Cuối tuần, Quỳnh tự thưởng cho mình một ngày nghỉ phép giải tỏa căng thẳng, tự mình lái xe tới nhà Hào từ sớm, vừa vào cổng thì đã gặp Hào chở Hạnh vừa về, cô nở nụ cười nhìn Hạnh:
- Chị cũng tới rồi sao?
- Em dạo này sao rồi? Có bị đau dạ dày không? - Hạnh đi tới khoác tay Quỳnh, quan tâm hỏi han.
Quỳnh cảm nhận được sự quan tâm của người chị, cô cảm thấy rất ấm áp, không ngại phiền đáp lại từng câu:
- Không có. Dạo này em ăn được ngủ được rất khỏe.
Vừa bước vào cửa, bà Loan đã tới ngay trước cửa, rất vui mừng nói:
- Hai đứa tới rồi sao?
- Chào cô/mẹ. Cô/Mẹ nuôi có khỏe không? - Quỳnh và Hạnh đồng thanh hỏi thăm mẹ Hào.
Bà Loan cười hiền từ, giọng nói trầm ấm:
- Cô khỏe lắm - Sau đó quay qua Quỳnh cầm tay cô thăm hỏi - Con dạo này sao rồi? Sao mấy bữa nay con không đến thăm mẹ vậy? - Hai người thân thiết cầm tay nhau vừa đi vừa nói chuyện.
Hạnh đứng ở trước cửa, nụ cười cứng đờ, lúc này Tử Nhiễm từ trên lầu chạy xuống, thấy Hạnh cô chào hỏi:
- Chị Hạnh, chị tới rồi sao? - Chưa kịp nghe Hạnh trả lời đã hỏi tiếp - Chị Quỳnh tới chưa?
Hạnh chỉ về phía phòng bếp, Tử Nhiễm đã vội chạy đi tìm Quỳnh, Hạnh ngớ người một lúc sau đó bất đắc dĩ cười một tiếng, Hào bước tới vỗ nhẹ vào vai Hạnh, rất có ý tốt khuyên:
- Em phải làm quen đi. Lúc nào Quỳnh tới đây họ cũng như vậy hết đó. Vào nhà thôi - Nói xong, Hào kéo tay Hạnh đi vào, Hạnh cũng không chấp nhất, chỉ cười cười đầy bất đắc dĩ.
Trên bàn cơm, món ăn được bày trên bàn đều là món Hào, Hạnh, Quỳnh và Tử Nhiễm thích, nhiều nhất là món Quỳnh thích, qua đây có thể thấy trong lòng mọi người trong căn nhà này Quỳnh có vị trí vô cùng quan trọng. Bà Loan không ngừng gắp đồ ăn vào chén của Quỳnh có thể làm thành cái núi nhỏ rồi, không ngừng hối thúc:
- Quỳnh, con ăn nhiều vào. Con gầy đi nhiều rồi đó.
- Được rồi mà mẹ, mẹ cũng ăn đi, nhiều lắm rồi - Quỳnh cũng gắp miếng thịt vào chén của bà Loan, cười cười nói nói.
Hành động của Quỳnh làm cho bà Loan rất ấm áp, vui vẻ ăn cơm nhưng vẫn không nhịn được oán trách:
- Con đó. Bớt làm việc đi. Không được mẹ phải tìm người đem canh đến cho con.
- Con, con đem - Tử Nhiễm hăng hái xung phong.
Nghĩ Tử Nhiễm chỉ trêu chọc bà, mẹ Hào xì mũi, liếc mắt nói:
- Con? Sao con đem cho Quỳnh? Con không cần đi học sao?
- Năm nay con đã học năm cuối rồi, chỉ cần làm luận văn tốt nghiệp không cần đến trường thường xuyên, con muốn tới công ty của chị Quỳnh làm thực tập lấy thêm kinh nghiệm. Được không chị Quỳnh? - Tử Nhiễm thuật lại và quay sang hỏi Quỳnh.
Quỳnh chưa trả lời thì Hào đã lên tiếng thắc mắc:
- Tiểu thư của tôi ak, em muốn thực tập thì đến H&K sao lại đến Nhân Ái.
Cho Hào một ánh mắt khinh thường, Tử Nhiễm xì mũi, chu miệng rất buồn bã nói:
- Đến H&K làm việc? Cho xin đi tới đó em không biết tới đó làm nhân viên hay làm đại tiểu thư nữa, sếp của em còn không dám mắng em, sao làm việc đây. Chị Quỳnh, chị cho em tới Nhân Ái làm việc đi.
- Được rồi. Ngày mai em tới công ty đi, chị sẽ sắp xếp - Quỳnh hiểu được ham muốn chứng tỏ của Tử Nhiễm và sự bất đắc dĩ của cô ấy khi làm việc ở H&K nên cô nhanh chóng chấp thuận.
Ông Chính biết con gái không hề thích làm việc ở H&K và Nhân Ái là lựa chọn tốt nhất của Tử Nhiễm, vừa có cơ hội thử sức vừa có Quỳnh dạy dỗ cô, về việc này thì ông rất yên tâm nhưng ông cũng phải dặn dò đôi chút để làm tròn trách nhiệm người cha:
- Quỳnh, cám ơn con. Con bé này tới chỗ con làm việc, con hãy dạy dỗ con bé giùm ba, nó sai thì cứ mắng nó đừng nể mặt ba.
- Dạ, con biết rồi ba. Con sẽ chỉ bảo thêm cho em ấy - Quỳnh nhanh chóng gật đầu đồng ý.
- Ba. Có ai dạy người khác mắng con gái của mình bao giờ - Tử Nhiễm chu mỏ, giả vờ giận dỗi nũng nịu.
Ông Chính bật cười ha hả, trêu ghẹo:
- Con nên liệu hồn làm việc cho tốt đi - Quay sang Quỳnh quan tâm hỏi - Nghe nói công ty con xảy ra chuyện. Hình như là do cô bạn gái cũ của Hào phải không?
Quỳnh không ngờ ông Chính biết chuyện này, chỉ có thể thừa nhận:
- Dạ chỉ là vấn đề nhỏ, con đã xử lý tốt rồi. Con nhất định sẽ tặng lại họ một món quà. Ba đừng trách anh Hào, không phải lỗi của ảnh.
- Vấn đề nhỏ? Con đừng lừa ba. Con cứ thằng tay làm đi có cần ba giúp gì thì gọi cho ba - Liếc về phía Hào, trách mắng - Còn con? Quen biết bạn không biết tìm hiểu kĩ càng sao? Làm liên lụy tới em gái mình.
- Con biết sai rồi. Sau này con sẽ cẩn thận hơn - Sau đó nói với Quỳnh - Anh xin lỗi em nha Quỳnh, có cần anh giúp gì em cứ nói, anh cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho họ như vậy.
Quỳnh mỉm cười nhẹ nhàng, lắc lắc đầu không sao. Bà Loan thấy không khí căng thẳng nên lên tiếng điều hòa:
- Được rồi. Đừng nói chuyện này nữa. Ăn cơm thôi, ăn thôi.
Ở nhà, bà Loan là người nắm quyền nên mọi người rất ngoan ngoãn ăn cơm tiếp, đổi chủ đề nói chuyện rôm rả. Cả không khí tràn ngập sự ấm áp, hạnh phúc.
Một sự yên bình có phải dấu hiệu trước bão tố không? Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp đây?
- Chị cũng tới rồi sao?
- Em dạo này sao rồi? Có bị đau dạ dày không? - Hạnh đi tới khoác tay Quỳnh, quan tâm hỏi han.
Quỳnh cảm nhận được sự quan tâm của người chị, cô cảm thấy rất ấm áp, không ngại phiền đáp lại từng câu:
- Không có. Dạo này em ăn được ngủ được rất khỏe.
Vừa bước vào cửa, bà Loan đã tới ngay trước cửa, rất vui mừng nói:
- Hai đứa tới rồi sao?
- Chào cô/mẹ. Cô/Mẹ nuôi có khỏe không? - Quỳnh và Hạnh đồng thanh hỏi thăm mẹ Hào.
Bà Loan cười hiền từ, giọng nói trầm ấm:
- Cô khỏe lắm - Sau đó quay qua Quỳnh cầm tay cô thăm hỏi - Con dạo này sao rồi? Sao mấy bữa nay con không đến thăm mẹ vậy? - Hai người thân thiết cầm tay nhau vừa đi vừa nói chuyện.
Hạnh đứng ở trước cửa, nụ cười cứng đờ, lúc này Tử Nhiễm từ trên lầu chạy xuống, thấy Hạnh cô chào hỏi:
- Chị Hạnh, chị tới rồi sao? - Chưa kịp nghe Hạnh trả lời đã hỏi tiếp - Chị Quỳnh tới chưa?
Hạnh chỉ về phía phòng bếp, Tử Nhiễm đã vội chạy đi tìm Quỳnh, Hạnh ngớ người một lúc sau đó bất đắc dĩ cười một tiếng, Hào bước tới vỗ nhẹ vào vai Hạnh, rất có ý tốt khuyên:
- Em phải làm quen đi. Lúc nào Quỳnh tới đây họ cũng như vậy hết đó. Vào nhà thôi - Nói xong, Hào kéo tay Hạnh đi vào, Hạnh cũng không chấp nhất, chỉ cười cười đầy bất đắc dĩ.
Trên bàn cơm, món ăn được bày trên bàn đều là món Hào, Hạnh, Quỳnh và Tử Nhiễm thích, nhiều nhất là món Quỳnh thích, qua đây có thể thấy trong lòng mọi người trong căn nhà này Quỳnh có vị trí vô cùng quan trọng. Bà Loan không ngừng gắp đồ ăn vào chén của Quỳnh có thể làm thành cái núi nhỏ rồi, không ngừng hối thúc:
- Quỳnh, con ăn nhiều vào. Con gầy đi nhiều rồi đó.
- Được rồi mà mẹ, mẹ cũng ăn đi, nhiều lắm rồi - Quỳnh cũng gắp miếng thịt vào chén của bà Loan, cười cười nói nói.
Hành động của Quỳnh làm cho bà Loan rất ấm áp, vui vẻ ăn cơm nhưng vẫn không nhịn được oán trách:
- Con đó. Bớt làm việc đi. Không được mẹ phải tìm người đem canh đến cho con.
- Con, con đem - Tử Nhiễm hăng hái xung phong.
Nghĩ Tử Nhiễm chỉ trêu chọc bà, mẹ Hào xì mũi, liếc mắt nói:
- Con? Sao con đem cho Quỳnh? Con không cần đi học sao?
- Năm nay con đã học năm cuối rồi, chỉ cần làm luận văn tốt nghiệp không cần đến trường thường xuyên, con muốn tới công ty của chị Quỳnh làm thực tập lấy thêm kinh nghiệm. Được không chị Quỳnh? - Tử Nhiễm thuật lại và quay sang hỏi Quỳnh.
Quỳnh chưa trả lời thì Hào đã lên tiếng thắc mắc:
- Tiểu thư của tôi ak, em muốn thực tập thì đến H&K sao lại đến Nhân Ái.
Cho Hào một ánh mắt khinh thường, Tử Nhiễm xì mũi, chu miệng rất buồn bã nói:
- Đến H&K làm việc? Cho xin đi tới đó em không biết tới đó làm nhân viên hay làm đại tiểu thư nữa, sếp của em còn không dám mắng em, sao làm việc đây. Chị Quỳnh, chị cho em tới Nhân Ái làm việc đi.
- Được rồi. Ngày mai em tới công ty đi, chị sẽ sắp xếp - Quỳnh hiểu được ham muốn chứng tỏ của Tử Nhiễm và sự bất đắc dĩ của cô ấy khi làm việc ở H&K nên cô nhanh chóng chấp thuận.
Ông Chính biết con gái không hề thích làm việc ở H&K và Nhân Ái là lựa chọn tốt nhất của Tử Nhiễm, vừa có cơ hội thử sức vừa có Quỳnh dạy dỗ cô, về việc này thì ông rất yên tâm nhưng ông cũng phải dặn dò đôi chút để làm tròn trách nhiệm người cha:
- Quỳnh, cám ơn con. Con bé này tới chỗ con làm việc, con hãy dạy dỗ con bé giùm ba, nó sai thì cứ mắng nó đừng nể mặt ba.
- Dạ, con biết rồi ba. Con sẽ chỉ bảo thêm cho em ấy - Quỳnh nhanh chóng gật đầu đồng ý.
- Ba. Có ai dạy người khác mắng con gái của mình bao giờ - Tử Nhiễm chu mỏ, giả vờ giận dỗi nũng nịu.
Ông Chính bật cười ha hả, trêu ghẹo:
- Con nên liệu hồn làm việc cho tốt đi - Quay sang Quỳnh quan tâm hỏi - Nghe nói công ty con xảy ra chuyện. Hình như là do cô bạn gái cũ của Hào phải không?
Quỳnh không ngờ ông Chính biết chuyện này, chỉ có thể thừa nhận:
- Dạ chỉ là vấn đề nhỏ, con đã xử lý tốt rồi. Con nhất định sẽ tặng lại họ một món quà. Ba đừng trách anh Hào, không phải lỗi của ảnh.
- Vấn đề nhỏ? Con đừng lừa ba. Con cứ thằng tay làm đi có cần ba giúp gì thì gọi cho ba - Liếc về phía Hào, trách mắng - Còn con? Quen biết bạn không biết tìm hiểu kĩ càng sao? Làm liên lụy tới em gái mình.
- Con biết sai rồi. Sau này con sẽ cẩn thận hơn - Sau đó nói với Quỳnh - Anh xin lỗi em nha Quỳnh, có cần anh giúp gì em cứ nói, anh cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho họ như vậy.
Quỳnh mỉm cười nhẹ nhàng, lắc lắc đầu không sao. Bà Loan thấy không khí căng thẳng nên lên tiếng điều hòa:
- Được rồi. Đừng nói chuyện này nữa. Ăn cơm thôi, ăn thôi.
Ở nhà, bà Loan là người nắm quyền nên mọi người rất ngoan ngoãn ăn cơm tiếp, đổi chủ đề nói chuyện rôm rả. Cả không khí tràn ngập sự ấm áp, hạnh phúc.
Một sự yên bình có phải dấu hiệu trước bão tố không? Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp đây?
/73
|