Lâm Uyển Nhu giống như lốc xoáy, một bước thành ba bước chạy như bay xuống dưới nhà, âm thầm cảm thấy bản thân quả thật là lợi hại, nếu như để người nhà biết được cái tên ‘Yêu nghiệt’ dụ hoặc con gái họ đang đứng dưới này, nói không chừng sẽ thực sự vác dao khoai ra đây trực tiếp xẻ anh ra làm năm mảnh!
Ngược lại với tình trạng nhếch nhác đáng thương của bạn gái, Dương Nhật Phong khí khái tiêu sái bất phàm ung dung đứng dựa lưng vào xe, một chân không ngừng đá đá mấy viên sỏi nhỏ dưới đường giải khuây, nghe thấy những tiếng bước chân ‘bình bịch’ nặng nề, đón chắc rằng bạn gái mình đã ra đến rồi mới nhàn nhã xoay người lại nhìn cô.
Ngay khi bắt gặp ánh mắt như muốn giết người của hắn bắn lên người mình, cô nàng nào đó liền có cảm giác thực sự không xong rồi!
Tên nào đó híp mắt sắt bén nhìn cô gái nhà mình, lặng lẽ mở cửa xe bên ghế phụ lái, sau đó cũng từ tốn ngồi vào chổ của bản thân, còn không quên vỗ vỗ ghế trống bên cạnh, ý muốn cô cũng lên xe đi!
Lâm Uyển Nhu trời không sợ đất không sợ, chỉ sợ nhất là lúc hắn im lặng như vậy, thực sự rất khủng bố, người bẩm sinh có bệnh tim như cô e là cứ như vậy thêm vài lần nữa sẽ sụp đổ ngay.
“Em sai rồi!” Lâm Uyển Nhu sau khi đã an ổn ngồi trên vị trí được chỉ định, lập tức vào tư thế ‘mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim’ đúng tiêu chuẩn.
Dương Nhật Phong không thèm để ý đến cô đang lầm bầm cái gì, nhanh chóng khởi động xe chuẩn bị rời đi. Chỗ này không thích hợp nói chuyện, vài ba câu nữa có thể cái cô gái ngốc này sẽ đào tẩu vào hang ổ ngay, đến lúc đó hắn có muốn chỉnh cũng không chỉnh nổi cô được!
“Phong~” Lâm Uyển Nhu thấy anh không hề chú tâm đến cô, còn đem xe chạy tới nơi khác, tâm tình lập tức phức tạp lên, nắm lấy tay áo anh giũ giũ.
Anh như vậy, xem ra đã thực sự tức giận cô rồi T__T
Cô cũng đâu phải cố ý lừa gạt anh, chỉ là không muốn anh lo lắng, hy vọng anh ở Úc sẽ chú tâm hơn vào công việc, như thế không phải sẽ tốt hơn nhiều sao? Chỉ là. . . nào ngờ anh về nước nhanh như vậy . . .
“Anh đang lái xe, em không thấy mình ấu trĩ như vậy rất dể gây tai nạn sao?” Giọng Dương Nhật Phong lạnh lùng vang lên, ánh mắt trách cứ khẽ liếc đến đôi tay bé nhỏ đang không ngừng lắc tay mình.
Lâm Uyển Nhu bị anh làm cho đờ người, giống như bóc phải lửa lập tức ngoan ngoãn rụt tay về.
Lúc anh nói ra câu này, ngữ điệu xa lạ lại kiêu căng khiến cô cảm thấy . . .
Hai người cứ thế im lặng ngồi trong xe khoảng hai mươi phút đồng hồ chẳng ai nói với ai câu nào. Lâm Uyển Nhu từ lúc bị anh trách cứ, hai mắt chung quy vẫn không rời khỏi bàn chân của mình, Dương Nhật Phong lẵng lặng quan sát cô, cảm nhận cô hôm nay có chút gì đó không đúng, nhưng không đúng chổ nào thì anh đành chịu vậy.
Nếu là bình thường, cô sẽ không dể dàng buông tha như vậy, nhất định sống chết đối anh mè nheo xin tha thứ!
Chiếc xe dừng lại trước một khách sạn trang trọng, Lâm Uyển Nhu vẫn hoàn toàn không ngước mặt lên, anh không thể nhìn ra được biểu cảm của cô hiện tại trong như thế nào. Chỉ là nhìn cô như thế quả thực khiến anh có chút bất an cùng thương xót.
“Em xuống xe đi!” Yêu nghiệt tiên sinh hạ giọng dịu dàng hơn, cố gắng kiềm chế tức giận trong lòng để cô khỏi hoảng sợ.
Lâm Uyển Nhu im lặng lắc đầu, mặt vẫn không ngước lên.
“Đến nơi rồi, Uyển Nhu!” Tên nào đó kiên nhẫn gọi thêm lần nữa.
Lâm Uyển Nhu vẫn là im lặng lắc đầu. Dương Nhật Phong không chịu được nữa, tháo dây an toàn của bản thân trước, sau đó chòm sang định giúp cô tháo, nào ngờ khi bàn tay vừa chạm đến khóa dây, một giọt nước từ đâu rơi trúng.
Dương Nhật Phong giật mình rụt tay về, nhìn bàn tay của mình mà bị dọa sợ chết khiếp.
Cô khóc? Hắn cư nhiên lại làm cô khóc rồi???
“Uyển Nhu, là anh sai! Em đừng như vậy. . .” Dương Nhật Phong hai tay nâng mặt cô lên, đau lòng nhìn đôi mắt cô vì khóc mà đỏ hồng, khóe mắt không ngừng ngấn lệ.
Lâm Uyển Nhu đáng thương hề hề nhào vào lòng bạn trai, ngập ngừng nói không thành tiếng: “Em. . . em không đúng, anh . . . anh đừng. . . không cần em!”
Chuyện cải nhau với mẹ lúc trưa cô vẫn cố kiên cường cắn răng ép bản thân không được khóc, nhưng hiện tại lại cộng thêm anh đối cô lạnh nhạt khiến cô quả thật cảm thấy mình làm người rất thất bại rồi. Cô lẽ ra không nên chưa nói với anh tiếng nào đã về quê, càng không phải trốn tránh không gọi điện cho anh khiến anh tức giận. . .
“Anh làm sao lại không cần em, ngoan một chút, nào!” Yêu nghiệt tiên sinh bị cô dọa cho không biết phải làm như thế nào, nhanh tay tháo dây an toàn trên người cô sau đó ôm chặt lấy thân hình mỏng manh đang run rẩy kia vào ngực.
Lâm Uyển Nhu vùi đầu vào lòng anh, cảm thấy an tâm đôi chút, tuy nhiên không hiểu vì sao nước mắt vẫn không ngừng rơi. Cô từ trước tới nay rất ít khi khóc trước mặt người khác, nhưng số lần khóc lóc vô cớ trước mặt anh lại đặc biệt nhiều.
Chỉ cần nhớ lại những chuyện đã trải qua trong quá khứ cùng một đống rắc rối khó có thể vượt qua ở hiện tại, cứ như vậy lại không kiềm được cảm xúc của bản thân.
“Phong, người trong nhà em biết chuyện của chúng ta rồi!” Lâm Uyển Nhu đột nhiên ngẩn đầu lên nhìn anh, đôi con ngươi trong suốt như pha lê ẩn chứa uất ức không nhỏ. Dương Nhật Phong hai tay nâng mặt cô, hai ngón tay cái dịu dàng vuốt ve gò má mịn màng: “Không sao, như vậy đỡ mất công giới thiệu này nọ phải không?”
Lâm Uyển Nhu tức tửi lại dâng trào, sụt sịt mũi mở miệng: “Họ . . . họ phản đối anh. . .Ô. . .Ô. . . Em đã cải nhau với họ mất rồi~”
“Bảo bối ngoan, em. . .” Dương Nhật Phong đang nói đột nhiên im bặt, ánh mắt nguy hiểm dán trên má cô không rời: “Mặt em làm sao có chút sưng? Là ai đánh em???”
Lâm Uyển Nhu cảm nhận được giọng nói lạnh lùng của anh, nhanh chóng lùi ra, dùng tay quẹt hết nước mắt: “Em. . . em vô ý tự làm mình bị thương. . .”
“Vô ý? Chẳng hay em vô ý thế nào lại in hẳn thành năm dấu vân tay???” Giọng điệu Yêu nghiệt tiên sinh lộ ra vẽ chế giễu, quyết không buông tha vấn đề: “Nói, là ai đánh em, anh sống chết với hắn!!!” Vốn dĩ anh còn thắc mắc cô hôm nay tại sao dể xúc động như vậy, thì ra là uất ức đã lâu, bị anh giáo huấn một chút liền thành bộ dạng này!
Bảo bối của anh, ngoài anh ra, không ai được phép ức hiếp cô cả!!!
Lâm Uyển Nhu bối rối cúi thấp đầu, biết không giấu được nữa mới thành thật khai báo: “Là mẹ em” Nếu còn tiếp tục lừa dối, nói không chừng anh thực sẽ cùng cô truy hỏi tới sáng: “Anh, đưa em đi đâu vậy?”
“Về nhà em!” Tên nào đó khuôn mặt lạnh te, không nhìn ra trong đầu anh đang nghĩ cái gì, Lâm Uyển Nhu chỉ biết, lần này chuyện lớn rồi! Quả thật là chuyện lớn rồi!! Sớm biết trước như vậy, cô thà cùng anh nói bóng nói gió tới sáng cũng không tình nguyện khai ra ‘hung thủ’ đâu.
Cứ như thế chiếc xe sang trọng lại bon bon ngược theo đường cũ chạy trở về. Lâm Uyển Nhu ngồi trên ghế phụ lái rắm rức cả buổi tối, anh ngồi xe hơn ba giờ đồng hồ tới đây còn chưa được nghĩ ngơi gì lại phải vì chuyện của cô chạy ngược chạy xuôi, nói không cảm động mới là nói dối.
“Thực sự không cần mà!” Nếu như anh đến đó, công bằng của em chưa chắc đã đòi được, nhưng có một chuyện so với đinh đóng cột còn chắc hơn: “Mẹ em nhất định sẽ làm khó anh!” Hơn nữa bà ấy sẽ trực tiếp cầm dao khoai đuổi giết anh đó!!!
Nữa câu sau đương nhiên Lâm Uyển Nhu không dám hé răng. Chẳng may chọc đến tự tôn cao ngất của anh thì chuyện sẽ càng thê thảm hơn a~
Ngược lại với tình trạng nhếch nhác đáng thương của bạn gái, Dương Nhật Phong khí khái tiêu sái bất phàm ung dung đứng dựa lưng vào xe, một chân không ngừng đá đá mấy viên sỏi nhỏ dưới đường giải khuây, nghe thấy những tiếng bước chân ‘bình bịch’ nặng nề, đón chắc rằng bạn gái mình đã ra đến rồi mới nhàn nhã xoay người lại nhìn cô.
Ngay khi bắt gặp ánh mắt như muốn giết người của hắn bắn lên người mình, cô nàng nào đó liền có cảm giác thực sự không xong rồi!
Tên nào đó híp mắt sắt bén nhìn cô gái nhà mình, lặng lẽ mở cửa xe bên ghế phụ lái, sau đó cũng từ tốn ngồi vào chổ của bản thân, còn không quên vỗ vỗ ghế trống bên cạnh, ý muốn cô cũng lên xe đi!
Lâm Uyển Nhu trời không sợ đất không sợ, chỉ sợ nhất là lúc hắn im lặng như vậy, thực sự rất khủng bố, người bẩm sinh có bệnh tim như cô e là cứ như vậy thêm vài lần nữa sẽ sụp đổ ngay.
“Em sai rồi!” Lâm Uyển Nhu sau khi đã an ổn ngồi trên vị trí được chỉ định, lập tức vào tư thế ‘mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim’ đúng tiêu chuẩn.
Dương Nhật Phong không thèm để ý đến cô đang lầm bầm cái gì, nhanh chóng khởi động xe chuẩn bị rời đi. Chỗ này không thích hợp nói chuyện, vài ba câu nữa có thể cái cô gái ngốc này sẽ đào tẩu vào hang ổ ngay, đến lúc đó hắn có muốn chỉnh cũng không chỉnh nổi cô được!
“Phong~” Lâm Uyển Nhu thấy anh không hề chú tâm đến cô, còn đem xe chạy tới nơi khác, tâm tình lập tức phức tạp lên, nắm lấy tay áo anh giũ giũ.
Anh như vậy, xem ra đã thực sự tức giận cô rồi T__T
Cô cũng đâu phải cố ý lừa gạt anh, chỉ là không muốn anh lo lắng, hy vọng anh ở Úc sẽ chú tâm hơn vào công việc, như thế không phải sẽ tốt hơn nhiều sao? Chỉ là. . . nào ngờ anh về nước nhanh như vậy . . .
“Anh đang lái xe, em không thấy mình ấu trĩ như vậy rất dể gây tai nạn sao?” Giọng Dương Nhật Phong lạnh lùng vang lên, ánh mắt trách cứ khẽ liếc đến đôi tay bé nhỏ đang không ngừng lắc tay mình.
Lâm Uyển Nhu bị anh làm cho đờ người, giống như bóc phải lửa lập tức ngoan ngoãn rụt tay về.
Lúc anh nói ra câu này, ngữ điệu xa lạ lại kiêu căng khiến cô cảm thấy . . .
Hai người cứ thế im lặng ngồi trong xe khoảng hai mươi phút đồng hồ chẳng ai nói với ai câu nào. Lâm Uyển Nhu từ lúc bị anh trách cứ, hai mắt chung quy vẫn không rời khỏi bàn chân của mình, Dương Nhật Phong lẵng lặng quan sát cô, cảm nhận cô hôm nay có chút gì đó không đúng, nhưng không đúng chổ nào thì anh đành chịu vậy.
Nếu là bình thường, cô sẽ không dể dàng buông tha như vậy, nhất định sống chết đối anh mè nheo xin tha thứ!
Chiếc xe dừng lại trước một khách sạn trang trọng, Lâm Uyển Nhu vẫn hoàn toàn không ngước mặt lên, anh không thể nhìn ra được biểu cảm của cô hiện tại trong như thế nào. Chỉ là nhìn cô như thế quả thực khiến anh có chút bất an cùng thương xót.
“Em xuống xe đi!” Yêu nghiệt tiên sinh hạ giọng dịu dàng hơn, cố gắng kiềm chế tức giận trong lòng để cô khỏi hoảng sợ.
Lâm Uyển Nhu im lặng lắc đầu, mặt vẫn không ngước lên.
“Đến nơi rồi, Uyển Nhu!” Tên nào đó kiên nhẫn gọi thêm lần nữa.
Lâm Uyển Nhu vẫn là im lặng lắc đầu. Dương Nhật Phong không chịu được nữa, tháo dây an toàn của bản thân trước, sau đó chòm sang định giúp cô tháo, nào ngờ khi bàn tay vừa chạm đến khóa dây, một giọt nước từ đâu rơi trúng.
Dương Nhật Phong giật mình rụt tay về, nhìn bàn tay của mình mà bị dọa sợ chết khiếp.
Cô khóc? Hắn cư nhiên lại làm cô khóc rồi???
“Uyển Nhu, là anh sai! Em đừng như vậy. . .” Dương Nhật Phong hai tay nâng mặt cô lên, đau lòng nhìn đôi mắt cô vì khóc mà đỏ hồng, khóe mắt không ngừng ngấn lệ.
Lâm Uyển Nhu đáng thương hề hề nhào vào lòng bạn trai, ngập ngừng nói không thành tiếng: “Em. . . em không đúng, anh . . . anh đừng. . . không cần em!”
Chuyện cải nhau với mẹ lúc trưa cô vẫn cố kiên cường cắn răng ép bản thân không được khóc, nhưng hiện tại lại cộng thêm anh đối cô lạnh nhạt khiến cô quả thật cảm thấy mình làm người rất thất bại rồi. Cô lẽ ra không nên chưa nói với anh tiếng nào đã về quê, càng không phải trốn tránh không gọi điện cho anh khiến anh tức giận. . .
“Anh làm sao lại không cần em, ngoan một chút, nào!” Yêu nghiệt tiên sinh bị cô dọa cho không biết phải làm như thế nào, nhanh tay tháo dây an toàn trên người cô sau đó ôm chặt lấy thân hình mỏng manh đang run rẩy kia vào ngực.
Lâm Uyển Nhu vùi đầu vào lòng anh, cảm thấy an tâm đôi chút, tuy nhiên không hiểu vì sao nước mắt vẫn không ngừng rơi. Cô từ trước tới nay rất ít khi khóc trước mặt người khác, nhưng số lần khóc lóc vô cớ trước mặt anh lại đặc biệt nhiều.
Chỉ cần nhớ lại những chuyện đã trải qua trong quá khứ cùng một đống rắc rối khó có thể vượt qua ở hiện tại, cứ như vậy lại không kiềm được cảm xúc của bản thân.
“Phong, người trong nhà em biết chuyện của chúng ta rồi!” Lâm Uyển Nhu đột nhiên ngẩn đầu lên nhìn anh, đôi con ngươi trong suốt như pha lê ẩn chứa uất ức không nhỏ. Dương Nhật Phong hai tay nâng mặt cô, hai ngón tay cái dịu dàng vuốt ve gò má mịn màng: “Không sao, như vậy đỡ mất công giới thiệu này nọ phải không?”
Lâm Uyển Nhu tức tửi lại dâng trào, sụt sịt mũi mở miệng: “Họ . . . họ phản đối anh. . .Ô. . .Ô. . . Em đã cải nhau với họ mất rồi~”
“Bảo bối ngoan, em. . .” Dương Nhật Phong đang nói đột nhiên im bặt, ánh mắt nguy hiểm dán trên má cô không rời: “Mặt em làm sao có chút sưng? Là ai đánh em???”
Lâm Uyển Nhu cảm nhận được giọng nói lạnh lùng của anh, nhanh chóng lùi ra, dùng tay quẹt hết nước mắt: “Em. . . em vô ý tự làm mình bị thương. . .”
“Vô ý? Chẳng hay em vô ý thế nào lại in hẳn thành năm dấu vân tay???” Giọng điệu Yêu nghiệt tiên sinh lộ ra vẽ chế giễu, quyết không buông tha vấn đề: “Nói, là ai đánh em, anh sống chết với hắn!!!” Vốn dĩ anh còn thắc mắc cô hôm nay tại sao dể xúc động như vậy, thì ra là uất ức đã lâu, bị anh giáo huấn một chút liền thành bộ dạng này!
Bảo bối của anh, ngoài anh ra, không ai được phép ức hiếp cô cả!!!
Lâm Uyển Nhu bối rối cúi thấp đầu, biết không giấu được nữa mới thành thật khai báo: “Là mẹ em” Nếu còn tiếp tục lừa dối, nói không chừng anh thực sẽ cùng cô truy hỏi tới sáng: “Anh, đưa em đi đâu vậy?”
“Về nhà em!” Tên nào đó khuôn mặt lạnh te, không nhìn ra trong đầu anh đang nghĩ cái gì, Lâm Uyển Nhu chỉ biết, lần này chuyện lớn rồi! Quả thật là chuyện lớn rồi!! Sớm biết trước như vậy, cô thà cùng anh nói bóng nói gió tới sáng cũng không tình nguyện khai ra ‘hung thủ’ đâu.
Cứ như thế chiếc xe sang trọng lại bon bon ngược theo đường cũ chạy trở về. Lâm Uyển Nhu ngồi trên ghế phụ lái rắm rức cả buổi tối, anh ngồi xe hơn ba giờ đồng hồ tới đây còn chưa được nghĩ ngơi gì lại phải vì chuyện của cô chạy ngược chạy xuôi, nói không cảm động mới là nói dối.
“Thực sự không cần mà!” Nếu như anh đến đó, công bằng của em chưa chắc đã đòi được, nhưng có một chuyện so với đinh đóng cột còn chắc hơn: “Mẹ em nhất định sẽ làm khó anh!” Hơn nữa bà ấy sẽ trực tiếp cầm dao khoai đuổi giết anh đó!!!
Nữa câu sau đương nhiên Lâm Uyển Nhu không dám hé răng. Chẳng may chọc đến tự tôn cao ngất của anh thì chuyện sẽ càng thê thảm hơn a~
/52
|