Ăn Chắc Người Đàn Ông Tốt

Chương 7.2 - 8.1

/15


Tình cảm mãnh liệt qua đi, hai người gắt gao ôm nhau, Nguyên Tiểu Thu giống mèo vừa trộm được thịt, lộ ra lúm đồng tiền thỏa mãn.

Cô làm ổ trong lòng anh, ngón tay như có như không trêu chọc trước ngực anh, ý đồ muốn dẫn tới lực chú ý của anh.

“Làm sao vậy?” Bắt lấy ngón tay bướng bỉnh nhỏ nhắn của cô, Sài Ngạn Quân cười nhạt hỏi.

Hờn dỗi trợn mắt nhìn anh, giống như là đang nén giận vì sao anh lại không hiểu tình thú như vậy, không biết vào lúc này nên nói lời lọt tai để dỗ cô.

Cắn một miếng lên cằm anh để trừng phạt, Nguyên Tiểu Thu lười biếng nói, “Không có việc gì, anh cái tên ngan ngốc này cũng biết thông suốt nhỉ!”

“Nhưng không phải em còn yêu tên ngan ngốc là anh sao!”Anh hời hợt phản kích trở lại.

Xem ra anh thật sự bị cô làm hỏng. Nguyên Tiểu Thu bị chắn đến không có biện pháp phản bác, ở trong lòng nghĩ như vậy.

“Hừ! Anh chắc chắn là em sẽ không thay lòng như vậy?” Cô trả thù ngồi lên eo anh, từ trên cao nhìn xuống nói, “Nếu còn để tức giận, em sẽ lại đi tìm người thân cận quan hệ hữu nghị.” Đương nhiên đây chỉ đơn thuần là đe dọa.

Mỉm cười nhìn bộ dáng xinh đẹp của cô ngồi dạng chân trên người mình, Sài Ngạn Quân tự tin nói, “Em sẽ không.”

“Anh tự tin như vậy?”

“Nếu không tự tin, vừa rồi anh cũng sẽ không lớn mật mang em rời khỏi nhà ăn như vậy.” Nghĩ đến hành động vừa rồi, Sài Ngạn Quân cũng cảm thấy từ sau khi quen biết cô, tất cả hành vi của mình đều lấy tốc độ ánh sáng rời khỏi quỹ đạo trước đây.

Dưới cái nhìn của tất cả mọi người trong nhà ăn khiêng đi một cô gái?

Chỉ cần tưởng tượng anh cũng biết, dưới con mắt của những người đó thì đây là một chuyện vô cùng kinh hãi thế tục, thậm chí tình tiết cũng có thể sánh bằng mấy cảnh hay được chiếu trong phim rồi.

Mà không thể tin nhất là, người lấy nghiên cứu văn học Trung Quốc làm chí nghiệp cả đời, thậm chí liệt cả lễ nghĩa giáo điều vào quy phạm nhân sinh như anh, vậy mà cũng sẽ làm ra loại chuyện này? dღđ☆L☆qღđ

Trừ bỏ tình yêu khiến người điên cuồng và mất đi lý trí ra, anh thật sự không có biện pháp giải thích vì sao chính mình lại làm ra hành vi điên cuồng đến mình cũng không có biện pháp tin tưởng này.

Nghĩ đến tình cảnh khi hai người rời khỏi nhà ăn, Nguyên Tiểu Thu liền bĩu môi.

Kia tuyệt đối là một sự kiện ngu ngốc nhất trong đời cô rồi!

Bị người khiêng ở trên vai mang đi? Trước kia xem phim vẫn cảm thấy lãng mạn, nhưng thực tế chính mình ra trận mà nói, căn bản chính là một hành vi vô cùng ngu ngốc.

Hai con người ngồi cùng bàn kia tất nhiên là không cần nói, nhưng ánh mắt trợn mắt há hốc mồm của những người khác, còn có biểu tình cười trộm của nhân viên phục vụ, mới chính là nguyên nhân chính khiến cô xấu hổ đến muốn đập đầu vào tường.

Mà càng không cần phải nói cô còn mặc âu phục bị người khiêng đi, nếu không phải anh dùng tay che dấu giúp cô, cô còn không biết chính mình bị lộ ra bao nhiêu cảnh xuân để người nhìn đó!

May mắn bọn họ còn chưa kịp ăn cơm đã rời đi, nếu không bị khiêng như vậy, bờ vai cứng rắn của anh đè bụng của cô, cho dù ăn được, sợ rằng cũng phải cống hiến tất cả cho sàn nhà rồi.

“Chỉ có điều... Nói đến chuyện này, không phải là em nên tỉ mỉ giải thích một phen sao, vì sao hôm nay em lại xuất hiện ở đó?” Anh nheo mắt lại trầm giọng hỏi. Từ lúc vào nhà, anh là người không ngừng bị chất vấn và giải thích, bây giờ là lúc nên đổi người.

Nghĩ đến chuyện bởi vì chính mình ngu ngốc hiểu lầm mà tự nhiên tuyên bố chia tay, lại còn chạy tới tham gia thân cận, Nguyên Tiểu Thu nhất thời chỉ có thể xấu hổ cười ngây ngô.

Ai ui! Anh không thể coi những chuyện ngu ngốc này thành một giấc mơ rồi quên hết sao?

Sài Ngạn Quân gõ lên trán cô một cái, “Lại còn cười, nếu không phải hôm nay vừa vặn anh đi làm người tiếp khách, không phải là em định đợi đến khi kết hôn rồi mới phát thiếp cho anh biết đấy chứ?”

“Sẽ không đâu...”

“Sẽ không sao?”

“Ách... Có lẽ sẽ...”

Anh nhíu mày, hai tay đe dọa đặt lên mông đẹp của cô, “Có lẽ sẽ?”

Cô cực kỳ thức thời lập tức sửa lời nói: “Sẽ không, sẽ không, người ta yêu nhất chính là anh, làm sao dám gả cho người khác chứ? Anh nói đúng không?”

Cô đúng là đã sớm nhận định không phải anh thì không cưới mà!

Nghe ra hàm ý trong lời nói của cô, Sài Ngạn Quân thoáng chốc sửng sốt, sau đó lộ ra nụ cười bất đắc dĩ.

“Sao bây giờ em ngay cả cầu hôn đều phải cướp của anh?” Thở dài trong lòng, anh càng ngày càng cảm thấy tôn nghiêm đàn ông của mình cũng sắp bị cô chà sáng rồi.

Mặc kệ thông báo hay là hôn môi, bây giờ ngay cả cầu hôn cũng bị cô giành trước, anh thân là đàn ông chuyện nên làm đều bị cô làm xong, khiến anh không nhịn được có cảm giác mất mác! dღđ☆L☆qღđ

Gào khóc! Vừa rồi cô nói không lấy chồng khác, đó chính là chỉ có thể gả cho anh thôi! Đây không phải là đang cầu hôn anh sao? Nguyên Tiểu Thu hậu tri hậu giác nghĩ đến.

“Em cầu hôn anh đồng ý sao?”

Sài Ngạn Quân nhìn anh, sau đó lắc lắc đầu, khiến trái tim cô ngừng đập vài nhịp.

Anh.... Anh không muốn cưới cô sao?

“Anh làm sao có thể không đáp ứng lời cầu hôn của em? Anh quả nhiên là có tiểu tam ở ngoài còn muốn bắt cá hai tay, cho nên mới không muốn cưới em...” Nháy nháy mắt, hốc mắt của Nguyên Tiểu Thu đã phiếm hồng.

Thở dài, anh không biết nên tức hay nên cười nữa.

“Hãy nghe anh nói, ít nhất chuyện cầu hôn này để anh làm được không?” Cầm tay cô, anh thâm tình nhìn cô.

“Có ý gì?”

“Anh nói, ít nhất cũng để người bạn trai là anh đến biểu hiện được không?”

A? Ngơ ngác nhìn anh, Nguyên Tiểu Thu vẫn không hiểu nổi ý tứ trong câu nói của anh.

Mặc dù không biết đến cùng anh muốn biểu hiện cái gì, nhưng dù sao khó được khi anh muốn làm gì đó, vậy để anh đi làm thôi, cô chỉ cần yên lặng xem là được rồi.

~*~

Trải qua tối hôm qua, hiểu lầm tiêu tan còn có cả đêm được tình yêu thấm nhuận, hình tượng người đẹp băng sương và rầu rĩ không vui mấy ngày trước của Nguyên Tiểu Thu được thay đổi. Chẳng những cô mặc quần áo màu sắc diễm lệ, ngay cả bước chân tiến vào công ty cũng nhẹ hơn rất nhiều.

“Quản lý Hà sớm!”

“Trưởng phòng Trần, anh sớm.”

“Chủ nhiệm Hoàng sớm.”

Người bị điểm danh ở trên đường đi đều sợ tới mức không dám tin, nhìn người phụ nữ đi đường nhẹ nhàng, vẻ mặt đầy ý cười thỏa mãn.

Đây thật sự là Nguyên Tiểu Thu trước ngày hôm qua vẫn còn người gặp người sợ sao?

Sao mới qua một ngày, cả người giống như thay da đổi thịt, biến hóa lớn như vậy?

Bởi vì biến hóa kỳ dị này, khiến một đám người không để ý thời gian đi làm đã bắt đầu, vây quanh bên ngoài văn phòng của Nguyên Tiểu Thu chỉ trỏ thảo luận.

“Là vì tâm trạng quá kém, kết quả dẫn đến tính tình thay đổi lớn sao?” Có người dẫn đầu đề xuất tình tiết thường xuyên xuất hiện nhất trong tiểu thuyết võ hiệp.

Giống như rất nhiều đại hiệp võ lâm sau khi chịu nỗi đau của nát nhà tan tính tình đều thay đổi, cuối cùng trở thành người thay mặt dẫn đầu võ lâm.

“Không xong! Đây không phải là bình tĩnh trước cơn bão chứ!” Có người sợ hãi rút lui một bước, “Giống như tin tức trên ti vi đó, nhìn như cực kỳ bình thường, nhưng là chút nữa nói không chừng đã nhảy xuống từ cửa sổ rồi...”

“Nhảy xuống?” Mọi người cùng lúc thét chói tai, bởi vì Nguyên Tiểu Thu thật sự kéo cửa sổ văn phòng ra, sau đó ló....

Chuẩn bị xong tư liệu ông chủ cần đặt ở trên bàn, Nguyên Tiểu Thu nghĩ đến lời nói của anh sáng nay lúc đưa cô đến công ty.

Đến văn phòng thì mở cửa sổ ra trước đi!

Chính là mở cửa sổ ra làm gì nhỉ?

Mặc cho cô ép hỏi thế nào, anh vẫn giữ nguyên nụ cười tao nhã đó, không nói chính là không nói, khiến cô chỉ có thể ôm ấp tâm trạng chờ mong, muốn xem ngoài cửa sổ kia có chuyện gì kỳ lạ xuất hiện.

Chỉ là đợi hồi lâu cũng không thấy động tĩnh gì, khiến cô thật sự có chút đứng ngồi không yên.

Đứng lên đi đến phía trước cửa sổ, cô kéo của sổ lên ngó đầu ra ngoài tìm kiếm...

“Thư ký Nguyên, cô ngàn vạn lần đừng làm chuyện gì ngốc.” Củng Trường Thành đột nhiên quát lên.

Anh ta vừa đến văn phòng, đã bị quản lý Hà gấp đến độ không còn nhận thức kéo đến bên cạnh, muốn anh ta ngăn cản Nguyên Tiểu Thu tìm chết.

Không nói thư ký Nguyên là trợ thủ đắc lực nhất của anh ta, chỉ nhìn trên phần cô là bạn khuê phòng của Ngải Đóa Đóa, anh ta cũng không thể ngồi yên không để ý đến.

“Chuyện ngốc?” Nguyên Tiểu Thu vẻ mặt không hiểu gì quay đầu lại, hoàn toàn không hiểu nổi bây giờ là đang diễn tuồng gì.

Sao văn phòng của cô có nhiều người vây quanh như vậy, mà ông chủ của cô còn có vẻ mặt khẩn trương?

“Đúng! Thư ký Nguyên, có chuyện gì chúng ta từ từ nói, không cần làm chuyện ngốc.” Củng Trường Thanh một bên nhu hòa khuyên bảo, một bên tiếp cận cô.

“Tôi không muốn làm chuyện ngốc, tôi chỉ muốn mở cửa sổ---” Nguyên Tiểu Thu muốn giải thích nhưng lại bị những người khác ngắt lời.

“Muốn nhảy lầu.” Củng Trường Thanh và những người khác đều bày ra vẻ mặt hiểu rõ, “Nhưng là, thư ký Nguyên đây là hành vi rất không lí trí, hơn nữa cho dù công ty chúng ta không phải cao ốc cao nhất ở gần đây, nhưng cũng có sáu bảy tầng, cô cứ vậy mà nhảy xuống, vẫn sẽ phải chịu thương tổn.”

Vô nghĩa! Cô sẽ không biết từ nơi này nhảy xuống sẽ mất tay hoặc gãy chân sao? Nhưng rõ ràng cô không muốn nhảy lầu mà! Làm sao tất cả mọi người đều cho rằng cô sẽ nhảy xuống đây! dღđ☆L☆qღđ

“Tôi bây giờ rất bình tĩnh, ông chủ.” Nguyên Tiểu Thu đã dở khóc dở cười, “Mà quan trọng là, tôi không muốn nhảy lầu.”

Đám người thiên binh này cũng liền thôi, vì sao ông chủ bình thường luôn anh minh cơ trí cũng đi theo đùa giỡn ngu ngốc chứ?

Chẳng lẽ mấy ngày qua cảm xúc của cô thật sự quá lớn, để ông chủ đã quăng cho cảm xúc của cô một cái phiếu không tín nhiệm sao?

“Không có muốn nhảy lầu?” Củng Trường Thanh sửng sốt.

“Tôi cực kỳ xác định, tôi không muốn làm loại chuyện ngu ngốc này, cũng không hiểu vì sao mọi người đều xuất hiện loại ảo giác kỳ quái này?”

Củng Trường Thanh lúc này cũng biết là đám thiên binh bên ngoài kia gây ra chuyện cười, xấu hổ ho khan vài tiếng, định thoát khỏi cái đề tài này.

“Vậy sao cô đột nhiên lại mở cửa sổ ra?” Dù sao cũng không có khả năng là tâm huyết dâng trào thôi!

Bởi vì bình thường trong công ty có máy điều hòa, cho nên hầu như là ai cũng sẽ không đi mở cửa sổ, đương nhiên một bộ phận nguyên nhân là bởi vì cái cửa sổ kia thiết kế cũng không quá thích hợp để mở ra.

“Đây là bởi vì...” Nguyên Tiểu Thu đang muốn giải thích, lại nghe thấy bên ngoài cửa sổ có người đang dùng loa phóng thanh kêu tên mình.

“Truyền! Truyền! Mời thư ký Nguyên, thư ký Nguyên mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, chỗ này có một người đàn ông thâm tình đang muốn thông báo với cô đó!”

Radio ngu ngốc kia lại vang lên, chẳng những người trong công ty bọn họ tất cả đều mở cửa sổ, muốn nhìn xem ai làm ra kiểu thông báo kinh thiên động địa như vậy, ngay cả công ty phụ cận cũng nhao nhao ló ra ngoài cửa sổ, muốn nhìn trận tuồng siêu cấp thế kỷ này.

Mà những người vốn đang vây quanh văn phòng của Nguyên Tiểu Thu thì càng không cần phải nói, vây quanh cô đứng phía trước cửa sổ, dùng thanh âm to hơn nói xuống phía dưới, “Nguyên Tiểu Thu ở đây này.”

Ôi... Mất mặt muốn chết! Cô xấu hổ cúi đầu.

Đến cùng là ai làm ra tràng diện lớn như vậy? Sẽ không phải là cậu hai nhà họ Củng đấy chứ?

Cô ánh mắt hoài nghi liếc về phía ông chủ của mình.

Củng Trường Thanh lắc đầu, bày tỏ anh ta cũng không rõ đây là có chuyện gì.

Tuy rằng em trai mình thường làm ra mấy hành động tự nhận là lãng mạn lại không có ý nghĩa, nhưng mặt trận lớn như vậy anh ta cũng chưa từng nghe nói.

Huống hồ lần trước bị thư ký Nguyên đập một trận, thật sự là đã xóa sạch tất cả si tâm vọng tưởng của em trai, bây giờ còn đang ru rú trong ngành của mình hưởng thụ ánh mắt ái mộ của phụ nữ đến dưỡng sinh kìa!

Không phải cậu hai thích náo động nhà họ Củng? Vậy còn có nguời uốn làm ra loại tràng diện này chứ?

Đột nhiên lời nói sáng nay của Sài Ngạn Quân vang lên bên tai cô.

Mở cửa sổ ra sẽ cho em kinh hỉ.

Không... Không thể nào?!

Là anh?

Ngoài cửa sổ tất cả các cao ốc văn phòng bên cạnh đều đầy ắp người, thậm chí các quán nhỏ bên cạnh cũng dừng buôn bán vây quanh xem, trên mặt người người đều không thể che hết tò mò.

Bây giờ cuộc sống buồn khổ như vậy, khó có được chuyện kinh thiên động địa xảy ra trước mắt mình, nhất định phải nhiệt tình bày ra chút cá tính thích góp vui của tiểu dân chúng thôi!

Trên đường Đại Mã có hai người đàn ông mặc tây trang đeo caravat đứng trên một chiếc xe tải cũ, một người lịch sự, một người thô kệch, khiến mọi người không khỏi ồn ào nghị luận xem vai nam chủ là ai.

Là chàng trai anh tuấn đẹp trai?

Hay là người đàn ông ngăm đen thô kệch kia?

“Nguyên Tiểu Thu, tuy rằng hôm qua chúng ta quan hệ hữu nghị thất bại, nhưng tôi không sao cả, trọng điểm là hôm nay người anh em tốt của tôi không để ý mặt mũi, định công khai tỏ tình trước công chúng, hát tặng cô một khúc tình ca!” Người đàn ông anh tuấn đẹp trai cũng là người dày công chuẩn bị việc này chính là Nhan Phúc Hiên, cao hứng phấn chấn lấy loa phóng thanh hô to, vẫn còn không quên cổ vũ khán giả bên cạnh, “Mọi người ơi! Mọi người vỗ tay thúc giục nào!”

Lập tức dưới lầu vang lên tiếng vỗ tay như sấm, âm thanh gào to càng không dứt bên tai, trường hợp này thậm chí còn có xu thế oanh động nhiệt liệt hơn cả nhân vật chính trị tạo ra.

Sài Ngạn Quân đứng ở bên cạnh nhìn đến trường hợp bị làm thành như vậy, bắt đầu có cảm giác kết nhầm bạn xấu, trên mặt rơi xuống nhiều hơn ba đường vạch đen.

Nếu anh nhớ không nhầm mà nói, anh vốn nhờ cậu ta hỗ trợ an bài một bó hoa tươi cộng chuỗi dài khinh khí cầu bay lên, nhưng sao bây giờ trường hợp lại sôi động giống như anh muốn đi tranh cử Tổng Thống?

Hơn nữa vừa rồi cậu ta đột nhiên nhét cho anh một cái microphone và một bản nhạc, nói muốn thay thế bài thơ tỏ tình của anh.

Ai đến nói cho anh biết, bây giờ mà hát sai nhịp điệu thì tình trạng sẽ là như thế nào?

Nguyên Tiểu Thu đứng ở một cửa sổ khác ở tầng 6, nhìn người đàn ông có chút tay chân luống cuống nhận lấy microphone ở dưới, khóe miệng không nhịn được gợi lên một nụ cười thản nhiên.

Cô chỉ biết, nếu là anh sao có thể làm ra loại ‘kinh hỉ’ này cho cô, quả nhiên sau lưng vẫn là có cao nhân chỉ điểm.

“Còn không hát?” Nhan Phúc Hiên đẩy anh, nhỏ giọng thúc giục.

Trường hợp cũng đã làm lớn như vậy, đừng đột nhiên thu tay lại không làm khiến anh mất mặt mà!

Sài Ngạn Quân khó hiểu nhìn anh ta, “Thật sự phải hát?”

Vô nghĩa! “Đương nhiên là phải hát, không phải là cậu muốn cầu hôn sao? Đương nhiên phải hát, xuất ra chiêu lãng mạn nhất này, đảm bảo cô ấy lập tức chạy xuống lầu nói em đồng ý.”

Hừ! Nếu không phải nhìn ở trên khả năng cậu ta cả đời cũng chỉ có lần cơ hội này ôm được người đẹp về, anh ta sẽ đưa sáng ý tốt như vậy cho cậu ta dùng sao?

Đây vốn là bảo bối áp dưới đáy hòm anh ta định lấy ra cầu hôn đấy!

“Nhanh chút! Mình giúp cậu mở nhạc!” Vì giờ phút này, dàn âm thanh cực lớn mà anh ta mượn được cuối cùng cũng phát huy công dụng rồi.

Khúc dạo đầu của bài hát chậm rãi vang lên, vốn tiếng người ồn ào lập tức yên tĩnh trở lại, tất cả ánh mắt của mọi người đều dời về phía trên người Sài Ngạn Quân.

Nhận được bạn tốt cổ vũ, anh hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn bóng người nho nhỏ đứng bên cửa sổ, tuy rằng anh không thấy rõ biểu cảm trên mặt cô, nhưng trong đầu lại hiện lên gương mặt khéo cười duyên dáng của cô, vừa nhớ cô, anh vừa thong thả hát lên ca từ theo nhịp nhạc.

Chỉ hi vọng bài hát này có thể trở thành chứng minh tình yêu của anh

Để mỗi câu ca từ cảm động em, để nốt nhạc chạm đến tim em

Chỉ hi vọng yêu em có thể trở thành tác phẩm đại biểu cho hạnh phúc

Không có nhiều hoa lệ kinh hỉ nhưng lại có ấm áp giấu ở đáy lòng

Kỷ niệm nghĩ đến sẽ mỉm cười anh muốn tặng cho em

Nói anh không đủ tri kỷ luôn quên em bận làm việc sẽ đặt tình yêu ở trong góc

Em nói tình yêu không dễ dàng anh lại để em một mình đi cố gắng thì tiếp tục thế nào

Thật ra anh rất khẳng định anh thật sự yêu em chỉ là anh luôn cho rằng cái gọi là tình yêu sẽ tâm ý tương thông

Hóa ra anh vẫn còn đang nỗ lực học cách nói ra lời yêu

Chỉ hi vọng bài hát này có thể trở thành chứng minh cho tình yêu của anh

Không chỉ đơn thuần là ca khúc đại biểu lời anh muốn nói

Chỉ hi vọng yêu em có thể trở thành tác phẩm đại biểu cho hạnh phúc

Không cần cố ý thiết kế hạnh phúc đơn giản ngọt ngào khó được

Để yêu em trở thành tác phẩm đại biểu của anh, để tác phẩm này thành kỷ niệm tình yêu của đôi ta

Hóa ra thật dễ dàng để nói cho em biết: anh yêu em

Ca khúc hát xong, tất cả mọi người vì anh chân tình biểu lộ mà im lặng, lập tức ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên người nữ chính ở lầu 6, chờ mong nữ chính sẽ chạy xuống vui mừng mà khóc sau đó lớn tiếng nói em cũng yêu anh.

Chỉ có điều sau khi Nguyên Tiểu Thu nghe thấy lời tỏ tình làm người ta cảm động xong, lại đột nhiên mặt không biểu cảm quay đầu rời khỏi cửa sổ, khiến mọi người kinh ngạc.

Nhất là Nhan Phúc Hiên, càng không thể tin được kế hoạch cầu hôn mình tỉ mỉ an bài cũng chỉ đổi được một cái liếc mắt lạnh lùng của nữ chính, sau đó mặt không biểu cảm rời đi.

Bây giờ là chuyện gì xảy ra?

Mọi người ở đây còn đang kinh ngạc không thôi, đồng thời, trong đám người đột nhiên một trận xôn xao, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn qua đó, phát hiện nữ chính Nguyên Tiểu Thu đang đạp trên giày cao gót chạy ra.

Sài Ngạn Quân treo lên nụ cười yếu ớt, đứng tại chỗ chờ cô tiến lên.

Cô dâu của anh.

Nguyên Tiểu Thu lao ra cửa công ty, nhắm ngay phương hướng của anh, không để ý bản thân đang mặc âu phục liền ra sức nhảy lên, trực tiếp nhào vào giữa đôi tay của anh.

Cô gắt gao ôm anh, kích động kém chút nói không ra lời.

Sao anh.... làm sao có thể làm ra chuyện làm người ta cảm động như vậy chứ!

Hỏng bét! Cô cảm thấy mình sắp biến thành mít ướt rồi!

“Xem ra em thật sự thích kinh hỉ này?” Nói như vậy, anh có thể không so đo tội danh hãm hại anh của người nào đó rồi. Sài Ngạn Quân thầm nghĩ.

“Thích thì thích.... Chính là...” Nguyên Tiểu Thu đỏ mặt không dám từ trong lòng anh ngẩng đầu lên.

Trời ạ! Cô không còn mặt mũi đi làm ở đây nữa rồi.

Cảm nhận được tầm mắt phóng tới từ bốn phương tám hướng, hai người vốn không thích náo động bỗng cảm thấy xấu hổ, hai tay đang ôm lấy nhau không biết có nên buông ra hay không.

Kịch tình chuyển biến 180 độ, vốn cho rằng đây là tiết mục hoa rơi có ý nước chảy vô tình, khi nữ chính vô cùng cảm động nhào vào trong lòng nam chính liền biến thành kịch vui viên mãn, cũng khiến Nhan Phúc Hiên sau nửa ngày sửng sốt rốt cuộc phản ứng kịp, cầm lấy loa phóng thanh giải vây giúp hai người đang xấu hổ này.

“Người anh em, cậu còn chưa nói chuyện quan trọng nhất ngày hôm nay, mau nói đi để những người khác có thể trở về làm việc, bằng không ông chủ sẽ trừ tiền lương đấy!”

Câu nói hài hước này để mọi người cười ha ha, cũng khiến Sài Ngạn Quân và Nguyên Tiểu Thu càng thêm xấu hổ.

Cầm lên bó hoa vừa rồi vì tiếp cô mà rơi xuống đất, Sàu Ngạn Quân quỳ một chân, vẻ mặt nghiêm túc nói.

“Anh miệng rất ngốc, uổng phí rất nhiều sách anh đã đọc, cho nên lúc này, anh chỉ có thể dùng câu nói ngốc nhất để cầu hôn em. Tiểu Thu, gả cho anh được không?”

Không có lời tỏ tình triền miên thì sao?

Không có gia tài bạc triệu thì lại thế nào?

Phụ nữ muốn không phải chính là một mảnh thật tình và thành khẩn hứa hẹn của đàn ông sao?

Hốc mắt Nguyên Tiểu Thu lặng lẽ rơi lệ, nhưng không phải đau lòng, mà là vui sướng và cảm động.

“Em rất keo kiệt, em thích ghen tỵ, em cố tình gây sự, em còn thường đánh vỡ giáo điều quy phạm lễ nghi của anh, em là một người phụ nữ không hoàn mỹ, cho dù là như vậy, Sài tiên sinh anh còn muốn lấy em về nhà sao?” Cô ngóng trông nhìn anh chậm rãi nói.

“Cho dù em keo kiệt, nhưng anh cảm thấy em đang cần kiệm lo việc nhà thay anh; cho dù em thích ghen tỵ, nhưng anh cảm thấy đó là chứng minh em yêu anh; cho dù em cố tình gây sự, anh vẫn có thể bao dung, cho dù em thường đánh vỡ giáo điều quy phạm lễ nghi của anh, nhưng anh không có biện pháp giận em, bởi vì trong lòng anh em là người phụ nữ hoàn mỹ nhất! Cho nên, em đồng ý gả cho anh sao?” Sài Ngạn Quân biến từng khuyết điểm cô vừa nói thành ưu điểm anh thích, làm các cô gái bên cạnh cũng thấy cảm động lây, lại càng thêm oán hận đàn ông nhà mình không tri kỷ.

Còn Nhan Phúc Hiên lại là trợn mắt há hốc mồm nhìn anh. Lần đầu tiên cảm thấy hóa ra cậu ta không phải mồn miệng vụng về, mà chính là cao thủ thâm tàng bất lộ thôi!

Ai nói lãng mạn và tri kỷ nhất định phải dùng tiền tài xây lên đâu?

Nước mắt không chịu khống chế chảy dọc theo hai gò má, Nguyên Tiểu Thu nhận lấy bó hoa trên tay anh, nghẹn ngào nói, “Em đồng ý.”

Một câu nói ‘em đồng ý’ của cô làm không khí ở hiện trường lên đến mức cao nhất, thoáng chốc tiếng vỗ tay vang lên, thay bọn họ dâng lên lời chúc phúc lớn nhất.

Nhưng trong tiếng chúc phúc, lại ẩn chứa một ánh mắt lạnh như băng, một cô gái đứng ở góc tường vẻ mặt phẫn hận nhìn một màn này.

Ánh mắt này nhìn thẳng về phía Nguyên Tiểu Thu, như là muốn xé nát cô ra.

Chỉ tiếc tất cả mọi người đều ăn mừng thay Sài Ngạn Quân cầu hôn thành công, không có người chú ý đến khác thường của cô gái kia.

Đương nhiên, cũng không có người chú ý đến sau lưng hạnh phúc này, sắp nhấc lên sóng to gió lớn.

/15

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status