Một đội cảnh vệ từ trong hành lang vọt tới, biến mất ở chỗ ngoặt, bức tường ở bên đột nhiên đổ xập xuống, hóa thành bụi phấn, một bóng người nhỏ bé cố gắng bò dậy, mệt nhọc thở hổn hển.
Trong ánh sáng bất diệt của ánh trăng, chiếu sáng một khuôn mặt đầy nếp nhăn, giống như một lão nhân trên trăm tuổi.
Nếu cẩn thận nhận định hoàn cảnh xung quanh, hắn biết nơi này khác với Châu Âu, vì vậy sau khi điều dưỡng, khi khôi phục lực lượng, hắn lại muốn đột phá vòng vây.
Mục đích của đối phương chỉ muốn biết rõ lực lượng của hắn, trong khoảng thời gian tỉnh lại, đối phương vẫn luôn dùng dược vật khiến hắn tiến vào trong trạng thái mơ hồ, hoặc là rút đi một lượng máu lớn của hắn. Lúc này hắn không biết là đã xảy ra vấn đề gì, hệ thống điện tử đột nhiên trục trặc, hắn tìm thấy cơ hội để đột phá vòng vây.
"Chỉ cần... Chỉ cần có thể ra ngoài... Giết sạch các ngươi... Nhất định phải giết sạch các ngươi..."
Đã có rất nhiều năm chưa từng trải qua chật vật thế này, khoảng gần 10 năm trước ở trong mộ ngôi một gặp một thằng nhóc ôm rương, vận rủi như bao phủ lên đầu hắn, ra khỏi một cái phòng thí nghiệm lại phải vào một phòng thí nghiệm của người khác, lại còn phải ngủ say rất nhiều lần.
Nhưng mà không sao, hắn có một sức sống như là vô tận, chỉ cần có thể khôi phục sức khỏe, tất cả không thành vấn đề... Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Chỉ cần lần này có thể ra ngoài, hắn nhất định sẽ cẩn thận hơn trước.
Mang theo suy nghĩ như vậy, hắn đột phá mấy tầng thủ vệ, hiện giờ mới ý thức được một chuyện ---- dường như có một nhóm người khác xâm nhập vào căn cứ này.
Hắn đi thẳng vào một hành lang, phát hiện có bóng người di chuyển, một đại đội cảnh vệ đang từ bên kia xông lại, hắn mới chịu xoay người, mấy bóng người ở trên tường đột nhiên bị biến thành hai đoạn, giống như là có vũ khí nào đó chém đứt cả bóng người.
Một cảm giác quen thuộc từ trong lòng hắn xông lên, tiếng giày cao gót vọng lại từ hành lang phía trước.
Sau đó, một bóng người màu đen đi lại.
Chân thật dài, mũ màu đen, cô gái có một mái tóc dài đen tuyệt, lạnh lùng như đôi mắt mỹ lệ.
Nhìn thấy hắn, cô gái nở một nụ cười hình cung, bich một tiếng, nàng đã lao tới.
"Đã lâu không gặp..."
"Vic..."
Thân thể người lùn này kích động run rẩy, hắn xoay người, bóng người kia đã tới trước mặt hắn, một tay chặn ở cổ hắn, đẩy hắn sát vào bức tường.
"Bá Tước... tôi rất nhớ anh đấy..."
"Vic... Victoria..."
"Thật cao hứng khi anh còn nhớ rõ tên tôi..."
Khuôn mặt tuyệt luân giả dối ở trước mặt, cô gái tên là Victoria hơi thở như lan, mỉm cười nhìn gương mặt của hắn. Mặc dù cô gái trước mặt vô cùng xinh đẹp, nhưng Bá Tước lại cảm thấy, dường như có một sự sợ hãi vô tận đang xông lên.
"Tôi, tôi, tôi... Ta có thể giải thích, mấy năm nay tôi vẫn luôn ở..."
"Trời sinh hạn chế ư? Trước đây anh rất lùn, nhưng bây giờ... đúng là làm cho tôi cảm thấy buồn nôn..."
Không để ý tới những gì hắn nói, cô gái quan sát xung quanh mấy lần, sau đó chuyển sang một tên, năm ngón tay thon dài buông cổ Bá Tước ra.
Trong tiếng kêu sợ hãi của đối phương, nàng cắn vào đó...
***
Đêm đó, ở Hồng Kông.
Ô tô quay về khách sạn, lúc này đã gần nửa đêm, đám người Mục Thanh Thanh từ trên xe bước xuống.
"Phương tiểu thư đúng là quá nhiệt tình, ngoài ký tên còn hứa cho tôi cả một CD, thật là quá tuyệt vời."
Mặc Mặc ôm tấm hình, ở trên xe đã nhìn vô số lần, nhưng tới giờ vẫn chưa muốn buông ra.
Nàng nhìn về phía Gia Minh đang trầm mặc:
"Chắc là cô ấy trước đây nợ Cố Gia Minh rất nhiều tiền..."
Đinh Hùng cười cười:
"Từ tình hình lúc nãy mà nói, trước kia Cố Gia Minh có thực lực sáng tác bài khát mới đúng, nhất định là hắn giúp Phương tiểu thư rất nhiều. Trước đây chúng ta chẳng phải nghe người khác đồn, bạn trai của Phương tiểu thư chính là nhạc sĩ, sau đó hai người chia tay hay sao, không biết có phải là hắn không nữa?"
"Căn bản là không phải đúng hay không."
Mặc Mặc nhún vai, nói:
"Bạn trai của Phương tiểu thư hiện giờ cũng là nhạc sĩ, hơn nữa tên cũng không phải là Cố Gia Minh."
Mỗi người mang theo một nghi vấn dừng ở trước cửa khách sạn. Tiểu Bàn muốn đưa Mặc Mặc trở về nhà, Đinh Hùng dự định đến quán bar shoping, vì vậy chỉ có Mục Thanh Thanh và Gia Minh đi thang máy lên lầu.
Thấy không có ai bên trong thang máy, Mục Thanh Thanh cau mày lại nhìn Gia Minh nhiều lần:
"Cậu rốt cục là ai, thật là, Phương Vũ Tư cũng biết cậu, hơn nữa còn nhiệt tình như vậy..."
Câu hỏi này không có lời giải đáp, hai người dừng ở tầng 5, ra khỏi thang máy là mỗi người một chìa khóa.
Bởi vì ở phương diện xử lý của Gia Minh có chút vấn đề, nhưng do có Đinh Hùng ở đây nên hai người không thể ở cùng phòng, miễn sinh chuyện mập mờ.
Mỗi người bọn họ một phòng, nàng ở phòng 503, Gia Minh ở phòng 504. Gia Minh ở phòng 504.
Mục Thanh Thanh đứng ở cửa nói câu chúc ngủ ngon, không biết vì sao, khi Gia Minh đút chìa khóa vào cửa lại không mở ra được.
Mục Thanh Thanh đi vào phòng một lúc rồi mới thấy có gì đó không đúng, đang chuẩn bị mở cửa thì trong nháy mắt ầm một tiếng thật lớn, hơi nổ bay thẳng vào trong, hất nàng ngã trên mặt đất.
Lựu đạn...
Thói quen nghề nghiệp, nàng vô ý thức đoán được nguyên nhân của chuyện này, cố gắng bò dậy, những tiếng ong ong vẫn vang lên trong tai, bên ngoài trở nên hỗn loạn, khói cuộn dày đặc. Bỗng nhiên, nàng ngẩn người.
504, nổ ở 504!
Bịt miệng mũi xông ra, toàn bộ hành lang đều là bụi và khói, trong không khí đều là lưu huỳnh và mùi khét, hành lang vẫn tí tách những tia điện, sáng tối chập chờn, nàng mới há miệng thì bụi đã chui vào.
"Khụ ---- khụ khụ ---- Cố Gia Minh --- Cố Gia Minh ---- "
Hét lớn vài câu, nàng chạy tới cửa phòng, quả nhiên đúng là phòng 504, đây chính là nơi nghiêm trọng nhất của vụ nổ, lửa cháy bừng bừng, tiếng còi cứa hỏa vang lên, nàng mở bình cứu hỏa xịt lung tung.
Sau một lúc, Mục Thanh Thanh nhanh chóng đẩy cánh cửa và tạp vật ra, đi vào bên trong, một mặt vừa gọi, vừa tìm kiếm xem Gia Minh ở đâu...
Trong ánh sáng bất diệt của ánh trăng, chiếu sáng một khuôn mặt đầy nếp nhăn, giống như một lão nhân trên trăm tuổi.
Nếu cẩn thận nhận định hoàn cảnh xung quanh, hắn biết nơi này khác với Châu Âu, vì vậy sau khi điều dưỡng, khi khôi phục lực lượng, hắn lại muốn đột phá vòng vây.
Mục đích của đối phương chỉ muốn biết rõ lực lượng của hắn, trong khoảng thời gian tỉnh lại, đối phương vẫn luôn dùng dược vật khiến hắn tiến vào trong trạng thái mơ hồ, hoặc là rút đi một lượng máu lớn của hắn. Lúc này hắn không biết là đã xảy ra vấn đề gì, hệ thống điện tử đột nhiên trục trặc, hắn tìm thấy cơ hội để đột phá vòng vây.
"Chỉ cần... Chỉ cần có thể ra ngoài... Giết sạch các ngươi... Nhất định phải giết sạch các ngươi..."
Đã có rất nhiều năm chưa từng trải qua chật vật thế này, khoảng gần 10 năm trước ở trong mộ ngôi một gặp một thằng nhóc ôm rương, vận rủi như bao phủ lên đầu hắn, ra khỏi một cái phòng thí nghiệm lại phải vào một phòng thí nghiệm của người khác, lại còn phải ngủ say rất nhiều lần.
Nhưng mà không sao, hắn có một sức sống như là vô tận, chỉ cần có thể khôi phục sức khỏe, tất cả không thành vấn đề... Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Chỉ cần lần này có thể ra ngoài, hắn nhất định sẽ cẩn thận hơn trước.
Mang theo suy nghĩ như vậy, hắn đột phá mấy tầng thủ vệ, hiện giờ mới ý thức được một chuyện ---- dường như có một nhóm người khác xâm nhập vào căn cứ này.
Hắn đi thẳng vào một hành lang, phát hiện có bóng người di chuyển, một đại đội cảnh vệ đang từ bên kia xông lại, hắn mới chịu xoay người, mấy bóng người ở trên tường đột nhiên bị biến thành hai đoạn, giống như là có vũ khí nào đó chém đứt cả bóng người.
Một cảm giác quen thuộc từ trong lòng hắn xông lên, tiếng giày cao gót vọng lại từ hành lang phía trước.
Sau đó, một bóng người màu đen đi lại.
Chân thật dài, mũ màu đen, cô gái có một mái tóc dài đen tuyệt, lạnh lùng như đôi mắt mỹ lệ.
Nhìn thấy hắn, cô gái nở một nụ cười hình cung, bich một tiếng, nàng đã lao tới.
"Đã lâu không gặp..."
"Vic..."
Thân thể người lùn này kích động run rẩy, hắn xoay người, bóng người kia đã tới trước mặt hắn, một tay chặn ở cổ hắn, đẩy hắn sát vào bức tường.
"Bá Tước... tôi rất nhớ anh đấy..."
"Vic... Victoria..."
"Thật cao hứng khi anh còn nhớ rõ tên tôi..."
Khuôn mặt tuyệt luân giả dối ở trước mặt, cô gái tên là Victoria hơi thở như lan, mỉm cười nhìn gương mặt của hắn. Mặc dù cô gái trước mặt vô cùng xinh đẹp, nhưng Bá Tước lại cảm thấy, dường như có một sự sợ hãi vô tận đang xông lên.
"Tôi, tôi, tôi... Ta có thể giải thích, mấy năm nay tôi vẫn luôn ở..."
"Trời sinh hạn chế ư? Trước đây anh rất lùn, nhưng bây giờ... đúng là làm cho tôi cảm thấy buồn nôn..."
Không để ý tới những gì hắn nói, cô gái quan sát xung quanh mấy lần, sau đó chuyển sang một tên, năm ngón tay thon dài buông cổ Bá Tước ra.
Trong tiếng kêu sợ hãi của đối phương, nàng cắn vào đó...
***
Đêm đó, ở Hồng Kông.
Ô tô quay về khách sạn, lúc này đã gần nửa đêm, đám người Mục Thanh Thanh từ trên xe bước xuống.
"Phương tiểu thư đúng là quá nhiệt tình, ngoài ký tên còn hứa cho tôi cả một CD, thật là quá tuyệt vời."
Mặc Mặc ôm tấm hình, ở trên xe đã nhìn vô số lần, nhưng tới giờ vẫn chưa muốn buông ra.
Nàng nhìn về phía Gia Minh đang trầm mặc:
"Chắc là cô ấy trước đây nợ Cố Gia Minh rất nhiều tiền..."
Đinh Hùng cười cười:
"Từ tình hình lúc nãy mà nói, trước kia Cố Gia Minh có thực lực sáng tác bài khát mới đúng, nhất định là hắn giúp Phương tiểu thư rất nhiều. Trước đây chúng ta chẳng phải nghe người khác đồn, bạn trai của Phương tiểu thư chính là nhạc sĩ, sau đó hai người chia tay hay sao, không biết có phải là hắn không nữa?"
"Căn bản là không phải đúng hay không."
Mặc Mặc nhún vai, nói:
"Bạn trai của Phương tiểu thư hiện giờ cũng là nhạc sĩ, hơn nữa tên cũng không phải là Cố Gia Minh."
Mỗi người mang theo một nghi vấn dừng ở trước cửa khách sạn. Tiểu Bàn muốn đưa Mặc Mặc trở về nhà, Đinh Hùng dự định đến quán bar shoping, vì vậy chỉ có Mục Thanh Thanh và Gia Minh đi thang máy lên lầu.
Thấy không có ai bên trong thang máy, Mục Thanh Thanh cau mày lại nhìn Gia Minh nhiều lần:
"Cậu rốt cục là ai, thật là, Phương Vũ Tư cũng biết cậu, hơn nữa còn nhiệt tình như vậy..."
Câu hỏi này không có lời giải đáp, hai người dừng ở tầng 5, ra khỏi thang máy là mỗi người một chìa khóa.
Bởi vì ở phương diện xử lý của Gia Minh có chút vấn đề, nhưng do có Đinh Hùng ở đây nên hai người không thể ở cùng phòng, miễn sinh chuyện mập mờ.
Mỗi người bọn họ một phòng, nàng ở phòng 503, Gia Minh ở phòng 504. Gia Minh ở phòng 504.
Mục Thanh Thanh đứng ở cửa nói câu chúc ngủ ngon, không biết vì sao, khi Gia Minh đút chìa khóa vào cửa lại không mở ra được.
Mục Thanh Thanh đi vào phòng một lúc rồi mới thấy có gì đó không đúng, đang chuẩn bị mở cửa thì trong nháy mắt ầm một tiếng thật lớn, hơi nổ bay thẳng vào trong, hất nàng ngã trên mặt đất.
Lựu đạn...
Thói quen nghề nghiệp, nàng vô ý thức đoán được nguyên nhân của chuyện này, cố gắng bò dậy, những tiếng ong ong vẫn vang lên trong tai, bên ngoài trở nên hỗn loạn, khói cuộn dày đặc. Bỗng nhiên, nàng ngẩn người.
504, nổ ở 504!
Bịt miệng mũi xông ra, toàn bộ hành lang đều là bụi và khói, trong không khí đều là lưu huỳnh và mùi khét, hành lang vẫn tí tách những tia điện, sáng tối chập chờn, nàng mới há miệng thì bụi đã chui vào.
"Khụ ---- khụ khụ ---- Cố Gia Minh --- Cố Gia Minh ---- "
Hét lớn vài câu, nàng chạy tới cửa phòng, quả nhiên đúng là phòng 504, đây chính là nơi nghiêm trọng nhất của vụ nổ, lửa cháy bừng bừng, tiếng còi cứa hỏa vang lên, nàng mở bình cứu hỏa xịt lung tung.
Sau một lúc, Mục Thanh Thanh nhanh chóng đẩy cánh cửa và tạp vật ra, đi vào bên trong, một mặt vừa gọi, vừa tìm kiếm xem Gia Minh ở đâu...
/665
|