Tới giờ tự học buổi tối, vẫn giống như mấy ngày trước, Lý Thời Khánh tới lớp Tôn Thiếu Kiều tìm cậu.
Lý Thời Khánh thấy chỗ ngồi trống không, chỉ có một cuốn vở luyện viết trên bàn, Lý Thời Khánh khều bạn học bàn kế bên, "Bạn học, cậu biết Tôn Thiếu Kiều đi đâu không?"
Nhưng người bên cạnh chỉ lắc đầu, "Cậu ấy cả ngày hôm nay chưa vào lớp."
Đừng nói là bị mình đánh cho liệt rồi đó nha? Hay là xảy ra chuyện gì? Lý Thời Khánh căng thẳng, vội vàng hỏi địa chỉ nhà của Tôn Thiếu Kiều.
Cách đây không xa.
Lý Thời Khánh đón một chiếc xe, vội vã chạy tới nhà Tôn Thiếu Kiều, nếu thật sự là do mình thì mình phải chịu trách nhiệm chăm sóc cho cậu ấy.
...
Sau khi Lý Thời Khánh tới nơi.
Cảnh tưởng không giống như trong suy nghĩ của hắn, thời khắc này tình cảnh rất ấm áp, Tôn Thời Kiều đang ngồi trước cửa với một cụ bà, vừa cười vừa nói.
Nhìn khung cảnh trước mắt, Lý Thời Khánh cảm thấy trong lòng mình dường như có thứ gì đó chui lên, dồn dập không thể khống chế được.
Lý Thời Khánh không đi tới, đứng trong góc nhìn một hồi rồi yên lặng rời đi.
"Bà nội, cũng trễ rồi ạ, chúng ta vào nhà thôi." Tôn Thiếu Kiều nhìn mặt trăng rồi đỡ bà nội dậy, chậm rãi bước vào nhà.
Bà nỗi vỗ lên tay Tôn Thiếu Kiều, "Tiểu Kiều à, làm lỡ một ngày học của con, là bà nội không tốt."
Tôn Thiếu Kiều vội vàng phản bác, "Không phải đâu bà nội, bà nội là tốt nhất, hai người kia mới xấu, đã hứa hôm nay sẽ về nhưng lại nuốt lời."
"Tiểu Kiều cố gắng học cho giỏi, sau này làm bà nội hãnh diện nhé."
"Bà nội yên tâm ạ."
...
Lúc về tới phòng, nụ cười ấm áp trên mặt Tôn Thiếu Kiều đã sớm biến mất, cô đơn rầu rĩ.
Dù tỏ ra không quan tâm nhưng trong lòng Tôn Thiếu Kiều vẫn cảm thấy hơi hụt hẫng, hứ, không về thì thôi, ai cần họ về, dù sao thì một năm chẳng gặp được mấy lần, có giỏi thì đừng về nữa à nha.
Lúc Tôn Thiếu Kiều ngồi xuống giường, đau muốn nhảy lên, cậu nhẹ nhàng xoa mông, cởi quần hướng về phía gương soi, bầm tím một mảng, có chỗ còn bị trầy da, đáng thương quá.
Cậu lấy thuốc Lý Thời Khánh đưa cẩn thẩn xoa lên mông, đắc chí nằm xuống giường.
Vợ thật tốt, thuốc của vợ cũng tốt, thoải mái quá, nhưng hôm nay không được gặp vợ, nhớ quá đi thôi.
Bên kia, Lý Thời Khánh lúc về lòng càng thêm loạn, không biết xảy ra chuyện gì mà bây giờ đầu óc luôn hiện ra khuôn mặt của Tôn Thiếu Kiều khi cười, khi khóc, khi sợ, khi lấy lòng, khi gian xảo uy hiếp người khác.
Vừa lúc phòng đấm bốc còn đang mở, có mấy huấn luyện viên vẫn còn ở đó.
Lý Thời Khánh mặc đồ bảo hộ, bước tới sàn thi đấu, "Lên hết đi, đánh với tôi."
"Cậu chủ, có chuyện gì vậy?" Mấy tay huấn luyện viên hay đánh với hắn thường gọi như vậy để trêu chọc hắn.
"Nhanh lên, nhanh lên."
Bọn họ liếc nhau, có vẻ như đang gặp chuyện gì phiền lòng rồi.
Lý Thời Khánh nhìn bọn họ chuẩn bị xong, tiến vào trạng thái, trực tiếp nhào tới.
Lối đánh rất liều mạng, mấy tay huấn luyện viên vốn tưởng chỉ đùa chút cho vui, ai mà ngờ Lý Thời Khánh vô cùng nghiêm túc, ra quyền liên tục.
Hai tiếng sau.
Ai nấy cũng mệt mỏi ngồi phịch xuống đất, cả người đều ê ẩm.
Mặt của Lý Thời Khánh cũng bị bầm một cục, trên người thì khỏi phải nói, hội đồng mà, né bên này gặp bên kia.
Lý Thời Khánh nằm trên sân đấu thở hổn hển.
Huấn luyện viên nào đó hô to một tiếng, "Thoải mái!"
"Thoải mái cái quần á chứ thoải mái, coi ngày mai có đứng dậy nổi hay không thì biết."
"Thằng nhóc con này."
"Sao, không chịu hả? Tới đây đánh trận nữa."
"Tới thì tới."
Dù mấy tay huấn luyện viên hò réo sung sức nhưng không có ai đứng dậy, chắc hẳn phải chờ thêm hồi lâu nữa.
Lý Thời Khánh chống tay xuống đất từ từ đứng dậy, cởi đồ bảo hộ ném xuống, nhặt áo khoác lên.
"Cậu chủ nhỏ đi đâu đó?"
"Mệt rồi, về ngủ, cảm ơn quý vị." Lý Thời Khánh khoát tay rồi đi ra ngoài.
Lý Thời Khánh đánh một trận xong cũng không thấy có tác dụng, vẫn vô cùng phiền não, chẳng lẽ mình thích cậu ta thật sao? Nhưng cả hai đều là con trai cơ mà?
Thôi kệ đi, cứ thuận theo tự nhiên vậy.
Lý Thời Khánh thấy chỗ ngồi trống không, chỉ có một cuốn vở luyện viết trên bàn, Lý Thời Khánh khều bạn học bàn kế bên, "Bạn học, cậu biết Tôn Thiếu Kiều đi đâu không?"
Nhưng người bên cạnh chỉ lắc đầu, "Cậu ấy cả ngày hôm nay chưa vào lớp."
Đừng nói là bị mình đánh cho liệt rồi đó nha? Hay là xảy ra chuyện gì? Lý Thời Khánh căng thẳng, vội vàng hỏi địa chỉ nhà của Tôn Thiếu Kiều.
Cách đây không xa.
Lý Thời Khánh đón một chiếc xe, vội vã chạy tới nhà Tôn Thiếu Kiều, nếu thật sự là do mình thì mình phải chịu trách nhiệm chăm sóc cho cậu ấy.
...
Sau khi Lý Thời Khánh tới nơi.
Cảnh tưởng không giống như trong suy nghĩ của hắn, thời khắc này tình cảnh rất ấm áp, Tôn Thời Kiều đang ngồi trước cửa với một cụ bà, vừa cười vừa nói.
Nhìn khung cảnh trước mắt, Lý Thời Khánh cảm thấy trong lòng mình dường như có thứ gì đó chui lên, dồn dập không thể khống chế được.
Lý Thời Khánh không đi tới, đứng trong góc nhìn một hồi rồi yên lặng rời đi.
"Bà nội, cũng trễ rồi ạ, chúng ta vào nhà thôi." Tôn Thiếu Kiều nhìn mặt trăng rồi đỡ bà nội dậy, chậm rãi bước vào nhà.
Bà nỗi vỗ lên tay Tôn Thiếu Kiều, "Tiểu Kiều à, làm lỡ một ngày học của con, là bà nội không tốt."
Tôn Thiếu Kiều vội vàng phản bác, "Không phải đâu bà nội, bà nội là tốt nhất, hai người kia mới xấu, đã hứa hôm nay sẽ về nhưng lại nuốt lời."
"Tiểu Kiều cố gắng học cho giỏi, sau này làm bà nội hãnh diện nhé."
"Bà nội yên tâm ạ."
...
Lúc về tới phòng, nụ cười ấm áp trên mặt Tôn Thiếu Kiều đã sớm biến mất, cô đơn rầu rĩ.
Dù tỏ ra không quan tâm nhưng trong lòng Tôn Thiếu Kiều vẫn cảm thấy hơi hụt hẫng, hứ, không về thì thôi, ai cần họ về, dù sao thì một năm chẳng gặp được mấy lần, có giỏi thì đừng về nữa à nha.
Lúc Tôn Thiếu Kiều ngồi xuống giường, đau muốn nhảy lên, cậu nhẹ nhàng xoa mông, cởi quần hướng về phía gương soi, bầm tím một mảng, có chỗ còn bị trầy da, đáng thương quá.
Cậu lấy thuốc Lý Thời Khánh đưa cẩn thẩn xoa lên mông, đắc chí nằm xuống giường.
Vợ thật tốt, thuốc của vợ cũng tốt, thoải mái quá, nhưng hôm nay không được gặp vợ, nhớ quá đi thôi.
Bên kia, Lý Thời Khánh lúc về lòng càng thêm loạn, không biết xảy ra chuyện gì mà bây giờ đầu óc luôn hiện ra khuôn mặt của Tôn Thiếu Kiều khi cười, khi khóc, khi sợ, khi lấy lòng, khi gian xảo uy hiếp người khác.
Vừa lúc phòng đấm bốc còn đang mở, có mấy huấn luyện viên vẫn còn ở đó.
Lý Thời Khánh mặc đồ bảo hộ, bước tới sàn thi đấu, "Lên hết đi, đánh với tôi."
"Cậu chủ, có chuyện gì vậy?" Mấy tay huấn luyện viên hay đánh với hắn thường gọi như vậy để trêu chọc hắn.
"Nhanh lên, nhanh lên."
Bọn họ liếc nhau, có vẻ như đang gặp chuyện gì phiền lòng rồi.
Lý Thời Khánh nhìn bọn họ chuẩn bị xong, tiến vào trạng thái, trực tiếp nhào tới.
Lối đánh rất liều mạng, mấy tay huấn luyện viên vốn tưởng chỉ đùa chút cho vui, ai mà ngờ Lý Thời Khánh vô cùng nghiêm túc, ra quyền liên tục.
Hai tiếng sau.
Ai nấy cũng mệt mỏi ngồi phịch xuống đất, cả người đều ê ẩm.
Mặt của Lý Thời Khánh cũng bị bầm một cục, trên người thì khỏi phải nói, hội đồng mà, né bên này gặp bên kia.
Lý Thời Khánh nằm trên sân đấu thở hổn hển.
Huấn luyện viên nào đó hô to một tiếng, "Thoải mái!"
"Thoải mái cái quần á chứ thoải mái, coi ngày mai có đứng dậy nổi hay không thì biết."
"Thằng nhóc con này."
"Sao, không chịu hả? Tới đây đánh trận nữa."
"Tới thì tới."
Dù mấy tay huấn luyện viên hò réo sung sức nhưng không có ai đứng dậy, chắc hẳn phải chờ thêm hồi lâu nữa.
Lý Thời Khánh chống tay xuống đất từ từ đứng dậy, cởi đồ bảo hộ ném xuống, nhặt áo khoác lên.
"Cậu chủ nhỏ đi đâu đó?"
"Mệt rồi, về ngủ, cảm ơn quý vị." Lý Thời Khánh khoát tay rồi đi ra ngoài.
Lý Thời Khánh đánh một trận xong cũng không thấy có tác dụng, vẫn vô cùng phiền não, chẳng lẽ mình thích cậu ta thật sao? Nhưng cả hai đều là con trai cơ mà?
Thôi kệ đi, cứ thuận theo tự nhiên vậy.
/15
|