Lại là đêm thất tịch.
Những quả cầu trang trí tỉ mỉ giăng đầy đường phố, vô cùng náo nhiệt và phồn hoa.
[Hoan tẫn dạ, biệt kinh niên, biệt đa hoan thiểu nại hà thiên.
Tình tri thử hội vô trường kế, chỉ xích lương thiềm diệc vị viên.]
Hiên Viên Liệt nghe Hiên Viên Uyển Nhi phun đầy miệng thi từ, hờn giận nói “Ngày tốt thế này, ngươi sầu não cái gì?”
“Rất nhiều năm trước cũng vào đêm nay, Trần Tuyệt đã nói, gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt.”
Hiên Viên Uyển Nhi níu tay Hiên Viên Liệt nói “Năm đó ta cũng đã từng nghĩ sẽ buông tha, muốn quên hết đi, nên hiện tại mới có thể cùng ngươi trải qua đêm thất tịch, lại không biết A Trần hiện giờ ra sao, bảo ta sao có thể không sầu não?”
Nghe vậy, trong lòng Hiên Viên Liệt cũng trăm chuyển ngàn hồi, nhớ lại mấy năm họ bên nhau mà suy ngẫm, từng có người nói hắn cùng Uyển Nhi là một hồi nghiệt duyên, nhưng dù sao cũng là duyên, nên quý trọng.
Phật nói, trăm năm ngoái đầu nhìn lại mới đổi lấy một kiếp gặp thoáng qua, bọn họ kiếp này tình nghiệt dây dưa, đời trước phải sâu đậm bao nhiêu mới có thể thành toàn?
Hiên Viên Liệt động tình hạ giọng ôn nhu, ghé sát bên tai Uyển Nhi nói “May là ngươi đã không trốn tránh ta, bằng không ta sẽ hối hận cả đời, từ nay về sau sẽ đi khắp cùng trời cuối đất tìm ngươi.”
Hiên Viên Uyển Nhi đỏ mặt, khuỷu tay huých vào thắt lưng Hiên Viên Liệt nói “Đường đường là vương gia, lại nói hỗn trướng không đâu!”
“Khó có dịp bày tỏ tâm tình, ngươi thẹn thùng sao? Ngày thường kể cả trên giường cũng không thấy ngươi như thế!” Hiên Viên Liệt trêu đùa, nhân cơ hội ái muội lần tay xuống hạ thân Uyển Nhi.
“Nghiêm túc đi, tốt xấu gì cũng đang ở bên ngoài, người ta nhìn thấy thì sao, ngươi thật không biết xấu hổ” Uyển Nhi cố ra vẻ giận dữ, nhưng lại áp sát trong lòng Hiên Viên Liệt.
Quay đầu, lại nhìn thấy Đồng Vũ Thu cách đó không xa.
Đồng Vũ Thu mang theo vợ con, một nhà bốn người trên con đường náo nhiệt.
Chỉ thấy hai hài tử, một đứa được Lê Tình ôm trong lòng, một đứa đi còn chưa vững, vậy mà đã thích chạy tới chỗ ngã tư đông người qua lại.
Đồng Vũ Thu giống như con gà mái dang hai tay bảo vệ đàn con, sợ con không cẩn thận sẽ ngã, miệng không ngừng nói “Tư Tinh chậm một chút, sẽ ngã đấy, nghe thấy không?”
Thấy con ngã nhào trên mặt đất, khóc cũng không khóc, chỉ là mở to đôi mắt trong veo, nhìn một người xa lạ đỡ mình dậy.
“Cảm ơn cảm ơn” Đồng Vũ Thu tiếp nhận đứa nhỏ, lúc này mới thấy rõ tướng mạo người kia, là Hiên Viên Uyển Nhi đã nhiều năm không gặp, phía sau y là tam vương gia Hiên Viên Liệt.
Kỳ thật Hiên Viên Liệt cùng Hiên Viên Uyển Nhi mấy năm nay gây nhiều chuyện lớn, từ kinh thành cho tới Lâm An, coi như là oanh oanh liệt liệt. Hiên Viên Uyển Nhi vài lần dám lớn tiếng mắng Hiên Viên Liệt, biến tam vương gia bá đạo ngang ngược lại lãnh khốc vô tình kia thành một người ôn nhu.
Đồng Vũ Thu cũng sớm quên chuyện năm xưa, đối với Hiên Viên Liệt cùng Hiên Viên Uyển Nhi vô cùng hâm mộ, chỉ là không ngờ lại gặp trên đường.
Đồng Vũ Thu xấu hổ nói “Đã lâu không gặp” Dứt lời, nhìn về phía đứa nhỏ, lại nói “Đứa nhỏ này ít khi được ra ngoài, thấy cái gì cũng mới mẻ, giống như thả khỉ về núi, giữ cũng không giữ được”
Hiên Viên Uyển Nhi hỏi “Đứa nhỏ tên là gì?”
“Đồng Tư Tinh, còn có một đứa nữa, là con gái, tên Đồng Tư Thần”, sau đó, lại giới thiệu cả Lê Tình.
Hiên Viên Uyển Nhi giật mình nhìn hai hài tử trước mắt, lại nhìn Lê Tình, nhưng cũng không nói lời nào, trong đầu có chút khổ sở, nhưng vạn ngữ ngàn ngôn, không biết phải nói thế nào.
Hiên Viên Liệt nhìn ra tâm tư Uyển Nhi, nói “Đồng thiếu gia nếu có thời gian, hãy cùng tìm một quán trà trò chuyện?”
“Được Vương gia quan tâm là vinh hạnh của tại hạ” Dứt lời, Đồng Vũ Thu ôm lấy đứa nhỏ rồi nắm tay Lê Tình cùng đi.
Đến trà lâu, cả hai tao nhã ngồi xuống cái bàn cạnh cửa sổ lầu hai, Hiên Viên Liệt gọi vài món ngon nhất ở đây, tất cả cùng hàn huyên.
Đột nhiên Tư Tinh muốn ăn kẹo hồ lô, Lê Tình phải đưa Tư Thần đưa cho Đồng Vũ Thu bế, rồi mang Tư Tinh xuống lầu đi mua kẹo hồ lô.
Thấy Lê Tình đi xuống lầu, Hiên Viên Uyển Nhi mới mở miệng hỏi Đồng Vũ Thu “Mấy năm nay, ngươi có đi tìm Trần Tuyệt không?”
Đồng Vũ Thu lắc đầu, nói “Nhiều năm nay chưa từng liên lạc ”
“Ngươi cũng biết y ở Hàng Châu mở Ngọc Tiêu uyển chứ?”
“Vì chuyện buôn bán cũng vài lần qua Hàng Châu, tất nhiên có nghe thấy, nghe nói còn rất náo nhiệt”
Đồng Vũ Thu sắc mặt có chút tái nhợt, đối với Trần Tuyệt lưu lạc phong trần kia vẫn còn nhiều khúc mắc.
“Vì sao không đi tìm y?” Hiên Viên Uyển Nhi cao giọng, có chút không tự chủ “Đã biết y ở đâu, làm cái gì, vì cái gì không tìm y?”
“Tìm y làm cái gì? Ta đã có vợ con, không liên quan gì đến y nữa.”
“Ngươi!” Hiên Viên Uyển Nhi thiếu chút nữa bốc hỏa, may mắn Hiên Viên Liệt thay y xoa lưng thuận khí, y nói “Đồng thiếu gia, ngươi đã có hai hài tử, một tên Tư Tinh một tên Tư Thần, tức là ngươi còn nhớ Liễu Tinh Thần, một khi đã như vậy, vì sao không đi tìm người đó, tìm một người đã nhiều năm như vậy, chẳng lẽ khi có vợ, ngươi liền quên người kia?”
“Ngươi năm đó không nên thành thân, bằng không người kia sao có thể cam lòng rời Ngọc Tiêu uyển!” Hiên Viên Uyển Nhi căm giận nói.
“Các ngươi nói cái gì? Ta không hiểu?” Đồng Vũ Thu hồ đồ, chỉ cảm thấy hình ảnh Trần Tuyệt cùng Liễu Tinh Thần tràn đầy tâm trí, quanh quẩn không ngừng.
“Đồng Vũ Thu, chẳng lẽ ngươi đến hôm nay còn không biết Trần Tuyệt chính là Liễu Tinh Thần sao?” Hiên Viên Uyển Nhi lạnh lùng hừ một tiếng, nói “Rõ ràng người đó ở bên ngươi lâu như vậy, ngươi cũng không nhận ra, khó trách y tình nguyện trở về cõi phong trần cũng không chịu nói thật với ngươi.”
Hiên Viên Liệt nhìn Đồng Vũ Thu nghẹn lời, có chút không đành lòng, dù sao, cảm tình của Đồng Vũ Thu hắn cũng hiểu chút ít “Đồng thiếu gia, Liễu Tinh Thần năm đó bị người ta bán vào Tần Nguyệt lâu, từ sau đó đổi tên thành Trần Tuyệt, nếu ngươi không tin thì cứ tới Tần Nguyệt lâu kiểm chứng”
Nói đến đây, Lê Tình và Tư Tinh ôm kẹo hồ lô lên lầu, Hiên Viên Uyển Nhi đành ngậm miệng, cũng không còn tâm tư cùng Đồng Vũ Thu nhiều lời, chỉ nói “Thiếu gia, ân tình năm đó của thiếu gia, Uyển Nhi chưa thể báo đáp, hôm nay trả lại ngươi cái chân tướng, cũng xem như là báo ân, nên làm thế nào, là do ngài định đoạt, Uyển Nhi cùng vương gia đều không giúp được ngài”
Nói xong, hai người đi trước, để lại Đồng Vũ Thu còn chưa hết thất thần.
Lê Tình chưa bao giờ biết chuyện năm đó, nhưng là một nữ nhân, trực giác mách bảo nàng rằng trong lòng phu quân nàng đang cất giữ một bóng hình nào đó.
Chính là từ sau hôn lễ, Đồng Vũ Thu tỏ ra là một người chồng tốt, đối với nàng ôn nhu săn sóc, đối với con cái cũng bỏ toàn bộ tâm tư, chưa bao giờ chơi đùa phong lưu, cho dù là vì việc làm ăn, cũng ít đến những chỗ náo nhiệt.
Cho nên Lê Tình cũng không tìm hiểu nữa, là một người thông minh, nàng biết làm thế nào mới có thể giữ được tấm lòng của nam nhân.
Nhưng nàng lại chưa bao giờ thấy Đồng Vũ Thu như vậy, bị hối hận khôn cùng và bi ai vây quanh, si ngốc ngơ ngác nhìn chén trà trước mặt, giống như bị người ta cướp đi hồn phách, chỉ còn lại thân xác ở nơi đây.
“Vũ Thu” Lê Tình tiến lên gọi “Vũ Thu, Tư Thần đã ngủ rồi, chúng ta về phủ đi”
Đồng Vũ Thu lúc này mới thanh tỉnh, nhìn khuôn mặt Lê Tình dịu ngoan xinh đẹp, nhìn khuôn mặt trắng hồng đang say ngủ của Tư Thần cùng Tư Tinh đang liếm kẹo hồ lô, mờ mịt nhưng không cách nào thích nghi, đờ đẫn nói “Trở về đi”
Đêm hôm đó, Đồng Vũ Thu tới Trần các trong Ngọc Tiêu uyển.
Căn phòng hoang phế sớm mất đi mùi đàn hương, chỉ còn lại hương vị ẩm ướt, lạnh lùng.
Đồng Vũ Thu ngồi suốt một đêm, nhìn sương mai làm ướt đẫm đóa cúc bách nhật, cực kỳ giống nước mắt của Trần Tuyệt, từng giọt từng giọt, tựa như máu đào.
Mà hôm nay, huyết lệ kia biến thành đóa mạn đà trên lưng người ấy, đem kí ức mấy năm nay phủ đầy bụi, chẳng hé ra một chút gì.
Hắn nhìn thấy Liễu Tinh Thần tuổi mười lăm, hắn nhìn thấy Trần Tuyệt khi mười tám.
Cuối cùng, hắn nhìn thấy mảnh vải hồng phất phơ trước mắt, không hề có thiếu niên tính tình trẻ con năm đó, không hề có phong trần cùng yêu mị, mà là bình tĩnh biệt ly.
Những quả cầu trang trí tỉ mỉ giăng đầy đường phố, vô cùng náo nhiệt và phồn hoa.
[Hoan tẫn dạ, biệt kinh niên, biệt đa hoan thiểu nại hà thiên.
Tình tri thử hội vô trường kế, chỉ xích lương thiềm diệc vị viên.]
Hiên Viên Liệt nghe Hiên Viên Uyển Nhi phun đầy miệng thi từ, hờn giận nói “Ngày tốt thế này, ngươi sầu não cái gì?”
“Rất nhiều năm trước cũng vào đêm nay, Trần Tuyệt đã nói, gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt.”
Hiên Viên Uyển Nhi níu tay Hiên Viên Liệt nói “Năm đó ta cũng đã từng nghĩ sẽ buông tha, muốn quên hết đi, nên hiện tại mới có thể cùng ngươi trải qua đêm thất tịch, lại không biết A Trần hiện giờ ra sao, bảo ta sao có thể không sầu não?”
Nghe vậy, trong lòng Hiên Viên Liệt cũng trăm chuyển ngàn hồi, nhớ lại mấy năm họ bên nhau mà suy ngẫm, từng có người nói hắn cùng Uyển Nhi là một hồi nghiệt duyên, nhưng dù sao cũng là duyên, nên quý trọng.
Phật nói, trăm năm ngoái đầu nhìn lại mới đổi lấy một kiếp gặp thoáng qua, bọn họ kiếp này tình nghiệt dây dưa, đời trước phải sâu đậm bao nhiêu mới có thể thành toàn?
Hiên Viên Liệt động tình hạ giọng ôn nhu, ghé sát bên tai Uyển Nhi nói “May là ngươi đã không trốn tránh ta, bằng không ta sẽ hối hận cả đời, từ nay về sau sẽ đi khắp cùng trời cuối đất tìm ngươi.”
Hiên Viên Uyển Nhi đỏ mặt, khuỷu tay huých vào thắt lưng Hiên Viên Liệt nói “Đường đường là vương gia, lại nói hỗn trướng không đâu!”
“Khó có dịp bày tỏ tâm tình, ngươi thẹn thùng sao? Ngày thường kể cả trên giường cũng không thấy ngươi như thế!” Hiên Viên Liệt trêu đùa, nhân cơ hội ái muội lần tay xuống hạ thân Uyển Nhi.
“Nghiêm túc đi, tốt xấu gì cũng đang ở bên ngoài, người ta nhìn thấy thì sao, ngươi thật không biết xấu hổ” Uyển Nhi cố ra vẻ giận dữ, nhưng lại áp sát trong lòng Hiên Viên Liệt.
Quay đầu, lại nhìn thấy Đồng Vũ Thu cách đó không xa.
Đồng Vũ Thu mang theo vợ con, một nhà bốn người trên con đường náo nhiệt.
Chỉ thấy hai hài tử, một đứa được Lê Tình ôm trong lòng, một đứa đi còn chưa vững, vậy mà đã thích chạy tới chỗ ngã tư đông người qua lại.
Đồng Vũ Thu giống như con gà mái dang hai tay bảo vệ đàn con, sợ con không cẩn thận sẽ ngã, miệng không ngừng nói “Tư Tinh chậm một chút, sẽ ngã đấy, nghe thấy không?”
Thấy con ngã nhào trên mặt đất, khóc cũng không khóc, chỉ là mở to đôi mắt trong veo, nhìn một người xa lạ đỡ mình dậy.
“Cảm ơn cảm ơn” Đồng Vũ Thu tiếp nhận đứa nhỏ, lúc này mới thấy rõ tướng mạo người kia, là Hiên Viên Uyển Nhi đã nhiều năm không gặp, phía sau y là tam vương gia Hiên Viên Liệt.
Kỳ thật Hiên Viên Liệt cùng Hiên Viên Uyển Nhi mấy năm nay gây nhiều chuyện lớn, từ kinh thành cho tới Lâm An, coi như là oanh oanh liệt liệt. Hiên Viên Uyển Nhi vài lần dám lớn tiếng mắng Hiên Viên Liệt, biến tam vương gia bá đạo ngang ngược lại lãnh khốc vô tình kia thành một người ôn nhu.
Đồng Vũ Thu cũng sớm quên chuyện năm xưa, đối với Hiên Viên Liệt cùng Hiên Viên Uyển Nhi vô cùng hâm mộ, chỉ là không ngờ lại gặp trên đường.
Đồng Vũ Thu xấu hổ nói “Đã lâu không gặp” Dứt lời, nhìn về phía đứa nhỏ, lại nói “Đứa nhỏ này ít khi được ra ngoài, thấy cái gì cũng mới mẻ, giống như thả khỉ về núi, giữ cũng không giữ được”
Hiên Viên Uyển Nhi hỏi “Đứa nhỏ tên là gì?”
“Đồng Tư Tinh, còn có một đứa nữa, là con gái, tên Đồng Tư Thần”, sau đó, lại giới thiệu cả Lê Tình.
Hiên Viên Uyển Nhi giật mình nhìn hai hài tử trước mắt, lại nhìn Lê Tình, nhưng cũng không nói lời nào, trong đầu có chút khổ sở, nhưng vạn ngữ ngàn ngôn, không biết phải nói thế nào.
Hiên Viên Liệt nhìn ra tâm tư Uyển Nhi, nói “Đồng thiếu gia nếu có thời gian, hãy cùng tìm một quán trà trò chuyện?”
“Được Vương gia quan tâm là vinh hạnh của tại hạ” Dứt lời, Đồng Vũ Thu ôm lấy đứa nhỏ rồi nắm tay Lê Tình cùng đi.
Đến trà lâu, cả hai tao nhã ngồi xuống cái bàn cạnh cửa sổ lầu hai, Hiên Viên Liệt gọi vài món ngon nhất ở đây, tất cả cùng hàn huyên.
Đột nhiên Tư Tinh muốn ăn kẹo hồ lô, Lê Tình phải đưa Tư Thần đưa cho Đồng Vũ Thu bế, rồi mang Tư Tinh xuống lầu đi mua kẹo hồ lô.
Thấy Lê Tình đi xuống lầu, Hiên Viên Uyển Nhi mới mở miệng hỏi Đồng Vũ Thu “Mấy năm nay, ngươi có đi tìm Trần Tuyệt không?”
Đồng Vũ Thu lắc đầu, nói “Nhiều năm nay chưa từng liên lạc ”
“Ngươi cũng biết y ở Hàng Châu mở Ngọc Tiêu uyển chứ?”
“Vì chuyện buôn bán cũng vài lần qua Hàng Châu, tất nhiên có nghe thấy, nghe nói còn rất náo nhiệt”
Đồng Vũ Thu sắc mặt có chút tái nhợt, đối với Trần Tuyệt lưu lạc phong trần kia vẫn còn nhiều khúc mắc.
“Vì sao không đi tìm y?” Hiên Viên Uyển Nhi cao giọng, có chút không tự chủ “Đã biết y ở đâu, làm cái gì, vì cái gì không tìm y?”
“Tìm y làm cái gì? Ta đã có vợ con, không liên quan gì đến y nữa.”
“Ngươi!” Hiên Viên Uyển Nhi thiếu chút nữa bốc hỏa, may mắn Hiên Viên Liệt thay y xoa lưng thuận khí, y nói “Đồng thiếu gia, ngươi đã có hai hài tử, một tên Tư Tinh một tên Tư Thần, tức là ngươi còn nhớ Liễu Tinh Thần, một khi đã như vậy, vì sao không đi tìm người đó, tìm một người đã nhiều năm như vậy, chẳng lẽ khi có vợ, ngươi liền quên người kia?”
“Ngươi năm đó không nên thành thân, bằng không người kia sao có thể cam lòng rời Ngọc Tiêu uyển!” Hiên Viên Uyển Nhi căm giận nói.
“Các ngươi nói cái gì? Ta không hiểu?” Đồng Vũ Thu hồ đồ, chỉ cảm thấy hình ảnh Trần Tuyệt cùng Liễu Tinh Thần tràn đầy tâm trí, quanh quẩn không ngừng.
“Đồng Vũ Thu, chẳng lẽ ngươi đến hôm nay còn không biết Trần Tuyệt chính là Liễu Tinh Thần sao?” Hiên Viên Uyển Nhi lạnh lùng hừ một tiếng, nói “Rõ ràng người đó ở bên ngươi lâu như vậy, ngươi cũng không nhận ra, khó trách y tình nguyện trở về cõi phong trần cũng không chịu nói thật với ngươi.”
Hiên Viên Liệt nhìn Đồng Vũ Thu nghẹn lời, có chút không đành lòng, dù sao, cảm tình của Đồng Vũ Thu hắn cũng hiểu chút ít “Đồng thiếu gia, Liễu Tinh Thần năm đó bị người ta bán vào Tần Nguyệt lâu, từ sau đó đổi tên thành Trần Tuyệt, nếu ngươi không tin thì cứ tới Tần Nguyệt lâu kiểm chứng”
Nói đến đây, Lê Tình và Tư Tinh ôm kẹo hồ lô lên lầu, Hiên Viên Uyển Nhi đành ngậm miệng, cũng không còn tâm tư cùng Đồng Vũ Thu nhiều lời, chỉ nói “Thiếu gia, ân tình năm đó của thiếu gia, Uyển Nhi chưa thể báo đáp, hôm nay trả lại ngươi cái chân tướng, cũng xem như là báo ân, nên làm thế nào, là do ngài định đoạt, Uyển Nhi cùng vương gia đều không giúp được ngài”
Nói xong, hai người đi trước, để lại Đồng Vũ Thu còn chưa hết thất thần.
Lê Tình chưa bao giờ biết chuyện năm đó, nhưng là một nữ nhân, trực giác mách bảo nàng rằng trong lòng phu quân nàng đang cất giữ một bóng hình nào đó.
Chính là từ sau hôn lễ, Đồng Vũ Thu tỏ ra là một người chồng tốt, đối với nàng ôn nhu săn sóc, đối với con cái cũng bỏ toàn bộ tâm tư, chưa bao giờ chơi đùa phong lưu, cho dù là vì việc làm ăn, cũng ít đến những chỗ náo nhiệt.
Cho nên Lê Tình cũng không tìm hiểu nữa, là một người thông minh, nàng biết làm thế nào mới có thể giữ được tấm lòng của nam nhân.
Nhưng nàng lại chưa bao giờ thấy Đồng Vũ Thu như vậy, bị hối hận khôn cùng và bi ai vây quanh, si ngốc ngơ ngác nhìn chén trà trước mặt, giống như bị người ta cướp đi hồn phách, chỉ còn lại thân xác ở nơi đây.
“Vũ Thu” Lê Tình tiến lên gọi “Vũ Thu, Tư Thần đã ngủ rồi, chúng ta về phủ đi”
Đồng Vũ Thu lúc này mới thanh tỉnh, nhìn khuôn mặt Lê Tình dịu ngoan xinh đẹp, nhìn khuôn mặt trắng hồng đang say ngủ của Tư Thần cùng Tư Tinh đang liếm kẹo hồ lô, mờ mịt nhưng không cách nào thích nghi, đờ đẫn nói “Trở về đi”
Đêm hôm đó, Đồng Vũ Thu tới Trần các trong Ngọc Tiêu uyển.
Căn phòng hoang phế sớm mất đi mùi đàn hương, chỉ còn lại hương vị ẩm ướt, lạnh lùng.
Đồng Vũ Thu ngồi suốt một đêm, nhìn sương mai làm ướt đẫm đóa cúc bách nhật, cực kỳ giống nước mắt của Trần Tuyệt, từng giọt từng giọt, tựa như máu đào.
Mà hôm nay, huyết lệ kia biến thành đóa mạn đà trên lưng người ấy, đem kí ức mấy năm nay phủ đầy bụi, chẳng hé ra một chút gì.
Hắn nhìn thấy Liễu Tinh Thần tuổi mười lăm, hắn nhìn thấy Trần Tuyệt khi mười tám.
Cuối cùng, hắn nhìn thấy mảnh vải hồng phất phơ trước mắt, không hề có thiếu niên tính tình trẻ con năm đó, không hề có phong trần cùng yêu mị, mà là bình tĩnh biệt ly.
/33
|