Trường trung học Tinh Huy có thể xây dựng tại khu phức tạp nhất của thành phố Giang Hải, trên thực tế bảo vệ trong trường cũng không phải hạng người dễ trêu chọc.
Nếu như ba người thực sự chỉ là thiếu nam thiếu nữ biết một chút võ công, cho dù có dũng mãnh hơn nữa, sợ rằng lúc này cũng không thể tốt được, đương nhiên, tính cả Gia Minh đã ẩn giấu thực lực thì tình huống lại khác.
Hắn cầm lên ám khí đệ nhất thiên hạ trong truyền thuyết - băng ghế, vung lên đánh tới nhìn như không có chút kỹ xảo nào. Trong đám hỗn loạn, công kích xinh đẹp mà lưu loát của hai cô bé hấp dẫn ánh mắt mọi người, quyền đấm, cước đá, vung gậy, gần như mỗi chiêu đều chuẩn xác, còn những đòn đánh của đám bảo vệ kia nếu không phải là tránh thoát được rất dễ dàng thì cũng bị băng ghế chặn lại giữa chừng.
Trong đám người đang ở đây, bao gồm cả Linh Tĩnh và Sa Sa, đều không có kinh nghiệm đánh nhau, tác dụng của Gia Minh đa phần đều bị mọi người bỏ quên, mà sau một lát khi đám bảo vệ đều đã nằm trên mặt đất trong phòng hội đồng, trên người hai cô bé thậm chí một chút thương tích cũng không có, ánh mắt những người vây xem đều trợn tròn, khâm phục không thôi.
Chuyện làm ăn của Diệp thị võ quán cũng khá hơn không ít sau chuyện này, đương nhiên đây là chuyện mà ba người không hề nghĩ tới trong lúc đó.
Đánh xong, Linh Tĩnh kéo tay Sa Sa, vẻ mặt lạnh lùng đi ra khỏi phòng hội đồng, Sa Sa vung vậy bóng chày ên, vẫn không quên hung hăng trừng mắt nhìn tên chủ nhiệm đầu hói kia vài lần, Gia Minh lắc đầu cười, lúc đi đến ngoài cửa còn quay đầu lại nói:
"Sao phải khổ vậy chứ... Ông nhận tiền hối lộ rồi gạt bỏ một người khỏi danh sách, trong lòng tất cả mọi người đều hiểu rõ, làm người thành thật một chút thì không sao, lại còn làm ra chuyện như thế, để xem ai không xuống đài được."
Lúc này đã đến giờ vào học, ba người cùng nhau đi ra khỏi phòng hội đồng, đông đảo người nhìn chăm chú ở phía sau, tất cả đều chỉ trỏ bàn luận. Linh Tĩnh kéo Sa Sa đi ở phía trước, Gia Minh đút tay vào túi quần đi ở phía sau hai người, một lát sau ba người đều rời khỏi khi dạy học.
Xế chiều tháng sau, bóng cây Ngô Đồng ở hai bên đường loang lổ dưới ánh mặt trời, sân thể dục không có một bóng người, không gian yên tĩnh, trên đường đi ra khỏi trường, Sa Sa quay đầu lại nhìn Gia Minh, sau đó chép miệng ra hiệu về phía Linh Tĩnh vẫn không nói lời nào.
Gia Minh nhún vai thở dài, lúc này hắn cũng không biết phải an ủi Linh Tĩnh thế nào, cái gọi là ở chung ở trong mắt hắn thực sự không đáng nhắc tới, nhưng trong mắt học sinh lại rất nghiêm trọng.
Suy nghĩ một lát, hắn bước nhanh về phía trước, vỗ nhẹ vai Linh Tĩnh, đây vốn chỉ là tiếp xúc rất bình thường giữa ba người nhưng thân thể Linh Tĩnh lại đột nhiên chấn động, sau đó liền đứng lại.
"À, Linh Tĩnh, mình nghĩ..."
Nhận thấy phản ứng của đối phương, Gia Minh đang muốn thu tay lại, nhưng Linh Tĩnh lại đột nhiên vươn tay ra nắm lấy tay hắn.
Bàn tay thiếu nữ mềm mại nhẵn nhụi, trước kia cũng đã nắm qua rất nhiều lần nhưng chưa bao giờ có cảm giác mềm mại mà dịu dàng như lúc này.
"Gia Minh, chúng ta không cần để ý tới ông ta..."
Giọng nói của Linh Tĩnh hơi nghẹn ngào, sau đó dùng mu bàn tay của Gia Minh nhẹ nhàng lau nước mắt, nói:
"Chúng ta vẫn cứ như trước kia..."
"Ừ, đương nhiên..."
Gia Minh cười, đi về phía trước.
"Về biệt thự đi."
Sa Sa thấy tình trạng lúc này của Linh Tĩnh cũng cao hứng lên,
"Lão hói đầu kia, lần sau mình nhất định sẽ đánh chết ông ta!"
"Đi dạo qua siêu thị trước, chúng ta đi mua đồ, sau đó vui hết mình vì việc làm vĩ đại ngày hôm nay!"
Nước mắt trên gò má chưa khô, Linh Tĩnh đã nở nụ cười, sau đó ba người tay trong tay đi ra khỏi trường học.
Đêm hôm đó thực sự là một lần hoàn toàn say sưa hết mình.
Sa Sa đến ngân hàng rút hết toàn bộ tiền, ba người đi chợ, đi siêu thị, mua nhiều đồ đến mức bọn họ gần như không thể xách nổi, lúc chạng vạng tối, trong phòng bếp náo nhiệt ồn ào, bọn bọ bỏ ra hai giờ chuẩn bị một bàn lớn, đồ ăn vặt chất lên bàn dài như một ngọn núi nhỏ, mở phim hài của Châu Tinh Trì, *** bia ném loạn khắp nơi.
Hứng thú của hai thiếu nữ đặc biệt cao, đùa giỡn, tính toán cách báo thù tên hói đầu kia, xem bia như nước trái cây dốc vào miệng, thình thoảng hai người lại liên hợp lại ép Gia Minh uống. Nếu các nàng cao hứng như vậy, Gia Minh đương nhiên cũng vui vẻ phụng bồi, song trong lòng hắn lại có chút buồn phiền không thể vứt bỏ được, đây là một thứ tình cảm vô cùng xa lạ đối với hắn.
Hắn đương nhiên biết tại sao hai cô bé phải làm như vậy, mặc dù không cần ai nhắc nhở, hai cô bé cũng đều ý thức được mình đã lớn lên, nếu như ba người đều là nữ cũng không sao, nhưng Gia Minh lại là nam, khi đã lớn lên thế này, bọn họ còn có thể không chút kiêng kỵ như trước đây được sao?
Không ai nhắc đến, ba người vẫn cứ xem như không có chuyện gì như trước đây, nhưng bây giờ đã có người nhắc tới, trong lòng mỗi người đều có chút ngăn cách. Mặc dù họ không nghi ngờ về tình cảm của nhau, thế nhưng, sự vô âu vô lo đã biến mất, sự e ngại đã dần xuất hiện.
Mà không chỉ đối với Linh Tĩnh và Sa Sa, ngay cả trong lòng những người đã trưởng thành, sau khi chung đụng lâu như vậy cũng đều sẽ cảm nhận được thay đổi và ngăn cách, tâm tình của Gia Minh cũng không khá hơn là bao, vì vậy, khi hai cô bé yêu cầu, hắn cũng cầm bia lên, uống không chút cố kỵ gì.
Khi trọng sinh, linh hồn còn giữ lại, nhưng không có cách nào giữ lại được cả thân thể, mặc dù thân thể trẻ con này mọi mặt đều rất xuất sắc nhưng tửu lượng lại chưa từng được rèn luyện, sau một lát hắn đã cảm thấy đầu óc choáng váng, chẳng qua, mặc kệ nó, nếu các nàng cao hứng, mình có say một tối cũng không sao cả.
Chơi đùa, dùng bữa, uống rượu, ăn đồ ăn vặt, chơi game, chơi đến khi quên mất cả bản thân mình, gối đầu, đồ ăn vặt đều văng loạn trong phòng lớn, lúc này Gia Minh cũng bỏ qua cố kỵ, hơi thi triển ra một chút thân thủ lấy một địch hai, thỉnh thoảng người thua cuộc lại bị bắt lại rồi đổ bia mãnh liệt vào miệng, có đôi khi cũng bị hai cô bé đè xuống đất, rót bia vào miệng đến không thở nổi.
Gần tới nửa đêm, căn biệt thự lớn mới dần yên tĩnh lại, TV đang chiếu một bộ phim tình cảm buồn, ba người nằm lăn lóc trên mặt thảm trong phòng lớn, bên cạnh là vỏ đồ ăn vặt, giấy ăn và *** bia rỗng, Sa Sa tìm kiếm trên mặt đất hồi lâu vẫn không thấy bia, nghiêng ngả lảo đảo đứng lên:
"Mình... Mình nhớ rồi, hình như hôm qua cha trở về, trong phòng ngủ còn một chai... Một chai rượu vang chưa uống hết, ha hả... Rất đắt tiền đó... Mình đi lấy..."
Một lát sau, nàng lảo đảo từ trên lầu đi xuống, trong tay cầm một chai rượu đỏ, còn có một cuộn băng hình, quơ lên rêu rao:
"Băng hình... Xem không tốt lắm, Linh Tĩnh, chúng ta xem cái này..."
"Không nên xem..."
Linh Tĩnh miễn cưỡng từ mặt đất bò dậy, cằm vịn lên ghế salon, nói:
"Thứ đó... Không, không thể cho Gia Minh xem..."
"Ha hả, mình... Cũng không phải mình chưa từng xem loại phim này... Ha hả..."
Gia Minh đang nằm trên mặt đất vừa thấy cuộn băng hình kia liền hiểu được là thứ gì, cười khinh thường. Sa Sa quỳ gối trước đầu quay phim, xoay người lại:
"Có... Có quan hệ gì, lão ta... Lão ta nói chúng ta ở chung... Ở chung thì có sao đâu!"
Một lát sau, trên TV đã chiếu bộ phim đó, sau đó nàng cầm rót rượu vang vào ba cái bát ăn cơm tiện tay quơ được rồi phân cho ba người:
"Nghe... Nghe cha nói, uống rượu vang, đầu tiên phải ngửi, sau đó là lắc..."
Nàng đưa lên mũi ngửi, sau đó hai tay cầm bát lắc mạnh khiến rượu văng đầy đất. Linh Tĩnh uống một ngụm, khuôn mặt hồng hào hiện lên nụ cười ngây thơ:
"Thật ngọt..."
Gia Minh đương nhiên biết rõ cách uống rượu, nhìn thấy bát cơm được đổ đầy rượu vang liền không khỏi nở nụ cười, cầm lên lắc lắc:
"Sa Sa, cậu thật ngu ngốc... Phải lắc như thế này, ha ha, ngu ngốc..."
"Cậu dám mắng mình..."
Sa Sa nhấc chân lên đá tới nhưng lại bị trật, lập tức tạo thành một chữ nhất, lần này đánh không trúng, nàng cũng không tiếp tục công kích, cầm chai rượu lên lắc lư:
"Cậu nhìn đây... Mình cũng có thể lắc."
Nàng vừa nói vừa ừng ực uống một ngụm lớn.
"Cậu đúng là... Trâu nhai mẫu đơn..."
Gia Minh liếc mắt nhìn nàng, uống một hớp rượu, sau đó hơi cau mày lại:
"Tại sao... Mùi vị hơi kỳ lạ, chẳng qua... Không phải là thuốc độc..."
"Cha mình... Để lại... Tại sao là thuốc độc được..."
Nếu như dưới tình huống bình thường, Gia Minh chắc chắn có thể dễ dàng nhận ra trong rượu được pha thêm thứ gì, cha của Sa Sa rất ít khi trở về biệt thự, cho dù có trở về, quá nửa cũng sẽ chọn thời gian mấy đứa trẻ không có ở đây, mang theo mấy cô gái tới khoe khoang, hàn huyên một chút lý tưởng về cuộc sống, uống các loại rượu vang, chuyện tiếp theo có thể đoán được.
Sáng này ông ta vội vàng ra ngoài, lại cho rằng hôm nay bọn nhỏ sẽ không tới đây nên cũng không giấu rượu vang đi, nhưng không ngờ lại bị Sa Sa lấy đi, rót cho ba người uống hết.
Uống hết chai rượu vang kia, ba người cũng dần lâm vào trạng thái mê say, trong TV truyền ra tiếng rên rỉ, tiếng gào thét của nữ nhân. Gia Minh lăn qua lăn lại trên thảm, sau đó trong ánh mắt mơ hồ liền thấy Sa Sa bò tới đây như một con mèo nhỏ. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
"Gia... Gia Minh... Linh Tĩnh thích cậu, nhưng... Mình cũng thích..."
Sau đó, ý thức hoàn toàn trống rỗng.
Ban đêm dài dằng dặc yên lặng trôi qua, đèn trong biệt thự Liễu gia vẫn luôn phát sáng, rèm cửa sổ thỉnh thoảng lại đung đưa. Trên ban công lầu hai, con mèo trắng tên A Sửu ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng kêu "meo meo", "meo meo".
Nếu như ba người thực sự chỉ là thiếu nam thiếu nữ biết một chút võ công, cho dù có dũng mãnh hơn nữa, sợ rằng lúc này cũng không thể tốt được, đương nhiên, tính cả Gia Minh đã ẩn giấu thực lực thì tình huống lại khác.
Hắn cầm lên ám khí đệ nhất thiên hạ trong truyền thuyết - băng ghế, vung lên đánh tới nhìn như không có chút kỹ xảo nào. Trong đám hỗn loạn, công kích xinh đẹp mà lưu loát của hai cô bé hấp dẫn ánh mắt mọi người, quyền đấm, cước đá, vung gậy, gần như mỗi chiêu đều chuẩn xác, còn những đòn đánh của đám bảo vệ kia nếu không phải là tránh thoát được rất dễ dàng thì cũng bị băng ghế chặn lại giữa chừng.
Trong đám người đang ở đây, bao gồm cả Linh Tĩnh và Sa Sa, đều không có kinh nghiệm đánh nhau, tác dụng của Gia Minh đa phần đều bị mọi người bỏ quên, mà sau một lát khi đám bảo vệ đều đã nằm trên mặt đất trong phòng hội đồng, trên người hai cô bé thậm chí một chút thương tích cũng không có, ánh mắt những người vây xem đều trợn tròn, khâm phục không thôi.
Chuyện làm ăn của Diệp thị võ quán cũng khá hơn không ít sau chuyện này, đương nhiên đây là chuyện mà ba người không hề nghĩ tới trong lúc đó.
Đánh xong, Linh Tĩnh kéo tay Sa Sa, vẻ mặt lạnh lùng đi ra khỏi phòng hội đồng, Sa Sa vung vậy bóng chày ên, vẫn không quên hung hăng trừng mắt nhìn tên chủ nhiệm đầu hói kia vài lần, Gia Minh lắc đầu cười, lúc đi đến ngoài cửa còn quay đầu lại nói:
"Sao phải khổ vậy chứ... Ông nhận tiền hối lộ rồi gạt bỏ một người khỏi danh sách, trong lòng tất cả mọi người đều hiểu rõ, làm người thành thật một chút thì không sao, lại còn làm ra chuyện như thế, để xem ai không xuống đài được."
Lúc này đã đến giờ vào học, ba người cùng nhau đi ra khỏi phòng hội đồng, đông đảo người nhìn chăm chú ở phía sau, tất cả đều chỉ trỏ bàn luận. Linh Tĩnh kéo Sa Sa đi ở phía trước, Gia Minh đút tay vào túi quần đi ở phía sau hai người, một lát sau ba người đều rời khỏi khi dạy học.
Xế chiều tháng sau, bóng cây Ngô Đồng ở hai bên đường loang lổ dưới ánh mặt trời, sân thể dục không có một bóng người, không gian yên tĩnh, trên đường đi ra khỏi trường, Sa Sa quay đầu lại nhìn Gia Minh, sau đó chép miệng ra hiệu về phía Linh Tĩnh vẫn không nói lời nào.
Gia Minh nhún vai thở dài, lúc này hắn cũng không biết phải an ủi Linh Tĩnh thế nào, cái gọi là ở chung ở trong mắt hắn thực sự không đáng nhắc tới, nhưng trong mắt học sinh lại rất nghiêm trọng.
Suy nghĩ một lát, hắn bước nhanh về phía trước, vỗ nhẹ vai Linh Tĩnh, đây vốn chỉ là tiếp xúc rất bình thường giữa ba người nhưng thân thể Linh Tĩnh lại đột nhiên chấn động, sau đó liền đứng lại.
"À, Linh Tĩnh, mình nghĩ..."
Nhận thấy phản ứng của đối phương, Gia Minh đang muốn thu tay lại, nhưng Linh Tĩnh lại đột nhiên vươn tay ra nắm lấy tay hắn.
Bàn tay thiếu nữ mềm mại nhẵn nhụi, trước kia cũng đã nắm qua rất nhiều lần nhưng chưa bao giờ có cảm giác mềm mại mà dịu dàng như lúc này.
"Gia Minh, chúng ta không cần để ý tới ông ta..."
Giọng nói của Linh Tĩnh hơi nghẹn ngào, sau đó dùng mu bàn tay của Gia Minh nhẹ nhàng lau nước mắt, nói:
"Chúng ta vẫn cứ như trước kia..."
"Ừ, đương nhiên..."
Gia Minh cười, đi về phía trước.
"Về biệt thự đi."
Sa Sa thấy tình trạng lúc này của Linh Tĩnh cũng cao hứng lên,
"Lão hói đầu kia, lần sau mình nhất định sẽ đánh chết ông ta!"
"Đi dạo qua siêu thị trước, chúng ta đi mua đồ, sau đó vui hết mình vì việc làm vĩ đại ngày hôm nay!"
Nước mắt trên gò má chưa khô, Linh Tĩnh đã nở nụ cười, sau đó ba người tay trong tay đi ra khỏi trường học.
Đêm hôm đó thực sự là một lần hoàn toàn say sưa hết mình.
Sa Sa đến ngân hàng rút hết toàn bộ tiền, ba người đi chợ, đi siêu thị, mua nhiều đồ đến mức bọn họ gần như không thể xách nổi, lúc chạng vạng tối, trong phòng bếp náo nhiệt ồn ào, bọn bọ bỏ ra hai giờ chuẩn bị một bàn lớn, đồ ăn vặt chất lên bàn dài như một ngọn núi nhỏ, mở phim hài của Châu Tinh Trì, *** bia ném loạn khắp nơi.
Hứng thú của hai thiếu nữ đặc biệt cao, đùa giỡn, tính toán cách báo thù tên hói đầu kia, xem bia như nước trái cây dốc vào miệng, thình thoảng hai người lại liên hợp lại ép Gia Minh uống. Nếu các nàng cao hứng như vậy, Gia Minh đương nhiên cũng vui vẻ phụng bồi, song trong lòng hắn lại có chút buồn phiền không thể vứt bỏ được, đây là một thứ tình cảm vô cùng xa lạ đối với hắn.
Hắn đương nhiên biết tại sao hai cô bé phải làm như vậy, mặc dù không cần ai nhắc nhở, hai cô bé cũng đều ý thức được mình đã lớn lên, nếu như ba người đều là nữ cũng không sao, nhưng Gia Minh lại là nam, khi đã lớn lên thế này, bọn họ còn có thể không chút kiêng kỵ như trước đây được sao?
Không ai nhắc đến, ba người vẫn cứ xem như không có chuyện gì như trước đây, nhưng bây giờ đã có người nhắc tới, trong lòng mỗi người đều có chút ngăn cách. Mặc dù họ không nghi ngờ về tình cảm của nhau, thế nhưng, sự vô âu vô lo đã biến mất, sự e ngại đã dần xuất hiện.
Mà không chỉ đối với Linh Tĩnh và Sa Sa, ngay cả trong lòng những người đã trưởng thành, sau khi chung đụng lâu như vậy cũng đều sẽ cảm nhận được thay đổi và ngăn cách, tâm tình của Gia Minh cũng không khá hơn là bao, vì vậy, khi hai cô bé yêu cầu, hắn cũng cầm bia lên, uống không chút cố kỵ gì.
Khi trọng sinh, linh hồn còn giữ lại, nhưng không có cách nào giữ lại được cả thân thể, mặc dù thân thể trẻ con này mọi mặt đều rất xuất sắc nhưng tửu lượng lại chưa từng được rèn luyện, sau một lát hắn đã cảm thấy đầu óc choáng váng, chẳng qua, mặc kệ nó, nếu các nàng cao hứng, mình có say một tối cũng không sao cả.
Chơi đùa, dùng bữa, uống rượu, ăn đồ ăn vặt, chơi game, chơi đến khi quên mất cả bản thân mình, gối đầu, đồ ăn vặt đều văng loạn trong phòng lớn, lúc này Gia Minh cũng bỏ qua cố kỵ, hơi thi triển ra một chút thân thủ lấy một địch hai, thỉnh thoảng người thua cuộc lại bị bắt lại rồi đổ bia mãnh liệt vào miệng, có đôi khi cũng bị hai cô bé đè xuống đất, rót bia vào miệng đến không thở nổi.
Gần tới nửa đêm, căn biệt thự lớn mới dần yên tĩnh lại, TV đang chiếu một bộ phim tình cảm buồn, ba người nằm lăn lóc trên mặt thảm trong phòng lớn, bên cạnh là vỏ đồ ăn vặt, giấy ăn và *** bia rỗng, Sa Sa tìm kiếm trên mặt đất hồi lâu vẫn không thấy bia, nghiêng ngả lảo đảo đứng lên:
"Mình... Mình nhớ rồi, hình như hôm qua cha trở về, trong phòng ngủ còn một chai... Một chai rượu vang chưa uống hết, ha hả... Rất đắt tiền đó... Mình đi lấy..."
Một lát sau, nàng lảo đảo từ trên lầu đi xuống, trong tay cầm một chai rượu đỏ, còn có một cuộn băng hình, quơ lên rêu rao:
"Băng hình... Xem không tốt lắm, Linh Tĩnh, chúng ta xem cái này..."
"Không nên xem..."
Linh Tĩnh miễn cưỡng từ mặt đất bò dậy, cằm vịn lên ghế salon, nói:
"Thứ đó... Không, không thể cho Gia Minh xem..."
"Ha hả, mình... Cũng không phải mình chưa từng xem loại phim này... Ha hả..."
Gia Minh đang nằm trên mặt đất vừa thấy cuộn băng hình kia liền hiểu được là thứ gì, cười khinh thường. Sa Sa quỳ gối trước đầu quay phim, xoay người lại:
"Có... Có quan hệ gì, lão ta... Lão ta nói chúng ta ở chung... Ở chung thì có sao đâu!"
Một lát sau, trên TV đã chiếu bộ phim đó, sau đó nàng cầm rót rượu vang vào ba cái bát ăn cơm tiện tay quơ được rồi phân cho ba người:
"Nghe... Nghe cha nói, uống rượu vang, đầu tiên phải ngửi, sau đó là lắc..."
Nàng đưa lên mũi ngửi, sau đó hai tay cầm bát lắc mạnh khiến rượu văng đầy đất. Linh Tĩnh uống một ngụm, khuôn mặt hồng hào hiện lên nụ cười ngây thơ:
"Thật ngọt..."
Gia Minh đương nhiên biết rõ cách uống rượu, nhìn thấy bát cơm được đổ đầy rượu vang liền không khỏi nở nụ cười, cầm lên lắc lắc:
"Sa Sa, cậu thật ngu ngốc... Phải lắc như thế này, ha ha, ngu ngốc..."
"Cậu dám mắng mình..."
Sa Sa nhấc chân lên đá tới nhưng lại bị trật, lập tức tạo thành một chữ nhất, lần này đánh không trúng, nàng cũng không tiếp tục công kích, cầm chai rượu lên lắc lư:
"Cậu nhìn đây... Mình cũng có thể lắc."
Nàng vừa nói vừa ừng ực uống một ngụm lớn.
"Cậu đúng là... Trâu nhai mẫu đơn..."
Gia Minh liếc mắt nhìn nàng, uống một hớp rượu, sau đó hơi cau mày lại:
"Tại sao... Mùi vị hơi kỳ lạ, chẳng qua... Không phải là thuốc độc..."
"Cha mình... Để lại... Tại sao là thuốc độc được..."
Nếu như dưới tình huống bình thường, Gia Minh chắc chắn có thể dễ dàng nhận ra trong rượu được pha thêm thứ gì, cha của Sa Sa rất ít khi trở về biệt thự, cho dù có trở về, quá nửa cũng sẽ chọn thời gian mấy đứa trẻ không có ở đây, mang theo mấy cô gái tới khoe khoang, hàn huyên một chút lý tưởng về cuộc sống, uống các loại rượu vang, chuyện tiếp theo có thể đoán được.
Sáng này ông ta vội vàng ra ngoài, lại cho rằng hôm nay bọn nhỏ sẽ không tới đây nên cũng không giấu rượu vang đi, nhưng không ngờ lại bị Sa Sa lấy đi, rót cho ba người uống hết.
Uống hết chai rượu vang kia, ba người cũng dần lâm vào trạng thái mê say, trong TV truyền ra tiếng rên rỉ, tiếng gào thét của nữ nhân. Gia Minh lăn qua lăn lại trên thảm, sau đó trong ánh mắt mơ hồ liền thấy Sa Sa bò tới đây như một con mèo nhỏ. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
"Gia... Gia Minh... Linh Tĩnh thích cậu, nhưng... Mình cũng thích..."
Sau đó, ý thức hoàn toàn trống rỗng.
Ban đêm dài dằng dặc yên lặng trôi qua, đèn trong biệt thự Liễu gia vẫn luôn phát sáng, rèm cửa sổ thỉnh thoảng lại đung đưa. Trên ban công lầu hai, con mèo trắng tên A Sửu ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng kêu "meo meo", "meo meo".
/665
|