Bầu trời nứt vỡ, để lộ một tòa thành bay bao phủ bởi hắc ám hủ thực. Từ phía sau tòa thành, một khuôn mặt dữ tợn mỉm cười.
“Nghịch Thiên Giả sao? Muốn nghịch thiên thì nghịch thiên đi! Nghịch thiên trở thành một Đồ Thần Giả, giết chết tất cả chúng ta, giết chết ta, giết chết luôn cả con đàn bà tự nhận là Tự Nhiên chi Thần kia! Tất cả sẽ cùng chết! Mirane của ta! Mirane của ta!!! Mối thù của ta và em, sẽ sớm thôi…”
“Ha ha ha…”
Hủ Thực Chi Thành đâm thẳng vào Diệt Nghịch Thiên kiếm, cả hai cùng nhau nứt vỡ, hóa thành những mảnh năng lượng khổng lồ, tán đi như sao băng.
Ren Hi trước uy áp Thần cấp thậm chí không thể phát ra một tiếng kêu, trơ mắt nhìn mẹ của hắn Ren Nhu chết đi, trơ mắt nhìn thấy bản thân hắn bất lực đến mức nào. Cổ họng hắn phun ra một ngụm máu đen, giống như một thứ gì đó nứt vỡ trong lồng ngực hắn, hóa thành một vùng rỗng như một tiểu thế giới. Năng lượng hủ thực điên cuồng phóng vào cơ thể hắn.
S cấp – ngụy thần giả.
“Ha ha ha…” Ngay lúc Ren Hi đang không thể ngừng lại việc thăng cấp, tiếng cười bén nhọn phát ra.
Elene nắm tóc của Tam Tiền Tam kéo xềnh xệch ra trước mắt Ren Hi, phát ra tiếng cười như một bệnh nhân tâm thần. Trận chiến gián tiếp giữa hai vị thần kia đã tạo ra cơ hội cho cô ta đột nhập vào. Cô ta nhìn qua áo bào trắng nam nhân đã đổ máu mà chết, nụ cười càng thêm dại ra.
“A a… tên dị đoan, tên nghiệt chủng! Ngay lúc này đây hãy cảm nhận cảm giác của ta! Nhìn thấy người quan trọng nhất của ngươi bị giết chết ngay trước mắt ngươi! Nhìn thấy cô ta chết ngay trước mắt ngươi một cách bất lực! Ha ha ha!!!!!” Elena cười điên cuồng, nước mắt chảy ra tràn ngập khóe mắt.
Anh ấy chết rồi, ha ha ha…
Trước mắt Elena hiện ra nụ cười của nam nhân, lần đầu tiên thấy hắn cười, cũng là lần cuối cùng đi bên cạnh nhau…
Elena ném Tam Tiền Tam lên trời, rút ra một mũi tên cài lên cung.
“Kính dâng sinh mệnh cho người, thưa thần của tôi. Hãy thực hiện nguyện vọng của tôi. Giết nó!” Anh ấy đã về bên người, vậy thì cô còn ở nơi này làm gì? Đến bên anh ấy, đến bên anh ấy…
Mũi tên tràn ngập năng lượng phát ra, bắn nát cả không gian. Elena bị hút thành một cái xác khô, mãn nguyện chết đi.
Ngay lúc mũi tên sắp ghim vào thân thể của Tam Tiền Tam, Phương Lâm đột ngột ôm lấy thân thể nàng, quay lưng lại hứng trọn lấy mũi tên. “Phụt!” Ông phun ra một búng máu lên mặt nàng, hốt hoảng lau đi. Thế nhưng không kịp, Tam Tiền Tam đã tỉnh lại.
“Ba…” Nhìn thấy Phương Lâm, Tam Tiền Tam mỉm cười. Thế nhưng tầm mắt mờ máu đỏ khiến nàng cứng đờ, sờ lên lưng Phương Lâm, máu tươi ấm nóng.
“Ba…” Phương Lâm ngã xuống đất, thế nhưng ông vẫn ôm chặt Tam Tiền Tam vào lòng.
“Không sao rồi. Lũ tinh linh đó chết cả rồi.” Phương Lâm vuốt ve Tam Tiền Tam, sau đó không kìm được phun ra một ngụm máu tươi. “Khục… xin lỗi, khiến con hoảng sợ rồi.
“Ba à…” Tam Tiền Tam níu chặt lấy vai áo của Phương Lâm. Mấy ngày nay nàng liên tục mơ thấy ác mộng, bóng tối, ánh sáng và máu tanh. Khung cảnh giống hệt như hôm nay đây.
“Không sao mà. Ta không sao. Chỉ là… có chút buồn ngủ mà thôi.” Hơi thở Phương Lâm dần trở nên yếu ớt, từ phần vết thương lan rộng ra ánh sáng màu xanh lục, cướp đi sinh mệnh của ông.
Nữ Thần Sinh Mệnh và Tự Nhiên, cho đi sinh mệnh, cũng cướp đoạt sinh mệnh.
Bà ta nhân từ, nhưng cũng tàn nhẫn.
“Không sao mà. Ta không sao. Chỉ là… có chút buồn ngủ mà thôi.” Phương Lâm yếu ớt thở dài, cơ thể dần trở nên lạnh ngắt, tầm mắt cũng có chút trở nên mơ hồ. Ông ôm lấy Tam Tiền Tam, dúi nàng áp vào ngực mình.
“Con gái của ba, về Lạc Tâm, ba biết con muốn làm gì…. Hộc… chỉ cần có ba ở đây… chắc chắn sẽ cứu được con gái của ba… Nhưng mà… hah… lần này chỉ có thể để con tự lực cánh sinh rồi…” Đối với Phương Lâm, ông nuối tiếc nhất là việc không thể tìm ra cách cải thiện tình hình của con gái mình.
“Ầm!” Sấm sét chớp nhoáng, cơn mưa trút xuống dữ dội.
Ren Hi sau khi đột phá thì ngã xuống mặt đất, yếu ớt ngất đi. “Tam…”
Phương Lâm cảm nhận được nhịp tim đang chậm dần, vội vàng ôm lấy gò má Tam Tiền Tam, ngón tay nhẹ nhàng đụng vào trán nàng. Từ ngón tay ông, một nguồn sáng tiến vào đầu nàng, mọi thông tin cuồn cuộn đổ vào, Nghịch Thiên Giả, Đồ Thần Giả…
“Cố gắng lên… nghịch thiên… con gái của ta… chắc chắn sẽ… nghịch thiên…” Phương Lâm hôn lên trán Tam Tiền Tam, khô khốc cười một tiếng, một giọt nước mắt trong suốt chảy xuống, đồng tử hoàn toàn tan rã.
“Ba…” Tam Tiền Tam gục đầu xuống ngực Phương Lâm. “… tinh linh… tinh linh… tinh linh!!!”
“A!!!!!!!!” Nàng ôm chặt lấy thân xác lạnh ngắt của Phương Lâm, từng hạt nước mắt màu xanh lam chảy xuống. Lần đầu tiên, từ khi Tam Tiền Tam được sinh ra, nàng khóc.
“Nữ Thần Tự Nhiên! Nữ Thần Tự Nhiên! Ta sẽ nghịch thiên! Sẽ có một ngày, ta sẽ khiến ngươi ngã xuống dưới lòng bàn chân ta, tế sống cho ba ba của ta!!!”
Ren Hi cố gắng mở ra mí mắt, thế nhưng hắn mệt mỏi đến bất lực, chỉ có thể vô vọng nhìn theo bóng lưng cứng rắn rời đi kia.
“Đừng… đừng… rời đi tôi…”
============
Đọc rời hai chương thì mất cảm xúc, cho nên cá viết luôn hai chương liền cho máu.
Sorry vì khiến cả nhà đợi lâu. Tiếp theo, xì poi:
“Không… không… không thể nào!!!”
“Nghịch Thiên Giả sao? Muốn nghịch thiên thì nghịch thiên đi! Nghịch thiên trở thành một Đồ Thần Giả, giết chết tất cả chúng ta, giết chết ta, giết chết luôn cả con đàn bà tự nhận là Tự Nhiên chi Thần kia! Tất cả sẽ cùng chết! Mirane của ta! Mirane của ta!!! Mối thù của ta và em, sẽ sớm thôi…”
“Ha ha ha…”
Hủ Thực Chi Thành đâm thẳng vào Diệt Nghịch Thiên kiếm, cả hai cùng nhau nứt vỡ, hóa thành những mảnh năng lượng khổng lồ, tán đi như sao băng.
Ren Hi trước uy áp Thần cấp thậm chí không thể phát ra một tiếng kêu, trơ mắt nhìn mẹ của hắn Ren Nhu chết đi, trơ mắt nhìn thấy bản thân hắn bất lực đến mức nào. Cổ họng hắn phun ra một ngụm máu đen, giống như một thứ gì đó nứt vỡ trong lồng ngực hắn, hóa thành một vùng rỗng như một tiểu thế giới. Năng lượng hủ thực điên cuồng phóng vào cơ thể hắn.
S cấp – ngụy thần giả.
“Ha ha ha…” Ngay lúc Ren Hi đang không thể ngừng lại việc thăng cấp, tiếng cười bén nhọn phát ra.
Elene nắm tóc của Tam Tiền Tam kéo xềnh xệch ra trước mắt Ren Hi, phát ra tiếng cười như một bệnh nhân tâm thần. Trận chiến gián tiếp giữa hai vị thần kia đã tạo ra cơ hội cho cô ta đột nhập vào. Cô ta nhìn qua áo bào trắng nam nhân đã đổ máu mà chết, nụ cười càng thêm dại ra.
“A a… tên dị đoan, tên nghiệt chủng! Ngay lúc này đây hãy cảm nhận cảm giác của ta! Nhìn thấy người quan trọng nhất của ngươi bị giết chết ngay trước mắt ngươi! Nhìn thấy cô ta chết ngay trước mắt ngươi một cách bất lực! Ha ha ha!!!!!” Elena cười điên cuồng, nước mắt chảy ra tràn ngập khóe mắt.
Anh ấy chết rồi, ha ha ha…
Trước mắt Elena hiện ra nụ cười của nam nhân, lần đầu tiên thấy hắn cười, cũng là lần cuối cùng đi bên cạnh nhau…
Elena ném Tam Tiền Tam lên trời, rút ra một mũi tên cài lên cung.
“Kính dâng sinh mệnh cho người, thưa thần của tôi. Hãy thực hiện nguyện vọng của tôi. Giết nó!” Anh ấy đã về bên người, vậy thì cô còn ở nơi này làm gì? Đến bên anh ấy, đến bên anh ấy…
Mũi tên tràn ngập năng lượng phát ra, bắn nát cả không gian. Elena bị hút thành một cái xác khô, mãn nguyện chết đi.
Ngay lúc mũi tên sắp ghim vào thân thể của Tam Tiền Tam, Phương Lâm đột ngột ôm lấy thân thể nàng, quay lưng lại hứng trọn lấy mũi tên. “Phụt!” Ông phun ra một búng máu lên mặt nàng, hốt hoảng lau đi. Thế nhưng không kịp, Tam Tiền Tam đã tỉnh lại.
“Ba…” Nhìn thấy Phương Lâm, Tam Tiền Tam mỉm cười. Thế nhưng tầm mắt mờ máu đỏ khiến nàng cứng đờ, sờ lên lưng Phương Lâm, máu tươi ấm nóng.
“Ba…” Phương Lâm ngã xuống đất, thế nhưng ông vẫn ôm chặt Tam Tiền Tam vào lòng.
“Không sao rồi. Lũ tinh linh đó chết cả rồi.” Phương Lâm vuốt ve Tam Tiền Tam, sau đó không kìm được phun ra một ngụm máu tươi. “Khục… xin lỗi, khiến con hoảng sợ rồi.
“Ba à…” Tam Tiền Tam níu chặt lấy vai áo của Phương Lâm. Mấy ngày nay nàng liên tục mơ thấy ác mộng, bóng tối, ánh sáng và máu tanh. Khung cảnh giống hệt như hôm nay đây.
“Không sao mà. Ta không sao. Chỉ là… có chút buồn ngủ mà thôi.” Hơi thở Phương Lâm dần trở nên yếu ớt, từ phần vết thương lan rộng ra ánh sáng màu xanh lục, cướp đi sinh mệnh của ông.
Nữ Thần Sinh Mệnh và Tự Nhiên, cho đi sinh mệnh, cũng cướp đoạt sinh mệnh.
Bà ta nhân từ, nhưng cũng tàn nhẫn.
“Không sao mà. Ta không sao. Chỉ là… có chút buồn ngủ mà thôi.” Phương Lâm yếu ớt thở dài, cơ thể dần trở nên lạnh ngắt, tầm mắt cũng có chút trở nên mơ hồ. Ông ôm lấy Tam Tiền Tam, dúi nàng áp vào ngực mình.
“Con gái của ba, về Lạc Tâm, ba biết con muốn làm gì…. Hộc… chỉ cần có ba ở đây… chắc chắn sẽ cứu được con gái của ba… Nhưng mà… hah… lần này chỉ có thể để con tự lực cánh sinh rồi…” Đối với Phương Lâm, ông nuối tiếc nhất là việc không thể tìm ra cách cải thiện tình hình của con gái mình.
“Ầm!” Sấm sét chớp nhoáng, cơn mưa trút xuống dữ dội.
Ren Hi sau khi đột phá thì ngã xuống mặt đất, yếu ớt ngất đi. “Tam…”
Phương Lâm cảm nhận được nhịp tim đang chậm dần, vội vàng ôm lấy gò má Tam Tiền Tam, ngón tay nhẹ nhàng đụng vào trán nàng. Từ ngón tay ông, một nguồn sáng tiến vào đầu nàng, mọi thông tin cuồn cuộn đổ vào, Nghịch Thiên Giả, Đồ Thần Giả…
“Cố gắng lên… nghịch thiên… con gái của ta… chắc chắn sẽ… nghịch thiên…” Phương Lâm hôn lên trán Tam Tiền Tam, khô khốc cười một tiếng, một giọt nước mắt trong suốt chảy xuống, đồng tử hoàn toàn tan rã.
“Ba…” Tam Tiền Tam gục đầu xuống ngực Phương Lâm. “… tinh linh… tinh linh… tinh linh!!!”
“A!!!!!!!!” Nàng ôm chặt lấy thân xác lạnh ngắt của Phương Lâm, từng hạt nước mắt màu xanh lam chảy xuống. Lần đầu tiên, từ khi Tam Tiền Tam được sinh ra, nàng khóc.
“Nữ Thần Tự Nhiên! Nữ Thần Tự Nhiên! Ta sẽ nghịch thiên! Sẽ có một ngày, ta sẽ khiến ngươi ngã xuống dưới lòng bàn chân ta, tế sống cho ba ba của ta!!!”
Ren Hi cố gắng mở ra mí mắt, thế nhưng hắn mệt mỏi đến bất lực, chỉ có thể vô vọng nhìn theo bóng lưng cứng rắn rời đi kia.
“Đừng… đừng… rời đi tôi…”
============
Đọc rời hai chương thì mất cảm xúc, cho nên cá viết luôn hai chương liền cho máu.
Sorry vì khiến cả nhà đợi lâu. Tiếp theo, xì poi:
“Không… không… không thể nào!!!”
/79
|