Đối với việc này, Nhã Hàm cũng đại khái hiểu rõ, nhưng cũng không có phản ứng quá kịch liệt, một mặt là vì việc này cũng cần trong công việc, về phương diện khác, từ hai năm trước khi thể hiện ý đồ của mình bị Nhã Hàm cự tuyệt, Phó Gia Tuấn tuy rằng chưa từ bỏ ý định, nhưng cũng đã duy trì thái độ có chừng mực.
Nhã Hàm chức vị cao, khả năng gặp mặt thường ngày rất ít, nếu như không có chuyện hôm nay thi hai người cũng hiếm khi có cơ hội cùng nhau giải quyết coogn việc.
Dù sao hắn cũng là người có năng lực, chỉ cần không quá phận, Nhã Hàm cũng không tiện nhắc nhở.
Nàng không thể đuổi toàn bộ người không có hảo cảm bên cạnh mình đi được, huống chi hiện giờ công ty đang cần tên Phó Gia Tuấn này.
Đương nhiên, có một số khoàng thời gian, Phó Gia Tuấn cũng sẽ có những hành động giống như làm phép thử, hắn cử chỉ rất lịch sự, nếu như người ta không chấp nhận, cũng không có ý không vui trong lòng. Nhã Hàm nhắm hai mắt lại, lông mày nhíu chặt, hô hấp sau một lúc mới ổn định, ánh mắt có chút không kiên nhẫn: "Tôi nghĩ tôi đã nói rất rõ ràng, phó giám đốc, nếu như anh còn làm như vậy, tôi chỉ còn cách mời anh ra ngoài."
Phó Gia Tuấn gật đầu lùi sang ngồi ở vị trí bên kia bàn làm việc: "Ta không có ý mạo phạm, cha của Đào Đào tạo cho cô ấn tượng sâu sắc tới như vậy ư? Cho dù thời gian đã qua lâu rồi, vẫn có thể khiến cho cô phản ứng mẫn cảm với nam nhân khác tới mức độ này? Tự nhiên sản sinh bài xích... Lúc nãy tôi tưởng cô đang nhìn tư liệu tới mức nhập thnaf."
"Đây là chuyện riêng của tôi, tôi không hy vọng có người khác thảo luận về nó."
Phó Gia Tuấn ngồi xuống nhìn nàng, qua một lúc lâu mới nói: "Hắn đã chết nhiều năm rồi đúng không?"
"Anh có ý gì?"
"Tôi nói... Mộ của Cố Gia Minh? Đã từng là học sinh của cô? Hắn là cha của Đào Đào?"
Ở sau bàn công tác, Nhã Hàm bỗng dưng ngẩng đầu lên, ánh mắt trở nên nghiêm khắc. Phó Gia Tuấn huy động hai tay: "Ác ác Ác ác ác... Đừng hiểu lầm, tôi không có ý tung tin, đừng hiểu lầm đừng hiểu lầm..." Hắn dừng một chút, nói: "Theo dõi cô cũng vô ích thôi, tôi biết chủ tịch đã phái người theo dõi cô... Trong hai năm qua cô có một quy luật, trong vài ngày một tháng lại biến mất ở một khoảng thời gian cố định... Tôi đoán là cô có mấy người bảo vệ lợi hại ở bên cạnh, việc này chủ tịch cũng biết, thế nhưng... cô cũng hiểu, tuy rằng theo dõi không có ích gì, nhưng mọi người dù sao cũng ở chung một cái thành phố. Tháng trước tôi có một người bạn đi thăm mộ nhìn thấy cô, nói rằng cô ngồi trước một ngôi mộ nói chuyện một buổi trưa, sau đó kiểm tra lại, tôi mới dám khẳng định chuyện này..."
"Cố Gia Minh là học sinh trước đây của cô, một số người quen của cô cũng biết hắn, cô với hắn còn thân hơn chị em ruột, nhưng ở trong mắt người khác, danh tiếng của hắn dường như không tốt... Tuy rằng rất khó tin tưởng, nhưng với hoàn cảnh của cô bây giờ, tôi nghĩ là cô không thể ở chung với một người như vậy, chắc hắn là cha của Đào Đào chứ gì. Năm 2000 hắn ngồi tù, sau đó là cô mang thai, thế nhưng khoảng thời gian hắn ở bên trại giam không rõ ràng cho lắm. Tôi nghĩ rằng cô đại khái đã làm một việc... Tôi chỉ không rõ tại sao cô phải đối với hắn tốt như vậy, cho dù là người đàn ông thì ai chẳng có lòng hẹp hòi..."
Quang minh lỗi lạc nói mấy câu này, Phó Gia Tuấn mỉm cười, một lát sau lại bỏ thêm một câu: "Yên tâm, tôi sẽ không nói cho chủ tịch biết, chuyện này... chỉ có tôi biết."
Nhã Hàm yên lặng nhìn hắn, qua hồi lâu mới mở miệng: "Anh đẹp trai hơn hắn, cao hơn hắn, nếu như anh thích, tôi cũng có thể nói là anh chăm chỉ hơn hắn, có năng lực hơn hắn, có trách nhiệm hơn hắn. Nhưng hắn chưa bao giờ chú ý tới lời nhận xét này, hắn tốt ở chỗ nào ư, một điểm là đủ rồi, hắn là nam nhân duy nhất của tôi, là cha của Đào Đào..."
"... Tôi yêu hắn."
"Nhưng hắn đã chết."
"Tôi thủ tiết vì hắn." Nhã Hàm nhíu chặt mày nói ra câu này: "Bây giờ, mời anh đi ra ngoài."
Phó Gia Tuấn nhìn cô gái trước mặt sửng sốt một lát, rốt cục, hắn gật đầu đứng lên, đi ra ngoài cửa, nhưng khi tới cửa thì quay đầu lại: "Cô đúng là một cô gái tốt, tôi sẽ dành nhiều thời gian hơn... chuyện chiều nay tôi sẽ toàn lực ứng phó, tôi không hi vọng chuyện tư ảnh hưởng tới công việc, hẹn gặp lại."
Cửa phòng đóng lại, Nhã Hàm nhíu nhíu mày, tiếp tục xử lý tư liệu trong máy vi tính, hơn 10 phút sau, nàng đứng lên đi tới phòng nghỉ bên cạnh, cô nhóc ở trên giường cũng đã tỉnh dậy.
***
Cũng vào thời khắc này, trên con đường mưa xối xả ở dưới tòa nhà, một chiếc xe ta-xi dừng lại ở ven đường, người xuống xe, người lên xe, một thanh cầm ô đi trong dòng người hối hả, Gia Minh từ trên xe bước xuống, đứng dưới mái hiên, vuốt nước trên đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn tòa nhà cách đó không xa.
Bầu trời hôn ám, tiếng mưa rơi ầm ầm, mấy cửa hàng cạnh đường đều bật đèn, hắn dọc theo mái hiên đi tới bên kia, một tia sét xẹt qua sau đó bầu trời sáng lòa.
Gia Minh dừng lại ở ở ven đường, đi vào một cửa hàng quà tặng, mấy phút sau hắn xuất hiện, trên tay ôm một con gấu trắng to hơn một hình người.
Trong chốc lát, một người một gấu đi vào tòa nhà của tập đoàn Trương thị, bởi vì ở ngoài đại sảnh có người đang nhận hồ sơ xin việc cho nên có vẻ hơi chật chội, trên mặt đất toàn là nước, ôm gấu trắng Gia Minh nhìn xung quanh đại sảnh một lần, sau đó đi vào nơi náo nhiệt nhất... Nguồn: http://truyenyy.com
Mưa lớn mùa hè có thể khiến cho không khí thêm mát mẻ, nhưng cũng có thể khiến cho tình hình trở nên hỗn loạn.
Trong đại sảnh của tập đoàn Trương thị, người tới người đi, trên sàn vẫn còn nước, ngay cả cái điều hòa có công suất cực lớn cũng khó mà làm tan biến cái cảm giác ẩm ướt này được.
Nhìn qua cái cửa sổ thủy tinh lớn, con đường có vẻ âm trầm, mưa lớn gòa thét, mấy chiếc xe trên đường đều mở đèn và chạy hơi nhanh.
Tiếng người ầm ĩ, giữa đại sảnh có một quầy tiếp tân, mấy nhân viên bận tối mặt, một số người đang theo dõi tin tức trước quầy, cũng có tới đây cầm bảng, có lẽ cầm giấy giới thiệu tới xin việc:
"Việc này không phải chỗ chúng tôi phụ trách, chẳng nhẽ giấy giới thiệu nhầm?"
Trong lúc đang bận rộn, có một nhân viên dùng giọng u oán nói.
"Không xem tin tức hôm nay sao, vốn có sắp xếp bên công ty Hải thành ở bên kia đường, nhưng mà tối qua xảy ra chuyện, người ta thông báo tới đây, sáng nay họ sắp xếp phỏng vấn nhưng phải đổi lịch sang buổi chiều, phỏng chừng hôm nay không xong được..."
"Không phải là khủng bố tập kích đấy chứ..."
"Có bắn nhau, không biết có phải là xã hội đen sống mái với nhau hay không nữa, sáng sớm hôm nay khi đi làm qua đó, tôi còn thấy cả quân đội canh chừng."
Trong tiếng bàn luận xôn xao, mấy nhân viên có dung mạo đẹp đang sao chép tư liệu người tới xin việc vào máy vi tính, làm giấy giới thiệu cho mấy người tới đây, nhân tiện hướng dẫn cho người dự tuyển điền lý lịch.
Cho dù không khí đang bận rộn như vậy, nhưng khi trông thấy một thiếu niên ôm con gấu trắng to đùng đi vào, không ít người cũng phải ghé mắt nhìn sang.
Cho dù như thế nào, công ty là nơi tương đối nghiêm túc, ôm một con gấu lớn hơn cả con người đi vào, đúng là sự kiện gây chú ý.
Nhã Hàm chức vị cao, khả năng gặp mặt thường ngày rất ít, nếu như không có chuyện hôm nay thi hai người cũng hiếm khi có cơ hội cùng nhau giải quyết coogn việc.
Dù sao hắn cũng là người có năng lực, chỉ cần không quá phận, Nhã Hàm cũng không tiện nhắc nhở.
Nàng không thể đuổi toàn bộ người không có hảo cảm bên cạnh mình đi được, huống chi hiện giờ công ty đang cần tên Phó Gia Tuấn này.
Đương nhiên, có một số khoàng thời gian, Phó Gia Tuấn cũng sẽ có những hành động giống như làm phép thử, hắn cử chỉ rất lịch sự, nếu như người ta không chấp nhận, cũng không có ý không vui trong lòng. Nhã Hàm nhắm hai mắt lại, lông mày nhíu chặt, hô hấp sau một lúc mới ổn định, ánh mắt có chút không kiên nhẫn: "Tôi nghĩ tôi đã nói rất rõ ràng, phó giám đốc, nếu như anh còn làm như vậy, tôi chỉ còn cách mời anh ra ngoài."
Phó Gia Tuấn gật đầu lùi sang ngồi ở vị trí bên kia bàn làm việc: "Ta không có ý mạo phạm, cha của Đào Đào tạo cho cô ấn tượng sâu sắc tới như vậy ư? Cho dù thời gian đã qua lâu rồi, vẫn có thể khiến cho cô phản ứng mẫn cảm với nam nhân khác tới mức độ này? Tự nhiên sản sinh bài xích... Lúc nãy tôi tưởng cô đang nhìn tư liệu tới mức nhập thnaf."
"Đây là chuyện riêng của tôi, tôi không hy vọng có người khác thảo luận về nó."
Phó Gia Tuấn ngồi xuống nhìn nàng, qua một lúc lâu mới nói: "Hắn đã chết nhiều năm rồi đúng không?"
"Anh có ý gì?"
"Tôi nói... Mộ của Cố Gia Minh? Đã từng là học sinh của cô? Hắn là cha của Đào Đào?"
Ở sau bàn công tác, Nhã Hàm bỗng dưng ngẩng đầu lên, ánh mắt trở nên nghiêm khắc. Phó Gia Tuấn huy động hai tay: "Ác ác Ác ác ác... Đừng hiểu lầm, tôi không có ý tung tin, đừng hiểu lầm đừng hiểu lầm..." Hắn dừng một chút, nói: "Theo dõi cô cũng vô ích thôi, tôi biết chủ tịch đã phái người theo dõi cô... Trong hai năm qua cô có một quy luật, trong vài ngày một tháng lại biến mất ở một khoảng thời gian cố định... Tôi đoán là cô có mấy người bảo vệ lợi hại ở bên cạnh, việc này chủ tịch cũng biết, thế nhưng... cô cũng hiểu, tuy rằng theo dõi không có ích gì, nhưng mọi người dù sao cũng ở chung một cái thành phố. Tháng trước tôi có một người bạn đi thăm mộ nhìn thấy cô, nói rằng cô ngồi trước một ngôi mộ nói chuyện một buổi trưa, sau đó kiểm tra lại, tôi mới dám khẳng định chuyện này..."
"Cố Gia Minh là học sinh trước đây của cô, một số người quen của cô cũng biết hắn, cô với hắn còn thân hơn chị em ruột, nhưng ở trong mắt người khác, danh tiếng của hắn dường như không tốt... Tuy rằng rất khó tin tưởng, nhưng với hoàn cảnh của cô bây giờ, tôi nghĩ là cô không thể ở chung với một người như vậy, chắc hắn là cha của Đào Đào chứ gì. Năm 2000 hắn ngồi tù, sau đó là cô mang thai, thế nhưng khoảng thời gian hắn ở bên trại giam không rõ ràng cho lắm. Tôi nghĩ rằng cô đại khái đã làm một việc... Tôi chỉ không rõ tại sao cô phải đối với hắn tốt như vậy, cho dù là người đàn ông thì ai chẳng có lòng hẹp hòi..."
Quang minh lỗi lạc nói mấy câu này, Phó Gia Tuấn mỉm cười, một lát sau lại bỏ thêm một câu: "Yên tâm, tôi sẽ không nói cho chủ tịch biết, chuyện này... chỉ có tôi biết."
Nhã Hàm yên lặng nhìn hắn, qua hồi lâu mới mở miệng: "Anh đẹp trai hơn hắn, cao hơn hắn, nếu như anh thích, tôi cũng có thể nói là anh chăm chỉ hơn hắn, có năng lực hơn hắn, có trách nhiệm hơn hắn. Nhưng hắn chưa bao giờ chú ý tới lời nhận xét này, hắn tốt ở chỗ nào ư, một điểm là đủ rồi, hắn là nam nhân duy nhất của tôi, là cha của Đào Đào..."
"... Tôi yêu hắn."
"Nhưng hắn đã chết."
"Tôi thủ tiết vì hắn." Nhã Hàm nhíu chặt mày nói ra câu này: "Bây giờ, mời anh đi ra ngoài."
Phó Gia Tuấn nhìn cô gái trước mặt sửng sốt một lát, rốt cục, hắn gật đầu đứng lên, đi ra ngoài cửa, nhưng khi tới cửa thì quay đầu lại: "Cô đúng là một cô gái tốt, tôi sẽ dành nhiều thời gian hơn... chuyện chiều nay tôi sẽ toàn lực ứng phó, tôi không hi vọng chuyện tư ảnh hưởng tới công việc, hẹn gặp lại."
Cửa phòng đóng lại, Nhã Hàm nhíu nhíu mày, tiếp tục xử lý tư liệu trong máy vi tính, hơn 10 phút sau, nàng đứng lên đi tới phòng nghỉ bên cạnh, cô nhóc ở trên giường cũng đã tỉnh dậy.
***
Cũng vào thời khắc này, trên con đường mưa xối xả ở dưới tòa nhà, một chiếc xe ta-xi dừng lại ở ven đường, người xuống xe, người lên xe, một thanh cầm ô đi trong dòng người hối hả, Gia Minh từ trên xe bước xuống, đứng dưới mái hiên, vuốt nước trên đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn tòa nhà cách đó không xa.
Bầu trời hôn ám, tiếng mưa rơi ầm ầm, mấy cửa hàng cạnh đường đều bật đèn, hắn dọc theo mái hiên đi tới bên kia, một tia sét xẹt qua sau đó bầu trời sáng lòa.
Gia Minh dừng lại ở ở ven đường, đi vào một cửa hàng quà tặng, mấy phút sau hắn xuất hiện, trên tay ôm một con gấu trắng to hơn một hình người.
Trong chốc lát, một người một gấu đi vào tòa nhà của tập đoàn Trương thị, bởi vì ở ngoài đại sảnh có người đang nhận hồ sơ xin việc cho nên có vẻ hơi chật chội, trên mặt đất toàn là nước, ôm gấu trắng Gia Minh nhìn xung quanh đại sảnh một lần, sau đó đi vào nơi náo nhiệt nhất... Nguồn: http://truyenyy.com
Mưa lớn mùa hè có thể khiến cho không khí thêm mát mẻ, nhưng cũng có thể khiến cho tình hình trở nên hỗn loạn.
Trong đại sảnh của tập đoàn Trương thị, người tới người đi, trên sàn vẫn còn nước, ngay cả cái điều hòa có công suất cực lớn cũng khó mà làm tan biến cái cảm giác ẩm ướt này được.
Nhìn qua cái cửa sổ thủy tinh lớn, con đường có vẻ âm trầm, mưa lớn gòa thét, mấy chiếc xe trên đường đều mở đèn và chạy hơi nhanh.
Tiếng người ầm ĩ, giữa đại sảnh có một quầy tiếp tân, mấy nhân viên bận tối mặt, một số người đang theo dõi tin tức trước quầy, cũng có tới đây cầm bảng, có lẽ cầm giấy giới thiệu tới xin việc:
"Việc này không phải chỗ chúng tôi phụ trách, chẳng nhẽ giấy giới thiệu nhầm?"
Trong lúc đang bận rộn, có một nhân viên dùng giọng u oán nói.
"Không xem tin tức hôm nay sao, vốn có sắp xếp bên công ty Hải thành ở bên kia đường, nhưng mà tối qua xảy ra chuyện, người ta thông báo tới đây, sáng nay họ sắp xếp phỏng vấn nhưng phải đổi lịch sang buổi chiều, phỏng chừng hôm nay không xong được..."
"Không phải là khủng bố tập kích đấy chứ..."
"Có bắn nhau, không biết có phải là xã hội đen sống mái với nhau hay không nữa, sáng sớm hôm nay khi đi làm qua đó, tôi còn thấy cả quân đội canh chừng."
Trong tiếng bàn luận xôn xao, mấy nhân viên có dung mạo đẹp đang sao chép tư liệu người tới xin việc vào máy vi tính, làm giấy giới thiệu cho mấy người tới đây, nhân tiện hướng dẫn cho người dự tuyển điền lý lịch.
Cho dù không khí đang bận rộn như vậy, nhưng khi trông thấy một thiếu niên ôm con gấu trắng to đùng đi vào, không ít người cũng phải ghé mắt nhìn sang.
Cho dù như thế nào, công ty là nơi tương đối nghiêm túc, ôm một con gấu lớn hơn cả con người đi vào, đúng là sự kiện gây chú ý.
/665
|