Khi lửa cháy lên thì bóng tối cũng dần phủ xuống.
Bầu trời đêm âm u tối tăm do mây đen bao phủ, không có chút ánh sáng, thậm chí ngay cả rừng cây bên cạnh cũng làm người ta cảm thấy thăm thẳm hơn vài phần. Khi gió đêm thổi tới, cả bãi cỏ dường như một thảo nguyên rộng lớn dưới bầu trời hoàng hôn tối sầm. Lều trại của mọi người được dựng ở khắp nơi. Khi Gia Minh đang ngồi nướng thịt bò xiên bên đống lửa thì Đông Phương Lộ đi tới.
"Không phải vậy chứ, cậu lại trêu chọc Tiểu Uyển rồi?"
"Cô ấy hăng hái quá, tôi chỉ thuận miệng đồng ý mà thôi."
Gia Minh buông tay ra.
"Đáng xấu hổ nhất là cô ấy còn quỵt nợ."
"Tôi nghi ngờ rằng cậu đang đùa bỡn tình cảm của nó..."
"Cậu cho tiền tôi sao?"
Đông Phương Lộ ngẩn người, nhưng ngay sau đó lại nhún vai:
"OK, không phải là tốt nhất. Cậu đã có Diệp Linh Tĩnh và Liễu Hoài Sa... Hơn nữa đó là em gái tôi..."
Hắn ném thêm củi khô vào đống lửa, trong giọng nói loáng thoáng ẩn chứa ý định cảnh cáo, dù sao Đông Phương Uyển cũng là em gái hắn, sắc trời lúc chiều có vẻ sẽ không mưa được, mặc dù bây giờ cùng vẫn vậy nhưng tất cả các nhân viên đã tổ chức cho mọi người chuẩn bị trước đồ dùng để thấm nước cho lều trại, ở trong lều dưới trời mưa to, đối với những người này, cũng là một trải nghiệm độc đáo và mới mẻ khó được, vì vậy mọi người đều khá hăng hái.
"Cuối năm nay tôi sẽ tới Bắc Kinh học đại học."
Im lặng một lát, Đông Phương Lộ nói.
"Sau đó, các cậu còn một năm nữa. Tiểu Uyển ở đây, căn bản là chỉ có một mình."
Gia Minh nhún vai.
"Trước đây thỉnh thoảng gặp trên đường, không phải cô ấy còn có một đám bạn tiền hô hậu ủng sao, cậu lo cái gì?"
"Tiểu Uyển quen làm người lãnh đạo, nhưng bạn bè chân chính lại có bao nhiêu người chứ. Vừa rồi tôi thấy nó ngồi bên bãi cỏ tức giận, có lẽ nó đã xem cậu là bạn rồi – chủ yếu là vì cậu không để ý đến nó lắm."
"Nói đơn giản hơn là, cậu đang nói em gái cậu bị tôi coi thường sao? Đối tốt thì lạnh nhạt, cần phải chọc giận thì cô ấy mới chịu để ý đến."
"Phần lớn những cô gái kiêu ngạo đều có tật xấu như vậy, tất nhiên là không phải tất cả..."
Đông Phương Lộ cười.
"Có điều Tiêu Uyên cũng vì cậu không thèm để ý đến nó nên mới có cơ hội trở thành bằng hữu, không phải sao? Nhưng chủ yếu là, trước đến giờ nó vẫn không đấu lại được cậu."
"Khi thì cảnh cáo tôi rằng đó là em gái cậu, khi thì lại ám chỉ rằng cô ấy có hảo cảm với tôi, rốt cuộc là cậu muốn nói gì đây?"
"Sự thật mà thôi."
Đông Phương Lộ xoay xoay cổ.
"Có điều nó không hợp với cậu, hoặc là nói cậu cũng không hợp với nó... Nói thế nào nhỉ, tôi hi vọng khi tôi đi Bắc Kinh rồi thì cậu sẽ chăm sóc Tiểu Uyển với tư cách một người bạn, dù sao thì cậu cũng không ghét nó. Hơn nữa cho dù nó có thích cậu, giả như hai người đến với nhau thì tôi thấy một ngày nào đó rồi cũng phải tách ra thôi, sợ rằng không được như Linh Tĩnh và Liễu Hoài Sa, đây chỉ đơn giản là... Hai người không hợp nhau..."
"Ồ..."
Gia Minh nhún vai một cách tiếc nuối.
"Tiểu Uyển đó, thực ra đối với rất nhiều chuyện đều rất cứng nhắc.
Đông Phương Lộ bắt đầu cằn nhằn.
"Tôi đã sớm biết rồi."
"Mỗi nhà có một vấn đề riêng, câu này rất đúng. Ban đầu khi cha tôi lên nắm quyền thì có mẹ trợ giúp. Sau đó mẹ tôi chết sớm, vị trí của cha không còn vững chắc nữa. Khi ấy chúng tôi còn nhỏ, đám người kia lục đục muốn tranh giành vị trí, cũng không thực sự xem tôi là người thừa kế chính thức, khiêu khích, châm chọc, cái gì cũng có. Tiểu Uyển có tính tình cực đoan, từ nhỏ đã không thích những người này, cho nên nó mới muốn dựa vào chính mình, đến bây giờ cũng rất ít khi dựa vào quan hệ trong gia tộc."
Đông Phương Lộ hồi tưởng.
"Khi đó cha tôi nói phải biết nhẫn nhịn, cho nên... có lẽ Tiểu Uyển cho rằng tôi quá mềm yếu, không có chút khí phách nào. Sau đó chúng tôi dần bất hòa với nhau, đều là trẻ con mà, cãi nhau xong rồi lại làm hòa. Có điều... sự kiện du thuyền Tinh Mộng lần đó ảnh hưởng rất lớn đến chúng tôi, quan hệ giữa anh em chúng tôi tốt hơn cũng không phải dễ dàng..."
Quay đầu sang, chỉ thấy Gia Minh đang nhìn hắn một cách cổ quái, bật cười:
"Cậu nói với tôi những chuyện này làm gì? Cậu đồng tính luyến ái sao..."
"Tôi khinh... Cảm xúc bộc phát, nói vài câu không được sao!"
Đông Phương Lộ cười nói.
"Dù sao thì, nếu có chuyện gì thì nhờ cậu giúp một chút, với cậu cũng chỉ là chuyện đơn giản. Ách... Tại sao tên gấu mèo ở bên kia cứ nhìn sang đây vậy..."
Gia Minh quay đầu lại nhìn, người đang nhìn sang bên này chính là Đàm Quân Vinh với khuôn mặt tím bầm. Lúc này trên mắt hắn dán mấy miếng băng trắng, một mình đứng bên bãi cỏ. Bởi vì màn tỏ tình oanh liệt lúc chiều, trước mắt đoàn thể nhỏ này đang trong giai đoạn chia năm xẻ bảy. Trận đánh nhau giữa Vương Hoán Văn và Đàm Quân Vinh dừng lại hẳn do Đông Phương Uyển đột nhiên xuất hiện, nhưng hai người lúc này đã không vừa mắt. Nhưng cũng phải nói, màn tỏ tình của Đàm Quân Vinh cũng thực sự rất rung động, làm cho Đỗ Lệ vốn đã chuẩn bị chia tay với Vương Hoán Văn cảm thấy rối bời, đấu tranh không dứt, ý định lợi dụng Đàm Quân Vinh để đối phó với Diệp Linh Tĩnh lúc trước đã bay lên chín tầng mây. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Kế hoạch của Đỗ Lệ hoàn toàn rối loạn, mà kế hoạch của Hà Vân tất nhiên cũng sụp đổ. Khó chịu nhất là hoàn toàn không hiểu được rốt cuộc tại sao lại xảy ra biến hóa như vậy. Đàm Quân Vinh trước đó vốn cực kỳ hứng thú với Diệp Linh Tĩnh lại đột nhiên thay đổi... Đây là chuyện gì vậy, điên dại vì yêu thì có thể hiểu, nhưng mà không đến nỗi làm người ta điên dại như vậy chứ! Về phần Vương Hoán Văn, vốn hắn và Đỗ Lệ đã có chút bất hòa, có điều cũng chỉ xem như giận hờn vu vơ, nhưng sau khi Đàm Quân Vinh tỏ tình thì Đỗ Lệ lại tỏ ra lạnh lùng. Vương Hoán Văn vốn đã bị kích thích rồi, vì vậy cũng tỏ ra lạnh lùng hơn nữa, ngoài ra còn bắt đầu nói móc nhau. Hai người lại vãi vã, Vương Hoán Văn mắng nàng có mới nới cũ. Đỗ Lệ mắng hắn đầu óc có vấn đề, thần kinh không ổn định, hơn nữa chỉ biết dùng nửa người dưới để tư duy. Sau khi cãi nhau, hai người bắt đầu chiến tranh lạnh.
Cứ như vậy, khi màn đêm phủ xuống, những người khác đều sáng suốt lựa chọn không khuyên bảo, bo bo giữ mình. Vương Hoán Văn uể oải, giãy dụa, thứ nhất là hắn thích Đỗ Lệ, thứ hai là cũng thích gia thế của Đỗ Lệ, nhưng lúc này, nếu nói xin lỗi thì mất mặt, không xin lỗi thì chưa biết chừng thằng cặn bã Đàm Quân Vinh kia sẽ thừa dịp nhảy vào. Bên kia, Đỗ Lệ lại không hề uể oải, dù sao thì nàng luôn nhân ái, trong lòng đang suy nghĩ xem có nên chấp nhận Đàm Quân Vinh hay không - thực ra chuyện này cũng không cần phải suy nghĩ nhiều, có điều vừa mới cãi nhau với Vương Hoán Văn xong, còn chưa chia tay chính thức thì đã lao vào lòng người khác, liệu rằng người khác có cho rằng nàng quá tùy tiện hay không, muốn đến bên Đàm Quân Vinh để xử lý vết thương cho hắn nhưng lại xấu hổ, cảm thấy rất rối bời.
Về phần Đàm Quân Vinh, hắn là kẻ ỷ mạnh hiếp yếu, từ khi biết bối cảnh của những người xung quanh Gia Minh thì đã hoàn toàn không dám dây dưa với Linh Tĩnh nữa. Bị những người này ép phải tỏ tình với Đỗ Lệ xong, hắn liền bắt đầu suy nghĩ về khả năng có thể tán tỉnh được Đỗ Lệ. Ừ, thực ra hai nhà liên hợp lại với nhau cũng không tệ lắm. Nhưng điều làm hắn thấp thỏm nhất lúc này chính là sự kiện thuê sát thủ kia. Hương Tiêu ca chửi mắng trong điện thoại quá dữ tợn, khi đó hắn còn cho rằng đó là kẻ điên, nhưng lúc này nghĩ lại, nếu bọn họ thực sự nói được làm được thì đừng nói là lớn nhỏ cả nhà mình, sợ rằng sẽ không bỏ qua cả mấy người thân thích ở nông thôn vài hôm trước mang gà lên làm quà biếu. Lúc này nhìn về phía Gia Minh bên kia, hắn giãy dụa suy nghĩ xem có nên đi qua nói xin lỗi một cách chính thức, làm sáng tỏ hiểu lầm hay không... Mà Hà Vân thì cũng ở một bên tìm kiếm đầu mối, tìm kiếm lí do thất bại.
Bầu trời đêm âm u tối tăm do mây đen bao phủ, không có chút ánh sáng, thậm chí ngay cả rừng cây bên cạnh cũng làm người ta cảm thấy thăm thẳm hơn vài phần. Khi gió đêm thổi tới, cả bãi cỏ dường như một thảo nguyên rộng lớn dưới bầu trời hoàng hôn tối sầm. Lều trại của mọi người được dựng ở khắp nơi. Khi Gia Minh đang ngồi nướng thịt bò xiên bên đống lửa thì Đông Phương Lộ đi tới.
"Không phải vậy chứ, cậu lại trêu chọc Tiểu Uyển rồi?"
"Cô ấy hăng hái quá, tôi chỉ thuận miệng đồng ý mà thôi."
Gia Minh buông tay ra.
"Đáng xấu hổ nhất là cô ấy còn quỵt nợ."
"Tôi nghi ngờ rằng cậu đang đùa bỡn tình cảm của nó..."
"Cậu cho tiền tôi sao?"
Đông Phương Lộ ngẩn người, nhưng ngay sau đó lại nhún vai:
"OK, không phải là tốt nhất. Cậu đã có Diệp Linh Tĩnh và Liễu Hoài Sa... Hơn nữa đó là em gái tôi..."
Hắn ném thêm củi khô vào đống lửa, trong giọng nói loáng thoáng ẩn chứa ý định cảnh cáo, dù sao Đông Phương Uyển cũng là em gái hắn, sắc trời lúc chiều có vẻ sẽ không mưa được, mặc dù bây giờ cùng vẫn vậy nhưng tất cả các nhân viên đã tổ chức cho mọi người chuẩn bị trước đồ dùng để thấm nước cho lều trại, ở trong lều dưới trời mưa to, đối với những người này, cũng là một trải nghiệm độc đáo và mới mẻ khó được, vì vậy mọi người đều khá hăng hái.
"Cuối năm nay tôi sẽ tới Bắc Kinh học đại học."
Im lặng một lát, Đông Phương Lộ nói.
"Sau đó, các cậu còn một năm nữa. Tiểu Uyển ở đây, căn bản là chỉ có một mình."
Gia Minh nhún vai.
"Trước đây thỉnh thoảng gặp trên đường, không phải cô ấy còn có một đám bạn tiền hô hậu ủng sao, cậu lo cái gì?"
"Tiểu Uyển quen làm người lãnh đạo, nhưng bạn bè chân chính lại có bao nhiêu người chứ. Vừa rồi tôi thấy nó ngồi bên bãi cỏ tức giận, có lẽ nó đã xem cậu là bạn rồi – chủ yếu là vì cậu không để ý đến nó lắm."
"Nói đơn giản hơn là, cậu đang nói em gái cậu bị tôi coi thường sao? Đối tốt thì lạnh nhạt, cần phải chọc giận thì cô ấy mới chịu để ý đến."
"Phần lớn những cô gái kiêu ngạo đều có tật xấu như vậy, tất nhiên là không phải tất cả..."
Đông Phương Lộ cười.
"Có điều Tiêu Uyên cũng vì cậu không thèm để ý đến nó nên mới có cơ hội trở thành bằng hữu, không phải sao? Nhưng chủ yếu là, trước đến giờ nó vẫn không đấu lại được cậu."
"Khi thì cảnh cáo tôi rằng đó là em gái cậu, khi thì lại ám chỉ rằng cô ấy có hảo cảm với tôi, rốt cuộc là cậu muốn nói gì đây?"
"Sự thật mà thôi."
Đông Phương Lộ xoay xoay cổ.
"Có điều nó không hợp với cậu, hoặc là nói cậu cũng không hợp với nó... Nói thế nào nhỉ, tôi hi vọng khi tôi đi Bắc Kinh rồi thì cậu sẽ chăm sóc Tiểu Uyển với tư cách một người bạn, dù sao thì cậu cũng không ghét nó. Hơn nữa cho dù nó có thích cậu, giả như hai người đến với nhau thì tôi thấy một ngày nào đó rồi cũng phải tách ra thôi, sợ rằng không được như Linh Tĩnh và Liễu Hoài Sa, đây chỉ đơn giản là... Hai người không hợp nhau..."
"Ồ..."
Gia Minh nhún vai một cách tiếc nuối.
"Tiểu Uyển đó, thực ra đối với rất nhiều chuyện đều rất cứng nhắc.
Đông Phương Lộ bắt đầu cằn nhằn.
"Tôi đã sớm biết rồi."
"Mỗi nhà có một vấn đề riêng, câu này rất đúng. Ban đầu khi cha tôi lên nắm quyền thì có mẹ trợ giúp. Sau đó mẹ tôi chết sớm, vị trí của cha không còn vững chắc nữa. Khi ấy chúng tôi còn nhỏ, đám người kia lục đục muốn tranh giành vị trí, cũng không thực sự xem tôi là người thừa kế chính thức, khiêu khích, châm chọc, cái gì cũng có. Tiểu Uyển có tính tình cực đoan, từ nhỏ đã không thích những người này, cho nên nó mới muốn dựa vào chính mình, đến bây giờ cũng rất ít khi dựa vào quan hệ trong gia tộc."
Đông Phương Lộ hồi tưởng.
"Khi đó cha tôi nói phải biết nhẫn nhịn, cho nên... có lẽ Tiểu Uyển cho rằng tôi quá mềm yếu, không có chút khí phách nào. Sau đó chúng tôi dần bất hòa với nhau, đều là trẻ con mà, cãi nhau xong rồi lại làm hòa. Có điều... sự kiện du thuyền Tinh Mộng lần đó ảnh hưởng rất lớn đến chúng tôi, quan hệ giữa anh em chúng tôi tốt hơn cũng không phải dễ dàng..."
Quay đầu sang, chỉ thấy Gia Minh đang nhìn hắn một cách cổ quái, bật cười:
"Cậu nói với tôi những chuyện này làm gì? Cậu đồng tính luyến ái sao..."
"Tôi khinh... Cảm xúc bộc phát, nói vài câu không được sao!"
Đông Phương Lộ cười nói.
"Dù sao thì, nếu có chuyện gì thì nhờ cậu giúp một chút, với cậu cũng chỉ là chuyện đơn giản. Ách... Tại sao tên gấu mèo ở bên kia cứ nhìn sang đây vậy..."
Gia Minh quay đầu lại nhìn, người đang nhìn sang bên này chính là Đàm Quân Vinh với khuôn mặt tím bầm. Lúc này trên mắt hắn dán mấy miếng băng trắng, một mình đứng bên bãi cỏ. Bởi vì màn tỏ tình oanh liệt lúc chiều, trước mắt đoàn thể nhỏ này đang trong giai đoạn chia năm xẻ bảy. Trận đánh nhau giữa Vương Hoán Văn và Đàm Quân Vinh dừng lại hẳn do Đông Phương Uyển đột nhiên xuất hiện, nhưng hai người lúc này đã không vừa mắt. Nhưng cũng phải nói, màn tỏ tình của Đàm Quân Vinh cũng thực sự rất rung động, làm cho Đỗ Lệ vốn đã chuẩn bị chia tay với Vương Hoán Văn cảm thấy rối bời, đấu tranh không dứt, ý định lợi dụng Đàm Quân Vinh để đối phó với Diệp Linh Tĩnh lúc trước đã bay lên chín tầng mây. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Kế hoạch của Đỗ Lệ hoàn toàn rối loạn, mà kế hoạch của Hà Vân tất nhiên cũng sụp đổ. Khó chịu nhất là hoàn toàn không hiểu được rốt cuộc tại sao lại xảy ra biến hóa như vậy. Đàm Quân Vinh trước đó vốn cực kỳ hứng thú với Diệp Linh Tĩnh lại đột nhiên thay đổi... Đây là chuyện gì vậy, điên dại vì yêu thì có thể hiểu, nhưng mà không đến nỗi làm người ta điên dại như vậy chứ! Về phần Vương Hoán Văn, vốn hắn và Đỗ Lệ đã có chút bất hòa, có điều cũng chỉ xem như giận hờn vu vơ, nhưng sau khi Đàm Quân Vinh tỏ tình thì Đỗ Lệ lại tỏ ra lạnh lùng. Vương Hoán Văn vốn đã bị kích thích rồi, vì vậy cũng tỏ ra lạnh lùng hơn nữa, ngoài ra còn bắt đầu nói móc nhau. Hai người lại vãi vã, Vương Hoán Văn mắng nàng có mới nới cũ. Đỗ Lệ mắng hắn đầu óc có vấn đề, thần kinh không ổn định, hơn nữa chỉ biết dùng nửa người dưới để tư duy. Sau khi cãi nhau, hai người bắt đầu chiến tranh lạnh.
Cứ như vậy, khi màn đêm phủ xuống, những người khác đều sáng suốt lựa chọn không khuyên bảo, bo bo giữ mình. Vương Hoán Văn uể oải, giãy dụa, thứ nhất là hắn thích Đỗ Lệ, thứ hai là cũng thích gia thế của Đỗ Lệ, nhưng lúc này, nếu nói xin lỗi thì mất mặt, không xin lỗi thì chưa biết chừng thằng cặn bã Đàm Quân Vinh kia sẽ thừa dịp nhảy vào. Bên kia, Đỗ Lệ lại không hề uể oải, dù sao thì nàng luôn nhân ái, trong lòng đang suy nghĩ xem có nên chấp nhận Đàm Quân Vinh hay không - thực ra chuyện này cũng không cần phải suy nghĩ nhiều, có điều vừa mới cãi nhau với Vương Hoán Văn xong, còn chưa chia tay chính thức thì đã lao vào lòng người khác, liệu rằng người khác có cho rằng nàng quá tùy tiện hay không, muốn đến bên Đàm Quân Vinh để xử lý vết thương cho hắn nhưng lại xấu hổ, cảm thấy rất rối bời.
Về phần Đàm Quân Vinh, hắn là kẻ ỷ mạnh hiếp yếu, từ khi biết bối cảnh của những người xung quanh Gia Minh thì đã hoàn toàn không dám dây dưa với Linh Tĩnh nữa. Bị những người này ép phải tỏ tình với Đỗ Lệ xong, hắn liền bắt đầu suy nghĩ về khả năng có thể tán tỉnh được Đỗ Lệ. Ừ, thực ra hai nhà liên hợp lại với nhau cũng không tệ lắm. Nhưng điều làm hắn thấp thỏm nhất lúc này chính là sự kiện thuê sát thủ kia. Hương Tiêu ca chửi mắng trong điện thoại quá dữ tợn, khi đó hắn còn cho rằng đó là kẻ điên, nhưng lúc này nghĩ lại, nếu bọn họ thực sự nói được làm được thì đừng nói là lớn nhỏ cả nhà mình, sợ rằng sẽ không bỏ qua cả mấy người thân thích ở nông thôn vài hôm trước mang gà lên làm quà biếu. Lúc này nhìn về phía Gia Minh bên kia, hắn giãy dụa suy nghĩ xem có nên đi qua nói xin lỗi một cách chính thức, làm sáng tỏ hiểu lầm hay không... Mà Hà Vân thì cũng ở một bên tìm kiếm đầu mối, tìm kiếm lí do thất bại.
/665
|