"Ta muốn nói chuyện..."
Thanh âm của Phương Chi Thiên vang lên trong hành lang, sau đó khu vực này trở nên yên tĩnh, chỉ có Ứng Tử Phong do mất máu quá nhiều đang co quắp, xa xa có mấy người đang đi tới, Thôi Quốc Hoa phất phất tay, mang theo mấy người đứng sau mình đi xử lý tình hình.
Trầm mặc hồi lâu, Gia Minh nghiêng đầu:
"Nói đi."
"Chúng ta cũng biết, người này không quan trọng gì, giết hắn hay cho hắn sống thực ra cũng chẳng khác nhau bao nhiêu."
Phương Chi Thiên chỉ vào Ứng Tử Phong, trầm ngâm trong chốc lát, rồi lại nói:
"Mà người thực sự quan trọng chính là cha của hắn, Ứng Hải Sinh."
Gia Minh cười rộ lên:
"Ta muốn thì có thể giết cả nhà hắn."
"Ta hiểu rồi, ta đương nhiên biết, có thể tiến vào trong Bùi La Gia giết chết Ngự Thủ Thương, thì tuyệt đối có khả năng này, nếu như ngươi thực sự muốn giết Ứng Hải Sinh, thì không ai ngăn cản được. Nhưng có một số việc bản thân ngươi cũng tự hiểu, a, nếu như Ứng Hải Sinh đột nhiên đã chết đi, Viêm Hoàng Giác Tỉnh sẽ đại loạn. Nếu như ngươi thực sự muốn xuống tay, cho dù phải trả giá thế nào ta cũng phải ngăn cản, vì bản thân ta không thể ứng phó được với cục diện trước mắt, ngươi đương nhiên cũng có thể giết ta, ta tin tưởng Quốc Hoa và Diệp Liên không ngăn cản ngươi được, huống chi trước đây ngươi đã cứu ta một mạng."
"Ta cũng không hiểu là chuyện gì đang xảy ra, vì nguyên nhân gì ngươi lại hành động thế này, có lẽ không chỉ là Sa Trúc bang, nhưng ta tin tưởng ngươi có lý do của ngươi, cho dù vì cái gì thì mục đích cũng đạt được rồi."
Phương Chi Thiên cười cười:
"Chuyện này nếu như có thể dừng lại, ta đảm bảo không ai truy cứu, Linh Tĩnh cũng được, Hoài Sa cũng được, cha mẹ Linh Tĩnh cũng được, người nhà của cô giáo Trương kia cũng được. Tin rằng sau khi trải qua chuyện này, lại có ta bảo vệ, bên phía Ứng gia sẽ không dám làm loạn, ngươi thấy thế nào?"
Chỉ có mấy câu nói ngắn ngủi nhưng lão nói thật chậm, cân nhắc từng câu từng chữ. Nét mặt Gia Minh cười như không cười, họng súng vẫn chỉ vào Ứng Tử Phong, qua một lúc lâu sau, Phương Chi Thiên lại cười:
"Chuyện này khiến ta phải chịu áp lực rất lớn."
Tiếp tục trầm mặc, thời gian như tí tách trôi qua, Diệp Liên bỗng nhiên cười nói:
"Nếu giờ mà không mang thằng chết tiệt này xuống, có lẽ hắn sẽ chết."
Lúc này, họng súng cuối cùng cũng chuyển.
"Cứ như vậy?"
Nhìn Ứng Tử Phong nằm trên mặt đất, ánh mắt Gia Minh có chút âm trầm, nhưng mà sự căng thẳng cũng giảm đi. Phương Chi Thiên không kiềm chế nổi nữa thở dài nhẹ nhõm, mắt thấy Gia Minh định rời đi, hắn vội vã mở miệng:
"A. Được rồi, bên ngoài ầm ĩ như vậy. Ta nghĩ..."
"Ta sẽ cho ngươi một câu trả lời thỏa đáng."
Bỏ lại một câu khàn khàn, Gia Minh biến mất. Phương Chi Thiên há miệng đứng im, qua một lúc lâu mới quay đầu lại:
"Ha ha, ta đâu có nói là đạt được kết quả gì, chỉ là thương lượng, mọi người thấy kết quả tốt hơn rồi phải không..."
Nói xong câu này, hắn xoay người:
"Mang cái tay kia đi, biết đâu có thể nối lại... Hiện giờ ta đang rất đau đầu, không biết giải quyết hậu quả của chuyện này như thế nào..."
"Hình như hắn đã sớm có quyết định rồi."
Thôi Quốc Hoa nói:
"Nếu như chúng ta tới đây sớm, có lẽ thương vong sẽ giảm hơn một chút."
"Không đâu."
Phương Chi Thiên thở dài:
"Phía sau Ứng Tử Phong là Ứng Hải Sinh. Chuyện này hắn làm cho Ứng Hải Sinh nhìn, nói cho đối phương biết lực lượng của Ứng Hải Sinh hắn không quan tâm, cho dù có là quân đội cũng chẳng làm gì được hắn. Người này, Ứng Hải Sinh không dám động vào... Không biết đã xảy ra chuyện gì với hắn, con người hắn hôm nay không giống với trước kia..."
Một lát sau, lão lại lắc đầu:
"Không có sự phấn chấn nào cả, giống như là đã chết..."
***
Một chiếc xe rời khỏi đại lộ, chuyển vào đường nhỏ, sau đó hắn thấy Sa Sa ngồi ở trước cửa, đi theo nàng là Tiểu Mạnh. Nguồn: http://truyenyy.com
Chuyện xảy ra vừa rồi chưa lan tới cái thôn nhỏ này, nhưng mà Tiểu Mạnh hình như có biết chút gì đó, nhưng mà hắn cũng không nói cho Sa Sa biết.
Ba người cùng nhua ăn cơm trưa, sau đó tới bờ biển cách thôn nhỏ không xa, Tiểu Mạnh đi theo phía sau của hai người, Sa Sa đứng bên cạnh Gia Minh khóc:
"Thật sự cậu không đi ư? Chuyện lần này... Rõ ràng là người khác hãm hại... tại sao cậu không đi cùng chúng tớ luôn đi..."
"Tớ cũng đi, nhưng mà chuyện lần này ồn ào quá lớn, có một số chuyện phải giải quyết. Sau khi cậu tới Châu Âu rồi, sẽ có tin tức của tớ, được rồi, nói cho cậu biết một tin tức tốt, Linh Tĩnh đã đi Viên, có thể cậu sẽ gặp cậu ấy."
"Thật không? Mấy hôm rồi cậu ấy không gọi điện cho tớ."
"Chẳng phải vì chuyện của cậu sao, nhưng mà không sao, bên kia tớ có người trợ giúp."
"Xin lỗi... Nếu như không phải tớ bốc đồng thì sẽ không xảy ra tình trạng này..."
"Không có chuyện gì, không phải trước đây tớ đã nói rồi sao, mặc kệ cậu có làm gì đi nữa, tớ cũng giúp cậu dẹp yên tất cả."
Một chiếc ca nô nhập cư trái phép lao tới, sau khi Sa Sa lên thuyền, Gia Minh nhìn Tiểu Mạnh cười nói:
"Vốn định cho Sa Trúc bang hoạt động minh bạch, nhưng dù sao cũng vậy rồi, hắc bang cũng không tốt lắm, sau khi sang Châu Âu sẽ có rất nhiều cơ hội, anh muốn làm gì cũng có thể chọn đường đi của mình… phiền anh chiếu cố tốt cho cô ấy."
"Không thành vấn đề."
"Cảm ơn."
Ca nô quay đầu, Gia Minh đứng nhìn theo không ngừng phất tay, Sa Sa cũng đứng nhìn quay lại, cho tới khi thân ảnh của thiếu nữ biến mất sau làn chân trời xanh thẳm, Gia Minh mới thôi vẫy tay. Lúc này trong đầu hắn chỉ còn lại những hình ảnh lúc nhỏ.
"Cậu là con trai, sao lại muốn tớ bảo vệ..."
" Tiệt Quyền Đạo của tớ rất lợi hại đấy..."
"Tớ tới Thích Quán... bảo cậu ấy tỉ thí với tớ..."
"Đúng là không nên hồn..."
"Tớ sẽ bảo vệ vệ..."
"Linh Tĩnh là tớ... Tức chết người mà..."
"Tào Đông Phong, cái tên hỗn đản này... có giỏi thì đơn đấu với ta..."
"Xin cậu ấy, đừng đánh nữa, đánh nữa hắn sẽ chết..."
"Tớ không đi, trước đây cậu cũng mắng tớ rồi, cậu phải đi cùng tớ..."
"Tớ rất thích cậu... Gia Minh."
"Linh Tĩnh nói thích cậu trước mình, tớ cũng thích cậu, chỉ là khi đó tớ không biết mình đã thích..."
"Gia Minh... cha tớ chết rồi..."
"Tớ không muốn cho bọn họ buôn lậu thuốc phiện... Tớ muốn thử xem..."
Thanh âm của Phương Chi Thiên vang lên trong hành lang, sau đó khu vực này trở nên yên tĩnh, chỉ có Ứng Tử Phong do mất máu quá nhiều đang co quắp, xa xa có mấy người đang đi tới, Thôi Quốc Hoa phất phất tay, mang theo mấy người đứng sau mình đi xử lý tình hình.
Trầm mặc hồi lâu, Gia Minh nghiêng đầu:
"Nói đi."
"Chúng ta cũng biết, người này không quan trọng gì, giết hắn hay cho hắn sống thực ra cũng chẳng khác nhau bao nhiêu."
Phương Chi Thiên chỉ vào Ứng Tử Phong, trầm ngâm trong chốc lát, rồi lại nói:
"Mà người thực sự quan trọng chính là cha của hắn, Ứng Hải Sinh."
Gia Minh cười rộ lên:
"Ta muốn thì có thể giết cả nhà hắn."
"Ta hiểu rồi, ta đương nhiên biết, có thể tiến vào trong Bùi La Gia giết chết Ngự Thủ Thương, thì tuyệt đối có khả năng này, nếu như ngươi thực sự muốn giết Ứng Hải Sinh, thì không ai ngăn cản được. Nhưng có một số việc bản thân ngươi cũng tự hiểu, a, nếu như Ứng Hải Sinh đột nhiên đã chết đi, Viêm Hoàng Giác Tỉnh sẽ đại loạn. Nếu như ngươi thực sự muốn xuống tay, cho dù phải trả giá thế nào ta cũng phải ngăn cản, vì bản thân ta không thể ứng phó được với cục diện trước mắt, ngươi đương nhiên cũng có thể giết ta, ta tin tưởng Quốc Hoa và Diệp Liên không ngăn cản ngươi được, huống chi trước đây ngươi đã cứu ta một mạng."
"Ta cũng không hiểu là chuyện gì đang xảy ra, vì nguyên nhân gì ngươi lại hành động thế này, có lẽ không chỉ là Sa Trúc bang, nhưng ta tin tưởng ngươi có lý do của ngươi, cho dù vì cái gì thì mục đích cũng đạt được rồi."
Phương Chi Thiên cười cười:
"Chuyện này nếu như có thể dừng lại, ta đảm bảo không ai truy cứu, Linh Tĩnh cũng được, Hoài Sa cũng được, cha mẹ Linh Tĩnh cũng được, người nhà của cô giáo Trương kia cũng được. Tin rằng sau khi trải qua chuyện này, lại có ta bảo vệ, bên phía Ứng gia sẽ không dám làm loạn, ngươi thấy thế nào?"
Chỉ có mấy câu nói ngắn ngủi nhưng lão nói thật chậm, cân nhắc từng câu từng chữ. Nét mặt Gia Minh cười như không cười, họng súng vẫn chỉ vào Ứng Tử Phong, qua một lúc lâu sau, Phương Chi Thiên lại cười:
"Chuyện này khiến ta phải chịu áp lực rất lớn."
Tiếp tục trầm mặc, thời gian như tí tách trôi qua, Diệp Liên bỗng nhiên cười nói:
"Nếu giờ mà không mang thằng chết tiệt này xuống, có lẽ hắn sẽ chết."
Lúc này, họng súng cuối cùng cũng chuyển.
"Cứ như vậy?"
Nhìn Ứng Tử Phong nằm trên mặt đất, ánh mắt Gia Minh có chút âm trầm, nhưng mà sự căng thẳng cũng giảm đi. Phương Chi Thiên không kiềm chế nổi nữa thở dài nhẹ nhõm, mắt thấy Gia Minh định rời đi, hắn vội vã mở miệng:
"A. Được rồi, bên ngoài ầm ĩ như vậy. Ta nghĩ..."
"Ta sẽ cho ngươi một câu trả lời thỏa đáng."
Bỏ lại một câu khàn khàn, Gia Minh biến mất. Phương Chi Thiên há miệng đứng im, qua một lúc lâu mới quay đầu lại:
"Ha ha, ta đâu có nói là đạt được kết quả gì, chỉ là thương lượng, mọi người thấy kết quả tốt hơn rồi phải không..."
Nói xong câu này, hắn xoay người:
"Mang cái tay kia đi, biết đâu có thể nối lại... Hiện giờ ta đang rất đau đầu, không biết giải quyết hậu quả của chuyện này như thế nào..."
"Hình như hắn đã sớm có quyết định rồi."
Thôi Quốc Hoa nói:
"Nếu như chúng ta tới đây sớm, có lẽ thương vong sẽ giảm hơn một chút."
"Không đâu."
Phương Chi Thiên thở dài:
"Phía sau Ứng Tử Phong là Ứng Hải Sinh. Chuyện này hắn làm cho Ứng Hải Sinh nhìn, nói cho đối phương biết lực lượng của Ứng Hải Sinh hắn không quan tâm, cho dù có là quân đội cũng chẳng làm gì được hắn. Người này, Ứng Hải Sinh không dám động vào... Không biết đã xảy ra chuyện gì với hắn, con người hắn hôm nay không giống với trước kia..."
Một lát sau, lão lại lắc đầu:
"Không có sự phấn chấn nào cả, giống như là đã chết..."
***
Một chiếc xe rời khỏi đại lộ, chuyển vào đường nhỏ, sau đó hắn thấy Sa Sa ngồi ở trước cửa, đi theo nàng là Tiểu Mạnh. Nguồn: http://truyenyy.com
Chuyện xảy ra vừa rồi chưa lan tới cái thôn nhỏ này, nhưng mà Tiểu Mạnh hình như có biết chút gì đó, nhưng mà hắn cũng không nói cho Sa Sa biết.
Ba người cùng nhua ăn cơm trưa, sau đó tới bờ biển cách thôn nhỏ không xa, Tiểu Mạnh đi theo phía sau của hai người, Sa Sa đứng bên cạnh Gia Minh khóc:
"Thật sự cậu không đi ư? Chuyện lần này... Rõ ràng là người khác hãm hại... tại sao cậu không đi cùng chúng tớ luôn đi..."
"Tớ cũng đi, nhưng mà chuyện lần này ồn ào quá lớn, có một số chuyện phải giải quyết. Sau khi cậu tới Châu Âu rồi, sẽ có tin tức của tớ, được rồi, nói cho cậu biết một tin tức tốt, Linh Tĩnh đã đi Viên, có thể cậu sẽ gặp cậu ấy."
"Thật không? Mấy hôm rồi cậu ấy không gọi điện cho tớ."
"Chẳng phải vì chuyện của cậu sao, nhưng mà không sao, bên kia tớ có người trợ giúp."
"Xin lỗi... Nếu như không phải tớ bốc đồng thì sẽ không xảy ra tình trạng này..."
"Không có chuyện gì, không phải trước đây tớ đã nói rồi sao, mặc kệ cậu có làm gì đi nữa, tớ cũng giúp cậu dẹp yên tất cả."
Một chiếc ca nô nhập cư trái phép lao tới, sau khi Sa Sa lên thuyền, Gia Minh nhìn Tiểu Mạnh cười nói:
"Vốn định cho Sa Trúc bang hoạt động minh bạch, nhưng dù sao cũng vậy rồi, hắc bang cũng không tốt lắm, sau khi sang Châu Âu sẽ có rất nhiều cơ hội, anh muốn làm gì cũng có thể chọn đường đi của mình… phiền anh chiếu cố tốt cho cô ấy."
"Không thành vấn đề."
"Cảm ơn."
Ca nô quay đầu, Gia Minh đứng nhìn theo không ngừng phất tay, Sa Sa cũng đứng nhìn quay lại, cho tới khi thân ảnh của thiếu nữ biến mất sau làn chân trời xanh thẳm, Gia Minh mới thôi vẫy tay. Lúc này trong đầu hắn chỉ còn lại những hình ảnh lúc nhỏ.
"Cậu là con trai, sao lại muốn tớ bảo vệ..."
" Tiệt Quyền Đạo của tớ rất lợi hại đấy..."
"Tớ tới Thích Quán... bảo cậu ấy tỉ thí với tớ..."
"Đúng là không nên hồn..."
"Tớ sẽ bảo vệ vệ..."
"Linh Tĩnh là tớ... Tức chết người mà..."
"Tào Đông Phong, cái tên hỗn đản này... có giỏi thì đơn đấu với ta..."
"Xin cậu ấy, đừng đánh nữa, đánh nữa hắn sẽ chết..."
"Tớ không đi, trước đây cậu cũng mắng tớ rồi, cậu phải đi cùng tớ..."
"Tớ rất thích cậu... Gia Minh."
"Linh Tĩnh nói thích cậu trước mình, tớ cũng thích cậu, chỉ là khi đó tớ không biết mình đã thích..."
"Gia Minh... cha tớ chết rồi..."
"Tớ không muốn cho bọn họ buôn lậu thuốc phiện... Tớ muốn thử xem..."
/665
|