghi hoặc bước xuống xe. Anh đi đến phía trước, nhìn không rời vào Tố Dĩ Dĩ đang nằm dưới chân mình. Ánh mắt anh rộ lên tia khó hiểu, anh nói: Ra là cô ta...
Lại muốn giở trò! Tôn Nghị thầm nghĩ mà lấy làm buồn cười. Mấy hôm nay, sự xuất hiện một cách ngang bướng của Tố Dĩ Dĩ xung quanh trước cổng dinh thự lẽ nào anh không biết. Chỉ là anh không ngờ, cô lại cả gan đến vậy! Dám ngã ra trước đầu xe của anh.
Liêu Tầm ngồi xuống, thận trọng quan sát một lúc rồi nói: Có vẻ không bị thương tích gì, chẳng qua là bị ngất!
Tôn Nghị chợt nhếch môi cười nhạt, anh ngồi xuống bên cạnh Tố Dĩ Dĩ, một tay vén nhẹ lọn tóc đang rủ lên mặt cô. Rồi chẳng hiểu thế nào, anh bế lấy cô trên tay mà nói: Mở cửa xe!
Liêu Tầm có phần ngạc nhiên trước hành động của Tôn Nghị, tuy nhiên hắn không dám thắc mắc. Hắn mở cửa xe, lập tức Tố Dĩ Dĩ được Tôn Nghị đặt nằm gọn ở hàng ghế sau. Anh trở lại xe ngồi cùng hàng ghế trước với Liêu Tầm, chiếc xe lăn bánh chậm rãi tiến về phía dinh thự.
Nằm đó im lặng bất động đã một lúc, thân thể Tố Dĩ Dĩ đã bắt đầu có dấu hiệu bị tê cứng. Cô thận trọng khẽ mở nhẹ một bên mắt mà quan sát, phía trước cô là bóng dáng của hai nam nhân. Trong đầu cô thực sự thoáng nghĩ kẻ đó là Giang Triết Hàn cùng với đàn em của mình.
Nhưng cô chợt nhìn qua gương chiếu hậu, một gương mặt nam nhân hiện rõ mồn một đập vào mắt. Tôn Nghị mắt nhìn thẳng về trước, nhưng đột nhiên anh lại nhìn ngay vào gương khiến Tố Dĩ Dĩ giật thót người mà vội vàng khém chặt hàng mi.
Không...không phải Giang Triết Hàn! Tố Dĩ Dĩ thầm nghĩ, lòng rộ lên những tia kinh sợ. Nỗi sợ này bỗng chốc lớn hơn khi bánh xe đã dừng lại ngay trong khoảng sân lớn của dinh thự.
Bế Tố Dĩ Dĩ trên tay chậm rãi tiến vào trong, Liêu Tầm đi cạnh mới lên tiếng hỏi: Cậu Tôn, cô gái này chúng ta đáng ra chỉ nên đưa đến bệnh viện là quá lắm rồi. Tại sao cậu lại...
Tôn Nghị càn rỡ cười thành tiếng, bước chân dừng ở nấc thang đầu tiên. Anh nhìn cô gái đang bất động trên tay mình, gian xảo nói: Có thể không ai nhận ra cô, nhưng tôi thì có! Báo với Tứ thiếu, có khách đến thăm!
Tố Dĩ Dĩ ớn lạnh cả người khi cô dễ dàng nhận thấy, rõ ràng nam nhân kia cố tình nhấn mạnh từ khách đối với cô. Hơn nữa, chính miệng Tôn Nghị cũng đã nói anh nhận ra cô, vậy thì xem ra lần này cô đã thực sự quá mạo hiểm.
Bế Tố Dĩ Dĩ đi thẳng lên lầu một, Tôn Nghị mang cô vào một căn phòng. Đặt cô nằm xuống giường, anh trở đi rót một ly nước ấm, lại nói: Không cần đóng kịch làm gì nữa! Tỉnh dậy đi.
Tố Dĩ Dĩ vẫn nằm yên trên giường, cô nằm xoay mặt về một phía. Mái tóc xoã lên một bên mặt, cô len lén mở mắt, lòng thấp thỏm lo sợ: Khỉ thật! Rốt cuộc anh ta biết mình giả vờ nhưng vẫn để mình vào tận trong này....có dụng ý gì kia chứ?
Nhấp nhẹ một ngụm nước, thấy cô vẫn không có động thái nào, Tôn Nghị tiến đến gần bên giường. Anh đứng đó nhìn cô một lúc rồi đột ngột hạ sát thân người, hai cánh tay kẹp ngay Tố Dĩ Dĩ ở giữa.
Cô dẫu đang nhắm chặt mắt nhưng vẫn cảm nhận được hơi thở nam nhân đang rất gần. Hai bên nệm lại còn bị một lực đè nặng xuống, cô vô thức nuốt nước bọt. Cố gắng giữ lại chút bình tĩnh cuối cùng mà tiép tục diễn cho trót.
Một tiếng cười trầm mặc khẽ vang lên, bầu không khí trong phòng đột nhiên như bị ảm đạm hơn hẳn. Tôn Nghị lần nữa đưa tay vén nhẹ mái tóc của Tố Dĩ Dĩ, bất giác anh kề sát vào bên tai của cô, khẽ thì thầm mà như đe doạ: Nếu cô không mở mắt, tôi sẽ lột sạch quần áo trên người cô! Loảng xoảng vài cái bên trong đại não. Câu nói vừa rồi của Tôn Nghị hệt như một búa đập vào đầu cô thật mạnh. Tinh thần bắt đầu bị choáng váng vì độ gian manh của nam nhân vô sỉ, Tố Dĩ Dĩ cấu chặt mảnh ga nệm dưới thân mình cố gắng chịu đựng.
Lúc này, cách đó vài dãy phòng. Trạch Lam nằm trên giường, người khoác áo lông còn đắp thêm chăn bông dầy cộm. Thân thể cô thoáng chốc run lên nhưng lạ thay cả cơ thể lại toát mồ hôi ướt đẫm.
Giang Triết Hàn ngồi bên cạnh, hắn đã gạc hết mọi công việc, dành cả ngày hôm nay chỉ để ở bên cạnh cô thế này. Vào buổi sáng hôm nay, như mọi ngày sau khi thức dậy, mọi việc vẫn diễn ra hết sức bình thường. Trạch Lam nằm bên cạnh hắn, nhưng tuyệt nhiên sau khi hắn đã thức vậy mà cô vẫn ngủ say đến mê man.
Sự việc diễn biến càng lúc càng tệ đi ngay sau đó. Trạch Lam dường như rơi vào trạng thái hôn mê, cô liên tục run rẫy, nhưng cơ thể lại đổ mồ hôi một cách khó hiểu. Thân nhiệt nóng lên đột ngột, nhưng câu cửa miệng từ đầu đến cuối của cô vẫn chỉ là hai từ: Lạnh quá...!
Chết tiệt! Đàm Chiêu đã đến đâu rồi kia chứ!? Giang Triết Hàn tức giận quát lên. Bàn tay hắn áp lên trán Trạch Lam, ruột gan hắn nóng đến sắp bốc cháy. Hắn quả thực đang rất lo cho cô!
Rõ ràng đêm qua vẫn rất ổn kia mà... Giang Triết Hàn thầm nghĩ mà cả tâm trán cũng cau chặt lại, đổ xô chèn ép nhau tạo nên vài nếp gấp.
Đứng gần đó, Dư quản gia đáp: Bác sĩ Đàm đang trên đường trở về. Nhưng có lẽ do thời tiết quá xấu, nên không thể liên lạc được!
Cút hết cho tôi, lũ vô dụng! - Xoảng một cái, Giang Triết Hàn nổi nóng gào lên. Hắn đứng lên một chân đạp đổ chiếc bàn, khiến lọ hoa bên trên rơi vỡ tan tành.
Những y tá cùng bác sĩ của bệnh viện được điều đến giật mình nép vào một góc. Tất cả bọn họ đã khám qua hiện trạng của Trạch Lam nhưng lạ thay, chẳng ai biết được cô đang gặp phải vấn đề gì, càng không dám tiêm cho cô bất kì loại thuốc nào vì sợ cơ thể của cô sẽ không thể tiếp nhận.
Bất chợt, bên ngoài vang lên vài tiếng gõ cửa, tiếp theo đó là giọng nói của Liêu Tầm truyền đến: Tứ thiếu, có người muốn gặp ngài.
Ai!? giọng Giang Triết Hàn trầm xuống một cách đáng sợ. Nhìn biểu diện tối sầm của hắn thì bất kì ai trông thấy đều phải rùng mình ớn lạnh. Liêu Tầm mở cửa bước vào, hắn cúi đầu, đáp ngắn gọn: Là một cô gái...
Câu nói của Liêu Tầm thoạt nhiên làm cho ai nấy có mặt đều trợn mắt ngạc nhiên lẫn kinh sợ. Dư quản gia căng mặt nhìn về phía hắn, ra ý bảo hắn nhanh chóng lui đi. Vì từ xưa đến giờ, Giang Triết Hàn có khi nào gần gũi nữ giới đâu chứ. Lần này, tên thủ hạ kia lại không hiểu mất trí hay thế nào lại dám cả gan nói như vậy.
Mà ngay trong lúc tâm trạng Giang Triết Hàn đang chuyển xấu, thì việc làm kia của Liêu Tầm quả thực quá ngu xuẩn.
Ánh mắt Giang Triết Hàn như hai ngọn đuốc sống, hắn giương mắt nhìn vào Liêu Tầm. Nhận ra tia nộ khí đang nhắm thẳng đến mình, Liêu Tầm liền nhanh miệng nói thêm: Cô gái ấy là do cậu Tôn mang đến đây...
Tôn Nghị?! Giang Triết Hàn ngạc nhiên tự hỏi. Hắn nén lại cơn giận đang dâng lên trong lòng, cau trán suy nghĩ một lúc. Người làm việc bên cạnh hắn lâu nhất chỉ có mỗi mình Tôn Nghị, hiểu được tính cách lẫn những góc khuất của hắn vẫn chỉ có mình anh ta.
Nếu là do đích thân Tôn Nghị để cô gái kia vào đây để gặp hắn, chắc chắn sẽ có lí do của nó.
Giang Triết Hàn đảo mắt nhìn quanh, ánh mắt phút chốc dịu lại dừng ngay nơi Trạch Lam đang nằm thiếp trên giường. Hắn gằn giọng ra lệnh: Chăm sóc cô ấy cho tôi, tuyệt đối không được để xảy ra bất kì vấn đề gì!
Cũng khá cứng đầu! Tôn Nghị khẽ cười. Anh đã mở miệng đe doạ như thế vậy mà Tố Dĩ Dĩ vẫn một mực nằm yên không động đậy. Tuy là thế, chẳng có ai có thể hiểu được hiện giờ, trong lòng cô đang sợ đến mức nào.
Tôn Nghị đứng thẳng người, hai tay để túi quần thong thả nhìn cô mà tiếp tục buông lời càn rỡ: Tôi đếm đến ba, nếu cô không thôi cái trò này đi. Đừng trách tôi!
Ngay sau câu nói đó, truyền đến màng nhĩ của Tố Dĩ Dĩ lần lượt là những tiếng đếm thật chậm: Một....hai....
Bất thình lình, Tố Dĩ Dĩ cảm nhận được nơi cổ áo bị một lực nắm chặt. Cô hốt hoảng đưa tay kiềm lại, mở trừng mắt mà gắt lên: Đồ thối tha, đếm đến hai đã ra tay...
Trái ngược với vẻ mặt bối rối của cô, Tôn Nghị mặt mũi tỉnh bơ, anh một tay nắm chặt cổ áo sơ mi của cô, cố tình dùng sức kéo ra mà nói: Vậy là cô thực sự muốn tôi đếm đến ba rồi lột sạch quần áo của cô?
Không phải! Tố Dĩ Dĩ to tiếng quát thẳng vào mặt nam nhân đang giở trò. Tôn Nghị lúc này mới buông cô ra, anh đứng ngay ngắn, nghiêm túc hỏi cô: Nói! Cô tiếp cận nơi này là có mục đích gì?
Tố Dĩ Dĩ ngồi nép mình trong góc giường, cô chỉnh trang lại chiếc áo của mình rồi nói: Từ đầu đến cuối mục đích của tôi chỉ có một. Đó là chị em Trạch Lam!
Tôn Nghị nhếch môi cười cho qua chuyện. Anh nói với giọng điệu nửa thật nửa đùa: Với khả năng của cô, cô nghĩ cô sẽ tiếp cận được chị em cô ta? Hơn nữa...
Nói đến đây, Tôn Nghị xoay người bước đi vài bước gần đến ghế sofa, anh đặt mình ngồi xuống đó, thản nhiên nói tiếp: Cho dù cô tiếp cận được họ thì đã sao? Cô...sẽ làm được những gì? Cô nghĩ đây là nơi nào cơ chứ?
Tố Dĩ Dĩ chợt thấy lòng dạ mình như có những trận sóng nhấp nhô đang hình thành. Cô quả thực rất ghét bọn người này, cô lại cảm thấy đau lòng cho số phận của chị em Trạch Lam. Cô bước khỏi giường, ánh mắt lẫn dáng vẻ cho đến giọng nói đột ngột trở nên quyết đoán: Nếu hôm nay tôi không thể gặp được Trạch Lam, thì tất cả các người đều sẽ không tưởng tượng được điều gì sắp xảy đến cho cô ấy đâu!
Ngay khi câu nói của Tố Dĩ Dĩ vừa dứt, cánh cửa phòng một lúc mở toang. Tiếng giày vọng xuống sàn nhà vang lên vài lần rồi ngừng lại trong phòng, Giang Triết Hàn mặt mũi biến sắc, hắn hỏi: Là điều gì sẽ xảy đến? Nói mau...
/113
|