Khi tỉnh dậy thì trời đang mưa
Mùa hè rất ít có cơn mưa nào yên tĩnh như thế này, nước mưa từ trên mái hiên chảy xuống tạo nên những tiếng vang tí tách, giọt nước mưa giống như đang buông mành ngoài hành lang, lúc nàng mở mắt ra, ánh sáng chiếu vào làm bừng sáng căn phòng.
Trong phòng có mùi máu tanh, và nồng hơn là mùi thuốc đông y, nàng cảm thấy mệt mỏi rã rời, cánh tay trái đã có thạch cao cố định, nơi đó truyền tới cảm giác tê dại, chắc là hiệu quả của thuốc tê vẫn còn chưa hết, nàng im lặng nhìn lên trần nhà.
Vẫn còn... sống ư...
Tinh thần của nàng vẫn còn chưa tỉnh táo lại từ trong trạng thái hoảng hốt, loáng tháng nàng nghe thấy tiếng người ở ngoài cửa, nàng nhắm mắt lại, cảm giác mệt mỏi rã rời giống như bụi bặm bám khắp nơi, như có như không, nhẹ nhàng mà nặng nề vô cùng.
Sau đó, "xôn xao" một thanh âm vang lên, có người kéo cửa ra, ánh sáng chiếu vào người nọ làm không khí rung động:
"Đã làm phiền cô rồi."
Tiếng Nhật này giống như có cái gì đó bén nhọn đâm vào trái tim nàng, khiến cho nó co rụt lại như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, nàng hầu như có thể cảm nhận được da mình như co lại, cảm giác đau đớn trở thành nhỏ bé không đáng kể, bóng người mà nàng nhớ nhung bốn năm nay, bây giờ lại xuất hiện trước mặt.
Một tay đặt lên trán của nàng, nàng nghe thấy người kia đang nói:
"Đã tỉnh rồi à?"
Giống như là một tiểu cô nương lần đầu tiên trong đời nhìn thấy một người đàn ông xa lạ, thật lâu nàng mới dám mở hai mắt rụt đầu lại:
"... Ừ."
Cuộc đời luôn thay đổi, một cô nhóc lớn lên ở Nhật Bản, vừa trầm mặc ít lời lại vừa không giao lưu với người khác, tuy rằng khi còn ở Giang Hải đã giúp nàng biết nhiều tiếng Hán, nhưng trên đối với văn học, Huân vẫn không tính là xuất sắc, dù sao ngôn ngữ không thể dùng thiên phú để bù đắp được.
Tiếng mưa rơi kéo dài, buổi sáng trời mưa rất yên tĩnh nhưng buổi chiều lại trở nên cuồng bạo, sắc trời âm u giống như là sắp đêm tới nơi.
Căn phòng nhỏ vẫn còn tiếng mưa rơi vô tận, nàng nằm ở trên giường, chậm rãi đếm hạt mưa rơi.
Chỉ cần nàng cố gắng nghiêng đầu là sẽ nhìn thấy một người đang ngồi dưới ánh sáng vàng vọt ở cửa, Gia Minh đang ở đó giống như là bốn năm trước, hắn chỉ ngồi đọc truyện tranh.
Nếu cứ giữ nguyên một tư thế sẽ cảm thấy khó chịu, nhưng chỉ cần nàng nhìn vào trong bóng tối một giây thôi, nàng sẽ nghi ngờ, nghi ngờ giờ khắc này là thật. Dưới ánh sáng nhìn thiếu niên đọc truyện, nàng còn đang phân vân không biết cơn mưa lớn ngoài kia là thật hay ảo nữa.
Không biết có phải 4 năm nay nàng quá nhớ mà sinh ra ảo giác hay không, hay đó chỉ là một đoạn ký ức trân quý ngắn ngủi.
Cho dù như thế nào, từ tối hôm qua đến bây giờ, nàng luôn có cảm giác đây chỉ là một giấc mơ mà nàng đưa tay ra cũng khó nắm chắc được.
Nàng không quan tâm đâu là chân tướng đâu là nguyên nhân, đôi khi nàng còn nghĩ không biết mình đã chết hay chưa, nếu chết rồi mà được sống cuộc sống như thế này thì có chết hay không, thực hay mộng đều không quan trọng.
Nàng chỉ muốn không ngừng xác nhận, cứ quay đầu lại là nàng lại thấy thiếu niên kia đang ngồi đó đọc sách, làm bạn với nàng.
Thậm chí nàng còn tưởng tượng, giấc mơ bên ngoài cứ kéo dài che phủ cả thế giới này đi, chỉ có căn phòng này trôi trên đại dương mênh mông.
Chỉ cần hắn ở bên cửa đọc sách, nàng nằm ở trên giường nhìn hắn, cho dù là 4 ngày, 4 năm hay bao nhiêu đi chăng nữa, nàng cũng nguyện ý đánh đổi.
Đôi khi chỉ cần ngẫm lại là nàng có thể thỏa mãn giống như là chuột có gạo để sống qua mùa đông khắc nghiệt.
Đương nhiên, mỗi khi nàng khó khăn nghiêng đầu qua, Gia Minh cũng sẽ liếc mắt nhìn sang bên này, xác nhận xem có chuyện gì hay không, sau đó hỏi: "Có muốn uống nước không?"
Nàng đôi khi gật đầu, đôi khi lắc đầu, từ buổi sáng đến buổi trưa thay đổi hai lần truyền dịch, bị Gia Minh ôm đi WC một lần, thương thế trên người đối với người bình thường mà nói là nặng, nhưng đối với những người như nàng mà nói tuy rằng vô cùng thảm liệt nhưng không nguy hiểm tới tính mạng là không phiền phức, chỉ cần nghỉ ngơi một khoảng thời gian là có thể hồi phục lại như xưa, không để lại nhiều di chứng cho mai sau.
"Ngày mai để cho bọn họ tìm một người tới giúp một chút, những thứ khác không nói làm gì nhưng mà cái nhu cầu tám rửa, tôi giúp cô cả thì không tiện cho lắm."
Lúc này một nửa người của Huân là được bôi thạch cao, tuy rằng hoạt động bất tiện nhưng cũng không tới mức cởi quần áo cũng cần Gia Minh hỗ trợ, Huân đối với việc này cũng không thèm để ý, nhưng ngẫm lại thì cũng nên để Gia Minh yên tâm nên gật đầu "ừ" một câu.
Gia Minh xem truyện tranh, chỉ chốc lát sau đã ngẩng đầu lên nói:
"Cái tường bên kia xảy ra chuyện gì? Hình như là mới được xây dựng lại."
"Là... Văn Thái Lang..."
"À..."
Văn Thái Lang và Huân có khúc mắc Gia Minh cũng biết từ trước, sau một lúc hắn lại lắc đầu cười cười:
"Đã nhiều năm như vậy rồi hắn vẫn theo đuổi một cô bé thực không dễ dàng..."
"Tôi đã nói với hắn... là đừng có theo đuổi nữa..."
"A..."
Buổi chiều tiếng mưa rơi rất to, trong phòng thỉnh thoảng vang lên những cuộc đối thoại bình thản, nàng đã phải cố gắng lắm mới thốt ra được câu nói "bao giờ lão sư về.", Gia Minh nói là có chuyện nên tạm thời ở lại nơi này một thời gian ngắn. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Nghe thấy vậy nàng hơi yên lòng hỏi tình hình của Linh Tĩnh, Sa Sa, Giang Hải, nàng có mấy lời muốn nói nhưng lúc này nói không nên lời, Gia Minh bảo nàng ngủ và nghỉ ngơi nhiều hơn một chút, nhưng nàng nhắm mắt không lâu sau thì lại mở ra để xác nhận xem Gia Minh còn ở đó hay không.
Ban đêm Gia Minh đến Nguyệt Trì gia cầm cơm nước trở về ăn, Huân mới giải phẫu ngày đầu tiên nên không thích hợp ăn cơm, đến buổi tối, Gia Minh đem cái TV bốn năm trước ra xem nhưng không ngờ nó đã bị hỏng, hắn không thể làm gì khác hơn là đem ra sửa chữa, lau bụi, sau khi dùng máy sấy một hồi thì nó lại lên hình.
Tối hôm đó, hai người ở trong phòng xem một bộ phim sau đó thì đi ngủ.
Một buổi tối Gia Minh rời giường bốn lần, thay dịch, đưa nước uống, ôm nàng đến WC.
Vài ngày sau, Gia Minh vẫn ở nơi này.
Đối với việc Bùi La Gia khơi mào sự kiện lần này thì chuyện xử lý như thế nào lại là cả một quá trình, Nguyệt Trì gia mấy ngày nay đều bận rộn vô cùng, nhưng dù sao bọn họ cũng là người chiếm tiện nghi.
Ở phương diện chính trị, Thanh Xuyên Bình Thứ đã lợi dụng việc Huân đem tới chứng cứ để chèn ép đối thủ của mình, dấy lên một hồi phong ba ồn ào.
Đối với việc này Gia Minh cũng không thèm để ý, hôm sau Nguyệt Trì gia sắp xếp một bác sĩ nữ tới chăm sóc cho Huân, việc hắn cần làm là xem truyện tranh, khi nào chán quá thì ra ngoài đi shopping, lúc này hắn đã trở thành một nhân vật truyền kỳ ở Nguyệt Trì gia, người đủ tư cách nói chuyện với hắn hầu như không có.
Tuy rằng có một số người có bối phận nhỏ hơn đám người Văn Thái Lang, Huân nhìn thấy hắn vẫn còn là thiếu niên, nên nửa ngờ nửa tin với truyền thuyết này, nhưng lại không có ai có can đảm tìm hiểu.
Dù sao họ cũng không trải qua chuyện giết Ngự Thủ Thương kia, bọn họ cũng không thấy lực lượng mà Huân biểu hiện ra bên ngoài, Huân còn sống, có người nói Huân vô cùng thích người này, bọn họ cũng không dám trêu chọc vào cô gái chẳng quan tâm tới thể diện của ai trong gia tộc này.
Mùa hè rất ít có cơn mưa nào yên tĩnh như thế này, nước mưa từ trên mái hiên chảy xuống tạo nên những tiếng vang tí tách, giọt nước mưa giống như đang buông mành ngoài hành lang, lúc nàng mở mắt ra, ánh sáng chiếu vào làm bừng sáng căn phòng.
Trong phòng có mùi máu tanh, và nồng hơn là mùi thuốc đông y, nàng cảm thấy mệt mỏi rã rời, cánh tay trái đã có thạch cao cố định, nơi đó truyền tới cảm giác tê dại, chắc là hiệu quả của thuốc tê vẫn còn chưa hết, nàng im lặng nhìn lên trần nhà.
Vẫn còn... sống ư...
Tinh thần của nàng vẫn còn chưa tỉnh táo lại từ trong trạng thái hoảng hốt, loáng tháng nàng nghe thấy tiếng người ở ngoài cửa, nàng nhắm mắt lại, cảm giác mệt mỏi rã rời giống như bụi bặm bám khắp nơi, như có như không, nhẹ nhàng mà nặng nề vô cùng.
Sau đó, "xôn xao" một thanh âm vang lên, có người kéo cửa ra, ánh sáng chiếu vào người nọ làm không khí rung động:
"Đã làm phiền cô rồi."
Tiếng Nhật này giống như có cái gì đó bén nhọn đâm vào trái tim nàng, khiến cho nó co rụt lại như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, nàng hầu như có thể cảm nhận được da mình như co lại, cảm giác đau đớn trở thành nhỏ bé không đáng kể, bóng người mà nàng nhớ nhung bốn năm nay, bây giờ lại xuất hiện trước mặt.
Một tay đặt lên trán của nàng, nàng nghe thấy người kia đang nói:
"Đã tỉnh rồi à?"
Giống như là một tiểu cô nương lần đầu tiên trong đời nhìn thấy một người đàn ông xa lạ, thật lâu nàng mới dám mở hai mắt rụt đầu lại:
"... Ừ."
Cuộc đời luôn thay đổi, một cô nhóc lớn lên ở Nhật Bản, vừa trầm mặc ít lời lại vừa không giao lưu với người khác, tuy rằng khi còn ở Giang Hải đã giúp nàng biết nhiều tiếng Hán, nhưng trên đối với văn học, Huân vẫn không tính là xuất sắc, dù sao ngôn ngữ không thể dùng thiên phú để bù đắp được.
Tiếng mưa rơi kéo dài, buổi sáng trời mưa rất yên tĩnh nhưng buổi chiều lại trở nên cuồng bạo, sắc trời âm u giống như là sắp đêm tới nơi.
Căn phòng nhỏ vẫn còn tiếng mưa rơi vô tận, nàng nằm ở trên giường, chậm rãi đếm hạt mưa rơi.
Chỉ cần nàng cố gắng nghiêng đầu là sẽ nhìn thấy một người đang ngồi dưới ánh sáng vàng vọt ở cửa, Gia Minh đang ở đó giống như là bốn năm trước, hắn chỉ ngồi đọc truyện tranh.
Nếu cứ giữ nguyên một tư thế sẽ cảm thấy khó chịu, nhưng chỉ cần nàng nhìn vào trong bóng tối một giây thôi, nàng sẽ nghi ngờ, nghi ngờ giờ khắc này là thật. Dưới ánh sáng nhìn thiếu niên đọc truyện, nàng còn đang phân vân không biết cơn mưa lớn ngoài kia là thật hay ảo nữa.
Không biết có phải 4 năm nay nàng quá nhớ mà sinh ra ảo giác hay không, hay đó chỉ là một đoạn ký ức trân quý ngắn ngủi.
Cho dù như thế nào, từ tối hôm qua đến bây giờ, nàng luôn có cảm giác đây chỉ là một giấc mơ mà nàng đưa tay ra cũng khó nắm chắc được.
Nàng không quan tâm đâu là chân tướng đâu là nguyên nhân, đôi khi nàng còn nghĩ không biết mình đã chết hay chưa, nếu chết rồi mà được sống cuộc sống như thế này thì có chết hay không, thực hay mộng đều không quan trọng.
Nàng chỉ muốn không ngừng xác nhận, cứ quay đầu lại là nàng lại thấy thiếu niên kia đang ngồi đó đọc sách, làm bạn với nàng.
Thậm chí nàng còn tưởng tượng, giấc mơ bên ngoài cứ kéo dài che phủ cả thế giới này đi, chỉ có căn phòng này trôi trên đại dương mênh mông.
Chỉ cần hắn ở bên cửa đọc sách, nàng nằm ở trên giường nhìn hắn, cho dù là 4 ngày, 4 năm hay bao nhiêu đi chăng nữa, nàng cũng nguyện ý đánh đổi.
Đôi khi chỉ cần ngẫm lại là nàng có thể thỏa mãn giống như là chuột có gạo để sống qua mùa đông khắc nghiệt.
Đương nhiên, mỗi khi nàng khó khăn nghiêng đầu qua, Gia Minh cũng sẽ liếc mắt nhìn sang bên này, xác nhận xem có chuyện gì hay không, sau đó hỏi: "Có muốn uống nước không?"
Nàng đôi khi gật đầu, đôi khi lắc đầu, từ buổi sáng đến buổi trưa thay đổi hai lần truyền dịch, bị Gia Minh ôm đi WC một lần, thương thế trên người đối với người bình thường mà nói là nặng, nhưng đối với những người như nàng mà nói tuy rằng vô cùng thảm liệt nhưng không nguy hiểm tới tính mạng là không phiền phức, chỉ cần nghỉ ngơi một khoảng thời gian là có thể hồi phục lại như xưa, không để lại nhiều di chứng cho mai sau.
"Ngày mai để cho bọn họ tìm một người tới giúp một chút, những thứ khác không nói làm gì nhưng mà cái nhu cầu tám rửa, tôi giúp cô cả thì không tiện cho lắm."
Lúc này một nửa người của Huân là được bôi thạch cao, tuy rằng hoạt động bất tiện nhưng cũng không tới mức cởi quần áo cũng cần Gia Minh hỗ trợ, Huân đối với việc này cũng không thèm để ý, nhưng ngẫm lại thì cũng nên để Gia Minh yên tâm nên gật đầu "ừ" một câu.
Gia Minh xem truyện tranh, chỉ chốc lát sau đã ngẩng đầu lên nói:
"Cái tường bên kia xảy ra chuyện gì? Hình như là mới được xây dựng lại."
"Là... Văn Thái Lang..."
"À..."
Văn Thái Lang và Huân có khúc mắc Gia Minh cũng biết từ trước, sau một lúc hắn lại lắc đầu cười cười:
"Đã nhiều năm như vậy rồi hắn vẫn theo đuổi một cô bé thực không dễ dàng..."
"Tôi đã nói với hắn... là đừng có theo đuổi nữa..."
"A..."
Buổi chiều tiếng mưa rơi rất to, trong phòng thỉnh thoảng vang lên những cuộc đối thoại bình thản, nàng đã phải cố gắng lắm mới thốt ra được câu nói "bao giờ lão sư về.", Gia Minh nói là có chuyện nên tạm thời ở lại nơi này một thời gian ngắn. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Nghe thấy vậy nàng hơi yên lòng hỏi tình hình của Linh Tĩnh, Sa Sa, Giang Hải, nàng có mấy lời muốn nói nhưng lúc này nói không nên lời, Gia Minh bảo nàng ngủ và nghỉ ngơi nhiều hơn một chút, nhưng nàng nhắm mắt không lâu sau thì lại mở ra để xác nhận xem Gia Minh còn ở đó hay không.
Ban đêm Gia Minh đến Nguyệt Trì gia cầm cơm nước trở về ăn, Huân mới giải phẫu ngày đầu tiên nên không thích hợp ăn cơm, đến buổi tối, Gia Minh đem cái TV bốn năm trước ra xem nhưng không ngờ nó đã bị hỏng, hắn không thể làm gì khác hơn là đem ra sửa chữa, lau bụi, sau khi dùng máy sấy một hồi thì nó lại lên hình.
Tối hôm đó, hai người ở trong phòng xem một bộ phim sau đó thì đi ngủ.
Một buổi tối Gia Minh rời giường bốn lần, thay dịch, đưa nước uống, ôm nàng đến WC.
Vài ngày sau, Gia Minh vẫn ở nơi này.
Đối với việc Bùi La Gia khơi mào sự kiện lần này thì chuyện xử lý như thế nào lại là cả một quá trình, Nguyệt Trì gia mấy ngày nay đều bận rộn vô cùng, nhưng dù sao bọn họ cũng là người chiếm tiện nghi.
Ở phương diện chính trị, Thanh Xuyên Bình Thứ đã lợi dụng việc Huân đem tới chứng cứ để chèn ép đối thủ của mình, dấy lên một hồi phong ba ồn ào.
Đối với việc này Gia Minh cũng không thèm để ý, hôm sau Nguyệt Trì gia sắp xếp một bác sĩ nữ tới chăm sóc cho Huân, việc hắn cần làm là xem truyện tranh, khi nào chán quá thì ra ngoài đi shopping, lúc này hắn đã trở thành một nhân vật truyền kỳ ở Nguyệt Trì gia, người đủ tư cách nói chuyện với hắn hầu như không có.
Tuy rằng có một số người có bối phận nhỏ hơn đám người Văn Thái Lang, Huân nhìn thấy hắn vẫn còn là thiếu niên, nên nửa ngờ nửa tin với truyền thuyết này, nhưng lại không có ai có can đảm tìm hiểu.
Dù sao họ cũng không trải qua chuyện giết Ngự Thủ Thương kia, bọn họ cũng không thấy lực lượng mà Huân biểu hiện ra bên ngoài, Huân còn sống, có người nói Huân vô cùng thích người này, bọn họ cũng không dám trêu chọc vào cô gái chẳng quan tâm tới thể diện của ai trong gia tộc này.
/665
|