Hơi thở Lâm Uyển Nhu mang theo một chút hương rượu nhẹ cho thấy cô uống quả thật không nhiều, muốn trách e là cũng chỉ trách tửu lượng cô quá kém mà thôi!
Hôm nay bắt gian tại giường bạn trai quen nhau bảy năm cùng kẻ thù không đội trời chung. Tuy nói rằng cô đối với Cao Thiên không mặn không nhạt, người khác quen nhau một hai năm đã kết hôn, anh ta cũng như bao nhiêu đàn ông khác chủ yếu sống bằng nữa thân dưới, nhiều lần đề nghị đi đến hôn nhân nhưng đều bị cô lưỡng lự từ chối. Vừa không muốn kết hôn lại không đồng ý ăn cơm trước kẻng, kết quả cuối cùng như hôm nay cũng không có gì quá ngạc nhiên.
Nhưng điều khiến Lâm Uyển Nhu khó chịu chính là, anh ta vượt tường cùng ai không vượt, cư nhiên lại vượt với Thiên Nhan!
Mẹ nó, cảm giác bị bạn trai cùng kẻ thù cấu kết phản bội sau lưng đương nhiên không dễ chịu một chút nào.
Cô thừa nhận mình không quá yêu thích Cao Thiên nhưng miễn cưỡng cùng anh ta vượt qua quảng thời gian dài cũng không tệ. Lúc xưa cha mẹ cô chẳng phải cũng chẳng quen biết nhau, đùng một cái kết hôn rồi chung sống bền bỉ hơn bốn mươi năm đó sao?!
Nếu anh ta không phản bội cô, cô vốn nghĩ sẽ cùng anh ta tiến thêm một bước nữa, tính chuyện lâu dài rồi.
Nghĩ đến đây Lâm Uyển Nhu lại cảm thấy đau lòng, đưa tay định lấy rượu uống thì sực nhớ mình đã thô bỉ ném vào người qua đường bên cạnh. Cô nàng nào đó theo quáng tính tò mò nhìn sang, nheo nheo mắt chiêm ngưỡng mỹ cảnh, lời vàng ngọc bất giác tuông ra khỏi miệng: “Lớn lên cũng không tệ!”
Dương Nhật Phong ngồi bên cạnh mặt sớm đã đen thành cái đít nồi.
Người phụ nữ này ba phút trước còn mắng chửi đàn ông trên đời không có người nào tốt, ba phút sau lại biến thành con sói nhỏ háo sắc rồi. Nhưng có một điều khiến anh an tâm- Cô không hề nhận ra anh!
Hoặc nói là cô say đến mức không nhận ra được thứ gì khác!!!
Dương Nhật Phong nhìn chai rượu bị cô quăng thảm thương trên đất, thầm nghĩ phụ nữ ngày nay quả thật quá phóng khoáng rồi. Gặp chuyện buồn có thể một thân một mình trong lúc đêm tối vắng vẻ uống say thành cái bộ dạng không biết trời trăng như vậy?!
Dương Nhật Phong bước vào ngành giải trí đến hiện tại đã hơn năm năm, từ lúc là một cậu sinh viên cấp ba đã tiếp xúc với nhiều loại phụ nữ nào là phấn soan lòe lẹt đến sang trọng thời thượng. Chứng kiến không biết bao nhiêu người vì danh vọng rũ bỏ trong sạch, rũ bỏ tình nghĩa. . . vì thế biến thành loại tư tưởng thích tiểu bạch thỏ, những cô gái thiện lương ấm áp đáng yêu, chính là thuộc top hướng nội trầm lắng biết nghe lời trong truyền thuyết.
Trong lòng anh có thành kiến khá nặng với những cô gái phóng khoáng không coi trọng qui cũ như vậy!
“Oa. . .huhu~” Một giọng nữ cao vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của tên nào đó (lúc này vẫn còn chính trực chán).
Lâm Uyển Nhu nhìn nhìn khuôn mặt đẹp đẽ trước mắt, hai dòng lệ đột nhiên không kiềm chế được mà tuôn ra như mưa: “Đẹp trai thì hay ho gì chứ. . . Cao Thiên cũng thế, oa~ Anh ta dám sau lưng tôi lên giường cùng người phụ nữ khác kia!!”
Dương Nhật Phong: --__--||||
Cô nàng nào đó quẹt nước mắt tiếp tục lẩm bẩm: “Hừ, toàn là động vật sống bằng nữa thân dưới! Mẹ kiếp, bà đây không muốn vượt rào trước hôn nhân thì sai chắc, bà đây không thích lăng nhăn thì sai chắc!? Thời buổi loạn lạc, tam quan biến chất hết cả rồi!!”
Dương Nhật Phong ngồi bên cạnh nghe cô thuyết giảng một tràn nhân sinh đạo lý, bổng dưng có chút buồn cười. Lúc đầu đoán là cô thất tình, nhưng không ngờ trên đời còn có kiểu phụ nữ sau khi thất tình không khóc vì bị người yêu đá mà lại khóc vì tam quan biến chất!!!
“Cô gái, cô không sao chứ?!”
“Hử?!” Lâm Uyển Nhu nghe thấy người ngồi bên cạnh im lặng đã một lúc lâu đột nhiên lên tiếng, ngây ngô ngước mắt lên nhìn anh, nhìn một lát đột nhiên tâm trạng thoăn thoắt thay đổi, nhào lên ôm chầm lấy cổ anh: “Hu hu~ Phong Phong, nếu gặp được anh thì tốt quá!”
Dương Nhật Phong nghe xong câu này, kết hợp với hành động không biết chừng mực của cô làm cho giật mình.
Chẳng lẽ là cô cố ý tiếp cận anh, thấy anh ngồi ở đây cho nên mới diễn kịch. . .
Thật sự đụng phải một nữ dâm tặc?!
Tên nào đó vừa định đẩy cô ra, Lâm Uyển Nhu lập tức bám dính như con bạch tuộc: “Anh ta nói tôi suốt ngày chỉ biết thần tượng, không quan tâm đến anh ta. . . nhưng cũng không chịu hiểu cho tôi!. . . Tôi đã theo dõi anh ấy suốt bốn năm rồi, có muốn bỏ cũng đâu bỏ ngay được!” Giọng cô rất uất ức, vừa nói vừa dụi dụi khuôn mặt nhỏ nhắn lên hỏm cổ anh.
Dương Nhật Phong cứng đờ người, động không được bất động cũng không xong, dở khóc dở cười chịu đựng Lâm Uyển Nhu phiền nhiễu nháo loạn.
“Anh ấy là ca sĩ Đình Phong đó, anh biết không?” Nói xong còn chưa đợi người ta trả lời đã nhanh miệng làu bàu: “Tôi rất thích anh ấy. . . nhưng lần nào cũng không được đi xem anh ấy biểu diễn, rất đáng giận!”
Dương Nhật Phong thực sự rất muốn nói với cô rằng: ‘Cô gái, cô không những đã gặp được mà còn dùng chai thủy tinh ném anh ta, sau đó ôm cổ anh ta khóc lóc kể lể hơn một giờ đồng hồ đó!’
“Tôi sẽ cho cô một vé đi xem anh ta diễn, có đồng ý không?” Tên nào đó bắt đầu hình thành phẩm chất Yêu nghiệt tiên sinh, nhẹ giọng dụ dỗ người xa lạ trong lòng.
“Hả?” Lâm Uyển Nhu nghe vậy, dù thần trí mơ hồ đến mấy cũng thanh tỉnh phần nào: “Thật à? Anh không gạt tôi chứ?” Giọng cô mang theo một chút hoài nghi, nhưng chỉ cần nhìn nụ cười vui sướng trên mặt kia cũng đủ thấy Lâm Uyển Nhu đã háo hức đến mức nào. Ai nhìn vào cô bây giờ mà còn nghĩ được người này mới thất tình cách đây mấy tiếng đồng hồ chứ?!
Dương Nhật Phong dụ hoặc gật đầu, đưa điều kiện: “Nhưng bây giờ buông tôi ra trước đã!”
Lâm Uyển Nhu ngoan ngoãn nhanh chóng rụt móng vuốt bé nhỏ về giấu trong lòng, không lâu sau lại phát hiện ra có điều gì đó không đúng. Thế quái nào trên đời lại có chuyện tốt từ trên trời rơi xuống như vậy chứ?!
Cảnh giác nâng cao ing~
Dương Nhật Phong thấy ánh mắt cô thoáng qua một tia hồ nghi nhìn mình, lập tức buồn cười: “Mặt tôi dính gì à?” Say xỉn đến mức tự thân ôm người khác giới ở một nơi vắng vẻ như vậy, nếu như gặp người đàn ông khác không phải anh, e rằng bây giờ cô đã là mồi trong miệng sói rồi. Còn biết cảnh giác cơ đấy!
“Anh đừng thấy tôi mơ hồ mà gạt tôi, tôi không có ngốc!”
Dương Nhật Phong trong lòng tán thành với ý kiến của cô. Quả thật không có ngốc, chỉ là ngây thơ đến mức rất tiểu bạch!
Vừa hay hạp với khẩu vị của anh.
“Tôi không có lừa cô. . . xem này!” Tên nào đó bắt đầu kế hoạch dụ dỗ thỏ trắng nhà lành, lấy từ trong túi áo ra một tấm vé vàng của show diễn ba ngày sau huơ huơ lắc lắc trước mặt cô.
Đây là vé VIP, vốn dĩ định để dành cho tiểu Như Ngọc nhưng hôm nay lại cần dùng đến. Dẫu sao cô bé đó cũng bắt đầu có danh tiếng rồi, tự mua chắc cũng không sao!
Anh chàng tà ác suy luận nhưng không biết rằng vé đã bán hết hơn hai tuần rồi, giá như cắt cổ, càng không biết sau khi trao vào tay Lâm Uyển Nhu, số phận của nó sẽ thành ra thê thảm thế nào.
“A!” Lâm Uyển Nhu hô một tiếng, nhìn thấy đúng thật là vé VIP số lượng hạn chế mới bất chấp tất cả lao vào chộp lấy. Nhìn tấm vé lại nhìn hình trong vé, nhìn thêm khuôn mặt đẹp trai đang cười cợt trước mặt, cô nàng nào đó lại tiếp tục phát hiện điểm bất thường.
“Sao anh và anh ấy nhìn giống nhau vậy?” Lúc nảy còn không để ý, bây giờ có hình đối chiếu quả thật là giống lắm a~
Dương Nhật Phong chột dạ nhanh chóng đoạt lại tấm vé nhét thật sâu trong túi áo khoát của cô, mặt không biến sắc nói dối: “Cô uống say rồi nên mới tưởng tượng lung tung, cô gái, cứ như vậy nhé. . . cô cho tôi địa chỉ nhà cô, đến lúc đó tôi đón cô đi xem?!”
“Không được!” Lâm Uyển Nhu ngữ khí chém đinh chặt sắt trả lời.
Tên nào đó khó hiểu nhíu mày, nhưng nhìn bộ dạng ‘đánh chết không khai’ của cô, đành thỏa hiệp: “Vậy hôm đó chúng ta hẹn gặp ở chổ này, tôi sẽ chở cô đi!”
Lâm Uyển Nhu cụp mi suy nghĩ ba mươi giây bằng cái đầu úng rượu, cảm thấy cũng tạm nên liền đồng ý.
Dương Nhật Phong vui sướng vì đạt được mục đích, đòi đưa cô về nhưng nhanh chóng bị cự tuyệt. Anh chàng dương dương tự đắt vì khả năng câu thỏ siêu lợi hại của mình, quả thực không ngờ đến mình tính sai một chuyện, hối hận ngàn thu. . . à không, là tính sai rất nhiều chuyện, hối hận ba năm!
Lâm Uyển Nhu cứ thế lê thê lếch thếch nhìn anh đi khuất bóng rồi mới an tâm về nhà mà không sợ bị theo dõi. Trên đường ngang qua một con sông, khí khái nhất thời mạnh mẽ vương lên, cởi áo khoát cầm trên tay đưa lên cao xoay năm vòng hét một câu: “Cao Thiên, tôi giải thoát cho chúng ta rồi! Là tôi đá anh!! Là tôi đá!!!” Sau đó tiêu sái hiển hách. . . quăng luôn cái áo đang cầm xuống sông sâu. . . --_--|||
Đó là quyết định sai lầm thứ nhất của Yêu nghiệt tiên sinh: Nhét vé vào túi áo khoát người thất tình có khí thế như Lâm Uyển Nhu!
Lại nói sau khi hét cũng hét đủ, ném cũng ném đã, cô nàng nào đó đi bộ suốt hai mươi phút về nhà, ngủ rất ngon, rất thoải mái. . . sáng hôm sau quên hết mọi chuyện tối hôm trước!!!
Thế là tên nào đó lại có thêm một sai lầm thứ hai: Tin vào lời hứa của người say xỉn có bệnh đãng trí thâm niên như Lâm Uyển Nhu!!!
Ừm. . . sau đó hậu quả là bị cho leo cây, thỏ con chạy mất hại anh đi tìm suốt ba năm!
Yêu nghiệt tiên sinh vốn dĩ không tin vào duyên phận, lại càng không tin vào câu nói ‘nhất kiến chung tình’. Sau trải nghiệm giở khóc giở cười kia càng có hận thù sâu nặng với nguyệt lão!
Hôm nay bắt gian tại giường bạn trai quen nhau bảy năm cùng kẻ thù không đội trời chung. Tuy nói rằng cô đối với Cao Thiên không mặn không nhạt, người khác quen nhau một hai năm đã kết hôn, anh ta cũng như bao nhiêu đàn ông khác chủ yếu sống bằng nữa thân dưới, nhiều lần đề nghị đi đến hôn nhân nhưng đều bị cô lưỡng lự từ chối. Vừa không muốn kết hôn lại không đồng ý ăn cơm trước kẻng, kết quả cuối cùng như hôm nay cũng không có gì quá ngạc nhiên.
Nhưng điều khiến Lâm Uyển Nhu khó chịu chính là, anh ta vượt tường cùng ai không vượt, cư nhiên lại vượt với Thiên Nhan!
Mẹ nó, cảm giác bị bạn trai cùng kẻ thù cấu kết phản bội sau lưng đương nhiên không dễ chịu một chút nào.
Cô thừa nhận mình không quá yêu thích Cao Thiên nhưng miễn cưỡng cùng anh ta vượt qua quảng thời gian dài cũng không tệ. Lúc xưa cha mẹ cô chẳng phải cũng chẳng quen biết nhau, đùng một cái kết hôn rồi chung sống bền bỉ hơn bốn mươi năm đó sao?!
Nếu anh ta không phản bội cô, cô vốn nghĩ sẽ cùng anh ta tiến thêm một bước nữa, tính chuyện lâu dài rồi.
Nghĩ đến đây Lâm Uyển Nhu lại cảm thấy đau lòng, đưa tay định lấy rượu uống thì sực nhớ mình đã thô bỉ ném vào người qua đường bên cạnh. Cô nàng nào đó theo quáng tính tò mò nhìn sang, nheo nheo mắt chiêm ngưỡng mỹ cảnh, lời vàng ngọc bất giác tuông ra khỏi miệng: “Lớn lên cũng không tệ!”
Dương Nhật Phong ngồi bên cạnh mặt sớm đã đen thành cái đít nồi.
Người phụ nữ này ba phút trước còn mắng chửi đàn ông trên đời không có người nào tốt, ba phút sau lại biến thành con sói nhỏ háo sắc rồi. Nhưng có một điều khiến anh an tâm- Cô không hề nhận ra anh!
Hoặc nói là cô say đến mức không nhận ra được thứ gì khác!!!
Dương Nhật Phong nhìn chai rượu bị cô quăng thảm thương trên đất, thầm nghĩ phụ nữ ngày nay quả thật quá phóng khoáng rồi. Gặp chuyện buồn có thể một thân một mình trong lúc đêm tối vắng vẻ uống say thành cái bộ dạng không biết trời trăng như vậy?!
Dương Nhật Phong bước vào ngành giải trí đến hiện tại đã hơn năm năm, từ lúc là một cậu sinh viên cấp ba đã tiếp xúc với nhiều loại phụ nữ nào là phấn soan lòe lẹt đến sang trọng thời thượng. Chứng kiến không biết bao nhiêu người vì danh vọng rũ bỏ trong sạch, rũ bỏ tình nghĩa. . . vì thế biến thành loại tư tưởng thích tiểu bạch thỏ, những cô gái thiện lương ấm áp đáng yêu, chính là thuộc top hướng nội trầm lắng biết nghe lời trong truyền thuyết.
Trong lòng anh có thành kiến khá nặng với những cô gái phóng khoáng không coi trọng qui cũ như vậy!
“Oa. . .huhu~” Một giọng nữ cao vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của tên nào đó (lúc này vẫn còn chính trực chán).
Lâm Uyển Nhu nhìn nhìn khuôn mặt đẹp đẽ trước mắt, hai dòng lệ đột nhiên không kiềm chế được mà tuôn ra như mưa: “Đẹp trai thì hay ho gì chứ. . . Cao Thiên cũng thế, oa~ Anh ta dám sau lưng tôi lên giường cùng người phụ nữ khác kia!!”
Dương Nhật Phong: --__--||||
Cô nàng nào đó quẹt nước mắt tiếp tục lẩm bẩm: “Hừ, toàn là động vật sống bằng nữa thân dưới! Mẹ kiếp, bà đây không muốn vượt rào trước hôn nhân thì sai chắc, bà đây không thích lăng nhăn thì sai chắc!? Thời buổi loạn lạc, tam quan biến chất hết cả rồi!!”
Dương Nhật Phong ngồi bên cạnh nghe cô thuyết giảng một tràn nhân sinh đạo lý, bổng dưng có chút buồn cười. Lúc đầu đoán là cô thất tình, nhưng không ngờ trên đời còn có kiểu phụ nữ sau khi thất tình không khóc vì bị người yêu đá mà lại khóc vì tam quan biến chất!!!
“Cô gái, cô không sao chứ?!”
“Hử?!” Lâm Uyển Nhu nghe thấy người ngồi bên cạnh im lặng đã một lúc lâu đột nhiên lên tiếng, ngây ngô ngước mắt lên nhìn anh, nhìn một lát đột nhiên tâm trạng thoăn thoắt thay đổi, nhào lên ôm chầm lấy cổ anh: “Hu hu~ Phong Phong, nếu gặp được anh thì tốt quá!”
Dương Nhật Phong nghe xong câu này, kết hợp với hành động không biết chừng mực của cô làm cho giật mình.
Chẳng lẽ là cô cố ý tiếp cận anh, thấy anh ngồi ở đây cho nên mới diễn kịch. . .
Thật sự đụng phải một nữ dâm tặc?!
Tên nào đó vừa định đẩy cô ra, Lâm Uyển Nhu lập tức bám dính như con bạch tuộc: “Anh ta nói tôi suốt ngày chỉ biết thần tượng, không quan tâm đến anh ta. . . nhưng cũng không chịu hiểu cho tôi!. . . Tôi đã theo dõi anh ấy suốt bốn năm rồi, có muốn bỏ cũng đâu bỏ ngay được!” Giọng cô rất uất ức, vừa nói vừa dụi dụi khuôn mặt nhỏ nhắn lên hỏm cổ anh.
Dương Nhật Phong cứng đờ người, động không được bất động cũng không xong, dở khóc dở cười chịu đựng Lâm Uyển Nhu phiền nhiễu nháo loạn.
“Anh ấy là ca sĩ Đình Phong đó, anh biết không?” Nói xong còn chưa đợi người ta trả lời đã nhanh miệng làu bàu: “Tôi rất thích anh ấy. . . nhưng lần nào cũng không được đi xem anh ấy biểu diễn, rất đáng giận!”
Dương Nhật Phong thực sự rất muốn nói với cô rằng: ‘Cô gái, cô không những đã gặp được mà còn dùng chai thủy tinh ném anh ta, sau đó ôm cổ anh ta khóc lóc kể lể hơn một giờ đồng hồ đó!’
“Tôi sẽ cho cô một vé đi xem anh ta diễn, có đồng ý không?” Tên nào đó bắt đầu hình thành phẩm chất Yêu nghiệt tiên sinh, nhẹ giọng dụ dỗ người xa lạ trong lòng.
“Hả?” Lâm Uyển Nhu nghe vậy, dù thần trí mơ hồ đến mấy cũng thanh tỉnh phần nào: “Thật à? Anh không gạt tôi chứ?” Giọng cô mang theo một chút hoài nghi, nhưng chỉ cần nhìn nụ cười vui sướng trên mặt kia cũng đủ thấy Lâm Uyển Nhu đã háo hức đến mức nào. Ai nhìn vào cô bây giờ mà còn nghĩ được người này mới thất tình cách đây mấy tiếng đồng hồ chứ?!
Dương Nhật Phong dụ hoặc gật đầu, đưa điều kiện: “Nhưng bây giờ buông tôi ra trước đã!”
Lâm Uyển Nhu ngoan ngoãn nhanh chóng rụt móng vuốt bé nhỏ về giấu trong lòng, không lâu sau lại phát hiện ra có điều gì đó không đúng. Thế quái nào trên đời lại có chuyện tốt từ trên trời rơi xuống như vậy chứ?!
Cảnh giác nâng cao ing~
Dương Nhật Phong thấy ánh mắt cô thoáng qua một tia hồ nghi nhìn mình, lập tức buồn cười: “Mặt tôi dính gì à?” Say xỉn đến mức tự thân ôm người khác giới ở một nơi vắng vẻ như vậy, nếu như gặp người đàn ông khác không phải anh, e rằng bây giờ cô đã là mồi trong miệng sói rồi. Còn biết cảnh giác cơ đấy!
“Anh đừng thấy tôi mơ hồ mà gạt tôi, tôi không có ngốc!”
Dương Nhật Phong trong lòng tán thành với ý kiến của cô. Quả thật không có ngốc, chỉ là ngây thơ đến mức rất tiểu bạch!
Vừa hay hạp với khẩu vị của anh.
“Tôi không có lừa cô. . . xem này!” Tên nào đó bắt đầu kế hoạch dụ dỗ thỏ trắng nhà lành, lấy từ trong túi áo ra một tấm vé vàng của show diễn ba ngày sau huơ huơ lắc lắc trước mặt cô.
Đây là vé VIP, vốn dĩ định để dành cho tiểu Như Ngọc nhưng hôm nay lại cần dùng đến. Dẫu sao cô bé đó cũng bắt đầu có danh tiếng rồi, tự mua chắc cũng không sao!
Anh chàng tà ác suy luận nhưng không biết rằng vé đã bán hết hơn hai tuần rồi, giá như cắt cổ, càng không biết sau khi trao vào tay Lâm Uyển Nhu, số phận của nó sẽ thành ra thê thảm thế nào.
“A!” Lâm Uyển Nhu hô một tiếng, nhìn thấy đúng thật là vé VIP số lượng hạn chế mới bất chấp tất cả lao vào chộp lấy. Nhìn tấm vé lại nhìn hình trong vé, nhìn thêm khuôn mặt đẹp trai đang cười cợt trước mặt, cô nàng nào đó lại tiếp tục phát hiện điểm bất thường.
“Sao anh và anh ấy nhìn giống nhau vậy?” Lúc nảy còn không để ý, bây giờ có hình đối chiếu quả thật là giống lắm a~
Dương Nhật Phong chột dạ nhanh chóng đoạt lại tấm vé nhét thật sâu trong túi áo khoát của cô, mặt không biến sắc nói dối: “Cô uống say rồi nên mới tưởng tượng lung tung, cô gái, cứ như vậy nhé. . . cô cho tôi địa chỉ nhà cô, đến lúc đó tôi đón cô đi xem?!”
“Không được!” Lâm Uyển Nhu ngữ khí chém đinh chặt sắt trả lời.
Tên nào đó khó hiểu nhíu mày, nhưng nhìn bộ dạng ‘đánh chết không khai’ của cô, đành thỏa hiệp: “Vậy hôm đó chúng ta hẹn gặp ở chổ này, tôi sẽ chở cô đi!”
Lâm Uyển Nhu cụp mi suy nghĩ ba mươi giây bằng cái đầu úng rượu, cảm thấy cũng tạm nên liền đồng ý.
Dương Nhật Phong vui sướng vì đạt được mục đích, đòi đưa cô về nhưng nhanh chóng bị cự tuyệt. Anh chàng dương dương tự đắt vì khả năng câu thỏ siêu lợi hại của mình, quả thực không ngờ đến mình tính sai một chuyện, hối hận ngàn thu. . . à không, là tính sai rất nhiều chuyện, hối hận ba năm!
Lâm Uyển Nhu cứ thế lê thê lếch thếch nhìn anh đi khuất bóng rồi mới an tâm về nhà mà không sợ bị theo dõi. Trên đường ngang qua một con sông, khí khái nhất thời mạnh mẽ vương lên, cởi áo khoát cầm trên tay đưa lên cao xoay năm vòng hét một câu: “Cao Thiên, tôi giải thoát cho chúng ta rồi! Là tôi đá anh!! Là tôi đá!!!” Sau đó tiêu sái hiển hách. . . quăng luôn cái áo đang cầm xuống sông sâu. . . --_--|||
Đó là quyết định sai lầm thứ nhất của Yêu nghiệt tiên sinh: Nhét vé vào túi áo khoát người thất tình có khí thế như Lâm Uyển Nhu!
Lại nói sau khi hét cũng hét đủ, ném cũng ném đã, cô nàng nào đó đi bộ suốt hai mươi phút về nhà, ngủ rất ngon, rất thoải mái. . . sáng hôm sau quên hết mọi chuyện tối hôm trước!!!
Thế là tên nào đó lại có thêm một sai lầm thứ hai: Tin vào lời hứa của người say xỉn có bệnh đãng trí thâm niên như Lâm Uyển Nhu!!!
Ừm. . . sau đó hậu quả là bị cho leo cây, thỏ con chạy mất hại anh đi tìm suốt ba năm!
Yêu nghiệt tiên sinh vốn dĩ không tin vào duyên phận, lại càng không tin vào câu nói ‘nhất kiến chung tình’. Sau trải nghiệm giở khóc giở cười kia càng có hận thù sâu nặng với nguyệt lão!
/52
|