"Dùng thái độ nghiêm túc và chân thành thổ lộ với ngươi, thừa dịp ngươi mơ mơ hồ hồ chưa kịp phản ứng liền quyết định giùm ngươi luôn. Còn nếu ngươi bắt đầu phản ứng, không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng, trực tiếp chiếm đoạt ngươi....... Đây là nguyên văn lời phụ thân ta nói...... Ngươi có biết đêm nay tất cả ta đều đã lên kế hoạch từ sớm rồi hay không, chuẩn bị thật là vất vả......nhưng ngươi còn chưa hoàn toàn bị chiếm đoạt a......"
"Ngươi thật là nữ nhân hay sao? Không phải nam tử giả trang chứ?"
"Cha nói, bất kể là nam nhân hay nữ nhân đều không thể có sức chống cự lại yêu nghiệt được. Cho nên ta thật sự cảm thấy rằng, Bồ Đào, ngươi quả thực không phải nam mà cũng không phải nữ."
Những lời nói của Quý Tử Thiến không ngừng vang lên trong đầu Bồ Đào.
Bồ Đào lặng lẽ sờ sờ bụng, mấy ngày nay bụng đã bắt đầu hơi lớn lên rồi.
Nơi này...... Có một hài tử......
Cho nên............
............ Ta đương nhiên là nữ nhân rồi...... biết chưa............ Tử Thiến...... Ta biết ngươi ngốc............
--------------------------------------
Ngày hôm sau, Bồ Đào ngủ thẳng cẳng đến tận giữa trưa, chỉ khi cảm giác đói mới tỉnh dậy, lúc này phát hiện ra Quý Tử Thiến đã dọn sẵn cháo ăn sáng cho nàng, hơn nữa hành lý, xe ngựa đều đã được chuẩn bị chu đáo sẵn sàng.
Sau khi rửa mặt xong, khóe miệng Bồ Đào run rẩy.
Khi thấy trên đầu giường một bộ trang phục nữ tử.
Từ cái yếm, tiểu khố, áo hoa, váy, đai lưng, áo khoác có tay áo thật dài vô cùng thướt tha, yểu điệu.
Bồ Đào đờ người ra một lát, sau đó phóng ánh mắt mang hình lưỡi đao liếc Quý Tử Thiến đang dương dương tự đắc đứng phía sau một cái sắc lẻm!
Quý Tử Thiến ủy khuất hấp háy cái mũi, sáng sớm dậy hắn đã lay lay Bồ Đào, nói, tối hôm qua ta bị cảm mạo.
Khi đó Bồ Đào đang ngủ say, giơ bàn tay đẩy khuôn mặt hắn ra, mơ mơ màng màng nói "Vừa lắm!!"
"Người giang hồ tai mắt khắp nơi...... Ngươi lại đang mang thai Quý Bảo, một nam nhân cũng không thể mang bụng lớn như vầy.....à...... Ngươi không biết đâu, sau khi Thượng Quan gia xảy ra chuyện, tất cả những ai có quan hệ với ngươi đều bị hoài nghi......Công tử Thượng Quan Kinh Hồng xiêm y hoa lệ lại câm điếc lúc này mà xuất hiện trên giang hồ, quả thật không tốt lắm đâu. Nếu không ngươi cũng đâu phải trốn ở đây, ngươi......mặc nữ trang lại đi."
Bồ Đào cúi đầu trầm mặc một hồi lâu.
Quý Tử Thiến có chút hoảng hốt "Xiêm y này là ta nhờ Quý phi nương nương chọn giùm, nàng là nữ nhân đẹp nhất trong hoàng cung, mắt nhìn hẳn không tồi......"
Bồ Đào quay đầu lại, Quý Tử Thiến càng thêm hoảng "A! Ngươi khóc!?"
"Không có."
Bồ Đào nghẹn ngào chùi chùi cặp mắt, hắng giọng nói "Liễu Thư Sinh nói thiếu phụ có thai rất dễ xúc động, ta cũng thấy cả tháng nay ta rất nhạy cảm, dễ khóc dễ cười, ngươi không cần phải để ý."
Quý Tử Thiến lắc đầu, đề cập trở lại chuyện chính.
"Vậy ngươi mặc nữ trang lại chứ?"
"................................................Không mặc."
"............ Ta cũng không đi đâu hết............"
Bồ Đào liếc hắn xem thường.
Vị cứu tinh giải quyết tranh chấp lần này là Liễu nương.
Bồ Đào thấy sau khi mặc yếm vào rồi, ngực nàng vẫn tung tăng nhảy lên nhảy xuống theo từng cử động của cơ thể, thật đáng xấu hổ, đặc biệt lúc tập võ, khiến nàng cảm thấy không an toàn chút nào, nên nói sao cũng đòi phải bó ngực lại như cũ.
Liễu nương lại phản đối, nói đang hoài thai bảo bảo thì ngực sẽ nở lớn, không thể bó lại, sẽ không tốt đối với hài tử.
Vì thế cuối cùng, Bồ Đào vẫn bó ngực, nhưng không bó chặt, chỉ vừa đủ để khi đi đường không bị đánh tưng tưng lên là được rồi.
Không mặc trung y mà phải trực tiếp mặc áo hoa, Bồ Đào không quen chút nào.
Áo hoa lấp lánh hoa lệ, váy dài tha thướt, đai lưng siết chặt nơi eo.
Cuối cùng là khoác áo khoác ngoài, hai tay áo dài muốn đụng đầu gối.
Còn mang một đôi hài tú hoa nữa chứ.
Đúng là xiêm y do Quý phi chọn có khác mà.
Bồ Đào phát hiện sau khi nàng mặc vào, hoàn toàn không thể cử động như bình thường được.
Vừa thò chân ra bước đi liền giẫm vào mép váy, lập tức ngã xuống đè lên người của Liễu nương, cũng may không tổn hại đến bảo bảo.
Liễu nương xõa tóc Bồ Đào ra chải lại, biết Bồ Đào không thích kiểu tóc phức tạp của nữ tử, nên bà chỉ làm sơ một kiểu đơn giản, cũng không khác mấy so với kiểu tóc của nam tử. Bà tách hai lọn tóc đen hai bên màng tang nàng vấn lên, cố định lại giữa đầu bằng Ngũ phượng Kim sai mà phu nhân lão Hầu gia để lại, nay bị Quý Tử Thiến giành lấy làm của riêng. Thật ra kiểu tóc này cũng giống như kiểu tóc của nam tử, nhưng vì Ngũ Phượng Kim Sai kia lấp lánh ánh bạc, một con kim phượng chi tiết tinh xảo vươn móng giữ lấy mái tóc đen tuyền, năm cái đuôi phượng vểnh lên rung rinh sáng ngời, cánh phượng như đang giang ra bay lượn. Trên cây trâm còn nạm cẩn không ít kim ngân châu báu lóa cả mắt, có cái xen lẫn trong tóc, có cái đung đưa đến tận bên tai. Nêu cuối cùng khiến kiểu tóc của nàng thanh nhã tú lệ mà lại xinh đẹp vô cùng.
"Thật sự là một mỹ nhân a!"
Liễu nương vừa khen ngợi hết lời vừa trang điểm cho Bồ Đào, không để ý đến Bồ Đào đang ra sức giãy dụa, bà cứ thản nhiên thoa phấn lên hai má của nàng, sau đó lại còn thiếp son lên môi nàng.
Bộ xiêm y này quả thật là Quý Tử Thiến lấy từ nơi của Quý phi nương nương.
Vân quý phi là ai mà có thể đích thân lo liệu chuyện này?
Là người có tính cách mạnh mẽ!
Đứa cháu nàng yêu thương nhất trên đời muốn tặng xiêm y cho cô nương nhà người ta? Vậy còn không mau dốc hết bảo bối gia truyền ra?
Vì thế Vân quý phi vác cái bụng to tướng tự mình đến nơi chuyên lo trang phục cho hoàng cung, chọn chọn lựa lựa mãi mới ra được một bộ xiêm y như vậy.
Cái yếm màu hồng phấn có thêu một đóa bạch hải đường, áo hoa cũng màu hồng phấn, cổ áo là kiểu thịnh hành nhất năm nàng tiến cung. Đương nhiên sau khi Vân quý phi đắc sủng, xiêm y cũng phải đơn giản hơn nhiều để Hoàng đế còn cởi ra dễ dàng, nên không mặc kiểu dáng phức tạp như thế nữa.
Váy dài thướt tha, tà váy uốn lượn bồng bềnh nhưng không chạm đất để tránh không bị bẩn. Đai lưng cũng màu hồng phấn nhưng nhạt hơn một chút, phối hợp với hai bên áo hoa tạo thành hình gợn sóng, dài vô cùng, thắt mấy kiểu đa dạng phức tạp ở eo lưng xong còn có thể chừa ra hai đầu dây rất dài phất phơ lả lướt.
Cuối cùng là áo khoác trắng như tuyết, xen kẽ với màu phấn hồng ngọt ngào, trông như một đóa hoa bách hợp vô cùng thuần khiết.
Liễu nương sau khi trang điểm sửa soạn cho Bồ Đào xong, ngẩn người đứng đó tấm tắc mãi.
Cuối cùng đưa Bồ Đào đến trước mặt Quý Tử Thiến đang đợi ngoài cửa đã hơn nửa canh giờ.
Không cần phải nói, miệng Quý Tử Thiến chỉ biết há hốc ra thành hình tròn.
Bộ dạng kinh ngạc đến ngây ngốc của hắn trông thật buồn cười, Bồ Đào cười khúc khích nói "Quý đại mỹ nhân, ngươi chết đứng như vậy thực xấu, xin ngươi ngậm miệng lại đi......"
Quý Tử Thiến lập tức ngậm miệng lại, cảm thấy vừa rồi hắn ngay cả cằm cũng muốn rớt ra luôn.
Nhíu mi nói "Sớm biết ngươi đẹp như vậy, đêm qua ta đã......"
Ánh mắt khác thường của Liễu nương và ánh mắt giết người của Bồ Đào cùng đồng thời quét tới, Quý Tử Thiến thức thời ngậm miệng lại.
"Không đúng! Còn thiếu thiếu cái gì đó!"
Liễu nương nhìn chằm chằm Bồ Đào cả nửa ngày, một tay lôi nàng vào phòng lại.
Quý Tử Thiến muốn vào theo, nhưng bị cánh cửa đóng sầm trước mặt một cái chặn lại ngoài cửa.
Thiếu chút nữa đụng trúng cái mũi xinh đẹp.
Chỉ nghe tiếng Bồ Đào kêu lên sợ hãi trong phòng "Ngươi muốn làm gì?!"
Sau đó là tiếng lầm bầm gì đó của Liễu nương.
Sau đó là tiếng nhặng xị của Bồ Đào.
"Nha a a a a....đừng....... a a a a a a.......đau..... a a a a a!!"
----------------------
Nửa canh giờ trôi qua, rốt cuộc Quý Tử Thiến và Bồ Đào đã yên ổn ngồi trong một chiếc xe ngựa thật nguy nga tráng lệ lên đường đi Mặc Trúc thành tại Tây Vực.
Bồ Đào ôm lỗ tai, khóc không ra nước mắt.
Quý Tử Thiến thỉnh thoảng nhìn chằm chằm Bồ Đào, nhưng bản thân hắn cũng là một đại mỹ nhân, mỗi ngày tự nhìn mình trong gương cũng quen rồi, nên riết hắn cũng miễn dịch.
Cho nên tuy hắn cảm thấy Bồ Đào mặc trang phục nữ tử đẹp hơn nhiều so với nam trang, nhưng cũng hết lộ ra vẻ mặt si mê ngây ngốc nữa.
"Còn đau không?"
"Đau!"
"Aizz...... Liễu nương chỉ là hảo tâm thôi......"
"Ô ô...... Bà là muốn trả thù ta đã giành chân gà với Liễu Thư Sinh nha!"
Quý Tử Thiến nghe vậy trầm mặc nửa ngày, sau bật ra một câu "Nữ hài tử vốn nên xỏ lỗ tai!"
"Gì! Ta thấy Quý phụ thân cũng xỏ lỗ tai."
Quý Tử Thiến bất đắc dĩ quay mặt ra ngoài cửa sổ, nói "Phụ thân hắn là ngoại lệ."
"Gì, vậy ngươi cũng có xỏ lỗ tai thì sao!"
Quý Tử Thiến lúc này khóc không ra nước mắt "Đó là phụ thân xỏ cho ta lúc ta mới sinh ra, ta đâu có cách nào chống cự, ngươi không biết sao? Xỏ mỗi một lỗ bên tai trái, chỉ có nhân tài đoạn tụ mới như vậy......"
"A?" Bồ Đào lắc đầu, tỏ vẻ không muốn nghe.
"Phụ thân nói lúc sinh ta ra, trong giới công tử đoạn tụ trên giang hồ đang thịnh hành kiểu đó, vì thế hắn đã đi tìm người yêu của hắn xỏ cho hắn, sau đó hắn cũng xỏ cho ta......"
Quý Tử Thiến dở khóc dở cười bổ sung một câu "Lúc đó phụ thân cũng hy vọng ta là một mầm non đoạn tụ trong tương lai a."
"Vậy sao hai bên tai ngươi đều xỏ lỗ?"
Quý Tử Thiến thật sự muốn khóc "Gia gia không muốn ta đoạn tụ, từ nhỏ đã dạy ta rồi, ở thời điểm ta còn chưa biết cô nương là cái gì thì đã biết hai từ đoạn tụ này rồi......Lúc ta được sáu, bảy tuổi gì đó, Gia gia xỏ thêm một lỗ cho ta, nói khi lớn lên mà cái lỗ kia không bị bít, chi bằng xỏ thêm một lỗ nữa trông còn đẹp hơn......"
"Vậy......"
Khóe miệng Bồ Đào có chút run rẩy "Vậy lỗ tai bên kia của ngươi bao lâu mới lành?"
"Da chỗ lỗ tai đó của ta bị vô nước nên lâu lành, sưng hơn nửa năm......"
Bồ Đào sợ tới mức ngẩn ra, thật cẩn thận sờ sờ vành tai vẫn còn đau, suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc nói.
"Vậy ta đây nửa năm tới......không rửa mặt!!"
"Gì!!?"
Xe ngựa xốc lên một cái, Quý Tử Thiến nghe vậy đang ngẩn người ra bị va đầu một cái bình vào thành xe.
Xoa xoa đầu, giọng buồn buồn nói "Nửa năm không rửa mặt......ngươi......ngươi cẩn thận kẻo bị muỗi cắn......"
Rốt cuộc ngồi ở trong xe vô cùng nhàm chán, không còn gì để nói.
Bồ Đào và Quý Tử Thiến ở trong xe ngựa xốc nảy cả ngày, xa phu cũng không chạy đến thành trấn kế tiếp mà nghỉ đêm ngay tại trong rừng.
Hai xa phu đều là lão xa phu lâu năm trong phủ, ở ngoài xe ngựa đốt đống lửa gác đêm.
Bồ Đào và Quý Tử Thiến nằm trên giường phủ nệm mềm mại ấm áp trong xe, mỗi người đều tự ôm một cái mền nằm co lại thành một cục.
Trong xe ngựa đặc biệt rộng.
Bồ Đào bắt Quý Tử Thiến xoay người lại, còn ra lệnh cho hắn tự lấy hai tay bịt mắt lại, sau đó nàng cởi ra bộ váy áo đai lưng phiền toái đi, cởi đôi hài tú lệ hoa mỹ ra, nhanh chóng thay ra bộ tiết y nam tử nàng lén mang theo.
Quý Tử Thiến xoay đầu lại tính nhìn lén, bị Bồ Đào đạp cho một cước.
Ủy ủy khuất khuất xoay người đi, cũng tự mình thay đồ, rồi thấp giọng ai oán "Cũng không phải chưa từng thấy qua......hơn nữa......Bộ dạng ta còn đẹp hơn ngươi...... Ngươi cũng đâu có thiệt thòi gì............"
Lại bị Bồ Đào đạp cho một cước nữa, Quý Tử Thiến lúc này mới chịu câm miệng.
Nhìn thấy bộ xiêm y nữ tử xinh đẹp hoa lệ như vậy mà bị Bồ Đào xếp thành một đống, Quý Tử Thiến lại nhìn bộ tiết y Bồ Đào đang mặc, nhíu mi nói "Bồ Đào, ngươi hết thuốc chữa rồi!"
"Như vầy mới thoải mái a."
Bồ Đào ôm mền cuốn cuốn người trong đó như một con sâu.
Quý Tử Thiến cũng ôm mền cuốn cuốn người trong đó, cuốn thành một chiếc lá.
Hai người cuốn ra hai bên, chính giữa một khoảng cách thật lớn.
Im lặng một hồi, Quý Tử Thiến đột nhiên chìa ra một bàn tay, gõ gõ lên giường chỗ khoảng cách giữa hai người.
Phun ra một chữ "Tay?"
Bồ Đào chậm chạp do dự một chút rồi cũng ngoan ngoãn thò tay ra.
Vừa duỗi ra ngoài đã bị Quý Tử Thiến gắt gao nắm chặt.
Một nỗi lo lắng liền thoáng trỗi dậy.
Tay cầm tay, tức không bao giờ cách xa nhau nữa, cũng tức là giữa hai người không hề tồn tại khoảng cách nào.
Quý Tử Thiến rốt cục trở lại đề tài lúc nãy, lẳng lặng nói "Lần này trở về là chủ ý của phụ thân, sau Đại hội võ lâm, Thiên Sơn Tam môn chính thức đem thế lực sáp nhập vào võ lâm trung nguyên, mấy tháng qua ngươi ở trong vương phủ nên không biết, trên giang hồ không ít môn phái đã bị huyết tẩy."
"Tại sao?"
"Cha nói Thiên Sơn Tam môn vốn là một tổ chức sát thủ, cũng tọa lạc tại Tây Vực, nhưng hai bên không qua lại với nhau, Ma giáo cũng không quản đến bọn họ, nước sông không phạm nước giếng. Nhưng đột nhiên có tin đồn là trên giang hồ xuất hiện một cuốn bí tịch về tuyệt thế thần công, có thể sánh ngang ngửa với Thủy Nguyệt Phiêu Linh, mà một quyển đã lọt vào trong tay Thiên Sơn Tam môn."
Ngừng một lát, Quý Tử Thiến nói tiếp. "Thiên Sơn Tam môn, trong đó một môn chủ là Hồng Dạ, chính là thiếu niên đêm hôm đó. Mặc kệ vì nguyên nhân gì, ít ra ngươi cũng quen hắn, ta cũng không muốn nói nhiều, nhưng nếu hắn là một trong môn chủ của Thiên Sơn Tam môn, hắn cũng không thể tiết lộ bí mật gì với ngươi cả."
"Hắn bảo ta phải bảo quản cái gối đầu của hắn, chính là cái vừa rồi dùng để kê cái mông kia của ngươi đó......"
"...... Ngươi cũng nghe lời hắn quá hen......"
"Ngươi ăn dấm chua hả?"
"Không hề!"
Quý Tử Thiến xoay hẳn người lại, bàn tay kia vịn vai Bồ Đào, tiếp tục nói "Nhưng ngươi biết không, trong Thiên Sơn Tam môn, Hồng Dạ chỉ là một hài tử, một công cụ giết người mà thôi. Người chân chính nắm quyền lực trong tay là tiểu Tiêu."
"Ừ"
"Tiểu Tiêu này là người rất có nguyên tắc, ta không biết tính tình hắn ra sao, nhưng nghe đồn hắn cũng không biết võ công, chỉ cần có người xuất ra tiền, hắn sẽ phái ra sát thủ. Cố tình trong lúc này lại xuất hiện Huyết Y Phiêu Linh và Tuyết Nguyệt Phiêu Linh thần thần bí bí như vậy, các đại môn phái e ngại Thủy Nguyệt Phiêu Linh của Ma giáo đã thiên hạ vô địch hàng trăm năm nay, ai nấy đều muốn chiếm hai bí tịch này cho bằng được, chỉ cần xuất bạc ra là có thể huyết tẩy những đối thủ có khả năng tranh giành với mình, tội gì mà không làm......"
"Vậy không phải là loạn lên hết cả sao......"
"Thiên Sơn Tam môn vừa xuất hiện, giang hồ này liền rối loạn......"
Quý Tử Thiến nhíu mày nói tiếp "Bình tĩnh ngẫm lại, nhất định là có người cố ý làm náo loạn giang hồ, nhân cơ hội này để đạt dã tâm gì đó. Hồng Dạ nói với ngươi về người đầu bạc trắng kia, có thể là người đứng sau tất cả âm mưu này."
"Từ đây đến Mặc Trúc thành còn đến nửa tháng lộ trình, chưa kể là giáo chúng Ma giáo có chấp nhận ta hay không......"
Quý Tử Thiến nắm chặt tay Bồ Đào, lo lắng nói. "Nên trên đường từ đây đến đó, tốt nhất là không nên để phát sinh chuyện gì......"
"Ngươi thật là nữ nhân hay sao? Không phải nam tử giả trang chứ?"
"Cha nói, bất kể là nam nhân hay nữ nhân đều không thể có sức chống cự lại yêu nghiệt được. Cho nên ta thật sự cảm thấy rằng, Bồ Đào, ngươi quả thực không phải nam mà cũng không phải nữ."
Những lời nói của Quý Tử Thiến không ngừng vang lên trong đầu Bồ Đào.
Bồ Đào lặng lẽ sờ sờ bụng, mấy ngày nay bụng đã bắt đầu hơi lớn lên rồi.
Nơi này...... Có một hài tử......
Cho nên............
............ Ta đương nhiên là nữ nhân rồi...... biết chưa............ Tử Thiến...... Ta biết ngươi ngốc............
--------------------------------------
Ngày hôm sau, Bồ Đào ngủ thẳng cẳng đến tận giữa trưa, chỉ khi cảm giác đói mới tỉnh dậy, lúc này phát hiện ra Quý Tử Thiến đã dọn sẵn cháo ăn sáng cho nàng, hơn nữa hành lý, xe ngựa đều đã được chuẩn bị chu đáo sẵn sàng.
Sau khi rửa mặt xong, khóe miệng Bồ Đào run rẩy.
Khi thấy trên đầu giường một bộ trang phục nữ tử.
Từ cái yếm, tiểu khố, áo hoa, váy, đai lưng, áo khoác có tay áo thật dài vô cùng thướt tha, yểu điệu.
Bồ Đào đờ người ra một lát, sau đó phóng ánh mắt mang hình lưỡi đao liếc Quý Tử Thiến đang dương dương tự đắc đứng phía sau một cái sắc lẻm!
Quý Tử Thiến ủy khuất hấp háy cái mũi, sáng sớm dậy hắn đã lay lay Bồ Đào, nói, tối hôm qua ta bị cảm mạo.
Khi đó Bồ Đào đang ngủ say, giơ bàn tay đẩy khuôn mặt hắn ra, mơ mơ màng màng nói "Vừa lắm!!"
"Người giang hồ tai mắt khắp nơi...... Ngươi lại đang mang thai Quý Bảo, một nam nhân cũng không thể mang bụng lớn như vầy.....à...... Ngươi không biết đâu, sau khi Thượng Quan gia xảy ra chuyện, tất cả những ai có quan hệ với ngươi đều bị hoài nghi......Công tử Thượng Quan Kinh Hồng xiêm y hoa lệ lại câm điếc lúc này mà xuất hiện trên giang hồ, quả thật không tốt lắm đâu. Nếu không ngươi cũng đâu phải trốn ở đây, ngươi......mặc nữ trang lại đi."
Bồ Đào cúi đầu trầm mặc một hồi lâu.
Quý Tử Thiến có chút hoảng hốt "Xiêm y này là ta nhờ Quý phi nương nương chọn giùm, nàng là nữ nhân đẹp nhất trong hoàng cung, mắt nhìn hẳn không tồi......"
Bồ Đào quay đầu lại, Quý Tử Thiến càng thêm hoảng "A! Ngươi khóc!?"
"Không có."
Bồ Đào nghẹn ngào chùi chùi cặp mắt, hắng giọng nói "Liễu Thư Sinh nói thiếu phụ có thai rất dễ xúc động, ta cũng thấy cả tháng nay ta rất nhạy cảm, dễ khóc dễ cười, ngươi không cần phải để ý."
Quý Tử Thiến lắc đầu, đề cập trở lại chuyện chính.
"Vậy ngươi mặc nữ trang lại chứ?"
"................................................Không mặc."
"............ Ta cũng không đi đâu hết............"
Bồ Đào liếc hắn xem thường.
Vị cứu tinh giải quyết tranh chấp lần này là Liễu nương.
Bồ Đào thấy sau khi mặc yếm vào rồi, ngực nàng vẫn tung tăng nhảy lên nhảy xuống theo từng cử động của cơ thể, thật đáng xấu hổ, đặc biệt lúc tập võ, khiến nàng cảm thấy không an toàn chút nào, nên nói sao cũng đòi phải bó ngực lại như cũ.
Liễu nương lại phản đối, nói đang hoài thai bảo bảo thì ngực sẽ nở lớn, không thể bó lại, sẽ không tốt đối với hài tử.
Vì thế cuối cùng, Bồ Đào vẫn bó ngực, nhưng không bó chặt, chỉ vừa đủ để khi đi đường không bị đánh tưng tưng lên là được rồi.
Không mặc trung y mà phải trực tiếp mặc áo hoa, Bồ Đào không quen chút nào.
Áo hoa lấp lánh hoa lệ, váy dài tha thướt, đai lưng siết chặt nơi eo.
Cuối cùng là khoác áo khoác ngoài, hai tay áo dài muốn đụng đầu gối.
Còn mang một đôi hài tú hoa nữa chứ.
Đúng là xiêm y do Quý phi chọn có khác mà.
Bồ Đào phát hiện sau khi nàng mặc vào, hoàn toàn không thể cử động như bình thường được.
Vừa thò chân ra bước đi liền giẫm vào mép váy, lập tức ngã xuống đè lên người của Liễu nương, cũng may không tổn hại đến bảo bảo.
Liễu nương xõa tóc Bồ Đào ra chải lại, biết Bồ Đào không thích kiểu tóc phức tạp của nữ tử, nên bà chỉ làm sơ một kiểu đơn giản, cũng không khác mấy so với kiểu tóc của nam tử. Bà tách hai lọn tóc đen hai bên màng tang nàng vấn lên, cố định lại giữa đầu bằng Ngũ phượng Kim sai mà phu nhân lão Hầu gia để lại, nay bị Quý Tử Thiến giành lấy làm của riêng. Thật ra kiểu tóc này cũng giống như kiểu tóc của nam tử, nhưng vì Ngũ Phượng Kim Sai kia lấp lánh ánh bạc, một con kim phượng chi tiết tinh xảo vươn móng giữ lấy mái tóc đen tuyền, năm cái đuôi phượng vểnh lên rung rinh sáng ngời, cánh phượng như đang giang ra bay lượn. Trên cây trâm còn nạm cẩn không ít kim ngân châu báu lóa cả mắt, có cái xen lẫn trong tóc, có cái đung đưa đến tận bên tai. Nêu cuối cùng khiến kiểu tóc của nàng thanh nhã tú lệ mà lại xinh đẹp vô cùng.
"Thật sự là một mỹ nhân a!"
Liễu nương vừa khen ngợi hết lời vừa trang điểm cho Bồ Đào, không để ý đến Bồ Đào đang ra sức giãy dụa, bà cứ thản nhiên thoa phấn lên hai má của nàng, sau đó lại còn thiếp son lên môi nàng.
Bộ xiêm y này quả thật là Quý Tử Thiến lấy từ nơi của Quý phi nương nương.
Vân quý phi là ai mà có thể đích thân lo liệu chuyện này?
Là người có tính cách mạnh mẽ!
Đứa cháu nàng yêu thương nhất trên đời muốn tặng xiêm y cho cô nương nhà người ta? Vậy còn không mau dốc hết bảo bối gia truyền ra?
Vì thế Vân quý phi vác cái bụng to tướng tự mình đến nơi chuyên lo trang phục cho hoàng cung, chọn chọn lựa lựa mãi mới ra được một bộ xiêm y như vậy.
Cái yếm màu hồng phấn có thêu một đóa bạch hải đường, áo hoa cũng màu hồng phấn, cổ áo là kiểu thịnh hành nhất năm nàng tiến cung. Đương nhiên sau khi Vân quý phi đắc sủng, xiêm y cũng phải đơn giản hơn nhiều để Hoàng đế còn cởi ra dễ dàng, nên không mặc kiểu dáng phức tạp như thế nữa.
Váy dài thướt tha, tà váy uốn lượn bồng bềnh nhưng không chạm đất để tránh không bị bẩn. Đai lưng cũng màu hồng phấn nhưng nhạt hơn một chút, phối hợp với hai bên áo hoa tạo thành hình gợn sóng, dài vô cùng, thắt mấy kiểu đa dạng phức tạp ở eo lưng xong còn có thể chừa ra hai đầu dây rất dài phất phơ lả lướt.
Cuối cùng là áo khoác trắng như tuyết, xen kẽ với màu phấn hồng ngọt ngào, trông như một đóa hoa bách hợp vô cùng thuần khiết.
Liễu nương sau khi trang điểm sửa soạn cho Bồ Đào xong, ngẩn người đứng đó tấm tắc mãi.
Cuối cùng đưa Bồ Đào đến trước mặt Quý Tử Thiến đang đợi ngoài cửa đã hơn nửa canh giờ.
Không cần phải nói, miệng Quý Tử Thiến chỉ biết há hốc ra thành hình tròn.
Bộ dạng kinh ngạc đến ngây ngốc của hắn trông thật buồn cười, Bồ Đào cười khúc khích nói "Quý đại mỹ nhân, ngươi chết đứng như vậy thực xấu, xin ngươi ngậm miệng lại đi......"
Quý Tử Thiến lập tức ngậm miệng lại, cảm thấy vừa rồi hắn ngay cả cằm cũng muốn rớt ra luôn.
Nhíu mi nói "Sớm biết ngươi đẹp như vậy, đêm qua ta đã......"
Ánh mắt khác thường của Liễu nương và ánh mắt giết người của Bồ Đào cùng đồng thời quét tới, Quý Tử Thiến thức thời ngậm miệng lại.
"Không đúng! Còn thiếu thiếu cái gì đó!"
Liễu nương nhìn chằm chằm Bồ Đào cả nửa ngày, một tay lôi nàng vào phòng lại.
Quý Tử Thiến muốn vào theo, nhưng bị cánh cửa đóng sầm trước mặt một cái chặn lại ngoài cửa.
Thiếu chút nữa đụng trúng cái mũi xinh đẹp.
Chỉ nghe tiếng Bồ Đào kêu lên sợ hãi trong phòng "Ngươi muốn làm gì?!"
Sau đó là tiếng lầm bầm gì đó của Liễu nương.
Sau đó là tiếng nhặng xị của Bồ Đào.
"Nha a a a a....đừng....... a a a a a a.......đau..... a a a a a!!"
----------------------
Nửa canh giờ trôi qua, rốt cuộc Quý Tử Thiến và Bồ Đào đã yên ổn ngồi trong một chiếc xe ngựa thật nguy nga tráng lệ lên đường đi Mặc Trúc thành tại Tây Vực.
Bồ Đào ôm lỗ tai, khóc không ra nước mắt.
Quý Tử Thiến thỉnh thoảng nhìn chằm chằm Bồ Đào, nhưng bản thân hắn cũng là một đại mỹ nhân, mỗi ngày tự nhìn mình trong gương cũng quen rồi, nên riết hắn cũng miễn dịch.
Cho nên tuy hắn cảm thấy Bồ Đào mặc trang phục nữ tử đẹp hơn nhiều so với nam trang, nhưng cũng hết lộ ra vẻ mặt si mê ngây ngốc nữa.
"Còn đau không?"
"Đau!"
"Aizz...... Liễu nương chỉ là hảo tâm thôi......"
"Ô ô...... Bà là muốn trả thù ta đã giành chân gà với Liễu Thư Sinh nha!"
Quý Tử Thiến nghe vậy trầm mặc nửa ngày, sau bật ra một câu "Nữ hài tử vốn nên xỏ lỗ tai!"
"Gì! Ta thấy Quý phụ thân cũng xỏ lỗ tai."
Quý Tử Thiến bất đắc dĩ quay mặt ra ngoài cửa sổ, nói "Phụ thân hắn là ngoại lệ."
"Gì, vậy ngươi cũng có xỏ lỗ tai thì sao!"
Quý Tử Thiến lúc này khóc không ra nước mắt "Đó là phụ thân xỏ cho ta lúc ta mới sinh ra, ta đâu có cách nào chống cự, ngươi không biết sao? Xỏ mỗi một lỗ bên tai trái, chỉ có nhân tài đoạn tụ mới như vậy......"
"A?" Bồ Đào lắc đầu, tỏ vẻ không muốn nghe.
"Phụ thân nói lúc sinh ta ra, trong giới công tử đoạn tụ trên giang hồ đang thịnh hành kiểu đó, vì thế hắn đã đi tìm người yêu của hắn xỏ cho hắn, sau đó hắn cũng xỏ cho ta......"
Quý Tử Thiến dở khóc dở cười bổ sung một câu "Lúc đó phụ thân cũng hy vọng ta là một mầm non đoạn tụ trong tương lai a."
"Vậy sao hai bên tai ngươi đều xỏ lỗ?"
Quý Tử Thiến thật sự muốn khóc "Gia gia không muốn ta đoạn tụ, từ nhỏ đã dạy ta rồi, ở thời điểm ta còn chưa biết cô nương là cái gì thì đã biết hai từ đoạn tụ này rồi......Lúc ta được sáu, bảy tuổi gì đó, Gia gia xỏ thêm một lỗ cho ta, nói khi lớn lên mà cái lỗ kia không bị bít, chi bằng xỏ thêm một lỗ nữa trông còn đẹp hơn......"
"Vậy......"
Khóe miệng Bồ Đào có chút run rẩy "Vậy lỗ tai bên kia của ngươi bao lâu mới lành?"
"Da chỗ lỗ tai đó của ta bị vô nước nên lâu lành, sưng hơn nửa năm......"
Bồ Đào sợ tới mức ngẩn ra, thật cẩn thận sờ sờ vành tai vẫn còn đau, suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc nói.
"Vậy ta đây nửa năm tới......không rửa mặt!!"
"Gì!!?"
Xe ngựa xốc lên một cái, Quý Tử Thiến nghe vậy đang ngẩn người ra bị va đầu một cái bình vào thành xe.
Xoa xoa đầu, giọng buồn buồn nói "Nửa năm không rửa mặt......ngươi......ngươi cẩn thận kẻo bị muỗi cắn......"
Rốt cuộc ngồi ở trong xe vô cùng nhàm chán, không còn gì để nói.
Bồ Đào và Quý Tử Thiến ở trong xe ngựa xốc nảy cả ngày, xa phu cũng không chạy đến thành trấn kế tiếp mà nghỉ đêm ngay tại trong rừng.
Hai xa phu đều là lão xa phu lâu năm trong phủ, ở ngoài xe ngựa đốt đống lửa gác đêm.
Bồ Đào và Quý Tử Thiến nằm trên giường phủ nệm mềm mại ấm áp trong xe, mỗi người đều tự ôm một cái mền nằm co lại thành một cục.
Trong xe ngựa đặc biệt rộng.
Bồ Đào bắt Quý Tử Thiến xoay người lại, còn ra lệnh cho hắn tự lấy hai tay bịt mắt lại, sau đó nàng cởi ra bộ váy áo đai lưng phiền toái đi, cởi đôi hài tú lệ hoa mỹ ra, nhanh chóng thay ra bộ tiết y nam tử nàng lén mang theo.
Quý Tử Thiến xoay đầu lại tính nhìn lén, bị Bồ Đào đạp cho một cước.
Ủy ủy khuất khuất xoay người đi, cũng tự mình thay đồ, rồi thấp giọng ai oán "Cũng không phải chưa từng thấy qua......hơn nữa......Bộ dạng ta còn đẹp hơn ngươi...... Ngươi cũng đâu có thiệt thòi gì............"
Lại bị Bồ Đào đạp cho một cước nữa, Quý Tử Thiến lúc này mới chịu câm miệng.
Nhìn thấy bộ xiêm y nữ tử xinh đẹp hoa lệ như vậy mà bị Bồ Đào xếp thành một đống, Quý Tử Thiến lại nhìn bộ tiết y Bồ Đào đang mặc, nhíu mi nói "Bồ Đào, ngươi hết thuốc chữa rồi!"
"Như vầy mới thoải mái a."
Bồ Đào ôm mền cuốn cuốn người trong đó như một con sâu.
Quý Tử Thiến cũng ôm mền cuốn cuốn người trong đó, cuốn thành một chiếc lá.
Hai người cuốn ra hai bên, chính giữa một khoảng cách thật lớn.
Im lặng một hồi, Quý Tử Thiến đột nhiên chìa ra một bàn tay, gõ gõ lên giường chỗ khoảng cách giữa hai người.
Phun ra một chữ "Tay?"
Bồ Đào chậm chạp do dự một chút rồi cũng ngoan ngoãn thò tay ra.
Vừa duỗi ra ngoài đã bị Quý Tử Thiến gắt gao nắm chặt.
Một nỗi lo lắng liền thoáng trỗi dậy.
Tay cầm tay, tức không bao giờ cách xa nhau nữa, cũng tức là giữa hai người không hề tồn tại khoảng cách nào.
Quý Tử Thiến rốt cục trở lại đề tài lúc nãy, lẳng lặng nói "Lần này trở về là chủ ý của phụ thân, sau Đại hội võ lâm, Thiên Sơn Tam môn chính thức đem thế lực sáp nhập vào võ lâm trung nguyên, mấy tháng qua ngươi ở trong vương phủ nên không biết, trên giang hồ không ít môn phái đã bị huyết tẩy."
"Tại sao?"
"Cha nói Thiên Sơn Tam môn vốn là một tổ chức sát thủ, cũng tọa lạc tại Tây Vực, nhưng hai bên không qua lại với nhau, Ma giáo cũng không quản đến bọn họ, nước sông không phạm nước giếng. Nhưng đột nhiên có tin đồn là trên giang hồ xuất hiện một cuốn bí tịch về tuyệt thế thần công, có thể sánh ngang ngửa với Thủy Nguyệt Phiêu Linh, mà một quyển đã lọt vào trong tay Thiên Sơn Tam môn."
Ngừng một lát, Quý Tử Thiến nói tiếp. "Thiên Sơn Tam môn, trong đó một môn chủ là Hồng Dạ, chính là thiếu niên đêm hôm đó. Mặc kệ vì nguyên nhân gì, ít ra ngươi cũng quen hắn, ta cũng không muốn nói nhiều, nhưng nếu hắn là một trong môn chủ của Thiên Sơn Tam môn, hắn cũng không thể tiết lộ bí mật gì với ngươi cả."
"Hắn bảo ta phải bảo quản cái gối đầu của hắn, chính là cái vừa rồi dùng để kê cái mông kia của ngươi đó......"
"...... Ngươi cũng nghe lời hắn quá hen......"
"Ngươi ăn dấm chua hả?"
"Không hề!"
Quý Tử Thiến xoay hẳn người lại, bàn tay kia vịn vai Bồ Đào, tiếp tục nói "Nhưng ngươi biết không, trong Thiên Sơn Tam môn, Hồng Dạ chỉ là một hài tử, một công cụ giết người mà thôi. Người chân chính nắm quyền lực trong tay là tiểu Tiêu."
"Ừ"
"Tiểu Tiêu này là người rất có nguyên tắc, ta không biết tính tình hắn ra sao, nhưng nghe đồn hắn cũng không biết võ công, chỉ cần có người xuất ra tiền, hắn sẽ phái ra sát thủ. Cố tình trong lúc này lại xuất hiện Huyết Y Phiêu Linh và Tuyết Nguyệt Phiêu Linh thần thần bí bí như vậy, các đại môn phái e ngại Thủy Nguyệt Phiêu Linh của Ma giáo đã thiên hạ vô địch hàng trăm năm nay, ai nấy đều muốn chiếm hai bí tịch này cho bằng được, chỉ cần xuất bạc ra là có thể huyết tẩy những đối thủ có khả năng tranh giành với mình, tội gì mà không làm......"
"Vậy không phải là loạn lên hết cả sao......"
"Thiên Sơn Tam môn vừa xuất hiện, giang hồ này liền rối loạn......"
Quý Tử Thiến nhíu mày nói tiếp "Bình tĩnh ngẫm lại, nhất định là có người cố ý làm náo loạn giang hồ, nhân cơ hội này để đạt dã tâm gì đó. Hồng Dạ nói với ngươi về người đầu bạc trắng kia, có thể là người đứng sau tất cả âm mưu này."
"Từ đây đến Mặc Trúc thành còn đến nửa tháng lộ trình, chưa kể là giáo chúng Ma giáo có chấp nhận ta hay không......"
Quý Tử Thiến nắm chặt tay Bồ Đào, lo lắng nói. "Nên trên đường từ đây đến đó, tốt nhất là không nên để phát sinh chuyện gì......"
/76
|