Cửa phòng cấp cứu đóng lại, hai chân nội run rẩy đứng không vững, cả người trực đổ về phía sau. Cũng may lúc đó có cô y tá tốt bụng đi ngang qua kịp thời đỡ lấy nội rồi rìu nội ngồi xuống ghế.
_ Cô ơi, cháu tôi sẽ không làm sao phải không. Bàn tay bà run run nắm lấy tay y tá.
_ Bà yên tâm, cháu bà sẽ không sao đâu.
_ Mẹ, nội....
Tiếng gọi, tiếng bước chân dồn dập chạy đến.
Nghe tin Hạnh xảy ra chuyện, mọi người trong nhà liền lập tức dừng mọi công việc vội vội vàng vàng chạy đến.
_ Nội, vợ con sao rồi. Bác sĩ bảo sao rồi nội.
_ Vẫn đang cấp cứu.
_ Nội, rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Tại sao vợ con lại bị ngã.
_ Nội không biết. Lúc đó nội với vợ con đang ngắm cảnh trên cầu, đột nhiên từ phía sau có một tên chạy đến xô ngã vợ con xuống.
_ Nội có biết hắn là ai không. Nội có nhìn thấy mặt hắn không.
_ Nội không. Lúc đó nội sợ quá không còn tâm trí để ý việc gì nữa. À... Phải rồi, hình như hắn là cướp, nội thấy coa người vừa đuổi theo hắn vừa hô cướp.
_Khốn kiếp. Vũ tức giận cuộn tròn tay đấm thật mạnh vào tường.
_A..... A.
_ Vũ, đừng vậy mà con. Đừng làm mẹ sợ mà.
2 tiếng đồng hồ trôi qua, cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng mở ra. Vị bác sĩ già mệt mỏi bước ra.
_ Bác sĩ cháu/vợ tôi sao rồi.
_ Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không giữ đựơc đứa bé.
_ Không, ông nói dối, con tôi làm sao có thể ra đi như thế chứ. Bác sĩ, tôi xin ông, xin ông hãy cứu con tôi đi mà.
Bác sĩ vẫn lặng im.
_ Ông nói gì đi chứ. Tại sao, tại sao ông không cứu con tôi.
Anh kích động túm lấy cổ áo bác sĩ mà quát lớn lên. Y tá và Dũng phải can ngăn mãi mới bỏ đựơc bàn tay đang túm chặt của Vũ ra khỏi người bác sĩ.
Dường như đã quá quen với hành động xúc động không thể kiềm chế đựơc của người nhà bệnh nhân trước cảnh sinh ly tưg biệt. Vị bác sĩ già không hề trách cứ anh một lời, chỉ lặng lẳng buồn bã quay lưng bước đi bỏ lại sau lưng là nỗi đau,là những tiếng khóc nhói lòng, ai oán.
_ chắt của bà. Hu hu
_ Ông trời ơi. Tại sao, tại sao ông tàn nhẫn vậy hả. Rốt cuộc tôi đã làm gì sai mà ông đối xử với tôi như vậy. Ông muốn trừng phạt thì trừng phạt tôi đây này, tại sao ông lại đi trừng phạt một đứa trẻ bé bỏng vẫn còn trong bụng mẹ. Tại sao ông có thế ác độc đến thế. Tại sao chứ..... Huhu....
*******
Nửa đêm hôm đó, Hạnh bất chợt tỉnh lại. Cả người đau nhức, sức lực dường như bị rút kiệt, cô khó nhọc mấp máy môi gọi nhỏ, bàn tay yếu ớt khẽ chạm vào tay Vũ.
Anh ngồi gục trên chiếc gỗ nhỏ bên cạnh giường bệnh, thấy động liền giật mình tỉnh dậy.
Sau vài giây ngỡ ngàng, Vũ xúc động ôm chặt lấy cô.
_ Hạnh, em tỉnh rồi.
_ Con có sao không anh.
Vũ không trả lời, anh đau đớn nhìn cô.
Ánh mắt đó như lưỡi dao sắc bén cứa vào tim cô, như một bản năng cô đưa tay sờ bụng, chiếc bụng nhỏ xinh hơi nhô lên ngày nào đã không còn nữa. Tim cô quặn lại, nước mắt tuôn ra như mưa, Hạnh kích động đẩy Vũ ra, giật phắc chiếc kim truyền trên tay ném mạnh xuống đất. Cô gào lên..
_ Không. Anh nói dối. Con em vẫn còn ở đây. Nó vẫn ở đây mà. Anh lừa em....
_ Hạnh, bình tĩnh đi em.
Bên ngoài cửa, bố mẹ chồng và Nam nghe thấy tiếng ồn ào liền vội chạy vào. Nhìn thấy Hạnh kích động quá mức, Nam liền nhanh chân chạy ra ngoài gọi bác sĩ.
Bác sĩ tiên cho Hạnh một mũi an thần giúp cô ngủ ngon hơn. Thuốc dần có tác dụng, Hạnh cũng không làm loạn nữa, cô dần dần chìm vào giấc ngủ. Trước khi rời khỏi phòng, bác sĩ vẫn không quên nhắc nhở.
_ Người nhà nên quan tâm, chăm sóc, khuyên nhủ giúp bệnh nhân sớm ngày ổn định. Mấy ngày nay người nhà nên thay phiên nhau ở bên cạnh cô ý, tránh để bệnh nhân nghĩ quẩn làm việc gì đó hại bản thân.
_ Chúng tôi biết rồi. Cảm ơn bác sĩ.
_ Không có gì. Tôi đi trước. Có gì cứ đến phòng trực ban gọi tôi.
Tiễn bác sĩ ra cửa, Vũ mệt mỏi đi lại phía giường bệnh, cô ngủ rồi mà sao nét mặt vẫn phảng phất nét đau đớn, buồn bã.
_ Anh Vũ, anh ổn không.
_ Anh không sao. Mọi người đi nghỉ trước đi. Anh muốn ở đây với Hạnh.
Cả ba im lặng nhìn anh, muốn nói gì đó mà chẳng sao mở miệng đựơc, đành lẳng lẽ ra khỏi phòng.
Mọi người đi rồi, căn phòng trở lại với vẻ yên tĩnh, im lặng vốn có của nó. Giờ phút này đây, trái tim yếu đuối của anh hoàn toàn đựơc giải phóng, anh nắm tay cô, gục mặt xuống khóc nấc lên.
Tại căn hộ nơi Vy ở.
Cốc..cốc.
_ Ai đấy. Có biết bây giờ là mấy giờ rồi không.
_ mở cửa. Là tôi. Giọng Dũng giận dữ.
Cảm nhận đựơc sự giận dữ trong lời nói của Dũng, Vy cứ chần chừ mãi không mở cửa, mãi đến khi Dũng tức giận hét lên lần nữa. Tiếng động ồn ào khiến vài phòng xung quanh thức giấc, có vài tiếng quát lớn.
_ Đm thằng l*l nào đây. Đêm hôm *éo ngủ gào lên làm l*l gì.
_ Đm, để tao ra tao đập chết cụ nhà nó.....
Lúc này, Vy hoảng thật sự. Cô vội vàng mở cửa kéo Dũng vào trong. Bên ngoài tiếng ồn ào cũng nhỏ dần. Vy thở phào nhẹ nhõm.
Đột nhiên, từ phía sau Dũng xoay người lên, ánh mắt đỏ ngầu, hai tay siết chặt cổ Vy. Cậu gằn giọng nói.
_ Là cô làm phải không.
_ Em nói gì... Chị không hiểu. Vy sợ hãi đáp.
_ Tôi hỏi có phải cô cho người đẩy ngã chị Hạnh không. Phải không.... Nói....
_ Tôi không có. Vy đập đập vào tay Dũng.
_ Em mau thả chị ra, chị khó thở quá.
Dũng hất tay, xô ngã Vy xuống đất.
_ Tôi hỏi chị lần cuối. Có phải hay không....Nói đi.... Chị câm sao. Hay chị muốn tôi đưa chị đến đồn cảnh sát. Chị muốn nói chuyện ở đó phải không. Đi, đứng dậy...chị mau đứng dậy cho tôi.
Lúc này đây, Vy hoảng loạn thật sự, cô không còn nghĩ ngợi đựơc gì nữa, những gì cần nói cô đều nói, những gì không cần nói, cô cũng nói hết..
_ Đúng, là chị. Là chị đã thuê người xô ngã cô ta.
_ Chị, sao chị có thể ác độc đến thế. Tại sao chị làm mà không bàn trước với tôi, đứa trẻ là cháu ruột của tôi đó. Nó là cháu tôi đó, không đựơc tôi nhất định phải khiến chị đền tội. Chị đi theo tôi.
_ Không. Chị xin em. Dũng ơi, chị xin em mà. Em tha cho chị đi. Nể tình chị đang mang thai con của anh Vũ, em tha cho chị một lần này đi.
_ Con anh Vũ ứ. Chị nói mà không thấy nực cười sao. Con anh Vũ chính là đứa trẻ đã bị chị hại chết đó. Chị mau đi theo tôi, đi mau.
_ Đừng mà. Hãy tha cho chị một lần này đi. Nhỡ đâu đứa bé trong bụng chị là con anh Vũ. Em đang tâm nhìn cháu mình phải sinh ra trong tù,sau này nó lớn lên sẽ bị bạn bè chê cười là có người mẹ phạm tội sao. Đứa bé kia mất thì cũng đã mất rồi, chị biết chị sai. Em cho chị một cơ hội sửa sai đi. Chị xin em đó.
Dũng bất lực, ngồi xụp xuống, thẫn thờ nhìn ra xa.
_ Được rồi. Chuyện này tôi sẽ không nói ra. Đây là lần cuối cùng nếu...
_Em yên tâm, nhất định không có lần sau.
Dũng không đáp, mở cửa đi ra ngoài. Cậu mỉm cười, ánh mắt thâm hiểm kín đáo liếc nhìn Vy.
Con đàn bà ngu ngốc.
*******
Lần thứ hai Hạnh tỉnh dậy là vào buổi sáng hôm sau. Lần này cô không khóc, cũng không còn kích động như đêm qua nữa. Cô không nói, ánh mắt vô hồn chỉ trân trân nhìn lên trần nhà. Miệng lẩm bẩm điều gì đó không rõ lắm.
Vũ thấy vợ thế thì lo lắm. Cũng may vừa lúc đó bác sĩ trực ca cũng đi đến.
Sau khi khám một lượt cho cô, bác sĩ nhìn gia đình từ tốn nói.
_Bệnh nhân chỉ bị sốc tâm lý quá thôi. Người nhà nên quan tâm, trò chuyện giúp cô ý mau chóng hồi phục trở lại.
Tiễn bác sĩ ra cửa, trong lòng ai nấy đều ngổn ngang những mớ cảm xúc khác nhau.
Vũ đi đến, cầm lấy tay cô, giọng nghẹn lại.
_ Hạnh à, em tỉnh lại đi. Đừng như vậy nữa mà. Em đừng dằn vặt bản thân mình nữa. Mất đi con anh đã đau lắm rồi, anh không thể mất thêm cả em nữa. Vợ à, anh xin lỗi.
Hạnh ngơ ngác nhìn anh, cười nghờ nghệch.
_ Hê. Con.... Con của em kìa. Nó ở trên kia kìa.
Hạnh đừng vậy mà em, anh đau lắm. Cô không đáp chỉ lặng im, đắm minh vào thế giới nhỏ bé của riêng mình.
_ Vũ, đừng tự trách mình nữa con. Chuyện xảy ra cũng không ai muốn. Các con còn trẻ, còn có tương lại. Rồi các con sẽ lại có những đứa trẻ khác. Con phải gắng gượng lên, cái Hạnh nó đã thế này rồi nếu con mà suy sụp...
_ Con hiểu mà mẹ. Con không sao đâu. Con nhất định phải khiến kẻ hại chết con của con phải trả giá.
Bên ngoài cửa, bố mẹ Hạnh cũng vừa lúc tới cửa bệnh viện. Trùng hợp làm sao lại gặp bố Vũ đang đi từ trong viên ra.
_ Anh chị thông gia lên khi nào mà không báo để tôi bảo thằng Vũ ra đón.
_ Không sao. Hôm qua nghe tin thằng Vũ báo. Chúng tôi cũng định lên luôn mà khổ nỗi ở quê giờ ý không có xe đành phải đợi đến sáng sớm nay mới có xe bắt lên. Cái Hạnh nó sao rồi.
_ Con bé vẫn còn sốc lắm, nó không ăn, không uống gì cả. Đêm qua lúc tỉnh dậy biết mình mất con, nó kích động lắm, bác sĩ phải tiêm cho con bé một mũi mới yên đựơc. Sáng nay nó tỉnh dậy thì như một người khác không nói, không rằng gì cả. Ai nói, ai hỏi gì cũng mặc kệ, ánh mắt vô hồn không có sức sống.
Ba người mải mê nói chuyện chẳng mấy chốc mà đã đến cửa phòng.
_ phòng cháu nằm đây. Anh chị vào đi.
Vừa vào phòng, mẹ Hạnh vội vàng chạy ngay đến bên giường bệnh.
_ Hạnh, mẹ đây con.
Hạnh không nói, chỉ quay sang nhìn mẹ mà rưng rưng nước mắt
_Đứa trẻ đáng thương.
Khổ thân con tôi. Sao số con lại khổ thế chứ.
_ Mẹ.
Nỗi xúc động trong lòng dâng lên, cảm giác ấm áp, yêu thương ngày nào lại ùa về. Cô như đứa trẻ nhỏ chịu nhiều ấm ức sà vào lòng mẹ bật khóc nức nở
_ Cô ơi, cháu tôi sẽ không làm sao phải không. Bàn tay bà run run nắm lấy tay y tá.
_ Bà yên tâm, cháu bà sẽ không sao đâu.
_ Mẹ, nội....
Tiếng gọi, tiếng bước chân dồn dập chạy đến.
Nghe tin Hạnh xảy ra chuyện, mọi người trong nhà liền lập tức dừng mọi công việc vội vội vàng vàng chạy đến.
_ Nội, vợ con sao rồi. Bác sĩ bảo sao rồi nội.
_ Vẫn đang cấp cứu.
_ Nội, rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Tại sao vợ con lại bị ngã.
_ Nội không biết. Lúc đó nội với vợ con đang ngắm cảnh trên cầu, đột nhiên từ phía sau có một tên chạy đến xô ngã vợ con xuống.
_ Nội có biết hắn là ai không. Nội có nhìn thấy mặt hắn không.
_ Nội không. Lúc đó nội sợ quá không còn tâm trí để ý việc gì nữa. À... Phải rồi, hình như hắn là cướp, nội thấy coa người vừa đuổi theo hắn vừa hô cướp.
_Khốn kiếp. Vũ tức giận cuộn tròn tay đấm thật mạnh vào tường.
_A..... A.
_ Vũ, đừng vậy mà con. Đừng làm mẹ sợ mà.
2 tiếng đồng hồ trôi qua, cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng mở ra. Vị bác sĩ già mệt mỏi bước ra.
_ Bác sĩ cháu/vợ tôi sao rồi.
_ Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không giữ đựơc đứa bé.
_ Không, ông nói dối, con tôi làm sao có thể ra đi như thế chứ. Bác sĩ, tôi xin ông, xin ông hãy cứu con tôi đi mà.
Bác sĩ vẫn lặng im.
_ Ông nói gì đi chứ. Tại sao, tại sao ông không cứu con tôi.
Anh kích động túm lấy cổ áo bác sĩ mà quát lớn lên. Y tá và Dũng phải can ngăn mãi mới bỏ đựơc bàn tay đang túm chặt của Vũ ra khỏi người bác sĩ.
Dường như đã quá quen với hành động xúc động không thể kiềm chế đựơc của người nhà bệnh nhân trước cảnh sinh ly tưg biệt. Vị bác sĩ già không hề trách cứ anh một lời, chỉ lặng lẳng buồn bã quay lưng bước đi bỏ lại sau lưng là nỗi đau,là những tiếng khóc nhói lòng, ai oán.
_ chắt của bà. Hu hu
_ Ông trời ơi. Tại sao, tại sao ông tàn nhẫn vậy hả. Rốt cuộc tôi đã làm gì sai mà ông đối xử với tôi như vậy. Ông muốn trừng phạt thì trừng phạt tôi đây này, tại sao ông lại đi trừng phạt một đứa trẻ bé bỏng vẫn còn trong bụng mẹ. Tại sao ông có thế ác độc đến thế. Tại sao chứ..... Huhu....
*******
Nửa đêm hôm đó, Hạnh bất chợt tỉnh lại. Cả người đau nhức, sức lực dường như bị rút kiệt, cô khó nhọc mấp máy môi gọi nhỏ, bàn tay yếu ớt khẽ chạm vào tay Vũ.
Anh ngồi gục trên chiếc gỗ nhỏ bên cạnh giường bệnh, thấy động liền giật mình tỉnh dậy.
Sau vài giây ngỡ ngàng, Vũ xúc động ôm chặt lấy cô.
_ Hạnh, em tỉnh rồi.
_ Con có sao không anh.
Vũ không trả lời, anh đau đớn nhìn cô.
Ánh mắt đó như lưỡi dao sắc bén cứa vào tim cô, như một bản năng cô đưa tay sờ bụng, chiếc bụng nhỏ xinh hơi nhô lên ngày nào đã không còn nữa. Tim cô quặn lại, nước mắt tuôn ra như mưa, Hạnh kích động đẩy Vũ ra, giật phắc chiếc kim truyền trên tay ném mạnh xuống đất. Cô gào lên..
_ Không. Anh nói dối. Con em vẫn còn ở đây. Nó vẫn ở đây mà. Anh lừa em....
_ Hạnh, bình tĩnh đi em.
Bên ngoài cửa, bố mẹ chồng và Nam nghe thấy tiếng ồn ào liền vội chạy vào. Nhìn thấy Hạnh kích động quá mức, Nam liền nhanh chân chạy ra ngoài gọi bác sĩ.
Bác sĩ tiên cho Hạnh một mũi an thần giúp cô ngủ ngon hơn. Thuốc dần có tác dụng, Hạnh cũng không làm loạn nữa, cô dần dần chìm vào giấc ngủ. Trước khi rời khỏi phòng, bác sĩ vẫn không quên nhắc nhở.
_ Người nhà nên quan tâm, chăm sóc, khuyên nhủ giúp bệnh nhân sớm ngày ổn định. Mấy ngày nay người nhà nên thay phiên nhau ở bên cạnh cô ý, tránh để bệnh nhân nghĩ quẩn làm việc gì đó hại bản thân.
_ Chúng tôi biết rồi. Cảm ơn bác sĩ.
_ Không có gì. Tôi đi trước. Có gì cứ đến phòng trực ban gọi tôi.
Tiễn bác sĩ ra cửa, Vũ mệt mỏi đi lại phía giường bệnh, cô ngủ rồi mà sao nét mặt vẫn phảng phất nét đau đớn, buồn bã.
_ Anh Vũ, anh ổn không.
_ Anh không sao. Mọi người đi nghỉ trước đi. Anh muốn ở đây với Hạnh.
Cả ba im lặng nhìn anh, muốn nói gì đó mà chẳng sao mở miệng đựơc, đành lẳng lẽ ra khỏi phòng.
Mọi người đi rồi, căn phòng trở lại với vẻ yên tĩnh, im lặng vốn có của nó. Giờ phút này đây, trái tim yếu đuối của anh hoàn toàn đựơc giải phóng, anh nắm tay cô, gục mặt xuống khóc nấc lên.
Tại căn hộ nơi Vy ở.
Cốc..cốc.
_ Ai đấy. Có biết bây giờ là mấy giờ rồi không.
_ mở cửa. Là tôi. Giọng Dũng giận dữ.
Cảm nhận đựơc sự giận dữ trong lời nói của Dũng, Vy cứ chần chừ mãi không mở cửa, mãi đến khi Dũng tức giận hét lên lần nữa. Tiếng động ồn ào khiến vài phòng xung quanh thức giấc, có vài tiếng quát lớn.
_ Đm thằng l*l nào đây. Đêm hôm *éo ngủ gào lên làm l*l gì.
_ Đm, để tao ra tao đập chết cụ nhà nó.....
Lúc này, Vy hoảng thật sự. Cô vội vàng mở cửa kéo Dũng vào trong. Bên ngoài tiếng ồn ào cũng nhỏ dần. Vy thở phào nhẹ nhõm.
Đột nhiên, từ phía sau Dũng xoay người lên, ánh mắt đỏ ngầu, hai tay siết chặt cổ Vy. Cậu gằn giọng nói.
_ Là cô làm phải không.
_ Em nói gì... Chị không hiểu. Vy sợ hãi đáp.
_ Tôi hỏi có phải cô cho người đẩy ngã chị Hạnh không. Phải không.... Nói....
_ Tôi không có. Vy đập đập vào tay Dũng.
_ Em mau thả chị ra, chị khó thở quá.
Dũng hất tay, xô ngã Vy xuống đất.
_ Tôi hỏi chị lần cuối. Có phải hay không....Nói đi.... Chị câm sao. Hay chị muốn tôi đưa chị đến đồn cảnh sát. Chị muốn nói chuyện ở đó phải không. Đi, đứng dậy...chị mau đứng dậy cho tôi.
Lúc này đây, Vy hoảng loạn thật sự, cô không còn nghĩ ngợi đựơc gì nữa, những gì cần nói cô đều nói, những gì không cần nói, cô cũng nói hết..
_ Đúng, là chị. Là chị đã thuê người xô ngã cô ta.
_ Chị, sao chị có thể ác độc đến thế. Tại sao chị làm mà không bàn trước với tôi, đứa trẻ là cháu ruột của tôi đó. Nó là cháu tôi đó, không đựơc tôi nhất định phải khiến chị đền tội. Chị đi theo tôi.
_ Không. Chị xin em. Dũng ơi, chị xin em mà. Em tha cho chị đi. Nể tình chị đang mang thai con của anh Vũ, em tha cho chị một lần này đi.
_ Con anh Vũ ứ. Chị nói mà không thấy nực cười sao. Con anh Vũ chính là đứa trẻ đã bị chị hại chết đó. Chị mau đi theo tôi, đi mau.
_ Đừng mà. Hãy tha cho chị một lần này đi. Nhỡ đâu đứa bé trong bụng chị là con anh Vũ. Em đang tâm nhìn cháu mình phải sinh ra trong tù,sau này nó lớn lên sẽ bị bạn bè chê cười là có người mẹ phạm tội sao. Đứa bé kia mất thì cũng đã mất rồi, chị biết chị sai. Em cho chị một cơ hội sửa sai đi. Chị xin em đó.
Dũng bất lực, ngồi xụp xuống, thẫn thờ nhìn ra xa.
_ Được rồi. Chuyện này tôi sẽ không nói ra. Đây là lần cuối cùng nếu...
_Em yên tâm, nhất định không có lần sau.
Dũng không đáp, mở cửa đi ra ngoài. Cậu mỉm cười, ánh mắt thâm hiểm kín đáo liếc nhìn Vy.
Con đàn bà ngu ngốc.
*******
Lần thứ hai Hạnh tỉnh dậy là vào buổi sáng hôm sau. Lần này cô không khóc, cũng không còn kích động như đêm qua nữa. Cô không nói, ánh mắt vô hồn chỉ trân trân nhìn lên trần nhà. Miệng lẩm bẩm điều gì đó không rõ lắm.
Vũ thấy vợ thế thì lo lắm. Cũng may vừa lúc đó bác sĩ trực ca cũng đi đến.
Sau khi khám một lượt cho cô, bác sĩ nhìn gia đình từ tốn nói.
_Bệnh nhân chỉ bị sốc tâm lý quá thôi. Người nhà nên quan tâm, trò chuyện giúp cô ý mau chóng hồi phục trở lại.
Tiễn bác sĩ ra cửa, trong lòng ai nấy đều ngổn ngang những mớ cảm xúc khác nhau.
Vũ đi đến, cầm lấy tay cô, giọng nghẹn lại.
_ Hạnh à, em tỉnh lại đi. Đừng như vậy nữa mà. Em đừng dằn vặt bản thân mình nữa. Mất đi con anh đã đau lắm rồi, anh không thể mất thêm cả em nữa. Vợ à, anh xin lỗi.
Hạnh ngơ ngác nhìn anh, cười nghờ nghệch.
_ Hê. Con.... Con của em kìa. Nó ở trên kia kìa.
Hạnh đừng vậy mà em, anh đau lắm. Cô không đáp chỉ lặng im, đắm minh vào thế giới nhỏ bé của riêng mình.
_ Vũ, đừng tự trách mình nữa con. Chuyện xảy ra cũng không ai muốn. Các con còn trẻ, còn có tương lại. Rồi các con sẽ lại có những đứa trẻ khác. Con phải gắng gượng lên, cái Hạnh nó đã thế này rồi nếu con mà suy sụp...
_ Con hiểu mà mẹ. Con không sao đâu. Con nhất định phải khiến kẻ hại chết con của con phải trả giá.
Bên ngoài cửa, bố mẹ Hạnh cũng vừa lúc tới cửa bệnh viện. Trùng hợp làm sao lại gặp bố Vũ đang đi từ trong viên ra.
_ Anh chị thông gia lên khi nào mà không báo để tôi bảo thằng Vũ ra đón.
_ Không sao. Hôm qua nghe tin thằng Vũ báo. Chúng tôi cũng định lên luôn mà khổ nỗi ở quê giờ ý không có xe đành phải đợi đến sáng sớm nay mới có xe bắt lên. Cái Hạnh nó sao rồi.
_ Con bé vẫn còn sốc lắm, nó không ăn, không uống gì cả. Đêm qua lúc tỉnh dậy biết mình mất con, nó kích động lắm, bác sĩ phải tiêm cho con bé một mũi mới yên đựơc. Sáng nay nó tỉnh dậy thì như một người khác không nói, không rằng gì cả. Ai nói, ai hỏi gì cũng mặc kệ, ánh mắt vô hồn không có sức sống.
Ba người mải mê nói chuyện chẳng mấy chốc mà đã đến cửa phòng.
_ phòng cháu nằm đây. Anh chị vào đi.
Vừa vào phòng, mẹ Hạnh vội vàng chạy ngay đến bên giường bệnh.
_ Hạnh, mẹ đây con.
Hạnh không nói, chỉ quay sang nhìn mẹ mà rưng rưng nước mắt
_Đứa trẻ đáng thương.
Khổ thân con tôi. Sao số con lại khổ thế chứ.
_ Mẹ.
Nỗi xúc động trong lòng dâng lên, cảm giác ấm áp, yêu thương ngày nào lại ùa về. Cô như đứa trẻ nhỏ chịu nhiều ấm ức sà vào lòng mẹ bật khóc nức nở
/43
|