Nhưng mà, Gia Minh sau khi biểu diễn xong, người kia tâm phục xuống đài, lòng háo thắng của Sa Sa lại bị kích thích, nàng nói:
"Chỉ biết bắt nạt người khác."
Nàng tung mình lên lôi đài, Gia Minh trong lúc nhất thời có chút bất đắc dĩ. Sa Sa mấy năm nay ở U Ám Thiên Cầm đích thật là đã trải qua huấn luyện nghiêm ngặt, nhưng mà khi thấy nàng bổ nhào tới, lại giống như là mấy năm trước... hai người tỉ võ với nhau.
Hắn vẫn né tránh như cũ.
Nhớ lại, trước kia Gia Minh ở trên cái lôi đài này, mỗi khi bị buộc phải tỉ võ thì hắn đều chọn cách né tránh, khi đó Sa Sa còn nhỏ, hai người trở thành một đôi oan gia, bây giờ mọi người đã trưởng thành, cái lôi đài trở nên tương đối nhỏ hơn, Sa Sa đuổi theo, hai người cứ như vậy đuổi đánh nhau.
Né tránh, xoay người, bám trụ, lộn mèo, vô số động tác cứ lặp lại liên hoàn, khi thì như máy móc, khi thì như say rượu, khi thì như múa, đôi khi còn có thể nắm lấy góc mái nhà tung mình như trong TV, bởi không cần che giấu, cho nên Gia Minh cứ ung dung né tránh thế công của Sa Sa, cho tới khi Sa Sa kêu to "không được trốn." thì hắn mới dừng lại.
Sa Sa lúc này đã tấn công mạnh mẽ khác xa người thường, nàng xuất thủ dũng mãnh, Gia Minh tiến lên trước không ngừng phất tay đón đỡ. Thực lực đã thể hiện, mọi người chỉ còn cách là trợn mắt há mồm mà xem, phách phách bạch bạch quyền cước tấn công như chớp giật không ngừng.
Mười mấy phút sau, Sa Sa thở hổn hển kêu to:
"Đừng đánh nữa!"
Thừa dịp Gia Minh ngừng tay, nàng tung một quyền đấm thẳng vào vai hắn, ầm một tiếng, Gia Minh ngã trên lôi đài, Sa Sa hô to "thắng lợi" vỗ tay nhảy cẫng. Linh Tĩnh thì oán trách lầm bầm "chơi xấu".
Tuy rằng thủ đoạn chơi xấu, nhưng những học viên dưới đài bây giờ chẳng dám nói gì, cho dù là Gia Minh hay là Sa Sa, bọn họ cũng không thể nào mà so sánh được.
Gia Minh đón một quyền kia là vì tình cảm, hắn mang theo vành mắt đen xì tuyên bố mà đợi mẹ Diệp về tố cáo, nhưng chỉ tới khoảng 2h, vốn cái vành mắt đen ngòm kia đã biến mất.
Sau chuyện này chừng một tháng, học đồ của Diệp Thị Võ Quán nhiều gấp đôi, phần lớn là bạn của những học đồ nơi đây. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Chạng vạng thì mẹ Diệp trở về, cả nhà quây quần ăn cơm tối, do vụ tai nạn tối qua, hôm nay mẹ Diệp phải tới cục cảnh sát một lần, nàng nói tới chuyện người bị thương mà có chút oán giận.
"Hai cái đùi đều bị đụng gảy, cột sống thì có chuyện, giai đoạn nguy hiểm còn chưa qua, có bị liệt hay không còn rất khó nói, trong khi điều kiện của gia đình kia lại không được tốt lắm, nếu như không có tiền... Gia Minh con lúc đó cấp cứu tốt lắm, nếu không thì hắn sẽ chết ngay lập tức ở hiện trường mất."
Gia Minh bất đắc dĩ lắc đầu:
"Nếu mà như mẹ nói thì hắn chết ngay lúc đó còn tốt hơn."
"Sao có thể nói như vậy, bây giờ y học tiến bộ từng ngày, biết đâu sau này hắn vẫn còn hi vọng khôi phục, như vậy mới là chuyện tốt... Huống chi đã có biển số xe, người gây tai nạn sẽ tìm tới..."
Nàng nói đến đây lại cười rộ lên:
"Được rồi, Gia Minh, sau này con định thế nào? Còn muốn làm bác sĩ ngoại khoa không? Mẹ thấy kỹ thuật của con rất tốt đấy."
"Con cũng không biết nữa, có khi lại muốn bán hạt dẻ rang đường."
Hắn nói tới câu này, Linh Tĩnh ở bên cạnh cười phụ họa:
"Chúng con có ý định mở một cửa hàng nhỏ, chuyên môn bán hạt dẻ rang đường."
Gia Minh ở bên cạnh bĩu môi, trước khi vợ chồng bác Diệp kinh ngạc ngẩn ngơ thì hắn đã nói:
"Nàng nói vui đấy."
Nhìn trai thì như rồng, nữ thì như phượng, tuy rằng vợ chồng bác Diệp chưa chắc sẽ kỳ thị nghề nghiệp, nhưng nếu như con gái mình đi Viên học 4 năm trở về cùng bán hạt dẻ rang đường với Gia Minh, thì cho dù có thuyết phục thế nào họ cũng khó chịu.
Sa Sa và Gia Minh lúc này vẫn chưa có dự định gì cho tương lai, mọi người sau một phen thương lượng, bố Diệp vẫn đem cái ý định mang võ quán truyền lại cho Gia Minh, tuy rằng không thể nào bức hắn nhận được.
Mẹ Diệp thì muốn Gia Minh và Sa Sa tới trường học bổ túc, sau đó học tiếp bốn năm đại học, Gia Minh có cơ sở y thuật, nếu như hắn đi học y, Sa Sa sẽ làm y tá, đương nhiên, đây cũng chỉ là ý kiến tạm thời, cái chuyện Linh Tĩnh bán hạt dẻ rang đường bị bỏ qua, khiến cho Linh Tĩnh cứ lầm bầm mình bị bán đứng.
Cứ như vậy vào lúc tối, mưa dần dần ngừng, biết được Linh Tĩnh trở về là Julian chạy tới, sau khi gặp mặt Gia Minh, Linh Tĩnh cũng đưa ra thỉnh cầu hủy bỏ hợp đồng với Julian, tuy rằng không tán thành con gái buông bỏ đàn dương cầm, nhưng đối với cho chuyện này, vợ chồng bác Diệp cũng không nói quá nhiều.
"Chuyện này... đây chính là nam nhân mà em đợi lâu như vậy sao..."
9h tối, Linh Tĩnh một mình tiễn Julian ra ngoài, dưới đèn đường, thần sắc Julian có chút phức tạp, hắn vẫn không cam lòng nhưng cũng không cách nào tưởng tượng được, Linh Tĩnh dùng Gia Minh đã hủy bỏ hợp đồng mới mình. Tuy rằng với quan hệ của Julian, cái hợp đồng này có thể bỏ, nhưng nếu như đã ký rồi thì kiểu gì mình cũng thiếu đối phương một nhân tình.
Nói tới Gia Minh, Linh Tĩnh cười cười:
"Đúng vậy, hắn không đặc biệt đúng không, cũng không đẹp trai, nhìn bề ngoài thì chẳng có chỗ nào xuất chúng."
"Khí chất tương đối đặc biệt..."
Nói một câu này, Julian nhìn Linh Tĩnh:
"Sau này làm sao bây giờ? Chẳng nhẽ bỏ đàn dương cầm như vậy sao?"
"Có lẽ là tìm một nhà hàng hay khách sạn nào đó diễn tấu, mà chuyện này để sau hãy nói."
"Diễn tấu được là tốt, vẫn sẽ có người phát hiện ra em, em có thiên phú, có tài hoa, nếu như sau này vẫn làm thì tại sao bây giờ không chính thức lựa chọn luôn đi?"
Hắn dừng một chút rồi nói tiếp:
"Về phần cách nghĩ của tôi đối với em, em hoàn toàn không cần phải lo lắng, tôi chỉ muốn coi em như một tác phẩm hấp dẫn nghệ thuật gia, nhưng nếu như em phản cảm với điều này, tôi sẽ không can thiệp vào cuộc sống của em nữa."
Nghe thấy hắn nói như vậy, Linh Tĩnh ngừng lại, sau đó trịnh trọng hướng Julian bái một cái:
"Cảm ơn thầy đã chiếu cố em khi em còn ở Viên, nói thật... em vẫn thích âm nhạc, nhưng mà nó không phải là thứ quan trọng đối với tính mạng của em, với em mà nói, điều tối quan trọng là được ở cùng với người yêu của em, làm việc gì cũng được, em mong rằng mỗi ngày khi trở về nhà đều có hắn, sau này có con, em sẽ hi vọng hắn sẽ cùng với em chăm sóc nó, nếu bảo em làm đại minh tinh gì đó, em không làm được đâu, cho dù như thế nào... cám ơn thầy."
Bọn họ nói chuyện với nhau sau khi đi ra khỏi ngõ thì dừng lại, Julian đi về phía trước, Linh Tĩnh xoay người trở về nhà, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, bọn họ biến mất trong tầm nhìn của nhau.
Buổi sáng hôm sau, vì chuyện tai nạn xe cộ có người tìm tới bệnh viện Đoàn Tĩnh Nhàn uy hiếp, tối hôm đó còn có mấy tên lưu manh chặn nàng ở giữa đường tiến hành đe dọa, nhưng bởi mẹ Diệp giấu diếm, khi biết chuyện này đã là buổi tối thứ ba...
"Chỉ biết bắt nạt người khác."
Nàng tung mình lên lôi đài, Gia Minh trong lúc nhất thời có chút bất đắc dĩ. Sa Sa mấy năm nay ở U Ám Thiên Cầm đích thật là đã trải qua huấn luyện nghiêm ngặt, nhưng mà khi thấy nàng bổ nhào tới, lại giống như là mấy năm trước... hai người tỉ võ với nhau.
Hắn vẫn né tránh như cũ.
Nhớ lại, trước kia Gia Minh ở trên cái lôi đài này, mỗi khi bị buộc phải tỉ võ thì hắn đều chọn cách né tránh, khi đó Sa Sa còn nhỏ, hai người trở thành một đôi oan gia, bây giờ mọi người đã trưởng thành, cái lôi đài trở nên tương đối nhỏ hơn, Sa Sa đuổi theo, hai người cứ như vậy đuổi đánh nhau.
Né tránh, xoay người, bám trụ, lộn mèo, vô số động tác cứ lặp lại liên hoàn, khi thì như máy móc, khi thì như say rượu, khi thì như múa, đôi khi còn có thể nắm lấy góc mái nhà tung mình như trong TV, bởi không cần che giấu, cho nên Gia Minh cứ ung dung né tránh thế công của Sa Sa, cho tới khi Sa Sa kêu to "không được trốn." thì hắn mới dừng lại.
Sa Sa lúc này đã tấn công mạnh mẽ khác xa người thường, nàng xuất thủ dũng mãnh, Gia Minh tiến lên trước không ngừng phất tay đón đỡ. Thực lực đã thể hiện, mọi người chỉ còn cách là trợn mắt há mồm mà xem, phách phách bạch bạch quyền cước tấn công như chớp giật không ngừng.
Mười mấy phút sau, Sa Sa thở hổn hển kêu to:
"Đừng đánh nữa!"
Thừa dịp Gia Minh ngừng tay, nàng tung một quyền đấm thẳng vào vai hắn, ầm một tiếng, Gia Minh ngã trên lôi đài, Sa Sa hô to "thắng lợi" vỗ tay nhảy cẫng. Linh Tĩnh thì oán trách lầm bầm "chơi xấu".
Tuy rằng thủ đoạn chơi xấu, nhưng những học viên dưới đài bây giờ chẳng dám nói gì, cho dù là Gia Minh hay là Sa Sa, bọn họ cũng không thể nào mà so sánh được.
Gia Minh đón một quyền kia là vì tình cảm, hắn mang theo vành mắt đen xì tuyên bố mà đợi mẹ Diệp về tố cáo, nhưng chỉ tới khoảng 2h, vốn cái vành mắt đen ngòm kia đã biến mất.
Sau chuyện này chừng một tháng, học đồ của Diệp Thị Võ Quán nhiều gấp đôi, phần lớn là bạn của những học đồ nơi đây. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Chạng vạng thì mẹ Diệp trở về, cả nhà quây quần ăn cơm tối, do vụ tai nạn tối qua, hôm nay mẹ Diệp phải tới cục cảnh sát một lần, nàng nói tới chuyện người bị thương mà có chút oán giận.
"Hai cái đùi đều bị đụng gảy, cột sống thì có chuyện, giai đoạn nguy hiểm còn chưa qua, có bị liệt hay không còn rất khó nói, trong khi điều kiện của gia đình kia lại không được tốt lắm, nếu như không có tiền... Gia Minh con lúc đó cấp cứu tốt lắm, nếu không thì hắn sẽ chết ngay lập tức ở hiện trường mất."
Gia Minh bất đắc dĩ lắc đầu:
"Nếu mà như mẹ nói thì hắn chết ngay lúc đó còn tốt hơn."
"Sao có thể nói như vậy, bây giờ y học tiến bộ từng ngày, biết đâu sau này hắn vẫn còn hi vọng khôi phục, như vậy mới là chuyện tốt... Huống chi đã có biển số xe, người gây tai nạn sẽ tìm tới..."
Nàng nói đến đây lại cười rộ lên:
"Được rồi, Gia Minh, sau này con định thế nào? Còn muốn làm bác sĩ ngoại khoa không? Mẹ thấy kỹ thuật của con rất tốt đấy."
"Con cũng không biết nữa, có khi lại muốn bán hạt dẻ rang đường."
Hắn nói tới câu này, Linh Tĩnh ở bên cạnh cười phụ họa:
"Chúng con có ý định mở một cửa hàng nhỏ, chuyên môn bán hạt dẻ rang đường."
Gia Minh ở bên cạnh bĩu môi, trước khi vợ chồng bác Diệp kinh ngạc ngẩn ngơ thì hắn đã nói:
"Nàng nói vui đấy."
Nhìn trai thì như rồng, nữ thì như phượng, tuy rằng vợ chồng bác Diệp chưa chắc sẽ kỳ thị nghề nghiệp, nhưng nếu như con gái mình đi Viên học 4 năm trở về cùng bán hạt dẻ rang đường với Gia Minh, thì cho dù có thuyết phục thế nào họ cũng khó chịu.
Sa Sa và Gia Minh lúc này vẫn chưa có dự định gì cho tương lai, mọi người sau một phen thương lượng, bố Diệp vẫn đem cái ý định mang võ quán truyền lại cho Gia Minh, tuy rằng không thể nào bức hắn nhận được.
Mẹ Diệp thì muốn Gia Minh và Sa Sa tới trường học bổ túc, sau đó học tiếp bốn năm đại học, Gia Minh có cơ sở y thuật, nếu như hắn đi học y, Sa Sa sẽ làm y tá, đương nhiên, đây cũng chỉ là ý kiến tạm thời, cái chuyện Linh Tĩnh bán hạt dẻ rang đường bị bỏ qua, khiến cho Linh Tĩnh cứ lầm bầm mình bị bán đứng.
Cứ như vậy vào lúc tối, mưa dần dần ngừng, biết được Linh Tĩnh trở về là Julian chạy tới, sau khi gặp mặt Gia Minh, Linh Tĩnh cũng đưa ra thỉnh cầu hủy bỏ hợp đồng với Julian, tuy rằng không tán thành con gái buông bỏ đàn dương cầm, nhưng đối với cho chuyện này, vợ chồng bác Diệp cũng không nói quá nhiều.
"Chuyện này... đây chính là nam nhân mà em đợi lâu như vậy sao..."
9h tối, Linh Tĩnh một mình tiễn Julian ra ngoài, dưới đèn đường, thần sắc Julian có chút phức tạp, hắn vẫn không cam lòng nhưng cũng không cách nào tưởng tượng được, Linh Tĩnh dùng Gia Minh đã hủy bỏ hợp đồng mới mình. Tuy rằng với quan hệ của Julian, cái hợp đồng này có thể bỏ, nhưng nếu như đã ký rồi thì kiểu gì mình cũng thiếu đối phương một nhân tình.
Nói tới Gia Minh, Linh Tĩnh cười cười:
"Đúng vậy, hắn không đặc biệt đúng không, cũng không đẹp trai, nhìn bề ngoài thì chẳng có chỗ nào xuất chúng."
"Khí chất tương đối đặc biệt..."
Nói một câu này, Julian nhìn Linh Tĩnh:
"Sau này làm sao bây giờ? Chẳng nhẽ bỏ đàn dương cầm như vậy sao?"
"Có lẽ là tìm một nhà hàng hay khách sạn nào đó diễn tấu, mà chuyện này để sau hãy nói."
"Diễn tấu được là tốt, vẫn sẽ có người phát hiện ra em, em có thiên phú, có tài hoa, nếu như sau này vẫn làm thì tại sao bây giờ không chính thức lựa chọn luôn đi?"
Hắn dừng một chút rồi nói tiếp:
"Về phần cách nghĩ của tôi đối với em, em hoàn toàn không cần phải lo lắng, tôi chỉ muốn coi em như một tác phẩm hấp dẫn nghệ thuật gia, nhưng nếu như em phản cảm với điều này, tôi sẽ không can thiệp vào cuộc sống của em nữa."
Nghe thấy hắn nói như vậy, Linh Tĩnh ngừng lại, sau đó trịnh trọng hướng Julian bái một cái:
"Cảm ơn thầy đã chiếu cố em khi em còn ở Viên, nói thật... em vẫn thích âm nhạc, nhưng mà nó không phải là thứ quan trọng đối với tính mạng của em, với em mà nói, điều tối quan trọng là được ở cùng với người yêu của em, làm việc gì cũng được, em mong rằng mỗi ngày khi trở về nhà đều có hắn, sau này có con, em sẽ hi vọng hắn sẽ cùng với em chăm sóc nó, nếu bảo em làm đại minh tinh gì đó, em không làm được đâu, cho dù như thế nào... cám ơn thầy."
Bọn họ nói chuyện với nhau sau khi đi ra khỏi ngõ thì dừng lại, Julian đi về phía trước, Linh Tĩnh xoay người trở về nhà, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, bọn họ biến mất trong tầm nhìn của nhau.
Buổi sáng hôm sau, vì chuyện tai nạn xe cộ có người tìm tới bệnh viện Đoàn Tĩnh Nhàn uy hiếp, tối hôm đó còn có mấy tên lưu manh chặn nàng ở giữa đường tiến hành đe dọa, nhưng bởi mẹ Diệp giấu diếm, khi biết chuyện này đã là buổi tối thứ ba...
/665
|