Ngẩn người nhìn mình trong gương, Lâm Uyển Nhu rất không trong sáng nghĩ đến chuyện vừa xảy ra sáng nay, không nghĩ thì thôi, vừa nghĩ đến mặt liền đỏ như gấc. Suy cho cùng cô có cố gắng thế nào cũng không nhớ được mình bằng cách nào vào phòng rồi leo lên tận giường Dương Nhật Phong, đành lắc mạnh đầu, quyết định không nghĩ đến nữa, cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra thì hơn.
Ra quyết định một cách 'rất có trách nhiệm', cô nàng nào đó tinh thần lập tức phấn chấn trở lại, đánh răng rửa mặt một lượt, nhìn chính mình trong gương... lại phát hiện có gì đó sai sai.
Trên xương quai xanh của cô a, sao lại xuất hiện hai vết muỗi chích nhìn vừa quen mắt vừa mờ ám thế này? Nhịn không được ở trong lòng cảm thán một câu dấu vết con muỗi này để lại cũng thật là to nha, nghĩ nghĩ càng cảm thấy không đúng ở đâu đấy.
Khoan đã, to? Có con muỗi nào chích to đến bằng ngón tay cái thế này, còn là loại màu sắc hồng hồng tím tím cực kỳ hút mắt nữa chứ?! Trong đầu cô nành nào đó Oành một tiếng đập ra hai chữ ' dấu hôn ! Phải, chính là càng nhìn càng giống dấu hôn nha~ Nhớ lại tối hôn qua Yêu nghiệt tiên sinh rượu vào làm loạn, luôn gục ở hõm cổ cô làm cái gì đó, chỉ là trong lúc hoảng loạn chính cô cũng không có chú ý đến, nào ngờ mới sáng ra đã... thảm thế này chứ.
Lâm Uyển Nhu có một loại xúc động muốn cắn người, dậm chân một cái, tức giận lao ra phòng ngủ tìm kẻ gây tai họa.
Dương Nhật Phong ngồi trên giường bạn gái, nhàn hạ vừa cắn hạt hướng dương vừa chăm chú lướt web, đột nhiên bên tai truyền đến tiếng bước chân dồn dập gấp gáp, không an lòng gạt mồ hôi trên trán.
Dương Nhật Phong, anh xem xem mình làm được chuyện tốt gì nè! Vừa nói vừa chỉ lên chỗ có dấu hôn, giọng điệu mười phần tức giận.
Chỉ thấy trên cổ, xương quai xanh của cô không ít không nhiều vừa vặn hai dấu hôn kinh người, vừa nhìn liền không khống chế được trong đầu hiện ra mấy cảnh cấm trẻ con. Anh chàng nào đó giả ngu không chịu nhận, tiếp tục cắn cắn phun phun: Muỗi chích thôi, mắng anh làm gì? Anh vẫn chưa trách tội em hôm qua dám ở nơi đông người hung dữ với anh, hôm nay lại tiếp tục à?! Trống lãng của anh chàng nào đó thành công dọa được Lâm Uyển Nhu, khiến cô thức thời ngậm miệng.
Dương Nhật Phong dời mắt khỏi laptop trong tay, ngước mặt nhìn cô: Còn chuyện lúc sáng em nhân cơ hội anh ngủ say mò vào phòng phi lễ với anh anh cũng còn chưa có tính đâu Dừng một chút, trên mặt xuất hiện nét cười lưu manh vô lại: Nhưng hiện tại anh cũng không ngại nữa, em có thể phi lễ anh bất cứ lúc nào! Nói xong còn dang tay ngữa đầu một góc bốn mươi lăm độ, bộ dáng sẵn sàng vì nghĩa lớn chết không từ nan.
Lâm Uyển Nhu câm nín, hoàn toàn câm nín...
Anh đói, cho em cơ hội chuộc lỗi, mau mau hầu hạ bổn đại gia cho tốt, anh vui vẻ biết đâu sẽ tha thứ cho em!?
Cô nàng nào đó không nói một lời, trực tiếp cầm lên túi xách trên bàn làm hung khí, nhắm mặt anh ném tới. Chỉ nghe A Một tiếng, Yêu nghiệt tiên sinh ôm mắt ngã lăn trên giường, mãi lâu sau cũng không thấy khỏe hơn. Lâm Uyển Nhu vừa lo lắng vừa áy náy, tay chân luống cuống cả lên, chạy đến trên giường đỡ anh ngồi dậy, gấp tới mức sắp khóc đến nơi: Phong, anh không sao chứ? Em... em thật không cố ý muốn anh bị thương đâu mà
Dương Nhật Phong tận dụng cơ hội, nhanh như chớp bật người, không đợi cô phản khán liền đè cô dưới thân, khuôn mặt gian manh nhìn cô như con sói đói nhìn thấy tiểu thỏ non mập mạp, nào có vẻ gì của một người vừa mới bị thương tới mức lăn qua lộn lại?!
Tiểu thỏ non nào đó vừa tức giận vừa uất ức kháng nghị: Anh lừa em!
Sói đói nham nhở cười cười: Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, đừng khiêu khích anh, nếu anh tức giận thì hậu quả rất nghiêm trọng Chất giọng anh trầm trầm mang theo vui thích đe dọa.
Lâm Uyển Nhu cảm giác không ổn muốn giảy ra, nhưng sức lực không tương đương nên trong phút chốc đã bị anh nhẹ nhàng khống chế. Cô chớp mắt nhìn anh, lo lắng bất an: Anh không phải nói đói sao? Thả em ra, em đi nấu chút đồ cho anh ăn
Yêu nghiệt tiên sinh nhướng mày vẻ đang suy xét, cuối cùng cuối đầu hôn nhẹ lên trán cô: Anh thực rất đói, không chờ nổi nữa rồi! Tronng lúc Lâm Uyển Nhu nghĩ mình được tha rồi, nụ hôn của anh lại dời từ trán xuống môi cô, ôn nhu mang theo dục vọng cắn xé.
Dương Nhật Phong cảm nhận hương vị của người bên dưới, hôn cho cô thất điên bát đảo mới không nỡ rời mà buông ra, giọng nói trầm khàn: Đói không chịu nổi rồi, ăn tạm em một chút? Hử?!!
Lâm Uyển Nhu đảo mắt suy xét một lượt, nhìn thẳng vào mắt anh với vẻ kiên định, mấp máy môi lại không nói ra tiếng. Dương Nhật Phong kinh ngạc nhìn cô, sau đó nhanh như chớp hôn xuống mi mắt cô một cái. Bởi vì anh thấy được khẩu hình miệng của cô, cô đáp ứng anh!
Lâm Uyển Nhu có chút hối hận, nghĩ nghĩ lại đẩy đầu anh ra, giọng nói xen lẫn sợ hãi: Không được làm đau em
Được!
Phải chịu trách nhiệm, nếu không, nếu không em... thiến anh! ... Không được, anh phải tự mình làm
... Được
Phải.... Còn chưa nói xong, môi đã bị người nào đó hung hăng chiếm lấy, mấy lời còn lại đều biến thành tiếng ú ớ nho nhỏ kích thích thính giác.
Ánh nắng đan xen ngoài sân ấm áp hài hòa, một vài tia tinh nghịch xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng ngủ, rọi lên hai bóng người một nam một nữ đang quấn quýt lấy nhau, cảnh tượng cấm trẻ em khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Nữa tiếng sau...
Dương Nhật Phong... anh... anh... tên lừa gạt, đã nói sẽ không đau mà hu hu...
...
Dương Nhật Phong, em... em... em... em nguyền rủa anh liệt d...
Chữ cuối còn chưa nói ra, đã nghe bốp một tiếng, mông bị ai đó tức giận đánh vào.
Đồ biến thái, không cần anh nữa!
...
Hu hu... Phong, mau thả em ra!
...
Em tập trung cho anh! Người nào đó trầm giọng quát khẽ, trên mặt đỏ hồng nhễ nhại mồ hôi xuất hiện một tia tức giận. Lâm Uyển Nhu vừa nhìn anh, trong đầu bỗng nhiên nhảy ra một câu nói...
Đàn ông khi làm việc nghiêm túc thật đẹp trai.
CMN lừa người! Đẹp cái mông nhà họ Trư các ngươi!!
Ra quyết định một cách 'rất có trách nhiệm', cô nàng nào đó tinh thần lập tức phấn chấn trở lại, đánh răng rửa mặt một lượt, nhìn chính mình trong gương... lại phát hiện có gì đó sai sai.
Trên xương quai xanh của cô a, sao lại xuất hiện hai vết muỗi chích nhìn vừa quen mắt vừa mờ ám thế này? Nhịn không được ở trong lòng cảm thán một câu dấu vết con muỗi này để lại cũng thật là to nha, nghĩ nghĩ càng cảm thấy không đúng ở đâu đấy.
Khoan đã, to? Có con muỗi nào chích to đến bằng ngón tay cái thế này, còn là loại màu sắc hồng hồng tím tím cực kỳ hút mắt nữa chứ?! Trong đầu cô nành nào đó Oành một tiếng đập ra hai chữ ' dấu hôn ! Phải, chính là càng nhìn càng giống dấu hôn nha~ Nhớ lại tối hôn qua Yêu nghiệt tiên sinh rượu vào làm loạn, luôn gục ở hõm cổ cô làm cái gì đó, chỉ là trong lúc hoảng loạn chính cô cũng không có chú ý đến, nào ngờ mới sáng ra đã... thảm thế này chứ.
Lâm Uyển Nhu có một loại xúc động muốn cắn người, dậm chân một cái, tức giận lao ra phòng ngủ tìm kẻ gây tai họa.
Dương Nhật Phong ngồi trên giường bạn gái, nhàn hạ vừa cắn hạt hướng dương vừa chăm chú lướt web, đột nhiên bên tai truyền đến tiếng bước chân dồn dập gấp gáp, không an lòng gạt mồ hôi trên trán.
Dương Nhật Phong, anh xem xem mình làm được chuyện tốt gì nè! Vừa nói vừa chỉ lên chỗ có dấu hôn, giọng điệu mười phần tức giận.
Chỉ thấy trên cổ, xương quai xanh của cô không ít không nhiều vừa vặn hai dấu hôn kinh người, vừa nhìn liền không khống chế được trong đầu hiện ra mấy cảnh cấm trẻ con. Anh chàng nào đó giả ngu không chịu nhận, tiếp tục cắn cắn phun phun: Muỗi chích thôi, mắng anh làm gì? Anh vẫn chưa trách tội em hôm qua dám ở nơi đông người hung dữ với anh, hôm nay lại tiếp tục à?! Trống lãng của anh chàng nào đó thành công dọa được Lâm Uyển Nhu, khiến cô thức thời ngậm miệng.
Dương Nhật Phong dời mắt khỏi laptop trong tay, ngước mặt nhìn cô: Còn chuyện lúc sáng em nhân cơ hội anh ngủ say mò vào phòng phi lễ với anh anh cũng còn chưa có tính đâu Dừng một chút, trên mặt xuất hiện nét cười lưu manh vô lại: Nhưng hiện tại anh cũng không ngại nữa, em có thể phi lễ anh bất cứ lúc nào! Nói xong còn dang tay ngữa đầu một góc bốn mươi lăm độ, bộ dáng sẵn sàng vì nghĩa lớn chết không từ nan.
Lâm Uyển Nhu câm nín, hoàn toàn câm nín...
Anh đói, cho em cơ hội chuộc lỗi, mau mau hầu hạ bổn đại gia cho tốt, anh vui vẻ biết đâu sẽ tha thứ cho em!?
Cô nàng nào đó không nói một lời, trực tiếp cầm lên túi xách trên bàn làm hung khí, nhắm mặt anh ném tới. Chỉ nghe A Một tiếng, Yêu nghiệt tiên sinh ôm mắt ngã lăn trên giường, mãi lâu sau cũng không thấy khỏe hơn. Lâm Uyển Nhu vừa lo lắng vừa áy náy, tay chân luống cuống cả lên, chạy đến trên giường đỡ anh ngồi dậy, gấp tới mức sắp khóc đến nơi: Phong, anh không sao chứ? Em... em thật không cố ý muốn anh bị thương đâu mà
Dương Nhật Phong tận dụng cơ hội, nhanh như chớp bật người, không đợi cô phản khán liền đè cô dưới thân, khuôn mặt gian manh nhìn cô như con sói đói nhìn thấy tiểu thỏ non mập mạp, nào có vẻ gì của một người vừa mới bị thương tới mức lăn qua lộn lại?!
Tiểu thỏ non nào đó vừa tức giận vừa uất ức kháng nghị: Anh lừa em!
Sói đói nham nhở cười cười: Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, đừng khiêu khích anh, nếu anh tức giận thì hậu quả rất nghiêm trọng Chất giọng anh trầm trầm mang theo vui thích đe dọa.
Lâm Uyển Nhu cảm giác không ổn muốn giảy ra, nhưng sức lực không tương đương nên trong phút chốc đã bị anh nhẹ nhàng khống chế. Cô chớp mắt nhìn anh, lo lắng bất an: Anh không phải nói đói sao? Thả em ra, em đi nấu chút đồ cho anh ăn
Yêu nghiệt tiên sinh nhướng mày vẻ đang suy xét, cuối cùng cuối đầu hôn nhẹ lên trán cô: Anh thực rất đói, không chờ nổi nữa rồi! Tronng lúc Lâm Uyển Nhu nghĩ mình được tha rồi, nụ hôn của anh lại dời từ trán xuống môi cô, ôn nhu mang theo dục vọng cắn xé.
Dương Nhật Phong cảm nhận hương vị của người bên dưới, hôn cho cô thất điên bát đảo mới không nỡ rời mà buông ra, giọng nói trầm khàn: Đói không chịu nổi rồi, ăn tạm em một chút? Hử?!!
Lâm Uyển Nhu đảo mắt suy xét một lượt, nhìn thẳng vào mắt anh với vẻ kiên định, mấp máy môi lại không nói ra tiếng. Dương Nhật Phong kinh ngạc nhìn cô, sau đó nhanh như chớp hôn xuống mi mắt cô một cái. Bởi vì anh thấy được khẩu hình miệng của cô, cô đáp ứng anh!
Lâm Uyển Nhu có chút hối hận, nghĩ nghĩ lại đẩy đầu anh ra, giọng nói xen lẫn sợ hãi: Không được làm đau em
Được!
Phải chịu trách nhiệm, nếu không, nếu không em... thiến anh! ... Không được, anh phải tự mình làm
... Được
Phải.... Còn chưa nói xong, môi đã bị người nào đó hung hăng chiếm lấy, mấy lời còn lại đều biến thành tiếng ú ớ nho nhỏ kích thích thính giác.
Ánh nắng đan xen ngoài sân ấm áp hài hòa, một vài tia tinh nghịch xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng ngủ, rọi lên hai bóng người một nam một nữ đang quấn quýt lấy nhau, cảnh tượng cấm trẻ em khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Nữa tiếng sau...
Dương Nhật Phong... anh... anh... tên lừa gạt, đã nói sẽ không đau mà hu hu...
...
Dương Nhật Phong, em... em... em... em nguyền rủa anh liệt d...
Chữ cuối còn chưa nói ra, đã nghe bốp một tiếng, mông bị ai đó tức giận đánh vào.
Đồ biến thái, không cần anh nữa!
...
Hu hu... Phong, mau thả em ra!
...
Em tập trung cho anh! Người nào đó trầm giọng quát khẽ, trên mặt đỏ hồng nhễ nhại mồ hôi xuất hiện một tia tức giận. Lâm Uyển Nhu vừa nhìn anh, trong đầu bỗng nhiên nhảy ra một câu nói...
Đàn ông khi làm việc nghiêm túc thật đẹp trai.
CMN lừa người! Đẹp cái mông nhà họ Trư các ngươi!!
/52
|