cướp đằng này cô lại đang mang thai rồi lúc nãy còn bị người đàn ông kia giữ lại một lúc câu giờ, đã khó lại càng khó hơn. Vy đuổi theo ra đến đầu đường, nhìn dòng người đông đúc, xe cộ tấp nập, ai đấy đều vội vàng rảo bước đi về. Vy nhìn ngang ngó dọc mãi vẫn không thấy ai khả nghi, đầu óc bắt đầu hoạt đông, Vy nhanh chóng nhận ra bản thân đã bị dính bẫy của hai tên cướp, cô ta uất ức, mặc kệ giữa chốn đường xá đông đúc, VY đứng đó, một thân quần áo lượt là, nước hoa thơm lừng bật khóc nức nở.
Hu...HU....
MỌi người xung quanh bắt đầu tò mò, đưa ánh mắt nhìn cô, một vài người tốt bụng tiến đến hỏi thắm.
_ Cháu gái, cháu không sao chứ.
VY không trả lời, ả vẫn ngồi đó khóc tu tu. Bên tai, tiếng xì xào, tiếng chỉ chỏ của mọi người bắt đầu vang lên, văng vẳng trong đầu Vy, cảm giác xấu hổ, buồn tủi len lỏi khắp cơ thể. Cô ta ngượng ngùng cúi gập mặt xuống trốn tránh ánh mắt tò mò, hiếu kì của thiên hạ.
Người ta nói phụ nữ mang thai thường hay xúc động quả là không sai.
_ Cháu gái, có chuyện gì về nhà từ từ giải quyết. Ngồi đây khóc không hay đâu.
Xung quanh vài người miệng lưỡi độc địa, ánh mắt khinh miệt, ác ý nói.
_ Nhìn cái bụng kia, chắc chơi bời đàn đúm chửa vượt mặt ra, trai nó bỏ nên ngồi đây ăn vạ ý mà.
Đám đông bên cạnh theo hiệu ứng, bắt đầu a dua theo, xóc xỉa khinh khỉnh nhìn cô nói.
_ ừ, tôi trông cái ngữ này chắc là thế rồi, chứ ai đời làm gì có ai đang yên đang lành ra đường khóc làm gì. Hay là lại muốn được làm người nổi tiếng.
_ Công nhận, bọn trẻ giờ ghê thật, mới tí tuổi đâu, chưa cưới hỏi gì mà đã dọn về ở cùng nhau kêu sống thử, sống thiếc gì á. Đấy cuối cùng là ai thiệt, chửa ễnh cái bụng ra thế kia, cuối cùng con gái mình thiệt chứ ai, đàn ông nó có mất cái gì đâu. TRông cũng xinh đẹp, thông minh thế mà ngu nhỉ.
Tiếng xôn xao, xì xào, rì rầm mỗi lúc một nhiều.Động viên có, an ủi có, miệt thị có, khinh bỉ có...nhưng khi lọt vào trong tai của Vy lại toàn là những lời xúc phạm, chửi bới. Đầu óc Vy ong ong, cô ta đau đớn, uất ức đứng bật dậy hét lên.
_ Cái người thì biết cái gì, các người có phải là tôi đâu mà hiểu. Các người lấy quyền gì, lấy tư cách gì mà xúc phạm tôi như thế hả. tôi bị cướp, bị cướp tiền đấy các người biết không. Tiền của tôi. Bao nhiêu uất ức, phẫn nộ trong người bộc phát hết. Vy lại bật khóc nức nở.
_ Hu Hu...Tiền của tôi....Hu Hu....
Đám người xì xào xúc phạm, chửi bới cô ban nãy ngay lập tức trở mặt, ra vẻ thương hại.
_ Ôi, Khổ thân con bé.
_ Coi như của đi thay người vậy. Cháu gái đừng buồn, chuyện gì rồi cũng sẽ ổn thôi.
_ KHông sao đâu cháu, mất rồi mình lại kiếm về,người không sao là tốt rồi. lên giữ sức khỏe bảo vệ đứa trẻ.
Bên cạnh đó, một vài kẻ sống ảo, bán hàng nhân cơ hội người khác gặp nạn liền lấy điện thoại ra quay livestream câu like, câu view. Với tốc độ lan truyền nhanh chóng của mạng xã hội, chẳng mấy chốc những hình ảnh "đẹp mặt" của VY nhanh chóng truyền tới trước mắt Hạnh và Giao. Lúc này, hai cô nàng đang ngồi uống café với nhau. Giao đang lướt face xem tin tức thì bất ngờ thấy được.
_ A. Hạnh mau lại đâu đi.
_ Chuyện gì vậy.
_ Mày xem, đây phải con Vy không.
Hạnh ngó đầu sang, cô cũng sửng sốt không kém khi nhìn thấy gương mặt tèm lem, nhòe phấn đầy nước mắt của Vy. " ĐÚng là cô ta rồi.,Sao trông cô ta thảm hại thế". Như không tin vào mắt mình, Hạnh dụi mắt, đưa tay giật phắt lấy chiếc điện thoại trên tay Giao.
_ TRời ơi.
_ Quả báo, đúng là quả báo mà. Ông trời đúng là có mắt. Nó ăn ở mất dạy thế gặp quả báo cũng phải thôi.
_ HÌnh như nó mất tiền mày ạ. Tao thấy người ta đang nói đây này.
_ Đáng đời con khốn. Sống chó như nó mất tiền là phải. Chắc ông trời thấy nó làm ác nhiều quá nên mới trừng phạt nó đấy. Nói đoạn, Giao gào ầm lên " A.Anh cướp ơi, em yêu anh nhiều lắm"
Hạnh phì cười " Con điên, mày nói nhỏ thôi không hàng xóm sang người ta chửi chết bây giờ"
_ hì tao vui quá mà lị, hôm trước nhìn thấy mày vì nó mà bị mọi người hiểu lầm, tao nhìn mà tao tức quá trời tức hông à, hôm nay nhìn nó tàn tạ thế này mày bảo tao không vui sao được.
_ Ừ.
Tại nhà bố mẹ Vũ, ông Đức đang lướt điện thoại cũng vô tình xem được đoạn live stream, ông hoảng hốt gọi.: Mẹ ơi, vợ ơi cái Vy...."
Lời ông chưa dứt, nội đã chạy ra.
_ Cái VY nó làm sao.Làm sao.
Mẹ nhìn xem này, ông Đức đưa điện thoại cho mẹ và vợ, hai người xem xong cũng ngạc nhiên không kém.
_ TRời ạ, sao lại ra nông nỗi này. Mau gọi thằng Vũ đến đón con bé Vy về ngay.
_ Để con đi đón cho nhanh mẹ ạ.
_ ừ, vậy anh đi nhanh lên.
Ông Đức dạ vâng rồi cũng nhanh chóng đánh xe ra cổng thẳng tiến về phía ra chỗ Vy ngồi. Vừa xuống xe ông Đức đã nhìn thấy Vy ngồi chồm hỗm, lấp ló trong đám đông.
Ông Đức tiến lại gần, giọng nói trầm ấm, nhẹ nhàng:
_ VY, về thôi cháu. Có gì về nhà kể mọi người từ từ nghe, rồi chúng ta từ từ giải quyết.
VY ngước mắt lên nhìn người đàn ông trước mắt, ả gật đầu, nhỏ nhẹ đáp " Vâng"
Suốt cả dọc đường về nhà,cả hai đều không nói với nhau câu nào, ông Đức không hỏi vì sợ bản thân mình vụng về, không biết an ủi người khác, không khéo càng nói càng khiến cô buồn hơn nên thôi im lặng là thượng sách. Còn về phần VY, cô ta im lặng không phải vì ngại mà là để bản thân bình tâm, bình tĩnh suy nghĩ mọi chuyện, nghĩ ra một lời nói dối hoàn toàn nhằm lấy đựơc lòng thương của nội và vợ chồng ông Đức rồi từ đó nhân cơ hội moi tiền đưa cho Thành.
Về đến nhà, nội đã vội vàng kéo cô ta ngồi xuống hỏi thăm.
_ VY, cháu có sao không.
Cô ả nhìn nội, giả bộ rưng rưng:
_ Nội, con không sao. Hức...hức..
_ Nội xem video rồi, thế con có mất nhiều không.
_ 40tr nội ạ.
_ 40tr sao,sao tự nhiên con lại rút nhiều tiền dữ vậy. Có việc gì quan trong lắm sao.
Nghe nội hỏi, Vy càng khóc tợn, ả nghẹn ngào đáp:
_ HỨc...hức...Nội cũng biết đó, trước mẹ con mắc bệnh ung thư, để có tiền điều trị con phải chạy vạy, đi vay khắp nơi mới có tiền điều trị. Tuy mẹ con mất được mấy năm rồi nhưng số tiền đi vay quá lớn, con vẫn chưa trả hết. Con đi làm có tích cóp cũng được chút,mỗi tháng trả người ta một ít,nay người ta giục trả gấp quá nên con mới ra cây rút tiền để trả họ. Ai dè....
NHìn ả khóc đén nỗi hai mắt đỏ hoe, phấn son tèm lem, ngay cả bà Lệ dù không ưa gì cô cũng cảm thấy thương. Ai mà không thương cho được khi nghe người ta bịa ra một câu chuyện thương tâm về một người con hiếu thảo vì chữa bệnh cho mẹ mà chấp nhận đi vay, nợ nần chồng chất. NHưng sự thật thì chỉ có mình ả biết, ả đâu có ngu, lúc đó mẹ bị bệnh nặng,ngày ngày chăm sóc người mẹ già liệt giường, đại tiện, tiểu tiện nhiều lúc không tự chủ đựơc còn đi luôn ra giường, ả nhìn mà phát chán, chỉ mong bà có thể đi sớm ngày nào là ả vui ngày đó. Ngay cả đến việc chăm mẹ cũng khiến ả cảm thấy phiền phức, mệt mỏi thì nói gì đến việc bảo ả đi vay tiền chạy chữa cho một người sớm muộn gì cũng chết, chết đi rồi lại khiến ả phải ôm một cục nợ, ả nghĩ cũng không thèm nghĩ đến đều đó.
_ Thôi, nín đi. NỘi có tiền, nội sẽ cho con...
Vy ngước ánh mắt ngân ngấn nước mắt lên nhìn bà.
_ Con không nhận đâu bà. Số tiền 40tr này là con vay của em Dũng con còn chưa trả được. Giờ mà nhận của nội con xấu hổ lắm. Nội già cả rồi, con không có tiền cho nội thì thôi, ai lại đi lấy tiền dưỡng già của nội để trả nợ ý. Con còn trẻ, con làm được mà.
_ Nội đây là cho chắt nội của nội, chứ không phải cho con... Con cứ yên tâm nhận đi.
_ Con không nhận đâu.
Vy giả bộ õng ẹo, chối chối một lát rồi cũng giả bộ miễn cưỡng gật đầu đồng ý. Vợ chồng ông Đức ngồi bên nãy giờ cũng không nói gì, chỉ im lặng coi như đồng ý. Thực ra nếu nội không giúp đỡ thì vợ chồng ông cũng sẽ giúp, số tiền 40tr tuy lớn nhưng vẫn nằm trong khả năng của hai ông bà, hai người có thể giúp được. Tuy nhiên ông lại không mở lời giúp trước bởi vợ chồng ông Đức hiểu rõ tính mẹ mình hơn ai hết, thời gian này nội rất là quý Vy, có lẽ do tuổi cao, gần đất xa trời con người ta luôn mong muốn được nhìn thấy con cháu quây quần bên cạnh hay do một sợi dây vô hình nào đó liên kết lại thì ông cũng không rõ nhưng ông biết mẹ của mình nhất định sẽ nhận lời giúp Vy, cho dù ông có muốn dùng tiền của mình giúp nội cũng không cho.
Sau màn mèo khóc chuột, Vy nghiễm nhiên lừa được của nội 40tr trong tâm trạng phấn khởi vui vẻ. Dũng về nhà nghe được chuyện thì bực lắm. Con khốn, ngay cả nội mà cô cũng dám lừa. Cô chán sống rồi đúng không.
Nếu có ai đó hỏi " Trên thế gian này, người quan trọng nhất với Dũng là ai". Chắc chắn cậu sẽ không cần suy nghĩ mà trả lời ngay tức lự đó chính là " NỘi". Đối với cậu nội không chỉ là một người bà, nội còn là một người mẹ, một người bạn, là luồng ánh sáng đưa cậu ra khỏi cuộc sống tối tăm, dẫn lối cậu khỏi bóng tối của địa ngục. Cậu luôn tự hứa với mình rằng, sau này lớn lên sẽ chăm sóc nội thật tốt, nhất định sẽ không để ai làm tổn thương nội. Hành động lừa dối nội của Vy hôm nay thực sự khiến cậu rất tức giận. Cố kìm nén ngọn lửa bừng bừng trong lòng, Dũng đi lên tầng gõ cửa phòng VY.
Cửa vừa mở ra, Dũng liền lách vào trong đóng sầm cửa lại, kéo Vy xô ngã cô ta xuống đất.
Á.VY kêu lên đau đớn.
_ Em bị điên à. Có biết đâu lắm không.
_ Ai cho chị lừa tiền của nội. Chị muốn chết phải không.
_ CHị không có. Là nội tự đưa.
_ CHị đừng tưởng tôi không biết. CHị thừa biết nội mềm lòng lại hay thương hại người khác nên chị mới lợi dụng người mẹ đã mất với đứa bé trong bụng để moi tiền nội. CHị và thằng bồ chị thật giống nhau, ngay cả người mất cỏ mọc xanh mồ cũng không được sống yên với hai người.Tôi cảnh cáo chị, lần này tôi bỏ qua, nếu chị còn dám có lần sau thì đừng có trách. Chị có thể giở trò với bất kì ai nhưng với nội tuyệt đối không thể. Nếu không chị đừng trách tôi ác. Dũng gằn giọng, giọng nói mang theo sự lạnh lẽo thấu xương như ác quỷ từ địa ngục vọng lại. VY hoảng sợ, gật đầu.
_ CHỊ biết rồi, Nhất định không có lần sau.
_ CHị hãy nhớ những gì hôm nay tôi nói. Không đừng trách tôi ác. Dũng nói xong đi ra đóng sầm cửa lại. Trong phòng Vy vẫn chưa khỏi hoàn hồn, mãi một lúc sau cô ta mới bình tĩnh lại. Ả thầm mắng Dũng". Tốt nhất mày đừng để tao nắm được điểm yếu nào của mình, nếu không mày chết chắc". VY tức tối đứng dậy, cầm con gấu bông to đùng trên giường ném mạnh xuống đất rồi nằm vật ra giường thở hồng hộc.
Sáng hôm sau khi còn khá sớm, điện thoại của Vy đã đổ chuông, Vy mơ màng với lấy điện thoại ấn nút nghe.
_ Alo.
_ Em yêu, ngủ ngon nhỉ.
VY choàng ngồi dậy, đầu óc tỉnh táo lạ thường.
_ Có việc gì không.
_ EM còn nhớ hẹn chứ.
_ Tôi nhớ rồi. Tiền cũng gom đủ, tí tôi mang qua cho anh.
_ KHông cần. Tôi đang ở cổng nhà em đấy, mau xuống đưa tiền.
_ Cái gì. Anh bị điên à. Vy vội vàng đin chân trần ra ngoài ban công nhìn uống. Dưới hàng hoa giấy, VY nhìn thấy bóng dáng Thành thấp thoáng đứng dựa vào bức tường sơn trắng.
_ Lằng nhằng thế nhỉ. Tao bảo mày mau xuống đưa tiền, nhanh lên để ông còn đi chơi bài. Đừng để tao cáu. Sáng sớm đã đen thì chớ lại gặp con điên như mày. Xuống nhanh. Thành gắt.
VY chẳng kịp chải chuốt gì, cô vội vàng gom tiền vào túi rồi chạy xuống. Đầu tóc rối bù, Vy thở hông hộc cầm túi tiền đứng trước mặt Thành.
Xuống đến cổng, Vy ngó nghiêng trái phải, sau khi xác định không có ai co ta mới vội vã kéo tay Thành đi lại một con ngõ nhỏ ít người qua lại.
_ Tiền đâu.
_ Đây.
Thành nhận lấy túi tiền.
_ Đủ không.
_ Đủ. 100tr. Anh có thể đếm.
Thành nhìn Vy rồi lại nhìn túi tiền, anh ta cười đều cáng. Khỏi cần, tôi tin em. Bất giác tầm mắt anh ta chạm phải chiếc lắc vàng trên cổ tay của Vy. Ánh mắt Thành sáng lên.
_ Cái vòng kia đẹp phết, chắc cũng bán được kha khá tiền đấy. Tháo ra đi.
_ KHông. Vy vòng tay ra sau, giọng nói kiên quyết.
_ Vòng này là của hồi môn của nội, nội tặng cho tôi. Anh không thể lấy.
_ NỘi niếc cái gì, mày làm như tình cảm lắm ấy. Còn không phải vì tiền sao. Mau đem đây, tí vào bảo mất là xong.
_ KHông.
Hai người cứ giành qua, giành lại mà không hề biết ở gốc đa cổ thụ gần đó có một người đã vô tình nghe hết đựơc toàn bộ câu truyện.
Hu...HU....
MỌi người xung quanh bắt đầu tò mò, đưa ánh mắt nhìn cô, một vài người tốt bụng tiến đến hỏi thắm.
_ Cháu gái, cháu không sao chứ.
VY không trả lời, ả vẫn ngồi đó khóc tu tu. Bên tai, tiếng xì xào, tiếng chỉ chỏ của mọi người bắt đầu vang lên, văng vẳng trong đầu Vy, cảm giác xấu hổ, buồn tủi len lỏi khắp cơ thể. Cô ta ngượng ngùng cúi gập mặt xuống trốn tránh ánh mắt tò mò, hiếu kì của thiên hạ.
Người ta nói phụ nữ mang thai thường hay xúc động quả là không sai.
_ Cháu gái, có chuyện gì về nhà từ từ giải quyết. Ngồi đây khóc không hay đâu.
Xung quanh vài người miệng lưỡi độc địa, ánh mắt khinh miệt, ác ý nói.
_ Nhìn cái bụng kia, chắc chơi bời đàn đúm chửa vượt mặt ra, trai nó bỏ nên ngồi đây ăn vạ ý mà.
Đám đông bên cạnh theo hiệu ứng, bắt đầu a dua theo, xóc xỉa khinh khỉnh nhìn cô nói.
_ ừ, tôi trông cái ngữ này chắc là thế rồi, chứ ai đời làm gì có ai đang yên đang lành ra đường khóc làm gì. Hay là lại muốn được làm người nổi tiếng.
_ Công nhận, bọn trẻ giờ ghê thật, mới tí tuổi đâu, chưa cưới hỏi gì mà đã dọn về ở cùng nhau kêu sống thử, sống thiếc gì á. Đấy cuối cùng là ai thiệt, chửa ễnh cái bụng ra thế kia, cuối cùng con gái mình thiệt chứ ai, đàn ông nó có mất cái gì đâu. TRông cũng xinh đẹp, thông minh thế mà ngu nhỉ.
Tiếng xôn xao, xì xào, rì rầm mỗi lúc một nhiều.Động viên có, an ủi có, miệt thị có, khinh bỉ có...nhưng khi lọt vào trong tai của Vy lại toàn là những lời xúc phạm, chửi bới. Đầu óc Vy ong ong, cô ta đau đớn, uất ức đứng bật dậy hét lên.
_ Cái người thì biết cái gì, các người có phải là tôi đâu mà hiểu. Các người lấy quyền gì, lấy tư cách gì mà xúc phạm tôi như thế hả. tôi bị cướp, bị cướp tiền đấy các người biết không. Tiền của tôi. Bao nhiêu uất ức, phẫn nộ trong người bộc phát hết. Vy lại bật khóc nức nở.
_ Hu Hu...Tiền của tôi....Hu Hu....
Đám người xì xào xúc phạm, chửi bới cô ban nãy ngay lập tức trở mặt, ra vẻ thương hại.
_ Ôi, Khổ thân con bé.
_ Coi như của đi thay người vậy. Cháu gái đừng buồn, chuyện gì rồi cũng sẽ ổn thôi.
_ KHông sao đâu cháu, mất rồi mình lại kiếm về,người không sao là tốt rồi. lên giữ sức khỏe bảo vệ đứa trẻ.
Bên cạnh đó, một vài kẻ sống ảo, bán hàng nhân cơ hội người khác gặp nạn liền lấy điện thoại ra quay livestream câu like, câu view. Với tốc độ lan truyền nhanh chóng của mạng xã hội, chẳng mấy chốc những hình ảnh "đẹp mặt" của VY nhanh chóng truyền tới trước mắt Hạnh và Giao. Lúc này, hai cô nàng đang ngồi uống café với nhau. Giao đang lướt face xem tin tức thì bất ngờ thấy được.
_ A. Hạnh mau lại đâu đi.
_ Chuyện gì vậy.
_ Mày xem, đây phải con Vy không.
Hạnh ngó đầu sang, cô cũng sửng sốt không kém khi nhìn thấy gương mặt tèm lem, nhòe phấn đầy nước mắt của Vy. " ĐÚng là cô ta rồi.,Sao trông cô ta thảm hại thế". Như không tin vào mắt mình, Hạnh dụi mắt, đưa tay giật phắt lấy chiếc điện thoại trên tay Giao.
_ TRời ơi.
_ Quả báo, đúng là quả báo mà. Ông trời đúng là có mắt. Nó ăn ở mất dạy thế gặp quả báo cũng phải thôi.
_ HÌnh như nó mất tiền mày ạ. Tao thấy người ta đang nói đây này.
_ Đáng đời con khốn. Sống chó như nó mất tiền là phải. Chắc ông trời thấy nó làm ác nhiều quá nên mới trừng phạt nó đấy. Nói đoạn, Giao gào ầm lên " A.Anh cướp ơi, em yêu anh nhiều lắm"
Hạnh phì cười " Con điên, mày nói nhỏ thôi không hàng xóm sang người ta chửi chết bây giờ"
_ hì tao vui quá mà lị, hôm trước nhìn thấy mày vì nó mà bị mọi người hiểu lầm, tao nhìn mà tao tức quá trời tức hông à, hôm nay nhìn nó tàn tạ thế này mày bảo tao không vui sao được.
_ Ừ.
Tại nhà bố mẹ Vũ, ông Đức đang lướt điện thoại cũng vô tình xem được đoạn live stream, ông hoảng hốt gọi.: Mẹ ơi, vợ ơi cái Vy...."
Lời ông chưa dứt, nội đã chạy ra.
_ Cái VY nó làm sao.Làm sao.
Mẹ nhìn xem này, ông Đức đưa điện thoại cho mẹ và vợ, hai người xem xong cũng ngạc nhiên không kém.
_ TRời ạ, sao lại ra nông nỗi này. Mau gọi thằng Vũ đến đón con bé Vy về ngay.
_ Để con đi đón cho nhanh mẹ ạ.
_ ừ, vậy anh đi nhanh lên.
Ông Đức dạ vâng rồi cũng nhanh chóng đánh xe ra cổng thẳng tiến về phía ra chỗ Vy ngồi. Vừa xuống xe ông Đức đã nhìn thấy Vy ngồi chồm hỗm, lấp ló trong đám đông.
Ông Đức tiến lại gần, giọng nói trầm ấm, nhẹ nhàng:
_ VY, về thôi cháu. Có gì về nhà kể mọi người từ từ nghe, rồi chúng ta từ từ giải quyết.
VY ngước mắt lên nhìn người đàn ông trước mắt, ả gật đầu, nhỏ nhẹ đáp " Vâng"
Suốt cả dọc đường về nhà,cả hai đều không nói với nhau câu nào, ông Đức không hỏi vì sợ bản thân mình vụng về, không biết an ủi người khác, không khéo càng nói càng khiến cô buồn hơn nên thôi im lặng là thượng sách. Còn về phần VY, cô ta im lặng không phải vì ngại mà là để bản thân bình tâm, bình tĩnh suy nghĩ mọi chuyện, nghĩ ra một lời nói dối hoàn toàn nhằm lấy đựơc lòng thương của nội và vợ chồng ông Đức rồi từ đó nhân cơ hội moi tiền đưa cho Thành.
Về đến nhà, nội đã vội vàng kéo cô ta ngồi xuống hỏi thăm.
_ VY, cháu có sao không.
Cô ả nhìn nội, giả bộ rưng rưng:
_ Nội, con không sao. Hức...hức..
_ Nội xem video rồi, thế con có mất nhiều không.
_ 40tr nội ạ.
_ 40tr sao,sao tự nhiên con lại rút nhiều tiền dữ vậy. Có việc gì quan trong lắm sao.
Nghe nội hỏi, Vy càng khóc tợn, ả nghẹn ngào đáp:
_ HỨc...hức...Nội cũng biết đó, trước mẹ con mắc bệnh ung thư, để có tiền điều trị con phải chạy vạy, đi vay khắp nơi mới có tiền điều trị. Tuy mẹ con mất được mấy năm rồi nhưng số tiền đi vay quá lớn, con vẫn chưa trả hết. Con đi làm có tích cóp cũng được chút,mỗi tháng trả người ta một ít,nay người ta giục trả gấp quá nên con mới ra cây rút tiền để trả họ. Ai dè....
NHìn ả khóc đén nỗi hai mắt đỏ hoe, phấn son tèm lem, ngay cả bà Lệ dù không ưa gì cô cũng cảm thấy thương. Ai mà không thương cho được khi nghe người ta bịa ra một câu chuyện thương tâm về một người con hiếu thảo vì chữa bệnh cho mẹ mà chấp nhận đi vay, nợ nần chồng chất. NHưng sự thật thì chỉ có mình ả biết, ả đâu có ngu, lúc đó mẹ bị bệnh nặng,ngày ngày chăm sóc người mẹ già liệt giường, đại tiện, tiểu tiện nhiều lúc không tự chủ đựơc còn đi luôn ra giường, ả nhìn mà phát chán, chỉ mong bà có thể đi sớm ngày nào là ả vui ngày đó. Ngay cả đến việc chăm mẹ cũng khiến ả cảm thấy phiền phức, mệt mỏi thì nói gì đến việc bảo ả đi vay tiền chạy chữa cho một người sớm muộn gì cũng chết, chết đi rồi lại khiến ả phải ôm một cục nợ, ả nghĩ cũng không thèm nghĩ đến đều đó.
_ Thôi, nín đi. NỘi có tiền, nội sẽ cho con...
Vy ngước ánh mắt ngân ngấn nước mắt lên nhìn bà.
_ Con không nhận đâu bà. Số tiền 40tr này là con vay của em Dũng con còn chưa trả được. Giờ mà nhận của nội con xấu hổ lắm. Nội già cả rồi, con không có tiền cho nội thì thôi, ai lại đi lấy tiền dưỡng già của nội để trả nợ ý. Con còn trẻ, con làm được mà.
_ Nội đây là cho chắt nội của nội, chứ không phải cho con... Con cứ yên tâm nhận đi.
_ Con không nhận đâu.
Vy giả bộ õng ẹo, chối chối một lát rồi cũng giả bộ miễn cưỡng gật đầu đồng ý. Vợ chồng ông Đức ngồi bên nãy giờ cũng không nói gì, chỉ im lặng coi như đồng ý. Thực ra nếu nội không giúp đỡ thì vợ chồng ông cũng sẽ giúp, số tiền 40tr tuy lớn nhưng vẫn nằm trong khả năng của hai ông bà, hai người có thể giúp được. Tuy nhiên ông lại không mở lời giúp trước bởi vợ chồng ông Đức hiểu rõ tính mẹ mình hơn ai hết, thời gian này nội rất là quý Vy, có lẽ do tuổi cao, gần đất xa trời con người ta luôn mong muốn được nhìn thấy con cháu quây quần bên cạnh hay do một sợi dây vô hình nào đó liên kết lại thì ông cũng không rõ nhưng ông biết mẹ của mình nhất định sẽ nhận lời giúp Vy, cho dù ông có muốn dùng tiền của mình giúp nội cũng không cho.
Sau màn mèo khóc chuột, Vy nghiễm nhiên lừa được của nội 40tr trong tâm trạng phấn khởi vui vẻ. Dũng về nhà nghe được chuyện thì bực lắm. Con khốn, ngay cả nội mà cô cũng dám lừa. Cô chán sống rồi đúng không.
Nếu có ai đó hỏi " Trên thế gian này, người quan trọng nhất với Dũng là ai". Chắc chắn cậu sẽ không cần suy nghĩ mà trả lời ngay tức lự đó chính là " NỘi". Đối với cậu nội không chỉ là một người bà, nội còn là một người mẹ, một người bạn, là luồng ánh sáng đưa cậu ra khỏi cuộc sống tối tăm, dẫn lối cậu khỏi bóng tối của địa ngục. Cậu luôn tự hứa với mình rằng, sau này lớn lên sẽ chăm sóc nội thật tốt, nhất định sẽ không để ai làm tổn thương nội. Hành động lừa dối nội của Vy hôm nay thực sự khiến cậu rất tức giận. Cố kìm nén ngọn lửa bừng bừng trong lòng, Dũng đi lên tầng gõ cửa phòng VY.
Cửa vừa mở ra, Dũng liền lách vào trong đóng sầm cửa lại, kéo Vy xô ngã cô ta xuống đất.
Á.VY kêu lên đau đớn.
_ Em bị điên à. Có biết đâu lắm không.
_ Ai cho chị lừa tiền của nội. Chị muốn chết phải không.
_ CHị không có. Là nội tự đưa.
_ CHị đừng tưởng tôi không biết. CHị thừa biết nội mềm lòng lại hay thương hại người khác nên chị mới lợi dụng người mẹ đã mất với đứa bé trong bụng để moi tiền nội. CHị và thằng bồ chị thật giống nhau, ngay cả người mất cỏ mọc xanh mồ cũng không được sống yên với hai người.Tôi cảnh cáo chị, lần này tôi bỏ qua, nếu chị còn dám có lần sau thì đừng có trách. Chị có thể giở trò với bất kì ai nhưng với nội tuyệt đối không thể. Nếu không chị đừng trách tôi ác. Dũng gằn giọng, giọng nói mang theo sự lạnh lẽo thấu xương như ác quỷ từ địa ngục vọng lại. VY hoảng sợ, gật đầu.
_ CHỊ biết rồi, Nhất định không có lần sau.
_ CHị hãy nhớ những gì hôm nay tôi nói. Không đừng trách tôi ác. Dũng nói xong đi ra đóng sầm cửa lại. Trong phòng Vy vẫn chưa khỏi hoàn hồn, mãi một lúc sau cô ta mới bình tĩnh lại. Ả thầm mắng Dũng". Tốt nhất mày đừng để tao nắm được điểm yếu nào của mình, nếu không mày chết chắc". VY tức tối đứng dậy, cầm con gấu bông to đùng trên giường ném mạnh xuống đất rồi nằm vật ra giường thở hồng hộc.
Sáng hôm sau khi còn khá sớm, điện thoại của Vy đã đổ chuông, Vy mơ màng với lấy điện thoại ấn nút nghe.
_ Alo.
_ Em yêu, ngủ ngon nhỉ.
VY choàng ngồi dậy, đầu óc tỉnh táo lạ thường.
_ Có việc gì không.
_ EM còn nhớ hẹn chứ.
_ Tôi nhớ rồi. Tiền cũng gom đủ, tí tôi mang qua cho anh.
_ KHông cần. Tôi đang ở cổng nhà em đấy, mau xuống đưa tiền.
_ Cái gì. Anh bị điên à. Vy vội vàng đin chân trần ra ngoài ban công nhìn uống. Dưới hàng hoa giấy, VY nhìn thấy bóng dáng Thành thấp thoáng đứng dựa vào bức tường sơn trắng.
_ Lằng nhằng thế nhỉ. Tao bảo mày mau xuống đưa tiền, nhanh lên để ông còn đi chơi bài. Đừng để tao cáu. Sáng sớm đã đen thì chớ lại gặp con điên như mày. Xuống nhanh. Thành gắt.
VY chẳng kịp chải chuốt gì, cô vội vàng gom tiền vào túi rồi chạy xuống. Đầu tóc rối bù, Vy thở hông hộc cầm túi tiền đứng trước mặt Thành.
Xuống đến cổng, Vy ngó nghiêng trái phải, sau khi xác định không có ai co ta mới vội vã kéo tay Thành đi lại một con ngõ nhỏ ít người qua lại.
_ Tiền đâu.
_ Đây.
Thành nhận lấy túi tiền.
_ Đủ không.
_ Đủ. 100tr. Anh có thể đếm.
Thành nhìn Vy rồi lại nhìn túi tiền, anh ta cười đều cáng. Khỏi cần, tôi tin em. Bất giác tầm mắt anh ta chạm phải chiếc lắc vàng trên cổ tay của Vy. Ánh mắt Thành sáng lên.
_ Cái vòng kia đẹp phết, chắc cũng bán được kha khá tiền đấy. Tháo ra đi.
_ KHông. Vy vòng tay ra sau, giọng nói kiên quyết.
_ Vòng này là của hồi môn của nội, nội tặng cho tôi. Anh không thể lấy.
_ NỘi niếc cái gì, mày làm như tình cảm lắm ấy. Còn không phải vì tiền sao. Mau đem đây, tí vào bảo mất là xong.
_ KHông.
Hai người cứ giành qua, giành lại mà không hề biết ở gốc đa cổ thụ gần đó có một người đã vô tình nghe hết đựơc toàn bộ câu truyện.
/43
|