Đêm hôm đó Lâm Uyển Nhu quả thật là ngại ngùng muốn chết, lăn qua lộn lại trên giường không biết bao nhiêu lâu thì ngủ quên mất, sáng hôm sau trong dự kiến dậy muộn. Đến khi mẹ Lâm đợi không được nữa, hùng hổ vát giỏ đi chợ lên gọi cô con gái út dậy thì đã gần tám giờ.
Lâm Uyển Nhu mơ mơ màng màng, như người bị mộng du lờ đờ đi đánh răng rửa mặt, vừa thay đồ vừa nhắm mắt ngủ gật, lúc ra khỏi nhà giúp mẹ Lâm cầm giỏ vẫn còn chưa tỉnh hẳn, nhìn đồng hồ đã điểm đúng tám giờ.
Mẹ Lâm không hài lòng càu nhàu: “Hừ, biết vậy đã đi từ sớm, đợi mày ngủ nướng dậy thì người ta dẹp chợ mất thôi!”
Cô nàng nào đó vốn muốn lên tiếng phản bác, nhưng nghĩ rồi lại nghĩ cũng không thấy mình có lý lẽ ở điểm nào, vì vậy đành cúi đầu, im lặng nghe mắng.
Chợ nằm cách nhà không xa, đi bộ khoảng mười phút là đến ngay. Mẹ Lâm vì muốn tiết kiệm một chút tiền xăng, ngày nào cũng lội bộ đến mua thức ăn chứ không chịu đi xe máy. Vì lúc hai người đến chợ cũng đã hơi trễ, nên trong chợ cũng không còn đông người như bình thường, đương nhiên, thức ăn tươi ngon cũng sớm bị người ta mua mất.
Mẹ Lâm nhìn vài ba con cá chết cứng ngắt đang trợn trắng mắt, vẻ mặt sa sầm trông còn khó coi hơn cả bọn chúng, đưa hai ngón tay, chê bai lật qua lật lại vài cái, bắt đầu mặc cả: “Chị Phùng, chị xem mấy con nàu chết không biết từ lúc nào rồi nữa, giá cả có thể bớt chút ít không? Tôi mua về cho mấy chú cún ở nhà ăn” Không thể trách lời mẹ Lâm khó nghe, quả thật mấy con cá này không còn từ ngữ nào có thể diễn tả nữa rồi.
Dì bán cá họ Phùng kia vừa dùng giẻ lau tay vừa cười nói: “Chị Lâm muốn thì lấy về nhà làm gì thì làm, tôi không bán, chỗ này tặng chị đấy”
“Cảm ơn chị nhé” Mẹ Lâm tươi cười, nhờ dì Phùng túm mấy con cá ươn vào túi nilon rồi cho vào giỏ. Hai mẹ con Lâm Uyển Nhu đi thêm một khoảng đến quầy thịt thì gặp một nhóm ba người phụ nữ trung niên đang nói nói cười cười. Một người thấy mẹ Lâm đi tới liền vẫy tay chào: “Chị Lâm, đi chợ trễ vậy?”
“Ừ” Mẹ Lâm không quá vui mừng gật đầu coi như đáp trả, kéo tay Lâm Uyển Nhu ý định mau chóng bước vòng sang chỗ khác.
Ba người này Lâm Uyển Nhu coi như nhận ra, một trong số đó là kẻ thù truyền kiếp, cũng là kẻ thù duy nhất của mẹ cô – Thiếm Hà. Thiếm Hà này tính ra cũng là bà con xa bên nội của Lâm Uyển Nhu, nhưng tính tình trơ tráo hay lật mặt, miệng dẻo vô cùng giỏi nịnh hót, nói lời hay ý đẹp nhưng trong bụng chỉ chứa một đống ý niệm không thành thật. Thiếm Hà tuy tuổi nhỏ nhưng vai vế lại lớn hơn mẹ cô, mặc dù là bà con, nhưng hầu như bà ta và mẹ cô không bao giờ nói chuyện với nhau, nếu có thì họa chăng cũng chỉ là bới móc, xiên xỏ lẫn nhau mà thôi.
Người vừa chào hỏi mẹ Lâm là em họ của thiếm Hà – Thiếm La, coi như cũng có một chút giao tình với nhà cô, còn lại là dì bán thịt họ Lý.
Thiếm Hà vừa nghe mẹ Lâm đến liền thu lại vẻ cười cợt, sắc mặt cũng không tốt hơn mẹ Lâm là bao. Mà thiếm La tương đối không tinh mắt, thiếu quan sát, mẹ Lâm đã muốn vòng qua đường khác, không bao lâu liền bị thiếm ta đuổi theo kéo lại: “Chị Lâm đừng vội, ây da...” Thiếm La lúc này mới chú ý đến Lâm Uyển Nhu đang đứng bên cạnh, ngạc nhiên hô lên một chút: “Uyển Nhu nhà chị đấy à, lớn nhanh ghê, càng ngày càng xinh đẹp nha!”
Lâm Uyển Nhu cười: “Thiếm La quá khen, con thấy thím đây mới là càng ngày càng xinh tươi”
Thiếm La được khen, cười đến là không thấy tổ quốc hình gì, lôi lôi kéo kéo hai mẹ con Lâm Uyển Nhu đến chỗ quầy thịt: “Con bé này khéo ăn nói quá, lâu rồi không gặp con”
Mẹ Lâm nhíu mày, vốn muốn vùng ra nhưng ngại thiếm La không vui nên đành bất lực thở dài một tiếng, miễn cưỡng để thiếm ta lôi kéo đến phía quầy thịt nơi thiếm Hà đang đứng. Lâm Uyển Nhu trong lòng thầm than không tốt, sáng nay bước ra cửa hình như lại quên xem là bước chân trái hay chân phải trước rồi, vừa mới đi chưa bao lâu phiền phức đã kéo đến.
Con gái út của thiếm Hà là điều dưỡng trong một bệnh viện lớn của thành phố A, lương cao, đãi ngộ cũng vô cùng tốt. Đối với một thành phố nhỏ như quê Lâm Uyển Nhu, đây chính là một chuyện phi thường hiếm thấy. Vì vậy bà ta luôn lấy điều này ra vát vàng lên mặt, cho rằng mọi người phải nịnh bợ bà ta, vì sau này nếu họ có bệnh sẽ phải nhờ đến con gái bà ta để hưởng thêm một số đãi ngộ đặc biệt ở thành phố lớn. Con gái bà ta năm nay đã hơn ba mươi tuổi, là một người có dáng người đặc biệt... xấu, nên cho dù có công việc ổn định, lương có cao thì đến giờ vẫn ế chỏng chơ. Lại thêm tính khí giống y như mẹ mình, chanh chua với người thấp, bợ mông người cao.
Quả nhiên không phụ sự mong đợi của quần chúng, vừa thấy hai mẹ con Lâm Uyển Nhu đến gần, vẻ mặt vốn khó coi của thiếm Hà lập tức lộ ra một nụ cười mang đầy vẻ châm chọc, ra vẻ không nhìn đến hai người mà quay sang nói chuyện với thiếm Lý bán thịt: “Đúng là kẻ mình không ưa, chui vào cái xó xỉnh nào cũng gặp được”
Thiếm Lý ái ngại liếc nhìn sang mẹ con Lâm Uyển Nhu, chỉ cười cười cho có lệ mà không đáp trả.
Mẹ Lâm bị thiếm La lôi lôi kéo kéo đi đến, vừa vặn nghe được một câu này, lập tức cười lạnh đáp trả: “Đúng vậy, bởi thế mới nói, ăn no rĩnh mỡ quá thì cũng đừng thích chui vô cái xó xỉnh này nọ làm gì, sở thích kỳ quặc thì cũng đừng có gom đờm người khác vào với mình”
“Bà!... Hừ, mụ già độc miệng!” Thiếm Hà tức nghẹn một bụng, oán hận trừng mắt. Lâm Uyển Nhu nghe bà ta mắng mẹ mình, máu trong người lập tức sôi lên sùng sục, mẹ Lâm còn chưa kịp mắng tiếng nào thì cô đã tranh mở miệng trước: “Thiếm à, tôi nhắc cho thiếm biết một câu, mẹ tôi già thì cũng chẳng liên quan cái quái gì đến kinh tế gì của dòng họ bên mẹ nhà thiếm .Với lại thiếm cũng có còn trẻ trung gì đâu! Thiếm cho rằng thiếm bao nhiêu tuổi? Sinh sau đẻ muộn hơn mẹ tôi bao nhiêu năm thì ít nhất cũng biết học cách súc miệng trước khi nói chuyện với người khác chứ, sao lời nào từ mồm thiếm phát ra cũng thối hoắc vậy?!”
Thiếm Hà tức đến đỏ mặt: “Mày... không biết lớn nhỏ! Người lớn nói chuyện từ khi nào đến lượt con nít ranh như mày xen vào hả?!”
Mẹ Lâm ngay lập tức ưỡn ngực ngẩn cao đầu, kéo cô con gái út của mình ra phía sau mà che chắn: “Con gái tôi ra sao không cần bà lo, bà rảnh rỗi thì dạy dỗ cô con út quý hóa của bà đi. À, dạo này trên báo có đăng một ít tin tức...”
“Bà câm mồm!” Thiếm Hà như bị kim tiêm đâm trúng mông, lập tức gấp đến nhảy dựng lên, cả người đều ngùn ngụt lữa giận.
Lâm Uyển Nhu mơ mơ màng màng, như người bị mộng du lờ đờ đi đánh răng rửa mặt, vừa thay đồ vừa nhắm mắt ngủ gật, lúc ra khỏi nhà giúp mẹ Lâm cầm giỏ vẫn còn chưa tỉnh hẳn, nhìn đồng hồ đã điểm đúng tám giờ.
Mẹ Lâm không hài lòng càu nhàu: “Hừ, biết vậy đã đi từ sớm, đợi mày ngủ nướng dậy thì người ta dẹp chợ mất thôi!”
Cô nàng nào đó vốn muốn lên tiếng phản bác, nhưng nghĩ rồi lại nghĩ cũng không thấy mình có lý lẽ ở điểm nào, vì vậy đành cúi đầu, im lặng nghe mắng.
Chợ nằm cách nhà không xa, đi bộ khoảng mười phút là đến ngay. Mẹ Lâm vì muốn tiết kiệm một chút tiền xăng, ngày nào cũng lội bộ đến mua thức ăn chứ không chịu đi xe máy. Vì lúc hai người đến chợ cũng đã hơi trễ, nên trong chợ cũng không còn đông người như bình thường, đương nhiên, thức ăn tươi ngon cũng sớm bị người ta mua mất.
Mẹ Lâm nhìn vài ba con cá chết cứng ngắt đang trợn trắng mắt, vẻ mặt sa sầm trông còn khó coi hơn cả bọn chúng, đưa hai ngón tay, chê bai lật qua lật lại vài cái, bắt đầu mặc cả: “Chị Phùng, chị xem mấy con nàu chết không biết từ lúc nào rồi nữa, giá cả có thể bớt chút ít không? Tôi mua về cho mấy chú cún ở nhà ăn” Không thể trách lời mẹ Lâm khó nghe, quả thật mấy con cá này không còn từ ngữ nào có thể diễn tả nữa rồi.
Dì bán cá họ Phùng kia vừa dùng giẻ lau tay vừa cười nói: “Chị Lâm muốn thì lấy về nhà làm gì thì làm, tôi không bán, chỗ này tặng chị đấy”
“Cảm ơn chị nhé” Mẹ Lâm tươi cười, nhờ dì Phùng túm mấy con cá ươn vào túi nilon rồi cho vào giỏ. Hai mẹ con Lâm Uyển Nhu đi thêm một khoảng đến quầy thịt thì gặp một nhóm ba người phụ nữ trung niên đang nói nói cười cười. Một người thấy mẹ Lâm đi tới liền vẫy tay chào: “Chị Lâm, đi chợ trễ vậy?”
“Ừ” Mẹ Lâm không quá vui mừng gật đầu coi như đáp trả, kéo tay Lâm Uyển Nhu ý định mau chóng bước vòng sang chỗ khác.
Ba người này Lâm Uyển Nhu coi như nhận ra, một trong số đó là kẻ thù truyền kiếp, cũng là kẻ thù duy nhất của mẹ cô – Thiếm Hà. Thiếm Hà này tính ra cũng là bà con xa bên nội của Lâm Uyển Nhu, nhưng tính tình trơ tráo hay lật mặt, miệng dẻo vô cùng giỏi nịnh hót, nói lời hay ý đẹp nhưng trong bụng chỉ chứa một đống ý niệm không thành thật. Thiếm Hà tuy tuổi nhỏ nhưng vai vế lại lớn hơn mẹ cô, mặc dù là bà con, nhưng hầu như bà ta và mẹ cô không bao giờ nói chuyện với nhau, nếu có thì họa chăng cũng chỉ là bới móc, xiên xỏ lẫn nhau mà thôi.
Người vừa chào hỏi mẹ Lâm là em họ của thiếm Hà – Thiếm La, coi như cũng có một chút giao tình với nhà cô, còn lại là dì bán thịt họ Lý.
Thiếm Hà vừa nghe mẹ Lâm đến liền thu lại vẻ cười cợt, sắc mặt cũng không tốt hơn mẹ Lâm là bao. Mà thiếm La tương đối không tinh mắt, thiếu quan sát, mẹ Lâm đã muốn vòng qua đường khác, không bao lâu liền bị thiếm ta đuổi theo kéo lại: “Chị Lâm đừng vội, ây da...” Thiếm La lúc này mới chú ý đến Lâm Uyển Nhu đang đứng bên cạnh, ngạc nhiên hô lên một chút: “Uyển Nhu nhà chị đấy à, lớn nhanh ghê, càng ngày càng xinh đẹp nha!”
Lâm Uyển Nhu cười: “Thiếm La quá khen, con thấy thím đây mới là càng ngày càng xinh tươi”
Thiếm La được khen, cười đến là không thấy tổ quốc hình gì, lôi lôi kéo kéo hai mẹ con Lâm Uyển Nhu đến chỗ quầy thịt: “Con bé này khéo ăn nói quá, lâu rồi không gặp con”
Mẹ Lâm nhíu mày, vốn muốn vùng ra nhưng ngại thiếm La không vui nên đành bất lực thở dài một tiếng, miễn cưỡng để thiếm ta lôi kéo đến phía quầy thịt nơi thiếm Hà đang đứng. Lâm Uyển Nhu trong lòng thầm than không tốt, sáng nay bước ra cửa hình như lại quên xem là bước chân trái hay chân phải trước rồi, vừa mới đi chưa bao lâu phiền phức đã kéo đến.
Con gái út của thiếm Hà là điều dưỡng trong một bệnh viện lớn của thành phố A, lương cao, đãi ngộ cũng vô cùng tốt. Đối với một thành phố nhỏ như quê Lâm Uyển Nhu, đây chính là một chuyện phi thường hiếm thấy. Vì vậy bà ta luôn lấy điều này ra vát vàng lên mặt, cho rằng mọi người phải nịnh bợ bà ta, vì sau này nếu họ có bệnh sẽ phải nhờ đến con gái bà ta để hưởng thêm một số đãi ngộ đặc biệt ở thành phố lớn. Con gái bà ta năm nay đã hơn ba mươi tuổi, là một người có dáng người đặc biệt... xấu, nên cho dù có công việc ổn định, lương có cao thì đến giờ vẫn ế chỏng chơ. Lại thêm tính khí giống y như mẹ mình, chanh chua với người thấp, bợ mông người cao.
Quả nhiên không phụ sự mong đợi của quần chúng, vừa thấy hai mẹ con Lâm Uyển Nhu đến gần, vẻ mặt vốn khó coi của thiếm Hà lập tức lộ ra một nụ cười mang đầy vẻ châm chọc, ra vẻ không nhìn đến hai người mà quay sang nói chuyện với thiếm Lý bán thịt: “Đúng là kẻ mình không ưa, chui vào cái xó xỉnh nào cũng gặp được”
Thiếm Lý ái ngại liếc nhìn sang mẹ con Lâm Uyển Nhu, chỉ cười cười cho có lệ mà không đáp trả.
Mẹ Lâm bị thiếm La lôi lôi kéo kéo đi đến, vừa vặn nghe được một câu này, lập tức cười lạnh đáp trả: “Đúng vậy, bởi thế mới nói, ăn no rĩnh mỡ quá thì cũng đừng thích chui vô cái xó xỉnh này nọ làm gì, sở thích kỳ quặc thì cũng đừng có gom đờm người khác vào với mình”
“Bà!... Hừ, mụ già độc miệng!” Thiếm Hà tức nghẹn một bụng, oán hận trừng mắt. Lâm Uyển Nhu nghe bà ta mắng mẹ mình, máu trong người lập tức sôi lên sùng sục, mẹ Lâm còn chưa kịp mắng tiếng nào thì cô đã tranh mở miệng trước: “Thiếm à, tôi nhắc cho thiếm biết một câu, mẹ tôi già thì cũng chẳng liên quan cái quái gì đến kinh tế gì của dòng họ bên mẹ nhà thiếm .Với lại thiếm cũng có còn trẻ trung gì đâu! Thiếm cho rằng thiếm bao nhiêu tuổi? Sinh sau đẻ muộn hơn mẹ tôi bao nhiêu năm thì ít nhất cũng biết học cách súc miệng trước khi nói chuyện với người khác chứ, sao lời nào từ mồm thiếm phát ra cũng thối hoắc vậy?!”
Thiếm Hà tức đến đỏ mặt: “Mày... không biết lớn nhỏ! Người lớn nói chuyện từ khi nào đến lượt con nít ranh như mày xen vào hả?!”
Mẹ Lâm ngay lập tức ưỡn ngực ngẩn cao đầu, kéo cô con gái út của mình ra phía sau mà che chắn: “Con gái tôi ra sao không cần bà lo, bà rảnh rỗi thì dạy dỗ cô con út quý hóa của bà đi. À, dạo này trên báo có đăng một ít tin tức...”
“Bà câm mồm!” Thiếm Hà như bị kim tiêm đâm trúng mông, lập tức gấp đến nhảy dựng lên, cả người đều ngùn ngụt lữa giận.
/52
|