Một thư sinh mặc y phục màu nguyệt bạch may bằng tơ lụa thượng đẳng, mái tóc đen huyền được búi cao cài trâm bạch ngọc càng tôn thêm vẻ quý phái, vương giả.
Lúc Quý Tử Thiến, Bồ Đào, Hồng Dạ đến, Đàm tiểu vương gia đang khom người chăm sóc một chậu hoa lan Tây Vực kiêu sa.
Hắn nghe thanh âm phía sau lưng, chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt trực tiếp lướt qua Bồ Đào, nhìn Hồng Dạ và Quý Tử Thiến phía sau.
Lập tức dung nhan tuấn mỹ hé miệng cười "A! Mỹ nhân đến kia!"
Bồ Đào nhíu mi, nếu không biết rõ người này là sói đội lốt cừu, nàng còn tưởng...
Quý Tử Thiến gật đầu "Bái kiến Đàm tiểu vương gia, tại hạ là tôn tôn của Vân lão hầu gia - Quý Tử Thiến. Vị này là thư đồng Hồng Dạ, thị nữ Bồ Đào."
Thị nữ thư đồng......
Bồ Đào và Hồng Dạ liếc hắn xem thường.
Đàm Tử Uyên buông cái gáo tưới nước màu vàng xuống, đứng dậy bước đến gần, thân hình hắn rất cao, cao hơn so với Quý Tử Thiến, Hồng Dạ ngửa đầu nhìn thoáng qua, vẻ mặt vô cùng mất hứng.
Đàm Tử Uyên ngắm ngắm Quý Tử Thiến, lại quét mắt ngắm ngắm Hồng Dạ, sau đó trực tiếp khóa ánh mắt trên người Bồ Đào, cười nói "Thì ra ngươi là nha đầu thông phòng của Quý tiểu hầu gia, hèn chi dám to gan nhận tiền người khác bắt cóc bổn vương gia."
Quý Tử Thiến bắn ánh mắt giết người về phía Bồ Đào, Bồ Đào sờ sờ mũi, thầm nghĩ người này quả thật là thù dai quá.
Thu hồi ánh mắt lại, Quý Tử Thiến thực hài lòng với câu nói “nha đầu thông phòng” kia, khoái trá nói "Không biết tiểu Vương gia cùng nha đầu này của bản Hầu gia đã xảy ra vấn đề gì? Nếu có gì đắc tội......"
"Thôi đi."
Đàm Tử Uyên khoát tay khẽ cười nói "Tiểu hầu gia chắc có việc nên mới đến đây, vào đi, vào đi, mọi người mau vào phòng rồi hẵng nói."
Trong phòng bày trí đơn giản, bên cạnh song cửa sổ là một chiếc bàn nhỏ, trên bàn bày ra một bộ tách ấm trà, một cây đàn cổ và một chiếc mộc đỉnh hương. Ngoài ra chỉ có một chiếc giường trải đệm màu vàng, sa màn bằng lụa mỏng buông hững hờ, dưới chân giường đặt vài bộ sách.
Quý Tử Thiến nhìn xung quanh đánh giá một lát rồi ngồi xuống, Đàm Tử Uyên còn tự tay bày tách trà ra cho mọi người, cười nói "Bổn vương đã sớm nghe nói đến dung mạo của Quý tiểu hầu gia đây kinh diễm vô cùng, khó mới có cơ hội gặp mặt như vầy, quả nhiên thiên hạ vô song, xem ra bổn vương hôm nay thật là may mắn!"
Quý Tử Thiến cười cười, Đàm Tử Uyên sai người châm trà, thản nhiên nói "Tiểu hầu gia có chuyện gì cứ nói, một bậc đại mỹ nhân như ngươi, tại hạ nhất định hết lòng hỗ trợ!"
Hồng Dạ nhìn nhìn trời, Bồ Đào nhìn nhìn đất, Quý Tử Thiến có chút xấu hổ nói "Bản hầu gia muốn tìm một quyển sách, nghe nói Vân lão hầu gia đã đưa cho Vương gia, quyển sách này đối với tại hạ rất quan trọng, cho nên......có thể cho ta xem qua một chút hay không?"
"À!" Đàm Tử Uyên chỉ vào cuối giường nói "Tất cả sách đều ở bên kia, ngươi xem, tiểu hầu gia đột nhiên viếng thăm, bổn vương lại bận rộn nên cũng chưa kịp sắp xếp dọn dẹp lại."
Hồng Dạ không hiểu phép tắc lễ nghi, lập tức đứng lên tiến về phía đầu giường bắt đầu tìm tòi xem xét, Bồ Đào lo lắng liếc nhìn Đàm Tử Uyên, chỉ thấy Đàm Tử Uyên mắt đầy ý cười ung dung tập trung uống trà.
Quý Tử Thiến đang muốn tìm cách khác để dò hỏi vì hắn đoán chừng trên đầu giường nhất định không có, Đàm Tử Uyên có lẽ chỉ vờ vịt trước mặt mọi người cho qua chuyện mà thôi.
Chợt nghe thấy Hồng Dạ hét lớn "Tìm được rồi!"
Bồ Đào cả kinh đứng dậy nhìn không chớp mắt vào một quyển sách mà Hồng Dạ moi ra được từ trong đống sách trên giường, quyển sách có bìa màu đen văn hoa rồng rắn uốn lượn, trên bìa có hai chữ thật to nhũ bạc: “Ngân Thư”.
"Gì? Quyển này à? Bổn vương cũng cảm thấy quyển sách này thật là thú vị nên đã giữ lại."
Quý Tử Thiến nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt Bồ Đào nghi hoặc, cảm thấy chuyện đâu có thể nào chỉ đơn giản như vậy?
Quả nhiên Đàm Tử Uyên vừa cười vừa nói "tiểu Hồng Dạ xác định là quyển sách này phải không?"
Hồng Dạ khẽ giật mình, nhìn nhìn lại quyển sách, gật gật đầu với Quý Tử Thiến, nói "Đúng là cuốn này. Chính xác!"
"Vậy thì tốt." Đàm Tử Uyên cười tươi như hoa.
Bồ Đào nghi hoặc, dựa theo tính tình của hắn, nhất định sẽ không bỏ qua chuyện lúc trước, hơn nữa......theo lẽ thường, hắn hẳn sẽ cố ý nói sách ở đầu giường, sau đó đợi cho Hồng Dạ tìm nửa ngày mà không phát hiện ra, lúc đó mới chủ động mở miệng ra điều kiện. Đằng này...
Thật sự...... cứ đơn giản như vậy mà trả sách lại cho bọn nàng hay sao?
Lại còn nói "Vậy thì tốt". Tốt cái gì a!
Bồ Đào càng nghĩ càng cảm thấy nghi hoặc, Đàm Tử Uyên đối diện với ánh mắt của Bồ Đào, mỉm cười nói "Thì ra tiểu cô nương này tên là Bồ Đào, quả nhiên là thanh tú linh hoạt, bổn vương nể mặt tiểu hầu gia nên không so đo chuyện lần trước. Thật ra nếu không phải trong nhà ta đã có sẵn một con cọp cái, ta thật cũng muốn đem ngươi về dạy dỗ một phen."
Dứt lời nghiêm mặt nói với Quý Tử Thiến "Bổn vương chán ghét những quy cũ giả tạo của thế gian, cũng không muốn dài dòng nói lời vô nghĩa, quyển sách này vốn là di vật bảo bối của Quý Hầu gia. Tại hạ nguyên có việc cần hỗ trợ mới đến tìm lão Hầu gia, không ngờ khi đến thì lão Hầu gia đã qua đời. Nên bổn vương thật lo lắng, sợ tiểu Hầu gia tìm không thấy vật ngươi muốn tìm. Nếu tiểu Hầu gia tìm được rồi thì thật tốt quá."
Bồ Đào nghe vậy nhất thời nhụt chí, người này quả thật không khách sáo như thế tục bình thường, có lẽ hắn cố tình ở lại nơi đây sắp xếp mưu tính mọi chuyện.
Quý Tử Thiến cũng không vòng vo "tiểu Vương gia có điều kiện gì......cứ nói."
Đàm Tử Uyên buông chén trà xuống, mở cây quạt ra phe phẩy, tiêu sái cười trêu "tiểu hầu gia yên tâm, tại hạ không đoạn tụ, sẽ không đề ra việc gì khó xử đâu......"
Sắc mặt Quý Tử Thiến sầm lại, ý cười trong mắt Đàm Tử Uyên càng đậm "tiểu Hầu gia, trước khi chuyện thành công, tại hạ sẽ vẫn bảo quản quyển sách này, nếu muốn ỷ mạnh ra tay đoạt lấy......bổn vương cũng có một chút công phu tự vệ, tuy không thể lấy một địch ba, nhưng nếu lúc này Đàm vương gia ta mà xảy ra chuyện ở Vân Hầu gia phủ, mọi việc cũng không hay lắm, có phải hay không?"
"Rốt cuộc là chuyện gì?"
Bồ Đào nhịn không được tiếp lời "Sao ngài nói có vẻ nghiêm trọng như vậy? Bọn ta cũng là người biết giữ chữ tín, ngài nói cứ như là chúng ta nhất định sẽ không đồng ý?"
Tiểu hài tử Hồng Dạ bắt chước người lớn xen miệng vào nói "Đúng vậy! Đâu phải mấy chuyện như cầu linh đan tiên dược hay mưu sát thiên vương lão tử gì gì đó, có chuyện gì cứ việc nói ra đi!"
"Chuyện này......"
Đàm Tử Uyên nghe vậy đột nhiên sầm mặt xuống "Nếu thế thì quên đi vậy, thứ lỗi bổn vương không tiễn. Mời!"
Thế là mọi người bị đuổi ra về mà không hiểu tại sao!
Bồ Đào trơ mắt nhìn Đàm Tử Uyên lấy tâm pháp Thủy Nguyệt Phiêu Linh nhét lung tung lại vào đống sách trên giường.
Nghĩ quyển sách này là vật duy nhất có thể bảo toàn mạng sống của sư phụ.
Mắt nàng nhòa lệ.
Quý Tử Thiến vỗ về tay Bồ Đào an ủi, Hồng Dạ sờ sờ mũi, thật sự không biết mình đã nói cái gì sai.
"Đừng gấp, để ta đi tìm hắn lại."
Quý Tử Thiến nói vừa dứt lời, cũng không cần gõ cửa, trực tiếp bay qua cổng viện xông vào.
Hồng Dạ kéo Bồ Đào đến chân tường ngồi xuống, Bồ Đào hai mắt đỏ ngầu, Hồng Dạ lưỡng lự một lát rồi khẩn trương ôm Bồ Đào vào lòng dỗ dành.
Bả vai Bồ Đào khẽ run run.
Hồng Dạ lẳng lặng ôm Bồ Đào, chỉ biết mở miệng thở dài, lại nhìn nhìn bàn tay phải vô lực của bản thân mình, lăng lăng ngẩn người ra.
Chỉ chốc lát sau, Quý Tử Thiến đẩy cửa bước ra từ bên trong viện.
Trầm mặc không nói tiếng nào kéo hai người đang ôm nhau thành một cục, nhét vào trong xe ngựa.
Cằn nhằn nói "Hồng Dạ, ngươi đúng là miệng quạ đen."
"A?"
"Hắn bảo chúng ta đi ám sát hoàng đế."
"Cái gì!!?"
Bồ Đào và Hồng Dạ kinh hãi thất sắc.
Quý Tử Thiến lắc đầu nói "Đàm Tử Uyên thật là âm hiểm ngoan độc, nếu không phải hắn coi khinh ngôi vị hoàng đế, thiên hạ này đã sớm là đồ trong lòng bàn tay hắn từ lâu rồi. Đáng tiếc là hắn yêu sâu đậm một nữ nhân có dã tâm lớn, muốn dựa vào thế lực của hắn để soán ngôi vị hoàng hậu. Hiện giờ hắn đã ngầm bố trí tất cả mọi việc, chỉ cần hoàng đế giá băng thì thiên hạ này chính là của bọn họ."
Quý Tử Thiến sắc mặt âm trầm nói "Hắn đã âm thầm nắm giữ hơn phân nửa thế lực trong triều, hơn nữa cũng đã sớm sai người hạ độc dược có độc tính chậm phát vào điểm tâm hàng ngày của hoàng đế. Vân quý phi và tiểu thái tử chỉ là chuyện nhỏ. Hiện giờ Đàm Tử Uyên cũng không định gấp gáp ra tay, hắn vốn muốn đợi vài năm sau hoàng đế qua đời rồi mới soán ngôi...... Đáng tiếc nữ nhân kia của hắn dường như đợi không kịp, hắn đành phải ra hạ sách này, vì tình yêu với một người sắp tuyệt mạng mà bất chấp tính mạng của mình muốn đoạt ngôi cửu ngũ chí tôn."
"Mưu sát thiên vương lão tử, việc này ta làm không nổi a!!!!!"
Hồng Dạ than thở.
Quý Tử Thiến thấy Bồ Đào sốt ruột, thò tay vào ngực áo lấy quyển sách ra nói “Đây là nửa bản tâm pháp Thủy Nguyệt Phiêu Linh, còn lại một nửa, phải lấy được thủ cấp của hoàng đế mới trao đổi được."
"Loại chuyện như vầy đâu có thể tùy tiện lấy ra làm điều kiện được?"
"Nắm bắt nhược điểm trí mạng của đối phương để làm điều kiện trao đổi thì giao dịch mới thú vị..... Đây là nguyên văn lời nói của hắn......"
"Không được."
Bồ Đào lắc đầu, hai mắt đỏ ngầu. "Võ công sư phụ dù cao tới đâu, ta cũng không thể để hắn mạo hiểm đi đột nhập hoàng cung để xảy ra chuyện, vậy chi bằng cứ tiếp tục như bây giờ, tốt xấu gì cũng còn có thể sống thêm được vài năm nữa......"
"Thủy Nguyệt Phiêu Linh tuy thiên hạ vô địch cũng chỉ là một chọi một, một chọi mười, cùng lắm là một chọi trăm. Cho dù Thượng Quan Khâm có luyện thành Huyết Y Phiêu Linh và Tuyết Nguyệt Phiêu Linh, nếu đi ám sát hoàng đế, đó là một chọi ngàn, một chọi vạn. Võ công cao cường và bản lĩnh ám sát là hai việc hoàn toàn khác nhau."
Hồng Dạ lấy nửa bản Thủy Nguyệt Phiêu Linh giao cho Bồ Đào "Cho nên mới nói, Bồ Đào ngươi đừng vội, Thượng Quan Khâm tuyệt đối không thể đi, đừng nói là có may mắn thoát khỏi hoàng cung hay không mà đó là chuyện chết chắc. Nói đi rồi cũng phải nói lại, Quý đại giáo chủ ngươi cũng không có bản lĩnh này, nếu tay phải của ta không bị phế có lẽ còn có thể thử một lần, nhưng......hiện giờ ta đã là một phế nhân......"
Quý Tử Thiến ngắt lời Hồng Dạ, không muốn hắn nói tiếp để bầu không khí trầm trọng thêm "Từ từ nghĩ cũng sẽ có cách thôi!"
Không ngờ Hồng Dạ chớp chớp mắt làm ra vẻ thần bí, nói "Ta có cách nha."
"Cách gì?"
Bồ Đào siết chặt quyển sách cứu mạng cho sư phụ, vội vàng hỏi.
Quý Tử Thiến cũng giật mình nhìn Hồng Dạ, Hồng Dạ nheo lại con ngươi như một con mèo nhỏ, cười nói "Ta làm không được, nhưng có một người có thể làm được, muốn lấy được nửa quyển sách còn lại, chỉ cần cầu người này đồng ý ra tay là được!"
"Là ai vậy?!"
Hồng Dạ mở ra cây quạt che khuất nửa bên mặt "Thiên vương lão tử cũng là người, giết người tất nhiên là công việc của sát thủ. Trên đời này nếu có người có khả năng đột nhập hoàng cung ám sát hoàng đế, nhất định chỉ có Tổng môn chủ của Thiên Sơn Tam môn – tiểu Tiêu."
Lúc Quý Tử Thiến, Bồ Đào, Hồng Dạ đến, Đàm tiểu vương gia đang khom người chăm sóc một chậu hoa lan Tây Vực kiêu sa.
Hắn nghe thanh âm phía sau lưng, chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt trực tiếp lướt qua Bồ Đào, nhìn Hồng Dạ và Quý Tử Thiến phía sau.
Lập tức dung nhan tuấn mỹ hé miệng cười "A! Mỹ nhân đến kia!"
Bồ Đào nhíu mi, nếu không biết rõ người này là sói đội lốt cừu, nàng còn tưởng...
Quý Tử Thiến gật đầu "Bái kiến Đàm tiểu vương gia, tại hạ là tôn tôn của Vân lão hầu gia - Quý Tử Thiến. Vị này là thư đồng Hồng Dạ, thị nữ Bồ Đào."
Thị nữ thư đồng......
Bồ Đào và Hồng Dạ liếc hắn xem thường.
Đàm Tử Uyên buông cái gáo tưới nước màu vàng xuống, đứng dậy bước đến gần, thân hình hắn rất cao, cao hơn so với Quý Tử Thiến, Hồng Dạ ngửa đầu nhìn thoáng qua, vẻ mặt vô cùng mất hứng.
Đàm Tử Uyên ngắm ngắm Quý Tử Thiến, lại quét mắt ngắm ngắm Hồng Dạ, sau đó trực tiếp khóa ánh mắt trên người Bồ Đào, cười nói "Thì ra ngươi là nha đầu thông phòng của Quý tiểu hầu gia, hèn chi dám to gan nhận tiền người khác bắt cóc bổn vương gia."
Quý Tử Thiến bắn ánh mắt giết người về phía Bồ Đào, Bồ Đào sờ sờ mũi, thầm nghĩ người này quả thật là thù dai quá.
Thu hồi ánh mắt lại, Quý Tử Thiến thực hài lòng với câu nói “nha đầu thông phòng” kia, khoái trá nói "Không biết tiểu Vương gia cùng nha đầu này của bản Hầu gia đã xảy ra vấn đề gì? Nếu có gì đắc tội......"
"Thôi đi."
Đàm Tử Uyên khoát tay khẽ cười nói "Tiểu hầu gia chắc có việc nên mới đến đây, vào đi, vào đi, mọi người mau vào phòng rồi hẵng nói."
Trong phòng bày trí đơn giản, bên cạnh song cửa sổ là một chiếc bàn nhỏ, trên bàn bày ra một bộ tách ấm trà, một cây đàn cổ và một chiếc mộc đỉnh hương. Ngoài ra chỉ có một chiếc giường trải đệm màu vàng, sa màn bằng lụa mỏng buông hững hờ, dưới chân giường đặt vài bộ sách.
Quý Tử Thiến nhìn xung quanh đánh giá một lát rồi ngồi xuống, Đàm Tử Uyên còn tự tay bày tách trà ra cho mọi người, cười nói "Bổn vương đã sớm nghe nói đến dung mạo của Quý tiểu hầu gia đây kinh diễm vô cùng, khó mới có cơ hội gặp mặt như vầy, quả nhiên thiên hạ vô song, xem ra bổn vương hôm nay thật là may mắn!"
Quý Tử Thiến cười cười, Đàm Tử Uyên sai người châm trà, thản nhiên nói "Tiểu hầu gia có chuyện gì cứ nói, một bậc đại mỹ nhân như ngươi, tại hạ nhất định hết lòng hỗ trợ!"
Hồng Dạ nhìn nhìn trời, Bồ Đào nhìn nhìn đất, Quý Tử Thiến có chút xấu hổ nói "Bản hầu gia muốn tìm một quyển sách, nghe nói Vân lão hầu gia đã đưa cho Vương gia, quyển sách này đối với tại hạ rất quan trọng, cho nên......có thể cho ta xem qua một chút hay không?"
"À!" Đàm Tử Uyên chỉ vào cuối giường nói "Tất cả sách đều ở bên kia, ngươi xem, tiểu hầu gia đột nhiên viếng thăm, bổn vương lại bận rộn nên cũng chưa kịp sắp xếp dọn dẹp lại."
Hồng Dạ không hiểu phép tắc lễ nghi, lập tức đứng lên tiến về phía đầu giường bắt đầu tìm tòi xem xét, Bồ Đào lo lắng liếc nhìn Đàm Tử Uyên, chỉ thấy Đàm Tử Uyên mắt đầy ý cười ung dung tập trung uống trà.
Quý Tử Thiến đang muốn tìm cách khác để dò hỏi vì hắn đoán chừng trên đầu giường nhất định không có, Đàm Tử Uyên có lẽ chỉ vờ vịt trước mặt mọi người cho qua chuyện mà thôi.
Chợt nghe thấy Hồng Dạ hét lớn "Tìm được rồi!"
Bồ Đào cả kinh đứng dậy nhìn không chớp mắt vào một quyển sách mà Hồng Dạ moi ra được từ trong đống sách trên giường, quyển sách có bìa màu đen văn hoa rồng rắn uốn lượn, trên bìa có hai chữ thật to nhũ bạc: “Ngân Thư”.
"Gì? Quyển này à? Bổn vương cũng cảm thấy quyển sách này thật là thú vị nên đã giữ lại."
Quý Tử Thiến nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt Bồ Đào nghi hoặc, cảm thấy chuyện đâu có thể nào chỉ đơn giản như vậy?
Quả nhiên Đàm Tử Uyên vừa cười vừa nói "tiểu Hồng Dạ xác định là quyển sách này phải không?"
Hồng Dạ khẽ giật mình, nhìn nhìn lại quyển sách, gật gật đầu với Quý Tử Thiến, nói "Đúng là cuốn này. Chính xác!"
"Vậy thì tốt." Đàm Tử Uyên cười tươi như hoa.
Bồ Đào nghi hoặc, dựa theo tính tình của hắn, nhất định sẽ không bỏ qua chuyện lúc trước, hơn nữa......theo lẽ thường, hắn hẳn sẽ cố ý nói sách ở đầu giường, sau đó đợi cho Hồng Dạ tìm nửa ngày mà không phát hiện ra, lúc đó mới chủ động mở miệng ra điều kiện. Đằng này...
Thật sự...... cứ đơn giản như vậy mà trả sách lại cho bọn nàng hay sao?
Lại còn nói "Vậy thì tốt". Tốt cái gì a!
Bồ Đào càng nghĩ càng cảm thấy nghi hoặc, Đàm Tử Uyên đối diện với ánh mắt của Bồ Đào, mỉm cười nói "Thì ra tiểu cô nương này tên là Bồ Đào, quả nhiên là thanh tú linh hoạt, bổn vương nể mặt tiểu hầu gia nên không so đo chuyện lần trước. Thật ra nếu không phải trong nhà ta đã có sẵn một con cọp cái, ta thật cũng muốn đem ngươi về dạy dỗ một phen."
Dứt lời nghiêm mặt nói với Quý Tử Thiến "Bổn vương chán ghét những quy cũ giả tạo của thế gian, cũng không muốn dài dòng nói lời vô nghĩa, quyển sách này vốn là di vật bảo bối của Quý Hầu gia. Tại hạ nguyên có việc cần hỗ trợ mới đến tìm lão Hầu gia, không ngờ khi đến thì lão Hầu gia đã qua đời. Nên bổn vương thật lo lắng, sợ tiểu Hầu gia tìm không thấy vật ngươi muốn tìm. Nếu tiểu Hầu gia tìm được rồi thì thật tốt quá."
Bồ Đào nghe vậy nhất thời nhụt chí, người này quả thật không khách sáo như thế tục bình thường, có lẽ hắn cố tình ở lại nơi đây sắp xếp mưu tính mọi chuyện.
Quý Tử Thiến cũng không vòng vo "tiểu Vương gia có điều kiện gì......cứ nói."
Đàm Tử Uyên buông chén trà xuống, mở cây quạt ra phe phẩy, tiêu sái cười trêu "tiểu hầu gia yên tâm, tại hạ không đoạn tụ, sẽ không đề ra việc gì khó xử đâu......"
Sắc mặt Quý Tử Thiến sầm lại, ý cười trong mắt Đàm Tử Uyên càng đậm "tiểu Hầu gia, trước khi chuyện thành công, tại hạ sẽ vẫn bảo quản quyển sách này, nếu muốn ỷ mạnh ra tay đoạt lấy......bổn vương cũng có một chút công phu tự vệ, tuy không thể lấy một địch ba, nhưng nếu lúc này Đàm vương gia ta mà xảy ra chuyện ở Vân Hầu gia phủ, mọi việc cũng không hay lắm, có phải hay không?"
"Rốt cuộc là chuyện gì?"
Bồ Đào nhịn không được tiếp lời "Sao ngài nói có vẻ nghiêm trọng như vậy? Bọn ta cũng là người biết giữ chữ tín, ngài nói cứ như là chúng ta nhất định sẽ không đồng ý?"
Tiểu hài tử Hồng Dạ bắt chước người lớn xen miệng vào nói "Đúng vậy! Đâu phải mấy chuyện như cầu linh đan tiên dược hay mưu sát thiên vương lão tử gì gì đó, có chuyện gì cứ việc nói ra đi!"
"Chuyện này......"
Đàm Tử Uyên nghe vậy đột nhiên sầm mặt xuống "Nếu thế thì quên đi vậy, thứ lỗi bổn vương không tiễn. Mời!"
Thế là mọi người bị đuổi ra về mà không hiểu tại sao!
Bồ Đào trơ mắt nhìn Đàm Tử Uyên lấy tâm pháp Thủy Nguyệt Phiêu Linh nhét lung tung lại vào đống sách trên giường.
Nghĩ quyển sách này là vật duy nhất có thể bảo toàn mạng sống của sư phụ.
Mắt nàng nhòa lệ.
Quý Tử Thiến vỗ về tay Bồ Đào an ủi, Hồng Dạ sờ sờ mũi, thật sự không biết mình đã nói cái gì sai.
"Đừng gấp, để ta đi tìm hắn lại."
Quý Tử Thiến nói vừa dứt lời, cũng không cần gõ cửa, trực tiếp bay qua cổng viện xông vào.
Hồng Dạ kéo Bồ Đào đến chân tường ngồi xuống, Bồ Đào hai mắt đỏ ngầu, Hồng Dạ lưỡng lự một lát rồi khẩn trương ôm Bồ Đào vào lòng dỗ dành.
Bả vai Bồ Đào khẽ run run.
Hồng Dạ lẳng lặng ôm Bồ Đào, chỉ biết mở miệng thở dài, lại nhìn nhìn bàn tay phải vô lực của bản thân mình, lăng lăng ngẩn người ra.
Chỉ chốc lát sau, Quý Tử Thiến đẩy cửa bước ra từ bên trong viện.
Trầm mặc không nói tiếng nào kéo hai người đang ôm nhau thành một cục, nhét vào trong xe ngựa.
Cằn nhằn nói "Hồng Dạ, ngươi đúng là miệng quạ đen."
"A?"
"Hắn bảo chúng ta đi ám sát hoàng đế."
"Cái gì!!?"
Bồ Đào và Hồng Dạ kinh hãi thất sắc.
Quý Tử Thiến lắc đầu nói "Đàm Tử Uyên thật là âm hiểm ngoan độc, nếu không phải hắn coi khinh ngôi vị hoàng đế, thiên hạ này đã sớm là đồ trong lòng bàn tay hắn từ lâu rồi. Đáng tiếc là hắn yêu sâu đậm một nữ nhân có dã tâm lớn, muốn dựa vào thế lực của hắn để soán ngôi vị hoàng hậu. Hiện giờ hắn đã ngầm bố trí tất cả mọi việc, chỉ cần hoàng đế giá băng thì thiên hạ này chính là của bọn họ."
Quý Tử Thiến sắc mặt âm trầm nói "Hắn đã âm thầm nắm giữ hơn phân nửa thế lực trong triều, hơn nữa cũng đã sớm sai người hạ độc dược có độc tính chậm phát vào điểm tâm hàng ngày của hoàng đế. Vân quý phi và tiểu thái tử chỉ là chuyện nhỏ. Hiện giờ Đàm Tử Uyên cũng không định gấp gáp ra tay, hắn vốn muốn đợi vài năm sau hoàng đế qua đời rồi mới soán ngôi...... Đáng tiếc nữ nhân kia của hắn dường như đợi không kịp, hắn đành phải ra hạ sách này, vì tình yêu với một người sắp tuyệt mạng mà bất chấp tính mạng của mình muốn đoạt ngôi cửu ngũ chí tôn."
"Mưu sát thiên vương lão tử, việc này ta làm không nổi a!!!!!"
Hồng Dạ than thở.
Quý Tử Thiến thấy Bồ Đào sốt ruột, thò tay vào ngực áo lấy quyển sách ra nói “Đây là nửa bản tâm pháp Thủy Nguyệt Phiêu Linh, còn lại một nửa, phải lấy được thủ cấp của hoàng đế mới trao đổi được."
"Loại chuyện như vầy đâu có thể tùy tiện lấy ra làm điều kiện được?"
"Nắm bắt nhược điểm trí mạng của đối phương để làm điều kiện trao đổi thì giao dịch mới thú vị..... Đây là nguyên văn lời nói của hắn......"
"Không được."
Bồ Đào lắc đầu, hai mắt đỏ ngầu. "Võ công sư phụ dù cao tới đâu, ta cũng không thể để hắn mạo hiểm đi đột nhập hoàng cung để xảy ra chuyện, vậy chi bằng cứ tiếp tục như bây giờ, tốt xấu gì cũng còn có thể sống thêm được vài năm nữa......"
"Thủy Nguyệt Phiêu Linh tuy thiên hạ vô địch cũng chỉ là một chọi một, một chọi mười, cùng lắm là một chọi trăm. Cho dù Thượng Quan Khâm có luyện thành Huyết Y Phiêu Linh và Tuyết Nguyệt Phiêu Linh, nếu đi ám sát hoàng đế, đó là một chọi ngàn, một chọi vạn. Võ công cao cường và bản lĩnh ám sát là hai việc hoàn toàn khác nhau."
Hồng Dạ lấy nửa bản Thủy Nguyệt Phiêu Linh giao cho Bồ Đào "Cho nên mới nói, Bồ Đào ngươi đừng vội, Thượng Quan Khâm tuyệt đối không thể đi, đừng nói là có may mắn thoát khỏi hoàng cung hay không mà đó là chuyện chết chắc. Nói đi rồi cũng phải nói lại, Quý đại giáo chủ ngươi cũng không có bản lĩnh này, nếu tay phải của ta không bị phế có lẽ còn có thể thử một lần, nhưng......hiện giờ ta đã là một phế nhân......"
Quý Tử Thiến ngắt lời Hồng Dạ, không muốn hắn nói tiếp để bầu không khí trầm trọng thêm "Từ từ nghĩ cũng sẽ có cách thôi!"
Không ngờ Hồng Dạ chớp chớp mắt làm ra vẻ thần bí, nói "Ta có cách nha."
"Cách gì?"
Bồ Đào siết chặt quyển sách cứu mạng cho sư phụ, vội vàng hỏi.
Quý Tử Thiến cũng giật mình nhìn Hồng Dạ, Hồng Dạ nheo lại con ngươi như một con mèo nhỏ, cười nói "Ta làm không được, nhưng có một người có thể làm được, muốn lấy được nửa quyển sách còn lại, chỉ cần cầu người này đồng ý ra tay là được!"
"Là ai vậy?!"
Hồng Dạ mở ra cây quạt che khuất nửa bên mặt "Thiên vương lão tử cũng là người, giết người tất nhiên là công việc của sát thủ. Trên đời này nếu có người có khả năng đột nhập hoàng cung ám sát hoàng đế, nhất định chỉ có Tổng môn chủ của Thiên Sơn Tam môn – tiểu Tiêu."
/76
|