Hỉ khăn hạ xuống, là khuôn mặt một cô gái ngượng ngùng.
Là một gương mặt không tuyệt sắc nhưng thanh lệ, là nương tử của Đồng Vũ Thu, Lê Tình.
Uống rượu giao bôi, trút bỏ xiêm y, động phòng hoa chúc, hô hấp dồn dập, máu tươi trinh nữ.
Đồng Vũ Thu ôm Lê Tình đang đỏ mặt ngủ trong lòng, cảm thấy tựa hồ như vậy cũng không sai, một thê tử phú quý mà xinh đẹp, tương lai còn có thể vì hắn khai chi tán diệp, rồi con cháu đầy đàn, khiến Đồng phủ phồn thịnh cùng thịnh vượng.
Hắn thỏa mãn mỉm cười, nhưng khi ánh mắt lướt qua chữ Hỉ, bất giác cảm thấy đau lòng.
Thế nhân nói, nến đỏ là lệ.
Thanh thanh hai hàng, khiến Đồng Vũ Thu nghĩ tới đêm cuối cùng đó, Trần Tuyệt đã rơi nước mắt.
Hắn chưa bao giờ thấy Trần Tuyệt như vậy, mỗi khi nhớ lại, sẽ cảm thấy mơ hồ, vô lực.
Ở hỉ đường, xuyên qua tầng tầng đám người, Đồng Vũ Thu nhìn thấy Trần Tuyệt.
Hắn nhớ rõ hắn lúc ấy, y nhẹ nhàng khoan khoái tươi cười, hàm chứa chúc phúc cùng biệt ly, thế là, hắn đem tầm mắt chuyển dời, chú tâm vào chuyện vui của mình, để thời khắc chia lìa lơ đãng trôi qua.
Đồng Vũ Thu tự hỏi chính mình, vì cái gì luôn để tâm Trần Tuyệt đến thế.
Nhưng hắn không cách nào cho bản thân một câu trả lời.
Tựa như tối nay, rõ ràng hết thảy đều hạnh phúc tốt đẹp, nhưng vẫn nhịn không được mà nhớ tới Trần Tuyệt, từng nụ cười, từng cái nhăn mày của y đều khiến đáy lòng hắn điên cuồng xoay chuyển, từng chút từng chút một, dây dưa thấu xương.
Đồng Vũ Thu biết, hắn sẽ tiếp tục cuộc sống, có vợ có con, có cửa hàng của Đồng phủ, để rồi trong khoảnh khắc trống vắng nào đó, sẽ nhớ tới Trần Tuyệt, người đã để lại quá nhiều nụ cười và nước mắt trong cuộc đời hắn, còn có… tình cảm chân thành với một người có dung nhan hệt như Liễu Tinh Thần.
Thế là, hắn lại nhớ đến Liễu Tinh Thần, nhớ đến lời thề năm đó.
Đêm đó là lần đầu tiên của hai người, Đồng Vũ Thu ôm Liễu Tinh Thần ngâm mình trong thùng gỗ tắm rửa.
Nước ấm khiến cả hai thư thái lim dim mắt, cùng nhau hưởng thụ hạnh phúc sớm đã trở thành thói quen.
Đồng Vũ Thu hôn lên vành tai Liễu Tinh Thần, nhẹ nhàng nói
“A Thần, chờ ngươi trưởng thành, ta sẽ cưới ngươi, ta muốn quang minh chính đại bái đường thành thân với ngươi, ta muốn để tất cả mọi người biết, Đồng Vũ Thu chỉ yêu Liễu Tinh Thần”
“A Thần, ngươi là thê tử ta kiếp này.”
Thê tử kiếp này.
Lời thề còn đó, không dám quên không dám nghĩ, ấy vậy mà, cảnh còn người mất.
Thê tử của Đồng Vũ Thu kiếp này, không thể là thiếu niên tên Liễu Tinh Thần nữa.
Trần Tuyệt cùng Cách Dao rời khỏi Lâm An.
Cách Dao vốn định gọi Quỳnh Ngọc theo bọn họ đi Hàng Châu. Quỳnh Ngọc không đi, y nói “Cách nhi, ta đã lớn rồi, ta muốn sống một cuộc sống dựa vào chính bản thân mình.”
Cách Dao gật đầu, dặn y phải chiếu cố chính mình, nếu có dịp tới Hàng Châu hãy tìm y cùng Trần Tuyệt.
Quỳnh Ngọc không kiên nhẫn như Cách Dao, bảo y mau đi đi, chỉ là, đáy mắt hàm một mảnh lệ quang.
Quỳnh Ngọc nhìn Cách Dao cùng Trần Tuyệt rời đi, lẩm bẩm nói “Cách Dao, kỳ thật ta vẫn luôn thích ngươi.”
Là bởi vì quá mức thích, cho nên mỗi ngày mới cùng ngươi cãi nhau, chính là bởi vì quá mức thích, cho nên hy vọng ngươi hạnh phúc, chính là bởi vì quá mức thích, cho nên, ta nghĩ ta phải rời xa ngươi thôi.
“Ngươi không phải nam thiếp của Đồng thiếu gia sao? Tại sao khi thiếu gia thành thân, không cần các ngươi, lại chỉ có một người đứng đây mà khóc?”
Quỳnh Ngọc nhìn người đến gần, nhận ra hắn chính là vị công tử đụng vào y đêm thất tịch.
“Xen vào việc của người khác!” Quỳnh Ngọc muốn đi, lại bị người nọ ngăn cản
“Dù phải đi, cũng phải lau khô nước mắt đã.” Người nọ rút ra một chiếc khăn, tuấn dung đón ánh mặt trời như tỏa sáng, không giống đám vô lại hay trêu đùa, là thật sự hảo tâm “Một đại nam nhân, ở trên đường rơi nước mắt, ngươi có biết xấu hổ hay không?”
Ném khăn đi, người nọ vừa đi vừa nói chuyện “Nam nhân sao lại khóc, hệt như đàn bà!”
“Hả, ngươi nói ai đàn bà, ngươi đứng lại đó cho ta!”
Quỳnh Ngọc tức giận, một phen lau nước mắt đuổi theo, cũng không nghĩ đến, từ đó về sau, người đi cùng mình đến suốt đời xuất hiện, mà lại nghiêng trời lệch đất.
Lại nói, Trần Tuyệt cùng Cách Dao mới rời khỏi Lâm An, lại bị người ngăn cản, đuổi về Lâm An.
Vào biệt uyển Vương phủ, Trần Tuyệt cùng Cách Dao nhìn thấy tam vương gia vốn nên ở kinh thành, Hiên Viên Liệt.
Hiên Viên Liệt một thân áo vàng thêu rồng phượng, đỉnh đầu kim quan, hai tròng mắt sắc bén như trước, toàn thân phát ra khí chất vương tộc uy nghiêm, nhưng nhìn kỹ, lại thấy đôi mắt đỏ sọng, như có hàng ngàn hàng vạn âu lo, khốn đốn vu tâm mà bế tắc.
“Không biết vương gia đem chúng ta về biệt uyển của Vương phủ để làm gì? Uyển Nhi đâu?”
Trần Tuyệt biết khúc mắc giữa Hiên Viên Uyển Nhi cùng Hiên Viên Liệt, cũng phát giác Hiên Viên Liệt phái người đuổi theo bắt bọn họ quay về, nhất định là chuyện có liên quan tới Uyển Nhi.
“Đúng là vì chuyện của Uyển Nhi!” Giọng Hiên Viên Liệt có chút khàn khàn, nghe qua thấy cực độ mỏi mệt cùng vô lực “Bổn vương đưa các ngươi đi gặp y.”
Trần Tuyệt cùng Cách Dao theo Hiên Viên Liệt đi tới sương phòng ở hậu viện.
Đẩy cửa bước vào, mùi thuốc nồng nặc xông vào mũi, lẫn trong đó là mùi máu mỏng manh, làm cho người ta kinh hãi.
Người nằm trên giường là Hiên Viên Uyển Nhi đã lâu không gặp, y nhắm mắt trầm ngủ, cơ hồ không hô hấp.
“Uyển Nhi” Trần Tuyệt bước nhanh lên quan sát, cũng không nghĩ được, người đang ngủ cảm giác có người đang đến gần, nhưng lại giãy dụa:
“Cứu ta, cứu ta, cứu ta” Hiên Viên Uyển Nhi thở dốc, khàn khàn kêu lên “A Trần, cứu ta”
Trần Tuyệt đau lòng tiến lên ôm lấy Hiên Viên Uyển Nhi, lại nghe thấy y thét lên một tiếng thảm thiết, mà Hiên Viên Liệt bên cạnh cũng vọt lên, kéo tay Trần Tuyệt ra ngoài.
“Đừng chạm mạnh vào y” Hiên Viên Liệt bờ môi run rẩy.
Trần Tuyệt yên lặng nhìn Hiên Viên Liệt, gỡ tay hắn ra, lại đến gần Hiên Viên Uyển Nhi.
Vạch chăn bông lên, chậm rãi cởi bỏ quần áo Hiên Viên Uyển Nhi, đập vào mắt, là hàng ngàn vết roi chồng chất, miệng vết thương còn chưa khép, mà nơi không có vết roi, lại đầy vết thâm tím, dấu răng, dấu hôn.
Thân thể Hiên Viên Uyển Nhi giờ phút này, có thể nói là máu thịt mơ hồ.
Đau đớn cỡ này, Trần Tuyệt biết, giống như trải qua một lễ rửa tội.
“Xin hỏi vương gia, ngài đến tột cùng đã làm gì y?”
Là một gương mặt không tuyệt sắc nhưng thanh lệ, là nương tử của Đồng Vũ Thu, Lê Tình.
Uống rượu giao bôi, trút bỏ xiêm y, động phòng hoa chúc, hô hấp dồn dập, máu tươi trinh nữ.
Đồng Vũ Thu ôm Lê Tình đang đỏ mặt ngủ trong lòng, cảm thấy tựa hồ như vậy cũng không sai, một thê tử phú quý mà xinh đẹp, tương lai còn có thể vì hắn khai chi tán diệp, rồi con cháu đầy đàn, khiến Đồng phủ phồn thịnh cùng thịnh vượng.
Hắn thỏa mãn mỉm cười, nhưng khi ánh mắt lướt qua chữ Hỉ, bất giác cảm thấy đau lòng.
Thế nhân nói, nến đỏ là lệ.
Thanh thanh hai hàng, khiến Đồng Vũ Thu nghĩ tới đêm cuối cùng đó, Trần Tuyệt đã rơi nước mắt.
Hắn chưa bao giờ thấy Trần Tuyệt như vậy, mỗi khi nhớ lại, sẽ cảm thấy mơ hồ, vô lực.
Ở hỉ đường, xuyên qua tầng tầng đám người, Đồng Vũ Thu nhìn thấy Trần Tuyệt.
Hắn nhớ rõ hắn lúc ấy, y nhẹ nhàng khoan khoái tươi cười, hàm chứa chúc phúc cùng biệt ly, thế là, hắn đem tầm mắt chuyển dời, chú tâm vào chuyện vui của mình, để thời khắc chia lìa lơ đãng trôi qua.
Đồng Vũ Thu tự hỏi chính mình, vì cái gì luôn để tâm Trần Tuyệt đến thế.
Nhưng hắn không cách nào cho bản thân một câu trả lời.
Tựa như tối nay, rõ ràng hết thảy đều hạnh phúc tốt đẹp, nhưng vẫn nhịn không được mà nhớ tới Trần Tuyệt, từng nụ cười, từng cái nhăn mày của y đều khiến đáy lòng hắn điên cuồng xoay chuyển, từng chút từng chút một, dây dưa thấu xương.
Đồng Vũ Thu biết, hắn sẽ tiếp tục cuộc sống, có vợ có con, có cửa hàng của Đồng phủ, để rồi trong khoảnh khắc trống vắng nào đó, sẽ nhớ tới Trần Tuyệt, người đã để lại quá nhiều nụ cười và nước mắt trong cuộc đời hắn, còn có… tình cảm chân thành với một người có dung nhan hệt như Liễu Tinh Thần.
Thế là, hắn lại nhớ đến Liễu Tinh Thần, nhớ đến lời thề năm đó.
Đêm đó là lần đầu tiên của hai người, Đồng Vũ Thu ôm Liễu Tinh Thần ngâm mình trong thùng gỗ tắm rửa.
Nước ấm khiến cả hai thư thái lim dim mắt, cùng nhau hưởng thụ hạnh phúc sớm đã trở thành thói quen.
Đồng Vũ Thu hôn lên vành tai Liễu Tinh Thần, nhẹ nhàng nói
“A Thần, chờ ngươi trưởng thành, ta sẽ cưới ngươi, ta muốn quang minh chính đại bái đường thành thân với ngươi, ta muốn để tất cả mọi người biết, Đồng Vũ Thu chỉ yêu Liễu Tinh Thần”
“A Thần, ngươi là thê tử ta kiếp này.”
Thê tử kiếp này.
Lời thề còn đó, không dám quên không dám nghĩ, ấy vậy mà, cảnh còn người mất.
Thê tử của Đồng Vũ Thu kiếp này, không thể là thiếu niên tên Liễu Tinh Thần nữa.
Trần Tuyệt cùng Cách Dao rời khỏi Lâm An.
Cách Dao vốn định gọi Quỳnh Ngọc theo bọn họ đi Hàng Châu. Quỳnh Ngọc không đi, y nói “Cách nhi, ta đã lớn rồi, ta muốn sống một cuộc sống dựa vào chính bản thân mình.”
Cách Dao gật đầu, dặn y phải chiếu cố chính mình, nếu có dịp tới Hàng Châu hãy tìm y cùng Trần Tuyệt.
Quỳnh Ngọc không kiên nhẫn như Cách Dao, bảo y mau đi đi, chỉ là, đáy mắt hàm một mảnh lệ quang.
Quỳnh Ngọc nhìn Cách Dao cùng Trần Tuyệt rời đi, lẩm bẩm nói “Cách Dao, kỳ thật ta vẫn luôn thích ngươi.”
Là bởi vì quá mức thích, cho nên mỗi ngày mới cùng ngươi cãi nhau, chính là bởi vì quá mức thích, cho nên hy vọng ngươi hạnh phúc, chính là bởi vì quá mức thích, cho nên, ta nghĩ ta phải rời xa ngươi thôi.
“Ngươi không phải nam thiếp của Đồng thiếu gia sao? Tại sao khi thiếu gia thành thân, không cần các ngươi, lại chỉ có một người đứng đây mà khóc?”
Quỳnh Ngọc nhìn người đến gần, nhận ra hắn chính là vị công tử đụng vào y đêm thất tịch.
“Xen vào việc của người khác!” Quỳnh Ngọc muốn đi, lại bị người nọ ngăn cản
“Dù phải đi, cũng phải lau khô nước mắt đã.” Người nọ rút ra một chiếc khăn, tuấn dung đón ánh mặt trời như tỏa sáng, không giống đám vô lại hay trêu đùa, là thật sự hảo tâm “Một đại nam nhân, ở trên đường rơi nước mắt, ngươi có biết xấu hổ hay không?”
Ném khăn đi, người nọ vừa đi vừa nói chuyện “Nam nhân sao lại khóc, hệt như đàn bà!”
“Hả, ngươi nói ai đàn bà, ngươi đứng lại đó cho ta!”
Quỳnh Ngọc tức giận, một phen lau nước mắt đuổi theo, cũng không nghĩ đến, từ đó về sau, người đi cùng mình đến suốt đời xuất hiện, mà lại nghiêng trời lệch đất.
Lại nói, Trần Tuyệt cùng Cách Dao mới rời khỏi Lâm An, lại bị người ngăn cản, đuổi về Lâm An.
Vào biệt uyển Vương phủ, Trần Tuyệt cùng Cách Dao nhìn thấy tam vương gia vốn nên ở kinh thành, Hiên Viên Liệt.
Hiên Viên Liệt một thân áo vàng thêu rồng phượng, đỉnh đầu kim quan, hai tròng mắt sắc bén như trước, toàn thân phát ra khí chất vương tộc uy nghiêm, nhưng nhìn kỹ, lại thấy đôi mắt đỏ sọng, như có hàng ngàn hàng vạn âu lo, khốn đốn vu tâm mà bế tắc.
“Không biết vương gia đem chúng ta về biệt uyển của Vương phủ để làm gì? Uyển Nhi đâu?”
Trần Tuyệt biết khúc mắc giữa Hiên Viên Uyển Nhi cùng Hiên Viên Liệt, cũng phát giác Hiên Viên Liệt phái người đuổi theo bắt bọn họ quay về, nhất định là chuyện có liên quan tới Uyển Nhi.
“Đúng là vì chuyện của Uyển Nhi!” Giọng Hiên Viên Liệt có chút khàn khàn, nghe qua thấy cực độ mỏi mệt cùng vô lực “Bổn vương đưa các ngươi đi gặp y.”
Trần Tuyệt cùng Cách Dao theo Hiên Viên Liệt đi tới sương phòng ở hậu viện.
Đẩy cửa bước vào, mùi thuốc nồng nặc xông vào mũi, lẫn trong đó là mùi máu mỏng manh, làm cho người ta kinh hãi.
Người nằm trên giường là Hiên Viên Uyển Nhi đã lâu không gặp, y nhắm mắt trầm ngủ, cơ hồ không hô hấp.
“Uyển Nhi” Trần Tuyệt bước nhanh lên quan sát, cũng không nghĩ được, người đang ngủ cảm giác có người đang đến gần, nhưng lại giãy dụa:
“Cứu ta, cứu ta, cứu ta” Hiên Viên Uyển Nhi thở dốc, khàn khàn kêu lên “A Trần, cứu ta”
Trần Tuyệt đau lòng tiến lên ôm lấy Hiên Viên Uyển Nhi, lại nghe thấy y thét lên một tiếng thảm thiết, mà Hiên Viên Liệt bên cạnh cũng vọt lên, kéo tay Trần Tuyệt ra ngoài.
“Đừng chạm mạnh vào y” Hiên Viên Liệt bờ môi run rẩy.
Trần Tuyệt yên lặng nhìn Hiên Viên Liệt, gỡ tay hắn ra, lại đến gần Hiên Viên Uyển Nhi.
Vạch chăn bông lên, chậm rãi cởi bỏ quần áo Hiên Viên Uyển Nhi, đập vào mắt, là hàng ngàn vết roi chồng chất, miệng vết thương còn chưa khép, mà nơi không có vết roi, lại đầy vết thâm tím, dấu răng, dấu hôn.
Thân thể Hiên Viên Uyển Nhi giờ phút này, có thể nói là máu thịt mơ hồ.
Đau đớn cỡ này, Trần Tuyệt biết, giống như trải qua một lễ rửa tội.
“Xin hỏi vương gia, ngài đến tột cùng đã làm gì y?”
/33
|