Lạc Thi, Lam Thần và Phương Linh lao vào phòng thì nhìn thấy Lạc Tâm đang mặt mày tái nhợt nằm trên giường của Tam Tiền Tam. Đôi lúc, chỉ vì sơ sót bỏ quên một chi tiết rất nhỏ, lại lỡ cả nửa đời người. Bọn họ chỉ kịp nhìn đến Lạc Tâm đang bất tỉnh, lại không nhìn thấy vẻ mệt mỏi thoáng qua bị Tam Tiền Tam che lấp.
Nó... lại phát bệnh? Lạc Thi ôm Lạc Tâm vào lòng, sắc mặt tái nhợt dọa người của cô bé khiến tim hắn rỉ máu.
Phương Linh đứng ở một bên chần chừ. Khi Lạc Tâm phát bệnh, xung quanh thường tỏa ra một luồng khí tức màu lam quỷ dị, tại sao lúc này một chút cũng không vương lại là sao? Nó đâu thể tán ra nhanh vậy?
Lam Thần... tôi cảm thấy...
Ừm... Lam Thần cau mày, vuốt tay lên trán Lạc Tâm thăm dò. Thoáng chốc, mắt hắn trừng to. Tại sao, bên trong lại trống rỗng?
Lạc Thi cũng cảm nhận được kì lạ, hắn đưa NLDN vào thăm dò bên trong não hải Lạc Tâm. Bên trong não Lạc Tâm, hắn và Lam Thần đã xem đi xem lại nhiều lần, cả một vùng NLTT kết tinh lớn như vậy, thật không hiểu nổi Lạc Tâm đã sống như thế nào suốt mười mấy năm nay.
Thế nhưng, ngày hôm nay nó đã biến mất rồi!
Tại sao dị năng của Lạc Tâm lại biến mất! Lạc Thi đỏ mắt, ôm chầm em gái vào lòng.
Biến mất...? Dị năng biến mất... Dị năng giả có thể thông qua tu luyện để nâng cấp dị năng, đồng thời tăng cường tuổi thọ. Lạc Tâm có dị năng, nếu thông qua tu luyện, 3 anh em bọn hắn có thể ở bên nhau thật lâu, thậm chí là mãi mãi trường tồn.
Bây giờ, Lạc Tâm đã mất đi dị năng, chỉ có thể sống một cuộc đời bình thường, trải qua sinh lão bệnh tử, sau 100 năm nữa sẽ mãi mãi rời xa bọn hắn.
Rốt cuộc, ai đã xóa bỏ dị năng của Lạc Tâm?
Là ta.
Giọng nói lạnh nhạt vô cảm khiến cho cả 3 đứng đờ người.
Tam Tiền Tam nói ngay trước mặt bọn họ. Là ta đã cắt bỏ dị năng của Lạc Tâm để tăng dị năng của ta lên, khiến nó trở thành người bình thường. Bình thường có gì không tốt chứ?
Em... Lam Thần giật mình, bắt lấy vai Tam Tiền Tam lay động thật mạnh.
Là em làm??? Em đừng đùa tôi! Em đừng đùa tôi chứ!!! Tại sao em lại phải làm như vậy? Tại sao chứ? Nói đi! Nói em đang đùa tôi đi! Bước vào phòng, chỉ có Tam Tiền Tam cùng Lạc Tâm ở trong đó, căn bản mọi chuyện vốn đã rất rõ ràng rồi. Thế nhưng Lam Thần căn bản không thể việc này là do nàng làm!
Phương Linh chợt cảm thấy trong đầu như một thứ gì đang nứt vỡ, một hàng nước mắt rơi xuống gò má xinh đẹp. Cô coi chủ nhân như vị Thần của mình, thế nhưng Thần của cô lại không cho phép cô cùng người cô yêu được bên nhau mãi mãi. Rồi cô sẽ phải nhìn Lạc Tâm từ từ già đi, rời xa cô, để cô một mình hiu quạnh trên con đường tu luyện cô độc.
Chủ nhân như vậy, cô thực sự không muốn thừa nhận nữa. Thế nhưng, đó lại là chủ nhân của cô - không thể phản bội, không thể sinh ra ý muốn oán hận, vấy bẩn.
Lạc Thi sắc mặt âm trầm ôm chặt lấy Lạc Tâm. Móng tay hắn xuyên qua da thịt, đâm thẳng vào tay hắn, cũng hung hăng xuyên vào tim hắn, đánh cho hắn một cú thật đau. Người con gái lấy em hắn làm đồ vật để tu luyện dị năng, có đáng để hắn yêu hay không?
Hóa ra, bên dưới ánh mắt trong suốt như thiên sứ kia, lại là một trái tim dơ bẩn máu lạnh dối trá đến vậy.
Tôi đã làm. Tôi cắt nát dị năng của Lạc Tâm, hấp thu hết toàn bộ NL cùng thiên phú của nó. Được chưa? Tam Tiền Tam đẩy tay Lam Thần ra, lùi về đằng sau.
Nàng cúi đầu, che đi cảm xúc giấu kín nơi đáy mắt. Đến khi nhìn về phía bọn họ, chỉ còn lại thần sắc lạnh nhạt, hờ hững.
Ta là Tam Tiền Tam. Nàng nâng tay lên, chỉ về phía Phương Linh. Tội lỗi đã được xóa bỏ, cắt đứt xiềng xích linh hồn, xóa bỏ lạc ấn. Từ nay, Phương Linh đã không còn là nô lệ của ta. Xóa bỏ khế ước!
Từ mi tâm Phương Linh, một chữ Tam hiện lên rồi từ từ vỡ nát.
Chủ nhân! Phương Linh hoảng hốt hô lên, thần sắc mờ mịt rối rắm.
Tại sao...
Cho cô tự do, cũng coi như một phần đền bù cho con bé kia. Không phải cô yêu nó sao? Vậy thì ở lại đây mà chăm sóc nó cho tốt đi, đừng làm phiền tôi! Nàng lạnh nhạt nói.
Tam Tiền Tam khẽ giơ tay, một vệt rách lớn đến dọa người bị nứt ra, không gian bị xé rách cuồng bạo điên cuồng.
Em trở lại cho tôi! Lam Thần chạy đến chỗ Tam Tiền Tam, mặc kệ mảnh vỡ không gian cắt sâu vào cơ thể.
Nhìn thấy Lam Thần chạy đến, Tam Tiền Tam khẽ cắn môi, hai ngón tay khẽ chuyển, không khí đông lại quỷ dị.
Đây là...
Khống! Một từ nhẹ nhàng thoát ra từ miệng của Tam Tiền Tam, Lam Thần chững lại, trọng lực dưới chân hắn dường như tăng lên gấp trăm lần. Thủ đoạn của Dị năng giả tinh thần khống là vậy, quỷ dị khó dò.
Tam Tiền Tam quay lưng bước vào vết rách không gian, ở một góc mà bọn họ không nhìn thấy, lộ ra vẻ mặt yếu đuối cùng mệt mỏi. Thế nhưng, một câu nói của Lạc Thi hung hăng đánh vào lòng nàng, khó có thể xóa mờ.
Ta hối hận vì đã yêu người phụ nữ rắn rết như ngươi. Đồ dối trá!
Bóng lưng nàng chỉ hơi dừng lại rồi biến mất đằng sau vết rách không gian.
Nó... lại phát bệnh? Lạc Thi ôm Lạc Tâm vào lòng, sắc mặt tái nhợt dọa người của cô bé khiến tim hắn rỉ máu.
Phương Linh đứng ở một bên chần chừ. Khi Lạc Tâm phát bệnh, xung quanh thường tỏa ra một luồng khí tức màu lam quỷ dị, tại sao lúc này một chút cũng không vương lại là sao? Nó đâu thể tán ra nhanh vậy?
Lam Thần... tôi cảm thấy...
Ừm... Lam Thần cau mày, vuốt tay lên trán Lạc Tâm thăm dò. Thoáng chốc, mắt hắn trừng to. Tại sao, bên trong lại trống rỗng?
Lạc Thi cũng cảm nhận được kì lạ, hắn đưa NLDN vào thăm dò bên trong não hải Lạc Tâm. Bên trong não Lạc Tâm, hắn và Lam Thần đã xem đi xem lại nhiều lần, cả một vùng NLTT kết tinh lớn như vậy, thật không hiểu nổi Lạc Tâm đã sống như thế nào suốt mười mấy năm nay.
Thế nhưng, ngày hôm nay nó đã biến mất rồi!
Tại sao dị năng của Lạc Tâm lại biến mất! Lạc Thi đỏ mắt, ôm chầm em gái vào lòng.
Biến mất...? Dị năng biến mất... Dị năng giả có thể thông qua tu luyện để nâng cấp dị năng, đồng thời tăng cường tuổi thọ. Lạc Tâm có dị năng, nếu thông qua tu luyện, 3 anh em bọn hắn có thể ở bên nhau thật lâu, thậm chí là mãi mãi trường tồn.
Bây giờ, Lạc Tâm đã mất đi dị năng, chỉ có thể sống một cuộc đời bình thường, trải qua sinh lão bệnh tử, sau 100 năm nữa sẽ mãi mãi rời xa bọn hắn.
Rốt cuộc, ai đã xóa bỏ dị năng của Lạc Tâm?
Là ta.
Giọng nói lạnh nhạt vô cảm khiến cho cả 3 đứng đờ người.
Tam Tiền Tam nói ngay trước mặt bọn họ. Là ta đã cắt bỏ dị năng của Lạc Tâm để tăng dị năng của ta lên, khiến nó trở thành người bình thường. Bình thường có gì không tốt chứ?
Em... Lam Thần giật mình, bắt lấy vai Tam Tiền Tam lay động thật mạnh.
Là em làm??? Em đừng đùa tôi! Em đừng đùa tôi chứ!!! Tại sao em lại phải làm như vậy? Tại sao chứ? Nói đi! Nói em đang đùa tôi đi! Bước vào phòng, chỉ có Tam Tiền Tam cùng Lạc Tâm ở trong đó, căn bản mọi chuyện vốn đã rất rõ ràng rồi. Thế nhưng Lam Thần căn bản không thể việc này là do nàng làm!
Phương Linh chợt cảm thấy trong đầu như một thứ gì đang nứt vỡ, một hàng nước mắt rơi xuống gò má xinh đẹp. Cô coi chủ nhân như vị Thần của mình, thế nhưng Thần của cô lại không cho phép cô cùng người cô yêu được bên nhau mãi mãi. Rồi cô sẽ phải nhìn Lạc Tâm từ từ già đi, rời xa cô, để cô một mình hiu quạnh trên con đường tu luyện cô độc.
Chủ nhân như vậy, cô thực sự không muốn thừa nhận nữa. Thế nhưng, đó lại là chủ nhân của cô - không thể phản bội, không thể sinh ra ý muốn oán hận, vấy bẩn.
Lạc Thi sắc mặt âm trầm ôm chặt lấy Lạc Tâm. Móng tay hắn xuyên qua da thịt, đâm thẳng vào tay hắn, cũng hung hăng xuyên vào tim hắn, đánh cho hắn một cú thật đau. Người con gái lấy em hắn làm đồ vật để tu luyện dị năng, có đáng để hắn yêu hay không?
Hóa ra, bên dưới ánh mắt trong suốt như thiên sứ kia, lại là một trái tim dơ bẩn máu lạnh dối trá đến vậy.
Tôi đã làm. Tôi cắt nát dị năng của Lạc Tâm, hấp thu hết toàn bộ NL cùng thiên phú của nó. Được chưa? Tam Tiền Tam đẩy tay Lam Thần ra, lùi về đằng sau.
Nàng cúi đầu, che đi cảm xúc giấu kín nơi đáy mắt. Đến khi nhìn về phía bọn họ, chỉ còn lại thần sắc lạnh nhạt, hờ hững.
Ta là Tam Tiền Tam. Nàng nâng tay lên, chỉ về phía Phương Linh. Tội lỗi đã được xóa bỏ, cắt đứt xiềng xích linh hồn, xóa bỏ lạc ấn. Từ nay, Phương Linh đã không còn là nô lệ của ta. Xóa bỏ khế ước!
Từ mi tâm Phương Linh, một chữ Tam hiện lên rồi từ từ vỡ nát.
Chủ nhân! Phương Linh hoảng hốt hô lên, thần sắc mờ mịt rối rắm.
Tại sao...
Cho cô tự do, cũng coi như một phần đền bù cho con bé kia. Không phải cô yêu nó sao? Vậy thì ở lại đây mà chăm sóc nó cho tốt đi, đừng làm phiền tôi! Nàng lạnh nhạt nói.
Tam Tiền Tam khẽ giơ tay, một vệt rách lớn đến dọa người bị nứt ra, không gian bị xé rách cuồng bạo điên cuồng.
Em trở lại cho tôi! Lam Thần chạy đến chỗ Tam Tiền Tam, mặc kệ mảnh vỡ không gian cắt sâu vào cơ thể.
Nhìn thấy Lam Thần chạy đến, Tam Tiền Tam khẽ cắn môi, hai ngón tay khẽ chuyển, không khí đông lại quỷ dị.
Đây là...
Khống! Một từ nhẹ nhàng thoát ra từ miệng của Tam Tiền Tam, Lam Thần chững lại, trọng lực dưới chân hắn dường như tăng lên gấp trăm lần. Thủ đoạn của Dị năng giả tinh thần khống là vậy, quỷ dị khó dò.
Tam Tiền Tam quay lưng bước vào vết rách không gian, ở một góc mà bọn họ không nhìn thấy, lộ ra vẻ mặt yếu đuối cùng mệt mỏi. Thế nhưng, một câu nói của Lạc Thi hung hăng đánh vào lòng nàng, khó có thể xóa mờ.
Ta hối hận vì đã yêu người phụ nữ rắn rết như ngươi. Đồ dối trá!
Bóng lưng nàng chỉ hơi dừng lại rồi biến mất đằng sau vết rách không gian.
/79
|