Cuối cùng thì Lâm Uyển Nhu cũng không có lên xe Giang Thanh đi về mà đón một chiếc taxi trước nhà hàng. Lúc ngồi an tĩnh một mình trong xe, cô đã suy nghĩ rất nhiều thứ, chuyện quá khứ, hiện tại và cả tương lai. Giang Thanh nói không sai, nếu không có kế hoạch đó của Thiên Nhan thì hiện tại chắc cô cùng Cao Thiên đã nghĩ đến. . . không! Không phải chỉ nghĩ đến mà chắc là tiến hành hôn lễ luôn rồi ấy chứ?!
Có người chỉ tìm hiểu nhau trong vòng mấy tháng thì đã quyết định chuyện chung thân đại sự, huống hồ cô cùng anh ta đã quen nhau hơn năm sáu năm?! Mà nói không chừng, nếu quan hệ kia vẫn tiếp tục đến bây giờ thì con của bọn họ cũng biết đi chập chững rồi.
Lâm Uyển Nhu nghĩ đến đây, nhịn không được trên khuôn mặt được trang điểm kỹ càng hiện lên một nụ cười bất đắc dĩ. Bác tài ở phía trước nhìn qua kính chiếu hậu, thấy cô như vậy không nhịn được lên tiếng hỏi thăm: “Cô gái trẻ, cãi nhau với bạn trai à?”
Lâm Uyển Nhu bị hỏi có chút bất ngờ, khóe môi giật giật. Ông chú à, chú đừng lái taxi nữa, đổi nghề sang làm thầy bói đi!
Bác tài nhìn biểu cảm kia của cô, biết mình đã đón trúng mười mươi, cũng thừa biết trong lòng cô gái nhỏ này đang suy nghĩ cái gì, cười cười hiền từ: “Tôi sống trên đời hơn bốn mươi năm, trong đó có đến mười hai năm là làm nghề này rồi, người trẻ tuổi như các cô đã gặp qua không ít nên cũng nhìn được đại khái!”
“Bác à!” Lâm Uyển Nhu không rõ trong lòng là cảm giác gì, chỉ cảm thấy trên đầu mình đang giăng đầy hắc tuyến.
Bác tài qua kính chiếu hậu nhìn lại cô: “Chuyện gì?”
“Chúng ta vượt đèn đỏ rồi!” Dứt lời, từ bên kia đường đã truyền đến tiếng huýt còi của cảnh sát giao thông, đồng thời còn có vài đồng chí mặc áo vàng đang ra hiệu cho xe bọn họ tấp vào lề.
Lâm Uyển Nhu thực sự sắp khóc đến nơi.
Ông chú lái xe này đúng là không đáng tin, cư nhiên có thể vì một mẫu chuyện nhỏ của hành khách mà nhiều chuyện đến quên hết trời mây, quên luôn cả dừng đèn đỏ... quá là không có đạo đức mà nghiệp mà! Biết thế cô không cần khách sáo làm cái con mèo gì, trực tiếp đi nhờ xe Giang Thanh có phải hơn không chứ?!
Nhưng lần này có hối hận cũng đã muộn, tuy rằng mọi phí tổn không phải do cô chi trả, nhưng vẫn bị mấy anh cảnh sát nghiêm túc giáo huấn một hồi. Nào là ‘nên tự biết ý thức giữ an toàn cho bản thân’, ‘phải ngăn cản khi thấy tài xế làm sai’,. . . vân vân và mây mây. . .
Cản cái con mèo! Trong lòng cô nàng nào đó âm thầm giơ ngón giữa. Rõ ràng là cô có thông báo cho ông ta biết, nhưng là thông báo rồi thì dừng lại được hay sao?
Tuy rằng Lâm Uyển Nhu vô cùng bức xúc với sự chỉ trách kia, nhưng ngoài mặt vẫn ngoan ngoãn vâng vâng dạ dạ cho êm chuyện.
Mấy tháng gần đây quả thực là có duyên với người chấp pháp một cách không- hề- mong- muốn mà!
Bác tài sau đó đương nhiên bị thu bằng lái, không thể tiếp tục chở cô về nhà nữa. Lâm Uyển Nhu đứng giữa đường đón xe, nhưng hầu như xe nào đi ngang qua tuyến đường này cũng có khách, cô nàng rất chán nản, cực kỳ chán nản nhìn bầu trời từ ánh chiều tà đỏ rực biến thành đen thui, hai chân cũng sắp bại liệt đến nơi mà không có lấy một chiếc taxi nào chịu dừng lại.
Trời sinh Lâm Uyển Nhu không nhiều tính tốt, nhưng lại đặc biệt kiên trì cùng nhẫn nại hơn người, nói một cách chính xác chân thật thì chính là một đứa vừa cứng đầu vừa cố chấp! Mà thường thì tính cách như này luôn luôn khiến cho cô chịu khổ.
. . . Ví như hiện tại!
Lâm Uyển Nhu nhìn nhìn màn hình di động, đã hơn chín giờ mười lăm tối cô vẫn cứ đứng đó, hai chân sắp nhũn ra tới nơi, cuối cùng bấm bụng nhịn. Yêu nghiệt tiên sinh hiện tại chắc là chưa nguôi giận, Lâm Gia Tuệ bây giờ đang tận hưởng công việc ở thành phố A, có phi thân đến đây thì cũng không kịp, chỉ có thể nhờ Trần Ngạc Hy thử xem sao.
Nghĩ đến đây, cô nàng nào đó liển nhanh chóng thực hiện, ngón tay thon nhỏ vì đứng giữa trời lạnh quá lâu mà có chút ít xanh xao, không ngừng vuốt vuốt lên điện thoại vài cái, rất nhanh liền gọi cho bạn thân.
“Tút. . . . tút. . .” Thế nhưng là “Tút” một buổi thật lâu cũng không có ai nghe máy.
Lâm Uyển Nhu thực sự là có loại xúc động muốn khóc, trong lòng chả hiểu vì sao dâng lên một loại dư vị vô cùng chua xót cùng oan ức. Đợi cho đến khi di động không còn phát ra âm thanh mới một lần nữa thao tác gọi, nhưng bên kia Trần Ngạc hy cứ như cũ vẫn không nhấc máy. Lâm Uyển Nhu thầm rống, CMN không phải xui xẻo đúng lúc cô nàng kia đi ngủ sớm chứ?! Con bạn thân này một khi lên giường thì di động sẽ tắt chuông, cho dù cô có cứ tiếp tục gọi, chắc rằng chưa đến mười giờ trưa hôm sau chưa thấy được cái này bạn thân đến đón!
Nghĩ là nghĩ, nhưng vẫn cố gắng gọi lại lần nữa, lần nữa, lại n lần nữa mà kết quả vẫn như cũ mới đành từ bỏ, chuyển sang gọi điện cho anh trai Lâm Chấn Minh, bên kia thế nhưng chưa đầy năm giây liềnh nhanh chóng bắt máy: “Có chuyện gì vậy?”
“Em đang đứng ở xxx, không đón được xe, anh nhanh nhanh một chút đến đi!” Còn ở đây lâu thêm chút nữa, cô không dám bảo đảm mình sẽ không nhảy ra chặn đầu xe cướp chỗ.
Nhưng mà ông trời rất biết trêu chọc cô, Lâm Chấn Minh sau khi nghe được có chút không ngờ tới, im lặng hơn ba giây mới lên tiếng: “Em gái bảo bối! Thật xin lỗi, anh đang ở thành phố D kiếm chị dâu cho em, tìm người khác đi, tên nhóc Nhật Phong đâu?”
“Em đã đứng hơn bốn giờ rồi, tìm được người có cần đứng hơn bốn giờ không?” Lâm Uyển Nhu hùng hổ hét, cố tình lãng tránh câu cuối của anh trai.
“Ba mẹ cũng bất lực thôi, chẳng còn ai trong nhà đâu! Mà anh nói mày này, có bạn trai để làm gì mà không sử dụng? Thôi, anh đi tiếp chị dâu tương lai của em đây!” Nói xong còn chưa đợi Lâm Uyển Nhu đáp lời liền rất nhanh tắt máy.
Lâm Uyển Nhu nhìn chầm chầm di động của mình, chu chu mỏ cố gắng nén lại tủi thân. Đang lúc cô nàng còn định lao ra chặn xe cướp chỗ thật, thì từ bên cạnh truyền đến “In in” hai tiếng còi xe, quay mặt lại nhìn liền kinh ngạc há hốc mồm.
Này. . . Này chẳng phải là xe của Dương Nhật Phong thì còn của ai?
Dường như không hề để tâm tình của cô vào mắt, chiếc xe chậm rãi tiến lên trước mặt cô, kính xe hạ xuống lộ ra một khuôn mặt lạnh băng quen thuộc, quả nhiên là anh!
“Lên xe!” Dương Nhật Phong không chút cảm xúc hạ lệnh. Lâm Uyển Nhu cũng không có nói hai lời lập tức ngoan ngoãn nghe theo, sau khi cài dây an toàn xong xuôi đâu đó mới bắt đầu cảm thấy không ổn, cũng quên mất hỏi tại sao anh có mặt. . . anh như vậy cư nhiên uống rượu? Chẳng phải là không biết uống hay sao???
“Anh say như vậy còn lái xe, muốn chết sao?” Lâm Uyển Nhu tâm tình có chút khó nhịn, trừng lớn hai mắt nhìn người nào đó đang dửng dưng như không có gì còn muốn tiếp tục lái.
Dương Nhật Phong ánh mắt có chút đỏ hồng tia máu, từ đầu đến cuối đều không nhìn đến Lâm Uyển Nhu: “Chỉ vài ly, không liên quan tới em!” Nói xong liền khởi động xe, chiếc BMW xé gió lao vun vút trên đường.
Có người chỉ tìm hiểu nhau trong vòng mấy tháng thì đã quyết định chuyện chung thân đại sự, huống hồ cô cùng anh ta đã quen nhau hơn năm sáu năm?! Mà nói không chừng, nếu quan hệ kia vẫn tiếp tục đến bây giờ thì con của bọn họ cũng biết đi chập chững rồi.
Lâm Uyển Nhu nghĩ đến đây, nhịn không được trên khuôn mặt được trang điểm kỹ càng hiện lên một nụ cười bất đắc dĩ. Bác tài ở phía trước nhìn qua kính chiếu hậu, thấy cô như vậy không nhịn được lên tiếng hỏi thăm: “Cô gái trẻ, cãi nhau với bạn trai à?”
Lâm Uyển Nhu bị hỏi có chút bất ngờ, khóe môi giật giật. Ông chú à, chú đừng lái taxi nữa, đổi nghề sang làm thầy bói đi!
Bác tài nhìn biểu cảm kia của cô, biết mình đã đón trúng mười mươi, cũng thừa biết trong lòng cô gái nhỏ này đang suy nghĩ cái gì, cười cười hiền từ: “Tôi sống trên đời hơn bốn mươi năm, trong đó có đến mười hai năm là làm nghề này rồi, người trẻ tuổi như các cô đã gặp qua không ít nên cũng nhìn được đại khái!”
“Bác à!” Lâm Uyển Nhu không rõ trong lòng là cảm giác gì, chỉ cảm thấy trên đầu mình đang giăng đầy hắc tuyến.
Bác tài qua kính chiếu hậu nhìn lại cô: “Chuyện gì?”
“Chúng ta vượt đèn đỏ rồi!” Dứt lời, từ bên kia đường đã truyền đến tiếng huýt còi của cảnh sát giao thông, đồng thời còn có vài đồng chí mặc áo vàng đang ra hiệu cho xe bọn họ tấp vào lề.
Lâm Uyển Nhu thực sự sắp khóc đến nơi.
Ông chú lái xe này đúng là không đáng tin, cư nhiên có thể vì một mẫu chuyện nhỏ của hành khách mà nhiều chuyện đến quên hết trời mây, quên luôn cả dừng đèn đỏ... quá là không có đạo đức mà nghiệp mà! Biết thế cô không cần khách sáo làm cái con mèo gì, trực tiếp đi nhờ xe Giang Thanh có phải hơn không chứ?!
Nhưng lần này có hối hận cũng đã muộn, tuy rằng mọi phí tổn không phải do cô chi trả, nhưng vẫn bị mấy anh cảnh sát nghiêm túc giáo huấn một hồi. Nào là ‘nên tự biết ý thức giữ an toàn cho bản thân’, ‘phải ngăn cản khi thấy tài xế làm sai’,. . . vân vân và mây mây. . .
Cản cái con mèo! Trong lòng cô nàng nào đó âm thầm giơ ngón giữa. Rõ ràng là cô có thông báo cho ông ta biết, nhưng là thông báo rồi thì dừng lại được hay sao?
Tuy rằng Lâm Uyển Nhu vô cùng bức xúc với sự chỉ trách kia, nhưng ngoài mặt vẫn ngoan ngoãn vâng vâng dạ dạ cho êm chuyện.
Mấy tháng gần đây quả thực là có duyên với người chấp pháp một cách không- hề- mong- muốn mà!
Bác tài sau đó đương nhiên bị thu bằng lái, không thể tiếp tục chở cô về nhà nữa. Lâm Uyển Nhu đứng giữa đường đón xe, nhưng hầu như xe nào đi ngang qua tuyến đường này cũng có khách, cô nàng rất chán nản, cực kỳ chán nản nhìn bầu trời từ ánh chiều tà đỏ rực biến thành đen thui, hai chân cũng sắp bại liệt đến nơi mà không có lấy một chiếc taxi nào chịu dừng lại.
Trời sinh Lâm Uyển Nhu không nhiều tính tốt, nhưng lại đặc biệt kiên trì cùng nhẫn nại hơn người, nói một cách chính xác chân thật thì chính là một đứa vừa cứng đầu vừa cố chấp! Mà thường thì tính cách như này luôn luôn khiến cho cô chịu khổ.
. . . Ví như hiện tại!
Lâm Uyển Nhu nhìn nhìn màn hình di động, đã hơn chín giờ mười lăm tối cô vẫn cứ đứng đó, hai chân sắp nhũn ra tới nơi, cuối cùng bấm bụng nhịn. Yêu nghiệt tiên sinh hiện tại chắc là chưa nguôi giận, Lâm Gia Tuệ bây giờ đang tận hưởng công việc ở thành phố A, có phi thân đến đây thì cũng không kịp, chỉ có thể nhờ Trần Ngạc Hy thử xem sao.
Nghĩ đến đây, cô nàng nào đó liển nhanh chóng thực hiện, ngón tay thon nhỏ vì đứng giữa trời lạnh quá lâu mà có chút ít xanh xao, không ngừng vuốt vuốt lên điện thoại vài cái, rất nhanh liền gọi cho bạn thân.
“Tút. . . . tút. . .” Thế nhưng là “Tút” một buổi thật lâu cũng không có ai nghe máy.
Lâm Uyển Nhu thực sự là có loại xúc động muốn khóc, trong lòng chả hiểu vì sao dâng lên một loại dư vị vô cùng chua xót cùng oan ức. Đợi cho đến khi di động không còn phát ra âm thanh mới một lần nữa thao tác gọi, nhưng bên kia Trần Ngạc hy cứ như cũ vẫn không nhấc máy. Lâm Uyển Nhu thầm rống, CMN không phải xui xẻo đúng lúc cô nàng kia đi ngủ sớm chứ?! Con bạn thân này một khi lên giường thì di động sẽ tắt chuông, cho dù cô có cứ tiếp tục gọi, chắc rằng chưa đến mười giờ trưa hôm sau chưa thấy được cái này bạn thân đến đón!
Nghĩ là nghĩ, nhưng vẫn cố gắng gọi lại lần nữa, lần nữa, lại n lần nữa mà kết quả vẫn như cũ mới đành từ bỏ, chuyển sang gọi điện cho anh trai Lâm Chấn Minh, bên kia thế nhưng chưa đầy năm giây liềnh nhanh chóng bắt máy: “Có chuyện gì vậy?”
“Em đang đứng ở xxx, không đón được xe, anh nhanh nhanh một chút đến đi!” Còn ở đây lâu thêm chút nữa, cô không dám bảo đảm mình sẽ không nhảy ra chặn đầu xe cướp chỗ.
Nhưng mà ông trời rất biết trêu chọc cô, Lâm Chấn Minh sau khi nghe được có chút không ngờ tới, im lặng hơn ba giây mới lên tiếng: “Em gái bảo bối! Thật xin lỗi, anh đang ở thành phố D kiếm chị dâu cho em, tìm người khác đi, tên nhóc Nhật Phong đâu?”
“Em đã đứng hơn bốn giờ rồi, tìm được người có cần đứng hơn bốn giờ không?” Lâm Uyển Nhu hùng hổ hét, cố tình lãng tránh câu cuối của anh trai.
“Ba mẹ cũng bất lực thôi, chẳng còn ai trong nhà đâu! Mà anh nói mày này, có bạn trai để làm gì mà không sử dụng? Thôi, anh đi tiếp chị dâu tương lai của em đây!” Nói xong còn chưa đợi Lâm Uyển Nhu đáp lời liền rất nhanh tắt máy.
Lâm Uyển Nhu nhìn chầm chầm di động của mình, chu chu mỏ cố gắng nén lại tủi thân. Đang lúc cô nàng còn định lao ra chặn xe cướp chỗ thật, thì từ bên cạnh truyền đến “In in” hai tiếng còi xe, quay mặt lại nhìn liền kinh ngạc há hốc mồm.
Này. . . Này chẳng phải là xe của Dương Nhật Phong thì còn của ai?
Dường như không hề để tâm tình của cô vào mắt, chiếc xe chậm rãi tiến lên trước mặt cô, kính xe hạ xuống lộ ra một khuôn mặt lạnh băng quen thuộc, quả nhiên là anh!
“Lên xe!” Dương Nhật Phong không chút cảm xúc hạ lệnh. Lâm Uyển Nhu cũng không có nói hai lời lập tức ngoan ngoãn nghe theo, sau khi cài dây an toàn xong xuôi đâu đó mới bắt đầu cảm thấy không ổn, cũng quên mất hỏi tại sao anh có mặt. . . anh như vậy cư nhiên uống rượu? Chẳng phải là không biết uống hay sao???
“Anh say như vậy còn lái xe, muốn chết sao?” Lâm Uyển Nhu tâm tình có chút khó nhịn, trừng lớn hai mắt nhìn người nào đó đang dửng dưng như không có gì còn muốn tiếp tục lái.
Dương Nhật Phong ánh mắt có chút đỏ hồng tia máu, từ đầu đến cuối đều không nhìn đến Lâm Uyển Nhu: “Chỉ vài ly, không liên quan tới em!” Nói xong liền khởi động xe, chiếc BMW xé gió lao vun vút trên đường.
/52
|