Mẹ Dương vốn là người say mê cái đẹp, huống hồ cậu nhóc này không những quá đẹp mà còn quá đáng yêu, khiến cho người ta vừa nhìn liền muốn đem khuôn mặt tròn tròn kia hôn ngấu nghiến một cái lại thêm một cái. Thấy cậu nhóc vừa dừng lại trước mặt mình, giọng nói vừa nghiêm túc vừa non nớt chào hỏi, mẹ Dương lập tức bị hạ gục trong một phát đạn: “Ối ối ối, là Tiểu Khang đây sao?”
Cậu nhóc Tiểu Khang nào đó hình như có chút không hài lòng nhíu nhíu đôi chân mày: “Tiểu Khang? Cháu tên Âu Dương Khang!”
Đến lúc này Lâm Uyển Nhu mới nhận ra điều bất thường. Lúc nãy câu chữ thằng bé nói ra rất ít nên không nghe rõ, hiện tại đã cảm thấy có chỗ sai sai, lại nghe thêm cái họ kép ‘Âu Dương’ kia, rõ ràng là họ hiếm của người Trung! Hèn gì cách nói chuyện có điểm bất đồng...
Ba Dương dường như nhìn ra được nghi ngờ trong mắt mọi người, lên tiếng giải thích: “Ba thằng bé là thương nhân người Trung, bà ngoại thằng bé là bạn thân duy nhất của mẹ các con. Năm trước ba mẹ thằng bé đi du lịch gặp tai nạn đắm thuyền nên mất tích, bà ngoại thằng bé cũng vừa qua đời vào tháng trước nên hiện tại chúng ta là người thân của nó”
Quá bi đát, cậu nhóc nhày có hoàn cảnh quá mức ảo diệu đi? Còn thảm hơn tình tiết trong phim truyền hình lúc hai giờ của thành phố C nữa!
Lâm Uyển Nhu có chút xót xa nhìn sang cậu bé, không nhìn thì thôi, vừa nhìn liền tụt hết cảm xúc. Chỉ thấy khuôn mặt kia đáng lý ra phải xuất hiện vẻ tủi thân nên có, nào ngờ Âu Dương Khang tuổi tuy nhỏ nhưng dây thần kinh ở mặt đã xuất hiện triệu chứng liệt, người giang hồ còn gọi là ‘mặt liệt’, hoàn toàn không thèm để ý tới ai, chỉ chăm chăm nhìn vào bức ảnh trong tay. Lâm Uyển Nhu nhanh mồm nhanh miệng tò mò: “Em nhìn gì vậy?”
Cậu bé hơi ngẩn khuôn mặt đáng yêu, biểu tình khó hiểu: “Liên quan gì đến dì?”
Cô nàng nào đó dường như nghe được tiếng trái tim mình vụn vở, đau lòng đến không thở nổi dựa vào người Dương Nhật Phong đang đứng bên cạnh.
Quá độc! Quá không đáng yêu!!! Nói một câu liền có thể khiến người khác câm nín như vậy tuyệt đối không phải người thường.
Âu Dương Khang giống như ý thức được mình nói sai, áy náy cúi người xuống một góc bốn mươi lăm độ, tư thế tiêu chuẩn, thái độ thoắt cái thay đổi: “Cháu vô lễ rồi, xin lỗi dì!”
Chữ ‘dì’ này được lặp lại một lần nữa, thành công khiến Lâm Uyển Nhu hoàn toàn suy sụp.
Trông cô già như vậy sao? Làm ơn đi, người ta mới có hai mươi hai – hai mươi ba tuổi thôi mà~
Dương Nhật Phong dùng ánh mắt quan sát, chăm chú theo dõi theo cậu nhóc từ đầu đến cuối, sau khi thỏa mãn mới quay sang hỏi ba Dương đang trầm ngâm ở bên cạnh: “Sau này chúng ta sẽ nhận nuôi nó?”
Mẹ Dương không đợi ba Dương kịp mở miệng đã vội chen vào trả lời: “Không phải chúng ta, mà là hai đứa! Sau khi hai đứa kết hôn có thể nhận nuôi thằng nhóc”
“Cái quái gì?!” Yêu nghiệt tiên sinh không thể tin được vào tai mình, đột nhiên lù lù xuất hiện một thằng nhóc chen vào cuộc sống hai người của anh, thử hỏi thiên lý ở đâu? Công bằng ở chỗ nào?!!
“Ý kiến gì?” Mẹ Dương lườm con trai lớn nhà mình, lườm xong lại quay sang nhìn cô con dâu tương lai đang đứng bên cạnh anh: “Uyển Nhu, con không phản đối chứ? Ba mẹ định sau hôn lễ sẽ đi du lịch vòng quanh thế giới, tận hưởng quảng thời gian ngắn ngủi còn lại...” Giọng điệu ẩn chứa bao nhiêu nuối tiếc bi thương, chỉ thiếu điều chảy ra hai hàng nước mắt nữa thôi.
Mẹ của Yêu nghiệt tiên sinh, thật không hổ danh là mẹ của Yêu nghiệt tiên sinh, trình độ diễn xuất quả nhiên phi thường, phi thường lợi hại!
Khóe môi Lâm Uyển Nhu giật giật, hết nhìn biểu cảm khoa trương của mẹ Dương lại nhìn Dương Nhật Phong, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Âu Dương Khang đang đứng cách đó không xa, miễn cưỡng cười cười: “Vậy... vậy sau này chúng con...?”
“Không cần lo! Mẹ đã nghĩ chu đáo hết rồi, hai đứa kết hôn xong đâu thể nào nhận nuôi Tiểu Khang ngay được. Nên mẹ và cha tụi con sẽ gánh lấy trọng trách này trong vòng ba tháng... ba tháng đủ rồi chứ?!”
Lâm Uyển Nhu: “...”
Dương Nhật Phong: “Không được!”
“Câm mồm, mẹ cũng không phải là đang hỏi ý kiến của con, nhiều chuyện cái gì!”
Dương Hoàng Phương có chút vui mừng trên nổi đau của người khác, cười tươi như hoa vỗ vỗ bả vai bạn tốt, lại bị Yêu nghiệt tiên sinh không chút lưu tình hất tay ra.
“Chúng ta về thôi!” Ba Dương lên tiếng, hăng hái khom người định kéo vali của con trai, lại bị Dương Nhật Phong ngăn không cho: “Để con!”
Sáu người lớn một trẻ em cứ thế cùng nhau đón taxi về nhà. Vì hai người Trần Ngạc Hy không đi chung đường nên đành tách ra thành hai nhóm, ai đến nhà người nấy.
Âu Dương Khang đương nhiên phải đi cùng bốn người nhà họ Dương, từ lúc an vị trên xe, cậu nhóc ngay cả động đậy cũng không, cứ như vậy im lặng không nói tiếng nào đến tận lúc tới nơi, ai đặt đâu thì ngồi đó, không ý kiến cũng không phàn nàn điều gì, tình hình cứ như vậy đến sau khi dùng xong bửa tối cung không có gì thay đổi.
Lâm Uyển Nhu cảm thán. Quả thật là một cậu bé quá mức tĩnh lặng!
Cô nàng trong lòng tự hỏi, có phải vì hoàn cảnh xa lạ lại phải ở cùng những người xa lạ nên thằng bé sinh ra cảm giác sợ hãi hay không? Khi cô đem điều này hỏi nhỏ Dương Nhật Phong, ngược lại nhận được ánh mắt xem thường của anh, người nào đó nói: “Em đi ra mắt ba mẹ chồng tương lai còn không hồi hộp, thằng nhóc đó hồi hộp cái rắm!”
“Chuyện này sao có thể gọp chung vào mà nói được, nó còn quá nhỏ nha!” Lâm Uyển Nhu không đồng ý phản bác, lại len lén nhìn xuống dưới nhà, Âu Dương Khang đang an tĩnh ngồi trên sô pha, bên cạnh là mẹ Dương bị chương trình truyền hình chọc cho cười ra nước mắt.
Dương Nhật Phong nhìn theo tầm mắt cô, nhướn mày: “Cứ như ông cụ non!”
“Chẳng bù cho anh quá ấu trĩ!” Cô nàng nào đó không hài lòng đáp. Nhìn xem nhìn xem, nhóc con nhà người ta chưa đầy sáu tuổi đã trưởng thành, còn người đàn ông của cô đã gần hai mươi tám cái xuân xanh, tính tình còn như một đứa trẻ to xác, bây giờ lại muốn so đo với con nít nữa!
Yêu nghiệt tiên sinh bị bóc mẻ chẳng những không giận mà còn cười, ánh mắt đầy ý tứ bắn lên người bạn gái: “Em hẳn còn chưa nếm đủ anh đây ‘đàn ông’ thế nào, phải không?”
Cô nàng nào đó toàn thân phát ra một trận da gà, cảnh giác lùi lên hai bậc thang, sau đó nhanh như chớp xoay người định chạy trốn khỏi hiện trường. Nào ngờ vừa chạy được ba bước đã bị Dương Nhật Phong từ đằng sau túm lấy vát trên vai, sợ đến hét thành tiếng: “Anh phải biết kiềm chế, Dương Nhật Phong! Anh tha cho em một hôm đi!!!”
“Đàn ông ấu trĩ như anh, không rành nhất chính là việc kiềm chế!” Yêu nghiệt tiên sinh cười cười, nhanh chóng đem vợ tương lai vát lên phòng riêng...
Cậu nhóc Tiểu Khang nào đó hình như có chút không hài lòng nhíu nhíu đôi chân mày: “Tiểu Khang? Cháu tên Âu Dương Khang!”
Đến lúc này Lâm Uyển Nhu mới nhận ra điều bất thường. Lúc nãy câu chữ thằng bé nói ra rất ít nên không nghe rõ, hiện tại đã cảm thấy có chỗ sai sai, lại nghe thêm cái họ kép ‘Âu Dương’ kia, rõ ràng là họ hiếm của người Trung! Hèn gì cách nói chuyện có điểm bất đồng...
Ba Dương dường như nhìn ra được nghi ngờ trong mắt mọi người, lên tiếng giải thích: “Ba thằng bé là thương nhân người Trung, bà ngoại thằng bé là bạn thân duy nhất của mẹ các con. Năm trước ba mẹ thằng bé đi du lịch gặp tai nạn đắm thuyền nên mất tích, bà ngoại thằng bé cũng vừa qua đời vào tháng trước nên hiện tại chúng ta là người thân của nó”
Quá bi đát, cậu nhóc nhày có hoàn cảnh quá mức ảo diệu đi? Còn thảm hơn tình tiết trong phim truyền hình lúc hai giờ của thành phố C nữa!
Lâm Uyển Nhu có chút xót xa nhìn sang cậu bé, không nhìn thì thôi, vừa nhìn liền tụt hết cảm xúc. Chỉ thấy khuôn mặt kia đáng lý ra phải xuất hiện vẻ tủi thân nên có, nào ngờ Âu Dương Khang tuổi tuy nhỏ nhưng dây thần kinh ở mặt đã xuất hiện triệu chứng liệt, người giang hồ còn gọi là ‘mặt liệt’, hoàn toàn không thèm để ý tới ai, chỉ chăm chăm nhìn vào bức ảnh trong tay. Lâm Uyển Nhu nhanh mồm nhanh miệng tò mò: “Em nhìn gì vậy?”
Cậu bé hơi ngẩn khuôn mặt đáng yêu, biểu tình khó hiểu: “Liên quan gì đến dì?”
Cô nàng nào đó dường như nghe được tiếng trái tim mình vụn vở, đau lòng đến không thở nổi dựa vào người Dương Nhật Phong đang đứng bên cạnh.
Quá độc! Quá không đáng yêu!!! Nói một câu liền có thể khiến người khác câm nín như vậy tuyệt đối không phải người thường.
Âu Dương Khang giống như ý thức được mình nói sai, áy náy cúi người xuống một góc bốn mươi lăm độ, tư thế tiêu chuẩn, thái độ thoắt cái thay đổi: “Cháu vô lễ rồi, xin lỗi dì!”
Chữ ‘dì’ này được lặp lại một lần nữa, thành công khiến Lâm Uyển Nhu hoàn toàn suy sụp.
Trông cô già như vậy sao? Làm ơn đi, người ta mới có hai mươi hai – hai mươi ba tuổi thôi mà~
Dương Nhật Phong dùng ánh mắt quan sát, chăm chú theo dõi theo cậu nhóc từ đầu đến cuối, sau khi thỏa mãn mới quay sang hỏi ba Dương đang trầm ngâm ở bên cạnh: “Sau này chúng ta sẽ nhận nuôi nó?”
Mẹ Dương không đợi ba Dương kịp mở miệng đã vội chen vào trả lời: “Không phải chúng ta, mà là hai đứa! Sau khi hai đứa kết hôn có thể nhận nuôi thằng nhóc”
“Cái quái gì?!” Yêu nghiệt tiên sinh không thể tin được vào tai mình, đột nhiên lù lù xuất hiện một thằng nhóc chen vào cuộc sống hai người của anh, thử hỏi thiên lý ở đâu? Công bằng ở chỗ nào?!!
“Ý kiến gì?” Mẹ Dương lườm con trai lớn nhà mình, lườm xong lại quay sang nhìn cô con dâu tương lai đang đứng bên cạnh anh: “Uyển Nhu, con không phản đối chứ? Ba mẹ định sau hôn lễ sẽ đi du lịch vòng quanh thế giới, tận hưởng quảng thời gian ngắn ngủi còn lại...” Giọng điệu ẩn chứa bao nhiêu nuối tiếc bi thương, chỉ thiếu điều chảy ra hai hàng nước mắt nữa thôi.
Mẹ của Yêu nghiệt tiên sinh, thật không hổ danh là mẹ của Yêu nghiệt tiên sinh, trình độ diễn xuất quả nhiên phi thường, phi thường lợi hại!
Khóe môi Lâm Uyển Nhu giật giật, hết nhìn biểu cảm khoa trương của mẹ Dương lại nhìn Dương Nhật Phong, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Âu Dương Khang đang đứng cách đó không xa, miễn cưỡng cười cười: “Vậy... vậy sau này chúng con...?”
“Không cần lo! Mẹ đã nghĩ chu đáo hết rồi, hai đứa kết hôn xong đâu thể nào nhận nuôi Tiểu Khang ngay được. Nên mẹ và cha tụi con sẽ gánh lấy trọng trách này trong vòng ba tháng... ba tháng đủ rồi chứ?!”
Lâm Uyển Nhu: “...”
Dương Nhật Phong: “Không được!”
“Câm mồm, mẹ cũng không phải là đang hỏi ý kiến của con, nhiều chuyện cái gì!”
Dương Hoàng Phương có chút vui mừng trên nổi đau của người khác, cười tươi như hoa vỗ vỗ bả vai bạn tốt, lại bị Yêu nghiệt tiên sinh không chút lưu tình hất tay ra.
“Chúng ta về thôi!” Ba Dương lên tiếng, hăng hái khom người định kéo vali của con trai, lại bị Dương Nhật Phong ngăn không cho: “Để con!”
Sáu người lớn một trẻ em cứ thế cùng nhau đón taxi về nhà. Vì hai người Trần Ngạc Hy không đi chung đường nên đành tách ra thành hai nhóm, ai đến nhà người nấy.
Âu Dương Khang đương nhiên phải đi cùng bốn người nhà họ Dương, từ lúc an vị trên xe, cậu nhóc ngay cả động đậy cũng không, cứ như vậy im lặng không nói tiếng nào đến tận lúc tới nơi, ai đặt đâu thì ngồi đó, không ý kiến cũng không phàn nàn điều gì, tình hình cứ như vậy đến sau khi dùng xong bửa tối cung không có gì thay đổi.
Lâm Uyển Nhu cảm thán. Quả thật là một cậu bé quá mức tĩnh lặng!
Cô nàng trong lòng tự hỏi, có phải vì hoàn cảnh xa lạ lại phải ở cùng những người xa lạ nên thằng bé sinh ra cảm giác sợ hãi hay không? Khi cô đem điều này hỏi nhỏ Dương Nhật Phong, ngược lại nhận được ánh mắt xem thường của anh, người nào đó nói: “Em đi ra mắt ba mẹ chồng tương lai còn không hồi hộp, thằng nhóc đó hồi hộp cái rắm!”
“Chuyện này sao có thể gọp chung vào mà nói được, nó còn quá nhỏ nha!” Lâm Uyển Nhu không đồng ý phản bác, lại len lén nhìn xuống dưới nhà, Âu Dương Khang đang an tĩnh ngồi trên sô pha, bên cạnh là mẹ Dương bị chương trình truyền hình chọc cho cười ra nước mắt.
Dương Nhật Phong nhìn theo tầm mắt cô, nhướn mày: “Cứ như ông cụ non!”
“Chẳng bù cho anh quá ấu trĩ!” Cô nàng nào đó không hài lòng đáp. Nhìn xem nhìn xem, nhóc con nhà người ta chưa đầy sáu tuổi đã trưởng thành, còn người đàn ông của cô đã gần hai mươi tám cái xuân xanh, tính tình còn như một đứa trẻ to xác, bây giờ lại muốn so đo với con nít nữa!
Yêu nghiệt tiên sinh bị bóc mẻ chẳng những không giận mà còn cười, ánh mắt đầy ý tứ bắn lên người bạn gái: “Em hẳn còn chưa nếm đủ anh đây ‘đàn ông’ thế nào, phải không?”
Cô nàng nào đó toàn thân phát ra một trận da gà, cảnh giác lùi lên hai bậc thang, sau đó nhanh như chớp xoay người định chạy trốn khỏi hiện trường. Nào ngờ vừa chạy được ba bước đã bị Dương Nhật Phong từ đằng sau túm lấy vát trên vai, sợ đến hét thành tiếng: “Anh phải biết kiềm chế, Dương Nhật Phong! Anh tha cho em một hôm đi!!!”
“Đàn ông ấu trĩ như anh, không rành nhất chính là việc kiềm chế!” Yêu nghiệt tiên sinh cười cười, nhanh chóng đem vợ tương lai vát lên phòng riêng...
/52
|