"Ha ha, được rồi, không biết cô cảm thấy những người như chúng tôi thế nào..."
"Ai? Người gì?"
"Chính là... người lăn lộn giang hồ, người bình thường sẽ cảm thấy chúng tôi là những người làm những việc không đoàng hoàng..."
"Tôi không có cách nhìn như vậy, trong giới văn nghệ Hồng Kông tôi quen rất nhiều, bọn họ cũng có bạn như vậy, cái quan trọng không phải là thân phận."
Hai người trong hành lang trò chuyện, Mân Chiến cố tình đùa, cho nên đi rất chậm, nói tới vấn đề này hắn dừng lại, Phương Vũ Tư cũng chỉ đành cố gắng phụ hoa.
Khi đi vào sòng bạc cũng mất chừng 5 phút đồng hồ, Mân Chiến cười nói:
"Muốn uống rượu đỏ không."
"Cảm tạ, không cần, bên ngoài hình như có rất nhiều người."
"Chắc là có khách quý đến chơi, à, tôi có một cách có thể giúp cô thắng được rất nhiều tiền..."
"Vậy không cần, chú Lực chỉ thích nói đùa vài câu thôi."
Phương Vũ Tư cười quay đầu lại, tìm kiếm Đường Lực trong sòng bạc, nói:
"Tôi còn phải đi đổi thẻ bạc cho hắn... A? Gia Minh chạy đi đâu rồi?"
Thấy chiếu bạc vừa nãy không có Gia Minh, Mân Chiến gọi một gã tiểu đệ tới hỏi một chút, sau đó, hai người được hắn dẫn tới một cái bàn khác.
"Không phải chứ, hắn ở bên trong?"
Đây là một cái bàn đổ xúc xắc, lúc này bàn đã đông kịt người, hình như có chút sôi nổi, mặc dù nói xúc xắc là trò chơi khiến người khác hồi hộp nhất, nhưng 5 phút trước đâu có nóng hổi như thế này.
Nghĩ như vậy, Mân Chiến cùng vài tên tiểu đệ tách đám người ra, để cho Phương Vũ Tư tiến lên. Sau khi chen vào được, hai người ngẩn cả người.
Gia Minh đứng ở trước chiếu bạc, trước mặt hắn là một đống lớn thẻ bạc, nhìn qua cũng phải tới mấy trăm vạn.
Lúc Phương Vũ Tư và Mân Chiến chui vào, hắn đã đem thẻ bạc đẩy ra ngoài, không phải là chơi lớn nhỏ, mà là đổ giờ.
Lúc này thẻ bạc đặt ở chỗ 8 giờ, người chủ bàn đã bắt đầu do dự.
"Oa, có chuyện gì xảy ra vậy?"
Mân Chiến nhỏ giọng hỏi thủ hạ bên cạnh.
"Hắn... Hắn thua một trận ở bàn bên kia, mang 1000 đồng tới đây đổ bạc, mỗi ván đều thắng, thắng thiền cả ba ván, hiện đã có một đống thẻ, ít nhất cũng trên trăm vạn, nếu như ván này lại thắng, vậy... vậy..."
Lúc này bàn bạc đã bắt đầu quay, đúng vào 8 giờ, Gia Minh thắng hơn 1000 vạn.
Sắc mặt Mân Chiến hơi co quắp:
"Làm sao có thể."
Phương Vũ Tư đứng ở bên cạnh há to miệng nhìn Gia Minh, nhìn thẻ bạc, lại nhìn Mân Chiến.
Thoáng chần chờ lúc, người chủ bàn khàn khàn hô lên:
"Hai hai bốn... Tám giờ, tiểu..."
Lúc trước thẻ bạc không nhiều, nhưng hiện giờ đã lên tới ngàn vạn, phương diện tính toán có chút khó khăn. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Mân Chiến bảo người bên cạnh, người chủ bàn cũng đành lấy một đống thẻ bạc ra để lên.
Qua một lát, Mân Côn và Đường Lực cũng nghe tiếng chạy tới, nghe nói là 4 trận thắng 1000 vạn, Đường Lực vốn đã rất hứng thú với đổ thuật, cho nên vô cùng thích trận này.
Làm hắc đạo đại ca mặc dù biết chuyện này không tốt, nhưng là dân cờ bạc, hắn đối với chuyện này cũng có hứng thú.
Sắc mặt Mân Côn chỉ hơi cau lại một chút sau đó chẳng tỏ thái độ gì cả, hắn biểu hiện vô cùng rộng rãi, lấy một tấm chi phiếu 1000 vạn đặt vào trong tay của Gia Minh:
"Tiểu huynh đệ, có tiền đồ đấy, ha ha, không phải là có công năng đặc dị nào đó chứ."
Hắn làm hành động này là không muốn Gia Minh đổ tiếp, mấy người ở bên cạnh đứng nói chuyện một lúc.
Phương Vũ Tư kéo tay Gia Minh đang muốn đi tới một cái bàn khác để chơi, Gia Minh thuận tay đặt chi phiếu 1000 vạn vào vị trí 11 giờ.
Lúc này, cha con Mân Côn biến sắc, sắc mặt Đường Lực cũng thay đổi, tâm tình đám người xung quanh hưng phấn dị thường, họ đều đặt theo Gia Minh.
Phương Vũ Tư biết tình huống không tốt, kéo tay của Gia Minh:
"Thôi, thôi, chúng ta không chơi nữa..."
Nói xong, nàng nhìn Mân Côn cười cười, đưa tay phải ra cầm tờ chia phiếu kia về:
"Ván này chúng ta không chơi."
Nào ngờ lúc định rụt lại, Mân Côn đã cười tóm lấy cổ tay nàng, một cái tóm này hơi mạnh, Phương Vũ Tư hơi nhíu mày.
"Ha ha, không sao, đã nói đặt rồi thì không được rời tay, 11 giờ bồi 6, cũng chỉ hơn 6000 vạn, quan trọng là mọi người chơi cho vui vẻ. Chúng ta cũng đang muốn biết đổ thuật thần kỳ của Gia Minh tiểu đệ, chuẩn bị mở... Chuẩn bị mở..."
Hắn cười nhìn người chủ bàn phất tay, cổ tay của Phương Vũ Tư lúc này đã đỏ lên, biết là tên lão đại xã hội đen này đã có ý kiến với Gia Minh nên nhíu nhíu mày.
Dù sao nàng cũng là người có địa vị, trong lòng bốc lên một cỗ lửa giận: 6000 vạn tính là cái gì, không có lòng rộng rãi vậy mà cũng mở sòng bạc, tính toán cả với một người ngốc, chúng ta đâu có sợ ngươi, chơi thì chơi!
Một lát sau, mọi người nín thở chờ đợi.
"Sáu ---- sáu ---- năm, 17 giờ, đại!"
Đám dân chơi bạc thua tiền ồ lên, người chủ bàn thở phào nhẹ nhõm, Đường Lực lắc đầu, có chút tiếc hận, trên mặt Mân Côn thì nở nụ cười: "Nói thật, lúc nãy ta cũng có chút khẩn trương."
Bầu không khí trở nên hòa hợp, người chủ bàn đang định thu thẻ bạc và chi phiếu, nhưng Gia Minh đã đưa tay ra, tay hắn cầm lấy cái vòng xoay, hơi càu mày, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn sang.
"Ngươi ăn gian."
Trong nháy mắt, sắc mặt đám người Mân Côn và bầu không khí xung quanh đã thay đổi!
"Ai? Người gì?"
"Chính là... người lăn lộn giang hồ, người bình thường sẽ cảm thấy chúng tôi là những người làm những việc không đoàng hoàng..."
"Tôi không có cách nhìn như vậy, trong giới văn nghệ Hồng Kông tôi quen rất nhiều, bọn họ cũng có bạn như vậy, cái quan trọng không phải là thân phận."
Hai người trong hành lang trò chuyện, Mân Chiến cố tình đùa, cho nên đi rất chậm, nói tới vấn đề này hắn dừng lại, Phương Vũ Tư cũng chỉ đành cố gắng phụ hoa.
Khi đi vào sòng bạc cũng mất chừng 5 phút đồng hồ, Mân Chiến cười nói:
"Muốn uống rượu đỏ không."
"Cảm tạ, không cần, bên ngoài hình như có rất nhiều người."
"Chắc là có khách quý đến chơi, à, tôi có một cách có thể giúp cô thắng được rất nhiều tiền..."
"Vậy không cần, chú Lực chỉ thích nói đùa vài câu thôi."
Phương Vũ Tư cười quay đầu lại, tìm kiếm Đường Lực trong sòng bạc, nói:
"Tôi còn phải đi đổi thẻ bạc cho hắn... A? Gia Minh chạy đi đâu rồi?"
Thấy chiếu bạc vừa nãy không có Gia Minh, Mân Chiến gọi một gã tiểu đệ tới hỏi một chút, sau đó, hai người được hắn dẫn tới một cái bàn khác.
"Không phải chứ, hắn ở bên trong?"
Đây là một cái bàn đổ xúc xắc, lúc này bàn đã đông kịt người, hình như có chút sôi nổi, mặc dù nói xúc xắc là trò chơi khiến người khác hồi hộp nhất, nhưng 5 phút trước đâu có nóng hổi như thế này.
Nghĩ như vậy, Mân Chiến cùng vài tên tiểu đệ tách đám người ra, để cho Phương Vũ Tư tiến lên. Sau khi chen vào được, hai người ngẩn cả người.
Gia Minh đứng ở trước chiếu bạc, trước mặt hắn là một đống lớn thẻ bạc, nhìn qua cũng phải tới mấy trăm vạn.
Lúc Phương Vũ Tư và Mân Chiến chui vào, hắn đã đem thẻ bạc đẩy ra ngoài, không phải là chơi lớn nhỏ, mà là đổ giờ.
Lúc này thẻ bạc đặt ở chỗ 8 giờ, người chủ bàn đã bắt đầu do dự.
"Oa, có chuyện gì xảy ra vậy?"
Mân Chiến nhỏ giọng hỏi thủ hạ bên cạnh.
"Hắn... Hắn thua một trận ở bàn bên kia, mang 1000 đồng tới đây đổ bạc, mỗi ván đều thắng, thắng thiền cả ba ván, hiện đã có một đống thẻ, ít nhất cũng trên trăm vạn, nếu như ván này lại thắng, vậy... vậy..."
Lúc này bàn bạc đã bắt đầu quay, đúng vào 8 giờ, Gia Minh thắng hơn 1000 vạn.
Sắc mặt Mân Chiến hơi co quắp:
"Làm sao có thể."
Phương Vũ Tư đứng ở bên cạnh há to miệng nhìn Gia Minh, nhìn thẻ bạc, lại nhìn Mân Chiến.
Thoáng chần chờ lúc, người chủ bàn khàn khàn hô lên:
"Hai hai bốn... Tám giờ, tiểu..."
Lúc trước thẻ bạc không nhiều, nhưng hiện giờ đã lên tới ngàn vạn, phương diện tính toán có chút khó khăn. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Mân Chiến bảo người bên cạnh, người chủ bàn cũng đành lấy một đống thẻ bạc ra để lên.
Qua một lát, Mân Côn và Đường Lực cũng nghe tiếng chạy tới, nghe nói là 4 trận thắng 1000 vạn, Đường Lực vốn đã rất hứng thú với đổ thuật, cho nên vô cùng thích trận này.
Làm hắc đạo đại ca mặc dù biết chuyện này không tốt, nhưng là dân cờ bạc, hắn đối với chuyện này cũng có hứng thú.
Sắc mặt Mân Côn chỉ hơi cau lại một chút sau đó chẳng tỏ thái độ gì cả, hắn biểu hiện vô cùng rộng rãi, lấy một tấm chi phiếu 1000 vạn đặt vào trong tay của Gia Minh:
"Tiểu huynh đệ, có tiền đồ đấy, ha ha, không phải là có công năng đặc dị nào đó chứ."
Hắn làm hành động này là không muốn Gia Minh đổ tiếp, mấy người ở bên cạnh đứng nói chuyện một lúc.
Phương Vũ Tư kéo tay Gia Minh đang muốn đi tới một cái bàn khác để chơi, Gia Minh thuận tay đặt chi phiếu 1000 vạn vào vị trí 11 giờ.
Lúc này, cha con Mân Côn biến sắc, sắc mặt Đường Lực cũng thay đổi, tâm tình đám người xung quanh hưng phấn dị thường, họ đều đặt theo Gia Minh.
Phương Vũ Tư biết tình huống không tốt, kéo tay của Gia Minh:
"Thôi, thôi, chúng ta không chơi nữa..."
Nói xong, nàng nhìn Mân Côn cười cười, đưa tay phải ra cầm tờ chia phiếu kia về:
"Ván này chúng ta không chơi."
Nào ngờ lúc định rụt lại, Mân Côn đã cười tóm lấy cổ tay nàng, một cái tóm này hơi mạnh, Phương Vũ Tư hơi nhíu mày.
"Ha ha, không sao, đã nói đặt rồi thì không được rời tay, 11 giờ bồi 6, cũng chỉ hơn 6000 vạn, quan trọng là mọi người chơi cho vui vẻ. Chúng ta cũng đang muốn biết đổ thuật thần kỳ của Gia Minh tiểu đệ, chuẩn bị mở... Chuẩn bị mở..."
Hắn cười nhìn người chủ bàn phất tay, cổ tay của Phương Vũ Tư lúc này đã đỏ lên, biết là tên lão đại xã hội đen này đã có ý kiến với Gia Minh nên nhíu nhíu mày.
Dù sao nàng cũng là người có địa vị, trong lòng bốc lên một cỗ lửa giận: 6000 vạn tính là cái gì, không có lòng rộng rãi vậy mà cũng mở sòng bạc, tính toán cả với một người ngốc, chúng ta đâu có sợ ngươi, chơi thì chơi!
Một lát sau, mọi người nín thở chờ đợi.
"Sáu ---- sáu ---- năm, 17 giờ, đại!"
Đám dân chơi bạc thua tiền ồ lên, người chủ bàn thở phào nhẹ nhõm, Đường Lực lắc đầu, có chút tiếc hận, trên mặt Mân Côn thì nở nụ cười: "Nói thật, lúc nãy ta cũng có chút khẩn trương."
Bầu không khí trở nên hòa hợp, người chủ bàn đang định thu thẻ bạc và chi phiếu, nhưng Gia Minh đã đưa tay ra, tay hắn cầm lấy cái vòng xoay, hơi càu mày, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn sang.
"Ngươi ăn gian."
Trong nháy mắt, sắc mặt đám người Mân Côn và bầu không khí xung quanh đã thay đổi!
/665
|