Hai người trợn mắt nhìn nhau một lát. Đông Phương Uyển cúi đầu:
"Tớ sai rồi, tớ không nên lớn tiếng nói với cậu như vậy, Gia Minh, hai chúng ta quen nhau nhiều năm như vậy rồi, tuy rằng chúng ta bình thường hay cãi nhau, nhưng mà vẫn là bạn bè, chưa từng chia rẽ, cậu thấy đấy, mỗi lần đi du lịch tớ đều tốt bụng gọi cậu đi cùng, coi như là cậu giúp tớ một lần đi..."
"Không có cách nào đâu, những chuyện khác giúp thì được, nhưng mà chuyện này lại không thể được... Không có cách..."
Gia Minh tiếc nuối vuốt tay, sau khi ăn xong hắn đứng dậy, vừa quay đầu lại đã thấy Đông Phương Uyển ủy khuất đi theo, ra ngoài nhà hàng, đi qua hành lang, Gia Minh nói:
"Đừng đi theo tớ có được không."
"Không được, trừ phi cậu đồng ý với tớ, nếu không thì hôm nay tớ sẽ không tha cho cậu, cậu đi đâu, tớ đi đó."
Đông Phương Uyển ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào Gia Minh, thản nhiên mà kiên quyết.
Gia Minh nhìn nàng một lát:
"Vậy tớ đi nhà cầu."
"Tớ cũng theo."
***
Sáng sớm sắc trời còn tối, khi Đông Phương Uyển theo Gia Minh đến WC nam, Gia Minh của chúng ta đành phải bất đắc dĩ chuyển hướng đi theo con đường tới quận 17.
Mặt đường xám xịt giống như sắc trời tối tăm, trời vẫn còn lạnh nên không có mấy ai ra đường, hai bên đường phần lớn là nhà dân với những biển hiệu thật lớn.
Trong một dãy nhà có cả phòng khám bệnh tư nhân, phòng tập thể dục các loại, trên tường có vô số bức tranh hip hop đầy màu sắc, đây là do người khác dùng sơn phun, bên trong còn có... hai cửa hàng sửa chữa ô tô, trông như hai cái động tối tăm đen ngòm, có ánh đèn nhưng mà chỉ thấp thoáng.
Đi vào cửa, bước lên hành lang lờ mờ, tới một gian phòng bệnh, có hơn 10 nam tử ngoại quốc sắc mặt bất thiện đứng bên cạnh một chiếc giường, trên giường là một nam nhân toàn thân quấn đầy băng trắng, đang nói chuyện một cách khó khăn.
Đại hán ngồi bên giường bệnh dường như là thủ lĩnh của đám này, thân hình hắn cao lớn rắn chắc, cao hơn 2m, trên mặt có một vết đao từ mũi kéo dài tới tai trái, trông hắn hung ác và dữ tợn.
"... Cứ như vậy, sáu người các ngươi bị một nữ nhân đánh bại?"
Nam tử mặt sẹo cau mày, nhẹ giọng lặp lại những lời này, bệnh nhân trên giường dường như có chút sợ hãi, không dám trả lời, sau một lúc có một người ở phía sau mới chần chờ nói:
"Lão đại, đám Bạch Hùng không yếu như vậy chứ..."
"Ta biết, chúng ta đã có thời gian làm lính đánh thuê với nhau, Bạch Hùng tuy rằng không phải là người đứng đầu, nhưng tuyệt đối không kém, hắn đã từng đánh ba tên Soviet trong một quán rượu ở biên giới, quyền thứ nhất trực tiếp cắt đứt xương sườn một người..."
Nam tử mặt sẹo nhìn người trên giường bệnh, trong mắt hiện lên sự thận trọng:
"Mà A Tô, theo như những gì ngươi nói, Bạch Hùng đấm thẳng một quyền, cô gái kia không thèm trốn, trực tiếp dùng tay chặt đứt cánh tay của hắn, phải biết rằng, vì sao Bạch Hùng có ngoại hiệu này, đó là vì hắn đã từng chính thức đánh chết một con gấu, cho nên ta mới để cho hắn chỉ huy các ngươi, bây giờ 5 người bọn họ đã chết, chỉ còn một người mới như ngươi sống sót, ngươi biết chúng ta xử lý kẻ phản bội như thế nào rồi chứ?"
"Thế nhưng... Lão đại, tôi nói thật..."
Thân hình của người trên giường run lên lẩy bẩy:
"Tôi thực sự không nói dối..."
Nam tử mặt sẹo nhìn hắn một lúc:
"Hiện giờ đúng là không thể chứng minh ngươi nói dối, nhưng mà chuyện này quá mức khó tin. Đám Bạch Hùng tổng cộng có sáu người, cho dù là Hôi Lang và Sơn Sư liên thủ cũng không thể giết sạch như vậy, huống chi đối thủ còn là một cô gái phương đông, ta còn chưa thấy cô gái nào lợi hại như vậy cả."
"Thế nhưng... Lão đại..."
"Không cần phải nói, Sam, hắn nói cô gái này tới vì ngươi, ta cho chuyện này cho ngươi, ngươi cho ta biết cô gái đó là ai?"
Nam tử mặt sẹo quay đầu nhìn về phía một người đàn ông phương đông đứng ở phía sau, chỉ thấy trung niên nam nhân này mặc một cái áo màu xanh, trông có vẻ nhanh nhẹn dũng mãnh, đây chính là Liễu Sĩ Kiệt, người đã giết Liễu Chính sau đó bỏ trốn tới Châu Âu. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Hắn ung dung cười:
"Nếu như là người tới từ Trung Quốc, vậy thì chắc chắn có quan hệ với Giang Hải, muốn tìm chúng ta có thể bắt đầu từ đó."
"Được, thông báo cho người ở bên hải quan, trong vòng 1 tháng phải tìm ra tư liệu có liên quan tới Giang Hải, cho dù cô ta là ai, ta cũng muốn tìm ra, sau đó giết chết. Sam, đây là của ngươi, ngươi tự xử lý đi."
"A Tô..."
Hắn quay quay đầu nhìn lại:
"Cho dù cô ta là ai đi nữa, cô ta đã nói là tối nay sẽ tới tìm chúng ta?"
"Đúng đúng đúng đúng... vậy..."
"Hơn nữa cô ta không hỏi ngươi địa chỉ?"
"Không không không... Không có... Cô ta chỉ nói là chuyển lại những lời này... Nếu như chúng ta không giao Sam, cô ta sẽ tới tìm chúng ta..."
"Được, cho dù thế nào đi nữa, đêm hôm nay chúng ta sẽ rõ chân tướng, A Tô, chuyện ngươi nói thật hay nói dối cũng sẽ có kết luận, về phần chúng ta phải làm..."
Hắn dừng một chút, sau đó tiếp tục:
"Nếu đêm nay bắt được cô ta, đem cô ta đến trước mặt ta, nếu như cô ta là người xinh đẹp, ta sẽ không ngại cho Sam giao lưu với cô ta một chút, đương nhiên, người đầu tiên phải là ta, chúng ta ở đây tổng cộng có hơn hai trăm người, ai cũng sẽ có cơ hội... Ha ha ha ha ha ha..."
Mọi người đồng thời cười vang, sau một lúc, toàn bộ hơn 200 người ở tòa nhà này bắt đầu hành động...
Hơn hai giờ sau đó, một phần tư liệu đã tới tay Liễu Sĩ Kiệt, không có tốn bao nhiêu khí lực, hắn đã tìm ra một cái tên tương đối quen thuộc… nhưng đó lại không phải là nữ nhân.
Nhìn cái tên này, sau đó đơn độc ngồi trong phòng mấy phút, sau đó cầm tư liệu đi ra ngoài, trên hành lang thỉnh thoảng có người chào hỏi hắn, đội ngũ này tương đối mạnh, đa phần là người Nga, trước đây không lâu đội ngũ này đã đánh bại một đại bang phái do người Ả Rập và Châu Phi tạo thành ở khu 17, hiện nay trở thành một tổ chức xã hội đen đứng thứ 1, thứ 2 ở Paris, chủ yếu kinh doanh buôn lậu thuốc phiện, buôn người…
"Này, Sam, nghe nói con bé xinh đẹp của ngươi giết chết Bạch Hùng!"
Lúc đi qua một gian phòng tập thể thao, một đại hán trong đó gọi Liễu Sĩ Kiệt lại, người này cũng là một người hung ác, biệt hiệu Sơn Sư, là lính đánh thuê, có một thời gian hắn thắng liên tục trong đấu trường ngầm, vô cùng hung tàn, khi đánh nhau với người khác, hắn đã từng một mình đánh bại hơn 10 tiểu bang phái nhỏ:
"Tìm ra nàng là ai chưa? Ta đã muốn nếm thử mùi vị lợi hại của con gái phương đông lắm rồi, ha ha..."
"Xin đi, con bé đó là của ta, có muốn cũng phải ta trước!"
Hắn biết Sơn Sư có quan hệ không tệ với Bạch hùng, nhưng mà người này ở trong bang phái cũng không kém.
"Không sao, đằng nào ai chẳng được!"
Sơn Sư mở hai tay, nhe răng cười, trong mắt hiện lên sự hung ác, sau một khắc, hắn xoay người đấm về phía bao cát ở sau lưng.
Bịch một tiếng thật lớn, bao cát bị một quyền đấm thủng, vô số cát mịn bay loạn, trong phòng có người bắt đầu kháng nghị:
"Này, Sơn Sư, ngươi lại nữa rồi..."
"Xin lỗi, xin lỗi, lần sau sẽ chú ý..."
Sơn Sư há miệng cười.
Thừa dịp này, Liễu Sĩ Kiệt cầm văn kiện đi qua, thật là... bây giờ không phải là lúc dùng sức đánh nhau, đương nhiên rồi, trị an ở Paris tương đối nghiêm ngặt, đa phần không thể dùng súng sống mới với nhau, lăn lộn cõi đời quan trọng nhất vẫn là đầu óc... Nghĩ như vậy, hắn đi vào trong phòng của nam tử mặt sẹo.
"Điều tra ra chưa?"
"Không tra ra cô gái nào cả, nhưng có một người chắc chắn có quan hệ với chuyện này."
"A, ta xem một chút..."
"Nhưng mà bây giờ hắn đang đi theo đoàn du lịch, theo tôi được biết, học viện Thánh Tâm này ở Giang Hải có ảnh hưởng rất lớn, nếu như bọn họ gặp chuyện không may ở Paris, sợ rằng..."
"Cố Gia Minh... Ngươi thực sự cho rằng hắn có quan hệ tới chuyện này? Kiểm tra có phải hay không là được rồi, ta cũng không phải là muốn giết người, Paris không phải thiên đường của nhân gian, cho dù là du khách Mỹ, nhưng năm nào chẳng có người chết. . . Nếu như ngươi xác định thằng nhóc này có quan hệ, gọi mấy người tới trực tiếp giết chết hắn, cô gái kia thì cứ chầm chậm mà tìm, ha hả... Nói không chừng ngươi lại tìm ra cô ta thì sao..."
Mặt sẹo khép tư liệu lại, đưa trả cho Liễu Sĩ Kiệt, nói:
"Chuyện của ngươi, ngươi làm chủ."
"Tớ sai rồi, tớ không nên lớn tiếng nói với cậu như vậy, Gia Minh, hai chúng ta quen nhau nhiều năm như vậy rồi, tuy rằng chúng ta bình thường hay cãi nhau, nhưng mà vẫn là bạn bè, chưa từng chia rẽ, cậu thấy đấy, mỗi lần đi du lịch tớ đều tốt bụng gọi cậu đi cùng, coi như là cậu giúp tớ một lần đi..."
"Không có cách nào đâu, những chuyện khác giúp thì được, nhưng mà chuyện này lại không thể được... Không có cách..."
Gia Minh tiếc nuối vuốt tay, sau khi ăn xong hắn đứng dậy, vừa quay đầu lại đã thấy Đông Phương Uyển ủy khuất đi theo, ra ngoài nhà hàng, đi qua hành lang, Gia Minh nói:
"Đừng đi theo tớ có được không."
"Không được, trừ phi cậu đồng ý với tớ, nếu không thì hôm nay tớ sẽ không tha cho cậu, cậu đi đâu, tớ đi đó."
Đông Phương Uyển ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào Gia Minh, thản nhiên mà kiên quyết.
Gia Minh nhìn nàng một lát:
"Vậy tớ đi nhà cầu."
"Tớ cũng theo."
***
Sáng sớm sắc trời còn tối, khi Đông Phương Uyển theo Gia Minh đến WC nam, Gia Minh của chúng ta đành phải bất đắc dĩ chuyển hướng đi theo con đường tới quận 17.
Mặt đường xám xịt giống như sắc trời tối tăm, trời vẫn còn lạnh nên không có mấy ai ra đường, hai bên đường phần lớn là nhà dân với những biển hiệu thật lớn.
Trong một dãy nhà có cả phòng khám bệnh tư nhân, phòng tập thể dục các loại, trên tường có vô số bức tranh hip hop đầy màu sắc, đây là do người khác dùng sơn phun, bên trong còn có... hai cửa hàng sửa chữa ô tô, trông như hai cái động tối tăm đen ngòm, có ánh đèn nhưng mà chỉ thấp thoáng.
Đi vào cửa, bước lên hành lang lờ mờ, tới một gian phòng bệnh, có hơn 10 nam tử ngoại quốc sắc mặt bất thiện đứng bên cạnh một chiếc giường, trên giường là một nam nhân toàn thân quấn đầy băng trắng, đang nói chuyện một cách khó khăn.
Đại hán ngồi bên giường bệnh dường như là thủ lĩnh của đám này, thân hình hắn cao lớn rắn chắc, cao hơn 2m, trên mặt có một vết đao từ mũi kéo dài tới tai trái, trông hắn hung ác và dữ tợn.
"... Cứ như vậy, sáu người các ngươi bị một nữ nhân đánh bại?"
Nam tử mặt sẹo cau mày, nhẹ giọng lặp lại những lời này, bệnh nhân trên giường dường như có chút sợ hãi, không dám trả lời, sau một lúc có một người ở phía sau mới chần chờ nói:
"Lão đại, đám Bạch Hùng không yếu như vậy chứ..."
"Ta biết, chúng ta đã có thời gian làm lính đánh thuê với nhau, Bạch Hùng tuy rằng không phải là người đứng đầu, nhưng tuyệt đối không kém, hắn đã từng đánh ba tên Soviet trong một quán rượu ở biên giới, quyền thứ nhất trực tiếp cắt đứt xương sườn một người..."
Nam tử mặt sẹo nhìn người trên giường bệnh, trong mắt hiện lên sự thận trọng:
"Mà A Tô, theo như những gì ngươi nói, Bạch Hùng đấm thẳng một quyền, cô gái kia không thèm trốn, trực tiếp dùng tay chặt đứt cánh tay của hắn, phải biết rằng, vì sao Bạch Hùng có ngoại hiệu này, đó là vì hắn đã từng chính thức đánh chết một con gấu, cho nên ta mới để cho hắn chỉ huy các ngươi, bây giờ 5 người bọn họ đã chết, chỉ còn một người mới như ngươi sống sót, ngươi biết chúng ta xử lý kẻ phản bội như thế nào rồi chứ?"
"Thế nhưng... Lão đại, tôi nói thật..."
Thân hình của người trên giường run lên lẩy bẩy:
"Tôi thực sự không nói dối..."
Nam tử mặt sẹo nhìn hắn một lúc:
"Hiện giờ đúng là không thể chứng minh ngươi nói dối, nhưng mà chuyện này quá mức khó tin. Đám Bạch Hùng tổng cộng có sáu người, cho dù là Hôi Lang và Sơn Sư liên thủ cũng không thể giết sạch như vậy, huống chi đối thủ còn là một cô gái phương đông, ta còn chưa thấy cô gái nào lợi hại như vậy cả."
"Thế nhưng... Lão đại..."
"Không cần phải nói, Sam, hắn nói cô gái này tới vì ngươi, ta cho chuyện này cho ngươi, ngươi cho ta biết cô gái đó là ai?"
Nam tử mặt sẹo quay đầu nhìn về phía một người đàn ông phương đông đứng ở phía sau, chỉ thấy trung niên nam nhân này mặc một cái áo màu xanh, trông có vẻ nhanh nhẹn dũng mãnh, đây chính là Liễu Sĩ Kiệt, người đã giết Liễu Chính sau đó bỏ trốn tới Châu Âu. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Hắn ung dung cười:
"Nếu như là người tới từ Trung Quốc, vậy thì chắc chắn có quan hệ với Giang Hải, muốn tìm chúng ta có thể bắt đầu từ đó."
"Được, thông báo cho người ở bên hải quan, trong vòng 1 tháng phải tìm ra tư liệu có liên quan tới Giang Hải, cho dù cô ta là ai, ta cũng muốn tìm ra, sau đó giết chết. Sam, đây là của ngươi, ngươi tự xử lý đi."
"A Tô..."
Hắn quay quay đầu nhìn lại:
"Cho dù cô ta là ai đi nữa, cô ta đã nói là tối nay sẽ tới tìm chúng ta?"
"Đúng đúng đúng đúng... vậy..."
"Hơn nữa cô ta không hỏi ngươi địa chỉ?"
"Không không không... Không có... Cô ta chỉ nói là chuyển lại những lời này... Nếu như chúng ta không giao Sam, cô ta sẽ tới tìm chúng ta..."
"Được, cho dù thế nào đi nữa, đêm hôm nay chúng ta sẽ rõ chân tướng, A Tô, chuyện ngươi nói thật hay nói dối cũng sẽ có kết luận, về phần chúng ta phải làm..."
Hắn dừng một chút, sau đó tiếp tục:
"Nếu đêm nay bắt được cô ta, đem cô ta đến trước mặt ta, nếu như cô ta là người xinh đẹp, ta sẽ không ngại cho Sam giao lưu với cô ta một chút, đương nhiên, người đầu tiên phải là ta, chúng ta ở đây tổng cộng có hơn hai trăm người, ai cũng sẽ có cơ hội... Ha ha ha ha ha ha..."
Mọi người đồng thời cười vang, sau một lúc, toàn bộ hơn 200 người ở tòa nhà này bắt đầu hành động...
Hơn hai giờ sau đó, một phần tư liệu đã tới tay Liễu Sĩ Kiệt, không có tốn bao nhiêu khí lực, hắn đã tìm ra một cái tên tương đối quen thuộc… nhưng đó lại không phải là nữ nhân.
Nhìn cái tên này, sau đó đơn độc ngồi trong phòng mấy phút, sau đó cầm tư liệu đi ra ngoài, trên hành lang thỉnh thoảng có người chào hỏi hắn, đội ngũ này tương đối mạnh, đa phần là người Nga, trước đây không lâu đội ngũ này đã đánh bại một đại bang phái do người Ả Rập và Châu Phi tạo thành ở khu 17, hiện nay trở thành một tổ chức xã hội đen đứng thứ 1, thứ 2 ở Paris, chủ yếu kinh doanh buôn lậu thuốc phiện, buôn người…
"Này, Sam, nghe nói con bé xinh đẹp của ngươi giết chết Bạch Hùng!"
Lúc đi qua một gian phòng tập thể thao, một đại hán trong đó gọi Liễu Sĩ Kiệt lại, người này cũng là một người hung ác, biệt hiệu Sơn Sư, là lính đánh thuê, có một thời gian hắn thắng liên tục trong đấu trường ngầm, vô cùng hung tàn, khi đánh nhau với người khác, hắn đã từng một mình đánh bại hơn 10 tiểu bang phái nhỏ:
"Tìm ra nàng là ai chưa? Ta đã muốn nếm thử mùi vị lợi hại của con gái phương đông lắm rồi, ha ha..."
"Xin đi, con bé đó là của ta, có muốn cũng phải ta trước!"
Hắn biết Sơn Sư có quan hệ không tệ với Bạch hùng, nhưng mà người này ở trong bang phái cũng không kém.
"Không sao, đằng nào ai chẳng được!"
Sơn Sư mở hai tay, nhe răng cười, trong mắt hiện lên sự hung ác, sau một khắc, hắn xoay người đấm về phía bao cát ở sau lưng.
Bịch một tiếng thật lớn, bao cát bị một quyền đấm thủng, vô số cát mịn bay loạn, trong phòng có người bắt đầu kháng nghị:
"Này, Sơn Sư, ngươi lại nữa rồi..."
"Xin lỗi, xin lỗi, lần sau sẽ chú ý..."
Sơn Sư há miệng cười.
Thừa dịp này, Liễu Sĩ Kiệt cầm văn kiện đi qua, thật là... bây giờ không phải là lúc dùng sức đánh nhau, đương nhiên rồi, trị an ở Paris tương đối nghiêm ngặt, đa phần không thể dùng súng sống mới với nhau, lăn lộn cõi đời quan trọng nhất vẫn là đầu óc... Nghĩ như vậy, hắn đi vào trong phòng của nam tử mặt sẹo.
"Điều tra ra chưa?"
"Không tra ra cô gái nào cả, nhưng có một người chắc chắn có quan hệ với chuyện này."
"A, ta xem một chút..."
"Nhưng mà bây giờ hắn đang đi theo đoàn du lịch, theo tôi được biết, học viện Thánh Tâm này ở Giang Hải có ảnh hưởng rất lớn, nếu như bọn họ gặp chuyện không may ở Paris, sợ rằng..."
"Cố Gia Minh... Ngươi thực sự cho rằng hắn có quan hệ tới chuyện này? Kiểm tra có phải hay không là được rồi, ta cũng không phải là muốn giết người, Paris không phải thiên đường của nhân gian, cho dù là du khách Mỹ, nhưng năm nào chẳng có người chết. . . Nếu như ngươi xác định thằng nhóc này có quan hệ, gọi mấy người tới trực tiếp giết chết hắn, cô gái kia thì cứ chầm chậm mà tìm, ha hả... Nói không chừng ngươi lại tìm ra cô ta thì sao..."
Mặt sẹo khép tư liệu lại, đưa trả cho Liễu Sĩ Kiệt, nói:
"Chuyện của ngươi, ngươi làm chủ."
/665
|