Tại biệt thự nhà Hào, trong phòng khách, mọi người đều nghiêm túc nhìn chiếc điện thoại của Hào đang reo: “When thinking about it, makes me ân to go crazy...Cry as if nobody is around...Please don’t forget. Please don’t forget...I am on/by your side...I love you, can you hear it?... . Ông Chính ra hiệu Hào nghe máy, Hào hiểu ý để điện thoại trên bàn cho mọi người cùng thấy, nghe máy kèm theo bật loa.
- Hello. Xin chào Tổng giám đốc Bùi, anh có nhận ra tôi là ai?
- Phạm Hoàng Băng? – Hào giận dữ nghiến răng nghiến lợi nhắc đến cái tên mà bây giờ cậu hận thấu xương.
- Thật vinh hạnh. Không ngờ Tổng giám đốc Bùi bận trăm công nghìn việc như vậy mà cũng nhớ đến kẻ hèn này – Băng cười to, ra vẻ rất vinh hạnh nói.
Không có thời gian nghe cô ta nói nhảm, Hào đi vào chủ đề chính:
- Rốt cuộc cô muốn sao đây? Là cô đã bắt cóc Quỳnh đúng không?
- Bình tĩnh. Con đĩ đó đúng là đang nằm trong tay tôi, tôi đang chơi đùa với cô ta rất vui đó – Băng vẫn cười hả hê bình tĩnh thuật lại.
Nghe đến đây, Hào càng thêm nóng nảy gầm lên:
- Phạm Hoàng Băng, cô muốn sao đây?
- Đừng nóng nảy vậy chứ. Coi chừng tôi giật mình thì trên khuôn mặt của con kia sẽ có thêm một vết xướt đó nha – Cô ta cười to, khuôn mặt đầy vẻ thắng lợi, đợi cười đủ rồi mới từ từ nói ra điều kiện của mình – Tôi muốn các người chuẩn bị 1 tỷ để chuộc cô ta. Tôi cho các người một ngày, địa điểm và thời gian tôi sẽ báo sau. Vậy đi.
Từ lúc cô ta cười thắng lợi, thì Hào đã tức điên, gân xanh nổi cả lên, đứng dậy muốn phát tiết, cậu thật sự sợ một giây sau cậu sẽ đem điện thoại đập nát. Ông Chính nãy giờ vẫn im lặng theo dõi tình hình lúc này mới lên tiếng:
- Cô nói sao thì vậy sao? Chúng tôi muốn nhìn thấy Quỳnh.
- Được thôi – Băng rất ung dung đồng ý quay camera về phía Quỳnh.
Nghe vậy, Hào vội chạy đến bên bàn nhìn vào điện thoại. Đập vào mắt cậu là hình ảnh Quỳnh trông bộ dáng xát xơ, áo sơ mi trên người cũng bị rách, hai má sưng đỏ, khóe miệng có máu, có dấu vết bị đánh, đôi mắt ngấn lệ, bởi vì bị bịt miệng không nói được chỉ có thể ú ớ lắc lắc đầu với cậu như bảo cậu đừng nghe theo lời cô ta. Lòng Hào lúc này đau như cắt, nhưng vẫn cố trấn an, cho Quỳnh thêm niềm tin:
- Quỳnh, em yên tâm, anh nhất định sẽ cứu em.
- Quỳnh/ Chị Quỳnh - Hạnh và Tử Nhiễm đồng thanh gọi, trong giọng nói tràn đầy lo lắng xót xa.
Chỉ đợi Hào nói xong, Băng đã lập tức chuyển camera, cúp máy, trước khi cúp máy đã nói thêm một câu:
- Vậy đi. Chuẩn bị tiền. Tôi sẽ liên lạc lại.
Hào thực sự giận dữ, đưa chân đá cái bàn nhỏ bên cạnh, khuôn mặt đỏ au, có thể thấy cơn giận của cậu dữ dội như thế nào, thêm vào đó là sự bất lực tột cùng. Bà Loan, Hạnh và Tử Nhiễm thì im lặng rơi nước mắt, chua xót tận tim gan. Không khí chìm ngập trong sự bất lực, sự lo âu, sợ hãi, sự đau đớn. Phá vỡ bầu không khí đó, ông Chính lên tiếng hỏi đến điều mà nãy giờ ông vẫn thắc mắc:- Nếu như mục đích của cô ta là trả thù thì sao lại bắt Quỳnh chứ. Cô ta nghĩ chúng ta đã hại KR sụp đổ nên muốn trả thù chúng ta thì bắt mẹ con hoặc Tử Nhiễm mới có lợi hơn chứ dù gì Quỳnh cũng chỉ là con gái nuôi của nhà này thôi mà.
Nghe câu hỏi của ông Chính, mặt Tử Nhiễm tái đi, mặt cắt không còn hột máu. Thấy khuôn mặt tái mét của Tử Nhiễm, một ý nghĩ xẹt qua đầu của ông Chính, hơi nghi ngờ hỏi:
- Tử Nhiễm, con biết được chuyện gì đúng không?
- Con...con... - Tử Nhiễm do dự không biết có nên nói hay không.
Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía Tử Nhiễm, không để ý đến sự do dự của cô ấy, Hạnh hối thúc:
- Tử Nhiễm, em biết gì mau nói đi.
- Không phải mọi người vẫn luôn thắc mắc ai đã âm thầm giúp đỡ chuyện của KR sao, là chị Quỳnh. Chính chị Quỳnh đã thuê ai đó với giá rất cao để tìm ra nội gián nhanh nhất trong tập đoàn của chúng ta, chính chị Quỳnh cầu xin Chủ tịch Trần cho chúng ta thêm ít thời gian, cũng chính chị ấy thỏa thuận với các công ty ra sức chèn ép KR đến bờ vực phá sản. Cũng vì vậy, Nhân Ái phải theo thỏa thuận kí rất nhiều hợp đồng, nhân viên thì đi sớm về khuya, còn chị Quỳnh còn khoa trương hơn trong vòng suốt hơn một tháng mỗi ngày chỉ ngủ có một tiếng thôi. Chỉ có con bị chị ấy ép buộc phải đi về đúng giờ để mọi người không nghi ngờ, con đành phải cố gắng đến sớm hơn một chút hoặc vào ngày cuối tuần viện cớ đi chơi với bạn chạy đến công ty giúp đỡ - Tử Nhiễm nhắm mắt xuôi chân, đâm lao phải theo lao, kể hết những điều cô biết, đến mấy câu cuối thì trong giọng nói của cô còn kèm thêm sự bất đắc dĩ, sự có lỗi khôn nguôi.
Từng chữ của Tử Nhiễm như đánh vào lòng của những người ngồi đây, tuy đã mơ hồ đoán được điều gì đó nhưng khi nghe kể họ vẫn chưa thể tin vào những gì tai mình nghe, họ không ngờ đằng sau lưng họ Quỳnh đã âm thầm làm nhiều như vậy. Hạnh là người phục hồi lại tinh thần đầu tiên, khẳng định suy đoán của mình:
- Vậy lần này cô ta chắc chắn không tha cho anh Hào và Quỳnh đâu.
Hào thật sự không biết rằng Quỳnh đã vì anh làm nhiều chuyện như vậy, anh đã từng chứng kiến Quỳnh vì công việc mà đau dạ dày như thế nào, lần đó cũng gián tiếp là anh gây ra, lần này thì nó sẽ đi tới đâu nữa, cái duy nhất cậu thấy là Quỳnh đã vì chuyện này mà gặp nguy hiểm rồi. Cậu cảm nhận được sự bất lực và đau đớn tràn ra từ trong lòng, đè ép khiến cho cậu khó thở. Mắt Hào đỏ ngầu, khuôn mặt vặn vẹo, chạy đến chỗ Tử Nhiễm kéo cô ấy đứng dậy, gần như gầm thét vào mặt cô:
- Sao Quỳnh lại làm như thế? Sao em không nói cho anh biết? Tại sao? Tại sao?
Gạt phăng tay của Hào, Tử Nhiễm uất ức vừa khóc vừa nói:
- Anh nghĩ em không muốn nói sao? Lúc chị ấy vì quá mệt mỏi ngủ thiếp đi trên bàn em đã muốn nói, lúc thấy chị ấy bị chảy máu mũi em đã muốn nói, lúc chị ấy vì quên ăn mà bị đau dạ dày em đã muốn nói, lúc biết mỗi ngày chị ấy chỉ ngủ có một tiếng đồng hồ em đã muốn nói. Nhưng chị ấy nhất quyết không cho em nói. Còn tại sao chỉ làm như vậy sao? Là vì chị ấy thích anh, là vì chị ấy yêu anh. Anh không biết sao, thằng ngốc - Mỗi lần “là vì” Tử Nhiễm đều đưa tay chỉ vào người của Quỳnh, trong giọng nói đầy cảm xúc, cô cảm thấy rất uất ức thay cho Quỳnh, vừa nói xong Tử Nhiễm đã hụt hơi, ngồi gục xuống ôm mặt khóc nức nở.
Tiếng nổ ầm vang lên trong đầu Hào, anh không biết rằng người anh định theo đuổi đã yêu anh từ lâu ngay khi anh vẫn còn vui vẻ bên người con gái khác, không những vậy cô ấy còn thầm lặng quan tâm, giúp đỡ anh, cô ấy ở nơi anh không biết làm nhiều điều vì anh như vậy mà anh chẳng hề hay biết, làm cho anh vừa ấm áp nhưng lại có chút xót xa. Bây giờ cô ấy lại vì anh lâm vào nguy hiểm đến tính mạng mà anh không thể làm bất cứ điều gì. Anh cứ đứng sững người, chưa bao giờ anh thấy mình bất lực như lúc này, chỉ có một nỗi đau đớn tột cùng tra tấn trái tim anh.
Tuy rất ngạc nhiên vì những điều con gái nói nhưng là chủ gia đình, ông Chính vẫn cố giữ bình tĩnh, sắp xếp mọi việc:
- Hào, con mau bình tĩnh giải quyết chuyện này trước đã rồi tính sau, con với ba mau nhanh chóng đến ngân hàng rút tiền, Hạnh và Tử Nhiễm thì đến đồn cảnh sát trình báo sự việc đi.
Mọi người vội lấy lại tinh thần, điều chỉnh cảm xúc nhanh chóng bắt tay vào việc của mình, chuyện tình cảm tạm thời bỏ qua.
Hào đã biết được tình cảm của Quỳnh rồi, cậu sẽ hành động ra sao? Băng hận hai người họ như vậy thì chuyện gì sẽ xảy ra?
- Hello. Xin chào Tổng giám đốc Bùi, anh có nhận ra tôi là ai?
- Phạm Hoàng Băng? – Hào giận dữ nghiến răng nghiến lợi nhắc đến cái tên mà bây giờ cậu hận thấu xương.
- Thật vinh hạnh. Không ngờ Tổng giám đốc Bùi bận trăm công nghìn việc như vậy mà cũng nhớ đến kẻ hèn này – Băng cười to, ra vẻ rất vinh hạnh nói.
Không có thời gian nghe cô ta nói nhảm, Hào đi vào chủ đề chính:
- Rốt cuộc cô muốn sao đây? Là cô đã bắt cóc Quỳnh đúng không?
- Bình tĩnh. Con đĩ đó đúng là đang nằm trong tay tôi, tôi đang chơi đùa với cô ta rất vui đó – Băng vẫn cười hả hê bình tĩnh thuật lại.
Nghe đến đây, Hào càng thêm nóng nảy gầm lên:
- Phạm Hoàng Băng, cô muốn sao đây?
- Đừng nóng nảy vậy chứ. Coi chừng tôi giật mình thì trên khuôn mặt của con kia sẽ có thêm một vết xướt đó nha – Cô ta cười to, khuôn mặt đầy vẻ thắng lợi, đợi cười đủ rồi mới từ từ nói ra điều kiện của mình – Tôi muốn các người chuẩn bị 1 tỷ để chuộc cô ta. Tôi cho các người một ngày, địa điểm và thời gian tôi sẽ báo sau. Vậy đi.
Từ lúc cô ta cười thắng lợi, thì Hào đã tức điên, gân xanh nổi cả lên, đứng dậy muốn phát tiết, cậu thật sự sợ một giây sau cậu sẽ đem điện thoại đập nát. Ông Chính nãy giờ vẫn im lặng theo dõi tình hình lúc này mới lên tiếng:
- Cô nói sao thì vậy sao? Chúng tôi muốn nhìn thấy Quỳnh.
- Được thôi – Băng rất ung dung đồng ý quay camera về phía Quỳnh.
Nghe vậy, Hào vội chạy đến bên bàn nhìn vào điện thoại. Đập vào mắt cậu là hình ảnh Quỳnh trông bộ dáng xát xơ, áo sơ mi trên người cũng bị rách, hai má sưng đỏ, khóe miệng có máu, có dấu vết bị đánh, đôi mắt ngấn lệ, bởi vì bị bịt miệng không nói được chỉ có thể ú ớ lắc lắc đầu với cậu như bảo cậu đừng nghe theo lời cô ta. Lòng Hào lúc này đau như cắt, nhưng vẫn cố trấn an, cho Quỳnh thêm niềm tin:
- Quỳnh, em yên tâm, anh nhất định sẽ cứu em.
- Quỳnh/ Chị Quỳnh - Hạnh và Tử Nhiễm đồng thanh gọi, trong giọng nói tràn đầy lo lắng xót xa.
Chỉ đợi Hào nói xong, Băng đã lập tức chuyển camera, cúp máy, trước khi cúp máy đã nói thêm một câu:
- Vậy đi. Chuẩn bị tiền. Tôi sẽ liên lạc lại.
Hào thực sự giận dữ, đưa chân đá cái bàn nhỏ bên cạnh, khuôn mặt đỏ au, có thể thấy cơn giận của cậu dữ dội như thế nào, thêm vào đó là sự bất lực tột cùng. Bà Loan, Hạnh và Tử Nhiễm thì im lặng rơi nước mắt, chua xót tận tim gan. Không khí chìm ngập trong sự bất lực, sự lo âu, sợ hãi, sự đau đớn. Phá vỡ bầu không khí đó, ông Chính lên tiếng hỏi đến điều mà nãy giờ ông vẫn thắc mắc:- Nếu như mục đích của cô ta là trả thù thì sao lại bắt Quỳnh chứ. Cô ta nghĩ chúng ta đã hại KR sụp đổ nên muốn trả thù chúng ta thì bắt mẹ con hoặc Tử Nhiễm mới có lợi hơn chứ dù gì Quỳnh cũng chỉ là con gái nuôi của nhà này thôi mà.
Nghe câu hỏi của ông Chính, mặt Tử Nhiễm tái đi, mặt cắt không còn hột máu. Thấy khuôn mặt tái mét của Tử Nhiễm, một ý nghĩ xẹt qua đầu của ông Chính, hơi nghi ngờ hỏi:
- Tử Nhiễm, con biết được chuyện gì đúng không?
- Con...con... - Tử Nhiễm do dự không biết có nên nói hay không.
Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía Tử Nhiễm, không để ý đến sự do dự của cô ấy, Hạnh hối thúc:
- Tử Nhiễm, em biết gì mau nói đi.
- Không phải mọi người vẫn luôn thắc mắc ai đã âm thầm giúp đỡ chuyện của KR sao, là chị Quỳnh. Chính chị Quỳnh đã thuê ai đó với giá rất cao để tìm ra nội gián nhanh nhất trong tập đoàn của chúng ta, chính chị Quỳnh cầu xin Chủ tịch Trần cho chúng ta thêm ít thời gian, cũng chính chị ấy thỏa thuận với các công ty ra sức chèn ép KR đến bờ vực phá sản. Cũng vì vậy, Nhân Ái phải theo thỏa thuận kí rất nhiều hợp đồng, nhân viên thì đi sớm về khuya, còn chị Quỳnh còn khoa trương hơn trong vòng suốt hơn một tháng mỗi ngày chỉ ngủ có một tiếng thôi. Chỉ có con bị chị ấy ép buộc phải đi về đúng giờ để mọi người không nghi ngờ, con đành phải cố gắng đến sớm hơn một chút hoặc vào ngày cuối tuần viện cớ đi chơi với bạn chạy đến công ty giúp đỡ - Tử Nhiễm nhắm mắt xuôi chân, đâm lao phải theo lao, kể hết những điều cô biết, đến mấy câu cuối thì trong giọng nói của cô còn kèm thêm sự bất đắc dĩ, sự có lỗi khôn nguôi.
Từng chữ của Tử Nhiễm như đánh vào lòng của những người ngồi đây, tuy đã mơ hồ đoán được điều gì đó nhưng khi nghe kể họ vẫn chưa thể tin vào những gì tai mình nghe, họ không ngờ đằng sau lưng họ Quỳnh đã âm thầm làm nhiều như vậy. Hạnh là người phục hồi lại tinh thần đầu tiên, khẳng định suy đoán của mình:
- Vậy lần này cô ta chắc chắn không tha cho anh Hào và Quỳnh đâu.
Hào thật sự không biết rằng Quỳnh đã vì anh làm nhiều chuyện như vậy, anh đã từng chứng kiến Quỳnh vì công việc mà đau dạ dày như thế nào, lần đó cũng gián tiếp là anh gây ra, lần này thì nó sẽ đi tới đâu nữa, cái duy nhất cậu thấy là Quỳnh đã vì chuyện này mà gặp nguy hiểm rồi. Cậu cảm nhận được sự bất lực và đau đớn tràn ra từ trong lòng, đè ép khiến cho cậu khó thở. Mắt Hào đỏ ngầu, khuôn mặt vặn vẹo, chạy đến chỗ Tử Nhiễm kéo cô ấy đứng dậy, gần như gầm thét vào mặt cô:
- Sao Quỳnh lại làm như thế? Sao em không nói cho anh biết? Tại sao? Tại sao?
Gạt phăng tay của Hào, Tử Nhiễm uất ức vừa khóc vừa nói:
- Anh nghĩ em không muốn nói sao? Lúc chị ấy vì quá mệt mỏi ngủ thiếp đi trên bàn em đã muốn nói, lúc thấy chị ấy bị chảy máu mũi em đã muốn nói, lúc chị ấy vì quên ăn mà bị đau dạ dày em đã muốn nói, lúc biết mỗi ngày chị ấy chỉ ngủ có một tiếng đồng hồ em đã muốn nói. Nhưng chị ấy nhất quyết không cho em nói. Còn tại sao chỉ làm như vậy sao? Là vì chị ấy thích anh, là vì chị ấy yêu anh. Anh không biết sao, thằng ngốc - Mỗi lần “là vì” Tử Nhiễm đều đưa tay chỉ vào người của Quỳnh, trong giọng nói đầy cảm xúc, cô cảm thấy rất uất ức thay cho Quỳnh, vừa nói xong Tử Nhiễm đã hụt hơi, ngồi gục xuống ôm mặt khóc nức nở.
Tiếng nổ ầm vang lên trong đầu Hào, anh không biết rằng người anh định theo đuổi đã yêu anh từ lâu ngay khi anh vẫn còn vui vẻ bên người con gái khác, không những vậy cô ấy còn thầm lặng quan tâm, giúp đỡ anh, cô ấy ở nơi anh không biết làm nhiều điều vì anh như vậy mà anh chẳng hề hay biết, làm cho anh vừa ấm áp nhưng lại có chút xót xa. Bây giờ cô ấy lại vì anh lâm vào nguy hiểm đến tính mạng mà anh không thể làm bất cứ điều gì. Anh cứ đứng sững người, chưa bao giờ anh thấy mình bất lực như lúc này, chỉ có một nỗi đau đớn tột cùng tra tấn trái tim anh.
Tuy rất ngạc nhiên vì những điều con gái nói nhưng là chủ gia đình, ông Chính vẫn cố giữ bình tĩnh, sắp xếp mọi việc:
- Hào, con mau bình tĩnh giải quyết chuyện này trước đã rồi tính sau, con với ba mau nhanh chóng đến ngân hàng rút tiền, Hạnh và Tử Nhiễm thì đến đồn cảnh sát trình báo sự việc đi.
Mọi người vội lấy lại tinh thần, điều chỉnh cảm xúc nhanh chóng bắt tay vào việc của mình, chuyện tình cảm tạm thời bỏ qua.
Hào đã biết được tình cảm của Quỳnh rồi, cậu sẽ hành động ra sao? Băng hận hai người họ như vậy thì chuyện gì sẽ xảy ra?
/73
|