"Đừng mà!"
Bồ Đào biến sắc, không suy nghĩ gì vội vàng đem bảo bảo bỏ vào trong lòng của Vực Tuyết, vận khinh công bay đi.
Thượng Quan Khâm cắn cắn môi, cũng đem bảo bảo trong lòng giao cho Vực Tuyết nói "Ngươi mang bọn chúng đi trước đi!"
Sau đó lập tức đuổi theo Bồ Đào.
--------------------------
"Đừng!"
Dãy phòng phía tây đã bị oanh tạc, nhưng bất quá chỉ là một phần nhỏ lượng thuốc nổ mà thôi.
Mộ Dung Thân Phi xuyên qua màn khói lửa dày đặc, hoảng sợ nhìn thấy Thượng Quan Tuyết đang nắm hỏa thạch, chuẩn bị châm ngòi nổ lớn nhất để hủy diệt tất cả.
Ngòi nổ này là dẫn tới cả trăm cân thuốc nổ tiếp theo.
Cả khách điếm sẽ đều phải bị vỡ tung thành từng mảnh nhỏ.
"Đừng? Đừng cái gì chứ?"
Thượng Quan Tuyết hai mắt mờ lệ, không vì ánh lửa chói mắt mà sợ hãi, ngược lại nàng chỉ cảm thấy lúc này tựa hồ như đêm tân hôn năm nọ của nàng, dung mạo của người đứng trước mặt sáng ngời như lúc hắn đang say ngủ kề bên nàng, khiến nàng say mê ngắm nhìn mà không dám sờ đến.
"Thân Phi, ngươi có biết không, ta vẫn hằng mong đợi mình sẽ hoài thai một hài tử của riêng chúng ta. Vậy mà ngươi bảo ta đừng chạm đến ngươi? Ngươi bảo ta quên đi, mà đi tìm hạnh phúc của chính mình!? Làm gì có hạnh phúc nữa, hạnh phúc đều bị ngươi hủy cả rồi!!"
Mộ Dung Thân Phi chấn động mạnh, đột nhiên thấy ánh mắt của Thượng Quan Tuyết tựa hồ y như ánh mắt của hắn năm đó khi hắn thổ lộ với Bồ Đào.
Lúc đó chắc Bồ Đào rất thương tâm, giống hệt như hắn lúc này vậy.
Áy náy mang theo ủy khuất.
Đau xót bất lực.
Rốt cuộc hắn nhận ra, hắn thực có lỗi với Tuyết nhi.
Thôi thì cùng nàng chết ở đây vậy......
Đứng lặng nhìn Thượng Quan Tuyết tuyệt vọng cắn răng châm ngòi nổ.
Một đốm lửa nhỏ lóe lên, sau đó nghe thấy thuốc nổ cách đó không xa ầm ầm vang lên, một luồng sóng nhiệt rất nhanh ập lại, xâm chiếm lấy hắn.
Mãi đến khi tro bụi che hẳn lại tầm mắt, khiến cho Mộ Dung Thân Phi không nhìn thấy gì nữa, không nhìn thấy cả Thượng Quan Tuyết, chỉ có thể cảm nhận được nóng rát cùng một sự yên lặng đến tuyệt vọng.
Lẳng lặng đứng đó chờ cái chết đến gần.
Cả căn phòng nhanh chóng chìm vào biển lửa.
Hắn đứng đối diện với Tuyết nhi, nhưng không ai nhìn thấy đối phương cả.
Tựa như khi mới ngủ dậy, mơ màng nhưng biết rõ đây không phải là mộng.
"Tuyết nhi!!"
Đột nhiên một người gầm lên giận dữ kèm theo tiếng nổ ầm vang liên tiếp không dứt.
Thượng Quan Thanh Khuê đẩy ra tấm ván gỗ đang cháy, cũng không thèm nhìn đến Mộ Dung Thân Phi, trực tiếp xuyên qua khói bụi, đến nơi mơ hồ vang lên tiếng khóc la của Thượng Quan Tuyết.
"Phụ thân, tại sao lại đến đây! Mau đi ra ngoài đi!"
"Tuyết nhi! Hài tử ngốc! Cha chỉ còn lại có một mình con thôi a!"
Sự tình bất quá diễn ra chỉ trong giây lát.
Lửa đã nhanh chóng lan tràn lại gần, Mộ Dung Thân Phi nhắm mắt lại, hắn đã bị ngộp thở.
Đầu óc choáng váng, thân hình mềm nhũn.
Hắn đột nhiên nhớ đến một người.
Người ta nói, trước khi chết, trong đầu mình sẽ nhìn thấy người mình quan tâm nhất.
Bồ Đào......
Thì ra là thế......
Người hắn nghĩ đến trước khi chết, quả nhiên không phải là......
"Thân Phi!"
Có một thanh âm quen thuộc lên tiếng gọi, Mộ Dung Thân Phi hôn mê, ngã vào lòng của tiểu Tiêu.
--------------------------
Sự tình rất nhanh liền chấm dứt.
Bởi vì Ma giáo náo loạn khiến cho các môn phái còn lại đều đề cao cảnh giác, mãi đến khi tiếng nổ vang lên, đã có không ít người bỏ chạy khỏi khách điếm.
Nhưng vẫn có một số người bị chết mà vẫn không hiểu tại sao trong trận hỏa hoạn kỳ lạ này.
Vì thế có người đoán là Ma giáo đã gây nên thảm họa này.
Nhưng Thiên Sơn Tam môn lại lên tiếng thanh minh, nói đây là kẻ thù của bọn họ đã lén đặt thuốc nổ, là vì bọn họ nên mới gây ra họa này.
Thượng Quan Khâm và Bồ Đào cũng không bị thương, bởi vì trước khi ngòi nổ lớn nhất bị nổ, bọn họ đã tìm được Quý Tử Thiến.
Lúc Quý Tử Thiến nhìn thấy pháo hiệu, không nói một lời vác Hồng Dạ lên vai bay nhanh ra khỏi khách điếm.
Không lâu sau đó ngòi nổ kế tiếp vang lên.
Dãy phòng ốc xa xa đều bị lửa nuốt trọn, còn có tiếng người bị thương kêu la thảm thiết.
Quý Tử Thiến biến sắc, buông Hồng Dạ xuống, hai người nhanh chóng quyết định, nếu tiểu Tiêu ở trong đó, vậy Thiên Sơn Tam Môn nhất định không có ai lãnh đạo, Hồng Dạ quyết định giải tán người của Thiên Sơn Tam môn ra khỏi khách điếm, thuận tiện di dời luôn người của những môn phái trọ gần đó để tránh khỏi một trận hỏa kiếp này.
Quý Tử Thiến quyết định chạy về phía Ma giáo.
Trực giác hắn nói cho hắn biết.
Ma giáo phóng pháo hiệu, nhất định là đã biết tin từ trước, người có thể thông báo cho Ma giáo, nhất định là Bồ Đào của hắn!
Vì thế ba người gặp nhau trên đường.
Không nói một lời, cùng nhau chạy ra ngoài khách điếm.
Vừa chạy ra khỏi khách điếm, sau lưng lửa đã bốc cháy bừng bừng.
Chiếu sáng cả một tòa Mặc Trúc thành.
Mấy khách điếm chung quanh cũng bị họa lây, trận lửa lan tràn thiêu rụi cả một dãy phố.
Cực kỳ thê thảm.
Đám người Bồ Đào chạy đến con phố kế tiếp, sau khi an toàn, Bồ Đào lập tức chui vào lòng Quý Tử Thiến, khóc đến thiên hôn địa ám.
Sắc mặt Thượng Quan Khâm lúc đó cực kỳ không tốt.
Quý Tử Thiến lại dương dương tự đắc nói. "Không phải Thượng Quan giáo chủ ăn dấm chua của bản cung đó chứ? Lúc Bồ Đào nghĩ đến việc ngươi sẽ phải chết, nàng cũng không khóc thảm như bây giờ a!"
Thượng Quan Khâm hừ một tiếng, Bồ Đào mới giật mình, chùi chùi nước mắt, cốc lên đầu Quý Tử Thiến một cái, cả giận nói "Tại sao lại chạy đến dãy sương phòng phía tây làm gì?!!"
"À......Ta và Hồng Dạ chỉ là......"
Bồ Đào kinh sợ, đột nhiên khẩn trương hỏi "Con mèo nhỏ đâu rồi?"
"Con mèo nhỏ cái gì! Ở đây!"
Hồng Dạ theo như thường lệ, xuất hiện trên nóc nhà, chẳng qua bộ dạng thảm hơn nhiều.
Tóc bị cháy hết một mảng lớn, quần áo te tua.
Cái mũi đen thùi lấm lem.
"Trận hỏa hoạn này, đệ tử Thiên Sơn Tam Môn không bị tổn thất mấy, không đáng ngại, nhưng các đại môn phái phân bố đệ tử ở khách điếm đó lại không phản ứng mau như bọn ta, chết rất nhiều, có lẽ không thể tham gia tỷ võ nữa. Chuyện Thượng Quan gia gây ra chỉ có bọn ta biết, có lẽ sẽ không ai tin đâu. Tử Thiến, chắc vụ này lại đổ lên đầu chúng ta nữa cho mà xem......"
Đột nhiên ngừng lại, nhìn nhìn Thượng Quan Khâm, rồi quay đầu nói với Bồ Đào "Bồ Đào, còn nhớ rõ ước định của chúng ta hay không?"
"Á......"
Bồ Đào làm bộ như không nghe thấy, nhưng Hồng Dạ lại cố tình không nhận ra, nhắc lại một lần nữa.
"Bồ Đào đã đáp ứng cái gì?"
Thượng Quan Khâm đặc biệt “tò mò” hỏi.
Bồ Đào nhìn nhìn hai má của sư phụ, nhìn nhìn Quý Tử Thiến, rồi lại nhìn nhìn Hồng Dạ, nuốt nước miếng nói "Đi xem bảo bảo và Đao lão đi thôi, còn bọn ngươi tự mình giải quyết đi......"
Thượng Quan Khâm không nói gì, chỉ mỉm cười, Quý Tử Thiến cũng cười cười một cách yêu nghiệt giơ lên nắm tay, Hồng Dạ bẻ bẻ mấy đầu ngón tay kêu răng rắc.
"Ai nha!"
Bồ Đào đi được vài bước rồi chợt ngã gục trên mặt đất.
"Sao vậy?"
Ba người đều tiến lên đỡ lấy, Bồ Đào nháy mắt, lòng dạ tiểu nhân nhất thời càng gia tăng, lại giả bộ nói "Đau bụng quá, sư phụ đỡ ta về đi thôi."
"Được."
Thượng Quan Khâm ôm lấy Bồ Đào bước đi.
Để lại Quý Tử Thiến và Hồng Dạ đen mặt, ghen tị đến nghiến răng nghiến lợi.
"Lại không đánh hắn được."
Hồng Dạ tiếc nuối.
"Hừ!"
Quý Tử Thiến quay đầu bước đi.
"Cơ hội ngay trước mắt mà bị sổng mất! Không biết có phải đau bụng thật hay không!"
--------------------------------
Đi vài bước rồi ngừng lại, đột nhiên Thượng Quan Khâm biến sắc, vứt nhẹ Bồ Đào xuống đất, Bồ Đào bị ném, rụt cổ đứng dậy, ủy khuất nói. "Sư phụ, ôm một chút nữa thôi mà......"
"Bụng ngươi căn bản không bị đau......"
"Á......Vậy ôm ta một lát nữa thôi!"
"......"
Rốt cuộc Thượng Quan Khâm giận dữ nói "Nặng lắm......"
"?!"
Đêm nay xem như khỏi ngủ rồi.
Thượng Quan Khâm mang theo Đao lão và bảo bảo tìm một gian khách điếm khác ở lại, cũng không hỏi thăm tin tức của Thượng Quan gia nữa.
Nhưng không ngờ người tìm đến cửa lại là Thiên Sơn Tam Môn.
Lúc đó Thượng Quan Khâm ở lại bảo hộ cho bảo bảo, Bồ Đào đi cùng Quý Tử Thiến và Hồng Dạ đến thăm Mộ Dung Thân Phi.
Mộ Dung Thân Phi bị ho khan, nhưng tánh mạng không có gì đáng ngại.
Hắn chỉ lẳng lặng ôm tiểu Tiêu đang được quấn băng trắng đầy đầu hôn mê nằm ngủ trên giường, thản nhiên nói với mọi người một câu.
Làm tất cả hy vọng của Bồ Đào đều tan biến.
Hắn nói "Tiêu vì cứu ta mà đôi mắt bị thương, từ nay về sau không thể bình phục lại như trước nữa. Chức vị Môn chủ của Thiên Sơn Tam Môn hắn không cần nữa, sẽ trả lại cho Vi An, chỉ cần Hồng Dạ muốn, cứ lấy."
Lại nói với Bồ Đào "Thực xin lỗi, chuyện hắn đồng ý với ngươi, có thể làm không được nữa......"
Bồ Đào biến sắc, không suy nghĩ gì vội vàng đem bảo bảo bỏ vào trong lòng của Vực Tuyết, vận khinh công bay đi.
Thượng Quan Khâm cắn cắn môi, cũng đem bảo bảo trong lòng giao cho Vực Tuyết nói "Ngươi mang bọn chúng đi trước đi!"
Sau đó lập tức đuổi theo Bồ Đào.
--------------------------
"Đừng!"
Dãy phòng phía tây đã bị oanh tạc, nhưng bất quá chỉ là một phần nhỏ lượng thuốc nổ mà thôi.
Mộ Dung Thân Phi xuyên qua màn khói lửa dày đặc, hoảng sợ nhìn thấy Thượng Quan Tuyết đang nắm hỏa thạch, chuẩn bị châm ngòi nổ lớn nhất để hủy diệt tất cả.
Ngòi nổ này là dẫn tới cả trăm cân thuốc nổ tiếp theo.
Cả khách điếm sẽ đều phải bị vỡ tung thành từng mảnh nhỏ.
"Đừng? Đừng cái gì chứ?"
Thượng Quan Tuyết hai mắt mờ lệ, không vì ánh lửa chói mắt mà sợ hãi, ngược lại nàng chỉ cảm thấy lúc này tựa hồ như đêm tân hôn năm nọ của nàng, dung mạo của người đứng trước mặt sáng ngời như lúc hắn đang say ngủ kề bên nàng, khiến nàng say mê ngắm nhìn mà không dám sờ đến.
"Thân Phi, ngươi có biết không, ta vẫn hằng mong đợi mình sẽ hoài thai một hài tử của riêng chúng ta. Vậy mà ngươi bảo ta đừng chạm đến ngươi? Ngươi bảo ta quên đi, mà đi tìm hạnh phúc của chính mình!? Làm gì có hạnh phúc nữa, hạnh phúc đều bị ngươi hủy cả rồi!!"
Mộ Dung Thân Phi chấn động mạnh, đột nhiên thấy ánh mắt của Thượng Quan Tuyết tựa hồ y như ánh mắt của hắn năm đó khi hắn thổ lộ với Bồ Đào.
Lúc đó chắc Bồ Đào rất thương tâm, giống hệt như hắn lúc này vậy.
Áy náy mang theo ủy khuất.
Đau xót bất lực.
Rốt cuộc hắn nhận ra, hắn thực có lỗi với Tuyết nhi.
Thôi thì cùng nàng chết ở đây vậy......
Đứng lặng nhìn Thượng Quan Tuyết tuyệt vọng cắn răng châm ngòi nổ.
Một đốm lửa nhỏ lóe lên, sau đó nghe thấy thuốc nổ cách đó không xa ầm ầm vang lên, một luồng sóng nhiệt rất nhanh ập lại, xâm chiếm lấy hắn.
Mãi đến khi tro bụi che hẳn lại tầm mắt, khiến cho Mộ Dung Thân Phi không nhìn thấy gì nữa, không nhìn thấy cả Thượng Quan Tuyết, chỉ có thể cảm nhận được nóng rát cùng một sự yên lặng đến tuyệt vọng.
Lẳng lặng đứng đó chờ cái chết đến gần.
Cả căn phòng nhanh chóng chìm vào biển lửa.
Hắn đứng đối diện với Tuyết nhi, nhưng không ai nhìn thấy đối phương cả.
Tựa như khi mới ngủ dậy, mơ màng nhưng biết rõ đây không phải là mộng.
"Tuyết nhi!!"
Đột nhiên một người gầm lên giận dữ kèm theo tiếng nổ ầm vang liên tiếp không dứt.
Thượng Quan Thanh Khuê đẩy ra tấm ván gỗ đang cháy, cũng không thèm nhìn đến Mộ Dung Thân Phi, trực tiếp xuyên qua khói bụi, đến nơi mơ hồ vang lên tiếng khóc la của Thượng Quan Tuyết.
"Phụ thân, tại sao lại đến đây! Mau đi ra ngoài đi!"
"Tuyết nhi! Hài tử ngốc! Cha chỉ còn lại có một mình con thôi a!"
Sự tình bất quá diễn ra chỉ trong giây lát.
Lửa đã nhanh chóng lan tràn lại gần, Mộ Dung Thân Phi nhắm mắt lại, hắn đã bị ngộp thở.
Đầu óc choáng váng, thân hình mềm nhũn.
Hắn đột nhiên nhớ đến một người.
Người ta nói, trước khi chết, trong đầu mình sẽ nhìn thấy người mình quan tâm nhất.
Bồ Đào......
Thì ra là thế......
Người hắn nghĩ đến trước khi chết, quả nhiên không phải là......
"Thân Phi!"
Có một thanh âm quen thuộc lên tiếng gọi, Mộ Dung Thân Phi hôn mê, ngã vào lòng của tiểu Tiêu.
--------------------------
Sự tình rất nhanh liền chấm dứt.
Bởi vì Ma giáo náo loạn khiến cho các môn phái còn lại đều đề cao cảnh giác, mãi đến khi tiếng nổ vang lên, đã có không ít người bỏ chạy khỏi khách điếm.
Nhưng vẫn có một số người bị chết mà vẫn không hiểu tại sao trong trận hỏa hoạn kỳ lạ này.
Vì thế có người đoán là Ma giáo đã gây nên thảm họa này.
Nhưng Thiên Sơn Tam môn lại lên tiếng thanh minh, nói đây là kẻ thù của bọn họ đã lén đặt thuốc nổ, là vì bọn họ nên mới gây ra họa này.
Thượng Quan Khâm và Bồ Đào cũng không bị thương, bởi vì trước khi ngòi nổ lớn nhất bị nổ, bọn họ đã tìm được Quý Tử Thiến.
Lúc Quý Tử Thiến nhìn thấy pháo hiệu, không nói một lời vác Hồng Dạ lên vai bay nhanh ra khỏi khách điếm.
Không lâu sau đó ngòi nổ kế tiếp vang lên.
Dãy phòng ốc xa xa đều bị lửa nuốt trọn, còn có tiếng người bị thương kêu la thảm thiết.
Quý Tử Thiến biến sắc, buông Hồng Dạ xuống, hai người nhanh chóng quyết định, nếu tiểu Tiêu ở trong đó, vậy Thiên Sơn Tam Môn nhất định không có ai lãnh đạo, Hồng Dạ quyết định giải tán người của Thiên Sơn Tam môn ra khỏi khách điếm, thuận tiện di dời luôn người của những môn phái trọ gần đó để tránh khỏi một trận hỏa kiếp này.
Quý Tử Thiến quyết định chạy về phía Ma giáo.
Trực giác hắn nói cho hắn biết.
Ma giáo phóng pháo hiệu, nhất định là đã biết tin từ trước, người có thể thông báo cho Ma giáo, nhất định là Bồ Đào của hắn!
Vì thế ba người gặp nhau trên đường.
Không nói một lời, cùng nhau chạy ra ngoài khách điếm.
Vừa chạy ra khỏi khách điếm, sau lưng lửa đã bốc cháy bừng bừng.
Chiếu sáng cả một tòa Mặc Trúc thành.
Mấy khách điếm chung quanh cũng bị họa lây, trận lửa lan tràn thiêu rụi cả một dãy phố.
Cực kỳ thê thảm.
Đám người Bồ Đào chạy đến con phố kế tiếp, sau khi an toàn, Bồ Đào lập tức chui vào lòng Quý Tử Thiến, khóc đến thiên hôn địa ám.
Sắc mặt Thượng Quan Khâm lúc đó cực kỳ không tốt.
Quý Tử Thiến lại dương dương tự đắc nói. "Không phải Thượng Quan giáo chủ ăn dấm chua của bản cung đó chứ? Lúc Bồ Đào nghĩ đến việc ngươi sẽ phải chết, nàng cũng không khóc thảm như bây giờ a!"
Thượng Quan Khâm hừ một tiếng, Bồ Đào mới giật mình, chùi chùi nước mắt, cốc lên đầu Quý Tử Thiến một cái, cả giận nói "Tại sao lại chạy đến dãy sương phòng phía tây làm gì?!!"
"À......Ta và Hồng Dạ chỉ là......"
Bồ Đào kinh sợ, đột nhiên khẩn trương hỏi "Con mèo nhỏ đâu rồi?"
"Con mèo nhỏ cái gì! Ở đây!"
Hồng Dạ theo như thường lệ, xuất hiện trên nóc nhà, chẳng qua bộ dạng thảm hơn nhiều.
Tóc bị cháy hết một mảng lớn, quần áo te tua.
Cái mũi đen thùi lấm lem.
"Trận hỏa hoạn này, đệ tử Thiên Sơn Tam Môn không bị tổn thất mấy, không đáng ngại, nhưng các đại môn phái phân bố đệ tử ở khách điếm đó lại không phản ứng mau như bọn ta, chết rất nhiều, có lẽ không thể tham gia tỷ võ nữa. Chuyện Thượng Quan gia gây ra chỉ có bọn ta biết, có lẽ sẽ không ai tin đâu. Tử Thiến, chắc vụ này lại đổ lên đầu chúng ta nữa cho mà xem......"
Đột nhiên ngừng lại, nhìn nhìn Thượng Quan Khâm, rồi quay đầu nói với Bồ Đào "Bồ Đào, còn nhớ rõ ước định của chúng ta hay không?"
"Á......"
Bồ Đào làm bộ như không nghe thấy, nhưng Hồng Dạ lại cố tình không nhận ra, nhắc lại một lần nữa.
"Bồ Đào đã đáp ứng cái gì?"
Thượng Quan Khâm đặc biệt “tò mò” hỏi.
Bồ Đào nhìn nhìn hai má của sư phụ, nhìn nhìn Quý Tử Thiến, rồi lại nhìn nhìn Hồng Dạ, nuốt nước miếng nói "Đi xem bảo bảo và Đao lão đi thôi, còn bọn ngươi tự mình giải quyết đi......"
Thượng Quan Khâm không nói gì, chỉ mỉm cười, Quý Tử Thiến cũng cười cười một cách yêu nghiệt giơ lên nắm tay, Hồng Dạ bẻ bẻ mấy đầu ngón tay kêu răng rắc.
"Ai nha!"
Bồ Đào đi được vài bước rồi chợt ngã gục trên mặt đất.
"Sao vậy?"
Ba người đều tiến lên đỡ lấy, Bồ Đào nháy mắt, lòng dạ tiểu nhân nhất thời càng gia tăng, lại giả bộ nói "Đau bụng quá, sư phụ đỡ ta về đi thôi."
"Được."
Thượng Quan Khâm ôm lấy Bồ Đào bước đi.
Để lại Quý Tử Thiến và Hồng Dạ đen mặt, ghen tị đến nghiến răng nghiến lợi.
"Lại không đánh hắn được."
Hồng Dạ tiếc nuối.
"Hừ!"
Quý Tử Thiến quay đầu bước đi.
"Cơ hội ngay trước mắt mà bị sổng mất! Không biết có phải đau bụng thật hay không!"
--------------------------------
Đi vài bước rồi ngừng lại, đột nhiên Thượng Quan Khâm biến sắc, vứt nhẹ Bồ Đào xuống đất, Bồ Đào bị ném, rụt cổ đứng dậy, ủy khuất nói. "Sư phụ, ôm một chút nữa thôi mà......"
"Bụng ngươi căn bản không bị đau......"
"Á......Vậy ôm ta một lát nữa thôi!"
"......"
Rốt cuộc Thượng Quan Khâm giận dữ nói "Nặng lắm......"
"?!"
Đêm nay xem như khỏi ngủ rồi.
Thượng Quan Khâm mang theo Đao lão và bảo bảo tìm một gian khách điếm khác ở lại, cũng không hỏi thăm tin tức của Thượng Quan gia nữa.
Nhưng không ngờ người tìm đến cửa lại là Thiên Sơn Tam Môn.
Lúc đó Thượng Quan Khâm ở lại bảo hộ cho bảo bảo, Bồ Đào đi cùng Quý Tử Thiến và Hồng Dạ đến thăm Mộ Dung Thân Phi.
Mộ Dung Thân Phi bị ho khan, nhưng tánh mạng không có gì đáng ngại.
Hắn chỉ lẳng lặng ôm tiểu Tiêu đang được quấn băng trắng đầy đầu hôn mê nằm ngủ trên giường, thản nhiên nói với mọi người một câu.
Làm tất cả hy vọng của Bồ Đào đều tan biến.
Hắn nói "Tiêu vì cứu ta mà đôi mắt bị thương, từ nay về sau không thể bình phục lại như trước nữa. Chức vị Môn chủ của Thiên Sơn Tam Môn hắn không cần nữa, sẽ trả lại cho Vi An, chỉ cần Hồng Dạ muốn, cứ lấy."
Lại nói với Bồ Đào "Thực xin lỗi, chuyện hắn đồng ý với ngươi, có thể làm không được nữa......"
/76
|